Quyển 6 - Chương 42: Giá lâm Thập Tuyệt đảo
Mực Thích Lặn Nước
23/08/2018
“‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng......” “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương nghĩ nghĩ,
không hiểu vì sao, tự nhiên lại có cảm giác tối nay sao mà u ám quá,
trên thuyền đèn đuốc sáng trưng hoa tươi nở rộ, nhưng sao y vẫn thấy tối tăm, lạnh lẽo.
Ai, lại đa sầu thiện cảm, không biết bao lâu mới có thể về “nhà”...... Hoắc Ly Thương thầm nghĩ, mỉm cười chìa tay ra:
“Mặt nạ đâu?”
“Mặt nạ Thái Ất Thiên Tôn đâu?”
Thành viên của tổ chức này khi xuất hiện luôn sẽ đeo mặt nạ của tiên nhân thượng cổ, nếu đối phương đã có danh hiệu “Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn”, vậy nhất định bên mình sẽ mang theo mặt nạ đặc chế tương ứng.
Mạnh Kỳ cười gượng, ngữ khí không chút dao động: “Tổ chức chúng ta lấy bí ẩn làm đầu, mặt nạ phải luôn ở trên người, nếu ai dám tiết lộ cơ mật hay giao mặt nạ cho người khác, tất sẽ kích phát nhân quả nguyền rủa, hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.”
Hắn lôi mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, dùng khả năng khống chế nhập vi, khiến kết cấu của lớp ngoài mặt nạ thay đổi, hóa thành hình ảnh của “Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn”, đưa cho Dạ Đế xem một cái rồi cất đi ngay. Trò giả này nhìn thoáng qua thì không sao, nhưng nếu nhìn kĩ, Dạ Đế là Pháp Thân, tất sẽ phát hiện ra.
Dạ Đế nhìn thấy quả nhiên là mặt nạ “Thái Ất Thiên Tôn”, lại còn có khả năng ngăn cách cảm quan, thì tin ngay: “Nhưng nếu không có mặt nạ ‘Thái Ất Thiên Tôn’, làm sao ta chứng minh được thân phận với người? Thỉnh công tử dạy ta.”
Thái độ y thay đổi cực nhanh, coi Mạnh Kỳ trở thành “Dạ Đế” Ly Thương thật sự.
“Việc lần này chỉ có một mình ta tới, Khúc Bạch Mi cũng đã không còn, tìm đại một cái mặt nạ ‘Thái Ất Thiên Tôn’ nào mà chẳng được.” Mạnh Kỳ vân đạm phong khinh.
Hoắc Ly Thương khóe miệng nhướn lên, hứng trí bừng bừng hào hứng khẽ vỗ vào áo một cái, cơ thể y biến hóa, biến thành một người có năm sáu phần dung mạo, dáng người, khí chất giống với Mạnh Kỳ, chỉ có khí tức là kém hơn, chỉ tới sơ nhập ngoại cảnh.
Y đi ra ngoài khoang thuyền, vừa đi vừa nói chuyện: “Tuy rằng thất hải hai mươi tám giới có thể nói vô ngần, nhưng cường giả đến cấp độ Tông Sư thì ai cũng biết tới, tự nhiên lòi ra một người lạ hoắc sẽ khiến người ta nghi ngờ, đành phải tạm thời ngụy trang như vậy.”
Y đã tự xem mình là “Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng để đi xử lý công việc.
Mạnh Kỳ nhìn theo bóng y, há hốc miệng ra, một hồi sau mới dặn với theo: “Hết thảy cẩn thận.”
Hi vọng còn có ngày tái kiến......
Hoắc Ly Thương không quay đầu, đưa tay lên vẫy vẫy, tiêu sái đi qua hải thuyền bên kia.
“Dạ Đế chi thuyền” trở lại yên tĩnh, yến hội đã tán, sênh tiêu đã đình, chỉ còn hoa tươi và ánh đèn bầu bạn.
Mạnh Kỳ đeo mặt nạ “Thiên Huyễn’ vào.
Hắn đã lặng lẽ kiểm tra cái mặt nạ này, không thấy có cạm bẫy gì, nó còn là một vật cấp thần binh, chủ yếu dùng để ngụy trang.
Hừm, có thể làm vật tham khảo cho “Vạn Giới Thông Thức cầu”...... Không biết có liên quan gì với Thượng Cổ Thiên Huyễn Tiên Tôn hay không...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, cảm giác mặt nạ nhúc nhích, một làn khí tức lan ra khắp ngoài thân, tạo nên khí chất đặc biệt chỉ Dạ Đế mới có.
Chỉ trong tích tắc, Mạnh Kỳ đã có vẻ ngoài thanh sảng sạch sẽ, tươi tắn yêu người của “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương.
Lưu Thường nhìn hắn, đôi mắt đầy dịu dàng nhớ nhung, như đang nhìn “Dạ Đế” thật.
Cô lấy ra một cái áo trắng, bưng tới gần Mạnh Kỳ.
“Công tử, ngươi đã lâu không mặc bộ ‘Cửu Tinh Bạn Nguyệt bào’ này.” Lưu Thường khoác áo khoác trắng kia lên người Mạnh Kỳ, chỉnh sửa lại cho hắn.
Hà Bí mỉm cười rút kiếm ra, thân kiếm trong vắt, chiếu rõ bộ dáng của Mạnh Kỳ, rõ ràng là không hề khác gì với Dạ Đế thật sự, môi hồng răng trắng, thanh sảng sạch sẽ, rõ ràng là một công tử quý phái.
Tùy tùy tiện tiện cũng là một cái đạo bào cực phẩm, bảo khố của Dạ Đế quả nhiên danh bất hư truyền......
Nếu Dạ Đế đã bảo mình có quyền tha hồ xài đồ của y, vậy nếu mình chuyển dời đi hết, y sẽ thế nào nhỉ, có đánh mình không......
Lưu Thường đứng sau lưng hắn, chỉnh sửa tà áo, đai lưng cho hắn, không nói lời nào, vô cùng ấm áp.
Lúc này, Vân Nguyệt và U Hồ đều quay trở về khoang thuyền, nhìn thấy Mạnh Kỳ cũng không chút ngạc nhiên, giống như đã quá quen rồi.
U Hồ đến bên cạnh, quỳ xuống sau bàn, bình thản pha trà, linh tú chi khí và mùi trà thơm hòa vào nhau, khiến khoang thuyền giống như tiên cảnh.
Vân Nguyệt kéo cánh tay Mạnh Kỳ, cười tươi tắn làm nũng: “Công tử, đã phái người đưa tin cho Hắc Cốt, làm theo lời người phân phó, đã viết luôn một phong thư, người ta có ngoan không, đâu phải miệng cãi là không làm đâu......”
Các cô quá mức thân cận tự nhiên, khiến Mạnh Kỳ cứ tưởng mình là “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương thật.
“Tốt lắm.” Mạnh Kỳ khen, “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, bản công tử hôm nay hơi mệt, muốn ở một mình.”
U Hồ Vân Nguyệt biết vị Dạ Đế này còn cần thời gian thích ứng, để quen với nhân vai của mình, nên rất hiểu chuyện đứng dậy cáo từ, rời đi.Tiếng bước chân đi xa, cạnh cửa bỗng thò vào một gương mặt như hoa như ngọc, đẹp động lòng người, chính là Vân Nguyệt lẽ ra đã phải rời đi khỏi.
Vân Nguyệt chớp mắt, nghiêng đầu, cười tươi tắn: “Công tử, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong, Vân Nguyệt quay người, lần này đi thật.
Mạnh Kỳ lắc đầu cười.
Bỗng lại có một bóng người vọt vào, là Lưu Thường.
Cô mỉm cười: “Công tử, chỗ này lộn xộn quá, để ta dọn dẹp lại đã.”
Lúc nói, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ, đôi con ngươi đen láy ươn ướt nước, giọng nhỏ hẳn đi: “Công tử, có phải người chê ta bẩn hay không?”
Này...... Mạnh Kỳ không ngờ Lưu Thường lại hỏi câu này, cô có thực xem hắn là Dạ Đế không thế, sao không tuân thủ quy tắc của trò chơi?
Phải rồi, Vân Nguyệt Hà Bí và U Hồ đều xem hắn là Dạ Đế, chỉ có một mình cô vẫn coi hắn là hắn mà thôi.
Hèn gì Hoắc Ly Thương nói trong bốn cơ thiếp của y, Lưu Thường nhìn như ôn nhu, kỳ thật tâm tư nhiều nhất, giỏi tranh thủ tình cảm nhất.
Thấy Mạnh Kỳ không đáp lại, Lưu Thường cúi đầu, nước mắt rơi xuống: “Sống chết của chúng ta đều nằm trong bàn tay Dạ Đế, hắn sai chúng ta làm gì, chúng ta đều phải làm cái đó.”
Ngữ khí rất buồn bã, rất dễ khiến người ta đồng cảm, khiến nam nhân nảy sinh ý muốn bảo vệ cô.
“Thiên địa như một cái lô, thân đã ở trong đó, thì đều không do mình.” Mạnh Kỳ trả lời cho có lệ.
Lưu Thường ngẩng đầu, trong mắt lấp loáng niềm vui, dịu dàng nói: “Công tử từ nay chính là Dạ Đế, ngươi cảm giác Dạ Đế là người như thế nào?”
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Dạ Đế thật sự là một người lạnh lùng.”
“A?” Lưu Thường kinh ngạc, “Dạ Đế yêu thương những điều tốt, yêu thương con người tới mức cực đoan như vậy, sao lại bảo là người lạnh lùng?”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Y chỉ thích việc nếm trải những điều tốt đẹp, y không chiếm lấy chúng, y chỉ thưởng thức, chỉ nhấp nháp chúng, đối xử bình đẳng với mọi thứ, cho nên đối với y, tất cả những thứ tốt đẹp đều không có gì phân biệt, cũng không tồn tại cái gọi là đối xử đặc biệt với ai hay với cái gì, giống như kiểu đại ái vô cương, yêu thương không biên giới, các ngươi ở trong mắt y chẳng có gì khác với một cái đèn lưu ly hay một bông hoa, hắn có thể mang hoa tươi đem tặng người, đổi lấy cái tốt đẹp khác, các ngươi cũng vậy.”
“Đại ái đến cực hạn, thì cũng sẽ lạnh lùng đến cực hạn, là một loại phát triển không có tình cảm, thật sự là ‘Thiên địa bất nhân, xem vạn vật như chó rơm’.”
Lưu Thường nghe mà ngẩn người, cả nửa sau này mới nở một nụ cười miễn cưỡng: “Ta cứ tưởng mình đã hiểu Dạ Đế, nhưng hôm nay nghe được lời nói này của công tử, mới hiểu được Dạ Đế thật sự là như thế nào.”
Nụ cười trên môi cô tắt lịm, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng điệu như đang xin chỉ thị.
Mạnh Kỳ nhìn những bông hoa ngoài khoang: “Thập Tuyệt đảo.”
“Thập Tuyệt đảo...... Là địa bàn của Âm Tổ trong ngũ lão tiên, chúng ta tùy tiện tới đó, có thể sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.” Lưu Thường uyển chuyển phản đối.
Ngươi không phải Dạ Đế thật, ngươi không đấu nổi “Âm Tổ” Từ Bi.
Mạnh Kỳ quay lại nhìn Lưu Thường. Không có một chút dao động:
“Đây là mệnh lệnh của ta.”
Lưu Thường há miệng, nhưng không nói được thêm lời nào, cúi đầu: “Cẩn tuân công tử phân phó.”
Cô rời khỏi khoang thuyền, trong lòng rung động không thôi, vừa rồi sao như giống hệt cô đang đối mặt với Dạ Đế thật vậy? Sự uy nghiêm ẩn chứa trong vẻ bình thản đó, rất là chân thật, có lẽ bản thân công tử cũng có thân phận và địa vị không kém gì Dạ Đế!
Nhìn theo cô rời đi, Mạnh Kỳ thầm than, một lời nói ra, không ai dám phản đối, loại cảm giác này quả thực là quá đẹp, hèn gì người ta đều trầm mê vào, không còn kềm chế được.
............
“Dạ Đế chi thuyền” bỏ neo ở cảng Thập Tuyệt đảo, Hà Bí đến xin chỉ thị công tử tiếp theo sẽ làm cái gì.
Cô nhìn thấy Mạnh Kỳ mặc áo trắng, khí chất thanh sảng, đang thưởng thức trà xanh, bình thản nói với cô:
“Bảo mọi người không được rời thuyền, cứ dừng ở đây vậy thôi.”
Dạ Đế hàng lâm Thập Tuyệt đảo, nhưng mấy ngày liền không hề rời thuyền. Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp hải vực, khiến người ta cảm thấy kì dị.
Ai, lại đa sầu thiện cảm, không biết bao lâu mới có thể về “nhà”...... Hoắc Ly Thương thầm nghĩ, mỉm cười chìa tay ra:
“Mặt nạ đâu?”
“Mặt nạ Thái Ất Thiên Tôn đâu?”
Thành viên của tổ chức này khi xuất hiện luôn sẽ đeo mặt nạ của tiên nhân thượng cổ, nếu đối phương đã có danh hiệu “Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn”, vậy nhất định bên mình sẽ mang theo mặt nạ đặc chế tương ứng.
Mạnh Kỳ cười gượng, ngữ khí không chút dao động: “Tổ chức chúng ta lấy bí ẩn làm đầu, mặt nạ phải luôn ở trên người, nếu ai dám tiết lộ cơ mật hay giao mặt nạ cho người khác, tất sẽ kích phát nhân quả nguyền rủa, hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.”
Hắn lôi mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, dùng khả năng khống chế nhập vi, khiến kết cấu của lớp ngoài mặt nạ thay đổi, hóa thành hình ảnh của “Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn”, đưa cho Dạ Đế xem một cái rồi cất đi ngay. Trò giả này nhìn thoáng qua thì không sao, nhưng nếu nhìn kĩ, Dạ Đế là Pháp Thân, tất sẽ phát hiện ra.
Dạ Đế nhìn thấy quả nhiên là mặt nạ “Thái Ất Thiên Tôn”, lại còn có khả năng ngăn cách cảm quan, thì tin ngay: “Nhưng nếu không có mặt nạ ‘Thái Ất Thiên Tôn’, làm sao ta chứng minh được thân phận với người? Thỉnh công tử dạy ta.”
Thái độ y thay đổi cực nhanh, coi Mạnh Kỳ trở thành “Dạ Đế” Ly Thương thật sự.
“Việc lần này chỉ có một mình ta tới, Khúc Bạch Mi cũng đã không còn, tìm đại một cái mặt nạ ‘Thái Ất Thiên Tôn’ nào mà chẳng được.” Mạnh Kỳ vân đạm phong khinh.
Hoắc Ly Thương khóe miệng nhướn lên, hứng trí bừng bừng hào hứng khẽ vỗ vào áo một cái, cơ thể y biến hóa, biến thành một người có năm sáu phần dung mạo, dáng người, khí chất giống với Mạnh Kỳ, chỉ có khí tức là kém hơn, chỉ tới sơ nhập ngoại cảnh.
Y đi ra ngoài khoang thuyền, vừa đi vừa nói chuyện: “Tuy rằng thất hải hai mươi tám giới có thể nói vô ngần, nhưng cường giả đến cấp độ Tông Sư thì ai cũng biết tới, tự nhiên lòi ra một người lạ hoắc sẽ khiến người ta nghi ngờ, đành phải tạm thời ngụy trang như vậy.”
Y đã tự xem mình là “Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng để đi xử lý công việc.
Mạnh Kỳ nhìn theo bóng y, há hốc miệng ra, một hồi sau mới dặn với theo: “Hết thảy cẩn thận.”
Hi vọng còn có ngày tái kiến......
Hoắc Ly Thương không quay đầu, đưa tay lên vẫy vẫy, tiêu sái đi qua hải thuyền bên kia.
“Dạ Đế chi thuyền” trở lại yên tĩnh, yến hội đã tán, sênh tiêu đã đình, chỉ còn hoa tươi và ánh đèn bầu bạn.
Mạnh Kỳ đeo mặt nạ “Thiên Huyễn’ vào.
Hắn đã lặng lẽ kiểm tra cái mặt nạ này, không thấy có cạm bẫy gì, nó còn là một vật cấp thần binh, chủ yếu dùng để ngụy trang.
Hừm, có thể làm vật tham khảo cho “Vạn Giới Thông Thức cầu”...... Không biết có liên quan gì với Thượng Cổ Thiên Huyễn Tiên Tôn hay không...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, cảm giác mặt nạ nhúc nhích, một làn khí tức lan ra khắp ngoài thân, tạo nên khí chất đặc biệt chỉ Dạ Đế mới có.
Chỉ trong tích tắc, Mạnh Kỳ đã có vẻ ngoài thanh sảng sạch sẽ, tươi tắn yêu người của “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương.
Lưu Thường nhìn hắn, đôi mắt đầy dịu dàng nhớ nhung, như đang nhìn “Dạ Đế” thật.
Cô lấy ra một cái áo trắng, bưng tới gần Mạnh Kỳ.
“Công tử, ngươi đã lâu không mặc bộ ‘Cửu Tinh Bạn Nguyệt bào’ này.” Lưu Thường khoác áo khoác trắng kia lên người Mạnh Kỳ, chỉnh sửa lại cho hắn.
Hà Bí mỉm cười rút kiếm ra, thân kiếm trong vắt, chiếu rõ bộ dáng của Mạnh Kỳ, rõ ràng là không hề khác gì với Dạ Đế thật sự, môi hồng răng trắng, thanh sảng sạch sẽ, rõ ràng là một công tử quý phái.
Tùy tùy tiện tiện cũng là một cái đạo bào cực phẩm, bảo khố của Dạ Đế quả nhiên danh bất hư truyền......
Nếu Dạ Đế đã bảo mình có quyền tha hồ xài đồ của y, vậy nếu mình chuyển dời đi hết, y sẽ thế nào nhỉ, có đánh mình không......
Lưu Thường đứng sau lưng hắn, chỉnh sửa tà áo, đai lưng cho hắn, không nói lời nào, vô cùng ấm áp.
Lúc này, Vân Nguyệt và U Hồ đều quay trở về khoang thuyền, nhìn thấy Mạnh Kỳ cũng không chút ngạc nhiên, giống như đã quá quen rồi.
U Hồ đến bên cạnh, quỳ xuống sau bàn, bình thản pha trà, linh tú chi khí và mùi trà thơm hòa vào nhau, khiến khoang thuyền giống như tiên cảnh.
Vân Nguyệt kéo cánh tay Mạnh Kỳ, cười tươi tắn làm nũng: “Công tử, đã phái người đưa tin cho Hắc Cốt, làm theo lời người phân phó, đã viết luôn một phong thư, người ta có ngoan không, đâu phải miệng cãi là không làm đâu......”
Các cô quá mức thân cận tự nhiên, khiến Mạnh Kỳ cứ tưởng mình là “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương thật.
“Tốt lắm.” Mạnh Kỳ khen, “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, bản công tử hôm nay hơi mệt, muốn ở một mình.”
U Hồ Vân Nguyệt biết vị Dạ Đế này còn cần thời gian thích ứng, để quen với nhân vai của mình, nên rất hiểu chuyện đứng dậy cáo từ, rời đi.Tiếng bước chân đi xa, cạnh cửa bỗng thò vào một gương mặt như hoa như ngọc, đẹp động lòng người, chính là Vân Nguyệt lẽ ra đã phải rời đi khỏi.
Vân Nguyệt chớp mắt, nghiêng đầu, cười tươi tắn: “Công tử, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong, Vân Nguyệt quay người, lần này đi thật.
Mạnh Kỳ lắc đầu cười.
Bỗng lại có một bóng người vọt vào, là Lưu Thường.
Cô mỉm cười: “Công tử, chỗ này lộn xộn quá, để ta dọn dẹp lại đã.”
Lúc nói, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ, đôi con ngươi đen láy ươn ướt nước, giọng nhỏ hẳn đi: “Công tử, có phải người chê ta bẩn hay không?”
Này...... Mạnh Kỳ không ngờ Lưu Thường lại hỏi câu này, cô có thực xem hắn là Dạ Đế không thế, sao không tuân thủ quy tắc của trò chơi?
Phải rồi, Vân Nguyệt Hà Bí và U Hồ đều xem hắn là Dạ Đế, chỉ có một mình cô vẫn coi hắn là hắn mà thôi.
Hèn gì Hoắc Ly Thương nói trong bốn cơ thiếp của y, Lưu Thường nhìn như ôn nhu, kỳ thật tâm tư nhiều nhất, giỏi tranh thủ tình cảm nhất.
Thấy Mạnh Kỳ không đáp lại, Lưu Thường cúi đầu, nước mắt rơi xuống: “Sống chết của chúng ta đều nằm trong bàn tay Dạ Đế, hắn sai chúng ta làm gì, chúng ta đều phải làm cái đó.”
Ngữ khí rất buồn bã, rất dễ khiến người ta đồng cảm, khiến nam nhân nảy sinh ý muốn bảo vệ cô.
“Thiên địa như một cái lô, thân đã ở trong đó, thì đều không do mình.” Mạnh Kỳ trả lời cho có lệ.
Lưu Thường ngẩng đầu, trong mắt lấp loáng niềm vui, dịu dàng nói: “Công tử từ nay chính là Dạ Đế, ngươi cảm giác Dạ Đế là người như thế nào?”
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Dạ Đế thật sự là một người lạnh lùng.”
“A?” Lưu Thường kinh ngạc, “Dạ Đế yêu thương những điều tốt, yêu thương con người tới mức cực đoan như vậy, sao lại bảo là người lạnh lùng?”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Y chỉ thích việc nếm trải những điều tốt đẹp, y không chiếm lấy chúng, y chỉ thưởng thức, chỉ nhấp nháp chúng, đối xử bình đẳng với mọi thứ, cho nên đối với y, tất cả những thứ tốt đẹp đều không có gì phân biệt, cũng không tồn tại cái gọi là đối xử đặc biệt với ai hay với cái gì, giống như kiểu đại ái vô cương, yêu thương không biên giới, các ngươi ở trong mắt y chẳng có gì khác với một cái đèn lưu ly hay một bông hoa, hắn có thể mang hoa tươi đem tặng người, đổi lấy cái tốt đẹp khác, các ngươi cũng vậy.”
“Đại ái đến cực hạn, thì cũng sẽ lạnh lùng đến cực hạn, là một loại phát triển không có tình cảm, thật sự là ‘Thiên địa bất nhân, xem vạn vật như chó rơm’.”
Lưu Thường nghe mà ngẩn người, cả nửa sau này mới nở một nụ cười miễn cưỡng: “Ta cứ tưởng mình đã hiểu Dạ Đế, nhưng hôm nay nghe được lời nói này của công tử, mới hiểu được Dạ Đế thật sự là như thế nào.”
Nụ cười trên môi cô tắt lịm, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng điệu như đang xin chỉ thị.
Mạnh Kỳ nhìn những bông hoa ngoài khoang: “Thập Tuyệt đảo.”
“Thập Tuyệt đảo...... Là địa bàn của Âm Tổ trong ngũ lão tiên, chúng ta tùy tiện tới đó, có thể sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.” Lưu Thường uyển chuyển phản đối.
Ngươi không phải Dạ Đế thật, ngươi không đấu nổi “Âm Tổ” Từ Bi.
Mạnh Kỳ quay lại nhìn Lưu Thường. Không có một chút dao động:
“Đây là mệnh lệnh của ta.”
Lưu Thường há miệng, nhưng không nói được thêm lời nào, cúi đầu: “Cẩn tuân công tử phân phó.”
Cô rời khỏi khoang thuyền, trong lòng rung động không thôi, vừa rồi sao như giống hệt cô đang đối mặt với Dạ Đế thật vậy? Sự uy nghiêm ẩn chứa trong vẻ bình thản đó, rất là chân thật, có lẽ bản thân công tử cũng có thân phận và địa vị không kém gì Dạ Đế!
Nhìn theo cô rời đi, Mạnh Kỳ thầm than, một lời nói ra, không ai dám phản đối, loại cảm giác này quả thực là quá đẹp, hèn gì người ta đều trầm mê vào, không còn kềm chế được.
............
“Dạ Đế chi thuyền” bỏ neo ở cảng Thập Tuyệt đảo, Hà Bí đến xin chỉ thị công tử tiếp theo sẽ làm cái gì.
Cô nhìn thấy Mạnh Kỳ mặc áo trắng, khí chất thanh sảng, đang thưởng thức trà xanh, bình thản nói với cô:
“Bảo mọi người không được rời thuyền, cứ dừng ở đây vậy thôi.”
Dạ Đế hàng lâm Thập Tuyệt đảo, nhưng mấy ngày liền không hề rời thuyền. Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp hải vực, khiến người ta cảm thấy kì dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.