Quyển 4 - Chương 343: Đe dọa Đại thanh căn
Mực Thích Lặn Nước
07/06/2018
Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ cố nén chửi bậy, phẩy tay: “Quá tục!”
“Tiểu đội lấy kinh”? Mịa, nghe là nghĩ tới đám Đường Tăng với lão heo, không, phải né xa tiền nhân ra, khỏi phải gánh nhân quả không cần thiết.
Quan trọng nhất là, nếu tiểu đội gọi là “Lấy kinh”, vậy chẳng phải hắn sẽ bị gọi thành “Hầu tử” “Đầu khỉ” gì đó hay sao, đại hiệp thiên hạ của hắn, bỏ mặt mũi đi đâu?
“Chúng ta là võ giả, cầu đạo không hối hận, sao lại bảo là ‘Tục’?” Giang Chỉ Vi kinh ngạc, cười mắng, “Tiểu hòa thượng, ngươi có tên gì hay hơn à?”
Mạnh Kỳ nghiêm túc nắm chặt nắm tay: “Quân lâm thiên hạ!”
Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi liếc nhau, lạnh lùng đập tan nát: “‘Cầu đạo’ và ‘Lấy kinh’ quả thực là không đủ ấn tượng.”
“Ừ, không ấn tượng thật.” Giang Chỉ Vi gật đầu.
Ba người tự nhiên nói chuyện với nhau, hoàn toàn mặc kệ Mạnh Kỳ với cái đề nghị của hắn.
“Ha ha, chỉ đùa tí thôi mà, ai lại lấy cái tên xấu hổ vậy.” Mạnh Kỳ cười gượng, nhìn về phía Triệu Hằng, “Lão Ngũ, ngươi có ý tưởng gì không?”
Triệu Hằng trầm ngâm, cũng hào hứng không kém: “Truyền thừa của mấy người chúng ta có đạo có phật có tạp, nếu lấy mấy cái tên như Linh sơn, Côn Luân gì gì thì không chính xác, nhưng mà võ đạo tu sĩ, ai không hi vọng một ngày kia chứng được pháp thân, chúng ngã quy nhất, đăng lâm truyền thuyết? Nếu đã như vậy, chúng ta gọi là ‘Tiểu đội truyền thuyết’ đi, mang ý nghĩa hy vọng mỗi người chúng ta đều chứng được truyền thuyết, hơn nữa cũng phù hợp với chuyện mỗi thế giới chúng ta đi qua, đều để lại một đoạn truyền thuyết.”
“Cũng không tệ lắm.” Nguyễn Ngọc Thư nghĩ nghĩ.
Giang Chỉ Vi cũng gật đầu: “Không phải tiên nhân nào, thần linh nào cũng có thể trở thành truyền thuyết đại năng, cái tên này nghe rất to tát.”
Mạnh Kỳ thấy mọi người đã thống nhất ý kiến, đành phải hậm hực từ bỏ đống tên gọi trong đầu.
Mắc cớ gì tên đội thì chỉ được có hai chữ? Lấy thơ làm tên đội hay hơn biết bao nhiêu!
Khi đó gặp ai cũng sẽ giảng giải cho nghe, chúng ta là tiểu đội “Hiện nay mới sống mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một năm”, đấy, nghe có phải là vô cùng ý nghĩa hay không, nhất định là sẽ làm không ai dám nhìn thẳng vào mình luôn!
Nói chuyện một lúc, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng trở về phòng, bắt đầu tu luyện. Giang Chỉ Vi nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi sở học quá tạp, không đổi chút thời gian để tìm hiểu à?”
“Đạo lý nào cần hiểu đều hiểu hết rồi, cái nào chưa hiểu được cũng đâu phải chỉ bế quan vô vị là hiểu được liền đâu, hơn nữa nhiệm vụ tới còn cách cả một năm, đủ cho ta tu luyện.” Mạnh Kỳ trả lời.
Giang Chỉ Vi không nói gì nữa, chuyển chủ đề: “Hồi trước ngươi đoán không sai, sư phụ ta quả thật rất hiểu biết về bí mật của Vĩnh Sinh cốc.”
“Tô sư thúc sơ chứng Pháp Thân đã có truyền thuyết đặc thù, hẳn là đã câu thông với các “ta khác”.” Không cần Giang Chỉ Vi nói, Mạnh Kỳ cũng đã đoán ra rồi.
Giang Chỉ Vi tiếp tục nói: “Sư phụ lấy được một mảnh vỡ Hạo Thiên kính ở đó, cái ngươi gặp chỉ là tàn phách mà thôi.”
“A, ra thế.” Mạnh Kỳ giật mình. Không có Hạo Thiên kính hoặc khí tức của nó tương trợ, ngay cả Nhân Tiên cũng không có khả năng câu thông với các “ta khác”!
“Sư phụ tấn chức xong, thì đưa mảnh vỡ Hạo Thiên kính truyền lại cho ta.” Giang Chỉ Vi nói vào ý chính.
“A?” Mạnh Kỳ ngẩn người.
Tô Vô Danh quả thật là ra tay hào phóng!
Giang Chỉ Vi lấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính ra.
Mình được Thất Sát bi bị hỏng, Giang Chỉ Vi có mảnh vỡ Hạo Thiên kính, xem ra mọi người đều có được kì duyên, quả là đáng mừng.
“Chỉ Vi, đừng dùng nó quá sớm. Ta nghe Lục đại tiên sinh nói dùng nó rất nguy hiểm, rất dễ dàng bị “ta khác” ảnh hưởng, làm mất đi ‘Bản thân’, trở thành người điên, tẩu hỏa nhập ma.” Mạnh Kỳ nhắc nhở, giống như bệnh tâm thần phân liệt đa nhân cách ấy!
Cho nên, Tô Vô Danh dám đi vào con đường khó thành công nhất này, đã đủ làm cho người ta phải kính nể và khen ngợi.
Giang Chỉ Vi mím môi cười cười: “Yên tâm, ngay cả sư phụ cũng còn phải đi qua nấc thang trời thứ ba, tâm linh cứng vững mới dám nếm thử, ta đâu có dại.”
“Ừ.”
“Yên tâm, chuyện này tới lúc đó ta sẽ chia sẻ cho ngươi, không cần phải hâm mộ ta đâu.” Giang Chỉ Vi đùa.
Mạnh Kỳ hắc một cái, chắp tay sau lưng: “Bổn tọa sắp tìm hiểu ảo diệu thời gian, nắm giữ huyền cơ quá khứ hiện tại tương lai, tới lúc đó cũng sẽ chỉ dạy cho ngươi.”
Hai người ghẹo nhau, rời khỏi quảng trường, lần tới khi gặp lại nhau, sẽ là lúc lại cùng kề vai chiến đấu!
............
Trở lại hiện thực, Mạnh Kỳ tới Bích Du thiên, tới cột ngọc trung ương, lấy Thất Sát bi ra.
Thu hồi Thất Sát bi, Mạnh Kỳ nhếch mép, rì rì bay tới Bích Du cung, vào gian phòng nào đó, đốt địa hỏa, ra vẻ đang luyện đan.
Két, cửa phòng mở, đại thanh căn lắc lư cành lá đi chơi trở về, đây là nơi nó ở.
“Lão, lão gia......” Đại thanh căn giật mình.
“Thất thần cái gì, còn không qua đây hỗ trợ?” Mạnh Kỳ “Hờ hững” Nhìn nó một cái.
“Tiểu tuân mệnh.” Đại thanh căn chạy vội tới, chợt thấy nghi hoặc, “Lão gia, hỗ trợ cái gì? Sao ngài lại tới phòng của tiểu luyện đan?”
“Mỗ định luyện chế một lò ‘Cửu thiên thập địa Bồ Tát sợ hãi Phích Lịch kim quang đan’, đang thiếu một cái chủ dược, nên đi tìm ngươi ‘Hỗ trợ’.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn đại thanh căn.
Nụ cười mỉm của hắn trong mắt Đại thanh căn trở nên vô cùng khủng bố, thân hình nó muốn nhũn ra, lắp bắp: “Lão, lão gia muốn chủ dược gì?”
Mạnh Kỳ nhìn nó, gằn từng chữ: “Yêu nói dối vạn năm đại thanh căn.”
Yêu nói dối...... Phù phù, đại thanh căn quỳ rạp xuống đất, chất lỏng giàn giụa, khóc rống lên: “Lão gia, hồi trước đúng là tiểu có nói dối, nhưng mà sau khi lão gia dạy bảo, đã thay đổi hoàn toàn, đã trở lại làm người, à không, là trở lại làm tinh, biết cái gì là đều nói ra hết rồi mà!”
“Vậy tại sao mỗ lại lấy được một tin, nói Lục Đạo không phải là Lục Áp?” Mạnh Kỳ vận chuyển Nguyên Tâm ấn, hai mắt nhìn thẳng vào đại thanh căn.
Đại thanh căn rùng mình, vừa sợ vừa nghi hoặc: “Làm sao như vậy được? Nhất định là Lục Áp! Nhất định là người ta nói dối ngài!”
“Lão gia, tiểu đã từng nói ngay từ đầu, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ từng lui tới Ngọc Hư cung, tiểu có biết y mà!”
Kẻ có liên quan tới Cửu U tới Ngọc Hư cung có khác gì đi tìm chết...... Mạnh Kỳ nhíu mày, đại thanh căn không thể nào ngay từ ban đầu đã nói dối, đào bẫy hắn! Lúc đó nó chưa hề nói ra mình là ai mà, sợ đến muốn chết, không có khả năng cần phải nói dối......
Hơn nữa theo phản hồi của Nguyên Tâm ấn, cảm xúc của đại thanh căn không phải là làm bộ.
Thấy Mạnh Kỳ không còn gay gắn, Đại thanh căn vội ôm lấy đùi hắn: “Lão gia, tiểu đã quyết trung thành và tận tâm, vì Ngọc Hư nhất mạch chúng ta, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không nhăn một cái, vượt lửa qua sông cũng không tiếc, ngài ngàn vạn lần đừng để người ta châm ngòi a!”
“Tiểu là đại trung thần a!”
Mạnh Kỳ trầm ngâm, phủ áo, đẩy nó ra: “Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
“Lão gia anh minh! Lão gia hiểu rõ Thiên Cơ, mọi việc đều thuận lợi......” Đại thanh căn tuôn ra một tràng nịnh nọt.
Chuyện Lục Đạo xem ra vẫn còn nhiều chỗ kỳ quái...... Mạnh Kỳ rời khỏi Bích Du cung, đi thẳng đến Thiếu Lâm tự.
Hắc hắc, sư phụ nhìn thấy mình có [Địa Tạng Độ Hồn kinh], không biết sẽ trông thế nào nhỉ?
Mạnh Kỳ hóa thành một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời.
Mạnh Kỳ cố nén chửi bậy, phẩy tay: “Quá tục!”
“Tiểu đội lấy kinh”? Mịa, nghe là nghĩ tới đám Đường Tăng với lão heo, không, phải né xa tiền nhân ra, khỏi phải gánh nhân quả không cần thiết.
Quan trọng nhất là, nếu tiểu đội gọi là “Lấy kinh”, vậy chẳng phải hắn sẽ bị gọi thành “Hầu tử” “Đầu khỉ” gì đó hay sao, đại hiệp thiên hạ của hắn, bỏ mặt mũi đi đâu?
“Chúng ta là võ giả, cầu đạo không hối hận, sao lại bảo là ‘Tục’?” Giang Chỉ Vi kinh ngạc, cười mắng, “Tiểu hòa thượng, ngươi có tên gì hay hơn à?”
Mạnh Kỳ nghiêm túc nắm chặt nắm tay: “Quân lâm thiên hạ!”
Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi liếc nhau, lạnh lùng đập tan nát: “‘Cầu đạo’ và ‘Lấy kinh’ quả thực là không đủ ấn tượng.”
“Ừ, không ấn tượng thật.” Giang Chỉ Vi gật đầu.
Ba người tự nhiên nói chuyện với nhau, hoàn toàn mặc kệ Mạnh Kỳ với cái đề nghị của hắn.
“Ha ha, chỉ đùa tí thôi mà, ai lại lấy cái tên xấu hổ vậy.” Mạnh Kỳ cười gượng, nhìn về phía Triệu Hằng, “Lão Ngũ, ngươi có ý tưởng gì không?”
Triệu Hằng trầm ngâm, cũng hào hứng không kém: “Truyền thừa của mấy người chúng ta có đạo có phật có tạp, nếu lấy mấy cái tên như Linh sơn, Côn Luân gì gì thì không chính xác, nhưng mà võ đạo tu sĩ, ai không hi vọng một ngày kia chứng được pháp thân, chúng ngã quy nhất, đăng lâm truyền thuyết? Nếu đã như vậy, chúng ta gọi là ‘Tiểu đội truyền thuyết’ đi, mang ý nghĩa hy vọng mỗi người chúng ta đều chứng được truyền thuyết, hơn nữa cũng phù hợp với chuyện mỗi thế giới chúng ta đi qua, đều để lại một đoạn truyền thuyết.”
“Cũng không tệ lắm.” Nguyễn Ngọc Thư nghĩ nghĩ.
Giang Chỉ Vi cũng gật đầu: “Không phải tiên nhân nào, thần linh nào cũng có thể trở thành truyền thuyết đại năng, cái tên này nghe rất to tát.”
Mạnh Kỳ thấy mọi người đã thống nhất ý kiến, đành phải hậm hực từ bỏ đống tên gọi trong đầu.
Mắc cớ gì tên đội thì chỉ được có hai chữ? Lấy thơ làm tên đội hay hơn biết bao nhiêu!
Khi đó gặp ai cũng sẽ giảng giải cho nghe, chúng ta là tiểu đội “Hiện nay mới sống mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một năm”, đấy, nghe có phải là vô cùng ý nghĩa hay không, nhất định là sẽ làm không ai dám nhìn thẳng vào mình luôn!
Nói chuyện một lúc, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng trở về phòng, bắt đầu tu luyện. Giang Chỉ Vi nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi sở học quá tạp, không đổi chút thời gian để tìm hiểu à?”
“Đạo lý nào cần hiểu đều hiểu hết rồi, cái nào chưa hiểu được cũng đâu phải chỉ bế quan vô vị là hiểu được liền đâu, hơn nữa nhiệm vụ tới còn cách cả một năm, đủ cho ta tu luyện.” Mạnh Kỳ trả lời.
Giang Chỉ Vi không nói gì nữa, chuyển chủ đề: “Hồi trước ngươi đoán không sai, sư phụ ta quả thật rất hiểu biết về bí mật của Vĩnh Sinh cốc.”
“Tô sư thúc sơ chứng Pháp Thân đã có truyền thuyết đặc thù, hẳn là đã câu thông với các “ta khác”.” Không cần Giang Chỉ Vi nói, Mạnh Kỳ cũng đã đoán ra rồi.
Giang Chỉ Vi tiếp tục nói: “Sư phụ lấy được một mảnh vỡ Hạo Thiên kính ở đó, cái ngươi gặp chỉ là tàn phách mà thôi.”
“A, ra thế.” Mạnh Kỳ giật mình. Không có Hạo Thiên kính hoặc khí tức của nó tương trợ, ngay cả Nhân Tiên cũng không có khả năng câu thông với các “ta khác”!
“Sư phụ tấn chức xong, thì đưa mảnh vỡ Hạo Thiên kính truyền lại cho ta.” Giang Chỉ Vi nói vào ý chính.
“A?” Mạnh Kỳ ngẩn người.
Tô Vô Danh quả thật là ra tay hào phóng!
Giang Chỉ Vi lấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính ra.
Mình được Thất Sát bi bị hỏng, Giang Chỉ Vi có mảnh vỡ Hạo Thiên kính, xem ra mọi người đều có được kì duyên, quả là đáng mừng.
“Chỉ Vi, đừng dùng nó quá sớm. Ta nghe Lục đại tiên sinh nói dùng nó rất nguy hiểm, rất dễ dàng bị “ta khác” ảnh hưởng, làm mất đi ‘Bản thân’, trở thành người điên, tẩu hỏa nhập ma.” Mạnh Kỳ nhắc nhở, giống như bệnh tâm thần phân liệt đa nhân cách ấy!
Cho nên, Tô Vô Danh dám đi vào con đường khó thành công nhất này, đã đủ làm cho người ta phải kính nể và khen ngợi.
Giang Chỉ Vi mím môi cười cười: “Yên tâm, ngay cả sư phụ cũng còn phải đi qua nấc thang trời thứ ba, tâm linh cứng vững mới dám nếm thử, ta đâu có dại.”
“Ừ.”
“Yên tâm, chuyện này tới lúc đó ta sẽ chia sẻ cho ngươi, không cần phải hâm mộ ta đâu.” Giang Chỉ Vi đùa.
Mạnh Kỳ hắc một cái, chắp tay sau lưng: “Bổn tọa sắp tìm hiểu ảo diệu thời gian, nắm giữ huyền cơ quá khứ hiện tại tương lai, tới lúc đó cũng sẽ chỉ dạy cho ngươi.”
Hai người ghẹo nhau, rời khỏi quảng trường, lần tới khi gặp lại nhau, sẽ là lúc lại cùng kề vai chiến đấu!
............
Trở lại hiện thực, Mạnh Kỳ tới Bích Du thiên, tới cột ngọc trung ương, lấy Thất Sát bi ra.
Thu hồi Thất Sát bi, Mạnh Kỳ nhếch mép, rì rì bay tới Bích Du cung, vào gian phòng nào đó, đốt địa hỏa, ra vẻ đang luyện đan.
Két, cửa phòng mở, đại thanh căn lắc lư cành lá đi chơi trở về, đây là nơi nó ở.
“Lão, lão gia......” Đại thanh căn giật mình.
“Thất thần cái gì, còn không qua đây hỗ trợ?” Mạnh Kỳ “Hờ hững” Nhìn nó một cái.
“Tiểu tuân mệnh.” Đại thanh căn chạy vội tới, chợt thấy nghi hoặc, “Lão gia, hỗ trợ cái gì? Sao ngài lại tới phòng của tiểu luyện đan?”
“Mỗ định luyện chế một lò ‘Cửu thiên thập địa Bồ Tát sợ hãi Phích Lịch kim quang đan’, đang thiếu một cái chủ dược, nên đi tìm ngươi ‘Hỗ trợ’.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn đại thanh căn.
Nụ cười mỉm của hắn trong mắt Đại thanh căn trở nên vô cùng khủng bố, thân hình nó muốn nhũn ra, lắp bắp: “Lão, lão gia muốn chủ dược gì?”
Mạnh Kỳ nhìn nó, gằn từng chữ: “Yêu nói dối vạn năm đại thanh căn.”
Yêu nói dối...... Phù phù, đại thanh căn quỳ rạp xuống đất, chất lỏng giàn giụa, khóc rống lên: “Lão gia, hồi trước đúng là tiểu có nói dối, nhưng mà sau khi lão gia dạy bảo, đã thay đổi hoàn toàn, đã trở lại làm người, à không, là trở lại làm tinh, biết cái gì là đều nói ra hết rồi mà!”
“Vậy tại sao mỗ lại lấy được một tin, nói Lục Đạo không phải là Lục Áp?” Mạnh Kỳ vận chuyển Nguyên Tâm ấn, hai mắt nhìn thẳng vào đại thanh căn.
Đại thanh căn rùng mình, vừa sợ vừa nghi hoặc: “Làm sao như vậy được? Nhất định là Lục Áp! Nhất định là người ta nói dối ngài!”
“Lão gia, tiểu đã từng nói ngay từ đầu, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ từng lui tới Ngọc Hư cung, tiểu có biết y mà!”
Kẻ có liên quan tới Cửu U tới Ngọc Hư cung có khác gì đi tìm chết...... Mạnh Kỳ nhíu mày, đại thanh căn không thể nào ngay từ ban đầu đã nói dối, đào bẫy hắn! Lúc đó nó chưa hề nói ra mình là ai mà, sợ đến muốn chết, không có khả năng cần phải nói dối......
Hơn nữa theo phản hồi của Nguyên Tâm ấn, cảm xúc của đại thanh căn không phải là làm bộ.
Thấy Mạnh Kỳ không còn gay gắn, Đại thanh căn vội ôm lấy đùi hắn: “Lão gia, tiểu đã quyết trung thành và tận tâm, vì Ngọc Hư nhất mạch chúng ta, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không nhăn một cái, vượt lửa qua sông cũng không tiếc, ngài ngàn vạn lần đừng để người ta châm ngòi a!”
“Tiểu là đại trung thần a!”
Mạnh Kỳ trầm ngâm, phủ áo, đẩy nó ra: “Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
“Lão gia anh minh! Lão gia hiểu rõ Thiên Cơ, mọi việc đều thuận lợi......” Đại thanh căn tuôn ra một tràng nịnh nọt.
Chuyện Lục Đạo xem ra vẫn còn nhiều chỗ kỳ quái...... Mạnh Kỳ rời khỏi Bích Du cung, đi thẳng đến Thiếu Lâm tự.
Hắc hắc, sư phụ nhìn thấy mình có [Địa Tạng Độ Hồn kinh], không biết sẽ trông thế nào nhỉ?
Mạnh Kỳ hóa thành một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.