Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 3 - Chương 92: Đại hung

Mực Thích Lặn Nước

14/04/2017

Dịch giả: Tiểu Băng

Đất mọc cỏ dại, cửa sổ rách nát, phật tượng u ám, hình như bị người ta đẩy ra khỏi đài sen, tay chân gãy tá lả, đầu lăn đến sát tường, nở nụ cười từ bi nhìn ngay vào đám Mạnh Kỳ.

Điều này làm cho Mạnh Kỳ không rét mà run, đám Giang Chỉ Vi không ngừng dò xét đánh giá gian thiền đường, không tìm thấy có gì đáng chú ý, cũng không thấy có địch nhân.

Cát Hoài Ân trịnh trọng, hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, điều tức một lát, sau đó ném mấy đồng tiền trong tay ra.

Mọi người biết hắn đang tính số, không dám quấy rầy, chỉ phân nhau canh chừng chugn quang.

Đinh...... Đồng tiền dừng lại, Cát Hoài Ân ngưng mắt nhìn, khẽ biến: “Nơi này đại hung!”

“Phương nào tương đối cát?” Mạnh Kỳ hỏi, xung quanh đều tối mờ mờ, chẳng nhìn ra hướng nào với hướng nào, chẳng biết nguy hiểm sẽ từ đâu tới, đi theo bói toán vẫn đáng tin hơn.

Cát Hoài Ân nhặt đồng tiền, ném mấy lần, càng ném càng ngưng trọng: “Hướng nào cũng là đại hung, chúng ta đang ở trong tuyệt địa.”

Mọi người thở hắt ra, nhưng vẫn chưa quá mức thất vọng, nếu không phải như thế, thì đâu phải nhiệm vụ tử vong.

“Nếu đã như vậy, trời đã tối, chúng ta đi đường cũng không thích hợp.” La Thắng Y tự tin nói.

Hướng tây ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã nhiễm hồng, xung quanh tối mờ mờ.

Mạnh Kỳ gật đầu: “Nên như thế.”

Hắn đã xem qua Tây Du, thêm Lục Đạo Luân Hồi chi chủ miêu tả “Yêu loạn nhân thế”, đại khái có thể tưởng tượng mỗi núi có cả một ổ yêu rầm rộ, chắc chắn không thiếu yêu vật giỏi về ẩn nấp tiềm hành, thường vào ban đêm mới đi săn mồi, dưới loại tình huống này, đi đường ban đêm vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị tóm về làm thịt, còn không bằng trước cố thủ cái miếu nát này, chờ trời sáng rồi tính.

“Được.” Giang Chỉ Vi không chút dị nghị.

Trương Viễn Sơn làm việc trầm ổn kín đáo, liề nói ngay: “Chúng ta cùng nhau đi tuần tra xung quanhc ho chắc.”

Lúc này, mọi người đều phải cùng lùi cùng tiến, tuyệt không thể chia binh hoặc chi đan.

Mạnh Kỳ đi trước dẫn đầu, vừa mới mở cửa, một đám quạ từ các nóc nhà bay lên, kêu quang quang, xung quanh miếu nát là hoang vắng cô quạnh, thêm hoàng hôn làm nền, càng thêm âm trầm đáng sợ.

Mạnh Kỳ thấy ngoài thiền đường toàn là cỏ dại, phân chim phân thú khắp nơi, tường đổ nát cả, ngói vỡ đầy đất, đã chẳng có ai tới thăm không biết đã bao nhiêu năm.

“Trước khi trời tối kiểm tra cho xong hết là tốt nhất.” La Thắng Y vẫn quen thói ra lệnh, nhưng so với trước kia, hắn rõ ràng đã biết tôn trọng ý kiến của đám Mạnh Kỳ hơn.

Mạnh Kỳ gật gật đầu, tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, dẫn mọi người đi một vòng. Tới sân, nơi này không có một bóng người, bàn ghế làm bằng gỗ đều đã mục, thỉnh thoảng lại có một con chuột gầy nghênh ngang đi qua như chốn không người.

Đại khái sau nửa canh giờ, trời đã tối hẳnGiang Chỉ Vi và Phù Chân Chân phải châm đèn để chiếu sáng.

Họ đã kiểm tra trong chùa đại khái, không có gì quỷ dị, không vật có giá trị, chỉ có vài khúc thi thể hư thối của dã thú lại còn bị gặm cắn nham nhở, hiển nhiên thỉnh thoảng có chó hoang đi qua.



“Xem rakhông có âm quỷ yêu vật.” Trương Viễn Sơn phán đoán.

Chủ thế giới từng qua thời gian yêu loạn, yêu vật đầy dẫy khắp nơi, tuy sau này bị Nhân Hoàng trấn áp, trốn ra Thiên Hải, nhưngthường thường vẫn xuất thế, gây ra họa loạn, cho nên các đại môn phái đều có ghi chép vô cùng chi tiết về yêu vật, Trương Viễn Sơn là Chân Võ đích truyền, đương nhiên có các loại pháp môn và bí quyết kiểm tra.

Mạnh Kỳ quay đầu nhìn cửa chùa, bên ngoài đen thui, ẩn chứa vô vàn nguy hiểm: “Chúng ta phòng bị ở đây đi.”

Biển tên chùa đã không còn, họ không biết được tên của chùa.

“Về trước thiền đường đi, chỗ đó vị trí thích hợp nhất.” Giang Chỉ Vi đề nghị.

Mạnh Kỳ lại đi trước, đến giờ đã nhìn ra được, thiền đường vừa rồi chính là chủ điện của cái chùa này.

Đến thiện phòng, dưới ánh lửa, đột nhiên Mạnh Kỳ nhìn thấy một điểm ánh vàng lóe sáng.

“Ý, phật tượng đều ảm đạm, ánh sáng vàng đó đến từ đâu?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, đi qua, nhìn thấy một tấm biển bị cỏ dại bao phủ, ánh vàng chính là chữ trên tấm biển phát ra.

“Biển?” Giang Chỉ Vi nói ngay, “Xem xem đây là chùa gì.”

Tuy vào Luân Hồi thế giới xa lạ, có biết tên chùa cũng vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng là chùa nhà Phật, nói không chừng là đồng nhất với chủ thế giới Phật Môn, có thể từ nó đoán ra được tí tình hình, giống như Thiếu Lâm trong thế giới Đoá Nhi Sát, cũng cung phụng Như Lai y hệt như bố cục Thiếu Lâm trong chủ thế giới.

Mạnh Kỳ biết vài cái tên chùa trong thế giới Tây Du, ví dụ như Kim Sơn tự, nên dùng “Khinh ngữ” gạt cỏ dại ra.

Chữ đầu tiên hiện ra là chữ ‘Tự’ bằng tiếng phạn, lên trước nữa là chữ ‘Âm”, Mạnh Kỳ giật thót, á, đừng “Tiểu Lôi Âm Tự” nha! Đừng nói tới Hoàng Mi lão tổ, một tiểu đầu mục tùy tiện bên trong này cũng đủ ăn sống nuốt tươi cả đám.

“Không đúng?” Nguyễn Ngọc Thư thấy Mạnh Kỳ khẩn trương, thì vội hỏi.

Mạnh Kỳ lắc lắc đầu, tiếp tục gạt cỏ, thôi đi, tám trăm năm rồi, yêu vật ở đây làm gì còn, Hoàng Mi lão tổ đã bị phật Di Lặc thu đi rồi mà.

Chữ phạn vàng tiếp tục hiện ra, tim Mạnh Kỳ đập thịch một cái, thực là một chữ ‘Lôi’!

Tiểu Lôi Âm Tự...... má ơi, chúng ta thực đang ở Tây Ngưu Hạ Châu? Chỗ này yêu vật lớn nhỏ khắp nơi thật đó!

Tiếp tục gạt cỏ, rồi phì cười: “Thì ra không phải chữ ‘Tiểu’, là chữ ‘Đại’, a ha, không phải là tiểu Lôi Âm Tự,không tệ lắm......”

Hắn bỗng giật thót, chết rồi!

“Đại Lôi Âm tự”? là nơi Như Lai Phật Tổ ở trong truyện Tây Du?

Phật âm thuyết pháp, thanh như lôi chấn!

Chuyện này không khoa học...... Mạnh Kỳ mờ mịt, nơi này làm gì có chỗ nào giống “Đại Lôi Âm tự”? Nếu ngay cả “Đại Lôi Âm tự” cũng còn biến thành như vậy, chẳng phải đã phát sinh một biến cố không thể tưởng tượng?

Từ từ, từ từ, nói không chừng là con dã hồ nào đó tự bày ra thì sao..... nét mặt Mạnh Kỳ liên tục thay đổi làm đám Giang Chỉ Vi càng thêm cảnh giác đề phòng, nhưng không ai dám đặt câu hỏi.



Mạnh Kỳ trừng trừng nhìn tấm biển, đầu thanh gỗ không ngờ lại vẫn còn chứa sinh cơ, bốn chữ phạn trên biển mới nhìn thì rất bình thường, nhưng nhìn kĩ lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng thanh tịnh an tường, thiện ý bình thản lại sâu sắc, nó lẳng lặng nằm ở đó, như đang tự kể lại câu chuyện tuế nguyệt tang thương, chân thật không giả.

“Chẳng lẽ thật sự là ‘Đại Lôi Âm tự’......” Mạnh Kỳ theo bản năng cắm “Tử ngọ”, ôm tấm biển lên, quay lại nhìn thiền đường thì lại thấy có gì đó không hợp. Nếu thật sự đây là “Đại Lôi Âm tự”, ngoài tấm biển, những thứ đồ còn lại thường ngày đều phải được hưởng lây khí tức của Như Lai Phật Tổ, sau mấy trăm năm, cũng vẫn phải giống tấm biển, vẫn còn hương vị không tầm thường mới đúng, sao lại rách nát tới mức này, chẳng có gì dị thường, chạm vô là vỡ.

Chẳng lẽ nơi này không phải “Đại Lôi Âm tự”, nhưng tấm biển là thật?

Suy đoán này khó chấp nhận lắm! Ai lại dám đem tấm biển “Đại Lôi Âm tự” ở nơi Linh sơn tịnh thổ đến để nơi đây?

Hắn bỗng giật mình, vì nhận ra mình đã làm cho mọi người lo lắng, nhưng chuyện này quá sức tưởng tượng, hắn không thể nào bình thường được.

“‘Đại Lôi Âm tự’ có gì không ổn?” Giang Chỉ Vi nghi hoặc hỏi, tiểu hòa thượng xuất thân Phật Môn, chẳng lẽ biết chút gì?

Căn cứ bộ phận kinh Phật chủ thế giới ghi lại, Phật Tổ là ở nơi Bà Sa tịnh thổ “Na Lạn Đà tự”, chứ không phải “Đại Lôi Âm tự” nên họ không biết.

Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Ta từng xem mấy quyển kinh không biết là của ai, trong đó có viết Như Lai Phật Tổ cũng có Linh sơn tịnh thổ, giữa tịnh thổ có một cái ‘Đại Lôi Âm tự’.”

Trương Viễn Sơn, La Thắng Y đều biến sắc, Mạnh Kỳ xuất thân Phật Môn, được xem những quyển kinh mà người ngoài không biết là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ yêu loạn nhân thế, hủy luôn được cả Phật Tổ tịnh thổ biến Đại Lôi Âm tự trở thành phế tích?

Điều đó không có khả năng!

Yêu loại từ đâu có được loại năng lực này? Ngay cả ma chủ một giới cũng còn không làm được!

Dù Yêu Thánh sống lại, nhiều lắm cũng chỉ cùng cấp với Ma Chủ mà thôi.

Hoặc là Phật nơi này không phải Phật chủ thế giới?

Mạnh Kỳ nói ra phỏng đoán của mình cho mọi mình nghe, rằng nơi này không phải là Đại Lôi Âm tự, nhưng tấm biển này thì phải. Điều này được mọi người tán đồng, dù không phải là Phật tổ chân chính, bình thường chổ ở của Phật Đà cũng đầy thánh vật khắp nơi, so với Xá Lợi tử của thế giới Đoá Nhi Sát mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, làm sao giống thế này được, mình chỉ chạm vào là hư hết cả.

“Có lẽ cũng không nhất định tấm biển là thật, có lẽ chỉ là bút tích của một vị cao tăng đại đức nào đó.”ngay cả Mạnh Kỳ cũng không tin vào giải thích của hắn, nếu Linh sơn bình thường, Đại Lôi Âm tự bình thường, cao tăng đại đức nào lại dám tự nhận chùa của mình là Đại Lôi Âm tự?

Lại liên tưởng đến mấy câu “sau Tây Du tám trăm năm, yêu loạn nhân thế”, Mạnh Kỳ ngửi ra được mùi của biến cố.

Hắn nói: “Những bản kinh đó có kể lại những chuyện xưa có chút tương đồng với thế giới này, đó là yêu vật hoành hành, yêu trung Thánh Giả chỗ nào cũng có, chúng ta không thể không đề phòng.”

“Nếu thật sự gặp phải một Yêu Thánh cấp đại năng, chúng ta không sơ suất cũng vô dụng, thoải mái đi.” Giang Chỉ Vi khẽ cười một tiếng, không sợ không sợ.

Vừa dứt lời, mọi người đều run lên, một cỗ yêu khí mạnh mẽ từ đâu đó phóng lên cao!

Những tia yêu khí nho nhỏ yếu ớt nhập vào với nhau, như một đám mây đen, xung quanh cuồng phong lồng lộng, bay về p hía thiền viện.

“Cưỡi gió?” Trương Viễn Sơn ngưng trọng, yêu vật này ít nhất là nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn!

Yêu vật trời sinh thần thông, cho nên chỉ là nửa ngoại cảnh, cũng có thể cưỡi gió như Nhân tộc ngoại cảnh cường giả hơn nó nửa cảnh giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook