Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 4 - Chương 246: Gió nổi mây phun, đại thế sắp đến

Mực Thích Lặn Nước

16/04/2018

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngoài Chu Y lâu, “Kim Nhãn thần bộ” Tô Việt đi tới, tính bẩm báo mấy hoạt động dị thường của tà ma chín đạo.

Vừa bước vào tiểu lâu, ông ta nhìn thấy một Kim Chương bộ đầu quen thuộc, sau khi ngẩn người nhìn ông ta, thì chắp tay nói: “Chúc mừng Tô thần bộ, chúc mừng Tô thần bộ.”

“Hỉ từ đâu đến?” Tô Việt buồn cười nhướng mày.

Kim Chương bộ đầu cười: “Tô Mạnh, ách, Tử Viễn hiền chất ở Bắc Chu ba lần đánh lui lam giai thích khách, làm y bị trọng thương, đi lên Địa bảng là chuyện ván đã đóng thuyền sự tình, Tô gia có người kế tục, có hi vọng trung hưng, ty chức cũng thấy mừng thay cho thần bộ.”

Tô Việt nheo nheo mắt, nửa ngày không nói gì, một hồi lâu mới ha ha cười: “Không hổ là Kỳ Lân của Tô gia ta.”

Đến khi Kim Chương bộ đầu rời đi, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, không ngừng thở dài.

......

Hoàn hầu phủ.

Tham Tri chính sự Vương Văn Hiến nhìn mấy tấm giấy mỏng trong tay, im lặng một lúc sau mới cảm khái: “Hơn ba năm trước, vi phụ còn chỉ điểm hắn, coi hắn là hậu bối, vỏn vẹn chỉ có ba năm, hắn đã gần như có thể sánh ngang vai với vi phụ, hậu sinh khả uý a.”

Vương Tái ngồi ở ghế bên trái, nghe vậy ngẩn ngơ, bật thốt: “Tô hiền đệ tiến vào Địa bảng?”

Chưa tới bốn năm, từ hậu bối chuyển thành sánh ngang vai, Vương Tái chỉ có thể nghĩ đến một mình Mạnh Kỳ, kết hợp với những sự tích của hắn từ trước đến nay, không khó đoán ra mấy tờ giấy trong tay phụ thân là Địa bảng mới nhất.

“Thế sự thay đổi, giống như nhất mộng, Quỳnh Hoa chi yến, như mới hôm qua...” Vương Văn Hiến lại cảm thán, ông là tông sư trẻ tuổi nhất của vương gia đời này, nhưng “Tuổi trẻ” Chỉ là tương đối mà thôi, nếu so với Cuồng Đao thì chẳng khác gì một lão già lọm khọm.

Hồi còn bằng tuổi hắn, ông vẫn còn vì mấy hạng đầu Nhân bảng mà canh cánh trong lòng.

“Năm đó Tô Vô Danh vào Ngoại Cảnh năm năm mới đăng Địa bảng, so với Tô hiền đệ hiện tại cũng hơi có chút không bằng, không hổ là đời sau hơn đời trước.” Vương Tái và Mạnh Kỳ quen biết nhiều năm, sớm đã bị đả kích đến “Chết lặng”, nên nghe vậy cũng không khiếp sợ cho lắm, còn cười trêu ghẹo.

Vương Văn Hiến nghiêm mặt: “Con tưởng hắn chỉ vì nhờ tứ kiếp gia thân mới tăng nhanh như vậy sao?”

Sự nghiêm túc của ông làm Vương Tái vội ngồi thẳng lưng lên, không cười nữa: “Tứ kiếp gia thân chỉ là cơ sở, không có cố gắng, ma luyện, suy nghĩ và có đủ cơ hội thì cũng sẽ chỉ thành hoang phế.”

“Con hiểu được điều đó thì tốt.” Vương Văn Hiến dịu đi, “Cho nên con cũng không cần phải ganh tị. công pháp Vương gia ta truyền từ Nhân Thánh, không có đủ lịch duyệt, không có suy nghĩ về trời đất con người, không có kinh nghiệm đặt chân nhân đạo, thống trị lê thứ, thì khó mà tiến lên được. Vi phụ đưa con về kinh chính là hi vọng ngươi tĩnh tâm, đảm nhiệm làm chủ quan một phủ huyện, bắt đầu suy nghĩ, giải quyết những vấn đề mâu thuẫn của giang hồ võ lâm với dân chúng, triều đình, từng bước đề cao bản thân.”

Trước đây Vương Tái đều là thông qua du lịch để ma luyện. Qua kinh nghiệm của các trưởng bối trong gia tộc, y biết y cũng sẽ phải trải qua con đường như vậy, nghiêm mặt nói: “Hài nhi tuân mệnh, tất không cô phụ kì vọng của phụ thân.”

Y lạc quan nghĩ, hay là đợi tới khi Tô hiền đệ nửa bước Pháp Thân, sau đó dừng lại giống như Tô Vô Danh hiện giờ, tới lúc ấy mình mới có hi vọng kéo gần chênh lệch.

Nói xong, y nhíu mày: “Tô hiền đệ rất nhiều kẻ thù, nếu hắn đi lên Địa bảng, tin tức sắp trở thành Tông Sư nhất định sẽ lan truyền ra ngoài. Tới lúc đó, sợ là sẽ có không ít người bí quá hoá liều, Tư Mã tổng bộ đầu làm thế này không tốt.”

“Việc này ở Bắc Chu có lẽ đã lan rộng ra ồn ào rồi, nếu Tư Mã còn giấu diếm, Thiên Địa Nhân bảng sẽ bị mất đi danh tiếng.” Vương Văn Hiến nâng chung trà lên thổi thổi, “Yên tâm, vi phụ sẽ tự mình để mắt tới Tô gia.”

Ở Thần đô, lại có Tham Tri chính sự chiếu cố, trừ phi Pháp Thân cao nhân ra tay, nếu không thì đừng hòng gây ra được cái gì.

......



Bình Tân hầu phủ, cũng là một già một trẻ đang trao đổi.

Thượng thư tả phó xạ, cũng chính là đương triều Tể tướng Thôi Diễn vuốt ve trang giấy trong tay, vừa cảm khái vừa đăm chiêu: “Vẫn luôn biết Tô Mạnh nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh, hơn phân nửa có thể tái diễn thần thoại một năm một trọng thiên, nhưng thật sự là không bao giờ ngờ được hắn lại còn nhanh hơn dữ dằn hơn Tô Vô Danh.”

Tuy rằng là đại nhân vật, nhưng ai mà không từng bước tu luyện từ nhỏ yếu mà lên, nhớ lại thời gian mình bỏ ra cho sáu trọng thiên đầu tiên, rồi so với “Cuồng Đao” Tô Mạnh, quả thật là vừa uể oải, vừa ghen tị, vừa vô lực.

Sống cùng một thời đại với nhân vật bậc này, có một loại bi ai khó tả, nhất là khi mình còn đã trải qua một thời đại tương tự, trước có Lục đại tiên sinh, song long, Diệu Thế song tinh gì đó, giữa có Tô Vô Danh quang che khuất, nay lại gặp phải “Cuồng Đao” Tô Mạnh, làm cho người ta tuyệt vọng là, kém hơn Cuồng Đao còn dễ nói, ngay cả người nổi bật cùng thời với mình cũng quẳng mình ra xa cả một con phố.

Thôi Hạo vừa đi du lịch về chỉ có thể cười khổ đáp lại: “Lần đầu cháu trai gặp Tô Mạnh, hắn vẫn còn chưa mở khiếu, Súc Khí cũng chưa đại thành, đang ở tháp Xá Lợi đằng sau núi Thiếu Lâm khổ tu, tới nay chưa tới mười năm, hắn đã như sao chổi quật khởi, vượt qua thế hệ cùng thời, vượt qua cả rất nhiều đời trước, làm người ta dần dần từ không chịu phục biến thành ghen tị, sau đó lại biến thành hâm mộ và bội phục, cuối cùng chỉ còn ngưỡng mộ, chẳng còn cảm xúc gì khác được.”

Chênh lệch lớn đến trình độ nhất định, hâm mộ ghen tị hay hận đều sẽ trở nên mờ đi.

“Nhưng hắn sẽ phải dừng ở đây. Lên Địa Bảng rồi, hắn sẽ nhận ra mỗi một người có tên trên Địa Bảng, dù là chính hay tà, thì cũng đều là người nổi bật của cùng lứa. Công pháp, kinh nghiệm, tâm tính đều cao siêu, không ai là kẻ có thể coi thường. Năm đó sau khi Tô Vô Danh đi lên Địa bảng, cũng là phải từng bước một đăng đỉnh.” Thôi Diễn bỏ tờ giấy xuống.

Thôi Hạo nhẹ nhàng gật đầu, các đại thế lực đứng đầu mà cũng chỉ có được mấy tông sư, họ nhất định đều không phải là tầm thường!

......

Đậu gia điếm, long xà hỗn tạp, ồn ào náo nhiệt.

Có người xách tới Thiên Địa Nhân bảng kì mới nhất, dán ngay lên tường.

Rầm, tờ giấy vừa được dán xong, bao nhiêu con mắt lập tức quét vào. Tập trung vào Nhân bảng, đây là danh bảng gần với họ nhất, cũng là danh bảng họ có khả năng vươn tới nhất, nên đương nhiên là chú ý nhất.

Tiếng rì rầm, tiếng nghị luận không ngừng, ai cũng tìm ra được đủ loại đề tài, câu chuyện từ Nhân bảng.Đến khi đã đời, họ mới dời mắt qua Thiên bảng và Địa bảng, Thiên bảng ít người, thay đổi cũng ít, nên xem xong rất nhanh. Địa bảng có tới hai trăm cái tên, mất thời gian coi nhiều nhất.

Những hạng đầu Địa bảng không có gì thay đổi, đến từ hạng năm mươi trở đi mới có thay đổi, làm đám hảo hán hào kiệt lại sinh hứng trí, nói tới nước miếng tung bay, cứ như đám xa phu thích nhất là bàn chuyện của Chính Sự đường, đương nhiên là với thêm một đống mắm muối.

Nói một hồi, có người ha ha cười: “Có gương mặt mới, ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh...”

Giọng y tắc nghẹn giữa chừng.

“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh?”

“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!”

Bao nhiêu giọng nói đầy nghi hoặc và kinh hãi. Nói là gương mặt mới, vị này thật ra thì không thể gọi là mới, vì mấy năm trước hắn là hạng đầu Nhân bảng, mọi người nghe nhiều nên thuộc, nhưng mới ba năm rưỡi, có người chuẩn bị ra ngoài du lịch còn chưa khởi hành, hắn đã đi lên Địa bảng!

Cứ như chênh lệch giữa Nhân bảng và Địa bảng không phải là sáu bảy trọng thiên, mà chỉ là một mương nước nhỏ!

Mọi con mắt đều dồn vào Địa bảng, bởi vì người nhiều, mà đề cập tới cường giả cấp Tông Sư, nên phần giới thiệu của mỗi người rất ít. Đám hảo hán giang hồ nhanh chóng đọc xong phần giới thiệu của Tô Mạnh:

“Tính danh: Tô Mạnh.”

“Tuổi: chưa tới hai mươi bốn.”

“Danh hiệu: Cuồng Đao, Đao Vương.”



“Công pháp: không rõ, cùng loại với Kim Cương Bất Hoại thần công, đao nhập chí cảnh, vấn tâm vấn đạo, thay trời hành phạt.”

“Chiến tích: Ba lần đánh lui Bất Nhân lâu lam giai thích khách, làm trọng thương.”

“Xếp hạng: Một trăm bảy mươi tám.”

“Đánh giá: Từ danh động giang hồ đến danh chấn giang hồ.”

“Chưa tới hai mươi bốn, danh chấn giang hồ...” ai đó lẩm bẩm.

......

Trong một nhã gian nào đó, có người bóp nát chén rượu trong tay, làn da y ngăm đen, tướng mạo già nua, cơ thể gầy gò, mắt có bọng, trông như đang khóc.

Đối diện với y là một nữ tử mũi cao mắt phượng, khí chất băng lãnh.

Đông đông đông, có người gõ cửa.

“Ai?” lão giả khẽ hỏi.

Y không cảm ứng được tướng mạo cụ thể của người ở bên ngoài!

“Người tới giúp các ngươi giết Tô Mạnh.” Người ngoài cửa thản nhiên nói.

......

Hơn mười sau này, Mạnh Kỳ gặp được “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ chạy về sơn trang.

Diệp Ngọc Kỳ tóc dài buông thẳng: “Các nơi đã trả lời về chuyện gian tế thảo nguyên, không có cái gọi là tát lưới rộng.”

Mình đã đoán sai? Vậy làm sao đối phương lại tìm chính xác tới Chu quản gia? Mạnh Kỳ sửng sốt.

Diệp Ngọc Kỳ không giải thích, tiếp tục nói: “Cô lang đã có chuẩn bị rồi. nếu không bị tìm ra, hai mẹ con sẽ bí mật tìm tới người kể chuyện ở châu thành gần Họa Mi sơn trang, để kể hai chuyện: Một là gần một năm trước, Thiên Tru phủ dị động, Cổ Nhĩ Đa mượn chuyện đó bế quan, vừa rồi đã đột phá đến Địa Tiên.”

“Hai là tà ma chín đạo đã phái người tới Kim trướng để liên kết, định làm nội ứng.”

Tà ma chín đạo? Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, cái này không giống với hắn đã nghĩ. Nhưng Cổ Nhĩ Đa đột phá, thì quả thực là tin động trời, đại biến sắp tới rồi!

Ý, quên câu đầu tiên, gần một năm trước, Thiên Tru phủ dị động?

Đó không phải là lúc Thiên Phạt môn bị mình làm sụp hay sao?

Thiên Tru phủ chính là từ chỗ đó dựng dục mà ra...

Diệp Ngọc Kỳ nói xong, nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi đã đoán ra cái gì?”

Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, cười khổ: “Đều do ta...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook