Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 7 - Chương 162: Ngư ông muốn được lợi

Mực Thích Lặn Nước

30/06/2019

Dương Tiễn!

Tiếng rống của Hắc Thiên Đế vang vọng khắp các tầng Cửu U, đám A Tu La thủy tổ nghe mà sửng sốt, Huyết Ma là Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn biến hóa mà thành?

Hèn gì sau khi nó trở về, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhanh chóng đạt đến Tạo Hóa viên mãn, cảnh giới ngụy Bỉ Ngạn!

Hồi trước còn tưởng nó cơ duyên xảo hợp chiếm được di thể của Thiên Sát đạo nhân, thôn phệ cướp được huyết hải, nên mới có thành tự như vậy, ai dè lại là Bát Cửu biến hóa, vốn dĩ đã đạt tới cảnh giới đó rồi!

Huyết hải mênh mông nhuộm đỏ trời cao, biến bầu trời thành biển máu, một tiếng cười trong veo từ trong đó vọng ra:

“Cổ Phật thật là tinh mắt!”

“Để qua mắt các ngươi, ta quả thực đã thôn phệ di thể của Thiên Sát đạo nhân!”

Cổ Phật?

Không chỉ đám A Tu La chấn động, ngay cả Cái Thế Ma Quân và Thất Sát đạo nhân đang tận lực ngăn cản Cửu Loạn Thiên Tôn lấy Ma Hoàng trảo cũng ngạc nhiên và kinh hãi.

Hắc Thiên Đế là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật? Bộ thi thần bí nhất đó?

Ban đầu khi kỷ nguyên sáng lập, vị cổ lão giả kia đã dùng Tam Thi của mình chiếm lấy Hắc Thiên Đế? Mà không ai hay biết?

May mà hôm nay đã biết, nếu không tương lai sau này khó tránh khỏi bị lừa!

Quang âm hỗn loạn, huyết ảnh tầng tầng, Dương Tiễn bước vào một tầng khác của Cửu U, cùng Hắc Thiên Đế kịch chiến ở ngoài đàn tràng của nó.

Cố Tiểu Tang ở trong vòng bảo vệ của Mạnh Kỳ, thị giác cảm quan đã sớm bị dư ba Bỉ Ngạn chiến đấu ngăn trở, không biết được tình huống ở bên ngoài. Cô lẩm bẩm:

“Tôn Ngộ Không xuất hiện ở Cửu U không phải ngoài ý liệu, Dương Tiễn hơn phân nửa cũng sẽ hàng lâm xuống nơi đây, chỉ có nơi này, bọn họ mới có khả năng can thiệp vào ván cờ của Bỉ Ngạn. Những chuyện này không cần thôi diễn Thiên Cơ, không cần nhìn trộm tương lai, chỉ bằng logic cũng nghĩ ra được. Kim Hoàng không thể nào không có chuẩn bị trước, kế tiếp mới là thời khắc nguy hiểm nhất......”

“Phải làm sao để phá cục đây......”



Tạo Hóa viên mãn có Bát Cửu, Cửu U và Tiên Giới tầng trên cùng ngày xưa chính là nơi thích hợp để bọn họ tu luyện. Họ có thể thể ngộ hồi tưởng quá khứ, nhìn trộm cảnh giới tương lai mà không bị Cửu U ô nhiễm làm đọa lạc. Muốn đi sẽ khôi phục nguyên thân rời đi, đương nhiên nếu ở lại quá lâu, sẽ có khả năng bị Cửu U chi ý ăn mòn, trở nên cực đoan, ngày sau đăng lâm Bỉ Ngạn sẽ có rất nhiều tai họa ngầm.

Chính vì hiểu rõ điều này, cô mới bảo Mạnh Kỳ thu hết quá khứ, dời tới Cửu U. Tốt xấu gì nơi này cũng xem như “Sân nhà”, có căn cơ để mà liều mạng, nhưng vì Kim Hoàng đã xây dựng được sự ảnh hưởng quá sâu trong lòng cô, đã làm cô tin rằng cái kiếp số thập tử vô sinh này không dễ gì hóa giải được.

Thanh Đế bảo “cùng đường bí lối, thập tử vô sinh” tất nhiên đã bao hàm cả điểm mấu chốt để phá kiếp, chỉ là hai người họ chưa nhìn ra được hàm nghĩa đó mà thôi.

Vô Sinh Lão Mẫu đang áp chế Tôn Ngộ Không chợt dừng lại. Bàn tay trắng muốt đột nhiên rụt về Chân Thật giới, trong thiên địa đột nhiên hiện ra một dòng sông thời gian.

Ánh sáng theo dòng chảy hướng lên trên, thiên địa trở nên mênh mang, Chân Thật giới đột nhiên nở rộng ra, các tiết điểm trở nên to lên gấp nhiều lần. Kim Hoàng Tây Vương Mẫu đang ngồi trong cung điện thò tay ra, chụp một phát về phía Hoa Quả sơn, một phát về hướng Quán Giang khẩu, muốn bóp chết Tôn Ngộ Không khi chưa xuất thế và Dương Tiễn khi chưa thành Bỉ Ngạn, thay đổi lịch sử!

Quá khứ của các ngươi không phải ở trong Cửu U!

Tiết điểm trước mắt vừa chứng Bỉ Ngạn, vậy thì bản thân trong quá khứ cũng là Bỉ Ngạn. Hoặc là, vốn chính là cùng một “người”. Do theo thời gian, những điểm đơn thuần biến thành vô số điểm nối nhau thành dòng, quá khứ hiện tại tương lai tạo thành sợi!

Một chưởng đánh ra, chia làm hai hướng, miếu Nhị Lang Thần quân ở Quán Giang khẩu nát thành tro bụi, Dương Tiễn trở thành bọt nước, Hoa Quả sơn không sụp đổ, nhưng tảng đá kia sẽ vỡ tan.

Nhưng quang ảnh đã lóe lên, Dương Tiễn lại xuất hiện, tảng đá lại hiện ra, thì ra cả hai đều chỉ còn lại có lạc ấn ở trong Chân Thật giới.

“Đã làm phiền Lão Mẫu nhớ mong, thân vào Cửu U, há có thể để lại thời còn nhỏ yếu ở ngoài ngoại giới?” Dương Tiễn đang đánh nhau kịch liệt với Hắc Thiên Đế bật cười, chung quanh chợt nở ra vô số sen vàng, mỗi một đóa sen vàng tỏa ra hào quang rực rỡ, kết thành một dải.

Ngọc Hư chí bảo, Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ!

Mậu Kỷ giả, mậu là dương thổ, kỷ là âm thổ, phù hợp Cửu U, chưa bị suy yếu, giống như lôi đình âm dương sinh tử chuyển giao, rõ ràng cũng có thể giúp Dương Tiễn lấy Bát Cửu tu luyện ra Vô Cực Hỗn Độn chi ý thu nạp quá khứ, dời tới Cửu U, quá trình này hẳn là có đại nhân vật che lấp, không phải Bỉ Ngạn thì không thể nhận ra!

Sớm mai phục và ngay tại chỗ ra tay là hai khái niệm rõ ràng khác nhau, cái đầu là có thể thong dong chuẩn bị, nhưng cái sau là phải gấp gáp hàng lâm, sơ hở khắp nơi.

Bên kia, Tề Thiên Đại Thánh đánh ra chân hỏa, hô to thống khoái, trào phúng móc:

“Lão Quân bảo lão tôn chờ ở nơi này, há còn để lại đuôi sao!?”



Vừa vặn, nó cũng tu luyện Bát Cửu Huyền Công, không chỉ có Bồ Đề Kim Thân, còn có Bất Diệt Đạo Thể, có thể bao dung vạn vật, phục phản vô cực, chỉ là nó và Dương Tiễn một người thành đạo muộn, sau khi thành Đấu Chiến Thắng Phật, mới ngưng ra Vô Cực Hỗn Độn chi đạo, không có cơ hội xuất thủ, một người làm việc âm thầm, từ sau Phong Thần chi chiến thì hiếm khi toàn lực ra tay, trừ Ngọc Hư đồng môn, không có ai biết y chứng Vô Cực Hỗn Độn chi đạo vào lúc nào!

Sau lưng Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật hiện ra, nhanh chóng hợp nhất với bản tôn, khí tức hơi tăng lên.

Vầng trăng tròn trịa treo ở ngoài Cửu U không chút dao động, bàn tay trắng muốt thánh khiết hạ ấn xuống.

Đột nhiên, trong bàn tay kia có thêm một chiếc rìu cán dài, sắc màu thâm trầm, gần như Thanh Đồng, chín cái đạo văn rõ ràng hiện ra, hình dạng cái như hỏa diễm, cái giống Hỗn Độn, cái tựa lôi đình, hàm nghĩa tương ứng đều hiển hiện rõ:

“Đốt!”“Phệ!”“Hủy”“Phạt!”“Tru!”“Tịch!”“Không!”“Đống!”“Diệt!”

Thiên Tru phủ!

Thiên Tru phủ biến mất đã lâu không ngờ lại xuất hiện trong tay Vô Sinh Lão Mẫu, hơn nữa lại còn đã hoàn toàn thức tỉnh, không chút gượng gạo, như trước nay vẫn luôn là như thế!

Ký ức về nó lại chẳng có gì tồn tại ở trong đầu Cố Tiểu Tang......

Cây rìu thô kệch hung bạo, bàn tay nhỏ trắng nõn tú mỹ, hai cái đối lập vô cùng mãnh liệt, tạo nên hiệu quả thị giác rất mạnh, mạnh mẽ bổ về phía Tôn Ngộ Không, như đại đạo tru phạt!

Ô!

Khắp nơi Cửu U nổ vang, rít lên như cảm giác được nguy hiểm to lớn.

Đúng lúc này, trong Chân Thật giới, đất trời đột ngột tối sầm, như có một dòng huyền thủy màu đen bao phủ cả trời đất, dòng sông thời gian và vận mệnh lại hiện ra, lặng lẽ chảy.

Thiên Tru phủ đang chém xuống vì vậy mà chậm đi, từ trong vầng trăng viên mãn kia vọng ra giọng của Kim Hoàng:

“Chân Võ!”

“Cơ hội tốt!”

Bỉ Ngạn đều đã tham gia, không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này để công kích điểm cuối của biển khổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook