Quyển 3 - Chương 69: Nghiệp Đô sơ văn
Mực Thích Lặn Nước
17/03/2017
Dịch giả: Tiểu Băng
Trong tiệm gạo Hoán Hoa.
Đổi bộ đồ xanh, Mạnh Kỳ thay đổi gương mặt, cười đến đê tiện:“Biểu ca, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông lắm nha, ‘Đường nhị công tử’ còn chưa kịp nói ra chuyện phải xoa dịu Hoán Hoa kiếm phái, huynh đã lên tiếng dùm rồi.”
Ngờ việc vào nhiệm vụ tử vong mà mình được xách theo một cái bảo binh cho cả đội sử dụng, trong lòng Mạnh Kỳ rất sung sướng.
Nhìn Mạnh Kỳ cười nham nhở, mặt Tề Chính Ngôn run run: “Vì nhiệm vụ tử vong, phải tranh thủ tất cả mọi cơ hội để nâng cao thực lực cho cả đội, tuy trắng trợn đòi như thế hơi mất mặt, nhưng nếu người chẳng còn, thì giữ mặt mũi để làm gì!?”
“Nghĩ thực là thông suốt nha!” Mạnh Kỳ tán thưởng, nhìn Tề Chính Ngôn từ trên xuống dưới, miệng cười nham nhở.
Điệu cười ấy làm Tề Chính Ngôn run người:“Biểu đệ, ta làm sao?”
“Biểu ca, nhiệm vụ tử vong sắp tới rồi, có cần để lại hậu đại, truyền thừa hương khói hay không? Hưm, bất hiếu có ba tội, không có con nối dòng là tội lớn nhất á, hắc hắc, biểu ca, không phải huynh vẫn còn đồng nam tử chứ? Trước khi chết hay là nếm thử hương vị đó một lần đi!” Mạnh Kỳ chọc Tề Chính Ngôn, ai bảo lúc nào tên kia cũng giơ cái bản mặt người chết.
Da mặt Tề Chính Ngôn giật giật, nghiến răng, cuối cùng cũng nhịn được, lạnh lùng:“Hòa thượng không có tư cách nói loại lời này.”
“Ta đã hoàn tục!” Mạnh Kỳ nhấn mạnh.
“Nếu hoàn tục, vậy sao không tới Yên Hoa Hạng thử hương vị?” Tề Chính Ngôn hất mặt.
Mạnh Kỳ bĩu môi:“Dong chi tục phấn, tàn hoa bại liễu, có gì hay mà chơi? Ta là người ưa sạch sẽ!”
“Ưa sạch sẽ? Ngươi có điều chỉ mới mười sáu, chính là giai đoạn quan trọng của tu luyện nội công, Thuần Dương đồng tử khí rất có ích cho ngươi, đừng có phá thân bậy bạ.”
Đại thế gia đại môn phái đều khuyên đám đích truyền sau khi cửu khiếu tề khai hẵng đi thử chuyện nam nữ, đương nhiên, chỉ là khuyên, chứ không phải bắt buộc, vì chuyện này không quan trọng lắm, chỉ cần không trầm mê nữ sắc hoặc nam sắc là được.
Mặt Mạnh Kỳ biểu tình dại ra, trong lòng nghĩ, biểu ca, ta chỉ nói đùa thôi mà, huynh đừng nghiêm túc như vậy được không......
Gương mặt người chết của Tề Chính Ngôn thoáng vẻ hài hước: “Chuyện hậu đại ngươi cũng không cần phải lo, ta có đệ muội ở nhà, thay ta tẫn hiếu...... một năm này bắt buộc phải chuyên chú vào võ đạo, không thể phân tâm lo cái khác......”
Ha ha...... Mạnh Kỳ cười gượng, nhanh chóng đổi đề tài:“Biểu ca, sau khi lấy được Tử Thương, ta liền sẽ rời khỏi Ấp thành.”
“Ngươi không định ở lại đây tiềm tu?” Tề Chính Ngôn nghi hoặc.
Mạnh Kỳ trịnh trọng lắc đầu:“Bị bốn cửu khiếu cao thủ của tứ gia xách theo bảo binh vây sát mà bất tử, tên tuổi của ta đang rất là vang dội, nếu vẫn còn ở lại, tuyệt không thể có khả năng thanh tịnh, không thể tránh ngọn gió, càng không thể tiềm tu, lại còn xách theo Tử Thương, thể nào cũng sẽ bị khối người mơ ước, đi sớm an tâm sớm.”
Hơn nữa Mạnh Kỳ còn nghĩ thân phận “Quân Tử kiếm” không thể gạt được Lục Phiến môn, đến khi Nhân bảng mới đăng lên, mọi người đều sẽ biết Quân Tử kiếm là mãng kim cương, là lôi đao cuồng tăng, là Thiếu Lâm khí đồ Chân Định.
Suy đoán này không phải là không có lý do, Mạnh Kỳ biết, Lục Phiến môn thế nào cũng biết tin lôi đao cuồng tăng với bề ngoài là mình và Vưu Hoàn Đa giao thủ. Khi đó mình vừa bị sư phụ cho hoàn tục, mang tóc giả, cũng ăn mặc kiểu áo xanh như hôm nay, sau đó, mình nam hạ, đi tam sơn tứ thủy hơn một tháng, đến Chân Võ mấy ngày, đến Luân Hồi thế giới gần một tháng, vào Hoàn Châu chí Ấp thành hai mươi ngày, tổng cộng khoảng chừng ba tháng, từ đầu tháng tư đến cuối tháng sáu.
Chỉ có ba tháng, cơ thể không thay đổi gì nhiều, tóc cũng vẫn ngắn ngủn, với khả năng của Lục Phiến môn, nếu mình chỉ là cao thủ một địa phương, thì chỉ có hồ sơ ở tam sơn tứ thủy và Ấp thành, không sợ bị nhận ra, nhưng sau trận chiến Hoa Nguyệt lâu, mình được công nhận có thực lực vào Nhân bảng, Lục Phiến môn tổng bộ nhất định sẽ cho thu thập tư liệu của mình, đối chứng tư liệu một cách dễ dàng, bởi vì chung quy Nhân bảng chỉ có năm mươi người mà thôi.
Có muốn không đi cũng không được!
Tuy Mạnh Kỳ biết có sư phụ ở Thiếu Lâm, giới luật tăng sẽ không đi đuổi bắt mình, vì mình đã lập lời thề Nguyên Thần, không tư truyền võ công Thiếu Lâm ra ngoài, nhưng loại chuyện này, cẩn thận hay hơn.
“Cũng phải, ngươi định đi đâu?” Tề Chính Ngôn gật đầu.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ:“Có lẽ tới Nghiệp đô thuê nhà, song chân không bước ra khỏi cửa, chuyên tâm luyện võ. Nghiệp đô là Tây Nam đệ nhất thành, người ở đông đúc, long xà hỗn tạp, cường giả ngoại cảnh không thiếu, ta trốn trong đó chẳng khác gì một cây châm trong biển lớn.”
Hắn còn rất nhiều võ công cần tu luyện và tiêu hóa, tỷ như “Thiên Đao cương yếu” còn chưa lĩnh ngộ tới một nửa, hay kiếm pháp trụ cột vẫn chưa vững chắc, Tử Lôi đao pháp, Kim Chung tráo thứ sáu quan, Bát Cửu huyền công, Huyễn Ma thân pháp, lại còn phải câu thông với Tử Thương, hiện giờ cái hắn cần nhất không phải đánh nhau ma luyện, mà là tĩnh tâm khổ tu!
Cuối cùng, Mạnh Kỳ quyết định đi Giang Đông -- hắn có ba tấm giấy tờ đất ở Giang Đông, nhưng từ Hoàn Châu đi Giang Đông, đại khái cũng phải mất hai ba tháng.
Nghiệp đô phồn hoa, Giang Đông cũng nổi danh với nhiều món ngon nhiều cửa hàng, phù hợp với yêu cầu của Mạnh Kỳ, hắn định bán bảo thạch, mua một thanh lợi khí trường kiếm để dùng hàng ngày, nơi nhỏ Ấp thành này muốn mua cũng không có mà mua.
Ngoài ra, hắn còn muốn tìm nơi giám định “Tà Thần chi nhãn”, xem có ứng dụng hay luyện chế được cái gì không, nếu không, phải đợi tới nhiệm vụ lần sau, tìm Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, hiện giờ cũng chẳng còn bao nhiêu thiện công!
“Ừ, trốn kĩ thì vào thành thị, trốn tạm thì về thôn dã.” Tề Chính Ngôn không chút ý kiến với lựa chọn của Mạnh Kỳ,“Ngươi tới Nghiệp đô, ta cũng có thể đi tìm ngươi luận bàn lúc nào cũng được, tránh việc không có đối thủ để ngươi thực chiến.”
Ấp thành đến Nghiệp đô đi bằng xe ngựa chỉ mất chừng một canh giờ.
Trưa hôm sau, cũng trong tiệm gạo Hoán Hoa.Mạnh Kỳ vuốt Tử Thương, cảm nhận phong duệ chi khí bên trong nó, những dấu tích trên thân nó.
Mạnh Kỳ định câu thông với Tử Thương, nhưng Tử Thương như ngủ say, không trả lời hắn.
“Hô.” Mạnh Kỳ thở hắt ra, biết mình quá vội vàng,“Biểu ca, ta đến Nghiệp đô, sau khi kiếm được chỗ, sẽ trở về một chuyến.”
Loại chuyện này, hắn không yên lòng phó thác cho người khác, tránh thông tin truyền qua miệng bị sai lệch, dù sao Nghiệp đô và Ấp thành cũng rất gần.
“Ừ, trên đường cẩn thận.” Tề Chính Ngôn quen trầm mặc ít lời.
Sáng sớm nay, hắn đã dẫn Mạnh Kỳ với mặt mày ‘tái nhợt’ tới nha môn Ấp thành của Lục Phiến môn lấy Tử Thương, lập lời thề sẽ trả lại.
Mạnh Kỳ chỉ hơi thay đổi gương mặt, cải trang thêm một chút, theo khách của tiệm lẩn ra ngoài, mướn một chiếc xe ngựa, thẳng đến Nghiệp đô.
............
Mấy ngày sau, Mạnh Kỳ đã tìm được một chỗ khá yên tĩnh, xung quanh toàn là võ quán, người đi lại đều đeo đao đeo kiếm, hắn đi lẫn vào không có gì đặc biệt.
“Nghe nói Nhân bảng số mới nhất đã ra lò?”
Mạnh Kỳ vừa khóa cửa, định tới Ấp thành, đã nghe mấy đệ tử của võ quán đối diện nói chuyện với nhau.
Họ đều còn nhỏ tuổi, nhỏ nhất tám chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi, chính là độ tuổi cực tò mò với chuyện giang hồ.
Nghiệp đô là Hoàn Châu châu thành, Chu quận quận thành, Tây Nam đệ nhất thành, võ phong rất mạnh, võ quán khắp nơi, con nít nhà bình dân chỉ cần còn nhỏ, có chút ít tiền là có thể tập được võ nghệ, các võ quán này đều có thế gia hoặc môn phái đứng sau lưng, nên nếu trong võ quán có biểu hiện xuất sắc, trụ cột vững chắc, tương lai rất có khả năng được đề cửa tới các môn phái để được “đào tạo sâu” hoặc tới thế gia làm hộ vệ, là con đường con nhà bình dân đi theo nhiều nhất.
“Đúng vậy, quán chủ đã chép mang về!” một cô bé mười ba mười bốn tuổi nhìn vào trong võ quán.
Nghiệp đô rất lớn, từ nơi này đi Lục Phiến môn mất gần một canh giờ, nên không ít quán chủ chép danh sách mang về, để làm tài liệu khích lệ đệ tử.
Mạnh Kỳ dừng lại, nghĩ bụng hay là đi xem, xem xem sau khi mãng kim cương, lôi đao cuồng tăng lên bảng, mình có phải có được thêm một ngoại hiệu Quân Tử kiếm hay không.
Một lúc sau, quán chủ võ quán, một lão giả hiền lành tóc râu bạc trắng cầm danh sách Nhân bảng đi ra.
“Đại La yêu nữ vọt lên hạng hai? Vượt qua ‘Tính tẫn thương sinh’ và ‘Lang vương’!” một thằng nhóc kinh hô.
“Tố Nữ đạo bảy đại Thiên Nữ chỉ sau một trận chiến đã xoá tên!” ai đó thì thào, khiếp sợ vì chiến tích mới nhất của Cố Tiểu Tang.
Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn lời đánh giá của Nhân bảng về Cố Tiểu Tang:
“Cửu khiếuđều đã mở, tiếp cận nửa bước ngoại cảnh!”
Xem ra yêu nữ trong thế giới Luân Hồi cũng thu hoạch được rất nhiều nha...
“Tuyệt Kiếm tiên tử Giang Chỉ Vi một người một kiếm dẹp yên kỳ Bắc Sơn hai mươi bảy trại, chém đầu ba người cường phỉ cửu khiếu, thất khiếu không đếm xuể...... đứng thứ chín Nhân bảng......” cô bé nói chuyện ban nãy khẽ đọc.
Hô, thực là huyết chiến để luyện kiếm nha...... Mạnh Kỳ vừa lo vừa bội phục.
Ba chữ “Quân Tử kiếm” nhảy vào mắt Mạnh Kỳ.
“Tên: Mạnh Kỳ [ có thể là tên giả ].”
“Võ công: Khai lục khiếu, kiếm pháp từ phồn nhập giản, đạt sơ thành, sở hữu một loại pháp môn quỷ dị giúp giảm lực mượn lực, khinh công xuất chúng, như ma như huyễn.”
“Chiến tích: hỗ trợ Tăng Hiền môn Hoa Luân, dạ hành sơn lĩnh; đã nhập thế gia, trước mắt nhiều người giết một kiếm khách thất khiếu nổi danh, sau đó nghênh ngang mà đi như vào chỗ không người; Ấp thành Hoa Nguyệt lâu, đối mặt cửu khiếu cao thủ lừng danh, tá lực đả lực, kiếm nhập hóa cảnh, chỉ trong một lần hô hấp đánh bị thương một người, đẩy lui một người, bỏ chạy thành công trong vòng vây bị bảo binh công kích.”
“Xếp thứ: hai mươi bốn.”
“Danh hiệu: Quân Tử kiếm, tiêu dao kiếm.”
“Thân phận: Tây Lương kiếm khách [ tự đặt, thân phận thật chờ nghiên cứu thêm ].”
Má ơi...... Mạnh Kỳ không thể tin được hai mắt mình, Lục Phiến môn rốt cuộc nghĩ gì thế?
Trong tiệm gạo Hoán Hoa.
Đổi bộ đồ xanh, Mạnh Kỳ thay đổi gương mặt, cười đến đê tiện:“Biểu ca, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông lắm nha, ‘Đường nhị công tử’ còn chưa kịp nói ra chuyện phải xoa dịu Hoán Hoa kiếm phái, huynh đã lên tiếng dùm rồi.”
Ngờ việc vào nhiệm vụ tử vong mà mình được xách theo một cái bảo binh cho cả đội sử dụng, trong lòng Mạnh Kỳ rất sung sướng.
Nhìn Mạnh Kỳ cười nham nhở, mặt Tề Chính Ngôn run run: “Vì nhiệm vụ tử vong, phải tranh thủ tất cả mọi cơ hội để nâng cao thực lực cho cả đội, tuy trắng trợn đòi như thế hơi mất mặt, nhưng nếu người chẳng còn, thì giữ mặt mũi để làm gì!?”
“Nghĩ thực là thông suốt nha!” Mạnh Kỳ tán thưởng, nhìn Tề Chính Ngôn từ trên xuống dưới, miệng cười nham nhở.
Điệu cười ấy làm Tề Chính Ngôn run người:“Biểu đệ, ta làm sao?”
“Biểu ca, nhiệm vụ tử vong sắp tới rồi, có cần để lại hậu đại, truyền thừa hương khói hay không? Hưm, bất hiếu có ba tội, không có con nối dòng là tội lớn nhất á, hắc hắc, biểu ca, không phải huynh vẫn còn đồng nam tử chứ? Trước khi chết hay là nếm thử hương vị đó một lần đi!” Mạnh Kỳ chọc Tề Chính Ngôn, ai bảo lúc nào tên kia cũng giơ cái bản mặt người chết.
Da mặt Tề Chính Ngôn giật giật, nghiến răng, cuối cùng cũng nhịn được, lạnh lùng:“Hòa thượng không có tư cách nói loại lời này.”
“Ta đã hoàn tục!” Mạnh Kỳ nhấn mạnh.
“Nếu hoàn tục, vậy sao không tới Yên Hoa Hạng thử hương vị?” Tề Chính Ngôn hất mặt.
Mạnh Kỳ bĩu môi:“Dong chi tục phấn, tàn hoa bại liễu, có gì hay mà chơi? Ta là người ưa sạch sẽ!”
“Ưa sạch sẽ? Ngươi có điều chỉ mới mười sáu, chính là giai đoạn quan trọng của tu luyện nội công, Thuần Dương đồng tử khí rất có ích cho ngươi, đừng có phá thân bậy bạ.”
Đại thế gia đại môn phái đều khuyên đám đích truyền sau khi cửu khiếu tề khai hẵng đi thử chuyện nam nữ, đương nhiên, chỉ là khuyên, chứ không phải bắt buộc, vì chuyện này không quan trọng lắm, chỉ cần không trầm mê nữ sắc hoặc nam sắc là được.
Mặt Mạnh Kỳ biểu tình dại ra, trong lòng nghĩ, biểu ca, ta chỉ nói đùa thôi mà, huynh đừng nghiêm túc như vậy được không......
Gương mặt người chết của Tề Chính Ngôn thoáng vẻ hài hước: “Chuyện hậu đại ngươi cũng không cần phải lo, ta có đệ muội ở nhà, thay ta tẫn hiếu...... một năm này bắt buộc phải chuyên chú vào võ đạo, không thể phân tâm lo cái khác......”
Ha ha...... Mạnh Kỳ cười gượng, nhanh chóng đổi đề tài:“Biểu ca, sau khi lấy được Tử Thương, ta liền sẽ rời khỏi Ấp thành.”
“Ngươi không định ở lại đây tiềm tu?” Tề Chính Ngôn nghi hoặc.
Mạnh Kỳ trịnh trọng lắc đầu:“Bị bốn cửu khiếu cao thủ của tứ gia xách theo bảo binh vây sát mà bất tử, tên tuổi của ta đang rất là vang dội, nếu vẫn còn ở lại, tuyệt không thể có khả năng thanh tịnh, không thể tránh ngọn gió, càng không thể tiềm tu, lại còn xách theo Tử Thương, thể nào cũng sẽ bị khối người mơ ước, đi sớm an tâm sớm.”
Hơn nữa Mạnh Kỳ còn nghĩ thân phận “Quân Tử kiếm” không thể gạt được Lục Phiến môn, đến khi Nhân bảng mới đăng lên, mọi người đều sẽ biết Quân Tử kiếm là mãng kim cương, là lôi đao cuồng tăng, là Thiếu Lâm khí đồ Chân Định.
Suy đoán này không phải là không có lý do, Mạnh Kỳ biết, Lục Phiến môn thế nào cũng biết tin lôi đao cuồng tăng với bề ngoài là mình và Vưu Hoàn Đa giao thủ. Khi đó mình vừa bị sư phụ cho hoàn tục, mang tóc giả, cũng ăn mặc kiểu áo xanh như hôm nay, sau đó, mình nam hạ, đi tam sơn tứ thủy hơn một tháng, đến Chân Võ mấy ngày, đến Luân Hồi thế giới gần một tháng, vào Hoàn Châu chí Ấp thành hai mươi ngày, tổng cộng khoảng chừng ba tháng, từ đầu tháng tư đến cuối tháng sáu.
Chỉ có ba tháng, cơ thể không thay đổi gì nhiều, tóc cũng vẫn ngắn ngủn, với khả năng của Lục Phiến môn, nếu mình chỉ là cao thủ một địa phương, thì chỉ có hồ sơ ở tam sơn tứ thủy và Ấp thành, không sợ bị nhận ra, nhưng sau trận chiến Hoa Nguyệt lâu, mình được công nhận có thực lực vào Nhân bảng, Lục Phiến môn tổng bộ nhất định sẽ cho thu thập tư liệu của mình, đối chứng tư liệu một cách dễ dàng, bởi vì chung quy Nhân bảng chỉ có năm mươi người mà thôi.
Có muốn không đi cũng không được!
Tuy Mạnh Kỳ biết có sư phụ ở Thiếu Lâm, giới luật tăng sẽ không đi đuổi bắt mình, vì mình đã lập lời thề Nguyên Thần, không tư truyền võ công Thiếu Lâm ra ngoài, nhưng loại chuyện này, cẩn thận hay hơn.
“Cũng phải, ngươi định đi đâu?” Tề Chính Ngôn gật đầu.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ:“Có lẽ tới Nghiệp đô thuê nhà, song chân không bước ra khỏi cửa, chuyên tâm luyện võ. Nghiệp đô là Tây Nam đệ nhất thành, người ở đông đúc, long xà hỗn tạp, cường giả ngoại cảnh không thiếu, ta trốn trong đó chẳng khác gì một cây châm trong biển lớn.”
Hắn còn rất nhiều võ công cần tu luyện và tiêu hóa, tỷ như “Thiên Đao cương yếu” còn chưa lĩnh ngộ tới một nửa, hay kiếm pháp trụ cột vẫn chưa vững chắc, Tử Lôi đao pháp, Kim Chung tráo thứ sáu quan, Bát Cửu huyền công, Huyễn Ma thân pháp, lại còn phải câu thông với Tử Thương, hiện giờ cái hắn cần nhất không phải đánh nhau ma luyện, mà là tĩnh tâm khổ tu!
Cuối cùng, Mạnh Kỳ quyết định đi Giang Đông -- hắn có ba tấm giấy tờ đất ở Giang Đông, nhưng từ Hoàn Châu đi Giang Đông, đại khái cũng phải mất hai ba tháng.
Nghiệp đô phồn hoa, Giang Đông cũng nổi danh với nhiều món ngon nhiều cửa hàng, phù hợp với yêu cầu của Mạnh Kỳ, hắn định bán bảo thạch, mua một thanh lợi khí trường kiếm để dùng hàng ngày, nơi nhỏ Ấp thành này muốn mua cũng không có mà mua.
Ngoài ra, hắn còn muốn tìm nơi giám định “Tà Thần chi nhãn”, xem có ứng dụng hay luyện chế được cái gì không, nếu không, phải đợi tới nhiệm vụ lần sau, tìm Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, hiện giờ cũng chẳng còn bao nhiêu thiện công!
“Ừ, trốn kĩ thì vào thành thị, trốn tạm thì về thôn dã.” Tề Chính Ngôn không chút ý kiến với lựa chọn của Mạnh Kỳ,“Ngươi tới Nghiệp đô, ta cũng có thể đi tìm ngươi luận bàn lúc nào cũng được, tránh việc không có đối thủ để ngươi thực chiến.”
Ấp thành đến Nghiệp đô đi bằng xe ngựa chỉ mất chừng một canh giờ.
Trưa hôm sau, cũng trong tiệm gạo Hoán Hoa.Mạnh Kỳ vuốt Tử Thương, cảm nhận phong duệ chi khí bên trong nó, những dấu tích trên thân nó.
Mạnh Kỳ định câu thông với Tử Thương, nhưng Tử Thương như ngủ say, không trả lời hắn.
“Hô.” Mạnh Kỳ thở hắt ra, biết mình quá vội vàng,“Biểu ca, ta đến Nghiệp đô, sau khi kiếm được chỗ, sẽ trở về một chuyến.”
Loại chuyện này, hắn không yên lòng phó thác cho người khác, tránh thông tin truyền qua miệng bị sai lệch, dù sao Nghiệp đô và Ấp thành cũng rất gần.
“Ừ, trên đường cẩn thận.” Tề Chính Ngôn quen trầm mặc ít lời.
Sáng sớm nay, hắn đã dẫn Mạnh Kỳ với mặt mày ‘tái nhợt’ tới nha môn Ấp thành của Lục Phiến môn lấy Tử Thương, lập lời thề sẽ trả lại.
Mạnh Kỳ chỉ hơi thay đổi gương mặt, cải trang thêm một chút, theo khách của tiệm lẩn ra ngoài, mướn một chiếc xe ngựa, thẳng đến Nghiệp đô.
............
Mấy ngày sau, Mạnh Kỳ đã tìm được một chỗ khá yên tĩnh, xung quanh toàn là võ quán, người đi lại đều đeo đao đeo kiếm, hắn đi lẫn vào không có gì đặc biệt.
“Nghe nói Nhân bảng số mới nhất đã ra lò?”
Mạnh Kỳ vừa khóa cửa, định tới Ấp thành, đã nghe mấy đệ tử của võ quán đối diện nói chuyện với nhau.
Họ đều còn nhỏ tuổi, nhỏ nhất tám chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi, chính là độ tuổi cực tò mò với chuyện giang hồ.
Nghiệp đô là Hoàn Châu châu thành, Chu quận quận thành, Tây Nam đệ nhất thành, võ phong rất mạnh, võ quán khắp nơi, con nít nhà bình dân chỉ cần còn nhỏ, có chút ít tiền là có thể tập được võ nghệ, các võ quán này đều có thế gia hoặc môn phái đứng sau lưng, nên nếu trong võ quán có biểu hiện xuất sắc, trụ cột vững chắc, tương lai rất có khả năng được đề cửa tới các môn phái để được “đào tạo sâu” hoặc tới thế gia làm hộ vệ, là con đường con nhà bình dân đi theo nhiều nhất.
“Đúng vậy, quán chủ đã chép mang về!” một cô bé mười ba mười bốn tuổi nhìn vào trong võ quán.
Nghiệp đô rất lớn, từ nơi này đi Lục Phiến môn mất gần một canh giờ, nên không ít quán chủ chép danh sách mang về, để làm tài liệu khích lệ đệ tử.
Mạnh Kỳ dừng lại, nghĩ bụng hay là đi xem, xem xem sau khi mãng kim cương, lôi đao cuồng tăng lên bảng, mình có phải có được thêm một ngoại hiệu Quân Tử kiếm hay không.
Một lúc sau, quán chủ võ quán, một lão giả hiền lành tóc râu bạc trắng cầm danh sách Nhân bảng đi ra.
“Đại La yêu nữ vọt lên hạng hai? Vượt qua ‘Tính tẫn thương sinh’ và ‘Lang vương’!” một thằng nhóc kinh hô.
“Tố Nữ đạo bảy đại Thiên Nữ chỉ sau một trận chiến đã xoá tên!” ai đó thì thào, khiếp sợ vì chiến tích mới nhất của Cố Tiểu Tang.
Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn lời đánh giá của Nhân bảng về Cố Tiểu Tang:
“Cửu khiếuđều đã mở, tiếp cận nửa bước ngoại cảnh!”
Xem ra yêu nữ trong thế giới Luân Hồi cũng thu hoạch được rất nhiều nha...
“Tuyệt Kiếm tiên tử Giang Chỉ Vi một người một kiếm dẹp yên kỳ Bắc Sơn hai mươi bảy trại, chém đầu ba người cường phỉ cửu khiếu, thất khiếu không đếm xuể...... đứng thứ chín Nhân bảng......” cô bé nói chuyện ban nãy khẽ đọc.
Hô, thực là huyết chiến để luyện kiếm nha...... Mạnh Kỳ vừa lo vừa bội phục.
Ba chữ “Quân Tử kiếm” nhảy vào mắt Mạnh Kỳ.
“Tên: Mạnh Kỳ [ có thể là tên giả ].”
“Võ công: Khai lục khiếu, kiếm pháp từ phồn nhập giản, đạt sơ thành, sở hữu một loại pháp môn quỷ dị giúp giảm lực mượn lực, khinh công xuất chúng, như ma như huyễn.”
“Chiến tích: hỗ trợ Tăng Hiền môn Hoa Luân, dạ hành sơn lĩnh; đã nhập thế gia, trước mắt nhiều người giết một kiếm khách thất khiếu nổi danh, sau đó nghênh ngang mà đi như vào chỗ không người; Ấp thành Hoa Nguyệt lâu, đối mặt cửu khiếu cao thủ lừng danh, tá lực đả lực, kiếm nhập hóa cảnh, chỉ trong một lần hô hấp đánh bị thương một người, đẩy lui một người, bỏ chạy thành công trong vòng vây bị bảo binh công kích.”
“Xếp thứ: hai mươi bốn.”
“Danh hiệu: Quân Tử kiếm, tiêu dao kiếm.”
“Thân phận: Tây Lương kiếm khách [ tự đặt, thân phận thật chờ nghiên cứu thêm ].”
Má ơi...... Mạnh Kỳ không thể tin được hai mắt mình, Lục Phiến môn rốt cuộc nghĩ gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.