Quyển 7 - Chương 2: Vân thâm bất tri xứ
Mực Thích Lặn Nước
25/01/2019
Nhập gia tùy tục, để mình không bị lộ chỗ khác
thường, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú không từ chối, nhận lấy tờ thể lệ kia,
rồi vội vàng vào thành, tìm một chỗ vắng mới cẩn thận đọc, xác định chữ
viết của Tiên Giới rất giống với văn tự ở chỗ mình:
“Bổn phái có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ tổ sư môn Tàng Kiếm lâu đời thứ ba ngoại biệt truyền lại, có giao tình với tất cả các thế lực lớn...... Bổn phái sức mạnh hùng hậu, hiện có mười lăm cường giả Ngoại Cảnh, một vị Tông Sư, đa số mọi người đều luyện ‘Tinh Hỏa đại pháp’ mà mạnh mẽ, kinh nghiệm về mặt này rất phong phú dày dạn, có khả năng chỉ dẫn cực giỏi. Đệ tử cửu khiếu của bổn phái chỗ nào cũng có, sau này đăng lâm Ngoại Cảnh, thành tựu tuyệt đỉnh, trở thành Tông Sư, tuyệt không phải là điều vọng tưởng, sau này khi ‘Tinh Hỏa đại pháp’ hoàn thiện, càng có hi vọng đứng lên hàng tiên ban......”
Cái kiểu tuyển đệ tử thế này, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú chưa nghe bao giờ, không cảm xúc gì nhiều với những miêu tả trong thể lệ kia, bởi vì cấp độ phân chia về tu luyện ở nơi của họ và Tiên Giới là khác nhau. Họ không hiểu Ngoại Cảnh, tuyệt đỉnh và tông sư là như thế nào, nhưng có một điểm họ hiểu rõ, chính là năm chữ “Đứng lên hàng tiên ban”, mấy chữ này không thể nào tùy tiện nói ra khỏi miệng được, nhất là khi nơi này là thuộc về Tiên Giới.
“Cái môn ‘Tinh Hỏa đại pháp’ kia có thể khiến người ta lên được tiên ban sao?” Tề Cẩm Tú ngạc nhiên khẽ hỏi.
Vu Bán Sơn khẽ nhíu mày: “Hơn nữa còn nhìn có vẻ rất là dễ có được, rất nhiều người đều biết công pháp đó......”
Chuyện này mà ở nơi họ ở, nhất định không thể nào tin nổi. Một môn thần công có thể đưa người ta lên hàng tiên ban chính là thứ sẽ khiến cả giang hồ ngập tràn tinh phong huyết vũ, không biết bao nhiêu môn phái thế gia sẽ vì nó mà bị hủy diệt.
Thế mà ở trong Tiên Giới, thần công như vậy lại có được dễ như trở bàn tay, gần như không cần phải bỏ ra cái gì cả!
Lại còn có vẻ việc tranh giành đệ tử của các môn phái hình như cũng quá là kịch liệt!
Hai người kinh ngạc, càng trở nên sợ hãi và mong chờ hơn vào Tiên Giới.
“Cẩm Tú, chúng ta đi ra ngoài đường xem một chút, xem xem họ dùng loại tiền nào, xem xem trong tiệm sách có điển tịch gì.” Vu Bán Sơn tung hoành hai mươi năm, đã kinh qua nhiều ma luyện, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tề Cẩm Tú phục hồi tinh thần, nhìn y khẽ cười: “Bán Sơn, vẫn là huynh kín đáo cẩn thận.”
Hai người dắt tay nhau đi ra đường lớn, nhìn đông ngó tây, giống như người từ nơi xa tới. Ngoài đường có nhiều đồ cơ giới giúp người ta di chuyển thay cho đi bộ, hơn xa xe ngựa, vừa tiện lợi vừa kì dị. Hai bên nhà cửa cao vút, nhà bốn năm tường chỗ nào cũng có, tạo hình đều rất đặc sắc, không giống phàm tục. Người có khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở khắp nơi, người nào cũng khiến Tề Cẩm Tú kinh sợ, chỉ cần vài người trong số họ liên thủ là đủ quét ngang võ lâm của thế giới cô và Vu Bán Sơn.
Đây chính là Tiên Giới...... Cô lại than thở.
Qua cẩn thận quan sát, Vu Bán Sơn thở hắt ra, thoáng yên lòng nói: “May quá, Tiên Giới cũng dùng kim ngân.”
Lúc phá không phi thăng, là Võ Lâm minh chủ, tuy không chuẩn bị sẵn, nhưng trên người y đương nhiên có sẵn khá nhiều đồ có giá trị.
Trên người có tiền, đương nhiên sẽ có tự tin. Hai người bèn đi tìm tiệm sách, tới một góc phố, nhìn thấy một tiệm có tên là “Hoàng Kim ốc”.
Vu Bán Sơn dắt Tề Cẩm Tú bước vào cửa hàng, đảo mắt một vòng, suýt nữa thì bật thốt lên thất thanh, bởi vì chỗ nào cũng có sách liên quan tới “Tinh Hỏa đại pháp”, ví dụ như: [tề chú Tinh Hỏa đại pháp] [lục chú Tinh Hỏa đại pháp] [Tinh Hỏa đại pháp Nam Hoang tường giải hợp tập] [Tinh Hỏa đại pháp kiếm tu bản]...... Rực rỡ muôn màu. Nhiều không kể xiết.
Thần công lên hàng tiên ban mà đi trên đường ở đâu cũng nhìn thấy được?
Điều này đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết mấy chục năm sống trên đời của Vu Bán Sơn, khiến y dù tâm tính đã trở nên rắn rỏi cũng phải nghẹn họng trân trối.
Quan trọng hơn cả, là một quyển [tề chú Tinh Hỏa đại pháp] quý giá mà chỉ tốn có hai lượng bạc, rẻ tới mức làm y nghi ngờ là hàng giả!
Bí thuật giết rồng, trở thành tiên như thế, mà chỉ đáng giá một hai lượng bạc?
Quả thật trên Tiên Giới không phân quý tiện, ai cũng có thể tu sao?
So với cái thần công này, bí tịch tu luyện của mình chẳng phải chỉ đáng có mấy chục văn tiền hay sao? Vậy mà vì mấy chục văn tiền này, cả môn phái phải ngày đêm thủ hộ, nghiêm khắc chọn lựa những người có thiên tư hơn người mới được trở thành đích truyền?
Chỉ nghĩ thôi, Tề Cẩm Tú liền có cảm nhận sao mà vớ vẩn, không sao tin nổi, không nhịn được liền nói: “Chủ quán, có được mở ra xem thử không?”
Chủ quán đẩy sách ra, đầu chẳng buồn ngẩng lên: “Thứ này còn cần làm giả sao? Trong Vạn Giới Thông Thức phù không cần tốn bạc cũng còn học được. Lão phu chỉ tính tiền công sưu tập, sửa sang lại thôi. Bản sở chú Tinh Hỏa đại pháp này của Lục đại tiên sinh đăng rất rải rác, thi thoảng mới có, không tốn công tập hợp, thì không có đủ bộ được đâu. Bản phê chú ban đầu của Ma Đế Tề Chính Ngôn đã bị Lục Phiến môn hạn chế, nhìn thấy một hai thiên chương không khó, nhưng muốn xem được hết bộ thì không dễ đâu nha, cộng thêm tiền giấy, bán hai lượng bạc đã là rất sát giá rồi......”
Lão nói luôn một tràng, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đầy ngơ ngác, nào là Vạn Giới Thông Thức phù, rồi thì Lục đại tiên sinh, Ma Đế Tề Chính Ngôn gì gì đó đều lạ hoắc. May mà đã sống mấy chục năm, ý tứ đại khái vẫn nghe hiểu được. Hẳn hai vị này là cao nhân của Tiên Giới, hẳn đã sớm đứng trên hàng tiên ban, nên mới tự mình phê chú luận giải về “Tinh Hỏa đại pháp”.
Nhưng mà, sao phê chú của thần tiên về đại đạo tuyệt học mà lại chỉ bán có hai lượng bạc?
Không có gì miêu tả nổi tâm tình của hai người lúc này! Vu Bán Sơn, Tề Cẩm Tú dày da mặt, mỗi người cầm lấy một quyển phê chú về “Tinh Hỏa đại pháp”, lật ra xem, trong lòng thầm ngờ cái gọi là Vạn Giới Thông Thức phù, đó là cái gì mà không cần tốn bạc cũng vẫn có thể học được thần công.
Vừa lật ra xem, hai người liền không thể rời mắt đi. Học võ nhiều năm, một quyển bí tịch tốt hay xấu, hai người chỉ nhìn qua là biết. Nhất là Vu Bán Sơn, siêu việt cả tiền nhân, thể ngộ về võ đạo không thể gọi là không sâu, ánh mắt khá là sắc bén.
Quyển “Tinh Hỏa đại pháp” này đã chỉ thẳng vào bản chất của võ đạo, từ trong tới ngoài, do trời đất ở trong cơ thể mình tự trở thành thế giới, chạm tới quy luật vận chuyển của trời đất, có vẻ quả thật có thể khiến người ta bước lên hàng ngũ tiên ban, hai chữ thần công hoàn toàn xứng đáng!
Tề Cẩm Tú đọc mà không ngừng biến sắc, tất cả thể ngộ mấy chục năm học võ của mình đều bị đánh tan, trước mắt hiện ra một thế giới mới vô cùng bao la rộng lớn làm người ta say mê. Vu Bán Sơn mặt mày hớn hở, bao nhiêu nghi nan trong tu hành đều tìm thấy được giải thích ở nơi này. Có thần công này, sợ gì không thành tiên?
Trời ơi, công pháp thần tiên thế này mà chỉ đáng giá có hai lượng bạc!?
Càng nghĩ, họ càng cảm thấy thế giới kia của mình thực là vô cùng vớ vẩn.
“Xem đủ chưa?” Chủ quán không nhịn được đánh tỉnh hai người.
Tề Cẩm Tú nhìn Vu Bán Sơn, lấy túi tiền mua thêm mấy quyển bí tịch.
Thần công cỡ này nếu không mua về, nhất định đêm nay không thể nào ngủ được!
Tiên Giới tuy kỳ quái lạ lùng, nhưng tác dụng của thần công là thật sự!
Cất kĩ hai bản bí tịch, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú im lặng tiếp tục đi trên đường, nửa đời đã qua gần như đều đã hoàn toàn bị “Phủ định”.
“Thần công tiện tay là có được. Tiên Giới quả thật không giống bình thường......” Thật lâu sau, Vu Bán Sơn thở dài.
Tề Cẩm Tú khẽ hít vào một hơi nói: “Đây là cơ duyên của chúng ta.”
Phía trước có một quán cơm, hai người cũng đã thấy mệt, đi vào định ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi.
Trong quán khá là tĩnh lặng, vì ai ở đây cũng cầm trong tay một món đồ kì quái, cắm đầu mà đọc, trầm mê trong đó, chẳng ai lên tiếng. Trên tường đối diện cửa chính có quang ảnh di động, đang chiếu cảnh chiến đấu vô cùng kịch liệt, là người đấu với yêu, với tà ma, thu hút rất nhiều thực khách chú ý, thỉnh thoảng còn có tiếng giải thích từ trong quang ảnh truyền ra:
“Buổi chiếu trực tiếp trận giao chiến giữa người với yêu ma ở Táng Thần sa mạc đến đây tạm thời kết thúc, tiếp theo là chuyến thám hiển đến Nam Hải, mở ra cho chúng ta thấy mị lực của biển rộng mênh mông......”
Sóng biếc mênh mang, sóng nước dập dềnh, hải quái mơ hồ bên dưới...... Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú nhìn mà miệng há hốc.
Hơn nửa ngày. Vu Bán Sơn mới cảm khái truyền âm: “Cách xa vạn dặm mà như ở ngay trước mặt, đây là khả năng chỉ thần tiên mới có a!”
“Chuyển giao thư từ......” Tề Cẩm Tú lầm bầm tự giễu.
Vu Bán Sơn lỗ tai khẽ động, nghe người xung quanh bàn luận, truyền âm nói: “Cẩm Tú. Ta nghe thấy họ nói với nhau, hình như cái khả năng thần tiên này là đến từ cái gọi là Vạn Giới Thông Thức phù.”
“Vừa rồi chủ tiệm sách cũng nhắc tới Vạn Giới Thông Thức phù......” Tề Cẩm Tú chớp mắt.
“Ăn cơm trưa xong, chúng ta xem xem mua cái đó ở đâu.” Vu Bán Sơn đề nghị.
Tề Cẩm Tú gật đầu, hai người lên lầu ha, tìm một chỗ yên lặng mà ngồi. Trong lúc chờ đồ ăn, hai người mở phê chú Tinh Hỏa đại pháp ra xem.
“Cẩm Tú, cảnh giới của nàng đại khái tương đương Tiên Giới cửu khiếu, còn ta là có lẽ mới vào Ngoại Cảnh......” Vu Bán Sơn dựa trên mô tả về cảnh giới, khẽ đoán.
Vũ trụ khác nhau quy tắc khác nhau, cảnh giới phi thăng cũng sẽ khác nhau. Vu Bán Sơn thấy mình chỉ bằng mới vào Ngoại Cảnh, nhất thời mất mát.
Ngoại Cảnh có Cửu Trọng Thiên, ba tầng thang trời!
“Thì ra tuyệt thế, Tông Sư, Đại Tông Sư, là cách gọi những cảnh giới khác nhau của Ngoại Cảnh......” Tề Cẩm Tú lật tới một tờ hướng dẫn, có ghi chú chi tiết về phân chia cảnh giới để những người mới nhập môn nắm được thường thức, “Sau Ngoại Cảnh, gọi là Pháp Thân, tới lúc này mới được coi là đứng hàng tiên ban, Đạo gia gọi Nhân Tiên, Phật môn gọi là La Hán.”
Vu Bán Sơn bỏ sách của mình xuống, nghiêng người qua phía Tề Cẩm Tú, cùng xem sách của cô.
“Sau Nhân Tiên là Địa Tiên và Thiên Tiên, đối ứng trong Phật môn là Bồ Tát, Đại Bồ Tát hoặc Đại A La Hán, trên nữa là chứng chư giới duy nhất Truyền Thuyết, được gọi là đại năng, thần thông quảng đại, tương ứng với Phật môn chính là Phật Đà, cái gọi là thành phật chính là chỉ cấp bậc này......” Tề Cẩm Tú sợ hãi nói.
Đây chính là phân chia cảnh giới tiên gia a!
“Sau đó còn có Tạo Hóa và Bỉ Ngạn, nhưng không có miêu tả gì nhiều.” Vu Bán Sơn nói.
Đúng lúc này, lại có mấy thực khách đi lên, đều là người trẻ, nói năng giọng vang vang, người xung quanh đều nghe thấy.
“Lão Cửu, lại tới năm chiêu sinh mới rồi. Ngươi định đi Nguy sơn phái, hay vẫn xuống phía Nam?” Có người hỏi.
Một thiếu niên đầy vẻ kiệt ngạo đáp nói: “Ta vẫn tự tu luyện trước đã. Trong Vạn Giới Thông Thức trời đất còn rất nhiều kinh nghiệm tổng kết chưa đụng tới, gia nhập mấy môn phái đó làm gì!”
“Kinh nghiệm tổng kết cũng chỉ là kinh nghiệm tổng kết, mỗi người đều khác với nhau, không thể hoàn toàn đi theo con đường tu đạo của một người nào được, vẫn phải có sư phụ chỉ điểm.” Người hỏi ban đầu tận tình khuyên, “Hơn nữa gia nhập môn phái là sẽ có thêm nhiều quan hệ, sau này hành tẩu giang hồ, sư môn có thể làm hậu thuẫn cho, làm chơi ăn thật......”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đều khẽ gật đầu, lời ấy không sai.
Hai người đã vô thức chuyển sự chú ý của mình vào những người kia.
Thiếu niên kiệt ngạo hừ một cái: “Các ngươi biết gì chí hướng của ta! Ngàn dặm bôn ba đi đến tòa thành trì này, la vì cái gì? Năm nào cũng có rất nhiều người từ xa tới cái thành này định cư, là vì cái gì?”
Y chỉ ra ngoài cửa sổ, hướng ấy có một ngọn núi, mây sương che đỉnh, đẹp không sao tả xiết:
“Chính là để tìm cơ duyên, gia nhập vào tiên gia thánh địa đó, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung!”
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung? Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú ngẩn người, trong đầu cùng hiện ra cái đạo quan tối hôm qua hai người tá túc.
Nó trông rất bình thường, nhưng biển treo chính là ghi ba chữ “Ngọc Hư cung”.
Tiên gia thánh địa?
Đó là tiên gia thánh địa?
Thiếu niên kiệt ngạo tiếp tục nói: “Mây mù dày đặc không biết mình đang ở đâu. Không có cơ duyên, không đến được Ngọc Hư cung, nhưng tháng nào ta cũng lên đó thử, đến chừng nào đủ hai mươi lăm tuổi. Nếu ta may mắn trở thành môn hạ Ngọc Hư, vậy thì vượt xa Nguy sơn phái đâu chỉ ngàn lần vạn lần?”
“Ngọc Hư chưởng giáo Nguyên Hoàng Tiên Tôn chính là đệ nhất cũng là đại năng tự chứng Truyền Thuyết duy nhất, nếu được ngài ưu ái, lo gì võ đạo bất thành? Hai đệ tử của ngài hôm nay đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy!”
“Quần hùng sắp sửa trở về, phục hồi lại diện mạo cũ của Chân Thật giới, bày ra khí tượng Thượng Cổ, nếu không có chí cao xa, làm sao xứng đáng với thế đạo này?”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú quay qua nhìn nhau, mờ mịt.
Truyền Thuyết đại năng? Truyền Thuyết đại năng duy nhất của Chư giới?
Cái đạo nhân bào xanh nhìn thấy đêm qua chính là Truyền Thuyết đại năng Nguyên Hoàng Tiên Tôn?
Không có cơ duyên là không tới được Ngọc Hư cung?
Chúng ta từng ngủ trọ ở Ngọc Hư cung, nhưng lại không hề để ý mà rời đi......
Hai người vụt quay đầu nhìn lại, bên kia cửa sổ, nhìn thấy ngọn núi kia, chỉ thấy sương mù lượn lờ, mông mông lung lung, không thấy đường lên, quả thật là mây mù dày đặc không biết đang ở chỗ nào.
“Bổn phái có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ tổ sư môn Tàng Kiếm lâu đời thứ ba ngoại biệt truyền lại, có giao tình với tất cả các thế lực lớn...... Bổn phái sức mạnh hùng hậu, hiện có mười lăm cường giả Ngoại Cảnh, một vị Tông Sư, đa số mọi người đều luyện ‘Tinh Hỏa đại pháp’ mà mạnh mẽ, kinh nghiệm về mặt này rất phong phú dày dạn, có khả năng chỉ dẫn cực giỏi. Đệ tử cửu khiếu của bổn phái chỗ nào cũng có, sau này đăng lâm Ngoại Cảnh, thành tựu tuyệt đỉnh, trở thành Tông Sư, tuyệt không phải là điều vọng tưởng, sau này khi ‘Tinh Hỏa đại pháp’ hoàn thiện, càng có hi vọng đứng lên hàng tiên ban......”
Cái kiểu tuyển đệ tử thế này, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú chưa nghe bao giờ, không cảm xúc gì nhiều với những miêu tả trong thể lệ kia, bởi vì cấp độ phân chia về tu luyện ở nơi của họ và Tiên Giới là khác nhau. Họ không hiểu Ngoại Cảnh, tuyệt đỉnh và tông sư là như thế nào, nhưng có một điểm họ hiểu rõ, chính là năm chữ “Đứng lên hàng tiên ban”, mấy chữ này không thể nào tùy tiện nói ra khỏi miệng được, nhất là khi nơi này là thuộc về Tiên Giới.
“Cái môn ‘Tinh Hỏa đại pháp’ kia có thể khiến người ta lên được tiên ban sao?” Tề Cẩm Tú ngạc nhiên khẽ hỏi.
Vu Bán Sơn khẽ nhíu mày: “Hơn nữa còn nhìn có vẻ rất là dễ có được, rất nhiều người đều biết công pháp đó......”
Chuyện này mà ở nơi họ ở, nhất định không thể nào tin nổi. Một môn thần công có thể đưa người ta lên hàng tiên ban chính là thứ sẽ khiến cả giang hồ ngập tràn tinh phong huyết vũ, không biết bao nhiêu môn phái thế gia sẽ vì nó mà bị hủy diệt.
Thế mà ở trong Tiên Giới, thần công như vậy lại có được dễ như trở bàn tay, gần như không cần phải bỏ ra cái gì cả!
Lại còn có vẻ việc tranh giành đệ tử của các môn phái hình như cũng quá là kịch liệt!
Hai người kinh ngạc, càng trở nên sợ hãi và mong chờ hơn vào Tiên Giới.
“Cẩm Tú, chúng ta đi ra ngoài đường xem một chút, xem xem họ dùng loại tiền nào, xem xem trong tiệm sách có điển tịch gì.” Vu Bán Sơn tung hoành hai mươi năm, đã kinh qua nhiều ma luyện, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tề Cẩm Tú phục hồi tinh thần, nhìn y khẽ cười: “Bán Sơn, vẫn là huynh kín đáo cẩn thận.”
Hai người dắt tay nhau đi ra đường lớn, nhìn đông ngó tây, giống như người từ nơi xa tới. Ngoài đường có nhiều đồ cơ giới giúp người ta di chuyển thay cho đi bộ, hơn xa xe ngựa, vừa tiện lợi vừa kì dị. Hai bên nhà cửa cao vút, nhà bốn năm tường chỗ nào cũng có, tạo hình đều rất đặc sắc, không giống phàm tục. Người có khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở khắp nơi, người nào cũng khiến Tề Cẩm Tú kinh sợ, chỉ cần vài người trong số họ liên thủ là đủ quét ngang võ lâm của thế giới cô và Vu Bán Sơn.
Đây chính là Tiên Giới...... Cô lại than thở.
Qua cẩn thận quan sát, Vu Bán Sơn thở hắt ra, thoáng yên lòng nói: “May quá, Tiên Giới cũng dùng kim ngân.”
Lúc phá không phi thăng, là Võ Lâm minh chủ, tuy không chuẩn bị sẵn, nhưng trên người y đương nhiên có sẵn khá nhiều đồ có giá trị.
Trên người có tiền, đương nhiên sẽ có tự tin. Hai người bèn đi tìm tiệm sách, tới một góc phố, nhìn thấy một tiệm có tên là “Hoàng Kim ốc”.
Vu Bán Sơn dắt Tề Cẩm Tú bước vào cửa hàng, đảo mắt một vòng, suýt nữa thì bật thốt lên thất thanh, bởi vì chỗ nào cũng có sách liên quan tới “Tinh Hỏa đại pháp”, ví dụ như: [tề chú Tinh Hỏa đại pháp] [lục chú Tinh Hỏa đại pháp] [Tinh Hỏa đại pháp Nam Hoang tường giải hợp tập] [Tinh Hỏa đại pháp kiếm tu bản]...... Rực rỡ muôn màu. Nhiều không kể xiết.
Thần công lên hàng tiên ban mà đi trên đường ở đâu cũng nhìn thấy được?
Điều này đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết mấy chục năm sống trên đời của Vu Bán Sơn, khiến y dù tâm tính đã trở nên rắn rỏi cũng phải nghẹn họng trân trối.
Quan trọng hơn cả, là một quyển [tề chú Tinh Hỏa đại pháp] quý giá mà chỉ tốn có hai lượng bạc, rẻ tới mức làm y nghi ngờ là hàng giả!
Bí thuật giết rồng, trở thành tiên như thế, mà chỉ đáng giá một hai lượng bạc?
Quả thật trên Tiên Giới không phân quý tiện, ai cũng có thể tu sao?
So với cái thần công này, bí tịch tu luyện của mình chẳng phải chỉ đáng có mấy chục văn tiền hay sao? Vậy mà vì mấy chục văn tiền này, cả môn phái phải ngày đêm thủ hộ, nghiêm khắc chọn lựa những người có thiên tư hơn người mới được trở thành đích truyền?
Chỉ nghĩ thôi, Tề Cẩm Tú liền có cảm nhận sao mà vớ vẩn, không sao tin nổi, không nhịn được liền nói: “Chủ quán, có được mở ra xem thử không?”
Chủ quán đẩy sách ra, đầu chẳng buồn ngẩng lên: “Thứ này còn cần làm giả sao? Trong Vạn Giới Thông Thức phù không cần tốn bạc cũng còn học được. Lão phu chỉ tính tiền công sưu tập, sửa sang lại thôi. Bản sở chú Tinh Hỏa đại pháp này của Lục đại tiên sinh đăng rất rải rác, thi thoảng mới có, không tốn công tập hợp, thì không có đủ bộ được đâu. Bản phê chú ban đầu của Ma Đế Tề Chính Ngôn đã bị Lục Phiến môn hạn chế, nhìn thấy một hai thiên chương không khó, nhưng muốn xem được hết bộ thì không dễ đâu nha, cộng thêm tiền giấy, bán hai lượng bạc đã là rất sát giá rồi......”
Lão nói luôn một tràng, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đầy ngơ ngác, nào là Vạn Giới Thông Thức phù, rồi thì Lục đại tiên sinh, Ma Đế Tề Chính Ngôn gì gì đó đều lạ hoắc. May mà đã sống mấy chục năm, ý tứ đại khái vẫn nghe hiểu được. Hẳn hai vị này là cao nhân của Tiên Giới, hẳn đã sớm đứng trên hàng tiên ban, nên mới tự mình phê chú luận giải về “Tinh Hỏa đại pháp”.
Nhưng mà, sao phê chú của thần tiên về đại đạo tuyệt học mà lại chỉ bán có hai lượng bạc?
Không có gì miêu tả nổi tâm tình của hai người lúc này! Vu Bán Sơn, Tề Cẩm Tú dày da mặt, mỗi người cầm lấy một quyển phê chú về “Tinh Hỏa đại pháp”, lật ra xem, trong lòng thầm ngờ cái gọi là Vạn Giới Thông Thức phù, đó là cái gì mà không cần tốn bạc cũng vẫn có thể học được thần công.
Vừa lật ra xem, hai người liền không thể rời mắt đi. Học võ nhiều năm, một quyển bí tịch tốt hay xấu, hai người chỉ nhìn qua là biết. Nhất là Vu Bán Sơn, siêu việt cả tiền nhân, thể ngộ về võ đạo không thể gọi là không sâu, ánh mắt khá là sắc bén.
Quyển “Tinh Hỏa đại pháp” này đã chỉ thẳng vào bản chất của võ đạo, từ trong tới ngoài, do trời đất ở trong cơ thể mình tự trở thành thế giới, chạm tới quy luật vận chuyển của trời đất, có vẻ quả thật có thể khiến người ta bước lên hàng ngũ tiên ban, hai chữ thần công hoàn toàn xứng đáng!
Tề Cẩm Tú đọc mà không ngừng biến sắc, tất cả thể ngộ mấy chục năm học võ của mình đều bị đánh tan, trước mắt hiện ra một thế giới mới vô cùng bao la rộng lớn làm người ta say mê. Vu Bán Sơn mặt mày hớn hở, bao nhiêu nghi nan trong tu hành đều tìm thấy được giải thích ở nơi này. Có thần công này, sợ gì không thành tiên?
Trời ơi, công pháp thần tiên thế này mà chỉ đáng giá có hai lượng bạc!?
Càng nghĩ, họ càng cảm thấy thế giới kia của mình thực là vô cùng vớ vẩn.
“Xem đủ chưa?” Chủ quán không nhịn được đánh tỉnh hai người.
Tề Cẩm Tú nhìn Vu Bán Sơn, lấy túi tiền mua thêm mấy quyển bí tịch.
Thần công cỡ này nếu không mua về, nhất định đêm nay không thể nào ngủ được!
Tiên Giới tuy kỳ quái lạ lùng, nhưng tác dụng của thần công là thật sự!
Cất kĩ hai bản bí tịch, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú im lặng tiếp tục đi trên đường, nửa đời đã qua gần như đều đã hoàn toàn bị “Phủ định”.
“Thần công tiện tay là có được. Tiên Giới quả thật không giống bình thường......” Thật lâu sau, Vu Bán Sơn thở dài.
Tề Cẩm Tú khẽ hít vào một hơi nói: “Đây là cơ duyên của chúng ta.”
Phía trước có một quán cơm, hai người cũng đã thấy mệt, đi vào định ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi.
Trong quán khá là tĩnh lặng, vì ai ở đây cũng cầm trong tay một món đồ kì quái, cắm đầu mà đọc, trầm mê trong đó, chẳng ai lên tiếng. Trên tường đối diện cửa chính có quang ảnh di động, đang chiếu cảnh chiến đấu vô cùng kịch liệt, là người đấu với yêu, với tà ma, thu hút rất nhiều thực khách chú ý, thỉnh thoảng còn có tiếng giải thích từ trong quang ảnh truyền ra:
“Buổi chiếu trực tiếp trận giao chiến giữa người với yêu ma ở Táng Thần sa mạc đến đây tạm thời kết thúc, tiếp theo là chuyến thám hiển đến Nam Hải, mở ra cho chúng ta thấy mị lực của biển rộng mênh mông......”
Sóng biếc mênh mang, sóng nước dập dềnh, hải quái mơ hồ bên dưới...... Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú nhìn mà miệng há hốc.
Hơn nửa ngày. Vu Bán Sơn mới cảm khái truyền âm: “Cách xa vạn dặm mà như ở ngay trước mặt, đây là khả năng chỉ thần tiên mới có a!”
“Chuyển giao thư từ......” Tề Cẩm Tú lầm bầm tự giễu.
Vu Bán Sơn lỗ tai khẽ động, nghe người xung quanh bàn luận, truyền âm nói: “Cẩm Tú. Ta nghe thấy họ nói với nhau, hình như cái khả năng thần tiên này là đến từ cái gọi là Vạn Giới Thông Thức phù.”
“Vừa rồi chủ tiệm sách cũng nhắc tới Vạn Giới Thông Thức phù......” Tề Cẩm Tú chớp mắt.
“Ăn cơm trưa xong, chúng ta xem xem mua cái đó ở đâu.” Vu Bán Sơn đề nghị.
Tề Cẩm Tú gật đầu, hai người lên lầu ha, tìm một chỗ yên lặng mà ngồi. Trong lúc chờ đồ ăn, hai người mở phê chú Tinh Hỏa đại pháp ra xem.
“Cẩm Tú, cảnh giới của nàng đại khái tương đương Tiên Giới cửu khiếu, còn ta là có lẽ mới vào Ngoại Cảnh......” Vu Bán Sơn dựa trên mô tả về cảnh giới, khẽ đoán.
Vũ trụ khác nhau quy tắc khác nhau, cảnh giới phi thăng cũng sẽ khác nhau. Vu Bán Sơn thấy mình chỉ bằng mới vào Ngoại Cảnh, nhất thời mất mát.
Ngoại Cảnh có Cửu Trọng Thiên, ba tầng thang trời!
“Thì ra tuyệt thế, Tông Sư, Đại Tông Sư, là cách gọi những cảnh giới khác nhau của Ngoại Cảnh......” Tề Cẩm Tú lật tới một tờ hướng dẫn, có ghi chú chi tiết về phân chia cảnh giới để những người mới nhập môn nắm được thường thức, “Sau Ngoại Cảnh, gọi là Pháp Thân, tới lúc này mới được coi là đứng hàng tiên ban, Đạo gia gọi Nhân Tiên, Phật môn gọi là La Hán.”
Vu Bán Sơn bỏ sách của mình xuống, nghiêng người qua phía Tề Cẩm Tú, cùng xem sách của cô.
“Sau Nhân Tiên là Địa Tiên và Thiên Tiên, đối ứng trong Phật môn là Bồ Tát, Đại Bồ Tát hoặc Đại A La Hán, trên nữa là chứng chư giới duy nhất Truyền Thuyết, được gọi là đại năng, thần thông quảng đại, tương ứng với Phật môn chính là Phật Đà, cái gọi là thành phật chính là chỉ cấp bậc này......” Tề Cẩm Tú sợ hãi nói.
Đây chính là phân chia cảnh giới tiên gia a!
“Sau đó còn có Tạo Hóa và Bỉ Ngạn, nhưng không có miêu tả gì nhiều.” Vu Bán Sơn nói.
Đúng lúc này, lại có mấy thực khách đi lên, đều là người trẻ, nói năng giọng vang vang, người xung quanh đều nghe thấy.
“Lão Cửu, lại tới năm chiêu sinh mới rồi. Ngươi định đi Nguy sơn phái, hay vẫn xuống phía Nam?” Có người hỏi.
Một thiếu niên đầy vẻ kiệt ngạo đáp nói: “Ta vẫn tự tu luyện trước đã. Trong Vạn Giới Thông Thức trời đất còn rất nhiều kinh nghiệm tổng kết chưa đụng tới, gia nhập mấy môn phái đó làm gì!”
“Kinh nghiệm tổng kết cũng chỉ là kinh nghiệm tổng kết, mỗi người đều khác với nhau, không thể hoàn toàn đi theo con đường tu đạo của một người nào được, vẫn phải có sư phụ chỉ điểm.” Người hỏi ban đầu tận tình khuyên, “Hơn nữa gia nhập môn phái là sẽ có thêm nhiều quan hệ, sau này hành tẩu giang hồ, sư môn có thể làm hậu thuẫn cho, làm chơi ăn thật......”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đều khẽ gật đầu, lời ấy không sai.
Hai người đã vô thức chuyển sự chú ý của mình vào những người kia.
Thiếu niên kiệt ngạo hừ một cái: “Các ngươi biết gì chí hướng của ta! Ngàn dặm bôn ba đi đến tòa thành trì này, la vì cái gì? Năm nào cũng có rất nhiều người từ xa tới cái thành này định cư, là vì cái gì?”
Y chỉ ra ngoài cửa sổ, hướng ấy có một ngọn núi, mây sương che đỉnh, đẹp không sao tả xiết:
“Chính là để tìm cơ duyên, gia nhập vào tiên gia thánh địa đó, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung!”
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung? Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú ngẩn người, trong đầu cùng hiện ra cái đạo quan tối hôm qua hai người tá túc.
Nó trông rất bình thường, nhưng biển treo chính là ghi ba chữ “Ngọc Hư cung”.
Tiên gia thánh địa?
Đó là tiên gia thánh địa?
Thiếu niên kiệt ngạo tiếp tục nói: “Mây mù dày đặc không biết mình đang ở đâu. Không có cơ duyên, không đến được Ngọc Hư cung, nhưng tháng nào ta cũng lên đó thử, đến chừng nào đủ hai mươi lăm tuổi. Nếu ta may mắn trở thành môn hạ Ngọc Hư, vậy thì vượt xa Nguy sơn phái đâu chỉ ngàn lần vạn lần?”
“Ngọc Hư chưởng giáo Nguyên Hoàng Tiên Tôn chính là đệ nhất cũng là đại năng tự chứng Truyền Thuyết duy nhất, nếu được ngài ưu ái, lo gì võ đạo bất thành? Hai đệ tử của ngài hôm nay đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy!”
“Quần hùng sắp sửa trở về, phục hồi lại diện mạo cũ của Chân Thật giới, bày ra khí tượng Thượng Cổ, nếu không có chí cao xa, làm sao xứng đáng với thế đạo này?”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú quay qua nhìn nhau, mờ mịt.
Truyền Thuyết đại năng? Truyền Thuyết đại năng duy nhất của Chư giới?
Cái đạo nhân bào xanh nhìn thấy đêm qua chính là Truyền Thuyết đại năng Nguyên Hoàng Tiên Tôn?
Không có cơ duyên là không tới được Ngọc Hư cung?
Chúng ta từng ngủ trọ ở Ngọc Hư cung, nhưng lại không hề để ý mà rời đi......
Hai người vụt quay đầu nhìn lại, bên kia cửa sổ, nhìn thấy ngọn núi kia, chỉ thấy sương mù lượn lờ, mông mông lung lung, không thấy đường lên, quả thật là mây mù dày đặc không biết đang ở chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.