Quyển 7 - Chương 177: Vô trung sinh hữu
Mực Thích Lặn Nước
13/07/2019
Trên đầu mây đen trùng điệp, như thấp gần chạm tới
đầu, tạo nên cảm giác tràn đầy áp lực và trầm trọng, dưới chân biển sóng cuồn cuộn, một cái lốc xoáy u ám, muốn kéo mình rơi xuống...... Quý
Hưng mờ mịt nhìn quanh, không rõ vì sao đột nhiên mình lại xuất hiện ở
Đông Hải Cực Nam, hắn vô cùng sợ hãi.
Rào rào!
Tiếng sóng ầm ĩ, cơn sóng dâng cao cả trăm trượng, trùm lên bao phủ cả Quý Hưng, hắn chằm chằm nhìn thấy đáy biển không ngừng sụp xuống, sinh linh dưới biển biến thành thi thể, sau đó hôi phi yên diệt.
Sự hủy diệt lan rộng ra khắp xung quanh, hắc ý tràn ngập khắp nơi, trong u ám đầy những tà vật làm người ta hãi sợ.
“Đây chính là cái mà La giáo gọi là kỷ nguyên chung kết, thời tận thế?” Quý Hưng chợt nghĩ, trong lòng càng thêm sợ.
Đúng lúc này, hắn phát hiện tự nhiên trong tay mình có hai món đồ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Trong tay trái là một cái hộp gỗ rất nhẹ, nhẹ tới mức như chẳng chứa cái gì bên trong, trong tay phải là một tấm bia cao bằng nửa người, trên viết bốn chữ triện cổ “Ngọc Hư Tô Mạnh”.
“Ngọc Hư Tô Mạnh, đây chẳng phải tên tục của sư tổ sao?” Quý Hưng như nhớ tới cái gì, linh quang lóe lên, lập tức ném tấm bia đá và cái hộp gỗ vào trong biển.
Hai vật chìm sâu xuống nước, sóng gió lập tức tan biến, bình ổn, đáy biển đang tầng tầng sụp đổ cũng dịu dần rồi dừng lại, cảnh tượng tận thế cũng không còn.
“Thực sự có hiệu quả!” Quý Hưng vui vẻ, bật thốt.
Vì tiếng kêu này, hắn giật mình tỉnh lại, nhận ra mình vẫn còn đang ở trong nhà cỏ. Sư phụ ngồi khoanh chân, phun ra nuốt vào khí tím lúc sáng sớm.
Ký ức từ từ quay trở về đầu óc Quý Hưng. Hôm qua sau khi bái tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn và sư tổ Nguyên Hoàng Thiên Tôn, hắn được chính thức trở thành môn hạ, biết được tên môn công pháp trước giờ mình vẫn tu luyện có tên là “Tiệt Thiên thất kiếm”, quả thật là kinh hỉ quá đỗi, nên hắn mới ngủ lại ở đây, xin sư phụ dạy bảo và chỉ điểm thêm cho đến nửa đêm mới đả tọa tu luyện, ai ngờ lại gặp phải ác mộng!
Sau khi bước vào Ngoại Cảnh, ngay cả mơ bình thường cũng còn hiếm có, huống chi ác mộng...... Quý Hưng khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng khó hiểu, quét mắt nhìn quanh.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nghiêm lại, nhìn thấy phía trước thần tượng của Nguyên Hoàng sư tổ có đặt một cái hộp gỗ trông rất bình thường, phía dưới đặt nghiêng một tấm bia đá cao bằng nửa người.
Thật, thật sự có hai thứ này...... Quý Hưng hoảng sợ, theo bản năng quay qua nhìn sư phụ, thấy Hà Mộ mắt khép hờ, vẫn tập trung vào tu luyện như không hề biết gì tới chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Quý Hưng dè dặt thò tay ra chạm vào tấm bia đá. Tấm bia này khác một chút với cái hắn thấy trong ‘mộng’, nó không có chữ triện nào ở trên mặt.
Vừa tiếp xúc, tấm bia đá liền thu nhỏ lại, chỉ còn cỡ bàn tay, rơi vào trong tay cái hộp gỗ cũng trượt xuống.
Quý Hưng tiếp lấy hộp gỗ, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ là sư tổ đi vào giấc mộng chỉ điểm cho mình? Muốn mình đem hai vật này ném vào Đông Hải Cực Nam?”
“Chỗ đó hình như là nơi mỏng nhất của Chân Thật giới, sự ăn mòn của Cửu U và tận thế cũng sẽ bắt đầu từ chỗ đó?”
Quý Hưng cất kĩ vào lòng, đợi Hà Mộ thổ nạp xong, hỏi thử vài câu, thấy sư phụ hoàn toàn không biết gì thì cũng giấu nhẹm đi luôn.
Nửa tháng sau, Quý Hưng cùng bằng hữu rời khỏi đảo, sau đó tìm lấy cớ tách khỏi đội ngũ, lặng lẽ xuôi Nam, đi thẳng tới chỗ Đông Hải Cực Nam đã nhìn thấy trong mộng.
Mảnh hải vực hiện ra trước mắt Quý Hưng, trời cao xanh thẳm, vạn dặm không mây, trời quang vạn dặm, sóng biển xanh ngắt nhè nhẹ dập dờn, thuyền lướt qua lại, chả hề có dấu hiệu gì mây đen áp đỉnh, mặt biển cuồn cuộn, đất trời sụp đổ như ở trong mơ.
Quý Hưng nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày mà không tìm ra đầu mối, đành mặc kệ.
Lấy tấm bia đá ra, nhìn mặt bia không có một chữ nào, Quý Hưng nghĩ nghĩ, thò ngón tay ra, thử viết.
Cảm giác ngón tay lành lạnh, Quý Hưng rồng bay phượng múa, viết xuống bốn chữ triện “Ngọc Hư Tô Mạnh” rồi ném nó xuống biển chung với hộp gỗ.
Quý Hưng đứng đợi rất lâu, nhưng không thấy có gì kì lạ xảy ra, cuối cùng lắc đầu rời đi.
Thân ảnh hắn vừa biến mất, giữa không trung cuộn lên gió xoáy, một bàn tay lông xù thò ra, chộp lấy cái hộp gỗ.
Người tới chính là Cửu Linh Nguyên Thánh!
Hồi trước lúc nó trông coi Cửu U, từng lấy được một đoạn tin tức của Mạnh Kỳ, bây giờ nó lại lấy hộp gỗ, giao cho Thanh Đế!
Hộp gỗ không phải dùng tài liệu đặc thù gì, nên Cửu Linh Nguyên Thánh nhìn thấy được rõ thứ ở bên trong, chính là trống không, rỗng tuếch!
Đây là ám chỉ cái gì? Cửu Linh Nguyên Thánh vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào tấm bia đá đã chìm xuống dưới nước, thân ảnh chớp động, về tới Phù Tang cổ thụ giới vực, vào gặp Thanh Đế.
Thanh Đế tiếp nhận hộp gỗ, mở nắp, bên trong trống trơn.
Đúng lúc này, khí tức của Phù Tang cổ thụ tràn vào trong hộp, hư không bên trong hộp gờn gợn sóng, như có một quả cây hư ảo chưa thành hình hiện lên nhưng lại chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Vô trung sinh hữu (từ không sinh có)......” Cửu Linh Nguyên Thánh khựng mắt.
............
Mạnh Kỳ ngồi trên đỉnh núi ở Cửu U, thường dụ dỗ sinh linh của Cửu U đi nhầm vào, đưa cho họ mỗi tên một cái hộp ngọc màu xanh đậm đi Phù Tang cổ thụ giới vực.
Đương nhiên, không có ai thành công đưa được tới nơi, chỉ hết lần này tới lần khác làm cho kẻ đại thần thông của các phương thế lực đọ sức với nhau mà thôi.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt mở mắt, đôi mắt u ám, như bao dung vạn sự vạn vật, ngay cả thời gian cũng không thoát khỏi.
Lúc này, trong Đâu Suất cung chợt có quang diễm vọt lên, một chiếc hộp màu xanh đậm như làm từ ngọc từ ngoài Tam Thập Tam Thiên rơi thẳng vào trong Cửu U, rơi xuống trước mặt Mạnh Kỳ.
Nhận lấy hộp ngọc, chậm rãi mở ra, một thứ vừa giống cờ vừa giống rìu xuất hiện, tràn ngập Tiên Thiên Hỗn Độn khí, nhìn vừa rất nặng lại vô cùng hư ảo, có hai đạo văn vô cùng cổ xưa viết tên của nó:
“Bàn Cổ!”
Bàn Cổ phiên!
Thần binh mạnh nhất của Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Tuy nhiên đây chỉ là hư ảo đại đạo diễn hóa ra trước mắt Mạnh Kỳ mà thôi, không phải là chính phẩm, nhưng sự cổ xưa tang thương thì không thua kém chút nào.
Đây là “Khai Thiên quả” Nguyên Thủy Thiên Tôn chém ra? Giống như “Đạo Nhất ấn” hồi đó? Mãi tới bây giờ mới cho ta, là sợ ta từ chối, không muốn gánh vác hửm? Mạnh Kỳ đưa tay ra, cầm lấy Bàn Cổ phiên, vận chuyển Vô Cực ấn.
Lại không biết qua bao lâu, Bàn Cổ phiên biến mất, Mạnh Kỳ càng tạo cho người ta cảm giác trở nên hư ảo cao vời.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài Cửu U, nhìn âm tào địa phủ, Chân Không gia hương, nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ viên mãn kia.
Tầm mắt giao nhau, hư vô ngoài Cửu U sôi trào, sau đó quay về Hỗn Độn.
Nợ hôm qua, hôm nay tới đòi!
Sau lưng Mạnh Kỳ xuất hiện một đao một kiếm, đao là Bá Vương Tuyệt Đao, kiếm là Nhân Hoàng chi kiếm, hai thứ giao nhau, tử quang và đạm kim cùng múa.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt hờ hững, từng bước một đi ra ngoài Cửu U, hoàn toàn không che giấu hành động của mình, muốn quang minh chính đại tránh thoát khổ hải, không chờ thời cơ Di Lặc trùng kích Bỉ Ngạn để ra tay.
Còn Di Lặc có lợi dụng cơ hội này hay không, thì đó là chuyện khác.
Đâu Suất cung, Yêu Hoàng điện, Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ, Chân Không gia hương, đỉnh Linh sơn, Phù Tang cổ thụ giới vực, những đôi mắt đều mở ra, chăm chú nhìn về phía này.
Rào rào!
Tiếng sóng ầm ĩ, cơn sóng dâng cao cả trăm trượng, trùm lên bao phủ cả Quý Hưng, hắn chằm chằm nhìn thấy đáy biển không ngừng sụp xuống, sinh linh dưới biển biến thành thi thể, sau đó hôi phi yên diệt.
Sự hủy diệt lan rộng ra khắp xung quanh, hắc ý tràn ngập khắp nơi, trong u ám đầy những tà vật làm người ta hãi sợ.
“Đây chính là cái mà La giáo gọi là kỷ nguyên chung kết, thời tận thế?” Quý Hưng chợt nghĩ, trong lòng càng thêm sợ.
Đúng lúc này, hắn phát hiện tự nhiên trong tay mình có hai món đồ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Trong tay trái là một cái hộp gỗ rất nhẹ, nhẹ tới mức như chẳng chứa cái gì bên trong, trong tay phải là một tấm bia cao bằng nửa người, trên viết bốn chữ triện cổ “Ngọc Hư Tô Mạnh”.
“Ngọc Hư Tô Mạnh, đây chẳng phải tên tục của sư tổ sao?” Quý Hưng như nhớ tới cái gì, linh quang lóe lên, lập tức ném tấm bia đá và cái hộp gỗ vào trong biển.
Hai vật chìm sâu xuống nước, sóng gió lập tức tan biến, bình ổn, đáy biển đang tầng tầng sụp đổ cũng dịu dần rồi dừng lại, cảnh tượng tận thế cũng không còn.
“Thực sự có hiệu quả!” Quý Hưng vui vẻ, bật thốt.
Vì tiếng kêu này, hắn giật mình tỉnh lại, nhận ra mình vẫn còn đang ở trong nhà cỏ. Sư phụ ngồi khoanh chân, phun ra nuốt vào khí tím lúc sáng sớm.
Ký ức từ từ quay trở về đầu óc Quý Hưng. Hôm qua sau khi bái tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn và sư tổ Nguyên Hoàng Thiên Tôn, hắn được chính thức trở thành môn hạ, biết được tên môn công pháp trước giờ mình vẫn tu luyện có tên là “Tiệt Thiên thất kiếm”, quả thật là kinh hỉ quá đỗi, nên hắn mới ngủ lại ở đây, xin sư phụ dạy bảo và chỉ điểm thêm cho đến nửa đêm mới đả tọa tu luyện, ai ngờ lại gặp phải ác mộng!
Sau khi bước vào Ngoại Cảnh, ngay cả mơ bình thường cũng còn hiếm có, huống chi ác mộng...... Quý Hưng khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng khó hiểu, quét mắt nhìn quanh.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nghiêm lại, nhìn thấy phía trước thần tượng của Nguyên Hoàng sư tổ có đặt một cái hộp gỗ trông rất bình thường, phía dưới đặt nghiêng một tấm bia đá cao bằng nửa người.
Thật, thật sự có hai thứ này...... Quý Hưng hoảng sợ, theo bản năng quay qua nhìn sư phụ, thấy Hà Mộ mắt khép hờ, vẫn tập trung vào tu luyện như không hề biết gì tới chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Quý Hưng dè dặt thò tay ra chạm vào tấm bia đá. Tấm bia này khác một chút với cái hắn thấy trong ‘mộng’, nó không có chữ triện nào ở trên mặt.
Vừa tiếp xúc, tấm bia đá liền thu nhỏ lại, chỉ còn cỡ bàn tay, rơi vào trong tay cái hộp gỗ cũng trượt xuống.
Quý Hưng tiếp lấy hộp gỗ, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ là sư tổ đi vào giấc mộng chỉ điểm cho mình? Muốn mình đem hai vật này ném vào Đông Hải Cực Nam?”
“Chỗ đó hình như là nơi mỏng nhất của Chân Thật giới, sự ăn mòn của Cửu U và tận thế cũng sẽ bắt đầu từ chỗ đó?”
Quý Hưng cất kĩ vào lòng, đợi Hà Mộ thổ nạp xong, hỏi thử vài câu, thấy sư phụ hoàn toàn không biết gì thì cũng giấu nhẹm đi luôn.
Nửa tháng sau, Quý Hưng cùng bằng hữu rời khỏi đảo, sau đó tìm lấy cớ tách khỏi đội ngũ, lặng lẽ xuôi Nam, đi thẳng tới chỗ Đông Hải Cực Nam đã nhìn thấy trong mộng.
Mảnh hải vực hiện ra trước mắt Quý Hưng, trời cao xanh thẳm, vạn dặm không mây, trời quang vạn dặm, sóng biển xanh ngắt nhè nhẹ dập dờn, thuyền lướt qua lại, chả hề có dấu hiệu gì mây đen áp đỉnh, mặt biển cuồn cuộn, đất trời sụp đổ như ở trong mơ.
Quý Hưng nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày mà không tìm ra đầu mối, đành mặc kệ.
Lấy tấm bia đá ra, nhìn mặt bia không có một chữ nào, Quý Hưng nghĩ nghĩ, thò ngón tay ra, thử viết.
Cảm giác ngón tay lành lạnh, Quý Hưng rồng bay phượng múa, viết xuống bốn chữ triện “Ngọc Hư Tô Mạnh” rồi ném nó xuống biển chung với hộp gỗ.
Quý Hưng đứng đợi rất lâu, nhưng không thấy có gì kì lạ xảy ra, cuối cùng lắc đầu rời đi.
Thân ảnh hắn vừa biến mất, giữa không trung cuộn lên gió xoáy, một bàn tay lông xù thò ra, chộp lấy cái hộp gỗ.
Người tới chính là Cửu Linh Nguyên Thánh!
Hồi trước lúc nó trông coi Cửu U, từng lấy được một đoạn tin tức của Mạnh Kỳ, bây giờ nó lại lấy hộp gỗ, giao cho Thanh Đế!
Hộp gỗ không phải dùng tài liệu đặc thù gì, nên Cửu Linh Nguyên Thánh nhìn thấy được rõ thứ ở bên trong, chính là trống không, rỗng tuếch!
Đây là ám chỉ cái gì? Cửu Linh Nguyên Thánh vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào tấm bia đá đã chìm xuống dưới nước, thân ảnh chớp động, về tới Phù Tang cổ thụ giới vực, vào gặp Thanh Đế.
Thanh Đế tiếp nhận hộp gỗ, mở nắp, bên trong trống trơn.
Đúng lúc này, khí tức của Phù Tang cổ thụ tràn vào trong hộp, hư không bên trong hộp gờn gợn sóng, như có một quả cây hư ảo chưa thành hình hiện lên nhưng lại chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Vô trung sinh hữu (từ không sinh có)......” Cửu Linh Nguyên Thánh khựng mắt.
............
Mạnh Kỳ ngồi trên đỉnh núi ở Cửu U, thường dụ dỗ sinh linh của Cửu U đi nhầm vào, đưa cho họ mỗi tên một cái hộp ngọc màu xanh đậm đi Phù Tang cổ thụ giới vực.
Đương nhiên, không có ai thành công đưa được tới nơi, chỉ hết lần này tới lần khác làm cho kẻ đại thần thông của các phương thế lực đọ sức với nhau mà thôi.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt mở mắt, đôi mắt u ám, như bao dung vạn sự vạn vật, ngay cả thời gian cũng không thoát khỏi.
Lúc này, trong Đâu Suất cung chợt có quang diễm vọt lên, một chiếc hộp màu xanh đậm như làm từ ngọc từ ngoài Tam Thập Tam Thiên rơi thẳng vào trong Cửu U, rơi xuống trước mặt Mạnh Kỳ.
Nhận lấy hộp ngọc, chậm rãi mở ra, một thứ vừa giống cờ vừa giống rìu xuất hiện, tràn ngập Tiên Thiên Hỗn Độn khí, nhìn vừa rất nặng lại vô cùng hư ảo, có hai đạo văn vô cùng cổ xưa viết tên của nó:
“Bàn Cổ!”
Bàn Cổ phiên!
Thần binh mạnh nhất của Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Tuy nhiên đây chỉ là hư ảo đại đạo diễn hóa ra trước mắt Mạnh Kỳ mà thôi, không phải là chính phẩm, nhưng sự cổ xưa tang thương thì không thua kém chút nào.
Đây là “Khai Thiên quả” Nguyên Thủy Thiên Tôn chém ra? Giống như “Đạo Nhất ấn” hồi đó? Mãi tới bây giờ mới cho ta, là sợ ta từ chối, không muốn gánh vác hửm? Mạnh Kỳ đưa tay ra, cầm lấy Bàn Cổ phiên, vận chuyển Vô Cực ấn.
Lại không biết qua bao lâu, Bàn Cổ phiên biến mất, Mạnh Kỳ càng tạo cho người ta cảm giác trở nên hư ảo cao vời.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài Cửu U, nhìn âm tào địa phủ, Chân Không gia hương, nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ viên mãn kia.
Tầm mắt giao nhau, hư vô ngoài Cửu U sôi trào, sau đó quay về Hỗn Độn.
Nợ hôm qua, hôm nay tới đòi!
Sau lưng Mạnh Kỳ xuất hiện một đao một kiếm, đao là Bá Vương Tuyệt Đao, kiếm là Nhân Hoàng chi kiếm, hai thứ giao nhau, tử quang và đạm kim cùng múa.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt hờ hững, từng bước một đi ra ngoài Cửu U, hoàn toàn không che giấu hành động của mình, muốn quang minh chính đại tránh thoát khổ hải, không chờ thời cơ Di Lặc trùng kích Bỉ Ngạn để ra tay.
Còn Di Lặc có lợi dụng cơ hội này hay không, thì đó là chuyện khác.
Đâu Suất cung, Yêu Hoàng điện, Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ, Chân Không gia hương, đỉnh Linh sơn, Phù Tang cổ thụ giới vực, những đôi mắt đều mở ra, chăm chú nhìn về phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.