Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 3 - Chương 245: Bổ củi trảm tâm

Mực Thích Lặn Nước

20/09/2017

Dịch giả: Tiểu Băng

Không nhìn thấy kẻ địch, không nhìn thấy được chiêu thức, Mạnh Kỳ hoàn toàn chìm trong bóng tối, toàn bộ dựa vào thế giới tâm linh mô tả cảnh vật xung quanh kết hợp với tuyệt chiêu phòng thủ Bất Động Kim Liên để chống đỡ, không ngừng ngăn cản công kích dữ dội của Lang Vương.

Một công một thủ, lại không có một chút kình phong thoát ra tới bên ngoài, ngay cả âm thanh đụng chạm nhau cũng còn không có!

Trạng thái không linh trong sáng này chính này trạng thái thăng hoa của cảnh giới nhập vi, đã vượt qua phạm trù thiên nhân giao cảm, thuộc về thiên nhân hợp nhất, Mạnh Kỳ cũng chỉ dựa vào thần công Nguyên Thủy Cửu Ấn này để miễn cưỡng chống đỡ Lang Vương, nếu là đối thủ khác, dùng chiêu thức khác, có lẽ hắn sẽ không thể làm nổi.

Lang Vương mỗi một quyền một cước một trảo đều ẩn chứa sát ý mạnh mẽ, nếu là cao thủ Khai khiếu khác, hẳn đã sớm bị sát ý xâm não, quấy nhiễu nguyên thần, làm động tác bị chậm lại, bị Lang Vương bắt được cơ hội, một kích lấy mạng.

Nhưng hiện giờ, Mạnh Kỳ trước mắt y chẳng khác gì mặt đất mênh mông, hay núi cao sừng sững, sát khí của y đều bị hóa giải xuống mặt đất tan đi, Mạnh Kỳ không bị ảnh hưởng chút nào.

Bốn cái tay không ngừng va chạm với nhau trong bóng tối, Mạnh Kỳ đã là cố hết sức, Bất Động Kim Liên là chiêu thức Ngoại cảnh, đặc trưng là bất động như núi, liên miên không dứt, khi triển khai cực kỳ tiêu hao tinh thần, nếu duy trì lâu, nguyên thần sẽ bị suy yếu, bắt buộc phải dùng Xá Thân Quyết.

Không được, phải tìm cơ hội phản kích!

Mạnh Kỳ lặng lẽ chờ.

Nhưng trong tình hình mắt không thấy tai không nghe tinh thần bị áp chế này, muốn tìm cơ hội phản kích ư, nói dễ hơn làm!

Dùng Bát Cửu Huyền Công lừa gạt có được không?

Như vậy sẽ bị Lang Vương nhận ra thân phận, hậu hoạn lắm đó!

Càng đánh, Mạnh Kỳ càng chắc chắn Lang Vương không nhận ra thân phận thực sự của hắn.

Bỗng hắn nghe thấy một tiếng ‘rắc’ giòn vang, là tiếng thanh gỗ bị rìu chém thành hai nửa.

Sau đó, hắn cảm giác được trong bóng tối, một thân ảnh hơi khựng lại.

Bắt được ngươi rồi!

Mạnh Kỳ bước lên một bước. Khí thế trở nên mênh mang xa xăm, tay phải nâng lên, năm ngón tay mở ra, nặng nè chụp xuống.

Hắc ám tan vỡ, dòng khí hội tụ vào phía trước chưởng của Mạnh Kỳ, khiến hư không chung quanh bị ép lại thành hình gấp khúc, khiến kẻ ở trong đó khó mà tìm được đường tránh né.

Năm ngón tay yêu dị hiện ra trước mắt Lang Vương, cả trời đất chung quanh đều bị một chưởng này tóm chặt.

Lang Vương lạnh lùng xòe tay phải, hóa thành năm thanh lợi kiếm, sát ý ngưng tụ, năm thanh kiếm sắc bén bắn tới đỡ lấy một chưởng kia.

Mạnh Kỳ cảm thấy khí huyết quay cuồng, sát ý thấm vào trong kinh mạch, quấy nhiễu chân khí và tạng phủ, vô cùng vất vả mới kềm xuống được.

Hắn mượn lực lùi về sau, tông vỡ bức tường sau lưng, bắn lùi ra khỏi phòng.

Ánh nắng sớm tuy không sáng sủa rực rỡ, nhưng so với bóng tối thì vẫn rất khác biệt.

Làn gió lành lạnh thổi phà qua mặt, thực là nhẹ nhàng khoan khoái.

Mọi vật đều sống lại.

Trong phòng hắc ám cũng biến mất, tường đối diện cũng bị tông vỡ, xem ra Lang Vương chống lại sát chiêu diễn hóa của Phiên Thiên Ấn cũng đã dùng hết sức, không còn duy trì được trạng thái quỷ mị nãy giờ, tông vỡ cả tường và cửa sổ.

Gió lạnh xuyên qua phòng, không còn tìm thấy tăm hơi của Lang Vương, trong phòng, bàn ghế, lư hương, giá sách vẫn hoàn hảo như cũ, nếu không phải trên hai bức tường bị vỡ hai cái lỗ to, chắc chẳng ai dám tin ở đây đã có một trận đại chiến.

Đánh nhau mà giữ được sự khống chế ghê gớm tới mức này, quả thực là mạnh mẽ.



Không oán không thù, lần thứ hai đánh lén ta, thù này không báo, ta sẽ viết ngược lại tên ta! Mạnh Kỳ đã quen có thù báo thù, có oán báo oán, nhìn bức tường thủng một lỗ, hận đến mức nghiến răng.

Chỉ Vi chắc chắn sẽ đi Dĩnh Thành Hưng Vân dự yến, nếu Lang Vương còn ở Giang Đông, hắn sẽ liên thủ với cô, phát động Tẩy Kiếm Các và Lục Phiến Môn, vây giết tên này!

Ta chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy đó!

Mạnh Kỳ rời khỏi đạo quan, men theo rừng cây đi về hướng Văn An Thành.

***

Răng rắc, răng rắc, Giới Sát chuyên tâm bổ củi.

Cửa viện bị đẩy ra, một nam tử cao gầy đi vào, mặc đồ đen, dáng vẻ dung mạo đều mang hơi hướm của dị vực, đôi mắt lãnh khốc, giống như dã thú, cực kì mạnh mẽ.

- Sao lại muốn giết người?

Giới Sát không hề ngẩng đầu, động tác chẻ củi cũng không thay đổi.

Nam tử cao gầy lạnh lùng:

- Hắn lấy yêu đan của ngươi.

Giới Sát khựng lại, ngẩng đầu lên:

- Ta không cần cái đó.

Cô bỗng thở dài:

- Là ta dạy ngươi sai, giết người không tốt.- Giết người có cái gì không tốt?

Nam tử lạnh tanh, không phải hỏi, mà là chắc chắn.

Giới Sát giật mình, không tranh cãi nữa, lại vùi đầu chẻ củi, giọng nói không cao không thấp:

- Trung Nguyên đất rộng của nhiều, cường giả rất đông, nếu ngươi cứ hoài như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị táng thân ở nơi này, trở về thảo nguyên đi.

Nam tử vẫn bình thản đi hướng ra sau phòng của Giới Sát:

- Mai ta sẽ đi, nhưng trước đó phải tới Dĩnh Thành thử thực lực của Hà Cửu.

- Nếu ngươi ghét cảnh vật Giang Đông yếu đuối, nhớ nhung thảo nguyên xanh tươi rộng lớn, giục ngựa tung hoành, không bị ai quản thúc, thì mau đi đi, kẻ thù của ngươi, chúng ta sẽ cùng đối mặt.

Lưng Giới Sát cứng ngắc, cắm đầu mà bổ, lại như đang bổ vào trong lòng mình.

***

Thành Văn An, Lục Phiến Môn toàn lực xuất động, một phần đi thăm dò Thẩm Viên và Giả gia, một phần đi tìm dấu vết yêu vật bỏ chạy.

Thông tin cũng được đưa hỏa tốc tới tổng bộ ở Thần đô, sau đó mới phát về cho các quận nha châu nha.

Các bộ đầu hoảng loạn, buôn người là chuyện cấm, nhưng bọn họ đã được hối lộ, mới mặc kệ cho tên kia đi buôn người, Thẩm gia bất quá chỉ là quy mô hơi lớn một chút mà thôi, mở một con mắt nhắm một con mắt, ai ngờ lần này gặp phải chuyện lớn!

Từ khi nào Yêu tộc lại có khả năng thu liễm yêu khí đến mức độ này?

Từ khi nào chúng lại có thể tồn tại dưới hình thức một gia tộc lớn?



Quá nhiều nghi vấn khiến các thế gia môn phái của Văn An và đám cường hào Lã Kiến đều bất an, chuyện cả Thẩm gia đột nhiên mất tích quá lớn, không thể nào che dấu được, các đại bộ đầu dù rất muốn, rất cố gắng nhưng không thể thành công, đành phải chuyển sang tận lực làm việc để chuộc tội hoặc chạy án.

Trong Thẩm gia có yêu quái cấp Ngoại cảnh, Mạnh Kỳ đương nhiên không tự mình đi theo dõi, đương nhiên sẽ có một trong bát đại thần bộ tới xử lý, hắn ở trong thành đổi dung mạo, sau đó ra khỏi thành, trở về Mậu Lăng, ở gần đó có cổng ra vào Tiên Tích ở Giang Đông.

Nhiệm vụ của mình là tìm Kim Ly, sống thấy người, chết thấy xác, nay đã coi như là hoàn thành, chuyện Kim gia và Vân Trung Tử sau đó xử lý nhau thế nào là chuyện của họ, thực lực của mình không đủ, không điên xông vào núi xử lý Thẩm gia và Kim Ly!

Đi theo tình yêu không sai, thích Yêu tộc là chuyện của cá nhân gã, nhưng làm hại tới người vô tội, trợ Trụ làm bậy, đáng bị chém một đao!

Vì sao tiểu hồ ly lại tới Giang Đông nhỉ? Mạnh Kỳ vẫn không ngừng suy nghĩ, chuyện này không thể nhờ Lục Phiến Môn tìm hiểu giùm được, như vậy sẽ làm lộ ra hắn là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

"Phải nghĩ cách khác..." Hắn nhíu mày, chuyển qua nghĩ chuyện Lang vương:

"Tên kia dám ra tay ở Thiên Mệnh Quan, không sợ Giới Sát giết mạng? Lúc đó Giới Sát đã ngăn cản, chứng tỏ là cô ta có biết, chẳng lẽ..."

Mạnh Kỳ rùng mình: "Lang Vương và Giới Sát có biết nhau? Tên kia từ thảo nguyên tới đây là để tìm người? Nên mới cùng Vương Tư Viễn thỏa thuận lợi dụng lẫn nhau?"

"Giới Sát dùng rìu, Đại Hãn thảo nguyên Thiên Tru Phủ cũng dùng rìu..."

"Không đúng, theo Lục Đạo miêu tả, Thiên Tru Phủ không có loại sát ý ngưng tụ giống kiểu của Giới Sát..."

Mạnh Kỳ biết rất ít về thảo nguyên, nên nghĩ mãi mà không ra được, đành để sang bên.

Đến một nơi, hắn kích phát Tiên Du Phù.

Ánh sáng xanh tỏa ra, ngưng tụ thành một cánh cửa màu xanh đầy hoa văn thần bí.

Cánh cửa mở ra, một đạo đồng cưỡi tiên hạc ra đón hắn.

Kỳ hoa thụy thảo nhìn loá cả mắt, nhưng Mạnh Kỳ không hề phân tâm, nhanh chóng trở lại Tiên Tích Phường, giao trả nhiệm vụ, miêu tả tất cả mọi chuyện, cả về tiểu hồ ly, song những chuyện có liên quan tới Thiên Mệnh Quan, Giới Sát và Lang Vương là không nhắc tới.

- Nhiệm vụ hoàn thành, có thể lựa chọn một ngàn thiện công, hoặc là lưu lại tin tức và tài liệu chính, để Vân Trung Tử luyện chế vật phẩm.

Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lạnh nhạt lên tiếng.

"Luyện chế vật phẩm..." Mạnh Kỳ quay lại Tiên Tích Phường tìm tài liệu, tốt nhất là luyện một cái nhẫn trữ vật, để khi cần giấu Thiên Chi Thương vào trong đó.

- Hư Minh thạch, dị thạch từ thế giới khác, có thể dùng luyện chế vật phẩm như nhẫn trữ vật... Giá một ngàn ba trăm thiện công.

"Biết sao giờ, có Vân Trung Tử cung cấp tài liệu phụ và giúp luyện chế miễn phí mà..." Mạnh Kỳ không tìm được tài liệu trong Tiên Tích Phường, đành phải mua ở chỗ lục đạo.

Song hiện giờ một điểm thiện công hắn cũng còn không có, nhưng yêu đan và tài liệu Yêu tộc mới lấy được cộng hết lại cũng đổi được chừng một ngàn một trăm thiện công, lại bán thêm chút đan dược, được thêm ba trăm hai mươi điểm nữa.

Đổi Hư Minh thạch xong, Mạnh Kỳ còn lại một trăm hai mươi thiện công, giao Hư Minh Thạch cho Lục Đạo, chờ Vân Trung Tử luyện chế dùm cho. Hắn hiện cũng không cần gấp, vì đi Dĩnh Thành là bản tôn xuất mã, Thiên Chi Thương có thể xách theo bên mình.

Đổi đồ xong, Mạnh Kỳ chưa đi ngay, mà đi vào nhà đá, viết lại chuyện tiểu hồ ly lên giấy, dán lên tường, xem xem có thành viên nào khác có thông tin gì liên quan hay không.

Sau đó, hắn lấy Tiên Du Phù, rời khỏi.

***

Trong khách sạn, Mạnh Kỳ mặc vào đồ đen, đầu quấn khăn anh hùng, chuyển sang diện mạo dương cương anh tuấn.

Sau đó, hắn búng tà áo, xách trường đao, đẩy cửa phòng, rời khách sạn.

Mục tiêu: Dĩnh Thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook