Quyển 1 - Chương 15: Bảo chủ
Mực Thích Lặn Nước
24/03/2015
“Bọn họ hình như không nhìn thấy.” Giang Chỉ Vi khẽ nói với Mạnh Kỳ, đưa tay trái chỉ vào mấy dòng chữ trên thạch bích. Nàng cảm thấy mấy vị đại hiệp hình như không nhìn thấy dòng nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ kia.
Mạnh Kỳ gật đầu, còn Trương Viễn Sơn thì cười khổ, trầm giọng bảo: “Thì ra, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ được thấy cái này…”
Nhớ tới lúc cứu Đàm Văn Bác, mấy người bọn hắn cứ nghĩ đã hoàn thành một nhiệm vụ phụ tuyến rồi. Nếu sớm biết khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có dòng nhắc nhở này thì Thanh Cảnh cũng sẽ không chủ quan tới nỗi mất mạng.
“Nếu chúng ta không thể giết chết họ, xem ra chỉ có tìm được giải dược Đoạt Tâm hoàn cho họ uống mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Mạnh Kỳ nói ra suy đoán của hắn.
Thích Hạ thở dài: “Hy vọng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa.” Nói xong nàng kín đáo kéo vạt áo xuống. Lúc trước mới chỉ được băng bó sơ qua để cầm máu, nhỡ mấy tên trong hội râm trùng nhìn thấy động dung thì nguy to! (^^)
Cát Sùng Sơn và mấy người còn lại ủ rũ nhìn nhau một hồi rồi cũng thu liễm tâm tình, theo con đường vừa dò xét tiến tới trung tâm đại điện.
Trong hành lang, trừ mấy bó đuốc đang rực sáng thì gần như trống rỗng, không còn vật gì khác. Đám người Cát Sùng Sơn, Tề Chính Ngôn và mấy người bọn Thích Hạ đều hiểu được khinh công, bước chân rất nhẹ. Trong bọn họ chỉ có Mạnh Kỳ tu vi thấp nhất, bộ pháp còn nặng nề, mỗi bước đi lại tạo thành tiếng nên đi sau cùng.
“Tiểu hòa thượng, bọn họ đang nhìn ngươi với ánh mắt đầy hoài nghi kìa.” Giang Chỉ Vi thấp giọng vừa cười vừa nói với Mạnh Kỳ.
Mạch Kỳ cũng chỉ biết lắc đầu: “Nếu là ta, ta cũng sẽ hoài nghi chính mình ấy chứ.”
Bản thân võ công thấp kém, có lẽ còn thua kém cả mấy tiểu hòa thượng trong trang đinh của Cát Sùng Sơn, lại bị một vị sư phụ không rõ danh tính đưa đến Ẩn Hoàng Bảo để đánh nhau với bảo chủ vốn là một cao thủ, điều này có thể sao?
"Nơi này đâu phải danh lam thắng cảnh để tới ngắm chơi? Bên trong tất còn có ẩn tình." Đám người Cát Sùng Sơn trong lòng đều nghi hoặc.
Giang Chỉ Vi nhìn về phía trước rồi bảo: “Đợi tới lúc đánh chết bảo chủ, bọn hắn có lẽ sẽ vây bắt chúng ta lại. Ngươi phải hết sức cẩn thận.”
“Không sao. Nhiệm vụ chấm dứt thì chúng ta cũng sẽ bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ mang đi thôi.”
“Hy vọng sẽ như vậy.” Giang Chỉ Vi chợt thấp giọng, sau đó nói một cách trịnh trọng: “Tiểu hòa thượng, lúc đôi bên giao chiến vừa rồi, ngươi hoàn toàn tin tưởng vào ta sao?”
Mạnh Kỳ ngạc nhiên bảo: “Ta không phải đã rất tin tưởng ngươi sao? Ngươi kêu đi hai bước thì ta đi hai bước, kêu ta sang trái thì ta liền sang trái…”
Mạnh Kỳ sợ hắn phối hợp cùng Giang Chỉ Vi không tốt làm nàng trong lòng chịu ủy khất thì vội nói. Hắn vừa rồi thực tâm tin tưởng, không hề có chút nghi ngờ nào. Nghe thấy chỉ thị là rất nhanh hành động!
Giang Chỉ Vi thấy vậy thì trầm giọng nói ngay: “Không phải chuyện đó. Ta chỉ là muốn hỏi, dù phía trước là núi đá rừng đao, nếu ta nói ngươi tiến về phía trước thì ngươi còn tin tưởng ta như vậy không? Có nguyện cùng ta vượt qua mọi sợ hãi trong lòng, toàn tâm hướng tới không?”
Mạnh Kỳ do dự một chút, nhớ tới lúc trước vẫn dỗ dành bạn gái thì biết hắn nên trả lời thế này: “Ngươi bảo ta tiến, ta quyết sẽ không lùi”, nhưng rốt cuộc hắn lại chỉ trầm ngâm.
Giang Chỉ Vi ở bên cạnh cũng không thúc hắn trả lời, để mặc hắn suy nghĩ.
Tâm tư Mạnh Kỳ biến hóa không thôi, vẻ mặt nhăn nhó nghĩ; nếu Giang Chỉ Vi thất bại thì mình cũng không còn đường sống. Lúc chiến đấu cứ mang Giang Chỉ Vi trên lưng, ít nhất thì nàng ta cũng không thể tự sát a!
Cắn răng một cái, Mạnh Kỳ cương quyết đáp: “Giang cô nương, ta tin tưởng ngươi!”
Mọi người dù sao cũng đều đang đứng trên một con thuyền. Thuyền lật có ai mà không ướt chân?
“Ngươi nhớ cho kỹ những lời này.” Giang Chỉ Vi nghe Mạnh Kỳ trả lời thì trịnh trọng nói: “Ngươi chưa từng học qua khinh công, bộ pháp không theo kịp kiếm pháp của ta cho nên ta chỉ có thể tập trung vào phòng thủ giữ mình, nhưng đây lại không phải là sở trường của ta. Tới thời điểm nào đó, có lẽ sẽ phải dùng sức để vật lộn đó.”
Nói tới đó thì nàng cười cười châm biếm: “Tuy nhiên cũng không cần phải lo lắng quá mức. Biết đâu Ẩn Hoàng Bảo bảo chủ lại tự ngã trước thì sao?”
Mạnh Kỳ nghe vậy cũng không cười nổi, miễn cưỡng trả lời: “Hy vọng là vậy.”
Một đường tiến tới, bọn họ an toàn không gặp phải trở ngại nào. Trong chốc lát đã tới được trung tâm đại điện.
Đó là một tòa nhà mang phong cách như các đại điện trong hoàng cung, xung quanh có tám hành lang cùng thông với nơi này, rồi đi tới quảng trường cùng các nơi khác trong Ẩn Hoàng Bảo.
Lúc này, đại môn mở rộng, trong điện có mười mấy hắc bào nhân đang quỳ. Trên bảo tọa, một người mặc long bào màu vàng đang ngồi. Nam tử tuổi khoảng trung niên có râu bộ dáng gầy gò uy nghiêm cất giọng nói:
“Trẫm đợi các ngươi đã lâu!”
Dứt lời, mười mấy hắc bào nhân đang quỳ liền quay người đứng lên, khuôn mặt bọn chúng vặn vẹo, hai mắt đỏ thẫm, cơ bắp nhất thời căng phình cọ sát với y phục.
“Sư huynh!”
“Sư thúc!”
“Minh Khang!”
…
Từ phía đám người Cát Sùng Sơn phát ra từng tiếng gọi khẩn thiết, đủ thấy trong đám hắc bào nhân kia có không ít người là bằng hữu của bọn họ.
“Hà hà…” Đám hắc bào nhân phát ra tiếng thét như dã thú, hai tròng mắt không còn chút lý trí nào.
“Đại ma đầu, ngươi đã làm gì bọn họ?” Có tiếng người đầy bi phẫn thét lên.
Bảo chủ nghiêm nghị quát. “Các ngươi còn có tôn ti trật tự hay không? Dám ở trước mặt trẫm mà gào thét?”
Hắn chậm rãi đứng dậy, giơ tay chỉ vào đám hắc bào nhân rồi nói: “Bọn chúng tự nguyện biến thành dã thú vì trẫm mà ra sức. Đợi trẫm sau này diệt hết phản nghịch tất gia quyến bọn chúng cũng được no ấm, mãi mãi được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Súc sinh!”
“Điên cuồng!”
Từng tiếng chửi bới tức giận vang lên từ đám đại hiệp vừa chạy tới, rồi Cát Sùng Sơn bước ra thay mặt cả đám quát: “Nếu ngươi chịu giao ra Đoạt Tâm hoàn cùng giải dược cho đám người bọn họ, chúng ta có thể tha tội chết cho ngươi.”
“Ha ha…” Bảo chủ cười vang, chỉ tay quát lớn: “Những tiên dược này đều là của trời ban, làm gì có giải dược! Trẫm vâng mệnh trời, chí chùm thiên hạ. Đám các ngươi dám khi quân phạm thượng còn không mau chịu chết!”
“Trời ban…?” Mạnh Kỳ trong lòng khẽ động.
Mười mấy hắc bào nhân đã nhảy ra đại điện lao về phía mấy người Cát Sùng Sơn. Qua tốc độ tiến tới có thể thấy tu vi võ công của bọn chúng đều không tầm thường.
“Thực lực đều tiếp cận Khai Khiếu.” Giang Chỉ Vi khẽ thở dài. “Nếu chúng ta không đợi được đám người Cát trang chủ, không biết sẽ còn phải chết bao nhiêu người nữa mới giết được tên bảo chủ này.”
Tuy đã bị thương lúc đấu với Trình Vĩnh nhưng nàng vẫn rất tự tin vào thực lực của mình.
Mấy người Cát Sùng Sơn cũng không muốn nhìn bằng hữu huynh đệ chìm trong khổ hải, không hỏi tới sư phụ của Giang Chỉ Vi, tất cả đều quyết tâm lao lên đối chiến. Trương Viễn Sơn thi triển thân thủ nhẹ nhàng, lướt qua mấy tên hắc bào nhân xông thẳng tới đại điện.
“Bát Quái Kinh Thần Bộ của Chân Vũ phái quả nhiên thần kỳ!” Giang Chỉ Vi nhìn thấy thế nhịn không được cũng thầm cảm thán. “Không có khói độc phía trước, chúng ta mau men theo rìa quảng trường tiến tới đại điện.”
Giang Chỉ Vi biết Mạnh Kỳ tu vi thấp nhất, khó vượt qua được đám hắc bào nhân đang quần chiến với đám người Cát Sùng Sơn liền bảo hắn men theo phía rìa mà tiến tới.
Thích Hạ cũng không chậm, nhanh chóng vòng qua đám người đang quần chiến tiến tới trợ giúp cho Trương Viễn Sơn. Tề Chính Ngôn đang bị một hắc bào nhân chặn lại, nhất thời không thể cùng tham chiến.
“Rầm rầm…”
Mạnh Kỳ đang chạy theo lối rìa quảng trường thì thấy đất đá ầm ầm đổ xuống chặn mất lối ra thông đạo.
“Bọn các ngươi một người cũng đừng hòng trốn thoát khỏi đây.” Bảo chủ vừa nói vừa giơ song chưởng màu đen ra đỡ một kiếm của Trương Viễn Sơn.
“Chắc chắn còn có thông đạo khác, hắn còn ở trong này nên chúng ta đừng lo.” Cát Sùng Sơn thấy thế thì cao giọng hô, sau đó Thiết Phiến trong tay không ngừng bay múa đánh trúng hai tên hắc bào nhân phía sau, hướng đại điện xông tới.
Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, theo lời Giang Chỉ Vi chạy vòng qua nơi đang diễn ra trận chiến hỗn loạn giữa hai phe tiến về đại điện trung tâm.
Trong đại điện, Cát Sùng Sơn cùng Trương Viễn Sơn và Thích Hạ đang liên thủ vây công Hoàng Bảo bảo chủ. Bảo chủ giơ song chưởng màu đen hung mãnh chống trả không hề rơi vào thế hạ phong. Nếu không phải Trường Viễn Sơn luyện thành Thái Cực thủ vững như bàn thạch thì Thích Hạ vốn đang bị thương đã sớm bị đánh bại.
Thực lực Cát Sùng Sơn không thua kém Trương Viễn Sơn, nhưng còn chênh lệch không ít so với bảo chủ. Hắn vừa xông vào đã bị bảo chủ liên tiếp công kích toàn thân toát mồ hôi lạnh, vũ khí bị đoạt nhất thời không thể phản kích.
Kiếm pháp Trương Viễn Sơn dù tinh diệu, kiếm chiêu biến hóa không ngừng vẫn không cách nào áp chế được đôi song chưởng hung mãnh của bảo chủ, cảnh giới của bảo chủ lại cao hơn hắn không ít, lần lượt dùng lực phá kiếm chiêu, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
“Trương sư huynh sở trường phòng ngự, nếu không bảo chủ hắn đâu dễ dàng tấn công chiếm ưu thế như vậy!” Giang Chỉ Vi khẽ lẩm bẩm rồi cùng Mạnh Kỳ gia nhập trận chiến, trường kiếm xuất ra chặn đứng một đòn tấn công bằng tay trái của bảo chủ.
Nhân cơ hội đó, trường kiếm của Trương Viễn Sơn như linh xà xuất thế đột kích, cùng với Cát Sùng Sơn và Thích Hạ mạnh mẽ tấn công, dần dần áp chế được Ẩn Hoàng bảo chủ.
Ẩn Hoàng bảo chủ hừ lạnh, vừa di chuyển vừa không ngừng phản kích về phía hai người Giang Chỉ Vi. Hắn đã sớm nhận thấy nhược điểm từ bộ pháp của Mạnh Kỳ, khiến hai người Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi lập tức rơi vào tình thế vô cùng hung hiểm. Giang Chỉ Vi tu vi không thấp, Mạnh Kỳ cũng một mực phối hợp nhưng hai người hai thân thể, trong chiến đấu nhất thời không thể hoàn toàn hòa hợp. Những chiêu thức bộ pháp phức tạp cũng không cách nào xử ra.
Bất đắc dĩ, Giang Chỉ Vi chuyển từ công sang thủ, phối hợp cùng Trương Viễn Sơn ngăn chặn phần lớn thế công của bảo chủ, hai người Cát Sùng Sơn và Thích Hạ thì phối hợp tấn công làm đôi bên tạm thời rơi vào thế giằng co.
Trường kiếm liên tiếp đánh vào song chưởng của bảo chủ, phát ra tiếng kêu leng keng như đánh vào khối sắt.
“Có độc!” Cùng chiến đấu với bảo chủ được một lát, Trương Viễn Sơn thấy mày váng mắt hoa kêu lên, hai người Cát Sùng Sơn và Thích Hạ cũng chậm đi không ít.
“Giết hết các ngươi, trẫm sẽ không còn đối thủ trong chốn võ lâm nữa.” Ẩn Hoàng bảo chủ hung hăng quát.
Đám đại hiệp cao thủ tới trợ giúp đang quần chiến phía xa cũng bắt đầu thấy tay chân bủn rủn mà đám hắc bào nhân đang dần bốc mùi thối rữa lại càng đánh càng hăng. Cả đám hoang mang không biết địch nhân đã hạ độc bằng cách nào.
“Súc sinh, ta quyết liều mạng với ngươi!” Cát Sùng Sơn bi phẫn hét lớn.
Đang lúc bối rối, Mạnh Kỳ bỗng nghe thấy Giang Chỉ Vi thấp giọng quát. “Lao về phía trước, mau.”
“Lao về phía trước?” Chứng kiến song chưởng của bảo chủ làm loạn giữa đám người còn coi như không có, lao vào đấy khác nào thập tử nhất sinh?
Trong lòng Mạnh Kỳ lo lắng nghĩ, nhưng lại nhớ tới lời nói lúc trước cùng Giang Chỉ Vi, nhớ tới cái chết của Ngôn Vô Cương và Thanh Cảnh, nhìn đám đại hiệp trúng độc đang dần yếu thế thì tất cả do dự trong đầu liền biến thành khí tức mạnh mẽ quát lên.
“Mẹ kiếp! Hảo hán chết đứng tay chỉ lên trời sẽ để lại tiếng thơm vạn năm. Ta quyết liều mạng một phen!” Nói xong dùng hết khí lực, mắt trừng mở lớn hướng bảo chủ xông tới.
Bỗng nhiên, phía trước tầm mắt hắn hiện ra một vòng kiếm quang sáng lòa, nhất thời không nhìn thấy gì khác.
“Kiếm quang thật đẹp!” Mạnh Kỳ nhất thời rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Đám hắc bào nhân đang chém giết cùng các cao thủ đại hiệp cũng bị kiếm quang thu hút đều nhìn về hướng này, vừa vặn thấy được kiếm quang như Thiên Ngoại Kinh Hồng, trong mắt hoàn toàn không còn chú ý tới sự việc nào khác nữa.
Kiếm quang biến mất, Mạnh Kỳ liền thấy trường kiếm đang dính vào mi tâm của Ẩn Hoàng bảo chủ, miệng vết thương rỉ ra máu đỏ, đôi song chưởng đang thủ trước ngực nhưng đã trở nên vô lực.
Theo đà lao tới, Mạnh Kỳ mang Giang Chỉ Vi trên lưng xô ngã bảo chủ, lảo đảo mấy vòng mới đứng vững. Quay lại nhìn bảo chủ, lúc này mới thấy bảo chủ khóe miệng còn mỉm cười nhưng đồng tử đã co rút, ánh mắt tràn đầy sợ hãi không dám tin.
Cúi đầu xuống, Mạnh Kỳ thấy bàn tay cầm kiếm của Giang Chỉ Vi run rẩy, hơi thở nặng nề thoát ra.
“Thái Thượng Kiếm Kinh – một trong chín đại sát chiêu đây sao!”
“Kiếm Xuất Vô Ngã! Chính là Kiếm Xuất Vô Ngã! Giang cô nương đã học xong Kiếm Xuất Vô Ngã rồi sao!”
Thích Hạ cùng Trương Viễn Sơn vô cùng chấn động lẫn cảm phục thốt lên.
Mạnh Kỳ gật đầu, còn Trương Viễn Sơn thì cười khổ, trầm giọng bảo: “Thì ra, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ được thấy cái này…”
Nhớ tới lúc cứu Đàm Văn Bác, mấy người bọn hắn cứ nghĩ đã hoàn thành một nhiệm vụ phụ tuyến rồi. Nếu sớm biết khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có dòng nhắc nhở này thì Thanh Cảnh cũng sẽ không chủ quan tới nỗi mất mạng.
“Nếu chúng ta không thể giết chết họ, xem ra chỉ có tìm được giải dược Đoạt Tâm hoàn cho họ uống mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Mạnh Kỳ nói ra suy đoán của hắn.
Thích Hạ thở dài: “Hy vọng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa.” Nói xong nàng kín đáo kéo vạt áo xuống. Lúc trước mới chỉ được băng bó sơ qua để cầm máu, nhỡ mấy tên trong hội râm trùng nhìn thấy động dung thì nguy to! (^^)
Cát Sùng Sơn và mấy người còn lại ủ rũ nhìn nhau một hồi rồi cũng thu liễm tâm tình, theo con đường vừa dò xét tiến tới trung tâm đại điện.
Trong hành lang, trừ mấy bó đuốc đang rực sáng thì gần như trống rỗng, không còn vật gì khác. Đám người Cát Sùng Sơn, Tề Chính Ngôn và mấy người bọn Thích Hạ đều hiểu được khinh công, bước chân rất nhẹ. Trong bọn họ chỉ có Mạnh Kỳ tu vi thấp nhất, bộ pháp còn nặng nề, mỗi bước đi lại tạo thành tiếng nên đi sau cùng.
“Tiểu hòa thượng, bọn họ đang nhìn ngươi với ánh mắt đầy hoài nghi kìa.” Giang Chỉ Vi thấp giọng vừa cười vừa nói với Mạnh Kỳ.
Mạch Kỳ cũng chỉ biết lắc đầu: “Nếu là ta, ta cũng sẽ hoài nghi chính mình ấy chứ.”
Bản thân võ công thấp kém, có lẽ còn thua kém cả mấy tiểu hòa thượng trong trang đinh của Cát Sùng Sơn, lại bị một vị sư phụ không rõ danh tính đưa đến Ẩn Hoàng Bảo để đánh nhau với bảo chủ vốn là một cao thủ, điều này có thể sao?
"Nơi này đâu phải danh lam thắng cảnh để tới ngắm chơi? Bên trong tất còn có ẩn tình." Đám người Cát Sùng Sơn trong lòng đều nghi hoặc.
Giang Chỉ Vi nhìn về phía trước rồi bảo: “Đợi tới lúc đánh chết bảo chủ, bọn hắn có lẽ sẽ vây bắt chúng ta lại. Ngươi phải hết sức cẩn thận.”
“Không sao. Nhiệm vụ chấm dứt thì chúng ta cũng sẽ bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ mang đi thôi.”
“Hy vọng sẽ như vậy.” Giang Chỉ Vi chợt thấp giọng, sau đó nói một cách trịnh trọng: “Tiểu hòa thượng, lúc đôi bên giao chiến vừa rồi, ngươi hoàn toàn tin tưởng vào ta sao?”
Mạnh Kỳ ngạc nhiên bảo: “Ta không phải đã rất tin tưởng ngươi sao? Ngươi kêu đi hai bước thì ta đi hai bước, kêu ta sang trái thì ta liền sang trái…”
Mạnh Kỳ sợ hắn phối hợp cùng Giang Chỉ Vi không tốt làm nàng trong lòng chịu ủy khất thì vội nói. Hắn vừa rồi thực tâm tin tưởng, không hề có chút nghi ngờ nào. Nghe thấy chỉ thị là rất nhanh hành động!
Giang Chỉ Vi thấy vậy thì trầm giọng nói ngay: “Không phải chuyện đó. Ta chỉ là muốn hỏi, dù phía trước là núi đá rừng đao, nếu ta nói ngươi tiến về phía trước thì ngươi còn tin tưởng ta như vậy không? Có nguyện cùng ta vượt qua mọi sợ hãi trong lòng, toàn tâm hướng tới không?”
Mạnh Kỳ do dự một chút, nhớ tới lúc trước vẫn dỗ dành bạn gái thì biết hắn nên trả lời thế này: “Ngươi bảo ta tiến, ta quyết sẽ không lùi”, nhưng rốt cuộc hắn lại chỉ trầm ngâm.
Giang Chỉ Vi ở bên cạnh cũng không thúc hắn trả lời, để mặc hắn suy nghĩ.
Tâm tư Mạnh Kỳ biến hóa không thôi, vẻ mặt nhăn nhó nghĩ; nếu Giang Chỉ Vi thất bại thì mình cũng không còn đường sống. Lúc chiến đấu cứ mang Giang Chỉ Vi trên lưng, ít nhất thì nàng ta cũng không thể tự sát a!
Cắn răng một cái, Mạnh Kỳ cương quyết đáp: “Giang cô nương, ta tin tưởng ngươi!”
Mọi người dù sao cũng đều đang đứng trên một con thuyền. Thuyền lật có ai mà không ướt chân?
“Ngươi nhớ cho kỹ những lời này.” Giang Chỉ Vi nghe Mạnh Kỳ trả lời thì trịnh trọng nói: “Ngươi chưa từng học qua khinh công, bộ pháp không theo kịp kiếm pháp của ta cho nên ta chỉ có thể tập trung vào phòng thủ giữ mình, nhưng đây lại không phải là sở trường của ta. Tới thời điểm nào đó, có lẽ sẽ phải dùng sức để vật lộn đó.”
Nói tới đó thì nàng cười cười châm biếm: “Tuy nhiên cũng không cần phải lo lắng quá mức. Biết đâu Ẩn Hoàng Bảo bảo chủ lại tự ngã trước thì sao?”
Mạnh Kỳ nghe vậy cũng không cười nổi, miễn cưỡng trả lời: “Hy vọng là vậy.”
Một đường tiến tới, bọn họ an toàn không gặp phải trở ngại nào. Trong chốc lát đã tới được trung tâm đại điện.
Đó là một tòa nhà mang phong cách như các đại điện trong hoàng cung, xung quanh có tám hành lang cùng thông với nơi này, rồi đi tới quảng trường cùng các nơi khác trong Ẩn Hoàng Bảo.
Lúc này, đại môn mở rộng, trong điện có mười mấy hắc bào nhân đang quỳ. Trên bảo tọa, một người mặc long bào màu vàng đang ngồi. Nam tử tuổi khoảng trung niên có râu bộ dáng gầy gò uy nghiêm cất giọng nói:
“Trẫm đợi các ngươi đã lâu!”
Dứt lời, mười mấy hắc bào nhân đang quỳ liền quay người đứng lên, khuôn mặt bọn chúng vặn vẹo, hai mắt đỏ thẫm, cơ bắp nhất thời căng phình cọ sát với y phục.
“Sư huynh!”
“Sư thúc!”
“Minh Khang!”
…
Từ phía đám người Cát Sùng Sơn phát ra từng tiếng gọi khẩn thiết, đủ thấy trong đám hắc bào nhân kia có không ít người là bằng hữu của bọn họ.
“Hà hà…” Đám hắc bào nhân phát ra tiếng thét như dã thú, hai tròng mắt không còn chút lý trí nào.
“Đại ma đầu, ngươi đã làm gì bọn họ?” Có tiếng người đầy bi phẫn thét lên.
Bảo chủ nghiêm nghị quát. “Các ngươi còn có tôn ti trật tự hay không? Dám ở trước mặt trẫm mà gào thét?”
Hắn chậm rãi đứng dậy, giơ tay chỉ vào đám hắc bào nhân rồi nói: “Bọn chúng tự nguyện biến thành dã thú vì trẫm mà ra sức. Đợi trẫm sau này diệt hết phản nghịch tất gia quyến bọn chúng cũng được no ấm, mãi mãi được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Súc sinh!”
“Điên cuồng!”
Từng tiếng chửi bới tức giận vang lên từ đám đại hiệp vừa chạy tới, rồi Cát Sùng Sơn bước ra thay mặt cả đám quát: “Nếu ngươi chịu giao ra Đoạt Tâm hoàn cùng giải dược cho đám người bọn họ, chúng ta có thể tha tội chết cho ngươi.”
“Ha ha…” Bảo chủ cười vang, chỉ tay quát lớn: “Những tiên dược này đều là của trời ban, làm gì có giải dược! Trẫm vâng mệnh trời, chí chùm thiên hạ. Đám các ngươi dám khi quân phạm thượng còn không mau chịu chết!”
“Trời ban…?” Mạnh Kỳ trong lòng khẽ động.
Mười mấy hắc bào nhân đã nhảy ra đại điện lao về phía mấy người Cát Sùng Sơn. Qua tốc độ tiến tới có thể thấy tu vi võ công của bọn chúng đều không tầm thường.
“Thực lực đều tiếp cận Khai Khiếu.” Giang Chỉ Vi khẽ thở dài. “Nếu chúng ta không đợi được đám người Cát trang chủ, không biết sẽ còn phải chết bao nhiêu người nữa mới giết được tên bảo chủ này.”
Tuy đã bị thương lúc đấu với Trình Vĩnh nhưng nàng vẫn rất tự tin vào thực lực của mình.
Mấy người Cát Sùng Sơn cũng không muốn nhìn bằng hữu huynh đệ chìm trong khổ hải, không hỏi tới sư phụ của Giang Chỉ Vi, tất cả đều quyết tâm lao lên đối chiến. Trương Viễn Sơn thi triển thân thủ nhẹ nhàng, lướt qua mấy tên hắc bào nhân xông thẳng tới đại điện.
“Bát Quái Kinh Thần Bộ của Chân Vũ phái quả nhiên thần kỳ!” Giang Chỉ Vi nhìn thấy thế nhịn không được cũng thầm cảm thán. “Không có khói độc phía trước, chúng ta mau men theo rìa quảng trường tiến tới đại điện.”
Giang Chỉ Vi biết Mạnh Kỳ tu vi thấp nhất, khó vượt qua được đám hắc bào nhân đang quần chiến với đám người Cát Sùng Sơn liền bảo hắn men theo phía rìa mà tiến tới.
Thích Hạ cũng không chậm, nhanh chóng vòng qua đám người đang quần chiến tiến tới trợ giúp cho Trương Viễn Sơn. Tề Chính Ngôn đang bị một hắc bào nhân chặn lại, nhất thời không thể cùng tham chiến.
“Rầm rầm…”
Mạnh Kỳ đang chạy theo lối rìa quảng trường thì thấy đất đá ầm ầm đổ xuống chặn mất lối ra thông đạo.
“Bọn các ngươi một người cũng đừng hòng trốn thoát khỏi đây.” Bảo chủ vừa nói vừa giơ song chưởng màu đen ra đỡ một kiếm của Trương Viễn Sơn.
“Chắc chắn còn có thông đạo khác, hắn còn ở trong này nên chúng ta đừng lo.” Cát Sùng Sơn thấy thế thì cao giọng hô, sau đó Thiết Phiến trong tay không ngừng bay múa đánh trúng hai tên hắc bào nhân phía sau, hướng đại điện xông tới.
Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, theo lời Giang Chỉ Vi chạy vòng qua nơi đang diễn ra trận chiến hỗn loạn giữa hai phe tiến về đại điện trung tâm.
Trong đại điện, Cát Sùng Sơn cùng Trương Viễn Sơn và Thích Hạ đang liên thủ vây công Hoàng Bảo bảo chủ. Bảo chủ giơ song chưởng màu đen hung mãnh chống trả không hề rơi vào thế hạ phong. Nếu không phải Trường Viễn Sơn luyện thành Thái Cực thủ vững như bàn thạch thì Thích Hạ vốn đang bị thương đã sớm bị đánh bại.
Thực lực Cát Sùng Sơn không thua kém Trương Viễn Sơn, nhưng còn chênh lệch không ít so với bảo chủ. Hắn vừa xông vào đã bị bảo chủ liên tiếp công kích toàn thân toát mồ hôi lạnh, vũ khí bị đoạt nhất thời không thể phản kích.
Kiếm pháp Trương Viễn Sơn dù tinh diệu, kiếm chiêu biến hóa không ngừng vẫn không cách nào áp chế được đôi song chưởng hung mãnh của bảo chủ, cảnh giới của bảo chủ lại cao hơn hắn không ít, lần lượt dùng lực phá kiếm chiêu, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
“Trương sư huynh sở trường phòng ngự, nếu không bảo chủ hắn đâu dễ dàng tấn công chiếm ưu thế như vậy!” Giang Chỉ Vi khẽ lẩm bẩm rồi cùng Mạnh Kỳ gia nhập trận chiến, trường kiếm xuất ra chặn đứng một đòn tấn công bằng tay trái của bảo chủ.
Nhân cơ hội đó, trường kiếm của Trương Viễn Sơn như linh xà xuất thế đột kích, cùng với Cát Sùng Sơn và Thích Hạ mạnh mẽ tấn công, dần dần áp chế được Ẩn Hoàng bảo chủ.
Ẩn Hoàng bảo chủ hừ lạnh, vừa di chuyển vừa không ngừng phản kích về phía hai người Giang Chỉ Vi. Hắn đã sớm nhận thấy nhược điểm từ bộ pháp của Mạnh Kỳ, khiến hai người Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi lập tức rơi vào tình thế vô cùng hung hiểm. Giang Chỉ Vi tu vi không thấp, Mạnh Kỳ cũng một mực phối hợp nhưng hai người hai thân thể, trong chiến đấu nhất thời không thể hoàn toàn hòa hợp. Những chiêu thức bộ pháp phức tạp cũng không cách nào xử ra.
Bất đắc dĩ, Giang Chỉ Vi chuyển từ công sang thủ, phối hợp cùng Trương Viễn Sơn ngăn chặn phần lớn thế công của bảo chủ, hai người Cát Sùng Sơn và Thích Hạ thì phối hợp tấn công làm đôi bên tạm thời rơi vào thế giằng co.
Trường kiếm liên tiếp đánh vào song chưởng của bảo chủ, phát ra tiếng kêu leng keng như đánh vào khối sắt.
“Có độc!” Cùng chiến đấu với bảo chủ được một lát, Trương Viễn Sơn thấy mày váng mắt hoa kêu lên, hai người Cát Sùng Sơn và Thích Hạ cũng chậm đi không ít.
“Giết hết các ngươi, trẫm sẽ không còn đối thủ trong chốn võ lâm nữa.” Ẩn Hoàng bảo chủ hung hăng quát.
Đám đại hiệp cao thủ tới trợ giúp đang quần chiến phía xa cũng bắt đầu thấy tay chân bủn rủn mà đám hắc bào nhân đang dần bốc mùi thối rữa lại càng đánh càng hăng. Cả đám hoang mang không biết địch nhân đã hạ độc bằng cách nào.
“Súc sinh, ta quyết liều mạng với ngươi!” Cát Sùng Sơn bi phẫn hét lớn.
Đang lúc bối rối, Mạnh Kỳ bỗng nghe thấy Giang Chỉ Vi thấp giọng quát. “Lao về phía trước, mau.”
“Lao về phía trước?” Chứng kiến song chưởng của bảo chủ làm loạn giữa đám người còn coi như không có, lao vào đấy khác nào thập tử nhất sinh?
Trong lòng Mạnh Kỳ lo lắng nghĩ, nhưng lại nhớ tới lời nói lúc trước cùng Giang Chỉ Vi, nhớ tới cái chết của Ngôn Vô Cương và Thanh Cảnh, nhìn đám đại hiệp trúng độc đang dần yếu thế thì tất cả do dự trong đầu liền biến thành khí tức mạnh mẽ quát lên.
“Mẹ kiếp! Hảo hán chết đứng tay chỉ lên trời sẽ để lại tiếng thơm vạn năm. Ta quyết liều mạng một phen!” Nói xong dùng hết khí lực, mắt trừng mở lớn hướng bảo chủ xông tới.
Bỗng nhiên, phía trước tầm mắt hắn hiện ra một vòng kiếm quang sáng lòa, nhất thời không nhìn thấy gì khác.
“Kiếm quang thật đẹp!” Mạnh Kỳ nhất thời rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Đám hắc bào nhân đang chém giết cùng các cao thủ đại hiệp cũng bị kiếm quang thu hút đều nhìn về hướng này, vừa vặn thấy được kiếm quang như Thiên Ngoại Kinh Hồng, trong mắt hoàn toàn không còn chú ý tới sự việc nào khác nữa.
Kiếm quang biến mất, Mạnh Kỳ liền thấy trường kiếm đang dính vào mi tâm của Ẩn Hoàng bảo chủ, miệng vết thương rỉ ra máu đỏ, đôi song chưởng đang thủ trước ngực nhưng đã trở nên vô lực.
Theo đà lao tới, Mạnh Kỳ mang Giang Chỉ Vi trên lưng xô ngã bảo chủ, lảo đảo mấy vòng mới đứng vững. Quay lại nhìn bảo chủ, lúc này mới thấy bảo chủ khóe miệng còn mỉm cười nhưng đồng tử đã co rút, ánh mắt tràn đầy sợ hãi không dám tin.
Cúi đầu xuống, Mạnh Kỳ thấy bàn tay cầm kiếm của Giang Chỉ Vi run rẩy, hơi thở nặng nề thoát ra.
“Thái Thượng Kiếm Kinh – một trong chín đại sát chiêu đây sao!”
“Kiếm Xuất Vô Ngã! Chính là Kiếm Xuất Vô Ngã! Giang cô nương đã học xong Kiếm Xuất Vô Ngã rồi sao!”
Thích Hạ cùng Trương Viễn Sơn vô cùng chấn động lẫn cảm phục thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.