Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 6 - Chương 214: Thủ đoạn nhỏ của Thanh Khâu

Mực Thích Lặn Nước

01/01/2019

Hửm?

Quang hoa năm màu sau lưng Thái Ly dựng thẳng lên, nhộn nhạo, cho thấy nội tâm không bình tĩnh, như không hề nghĩ lại gặp phải “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh.

Tiểu hồ ly Thanh Khâu hình như chưa hề báo cho y biết chuyện này.

Trong mắt Mạnh Kỳ hoàn toàn là hỗn độn, ẩn chứa ngân hà, những vì sao lấp lóe, hất văng ánh mắt của Thái Ly ra một cách nhẹ nhàng.

Khí tức Thái Ly dao động, trong lòng ngạc nhiên, không chỉ kinh ngạc với sự xuất hiện của Mạnh Kỳ, mà còn thấy sợ với cảnh giới của đối phương.

Tới nay mới bao nhiêu năm, hắn đã có vài phần cảm giác Truyền Thuyết!

“Thái Ly?” “Phượng Hoàng Yêu Thần” Huy Quang quay sang, kì quái khi thấy Thái Ly thất thần, y phát hiện ra cái gì à?

Thái Ly thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn Yêu Thánh truyền nhân Thanh Khâu, gằn từng tiếng: “Chỉ vài năm không gặp, không ngờ các ngươi đã tới mức độ này.”

Đối với cảnh giới của ba Yêu Thần ở đây, y đã có suy tính trước, giờ lấy nó ra để làm lý do che đậy cho sự thất thố của mình.

“Câu thông “ta khác” chỉ cần có đủ thời gian, tới một lúc nào đó là sẽ tích lũy đủ, mà thứ chúng ta không thiếu nhất chính là thời gian.” “Côn Bằng Yêu Thần” Phi tưởng cười hăng hắc, lời thì khiêm tốn nhưng rõ ràng ngạo ý mười phần.

Câu thông “Ta khác” khó nhất là giai đoạn đầu, nâng cao thần thức tâm linh tới mức đủ cao để cảm ứng được mối liên hệ, rồi ở trong vạn giới mênh mông tìm kiếm được “Ta khác”, cửa ải này đã làm khó rất nhiều Thiên tiên, bọn họ thường thường là không bước qua được, đành dựa vào những tiên dược như “Thái Ất Phân Thần đan” để hỗ trợ. Có vài người sau khi cảm ứng được một vài “Ta khác”, tới lúc câu thông lại phải chịu đựng ký ức, cuộc đời của đối phương cọ xát với tính cách và tâm linh của mình, không cẩn thận liền bị kí ức hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.

Đến khi thích ứng được những điều này, đã có kinh nghiệm thì phần còn lại chỉ là tích lũy, tiếp tục tích lũy cho tới khi đạt tới lượng đủ mà thôi.

Huy Quang gật đầu: “Quan trọng là khám phá ra được ‘Ta này chính là ta’.”

Tam đại Yêu Thần đều đã tích lũy số lượng “Ta khác” tới mức độ tiếp cận chất biến, một khi khám phá được “Ta đây chính là ta”, là có thể mở ra cánh cửa Truyền Thuyết.

Thân ở trong chư thiên do Định Hải châu diễn hóa, cảm ứng được “Ta khác” trong vũ trụ có dễ hơn bình thường hay không? Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Bản chất chư thiên do Định Hải châu diễn hóa chỉ hơi thấp hơn Cửu Trọng Thiên và ở bên trên vạn giới, có đặc thù Truyền Thuyết, hỗ trợ cảm ứng “Ta khác” có vẻ là chuyện đương nhiên. Đương nhiên, Chân Thật giới, Phong Thần thế giới, Tây Du thế giới thì khác, bởi vì bị Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn cố ý cách ly. Chư thiên Định Hải châu diễn hóa ra không thể bao trùm vạn phương giống như Cửu Trọng Thiên, không có được đặc thù không chỗ không ở, mà chỉ có thể cực hạn ở trong một nơi đó, cho tới khi phong ấn Yêu Hoàng điện được mở ra, thì mới lui tới với nhau được.

Tâm Thánh, người nổi bật trong số chư thánh thời Trung Cổ hình như đã khám phá ra được “ta đây chính là ta” trước khi cảm ứng “Ta khác”?

Tiểu hồ ly Thanh Khâu thấy tứ đại Yêu Thần đã đủ, bèn nói: “Linh sơn bị A Nan nghịch chuyển Vạn Phật đại trận tàn phá, chẳng khác gì Cửu U. Chỗ nào cũng nguy hiểm, các vị phải cẩn thận.”



Cô từng một lần tiến vào Linh sơn, để làm nhiệm vụ luân hồi, nhưng không hề vào bên trong, mà chỉ lòng vòng ở bên ngoài mà thôi. Cô nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Bên trong rất có khả năng gặp phải di thể cấp Truyền Thuyết cấp hoặc Tạo Hóa, ví dụ như Già Diệp, ví dụ như Văn Thù, Phổ Hiền, ví dụ như Bất Động Minh Vương, Biến Chiếu Kim Cương, ví dụ như A Súc Như Lai, Bảo Sinh Như Lai. Ví dụ như các cổ phật như Thi Khí, Câu Lưu tôn, và dĩ nhiên có cả những Đại Thánh đã vẫn lạc.”

“Vạn Phật đồng trụy. Có di thể Truyền Thuyết thậm chí cấp Tạo Hóa là chuyện rất bình thường, nhưng nếu không có ai điều khiển, chỉ dựa vào một chút chấp niệm, Kim Thân dù có mạnh thì vẫn kém so với khi cường thịnh, nhất định không thể đạt tới cấp độ Truyền Thuyết, cần gì phải lo!?” “Kỳ Lân Yêu Thần” Lạc Già bình tĩnh nói.

Yêu Nguyên thiên truyền thừa lâu đời, chẳng xa lạ gì chuyện Linh Sơn, cũng từng được Yêu Thánh để lại vài lời dặn dò.

Huy Quang cũng lạnh nhạt nói: “Loại di thể, trừ phi tử cực phản sinh, trùng sinh linh trí, thì cùng lắm chỉ cần cẩn thận đặc tính Truyền Thuyết hoặc tạo hóa của họ mà thôi.”

Là yêu thần chỉ còn cách Truyền Thuyết không xa, họ chẳng hề sợ di thể Truyền Thuyết, ai cũng có được hiểu biết của riêng mình, ngầm tranh giành vị trí chủ trì cục diện với nhau.

Mạnh Kỳ cười thầm, ừ, cho các ngươi tha hồ mà ra vẻ, tới lúc đó sẽ biết.

May cho các ngươi là có vận khí tốt, nếu Ma Phật không phải đã bị ta chém đứt nanh vuốt, di thể Phật Đà, Bồ Tát, Đại A La Hán dưới sự khống chế của nó, thứ lý luận suông các ngươi dễ dàng đối phó được hay sao?

Mình mà còn phải bỏ qua thi hài Hoàng Tuyền, mới có thể vòng qua Già Diệp!

Hơn nữa hôm nay Linh sơn đã có đủ đặc tính của Cửu U, tăng cường sức mạnh cho các oan hồn ác quỷ, di thể cương thi lên rất nhiều, lần trước bởi vì Ma Phật thao túng, mình mới chưa nhìn ra điều này, lần này quay lại, nhất định sẽ phải đối phó với điều đó.

Thấy Lạc Già, Huy Quang đầy tự tin, khinh thường các di thể, Thanh Khâu nghĩ nghĩ, nói: “Một nơi có thể khiến Vạn Phật đồng trụy, cho dù đã là quá khứ vạn cổ, cũng nhất định vẫn còn những khu vực nguy hiểm, các vị vẫn phải cẩn thận.”

Lần này, tứ đại yêu thần không nói gì, dù họ có kiêu ngạo cũng không dám coi thường nơi rất nhiều Đại Thánh cũng phải chịu chết.

Cuối cùng, Thanh Khâu cường điệu nói: “Đỉnh Linh sơn trấn áp một tà ma cực kỳ đáng sợ, các di thể không thể nào sánh bằng. Lúc chúng ta thu lấy Kim Cô bổng, giải cứu những Đại Thánh còn sót lại, tuyệt đối không được gây ra ảnh hưởng gì tới phần phong ấn còn lại.”

Nghe Thanh Khâu nói trịnh trọng như vậy, Huy Quang và Phi tưởng quay qua nhìn nhau, khẽ nhíu mày: “Là tà ma gì?”

“A Nan rơi vào Ma Đạo.” Thái Ly trầm giọng nói.

“A Nan rơi vào Ma Đạo?” Huy Quang biến sắc, vừa sợ vừa ngại vừa hận, hận ý của Đại Thánh đối với kẻ này đã được minh khắc ở bên trong huyết mạch.

Phi tưởng và Lạc Già thì chuyển thành trịnh trọng, A Nan, kẻ lúc trước khiến Phật môn Yêu tộc thiếu chút nữa hủy diệt không ngờ vẫn còn sống, lại còn đang bị trấn áp ở Linh sơn!

Từ thời Thượng Cổ kẻ này đã là tạo hóa, nếu không cẩn thận để thả y ra, đó chính là tai ương ngập đầu cho Yêu tộc!



Lúc này, Thanh Khâu bổ sung thêm: “Sau khi A Nan rơi vào Ma Đạo, đã đăng lâm Bỉ Ngạn, bị Phật Tổ trấn áp ở Linh sơn.”

Á? Tin tức này càng thêm khủng khiếp, khiếp tam đại Yêu Thần mặt mày trắng bệch ra. A Nan đã độ qua biển khổ? Phải nhờ tới Phật Tổ đã chứng được đạo quả tự mình ra tay trấn áp nó?

Mạnh Kỳ nhìn thấy khóe miệng tiểu hồ ly Thanh Khâu khẽ cong lên cười tự đắc, cũng phải thầm khen thủ đoạn nho nhỏ này của cô.

Tam đại Yêu Thần các ngươi không phải mắt cao hơn đỉnh hả? Không phải tự cho mình rất cao hả? Không phải tên nào cũng muốn chấp chưởng Yêu Thánh thương hả?

Vậy ta thả ra tin tức Ma Phật A Nan đè bẹp khí thế của các ngươi!

Chỉ sau vài câu đơn giản, không khí trong Yêu Hoàng điện đã lặng lẽ xảy ra thay đổi, tam đại Yêu Thần không còn ngầm tranh phong, mơ ước Yêu Thánh thương nữa. Họ trở nên nghiêm túc, cẩn thận bàn bạc chuyến đi, bàn cách làm sao thu được Kim Cô bổng.

Thực ra các ngươi không cần lo Ma Phật, ta còn hoàn hảo đứng ở đây chứng tỏ tên kia bản thân cũng khó giữ...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, khẽ cười.

Bàn bạc xong, mọi người ngầm xác định Thanh Khâu và Thái Ly làm đầu lĩnh, tam đại Yêu Thần và Mạnh Kỳ theo sau, thông qua Yêu Hoàng điện, đến Tây Du thế giới Nam Hải, phi độn đến Tây Ngưu Hạ Châu, đi tới Linh sơn.

Một đường đi, tam đại Yêu Thần đều chìm trong suy nghĩ riêng, không hề để ý tới Mạnh Kỳ.

Tới cái miếu nát có tấm biển “Đại Lôi Âm tự” đã rơi vỡ mà Mạnh Kỳ ngày xưa từng tới, tiểu hồ ly Thanh Khâu nhìn nhìn sắc trời, chờ tới thời điểm vị trí các vì sao thay đổi.

Không biết qua bao lâu, cô bỗng duỗi tay ra, chín cái đuôi hồ ly đỏ rực hiện ra sau lưng, kết ấn pháp Phật môn.

“Chỗ ta tâm an, Linh Đài có sơn!” Ấn pháp hoàn tất, cô hé miệng, giọng như tiếng sấm.

Tìm Linh sơn ở đâu? Linh sơn chính là ở trong lòng!

Phật quang sáng lên, phía trước xuất hiện một cánh cửa to hư ảo mông lung, lưu ly chuyển động, hút các Yêu Thần và Mạnh Kỳ vào trong, hắn lại nhìn thấy Linh sơn quen thuộc.

Mấy chục dặm một bước mà qua, Lăng Vân độ nước sông cuồn cuộn hiện ra trước mắt, các Yêu Thần thị lực mạnh mẽ, dĩ nhiên đều đã nhìn xuyên vào bên trong, nhìn thấy Kim Cô bổng khổng lồ chống trời tiếp đất, nhìn thấy những đóa sen xanh, những đạo lôi đình không ngừng sinh diệt, nhìn thấy một hoa một thế giới, một lôi một vũ trụ.

Cả đám đều phải cảm thán với cảnh tượng đang thấy, Mạnh Kỳ nhìn Lăng Vân độ rộng bảy tám dặm, chợt nghĩ.

Nếu Kim Hoàng nói Đường Tăng có vấn đề, vậy nhục thể phàm thai sau khi được trút ra của ông ta giờ ở đâu?

Có thể tìm được hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook