Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 7 - Chương 74: Một kiếm của Chân Võ

Mực Thích Lặn Nước

30/03/2019

Dịch: Tiểu Băng

Một màu tím rực rỡ, khiến cả Sinh Tử nguyên điểm như được nhuộm lên màu sắc rực rỡ, đẹp như mộng ảo.

Tròng mắt Hoàng Tuyền co lại, chỉ còn như mũi châm, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Chân Võ “Xác chết vùng dậy”?

Chân Võ là Hắc Đế, một trong Thượng Cổ Ngũ Đế, là Đãng Ma Thiên Tôn trong Đạo môn Cửu tôn, dù có ở trong sinh tử nguyên điểm tiếp cận huyền diệu của đạo, lấy cầu độ hết khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, thì cũng không có khả năng để cho lòng tham che khuất lý trí, phạm phải sai lầm trí mạng là đi quá sâu quá xa, để cho đạo đồng hóa!

Ông ta dám làm như thế, tất nhiên phải có hậu chiêu, một tuyệt chiêu có thể khiến bản thể thoát khỏi khốn cảnh tử địa!

Lúc đó khi ông ta khống chế y, không ngờ lại là dụ cho y trúng bẫy.

Lúc đó y không dám tới gần, y sợ bị đạo đồng hóa mình, trải qua thiên tân vạn khổ, chuyển thế Luân Hồi, tới bây giờ khi đã chuẩn bị kĩ mới tới, thì lại vừa vặn trở thành nguồn dẫn giúp ông ta tỉnh lại!

Có phải chăng đây là bố cục Chân Võ đại đế cố ý bày ra, để mình bị đạo đồng hóa, mạo hiểm để thể ngộ sinh tử huyền diệu, trở thành trạng thái không chết cũng không sống, chính là để bây giờ khi tỉnh lại là đã có được nền tảng lên Bỉ Ngạn, và y chính là quân cờ hoàn thành bố cục ấy?

Không, trước khi Chân Võ đại đế hoàn toàn thoát khỏi trạng thái quỷ dị kia, y phải phá hủy chân linh của ông ta, chiếm lấy thân thể ông ta, như thế mới giành được đường sống!

Sát!

Hoàng Tuyền không lùi mà tiến tới, tay phải nắm thành long trảo, chuyển thành màu tối đen, bên trong màu trắng lưu chuyển, chụp vào Đãng Ma Thiên Tôn Nê Hoàn cung.

Những tia huyết hoàng bị kích thích bắn ra, như những cái móng tay sắc nhọn, còn chưa tới gần, Bình Thiên quan trên đầu Chân Võ đã nhuốm hương vị tử vong, những sợi tóc đen theo gió bay xuống, dần dần tan rã.

Mạnh Kỳ, A Tu La thủy tổ và Huyết Sát đạo nhân kinh hãi, cùng xoay người bỏ chạy.

Họ không có cách tới gần được Chân Võ, nếu tới gần đó, tất cả mọi thứ đều sẽ bị đồng hóa, vừa rồi nếu không phải Hoàng Tuyền đã có chuẩn bị sẵn bảo vật hộ thân, thì hẳn là giọng nói cũng không vọng ra nổi, ba người bọn họ có ở lại thì cũng có tác dụng gì?

Phải trốn, mà còn phải trốn cho nhanh!

Vừa xoay người, khóe mắt Mạnh Kỳ còn kịp nhìn thấy Chân Võ đại đế giơ tay lên, ngón tay thành kiếm, vạch một cái!

Xoẹt!

Âm thanh này không nghe được mà là cảm giác được từ thế giới trừu tượng xung quanh, sau đó nhìn thấy một làn kiếm quang chí thâm chí ám chí yếu hiện ra, trong tầm mắt không còn có vật gì khác.



Kiếm quang nháy mắt bao phủ tất cả, cảm giác lạnh lẽo, im lặng, vô thanh, lãnh khốc, trống trải, tịch mịch, ủ dột, thống khổ, hắc ám, tử vong bắt đầu tan rã, ấm áp, nhiệt liệt, mạnh mẽ, sức sống, náo nhiệt, sung sướng, quang minh, sinh động, sức mạnh dần phai mờ, cẩm bào do đạo lực Mạnh Kỳ biến thành biến mất, máu thịt tan rã, lộ ra bộ xương đen trắng lưu chuyển, sinh tử xen lẫn, tràn ngập sương mù huyết hoàng dữ tợn.

Mỗi khớp xương của hài cốt đều có gai nhọn lồi ra, nhưng lọt vào trong kiếm quang, chúng chẳng khác gì băng tuyết gặp Viêm Dương, lập tức bốc hơi, xuất hiện những khe nứt, những mảnh vụn thi nhau rơi ra, nát thành tro bụi, sinh tử chi ý và đạo văn mơ hồ hài cốt tụ được cũng bị dần tiêu giải.

Mạnh Kỳ cảm giác như đã đến kì tận thế, đại đạo tiêu tán, không còn cảm nhận được sự tồn tại của cái gì nữa.

Ý chí do phân thần hóa niệm của hắn sinh ra cũng như bị một ngọn lửa vô hình đốt cháy, bị vô số kiếm quang chém cho nát bấy, nếu không phải còn có Hoàng Tuyền hài cốt ngăn cản ở bên ngoài, e là đã điêu vong.

A Tu La thủy tổ chín đầu ngàn mắt cũng bị chí thâm chí ám chí yếu ớt kiếm quang bao phủ, như bị định thân, không nhúc nhích nổi, thân hình khổng lồ thi nhau tan rã, ngọn lửa hừng hực quanh thân tàn hẳn, những ma thần chi tướng, hung linh hộ pháp ở quanh thân kêu lên thảm thiết, nhanh chóng tiêu tán.

Ngay cả khi đã khôi phục trạng thái đỉnh phong mà nó cũng không cản nổi một kiếm này của Chân Võ đại đế!

Đương nhiên, cũng có một phần lý do nơi này là Sinh Tử nguyên điểm, ngoài băng lãnh đọa lạc tử vong, còn có sinh cơ mạnh mẽ, nó không thể lợi dụng địa lợi như khi ở trong Cửu U mà tăng cường chiến lực mình lên được, không thể đạt tới được cấp độ mạnh nhất của nó.

Huyết Sát đạo nhân còn yếu hơn, thanh sát kiếm tử vong mới rèn được nhanh chóng tan rã, vết nứt chằng chịt, Tà Thần chi khu trở nên trong dần, huyết châu không ngừng chảy ra.

Hoàng Tuyền chuyển thế thân là kẻ bị nặng nhất, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp đã ngã xuống, không chỉ máu thịt không còn, mà đạo đức pháp lý y tu luyện được cũng hoàn toàn tiêu vong, không còn dấu vết.

Ý thức Mạnh Kỳ vừa bắt đầu trở nên mơ hồ, thì trong lòng hiện ra một tiếng thở dài.

Một kiếm này chính là Tiệt Thiên thất kiếm.

Một kiếm này chính là Đạo Diệt Đạo Sinh!

Đã từng nếm thử đòn này từ tay Chân Võ ác niệm, không ngờ hôm nay lại bị chính tay Chân Võ đại đế bổ cho một lần nữa.

Uy lực còn mạnh hơn lúc trước khi Thanh Đế đăng lâm Bỉ Ngạn!

Mạnh Kỳ còn đang cảm thán, thì cảm nhận được một sự ấm áp như có như không.

Nó như ánh nắng ngày đông, như đống lửa trong vùng đất tuyết, như cây xúc xích nướng nóng hổi sau khi len lên núi cao, khiến cả thân hình ấm lên, tỉnh táo hẳn, giúp Mạnh Kỳ trở nên tỉnh táo.

Không đúng, đây không phải là Đạo Diệt Đạo Sinh thuần khiết!

Nói đúng ra, kiếm pháp này đúng thực là một trong Tiệt Thiên thất kiếm, đúng thực là Đạo Diệt Đạo Sinh, nhưng Chân Võ đại đế không phải dùng sức mạnh của bản thân hòa hợp với kiếm pháp để xuất nó ra, mà là dùng một loại sức mạnh khác.

Không phải bảo là dùng sức mạnh khác không thể xuất được “Đạo Diệt Đạo Sinh”, mà là loại sức mạnh này quá mức cực đoan, chí dương vô âm, chí cương vô nhu, thế nên nó mâu thuẫn với nửa đoạn đầu của Đạo Diệt Đạo Sinh, nên mới sinh ra một đường sinh cơ.



Mạnh Kỳ lập tức bắt lấy kẽ hở đó.

Kiếm quang vẫn còn tiếp tục công kích trong thần thức hắn, nhưng hắn ngoài cảm giác đau đớn, còn đang tìm cách vừa tự chống đỡ vừa cảm thụ kiếm pháp.

Trong vô thanh vô tức, Hoàng Tuyền hài cốt đã chống đỡ đến cực hạn, sinh tử chi ý ẩn trong mỗi cái xương đều vỡ tan, những đạo văn tiếp tục bị phân giải.

Ý thức của Mạnh Kỳ nếu không phải có một tia ấm áp kia bao phủ bảo vệ, thì cũng đã trở về với băng lãnh u ám.

Nhưng tới lúc này, vạn vật đã diệt, đại đạo đã diệt, kiếm quang lập tức đảo ngược, từ trong tử mở sinh, âm dương phân ra, sinh tử lại thành, muốn đem ý thức thân thể đã hao mòn kia hóa thành bản thân chi đạo.

Mạnh Kỳ nhảy ra khỏi ấm áp, hắn nhờ “Đạo sinh chi ý”, dựa vào sức mạnh mẽ của tân sinh, tụ hợp lại những mảnh vỡ của hài cốt, những tia sáng phát ra, màu đen mà không phải đen, màu trắng mà không phải trắng.

Kiếm quang phi nhanh, những mảnh vỡ nhanh chóng tụ hợp, những đạo văn đã bị phân giải hấp dẫn lẫn nhau, tự mình diễn biến, hóa thành trạng thái nguyên bản mơ hồ mà huyền diệu.

Mạnh Kỳ đã chộp cơ hội một kiếm “Đạo Diệt Đạo Sinh” của Chân Võ đại đế, lấy Hoàng Tuyền hài cốt làm cơ sở, lấy sinh tử đạo văn chung quanh làm gốc, luyện chế tuyệt thế thần binh!

Một đám đạo văn rơi xuống, quang mang của các mảnh vỡ trở nên cường thịnh, tới lúc này, ý chí của hắn đã gần như khô kiệt, chỉ có thể miễn cưỡng nương theo kiếm thế mà làm.

Đen trắng ngưng tụ, quang mang bốc lên, những mảnh vỡ hài cố tmang theo đạo văn co lại, điên cuồng hấp thụ những khái niệm trừu tượng chung quanh.

Lúc sắp sửa hôn mê, Mạnh Kỳ cảm giác được chung quanh chấn động, kiếm quang đã hết, hai màu đen trắng bay lên, huyễn hóa ra một bức tranh Âm Dương ngư giao triền, sinh tử chi ý rõ ràng ẩn chứa lẫn nhau, có vài phần cảm giác sinh tử.

Đó là dị tượng xảy ra khi tuyệt thế thần binh đúc thành, nếu không phải ở trong Sinh Tử nguyên điểm, mà ở trong Cửu U, thì hẳn là đã chiêu cáo cả thiên hạ!

Dị tượng thu lại, đen trắng thu hẹp, một cái bảo luân tối đen phiếm những tia bạch quang hiện ra, tràn ngập sương mù huyết hoàng.

Bảo luân chấp chưởng sinh tử chư thiên!

Mạnh Kỳ khẽ cười, tuy không phải là Bỉ Ngạn chí bảo, nhưng “Chư Thiên Sinh Tử luân” này cũng là Tạo Hóa chi vật.

Mình lấy cảnh giới Truyền Thuyết, lại luyện chế ra một cái tuyệt thế thần binh cấp Tạo Hóa, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, thật sự là tuyệt không có khả năng!

Lúc này, bên trong “Sinh Tử nguyên điểm”, A Tu La thủy tổ và Huyết Sát đạo nhân đã hoàn toàn không còn tồn tại, Hoàng Tuyền cũng vậy, Chân Võ đại đế thì không có bảo bối hộ thân, hắn không dám tới gần, càng không nhìn ra nổi tình trạng của ông ta hiện giờ.

“Huyết Sát đạo nhân và Hoàng Tuyền đều đã chết, A Tu La thủy tổ thì bắt được một tia ấm áp kia, trốn thoát khỏi Sinh Tử nguyên điểm, nhưng đã bị thương cực nặng, khó mà phục hồi như cũ, thật sự là lòng tham gây họa......” Mạnh Kỳ trầm tư, thấy sâu trong “Sinh Tử nguyên điểm” không còn dị động, thì ý niệm thay đổi thật nhanh, tiêu tán phần thần, để “Chư Thiên Sinh Tử luân” lưu lại nơi này!

“Chư Thiên Sinh Tử luân” rất phù hợp với không gian này, dần dần trở nên vô hình ẩn mất, như trở thành một phần của thế giới trừu tượng xung quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook