Quyển 3 - Chương 191: Trở lại chốn cũ
Mực Thích Lặn Nước
07/08/2017
Bên trái là vách núi dốc đứng thẳng tắp, bên phải
là mây mù lượn lờ nhìn không thấy đáy, người thường đi trên sơn đạo như
vậy ắt đều run sợ, nếu con đường bị nổ vỡ một đoạn, trừ phi biết bay,
nếu không chỉ có thể lùi lại, tìm chỗ để vượt qua, nhưng leo qua vách
núi là việc người có lý trí không bao giờ chọn lựa, thay vào đó, nên lùi lại, tìm đường khác vượt qua, dù sao thời gian hao tốn cũng không hơn
kém nhau bao nhiêu.
Đi qua mấy chỗ sơn đạo tương tự ra khỏi vùng núi Long Nham khi trời vừa tảng sáng, tiến vào địa giới Tần Châu.
Vầng cung màu vàng hồng từ chỗ trời đất giao nhau từ từ nổi lên, nhuộm sáng một phía chân trời, tỏa ánh sáng ra khắp nơi, vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Kỳ khẽ thở ra, nếu tới giờ mình vẫn chưa bị phát hiện, có nghĩa mình đã tạm thời an toàn.
Thương tích của hắn nhờ Đại Hoàn đan đã khỏi hẳn, ngay cả tác dụng phụ của Xá Thân quyết cũng không còn mấy, cơ bản không ảnh hưởng ra tay, chỉ có phá công Kim Chung tráo còn phải hơn nửa ngày nữa mới có thể khôi phục.
Tới gần thành, Mạnh Kỳ lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, tới điểm liên lạc của Lục Phiến môn.
“Thiếu Lâm ngoại cảnh và các trưởng lão, thủ tọa lúc đó đều không có ở Giang Đông, cũng không có ai đột ngột rời khỏi tự.” Mạnh Kỳ nhìn tin báo của Lục Phiến môn cung cấp tình báo, trầm tư.
Nếu bảo kiểm tra phái tâm phúc đi liên lạc, thì người kiểu này ở Thiếu Lâm là đếm không hết, khó mà tìm được ra.
***
“Kị sĩ áo xanh kia đã đi đâu?” Tưởng Thanh nghi hoặc, nhà hắn là thế gia ở đối diện Long Nham sơn, thường lui tới nơi này, rất quen thuộc đám địa đầu xà ở đây, nhưng qua một vòng hỏi han, lại không tìm ra được tung tích của kị sĩ áo xanh: “Hắn che giấu hành tung, âm thầm đi qua thành, hay bị mấy người Ma Ảnh Hàn Chưởng đánh trọng thương, phải chui vào sâu trong Long Nham sơn để trốn?”
Thôi Hạo trầm ngâm:
- Người nên tìm không hẳn là kị sĩ áo xanh, có lẽ ‘hắn’ là cải trang giả dạng mà tới.
- Ý ngươi là đó là một cao thủ thành danh? Có lý, chứ nếu ta là hắn thì không có khả năng thoát ra khỏi mấy cao thủ ghê gớm như vậy, trừ phi có được thiên đại cơ duyên kỳ ngộ.
Tưởng Thanh giật mình:
- Thôi thập nhị, ngươi nghĩ hắn là ai?
Thôi Hạo trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Đao thương, kiếm thương, điện ngân, ngươi không ngờ ai sao?
- Ý ngươi là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh?
Tưởng Thanh bừng tỉnh, khiếp sợ thất thanh.
Phần đông khi ngờ những cường giả Khai khiếu, người ta đều sẽ từ những hạng đầu Nhân bảng mà xét, Mạnh Kỳ đứng hạng thứ mười một, đao kiếm song tuyệt, khí sinh lôi đình, nổi tiếng thiên hạ, không khó liên hệ tới hắn.
- Hắn, hắn không phải chỉ đứng hàng mười một hay sao? Đấu với Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu liên thủ, e là chỉ có năm hạng đầu Nhân bảng mới có khả năng làm được chuyện này!
Tưởng Thanh không thể tin được.
Thôi Hạo cũng đã suy nghĩ rất lâu về điểm này, nói thẳng:
- Ngươi quên ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh xuất thân Thiếu Lâm, luyện được thần công phòng ngự Kim Chung tráo? Hơn nữa nghe nói chuyển tu hình như cũng là một môn công pháp cùng loại, nếu thời khắc sinh tử, lấy mạng đổi mạng, hắn luôn có khả năng chiếm ưu thế.
Tưởng Thanh khẽ gật đầu, cảm giác có lý.
- Nhưng làm được tới trình độ này, thực lực của hắn lẽ ra phải nằm trong mười hạng đầu Nhân bảng...
Giọng Thôi Hạo chua xót.
Hắn xuất thân Bình Tân Thôi thị, thân phận tôn quý, so với “Cuồng Đao” Tô Mạnh còn lớn hơn một hai tuổi, thế mà Tử Dương Thần Công gia truyền chỉ mới luyện tới Lục khiếu, Chỉ Qua Kiếm Pháp mới chỉ vừa nhập môn, có lên được Nhân bảng hay không còn chưa biết, càng miễn bàn mười hạng đầu Nhân bảng, ngay cả Thất ca của hắn, đích tử của gia chủ, "Tử Cực Kiếm" Thôi Triệt, cũng chỉ đứng trong mười bốn hạng đầu mà thôi.
Vừa dứt lời, phía trước bỗng có tiếng ồn ào náo động, Thôi Hạo giương mắt nhìn lên, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh, eo đeo trường đao, cưỡi ngựa trắng, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất dương cương, cất cao giọng:
- Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu và Bất Nhân lâu cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng chặn giết Tô mỗ, nhưng đều đã bị Tô mỗ một trận xử lý!
- Thiếu Lâm không xa, nhưng đường gian nguy, Bất Nhân lâu và tả đạo tà ma chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, ai muốn lấy giải thưởng, lấy chiến lợi phẩm, hãy theo Tô mỗ!
Nói, xong, hắn thúc ngựa phi nước đại, hướng ra khỏi thành.
Mạnh Kỳ đã và Ngân Chương bộ đầu nơi này đã bàn nhau, thay đổi kế hoạch, không dùng thân phận Đường nhị công tử nữa mà dùng luôn thân phận thật sự để tạo thanh thế, cường giả ngoại cảnh của Lục Phiến môn sẽ âm thầm đi theo, cùng với các cao thủ quanh đây, để cùng vây diệt tà ma.
Nếu thay đổi dung mạo để đi đường, đương nhiên là lựa chọn an toàn nhất, nhưng càng tới gần Thiếu Lâm, nhân vật như vậy sẽ càng dễ khiến người khác chú ý, cũng dễ bị lặng lẽ không động bị giết mà không ai hay, không ai giúp, nên Mạnh Kỳ chỉ dùng cách này để tới Tần Châu mà thôi, còn bây giờ thì không dùng nữa.
Vì ở đây mức độ mạo hiểm đã giảm hẳn, không thể so với hồi còn ở Long Nham thành, khả năng Ngoại cảnh tham gia săn thích khách cũng cao hơn. Hơn nữa, Lục Phiến môn Ngân Chương bộ đầu đã xác định sẽ xuất mã, có hắn ở giữa liên lạc với các Ngoại cảnh quanh đây, Mạnh Kỳ không còn lo lắm.
Đương nhiên, thực chất tác dụng chính của họ cũng chỉ là chấn nhiếp để Bất Nhân lâu và tả đạo tà ma không dám ra tay.
- Quả thực là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!
Tưởng Thanh tuy đã đoán ra trước, nhưng vẫn kinh ngạc.
Thôi Hạo ngơ ngác.
Nhìn Tô Mạnh đi xa, Tưởng Thanh đang định kéo Thôi Hạo đuổi theo, thấy hắn ngơ ra như thế, thì khua tay:
- Thôi thập nhị, sao thế?
Thôi Hạo sực tỉnh lại, thì thào:
- Thì ra là hắn, hèn gì, hèn gì...
Gã vừa rồi nhìn thấy gương mặt Mạnh Kỳ có vẻ quen quen, liên tưởng tới xuất thân Thiếu Lâm của đối phương và độ tuổi kém mình mấy năm, nhất thời giật mình, “Cuồng Đao” Tô Mạnh này không phải chính là tiểu hòa thượng năm đó mình gặp ở tầng dưới Xá Lợi tháp hay sao?
Lúc ấy mình bởi vì không thấy rõ nền tảng của hắn, dẫn tới phán đoán sai, bị phụ thân cho là không đủ kiến thức, bắt cấm túc một thời gian rất dài mới được đi ra ngoài du lịch.
Hài, mỗi lần gặp hắn đều bị đả kích a... sự kiêu ngạo trong lòng Thôi Hạo bị giảm sút hẳn.
***
Ngọn núi xanh giữa nền tuyết trắng, chân núi người tới người đi đông đúc, tạo thành một cái chợ nho nhỏ, đường lên núi lập một cái đền thờ, trên viết ba chữ “Liên Đài sơn”.
Mạnh Kỳ mặc áo xanh, tà áo bay bay, hông đeo bội đeo, tay chắp sau lưng, thản nhiên đi lên, theo sau là một cái đuôi người người láo nháo, quả nhiên một đường an toàn, có lẽ tăng nhân sau màn không có thời gian đi tìm thêm cao thủ tuyệt đỉnh tới để đối phó hắn, mà cũng có lẽ là nghĩ không cần, vì hắn chỉ là biết Thiếu Lâm có nội gian, chứ không biết được rõ đó là ai, tạm thời không gây ra được nguy hiểm gì, nếu bây giờ còn cố gắng ra tay, nhiều khi cái mất còn nhiều hơn cái được.
- Ngày đó rời núi, tuy một phần cũng là cố ý, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, hôm nay mới được gặp lại đền thờ...
Mạnh Kỳ thổn thức, lướt nhanh qua đền thờ, đi lên núi.
Thiếu Lâm ở chủ thế giới vô cùng tự tin, không hề phái đệ tử thủ ở chân núi, độc chiếm cả một vùng rừng núi này, chỉ có phái hai đệ tử ở khu lưng chừng núi, chủ yếu để thông báo có khách tới, để người tiếp khách biết mà nghênh đón.
Không Sơn trong tuyết đầu mùa, khí trời lành lạnh mà tươi mát, Mạnh Kỳ không chút vội vã, cứ từ từ mà đi, thưởng thức phong cảnh, tới đây rồi, coi như mình đã an toàn.
Trong đình ở lưng núi, hai đệ tử áo xám đứng thẳng tắp, không dám lơ là, lỡ bị giới luật tăng bắt được, sẽ bị xử phạt.
Hai người một người thân hình cao lớn, chừng chín thước, như thiết tháp, một người mặt thấp ánh xanh, bộ dạng nhanh nhẹn.
Họ nhìn thấy từ dưới sơn đạo có một công tử mặc áo xanh, eo đeo trường đao, tay chắp sau lưng, ngũ quan tuấn mỹ đang nhàn nhã đi lên, nhìn rất quen mắt.
- A Di Đà Phật, thí chủ xin dừng bước, không biết tới Thiếu Lâm ta có chuyện gì?
Tăng nhân mặt xanh tiến lên hành lễ.
Mạnh Kỳ nhìn họ, mỉm cười, gặp được người quen nha:
- Chân Đức sư huynh, Chân Hòa sư huynh, không nhận ra sư đệ sao?
Đây chính là Chân Đức, Chân Hòa đã từng luận bàn với nhau hồi mới nhập môn.
- Chân, Chân Định? Cuồng Đao Tô Mạnh!
Chân Đức lùi lại một bước, tay chắp trước ngực, mặt kinh ngạc.
Chân Định từ hồi bị trục xuất ra sau núi, thanh danh và thực lực mỗi ngày đều tăng tiến, trong đám chúng tăng chữ Chân là vô cùng nổi bật, so với Chân Diệu, Chân Bản đều là Lục khiếu, có khả năng đánh thắng bất kì người nào cùng cấp, có trụ cột vững chắc, nhưng so với Chân Định, thì vẫn thực không tài nào so nổi!
Bởi vì Chân Định cũng luyện công pháp tác dụng chậm nhưng lừng danh Kim Chung tráo!
Đi qua mấy chỗ sơn đạo tương tự ra khỏi vùng núi Long Nham khi trời vừa tảng sáng, tiến vào địa giới Tần Châu.
Vầng cung màu vàng hồng từ chỗ trời đất giao nhau từ từ nổi lên, nhuộm sáng một phía chân trời, tỏa ánh sáng ra khắp nơi, vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Kỳ khẽ thở ra, nếu tới giờ mình vẫn chưa bị phát hiện, có nghĩa mình đã tạm thời an toàn.
Thương tích của hắn nhờ Đại Hoàn đan đã khỏi hẳn, ngay cả tác dụng phụ của Xá Thân quyết cũng không còn mấy, cơ bản không ảnh hưởng ra tay, chỉ có phá công Kim Chung tráo còn phải hơn nửa ngày nữa mới có thể khôi phục.
Tới gần thành, Mạnh Kỳ lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, tới điểm liên lạc của Lục Phiến môn.
“Thiếu Lâm ngoại cảnh và các trưởng lão, thủ tọa lúc đó đều không có ở Giang Đông, cũng không có ai đột ngột rời khỏi tự.” Mạnh Kỳ nhìn tin báo của Lục Phiến môn cung cấp tình báo, trầm tư.
Nếu bảo kiểm tra phái tâm phúc đi liên lạc, thì người kiểu này ở Thiếu Lâm là đếm không hết, khó mà tìm được ra.
***
“Kị sĩ áo xanh kia đã đi đâu?” Tưởng Thanh nghi hoặc, nhà hắn là thế gia ở đối diện Long Nham sơn, thường lui tới nơi này, rất quen thuộc đám địa đầu xà ở đây, nhưng qua một vòng hỏi han, lại không tìm ra được tung tích của kị sĩ áo xanh: “Hắn che giấu hành tung, âm thầm đi qua thành, hay bị mấy người Ma Ảnh Hàn Chưởng đánh trọng thương, phải chui vào sâu trong Long Nham sơn để trốn?”
Thôi Hạo trầm ngâm:
- Người nên tìm không hẳn là kị sĩ áo xanh, có lẽ ‘hắn’ là cải trang giả dạng mà tới.
- Ý ngươi là đó là một cao thủ thành danh? Có lý, chứ nếu ta là hắn thì không có khả năng thoát ra khỏi mấy cao thủ ghê gớm như vậy, trừ phi có được thiên đại cơ duyên kỳ ngộ.
Tưởng Thanh giật mình:
- Thôi thập nhị, ngươi nghĩ hắn là ai?
Thôi Hạo trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Đao thương, kiếm thương, điện ngân, ngươi không ngờ ai sao?
- Ý ngươi là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh?
Tưởng Thanh bừng tỉnh, khiếp sợ thất thanh.
Phần đông khi ngờ những cường giả Khai khiếu, người ta đều sẽ từ những hạng đầu Nhân bảng mà xét, Mạnh Kỳ đứng hạng thứ mười một, đao kiếm song tuyệt, khí sinh lôi đình, nổi tiếng thiên hạ, không khó liên hệ tới hắn.
- Hắn, hắn không phải chỉ đứng hàng mười một hay sao? Đấu với Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu liên thủ, e là chỉ có năm hạng đầu Nhân bảng mới có khả năng làm được chuyện này!
Tưởng Thanh không thể tin được.
Thôi Hạo cũng đã suy nghĩ rất lâu về điểm này, nói thẳng:
- Ngươi quên ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh xuất thân Thiếu Lâm, luyện được thần công phòng ngự Kim Chung tráo? Hơn nữa nghe nói chuyển tu hình như cũng là một môn công pháp cùng loại, nếu thời khắc sinh tử, lấy mạng đổi mạng, hắn luôn có khả năng chiếm ưu thế.
Tưởng Thanh khẽ gật đầu, cảm giác có lý.
- Nhưng làm được tới trình độ này, thực lực của hắn lẽ ra phải nằm trong mười hạng đầu Nhân bảng...
Giọng Thôi Hạo chua xót.
Hắn xuất thân Bình Tân Thôi thị, thân phận tôn quý, so với “Cuồng Đao” Tô Mạnh còn lớn hơn một hai tuổi, thế mà Tử Dương Thần Công gia truyền chỉ mới luyện tới Lục khiếu, Chỉ Qua Kiếm Pháp mới chỉ vừa nhập môn, có lên được Nhân bảng hay không còn chưa biết, càng miễn bàn mười hạng đầu Nhân bảng, ngay cả Thất ca của hắn, đích tử của gia chủ, "Tử Cực Kiếm" Thôi Triệt, cũng chỉ đứng trong mười bốn hạng đầu mà thôi.
Vừa dứt lời, phía trước bỗng có tiếng ồn ào náo động, Thôi Hạo giương mắt nhìn lên, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh, eo đeo trường đao, cưỡi ngựa trắng, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất dương cương, cất cao giọng:
- Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu và Bất Nhân lâu cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng chặn giết Tô mỗ, nhưng đều đã bị Tô mỗ một trận xử lý!
- Thiếu Lâm không xa, nhưng đường gian nguy, Bất Nhân lâu và tả đạo tà ma chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, ai muốn lấy giải thưởng, lấy chiến lợi phẩm, hãy theo Tô mỗ!
Nói, xong, hắn thúc ngựa phi nước đại, hướng ra khỏi thành.
Mạnh Kỳ đã và Ngân Chương bộ đầu nơi này đã bàn nhau, thay đổi kế hoạch, không dùng thân phận Đường nhị công tử nữa mà dùng luôn thân phận thật sự để tạo thanh thế, cường giả ngoại cảnh của Lục Phiến môn sẽ âm thầm đi theo, cùng với các cao thủ quanh đây, để cùng vây diệt tà ma.
Nếu thay đổi dung mạo để đi đường, đương nhiên là lựa chọn an toàn nhất, nhưng càng tới gần Thiếu Lâm, nhân vật như vậy sẽ càng dễ khiến người khác chú ý, cũng dễ bị lặng lẽ không động bị giết mà không ai hay, không ai giúp, nên Mạnh Kỳ chỉ dùng cách này để tới Tần Châu mà thôi, còn bây giờ thì không dùng nữa.
Vì ở đây mức độ mạo hiểm đã giảm hẳn, không thể so với hồi còn ở Long Nham thành, khả năng Ngoại cảnh tham gia săn thích khách cũng cao hơn. Hơn nữa, Lục Phiến môn Ngân Chương bộ đầu đã xác định sẽ xuất mã, có hắn ở giữa liên lạc với các Ngoại cảnh quanh đây, Mạnh Kỳ không còn lo lắm.
Đương nhiên, thực chất tác dụng chính của họ cũng chỉ là chấn nhiếp để Bất Nhân lâu và tả đạo tà ma không dám ra tay.
- Quả thực là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!
Tưởng Thanh tuy đã đoán ra trước, nhưng vẫn kinh ngạc.
Thôi Hạo ngơ ngác.
Nhìn Tô Mạnh đi xa, Tưởng Thanh đang định kéo Thôi Hạo đuổi theo, thấy hắn ngơ ra như thế, thì khua tay:
- Thôi thập nhị, sao thế?
Thôi Hạo sực tỉnh lại, thì thào:
- Thì ra là hắn, hèn gì, hèn gì...
Gã vừa rồi nhìn thấy gương mặt Mạnh Kỳ có vẻ quen quen, liên tưởng tới xuất thân Thiếu Lâm của đối phương và độ tuổi kém mình mấy năm, nhất thời giật mình, “Cuồng Đao” Tô Mạnh này không phải chính là tiểu hòa thượng năm đó mình gặp ở tầng dưới Xá Lợi tháp hay sao?
Lúc ấy mình bởi vì không thấy rõ nền tảng của hắn, dẫn tới phán đoán sai, bị phụ thân cho là không đủ kiến thức, bắt cấm túc một thời gian rất dài mới được đi ra ngoài du lịch.
Hài, mỗi lần gặp hắn đều bị đả kích a... sự kiêu ngạo trong lòng Thôi Hạo bị giảm sút hẳn.
***
Ngọn núi xanh giữa nền tuyết trắng, chân núi người tới người đi đông đúc, tạo thành một cái chợ nho nhỏ, đường lên núi lập một cái đền thờ, trên viết ba chữ “Liên Đài sơn”.
Mạnh Kỳ mặc áo xanh, tà áo bay bay, hông đeo bội đeo, tay chắp sau lưng, thản nhiên đi lên, theo sau là một cái đuôi người người láo nháo, quả nhiên một đường an toàn, có lẽ tăng nhân sau màn không có thời gian đi tìm thêm cao thủ tuyệt đỉnh tới để đối phó hắn, mà cũng có lẽ là nghĩ không cần, vì hắn chỉ là biết Thiếu Lâm có nội gian, chứ không biết được rõ đó là ai, tạm thời không gây ra được nguy hiểm gì, nếu bây giờ còn cố gắng ra tay, nhiều khi cái mất còn nhiều hơn cái được.
- Ngày đó rời núi, tuy một phần cũng là cố ý, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, hôm nay mới được gặp lại đền thờ...
Mạnh Kỳ thổn thức, lướt nhanh qua đền thờ, đi lên núi.
Thiếu Lâm ở chủ thế giới vô cùng tự tin, không hề phái đệ tử thủ ở chân núi, độc chiếm cả một vùng rừng núi này, chỉ có phái hai đệ tử ở khu lưng chừng núi, chủ yếu để thông báo có khách tới, để người tiếp khách biết mà nghênh đón.
Không Sơn trong tuyết đầu mùa, khí trời lành lạnh mà tươi mát, Mạnh Kỳ không chút vội vã, cứ từ từ mà đi, thưởng thức phong cảnh, tới đây rồi, coi như mình đã an toàn.
Trong đình ở lưng núi, hai đệ tử áo xám đứng thẳng tắp, không dám lơ là, lỡ bị giới luật tăng bắt được, sẽ bị xử phạt.
Hai người một người thân hình cao lớn, chừng chín thước, như thiết tháp, một người mặt thấp ánh xanh, bộ dạng nhanh nhẹn.
Họ nhìn thấy từ dưới sơn đạo có một công tử mặc áo xanh, eo đeo trường đao, tay chắp sau lưng, ngũ quan tuấn mỹ đang nhàn nhã đi lên, nhìn rất quen mắt.
- A Di Đà Phật, thí chủ xin dừng bước, không biết tới Thiếu Lâm ta có chuyện gì?
Tăng nhân mặt xanh tiến lên hành lễ.
Mạnh Kỳ nhìn họ, mỉm cười, gặp được người quen nha:
- Chân Đức sư huynh, Chân Hòa sư huynh, không nhận ra sư đệ sao?
Đây chính là Chân Đức, Chân Hòa đã từng luận bàn với nhau hồi mới nhập môn.
- Chân, Chân Định? Cuồng Đao Tô Mạnh!
Chân Đức lùi lại một bước, tay chắp trước ngực, mặt kinh ngạc.
Chân Định từ hồi bị trục xuất ra sau núi, thanh danh và thực lực mỗi ngày đều tăng tiến, trong đám chúng tăng chữ Chân là vô cùng nổi bật, so với Chân Diệu, Chân Bản đều là Lục khiếu, có khả năng đánh thắng bất kì người nào cùng cấp, có trụ cột vững chắc, nhưng so với Chân Định, thì vẫn thực không tài nào so nổi!
Bởi vì Chân Định cũng luyện công pháp tác dụng chậm nhưng lừng danh Kim Chung tráo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.