Quyển 4 - Chương 31: Khảo nghiệm
Mực Thích Lặn Nước
24/12/2017
Dịch giả: Tiểu Băng
Xe ngựa có màu nâu nhạt, mành che màu đen buông xuống che nắng, trên màn thêu nhiều hình ảnh thần tiên.
Các võ giả phải dùng hết toàn lực mới đuổi kịp xe ngựa.
Xe ngựa đi sâu vào trong núi, liên tục mấy ngày, đến một nơi không có bóng người, xung quanh thi thoảng lại có tiếng dã thú tru lên.
- Tô tiên sinh và Giang cô nương rốt cuộc đi đâu vậy?
Đám võ giả đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nam tử trán có vết đao chau mày:
- Vạn Tượng môn Vân Hạc chân nhân sau đêm đó cũng đã xuất hành, chuyên chọn những chỗ lặng lẽ khó tìm mà đến, chẳng lẽ, chẳng lẽ là vì Vạn Tượng môn không thể đồng ý, cho nên bỏ trốn?
Y càng nghĩ càng thấy mình nói đúng.
Nữ tử nhỏ xinh nói:
- Tô, Tô tiên sinh ban ngày còn làm nhục Chúc tông giả, Mặc cung nói là mời chào, nhưng e là đã bị mất hết mặt mũi...
Cô không có thêm, mọi người nhìn nhau, rất có khả năng Mặc cung sẽ trả thù, mà lại chưa thỏa thuận được với Vạn Tượng môn, cùng lúc đắc tội với hai đại thế lực, e là không còn được nơi nào yên ổn trong cả thiên hạ này!
Tô tiên sinh và Giang cô nương quá lắm cũng chỉ hơn các tông giả bình thường, không thể nào so được với các thần sư và chân nhân!
- Vậy... chúng ta có còn nên đi theo nữa không?
Nam tử mặt chữ điền do dự.
Cho dù có được chân truyền, võ đạo thông thần, nhưng bị hai đại thế lực đuổi giết, thiên hạ không chỗ dung thân, thì cũng chỉ có thể trốn chui trốn nhủi như chuột, sống như vậy còn không bằng trước kia!
Nữ tử thủ lĩnh nói:
- Đây toàn là các ngươi phỏng đoán mà thôi, nếu Tô tiên sinh và Giang cô nương muốn chạy trốn, tại sao lại ngồi xe ngựa? Đằng vân giá vũ, lăng không hư độ chẳng phải nhanh hơn sao?!
- Chắc là, chắc là trong xe ngựa cơ bản không có ai hết, họ lấy chúng ta làm mồi, để đánh lạc hướng truy binh!
Nam tử trán có vết đạo đăm chiêu nhìn xe ngựa đang chạy nhanh trên đường, y muốn chạy tới kiểm tra, nhưng lại sợ mình đoán sai, bị một chưởng đập chết.
- Đúng đó, họ đâu có quan tâm gì đến sự cầu xin của chúng ta, cơ bản không hề có ý truyền thừa võ đạo cho chúng ta, có đi theo nữa cũng chỉ phí công!
Nữ tử nhỏ xinh bắt đầu đánh trống lùi.
Nữ tử cầm đầu nhìn mọi người, khẽ nói:
- Ta học cơ quan thuật không được, luyện đạo pháp lại không có tư chất, muốn học võ đạo chuyển thành kiếm tu, lại bị bảo không thể nhập môn, mấy ngày trước, ta còn nghĩ ta sẽ giống các võ giả khác, lang bạt giang hồ, không có chí cao hơn, chỉ có thể làm người giữ nhà giữ cửa, tìm một trượng phu giống ta, sau này kí thác kì vọng sang con cháu.
- Nhưng một chỉ bắn bay kiếm hoàn của Tô tiên sinh đã giúp ta nhìn thấy một khung trời mới. Võ giả chúng ta cũng có con đường thông thần, không nhất thiết cứ phải cúi đầu trước đám cơ quan sư và tu sĩ nữa, giơ tay nhấc chân cũng có thể làm ra thần dị, không kém tiên nhân.
- Phương Hoa Ngâm ta sống hai mươi ba năm, cũng sống bình thường hai mươi ba năm, nhưng giờ này ngày này, ta không muốn tiếp tục sống bình thường nữa. Dù con đường phía trước có bao nhiêu gian nguy, hi vọng có bao nhiêu xa vời, tương lai có bao nhiêu thê thảm, ta cũng quyết truy tìm con đường võ đạo thông thần, dù chết cũng muốn chết trên con đường hi vọng!
Bốn đồng bạn nghe mà dao động, Phương Hoa Ngâm tiếp:
- Vương Đống, Mặc Nghiên, Lỗ Phượng Minh, Vạn Vũ, ta không bắt buộc các ngươi, nếu muốn hãy tiếp tục cùng ta đi theo cầu xin, đến chừng nào Tô tiên sinh và Giang cô nương đáp ứng mới thôi.
Nữ tử nhỏ xinh Mặc Nghiên trầm ngâm, lên tiếng trước:
- Chúng ta quỳ một đêm, Tô tiên sinh không hề có vẻ gì, ta không muốn làm một việc mà không hề có hi vọng.
Trán có vết đao Vương Đống thở hắt ra:
- Bọn họ đã đi suốt mấy ngày, cứ như đang tránh né cái gì đó, nếu cứ đi theo sẽ rất mạo hiểm, núi còn còn sợ gì không củi đốt?
Lỗ Phượng Minh mặt chữ điền mắt lấp lóe, không dám nhìn thẳng vào Phương Hoa Ngâm:
- Ta, ta cũng nghĩ không khác họ lắm.
- Còn ngươi?
Phương Hoa Ngâm nhìn Vạn Vũ.
Cô cảm thấy thực cô đơn, thấp thỏm và do dự, cứ như mình đang làm một việc nghịch thiên, người đời không tha thứ.
Thiếu niên đầu bạc Vạn Vũ từ lúc đầu vẫn luôn im lặng, ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa phía trước, khẽ nói:
- Sau khi nhìn thấy Tô tiên sinh nội cảnh ngoại hiển như thần tiên, ta đã không hề có ý rời đi, cuộc đời một con người có được mấy lần cơ hội như vậy, dù có chết ở đây, cũng còn hơn sau này đêm nào cũng phải hối hận.
Ba người Vương Đống nhìn Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ một lúc, chắp tay:
- Hi vọng các ngươi sẽ được như nguyện.
Nói xong, bọn họ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong núi.
Phương Hoa Ngâm nhìn Vạn Vũ:
- Đi nhanh thôi, không thôi bị mất dấu.
Hai người tăng tốc vọt đi, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như xe ngựa chạy hơi chậm đi thì phải.
Qua mấy ngày nữa, Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ đã rất mệt mỏi, chỉ còn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ, may mà xe ngựa thường xuyên tạm dừng để cơ quan mã khôi phục, nếu không bọn họ ngay cả cơ hội uống nước ăn lương khô cũng không có!
Xe ngựa dừng lại, Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ vội lôi đồ ăn nước uống ra dùng với tốc độ cực nhanh.
Đột nhiên, hơn mười con ngựa từ trong rừng chạy ra, người cưỡi ngựa đều đeo vũ khí, che mặt, kiểu quân cướp bóc.
Nhìn chiếc xe và con ngựa thượng phẩm giá trị xa xỉ, nhìn tấm màn che dày thêu hình thần tiên, thủ lĩnh đội cướp nuốt nước miếng, cảm thấy mình sắp phát tài.
- Các huynh đệ, lên!
Thủ lĩnh toán cướp vung đao.
Bộp bôp bộp, con ngựa bật chạy, xông về phía Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ.
Hai người thấy buồn cười, ngay cả đám người mình còn không thắng nổi, mà cái đám kia dám đòi cướp Tô tiên sinh và Giang cô nương, thế này không phải đi tìm chết sao?
Nhưng ngựa đang chạy tới gần họ, trong xe hoàn toàn không có động tĩnh gì, khiến hai người bỗng nghĩ hay là trong xe không có ai thật.
Vậy ném xe ngựa cho đám cướp nhé? Hai người đều đã kiệt sức rồi, đối phương lại người đông thế mạnh, trong lòng bất giác đều nảy ra ý thối lui.
Phương Hoa Ngâm nghiến răng, không lùi mà tiến tới, ngay cả xe ngựa cũng không bảo vệ được, lấy cái gì cầu xin Tô tiên sinh và Giang cô nương truyền thụ Luyện Khí sĩ chi đạo?
Choeng! Cô vòng ra khỏi vòng vây, sau đó từ ngoài nhảy vào, trước chém ngựa, sau đánh người.
Vạn Vũ theo sát sau lưng, phối hợp với cô.
Nếu là lúc bình thường, hai người miễn cưỡng có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ cả hai đều đã kiệt sức, không thể duy trì được lâu, mới một chốc, cả hai đều đã tay chân muốn nhũn ra.
Thấy đao chém tới, Phương Hoa Ngâm định né, nhưng chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất.
Ba thanh vũ khí sáng lòa chém tới, chiếu sáng cả mắt cô.
"Phải chết ở đây sao?"
"Con đường Luyện Khí sĩ chi lộ..."
"Ta không cam tâm!”
Trong lòng cô đầy không cam lòng, cô lăn một vòng, cố gắng tránh né.
Đúng lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nam ấm áp:
- Nâng kiếm, đâm thẳng lên.
Tô tiên sinh? Phương Hoa Ngâm phấn khởi, trường kiếm lập tức hướng lên, đâm trúng vào một thanh đao.
Trường đao bị đẩy ra, vừa vặn đẩy nghiêng hai thanh binh khí còn lại, lệch ra khỏi cơ thể Phương Hoa Ngâm.
Chỉ là một kiếm, thế cục đã thay đổi!
Phương Hoa Ngâm vừa mừng vừa sợ, lập tức vọt lên, vung kiếm.
Đám cướp lúc đầu ra tay rất dễ dàng, thấy đã sắp thành công, lại trước mặt bất ngờ xuất hiện hai người một nam một nữ như quỷ mị, mỗi một kiếm đều lấy đi một tính mạng!
Không lâu sau, trong đường rừng chỉ còn một đám ngựa mà thôi.
Một tên cướp chưa chết mơ hồ nhìn thấy xe ngựa lại chạy đi, mành che vẫn buông như cũ, không hề có động tĩnh gì, còn hai sát thần kia thì ngồi ở vị trí đánh xe.
Xe ngựa từ từ chạy khuất.
***
Trong một quán rượu nào đó, đám giang hồ nhân sĩ khe khẽ bàn luận với nhau.
- Nghe gì chưa? Dạo này xuất hiện một cái xe ngựa thần bí, che mành màu đen, chạy về phía Doanh Mặc. Người đánh xe là hai võ giả, nhưng Kính Hà Ngũ Quỷ, Đãng Sơn Thất Tử đều đã chết trong tay hai người họ! Trên đời này, ngoài tu sĩ và cơ quan sư, làm gì có cao thủ giang hồ nào dám nói làm ra được chuyện như thế?
Người nghe đều chấn động:
- Có võ giả lợi hại như vậy? Vậy ngồi trong xe đó là ai? Là cơ quan sư hay tu sĩ?
- Làm sao như vậy được? Nếu là cơ quan sư và tu sĩ, Kính Hà Ngũ Quỷ sao dám cướp xe? Nghe nói bên trong không có ai hết, mà là che giấu một bí mật gì lớn lắm!
- Không đúng, có người chứ! Nhưng không phải tu sĩ, cũng không phải cơ quan sư...
Rất nhiều tin tức hỗn tạp, mâu thuẫn với nhau. Trên một con đường nhỏ ở một nơi hoang vu nào đó, khá nhiều giang hồ nhân sĩ hoặc trốn ở trên cây, hoặc trốn sau tảng đá, nghe nói cái xe ngựa thần bí kia sẽ chạy qua đây, và có kiếm tu tà đạo và cơ quan sư định ra tay với nó, xem xem nó đang giấu bí mật gì.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa vọng tới, xa xa xuất hiện một chiếc xe ngựa, mành che màu đen buông xuống, không nhìn thấy đượcbên trong, trong xe không hề có chút động tĩnh, cảm giác vô cùng thần bí.
Đánh xe là một nam một nữ, đều đang khép hờ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng có hai bóng người hạ xuống, một làn kiếm quang màu xanh đậm bay ra, từ xa chém về phía nữ xa phu.
Một khôi lối cầm trường kích màu đen sẫm vọt tới.
- Thật sự ra tay?
- Tu sĩ và cơ quan sư quả nhiên không giống nhau!
- Lần này được xem bí mật của xe ngựa rồi!
Nam đánh xe nhảy lên, mấy bước đã tới trước khôi lỗi, rùn người né họa kích, kiếm quang lóe lên, sát bên hông khôi lỗi lướt qua.
Khôi lỗi vọt tới trước mấy bước, sau đó rã ra thành nhiều mảnh, rơi xuống đất.
Kiếm quang lại lóe lên, cơ quan sư ôm lấy yết hầu ngã xuống đất.
Nữ đánh xe hoành kiếm, chém vào làn kiếm quang màu xanh đậm đã chém tới.
Đang! Kiếm quang màu xanh đậm thế mà không chiếm được chút ưu thế nào.
Đang đang đang! Liên tục sau mấy kiếm, ngoài mấy chục trượng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một nam tử bào đen thất khiếu phun máu, ngã nhào xuống đất.
Nữ xa phu kiếm nào cũng chém trúng vào điểm yếu tinh thần tương liên giữa phi kiếm và chủ nhân nó? Đám giang hồ nhân sĩ có kiến thức đều kinh hãi.
Nam xa phu trở về vị trí, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Các giang hồ nhân sĩ ngây ra như phỗng, nhìn theo chiếc xe ngựa thần bí chạy đi xa.
***
Trong một sơn trang của một vị võ lâm nổi tiếng, các giang hồ hảo hán đến từ khắp thiên nam hải bắc tụ tập ở đây, đều chỉ vì một mục đích.
- Trong chiếc xe ngựa kia chắc chắn có tiên nhân!
- Không, là cất giấu hi thế trân bảo, hỗ trợ người ta đăng tiên!
- Ta không quan tâm tiên nhân hay là trân bảo tuyệt thế, ta chỉ cầu học được bản lĩnh của xa phu kia mà thôi! Người này không hề kém gì cơ quan sư và tu sĩ!
Ba người Vương Đống mặt mày sa sầm.
- Tóm lại, quan trọng nhất là tìm ra cái xe ngựa kia đang đi tới đâu!
Thằng con mười tuổi của vị võ lâm nổi tiếng kia nhìn các thúc thúc bá bá, tỷ tỷ thẩm thẩm hưng phấn kích động thảo luận về chiếc xe ngựa mà cũng thấy cái xe đó thực là thần bí.
Nó thò tay, muốn chạm vào những điểm trắng trắng đen đen trước mặt:
- Đây là cái gì?
Đám giang hồ hảo hán nghe nói hỏi quay qua, mấy thấy quanh đó có những đốm trắng trắng đen đen.
- Xe ngựa!
- Chiếc xe ngựa thần bí!
Cả đám vội vàng chạy ra cửa.
Từ trong bóng tối, một chiếc xe ngựa chạy ra, màu nâu nhạt, buông màn che màu đen.
Ngồi đánh xe là một nam một nữ, xung quanh xe có vầng sáng vàng thần thánh và những đốm trắng đen, trên mành che đen có thêu những hình thần tiên, trong thùng xe hoàn toàn im ắng.
Chính là chiếc xe ngựa thần bí đó!
Xe ngựa có màu nâu nhạt, mành che màu đen buông xuống che nắng, trên màn thêu nhiều hình ảnh thần tiên.
Các võ giả phải dùng hết toàn lực mới đuổi kịp xe ngựa.
Xe ngựa đi sâu vào trong núi, liên tục mấy ngày, đến một nơi không có bóng người, xung quanh thi thoảng lại có tiếng dã thú tru lên.
- Tô tiên sinh và Giang cô nương rốt cuộc đi đâu vậy?
Đám võ giả đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nam tử trán có vết đao chau mày:
- Vạn Tượng môn Vân Hạc chân nhân sau đêm đó cũng đã xuất hành, chuyên chọn những chỗ lặng lẽ khó tìm mà đến, chẳng lẽ, chẳng lẽ là vì Vạn Tượng môn không thể đồng ý, cho nên bỏ trốn?
Y càng nghĩ càng thấy mình nói đúng.
Nữ tử nhỏ xinh nói:
- Tô, Tô tiên sinh ban ngày còn làm nhục Chúc tông giả, Mặc cung nói là mời chào, nhưng e là đã bị mất hết mặt mũi...
Cô không có thêm, mọi người nhìn nhau, rất có khả năng Mặc cung sẽ trả thù, mà lại chưa thỏa thuận được với Vạn Tượng môn, cùng lúc đắc tội với hai đại thế lực, e là không còn được nơi nào yên ổn trong cả thiên hạ này!
Tô tiên sinh và Giang cô nương quá lắm cũng chỉ hơn các tông giả bình thường, không thể nào so được với các thần sư và chân nhân!
- Vậy... chúng ta có còn nên đi theo nữa không?
Nam tử mặt chữ điền do dự.
Cho dù có được chân truyền, võ đạo thông thần, nhưng bị hai đại thế lực đuổi giết, thiên hạ không chỗ dung thân, thì cũng chỉ có thể trốn chui trốn nhủi như chuột, sống như vậy còn không bằng trước kia!
Nữ tử thủ lĩnh nói:
- Đây toàn là các ngươi phỏng đoán mà thôi, nếu Tô tiên sinh và Giang cô nương muốn chạy trốn, tại sao lại ngồi xe ngựa? Đằng vân giá vũ, lăng không hư độ chẳng phải nhanh hơn sao?!
- Chắc là, chắc là trong xe ngựa cơ bản không có ai hết, họ lấy chúng ta làm mồi, để đánh lạc hướng truy binh!
Nam tử trán có vết đạo đăm chiêu nhìn xe ngựa đang chạy nhanh trên đường, y muốn chạy tới kiểm tra, nhưng lại sợ mình đoán sai, bị một chưởng đập chết.
- Đúng đó, họ đâu có quan tâm gì đến sự cầu xin của chúng ta, cơ bản không hề có ý truyền thừa võ đạo cho chúng ta, có đi theo nữa cũng chỉ phí công!
Nữ tử nhỏ xinh bắt đầu đánh trống lùi.
Nữ tử cầm đầu nhìn mọi người, khẽ nói:
- Ta học cơ quan thuật không được, luyện đạo pháp lại không có tư chất, muốn học võ đạo chuyển thành kiếm tu, lại bị bảo không thể nhập môn, mấy ngày trước, ta còn nghĩ ta sẽ giống các võ giả khác, lang bạt giang hồ, không có chí cao hơn, chỉ có thể làm người giữ nhà giữ cửa, tìm một trượng phu giống ta, sau này kí thác kì vọng sang con cháu.
- Nhưng một chỉ bắn bay kiếm hoàn của Tô tiên sinh đã giúp ta nhìn thấy một khung trời mới. Võ giả chúng ta cũng có con đường thông thần, không nhất thiết cứ phải cúi đầu trước đám cơ quan sư và tu sĩ nữa, giơ tay nhấc chân cũng có thể làm ra thần dị, không kém tiên nhân.
- Phương Hoa Ngâm ta sống hai mươi ba năm, cũng sống bình thường hai mươi ba năm, nhưng giờ này ngày này, ta không muốn tiếp tục sống bình thường nữa. Dù con đường phía trước có bao nhiêu gian nguy, hi vọng có bao nhiêu xa vời, tương lai có bao nhiêu thê thảm, ta cũng quyết truy tìm con đường võ đạo thông thần, dù chết cũng muốn chết trên con đường hi vọng!
Bốn đồng bạn nghe mà dao động, Phương Hoa Ngâm tiếp:
- Vương Đống, Mặc Nghiên, Lỗ Phượng Minh, Vạn Vũ, ta không bắt buộc các ngươi, nếu muốn hãy tiếp tục cùng ta đi theo cầu xin, đến chừng nào Tô tiên sinh và Giang cô nương đáp ứng mới thôi.
Nữ tử nhỏ xinh Mặc Nghiên trầm ngâm, lên tiếng trước:
- Chúng ta quỳ một đêm, Tô tiên sinh không hề có vẻ gì, ta không muốn làm một việc mà không hề có hi vọng.
Trán có vết đao Vương Đống thở hắt ra:
- Bọn họ đã đi suốt mấy ngày, cứ như đang tránh né cái gì đó, nếu cứ đi theo sẽ rất mạo hiểm, núi còn còn sợ gì không củi đốt?
Lỗ Phượng Minh mặt chữ điền mắt lấp lóe, không dám nhìn thẳng vào Phương Hoa Ngâm:
- Ta, ta cũng nghĩ không khác họ lắm.
- Còn ngươi?
Phương Hoa Ngâm nhìn Vạn Vũ.
Cô cảm thấy thực cô đơn, thấp thỏm và do dự, cứ như mình đang làm một việc nghịch thiên, người đời không tha thứ.
Thiếu niên đầu bạc Vạn Vũ từ lúc đầu vẫn luôn im lặng, ngẩng đầu lên nhìn xe ngựa phía trước, khẽ nói:
- Sau khi nhìn thấy Tô tiên sinh nội cảnh ngoại hiển như thần tiên, ta đã không hề có ý rời đi, cuộc đời một con người có được mấy lần cơ hội như vậy, dù có chết ở đây, cũng còn hơn sau này đêm nào cũng phải hối hận.
Ba người Vương Đống nhìn Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ một lúc, chắp tay:
- Hi vọng các ngươi sẽ được như nguyện.
Nói xong, bọn họ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong núi.
Phương Hoa Ngâm nhìn Vạn Vũ:
- Đi nhanh thôi, không thôi bị mất dấu.
Hai người tăng tốc vọt đi, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như xe ngựa chạy hơi chậm đi thì phải.
Qua mấy ngày nữa, Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ đã rất mệt mỏi, chỉ còn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ, may mà xe ngựa thường xuyên tạm dừng để cơ quan mã khôi phục, nếu không bọn họ ngay cả cơ hội uống nước ăn lương khô cũng không có!
Xe ngựa dừng lại, Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ vội lôi đồ ăn nước uống ra dùng với tốc độ cực nhanh.
Đột nhiên, hơn mười con ngựa từ trong rừng chạy ra, người cưỡi ngựa đều đeo vũ khí, che mặt, kiểu quân cướp bóc.
Nhìn chiếc xe và con ngựa thượng phẩm giá trị xa xỉ, nhìn tấm màn che dày thêu hình thần tiên, thủ lĩnh đội cướp nuốt nước miếng, cảm thấy mình sắp phát tài.
- Các huynh đệ, lên!
Thủ lĩnh toán cướp vung đao.
Bộp bôp bộp, con ngựa bật chạy, xông về phía Phương Hoa Ngâm và Vạn Vũ.
Hai người thấy buồn cười, ngay cả đám người mình còn không thắng nổi, mà cái đám kia dám đòi cướp Tô tiên sinh và Giang cô nương, thế này không phải đi tìm chết sao?
Nhưng ngựa đang chạy tới gần họ, trong xe hoàn toàn không có động tĩnh gì, khiến hai người bỗng nghĩ hay là trong xe không có ai thật.
Vậy ném xe ngựa cho đám cướp nhé? Hai người đều đã kiệt sức rồi, đối phương lại người đông thế mạnh, trong lòng bất giác đều nảy ra ý thối lui.
Phương Hoa Ngâm nghiến răng, không lùi mà tiến tới, ngay cả xe ngựa cũng không bảo vệ được, lấy cái gì cầu xin Tô tiên sinh và Giang cô nương truyền thụ Luyện Khí sĩ chi đạo?
Choeng! Cô vòng ra khỏi vòng vây, sau đó từ ngoài nhảy vào, trước chém ngựa, sau đánh người.
Vạn Vũ theo sát sau lưng, phối hợp với cô.
Nếu là lúc bình thường, hai người miễn cưỡng có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ cả hai đều đã kiệt sức, không thể duy trì được lâu, mới một chốc, cả hai đều đã tay chân muốn nhũn ra.
Thấy đao chém tới, Phương Hoa Ngâm định né, nhưng chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất.
Ba thanh vũ khí sáng lòa chém tới, chiếu sáng cả mắt cô.
"Phải chết ở đây sao?"
"Con đường Luyện Khí sĩ chi lộ..."
"Ta không cam tâm!”
Trong lòng cô đầy không cam lòng, cô lăn một vòng, cố gắng tránh né.
Đúng lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nam ấm áp:
- Nâng kiếm, đâm thẳng lên.
Tô tiên sinh? Phương Hoa Ngâm phấn khởi, trường kiếm lập tức hướng lên, đâm trúng vào một thanh đao.
Trường đao bị đẩy ra, vừa vặn đẩy nghiêng hai thanh binh khí còn lại, lệch ra khỏi cơ thể Phương Hoa Ngâm.
Chỉ là một kiếm, thế cục đã thay đổi!
Phương Hoa Ngâm vừa mừng vừa sợ, lập tức vọt lên, vung kiếm.
Đám cướp lúc đầu ra tay rất dễ dàng, thấy đã sắp thành công, lại trước mặt bất ngờ xuất hiện hai người một nam một nữ như quỷ mị, mỗi một kiếm đều lấy đi một tính mạng!
Không lâu sau, trong đường rừng chỉ còn một đám ngựa mà thôi.
Một tên cướp chưa chết mơ hồ nhìn thấy xe ngựa lại chạy đi, mành che vẫn buông như cũ, không hề có động tĩnh gì, còn hai sát thần kia thì ngồi ở vị trí đánh xe.
Xe ngựa từ từ chạy khuất.
***
Trong một quán rượu nào đó, đám giang hồ nhân sĩ khe khẽ bàn luận với nhau.
- Nghe gì chưa? Dạo này xuất hiện một cái xe ngựa thần bí, che mành màu đen, chạy về phía Doanh Mặc. Người đánh xe là hai võ giả, nhưng Kính Hà Ngũ Quỷ, Đãng Sơn Thất Tử đều đã chết trong tay hai người họ! Trên đời này, ngoài tu sĩ và cơ quan sư, làm gì có cao thủ giang hồ nào dám nói làm ra được chuyện như thế?
Người nghe đều chấn động:
- Có võ giả lợi hại như vậy? Vậy ngồi trong xe đó là ai? Là cơ quan sư hay tu sĩ?
- Làm sao như vậy được? Nếu là cơ quan sư và tu sĩ, Kính Hà Ngũ Quỷ sao dám cướp xe? Nghe nói bên trong không có ai hết, mà là che giấu một bí mật gì lớn lắm!
- Không đúng, có người chứ! Nhưng không phải tu sĩ, cũng không phải cơ quan sư...
Rất nhiều tin tức hỗn tạp, mâu thuẫn với nhau. Trên một con đường nhỏ ở một nơi hoang vu nào đó, khá nhiều giang hồ nhân sĩ hoặc trốn ở trên cây, hoặc trốn sau tảng đá, nghe nói cái xe ngựa thần bí kia sẽ chạy qua đây, và có kiếm tu tà đạo và cơ quan sư định ra tay với nó, xem xem nó đang giấu bí mật gì.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa vọng tới, xa xa xuất hiện một chiếc xe ngựa, mành che màu đen buông xuống, không nhìn thấy đượcbên trong, trong xe không hề có chút động tĩnh, cảm giác vô cùng thần bí.
Đánh xe là một nam một nữ, đều đang khép hờ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng có hai bóng người hạ xuống, một làn kiếm quang màu xanh đậm bay ra, từ xa chém về phía nữ xa phu.
Một khôi lối cầm trường kích màu đen sẫm vọt tới.
- Thật sự ra tay?
- Tu sĩ và cơ quan sư quả nhiên không giống nhau!
- Lần này được xem bí mật của xe ngựa rồi!
Nam đánh xe nhảy lên, mấy bước đã tới trước khôi lỗi, rùn người né họa kích, kiếm quang lóe lên, sát bên hông khôi lỗi lướt qua.
Khôi lỗi vọt tới trước mấy bước, sau đó rã ra thành nhiều mảnh, rơi xuống đất.
Kiếm quang lại lóe lên, cơ quan sư ôm lấy yết hầu ngã xuống đất.
Nữ đánh xe hoành kiếm, chém vào làn kiếm quang màu xanh đậm đã chém tới.
Đang! Kiếm quang màu xanh đậm thế mà không chiếm được chút ưu thế nào.
Đang đang đang! Liên tục sau mấy kiếm, ngoài mấy chục trượng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một nam tử bào đen thất khiếu phun máu, ngã nhào xuống đất.
Nữ xa phu kiếm nào cũng chém trúng vào điểm yếu tinh thần tương liên giữa phi kiếm và chủ nhân nó? Đám giang hồ nhân sĩ có kiến thức đều kinh hãi.
Nam xa phu trở về vị trí, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Các giang hồ nhân sĩ ngây ra như phỗng, nhìn theo chiếc xe ngựa thần bí chạy đi xa.
***
Trong một sơn trang của một vị võ lâm nổi tiếng, các giang hồ hảo hán đến từ khắp thiên nam hải bắc tụ tập ở đây, đều chỉ vì một mục đích.
- Trong chiếc xe ngựa kia chắc chắn có tiên nhân!
- Không, là cất giấu hi thế trân bảo, hỗ trợ người ta đăng tiên!
- Ta không quan tâm tiên nhân hay là trân bảo tuyệt thế, ta chỉ cầu học được bản lĩnh của xa phu kia mà thôi! Người này không hề kém gì cơ quan sư và tu sĩ!
Ba người Vương Đống mặt mày sa sầm.
- Tóm lại, quan trọng nhất là tìm ra cái xe ngựa kia đang đi tới đâu!
Thằng con mười tuổi của vị võ lâm nổi tiếng kia nhìn các thúc thúc bá bá, tỷ tỷ thẩm thẩm hưng phấn kích động thảo luận về chiếc xe ngựa mà cũng thấy cái xe đó thực là thần bí.
Nó thò tay, muốn chạm vào những điểm trắng trắng đen đen trước mặt:
- Đây là cái gì?
Đám giang hồ hảo hán nghe nói hỏi quay qua, mấy thấy quanh đó có những đốm trắng trắng đen đen.
- Xe ngựa!
- Chiếc xe ngựa thần bí!
Cả đám vội vàng chạy ra cửa.
Từ trong bóng tối, một chiếc xe ngựa chạy ra, màu nâu nhạt, buông màn che màu đen.
Ngồi đánh xe là một nam một nữ, xung quanh xe có vầng sáng vàng thần thánh và những đốm trắng đen, trên mành che đen có thêu những hình thần tiên, trong thùng xe hoàn toàn im ắng.
Chính là chiếc xe ngựa thần bí đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.