Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 1 - Chương 50: Tu luyện gian khổ

Mực Thích Lặn Nước

23/10/2015

Bên ngoài phòng giam, không khí nhiễu loạn bởi sức nóng như muốn thiêu đốt thân thể. Mạnh Kỳ cảm thấy làn da như có lửa đốt, mồ hôi túa ra như tắm.

Sau một lúc đầu óc chếnh choáng, Mạnh Kỳ cố gắng định thần vận chuyển chân khí theo lộ tuyến của cửa thứ nhất Kim Chung Tráo. Hắn tự thấy mình thật may mắn vì có Thiết Bố Sam hỗ trợ, nếu không chắc chắn đã bị bỏng, bị hơi nóng thiêu cho khô kiệt.

'Nơi này so với nhà tắm hơi thì nóng hơn không biết bao nhiêu lần!'

Nội lực của hắn không ngừng lưu chuyển. Mạnh Kỳ cảm thấy cơ bắp toàn thân không ngừng tán ra rồi lại tụ lại, không ngừng được cải tạo, phối hợp cùng với Kim Chung Tráo. Đan điền của hắn lại thêm một lần nữa bắt đầu cô đọng.

Mồ hôi toát ra không ngừng bốc hơi, ánh mắt Mạnh Kỳ dần trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy hình ảnh xung quanh không ngừng lắc lư chuyển động. Kim Chung Tráo cửa thứ nhất chính là rèn luyện hai mắt. Mạnh Kỳ chưa bao giờ bị tra tấn dày vò như thế này. Hắn từ trong vô thức mà nhìn về phía lồng giam bên cạnh, khao khát mong con thiên nga lửa tránh xa một chút để nhiệt độ giảm bớt phần nào.

Toàn thân con thiên nga bao phủ bởi lông vũ màu đỏ thẫm. Nó dường như cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Kỳ nhìn mình, hai mắt nó càng mở lớn hơn, đồng thời bước thêm một bước về phía hắn khiến nhiệt độ chỗ hắn đang ngồi càng tăng lên.

Con chim chết tiệt! Mạnh Kỳ mắng thầm, không dám nhìn con thiên nga này thêm, sợ nó nổi điên lại gần thì hắn sẽ thành củi khô mất.

Mười hô hấp trôi qua, hai mắt Mạnh Kỳ nhắm lại cố gắng quên đi những giày vò quanh mình, quên đi sức nóng đang tỏa khắp thân thể mà chuyên tâm tu luyện Kim Chung Tráo.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên tai hắn vang lên âm thanh ‘A di đà phật!’

“Sư phụ!” Mạnh Kỳ mở mắt nhìn Huyền Bi đang đứng trước hắn. Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu bảo.

“Tốt rồi. Hôm nay con tu luyện tới đây thôi. Con có thể chịu đựng một ngày là đã vượt quá dự liệu của sư phụ rồi.”

“Một ngày?” Mạnh Kỳ cất giọng khàn khàn, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Thời gian đã qua được một ngày rồi sao?

Tiếp đó, hắn chậm rãi điều tức rồi chầm chậm đứng lên. Toàn thân đau đớn, hai chân như nhũn ra, thật tâm hắn chỉ muốn tìm một nơi mát mẻ rồi nằm xuống mà đánh một giấc.

Huyền Bi thường xuyên mang vẻ mặt u buồn thấy vậy cũng hiện lên vẻ tươi cười. “Sư phụ nghĩ con chỉ có thể chịu đựng nhiều nhất là hai canh giờ, vậy mà con có thể trụ được tới năm canh giờ, nghị lực này thật đáng khen.”

Mạnh Kỳ hiểu lý do vì sao hắn có thể chịu đựng được đến vậy, chỉ là không thể nói ra. Hắn vừa cất bước thì lảo đảo thiếu chút nữa ngã gục.

Huyền Bi vung tay áo lên, một luồng gió thổi nhẹ nâng Mạnh Kỳ dậy, sau đó dìu hắn bước ra khỏi buồng giam.

Không khí mát mẻ ùa tới khiến hắn dễ chịu liền, cảm giác như vừa mới được sinh ra.

“Tuy vậy con cũng không nên gắng quá sức mình, sẽ dễ làm tổn thương thân thể. Chừng năm canh giờ là được rồi.” Huyền Bi đi tới trước thuận miệng nói với Mạnh Kỳ. “Cứ tốc độ này, chỉ nửa tháng sau là con có thể luyện thành cửa thứ nhất Kim Chung Tráo, không quá ba tháng là có thể luyện thành ba cửa đầu rồi.”

Ba tháng! Mạnh Kỳ nhíu mày, hắn không biết nhiệm vụ Luân Hồi khi nào sẽ mở ra. Nếu thời gian kéo dài khoảng nửa năm thì thật may mắn, còn giống lần trước chỉ cách một tháng thì hắn nhiều lắm cũng chỉ luyện thành cửa thứ hai mà thôi. Thực lực cũng không tăng lên nhiều lắm.

Thật may là còn có Bạo Vũ Lê Hoa Châm để bảo trụ tính mạng!



Mạnh Kỳ chỉ có thể nghĩ được như vậy, vì Kim Chung Tráo có căn cơ sâu rộng, tốc độ tu luyện khá chậm. Bình thường để vượt qua ba cửa đầu tiên phải mất ít nhất một năm. Cứ cho là mình đã đạt tới Súc Khí tiểu thành thì cũng phải mất sáu, bảy tháng. Bây giờ chỉ mất hơn ba tháng để luyện thành ba cửa đầu, hắn còn muốn gì nữa đây?

Mải mê suy nghĩ, Mạnh Kỳ đã lê thân thể suy yếu vô lực của mình về tới tiểu viện của Huyền Bi, hắn chạy thẳng đến vạc nước, múc đầy một hồ lô rồi uống hối hả. Sau đó tiến vào thiện phòng, Mạnh Kỳ thấy Chân Tuệ đang ngồi gõ mõ, khóe miệng mỉm cười hết sức chăm chú.

Tên tiểu đệ này của ta thích hợp tu luyện Niêm Hoa Chỉ đến vậy sao? Mạnh Kỳ hơi ngẩn người nghĩ, rồi lấy ra Linh Chi Bổ Khí Hoàn phục dụng, sau đó xếp bằng điều tức hồi khí.

Lúc ăn tối, Mạnh Kỳ ngấu nghiến thức ăn nhiều chưa từng có khiến bản thân hắn cũng phải kinh ngạc không thôi. Ban ngày Mạnh Kỳ gian khổ tu luyện hết sức mệt mỏi, sau bữa ăn chỉ muốn lên giường đánh một giấc nhưng lại nghĩ, Thiếu Lâm vốn coi trọng việc tu luyện, dù là tiểu viện của Huyền Bi hay ở Tạp Dịch Viện, các võ tăng đều giống nhau. Nếu không chuyên tâm khổ tu thì ngay cả tiểu viện cũng sẽ không có mà ở.

“Sư huynh, chúng ta trở về tu luyện thôi.” Chân Tuệ hào hứng nói với Mạnh Kỳ, rồi trực tiếp trở về thiện phòng tiến hành tu luyện.

Mạnh Kỳ thấy vậy thì chỉ thở dài, quay người bước vào trong nội viện. Hắn tìm được một thanh giới đao, dưới ánh trăng trong trẻo bắt đầu tập luyện đao pháp Huyết Đao.

Hắn không thể lười biếng, vì không biết khi nào nhiệm vụ Luân Hồi sẽ lại bắt đầu lần tới. Bộ đao pháp Huyết Đao rất coi trọng góc độ ra chiêu, vừa tiến về phía trước đã lại lui về phía sau, đao pháp quái dị đến cực điểm. Mỗi một đao sử ra đều bất khả tư nghị, rất khó đoán trước vị trí. Đao pháp này kết hợp cùng Thần Hành Bách Biến hỗ trợ tương đồng, cùng giúp nhau tiến bộ.

Sau một hồi diễn luyện, cảm thấy có phần mệt mỏi, Mạnh Kỳ dừng lại thở dốc. Khóe mắt liếc ngang thì trông thấy Huyền Bi đang đứng trước cửa thiện phòng. Hắn không biết sư phụ mình đã đứng đó bao lâu rồi, liền chắp tay thi lễ. “Sư phụ!”

Huyền Bi gật đầu, vẻ mặt hài lòng thỏa mãn khó che giấu. “Tốt lắm.” Nói xong thì quay người bước vào bên trong.

Mạnh Kỳ thoáng có chút đắc ý rồi tiếp tục điều tức, lát sau đã lại vung đao không ngừng diễn luyện.

Ngày qua ngày, từ phòng giam cho tới tiểu viện, Mạnh Kỳ không ngừng tu luyện. Kim Chung Tráo cũng ngày một thông thạo, thân thể đã thoáng có chút được cải biến. Sau mười ba ngày thì luyện thành cửa thứ nhất.

Ngày hôm đó, Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trong phòng giam bên cạnh thiên nga lửa, mồ hôi bên ngoài thân thể không còn nhiều như những hôm đầu, từ đó ánh lên những tia vàng óng. Tuy nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao nhưng Mạnh Kỳ không còn cảm thấy khó chịu như trước. Thần trí đã không còn choáng váng, da dẻ không còn cảm giác như bị thiêu đốt. Tâm tình cũng theo đó mà bình ổn rất nhiều.

Đột nhiên, vùng đan điền của Mạnh Kỳ nổi lên một vầng sáng vàng óng, kèm theo là một âm thanh rất nhỏ. Sau đó khi vầng sáng tản đi, Mạnh Kỳ mở hai mắt, văn vẹo khớp cổ, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Thiên thứ hai mươi chín, cửa thứ hai của Kim Chung Tráo đã luyện thành. Đan điền lại thêm một lần cô đọng hoàn tất. Huyền Bi vẫn đứng yên gần đó thấy vậy thì gật đầu. “Tốt lắm, ngày mai bắt đầu tu luyện cửa thứ ba.”

“Sư phụ, cửa thứ ba đệ tử vẫn tu luyện tại nơi này sao?” Mạnh Kỳ vừa đứng lên vừa hỏi.

Cho tới giờ, sau mỗi lần tu luyện đứng dậy hắn đã không còn cảm giác toàn thân thoát lực, mệt mỏi đến muốn ngã sấp như trước nữa.

Huyền Bi hướng ánh mắt ra ngoài đáp. “Ở gian phòng phía trước đó.”

Mạnh Kỳ nhìn theo ánh mắt sư phụ hắn thì phát hiện phía trước là một gian phòng tràn ngập hàn khí, trên mặt đất còn hình thành một tầng băng.

Chả lẽ tiếp theo sẽ chuyển từ ‘nóng’ sang ‘lạnh’?

Huyền Bi chậm rãi cất tiếng. “Bên trong gian phòng đó chính là Hàn Quy, con sẽ nhờ khí tức băng hàn của nó để tu luyện cửa thứ ba.”



“Vâng, thưa sư phụ.” Mạnh Kỳ đáp rồi đánh giá gian phòng trước mắt. Gian phòng giống như đang cõng trên lưng một mai rùa lớn, bên trong hoa tuyết bay bay, băng tinh rơi đầy trên mặt sàn. Hoàn cảnh thật đối lập với phòng giam thiên nga lửa gần đó.

Sau khi trở lại tiểu viện, Huyền Bi giao phó cho Mạnh Kỳ. “Những ngày tới, con cứ tới đó tu luyện, khi nào luyện thành cửa thứ ba thì nói cho sư phụ biết.”

Mạnh Kỳ gật đầu đồng ý. Một tháng vừa rồi sư phụ đã luôn ở bên cạnh lúc hắn tu luyện, thời gian bỏ ra không ít. Bây giờ hắn đã luyện thành hai cửa đầu Kim Chung Tráo rồi, hoàn cảnh tu luyện cũng đã trở nên quen thuộc, hắn cũng phải tự lực cánh sinh thôi.

***

Ngày hôm sau, Mạnh Kỳ tự cầm lệnh bài đi vào tháp Xá Lợi, tới căn phòng có chứa Hàn Quy để tu luyện. Vừa mới đặt chân vào hắn đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương bao phủ, so với những mùa đông hắn đã từng trải qua thì lạnh hơn rất nhiều, xương cốt hắn như muốn đóng băng lại.

Như lệ thường, hắn cởi trần, run rẩy ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trong người bắt đầu vận chuyển tâm pháp tầng thứ ba của Kim Chung Tráo để chống lại hơi lạnh.

Rút kinh nghiệm đã có với thiên nga lửa trước kia, lần này hắn không dám hó hé gì tới Hàn Quy gần đó, chỉ mong nó đừng tiến lại gần mình. Tuy nhiên, càng tiến hành tu luyện hắn lại càng cảm thấy lạnh hơn, tâm pháp dường như có điều khác lạ.

Ngước mắt lên, hắn hốt hoảng khi thấy Hàn Quy đã tiến sát song sắt từ khi nào.

Con yêu quái chết tiệt! Mạnh Kỳ nghiến răng mắng thầm.

“Ha ha…, nhân loại ngu xuẩn, ngươi không biết con rùa đen này chỉ mang tâm lý muốn trả thù trong lòng thôi sao? Nó làm đắm một tòa thành, sau đó bị nhốt ở chỗ này đã mấy chục năm, làm sao có thể không căm ghét lũ người nhân loại các ngươi chứ?” Từ phía đối diện vang lên những tiếng chế giễu.

Mạnh Kỳ đang tu luyện, nghe thấy thanh âm xuyên qua lớp không khí lạnh, ghé mắt sang thì một con chim nhỏ đang đậu phía trên phòng giam. Con chim nhỏ có bộ dạng xấu xí, thân thể tròn như quả cầu. Hai cánh ngắn, nhỏ được bao trùm bởi lông vũ màu đen, trên đầu không có mỏ mà cái miệng lại nhìn giống như miệng cá.

“Ngươi nhìn cái gì? Ta chính là hậu duệ của Côn Bằng nhất tộc, đạo hiệu Thùy Dực Tử.” Con chim nhỏ cất tiếng. “ngươi hẳn ngạc nhiên lắm khi mấy ngày vừa qua không thấy ta nói gì. Ta là dòng dõi Côn Bằng cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện nói chuyện với nhân loại như ngươi chứ?”

Mạnh Kỳ thấy vậy cũng không để ý gì thêm, chỉ chuyên tâm vào tu luyện.

“Ha ha, tiểu hòa thượng ngốc, ngươi dựa vào hàn khí của con rùa đen đã chết đó thì tu luyện được gì chứ? Ngươi phải tìm ra Hàn Ly mới được, tới lúc đó ngươi sẽ bị đông cứng thành băng, chết đến không thể chết hơn được nữa ấy chứ…” Con chim Thùy Dực Tử không để ý chuyện Mạnh Kỳ đang tập trung tu luyện, nó không ngừng ở bên cạnh nói miên man.

“Tư thế này của ngươi sao mà xấu thế? Nhân loại các ngươi thật không biết thế nào là đẹp…” Suốt cả canh giờ, nó luôn ở bênh cạnh Mạnh Kỳ miệng nói không ngớt.

“Tiểu hòa thượng, cái xác rùa này sao có thể giúp ngươi tu luyện Kim Chung Tráo được, không bằng ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp cho…”

Mạnh Kỳ ngồi tu luyện thấy con chim này không ngừng lải nhải bên tai thì chỉ muốn đứng dậy tìm lấy thứ gì đó mà nhét vào miệng nó. Nó không biết việc tu luyện cần nhất là phải yên tĩnh sao chứ?

“Côn Bằng nhất tộc ta tồn tại qua bao nhiêu vạn năm, chỗ tốt có không ít. Gia gia của ta đã từng….” Con chim Thùy Dực Tử được thể không ngừng lải nhải đủ thứ về gia thế và những chuyện liên quan tới gia gia của nó. Sau một chu thiên, Mạnh Kỳ đứng dậy, bộ dáng như muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng con chim gia hỏa đáng ghét này, nhưng nó vô cùng cảnh giác, vừa thấy Mạnh Kỳ đứng dậy đã bay vút vào sâu trong lồng giam, dương dương đắc ý nhìn Mạnh Kỳ.

“Ngươi tưởng ta không biết khi nào thì ngươi vận hành hết một chu thiên sao?”

“Ha ha, ngươi cứ thật thà nghe ta nói chuyện đi nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook