Quyển 3 - Chương 25: Quần anh tụ hội
Mực Thích Lặn Nước
15/12/2016
Dịch giả: Hàm
Vân Nhạn Quán, nơi ở tạm thời của sứ già hòa đàm Tây Lỗ.
Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư nấp sau một cây đại thụ bên quán dò xét động tĩnh phía trong.
Do đêm đã về khuya nên hầu hết mọi người đều đi ngủ, Vân Nhạn Quán trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy người hầu lặng lẽ qua lại làm công việc lặt vặt.
Cứ thế này thì chẳng thu được tin tức gì có ích nên Mạnh Kỳ định tìm cách bí mật đột nhập rồi dùng Huyễn Hình Đại Pháp "hỏi thăm" sứ giả, có xảy ra chuyện không may thì càng tốt, lúc đó hòa đàm không thể tiếp tục, nếu hòa đàm thành công thì Lục Quan sẽ ra sao? Lúc ấy chính Mạnh Kỳ cũng bị đẩy đến bước đường cùng, buộc phải đi tìm giết Tà Quân để kiếm thiện công do Lục Đạo khấu trừ.
“Phía kia.” Nguyễn Ngọc Thư lắng tai nghe rồi truyền âm nhập mật.
Nàng chỉ về một con ngõ nhỏ nằm phía tây bắc Vân Nhạn Quán.
Mạnh Kỳ tập trung tinh thần vận dụng nhĩ khiếu hết sức mới nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau khe khẽ.
Thính lực của nàng còn mạnh hơn mình... Mạnh Kỳ chợt nảy ra suy nghĩ như vậy. Họ Nguyễn lấy âm nhập đạo nên tất nhiên sẽ có pháp môn đặc biệt để rèn luyện nhĩ khiếu tăng cường thính lực, cùng mở nhĩ khiếu nhưng Nguyễn Ngọc Thư nhạy cảm âm thanh hơn hắn nhiều, có thể nghe xa hơn, chi tiết hơn.
Mạnh Kỳ triển khai thân pháp phóng đi như một cánh chim khổng lồ trong đêm tối về phía con ngõ kia.
Kinh thành vô cùng rộng lớn lại phức tạp, nửa đêm xảy ra ẩu đả hoặc bang phái chém giết là chuyện bình thường, nhưng chém giết cạnh Vân Nhạn Quán thì lại không bình thường.
Khinh công của hai người đều không tệ, lát sau đã vô thanh vô thức xuất hiện cạnh con ngõ.
“Dừng.” Mạnh Kỳ giơ tay ra hiệu cho Nguyễn Ngọc Thư dừng lại vì trong màn đêm một bóng đen đang hùng hổ lao ra như lang sói, sợ rằng không phải kẻ tầm thường.
Mạnh Kỳ rút Tà Kiếp, dựa trên những điều gặt hái được sau khi giao thủ với Tà Quân, mi tâm hắn mở rộng phóng tinh thần ra ngoài bám lên thân đao, lại cảm nhận hoàn cảnh xung quanh hỗ trợ thêm, hắn bổ một đao tới.
Nhát đao chém ra, Mạnh Kỳ có cảm giác Tà Kiếp như biến thành một phần thân thể khiến tầm giác quan kéo dài, chân khí trên thân loan đao đối phương hiện ra như có như không, nhưng rất mờ nhạt, không thể nhận biết trọn vẹn hết biến hóa. Dù sao Mạnh Kỳ mới bắt đầu mò ra con đường, còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm và kĩ xảo thực tiễn.
Nhưng như thế thì nhát đao dựa trên sự biến hóa chân khí cùng phản ứng thân thể đối thủ đã thể hiện rành rành phong thái một bậc danh gia.
Kẻ tấn công hoảng sợ, chiêu đao của đối phương như kết hợp với hoàn cảnh xung quanh thành một thể thống nhất, trường đao dũng mãnh bao trùm không gian, trong bất biến lại ẩn giấu vạn biến khiến hắn có thay đổi thân pháp chiêu thức thế nào cũng khó lòng tránh khỏi, thực vô cùng khủng khiếp.
Hắn liên tục lùi lại, đến khi lưng chạm vách tường mới hoảng hốt giơ ngang loan đao lên đỡ nhưng tiếc là Tà Kiếp đã chém sát đỉnh đầu, sống đao xoay ngược đập xuống, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Băng Khuyết Kiếm trong tay Mạnh Kỳ đâm thẳng cổ họng kẻ xấu số, hắn không có ý định để kẻ này sống. Tiếng binh khí va chạm trong hẻm nhỏ đã biến mất chỉ còn tiếng bước chân chạy trốn rất nhỏ vọng lại, phải mau chóng đuổi theo tìm kiếm thì lấy đâu ra thời gian tra hỏi tù binh, nếu không giết thì lộ hành tung khiến kẻ khác cảnh giác.
Mạnh Kỳ dùng kiếm giết người vì hắn không muốn người khác biết hắn am hiểu đao pháp hơn kiếm pháp, tuy Tà Quân đã biết điều này nhưng đối đầu với kẻ địch khác vẫn có hiệu quả rất tốt.
Mạnh Kỳ hiện đang trong trạng thái phiền toái không thể xuất kiếm, sau khi giao đấu với Kiếm Hoàng và được chỉ bảo hắn thu được không ít điều bổ ích, kiếm pháp đang trong quá trình phá đi xây lại, nằm ở giai đoạn đột phá chưa hoàn toàn nên hễ dùng kiếm là có cảm giác cực kì thiếu tự nhiên, không bằng tĩnh tâm điều hòa tiêu hóa sở ngộ, đợi đến lúc kiếm pháp nâng cao thêm một nấc thì cảm giác không thể xuất kiếm sẽ tự biến mất.
Từ trước tới nay kiếm pháp của hắn vẫn theo con đường hoang dã, ngoại trừ được Giang Chỉ Vi dạy kiếm pháp cơ sở và tinh túy trong chiêu Diêm La Thiếp thì toàn bộ do hắn tự mày mò nghiên cứu nên khó lòng tránh khỏi sai lầm. Ví dụ tinh túy cao nhất của Độc Cô Cửu Kiếm là từ phức tạp đến đơn giản, trong nguyên lý phá chiêu ẩn chứa kiếm pháp gần chạm đến bản chất kiếm lý, tác dụng lớn nhất của nó lẽ ra là tăng cường tu vi kiếm pháp, lấy ‘ta’ làm chủ, phá chiêu chẳng qua là hiệu quả bổ sung. Thế nhưng hắn lại bị lối mòn suy nghĩ về Độc Cô Cửu Kiếm từ kiếp trước ảnh hưởng làm cho lẫn lộn đầu đuôi. Độc Cô Cửu Kiếm được chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi đánh giá là kiếm pháp rất gần cấp ngoại cảnh bởi kiếm lý ẩn chứa bên trong nó chứ không phải nguyên nhân nào khác.
Nếu không được Kiếm Hoàng chỉ bảo e rằng kiếm pháp của hắn sẽ dừng ở trình độ này suốt một thời gian rất dài, hơn nữa nhiều đạo lý đúng với thứ này sẽ đúng với cả thứ khác, tham khảo để tu luyện Thiên Đao cũng mang đến nhiều lợi ích.
Đến bây giờ thì Mạnh Kỳ đã hiểu tại sao đệ tử danh môn đại phá thường mạnh hơn tán tu, tài nguyên tu luyện là một yếu tố nhưng quan trọng hơn là có sư phụ chỉ điểm.
Hắn đá cái xác qua một bên rồi vận chuyển chân khí trong cơ thể theo lộ tuyến của Phong Thần Thối, nhanh như gió đuổi theo kẻ chạy trốn đang không ngừng thay đổi phương hướng.
Một lát sau, Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư đã nấp sau bóng tối dưới một bức tường bí mật quan sát hai kẻ cũng nấp sau một thân cây, họ không vội ra tay mà lặng lẽ lắng nghe đối phương trò chuyện.
“Cảnh Thiếu, ngươi mau đi đi, Liệt Đao đã bố trí thiên la địa võng, ta chạy cũng không thoát đâu.” Một giọng nói yếu ớt khe khẽ vang lên. “Ngươi hãy lan truyền tin tức hòa đàm có gian trá ra ngoài, ta chết cũng được nhắm mắt.”
“Ta không thể vứt bỏ huynh đệ trong lúc gian khó! Hơn nữa chúng ta phải nhờ ngươi liên lạc với những người trong bộ tộc của ngươi còn sống sót sau vụ nổi loạn.” Người kia kiên quyết bác bỏ. “Thực lực của Liệt Đao ra sao?”
“Hắn tung hoành thảo nguyên tây bắc, từng được xếp vào hàng ngũ Tà Quân, Quỷ Vương, nhưng sau này dám càn rỡ khiêu chiến Phật sống nên thảm bại bỏ chạy, nghe nói từ đó tâm linh hắn xuất hiện vết rách không thể xóa nhòa.” Giọng nói yếu ớt lại cất lên.
Cảnh Thiếu trầm ngâm một lát rồi nói:
“Kệ mẹ hắn, gặp thì cứ chiến một trận rồi tính sau.”
Hắn cõng người bị thương lên, chạy khỏi ngôi viện về phía bờ sông, ý đồ lợi dụng nước sông bỏ trốn.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ xa truyền vào lỗ tai khiến hắn như bị sét đánh, toàn thân tê dại.
Cảnh Thiếu quay đầu, một người cao lớn đang chậm rãi đi tới, tay cầm mã đao, khí thế mạnh mẽ như ma thần.
Mà phía bờ sông cũng có mấy người đang quây lại, bịt tất cả đường chạy trốn.
“Con mẹ nó, đánh!” Cảnh Thiếu chửi ầm lên nhưng chưa động thủ ngay mà cẩn thận quan sát kẻ địch xung quanh với ý đồ giương đông kích tây.
“Loại thân thủ như thằng nhãi mày tao giết không một trăm cũng tám mươi rồi.” Liệt Đao khinh bỉ.
Cảnh Thiếu và người trên lưng hắn chưa kịp trả lời bỗng có tiếng phật hiệu vang lên kèm tiếng mõ gỗ cốc cốc xuyên thẳng vào lòng người.
Cả đám người hai phe giật mình nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng chạy tới, trên thuyền một nhà sư áo trắng đang đứng thẳng, toàn thân sạch sẽ không nhiễm bụi trần khiến người ta có cảm giác nơi đây bỗng biến thành mảnh đất tịnh thổ của phật môn.
“Như Ý Tăng...” Giọng nói Liệt Đao trở nên trang trọng.
Như Ý Tăng cười ấm áp:
“Hai vị thí chủ có bằng lòng theo bần tăng đi khỏi đây không?”
Cảnh Thiếu và người trên lưng hắn vẫn im lặng, phân vân không biết có nên tin Như Ý Tăng hay không.
“Tốt hơn là theo ta.” Từ phía khác, một người áo xanh chắp tay bước tới, âm khí ngút trời tựa như vừa leo từ cửu u địa ngục lên.
“Quỷ Vương thí chủ, từ khi chia tay đến nay vẫn còn tốt chứ?” Như Ý Tăng chắp tay trước ngực, không hề sợ hãi.
Tình thế đột nhiên thay đổi, ba phe tạo thành thế chân vạc, không ai dám ra tay trước sợ rút dây động rừng.
Cảnh Thiếu bỗng động, hắn không chạy về phía Như Ý Tăng cũng không chạy về phía Quỷ Vương mà phóng thẳng về trước rồi lại đổi hướng bước lên cây cầu đá chạy sang bờ bên kia.
Dưới tình huống này, phe nào ra tay cũng dễ bị hai phe còn lại vây công.
Vừa lên cầu, Cảnh Thiếu lại ngẩn người, trên cầu cũng có người đứng sẵn.
Khí chất người ấy lạnh lùng cô tịch, tay trái cầm kiếm, áo trắng như tuyết, chắp tay đứng thẳng lẳng lặng ngắm nhìn bóng trăng trên dòng nước dưới chân cầu. Thân thể hắn hòa cùng cầu đá, ánh trăng, nước sông thành một chỉnh thể không thể tách rời, mọi vật xung quanh đều bị bài xích.
Lại là một đại cao thủ... Cảnh Thiếu thả chậm bước chân.
Sau đó hắn thấy người kia quay đầu, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn. Người đó chậm rãi rút trường kiếm, động tác như trải qua vô số lần luyện tập, trước sau không khác một li, ẩn chứa ý vị và pháp tắc không thể diễn tả thành lời.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Mạnh Kỳ hờ hững nhìn đám người Quỷ Vương, Như Ý Tăng:
“Ai tới tiếp ta một kiếm?”
Tròng mắt Quỷ Vương co lại, lão hô khẽ:
“Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh!”
“Kinh thần kiếm?” Cảnh Thiếu khiếp sợ rồi trở nên vui mừng.
Vân Nhạn Quán, nơi ở tạm thời của sứ già hòa đàm Tây Lỗ.
Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư nấp sau một cây đại thụ bên quán dò xét động tĩnh phía trong.
Do đêm đã về khuya nên hầu hết mọi người đều đi ngủ, Vân Nhạn Quán trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy người hầu lặng lẽ qua lại làm công việc lặt vặt.
Cứ thế này thì chẳng thu được tin tức gì có ích nên Mạnh Kỳ định tìm cách bí mật đột nhập rồi dùng Huyễn Hình Đại Pháp "hỏi thăm" sứ giả, có xảy ra chuyện không may thì càng tốt, lúc đó hòa đàm không thể tiếp tục, nếu hòa đàm thành công thì Lục Quan sẽ ra sao? Lúc ấy chính Mạnh Kỳ cũng bị đẩy đến bước đường cùng, buộc phải đi tìm giết Tà Quân để kiếm thiện công do Lục Đạo khấu trừ.
“Phía kia.” Nguyễn Ngọc Thư lắng tai nghe rồi truyền âm nhập mật.
Nàng chỉ về một con ngõ nhỏ nằm phía tây bắc Vân Nhạn Quán.
Mạnh Kỳ tập trung tinh thần vận dụng nhĩ khiếu hết sức mới nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau khe khẽ.
Thính lực của nàng còn mạnh hơn mình... Mạnh Kỳ chợt nảy ra suy nghĩ như vậy. Họ Nguyễn lấy âm nhập đạo nên tất nhiên sẽ có pháp môn đặc biệt để rèn luyện nhĩ khiếu tăng cường thính lực, cùng mở nhĩ khiếu nhưng Nguyễn Ngọc Thư nhạy cảm âm thanh hơn hắn nhiều, có thể nghe xa hơn, chi tiết hơn.
Mạnh Kỳ triển khai thân pháp phóng đi như một cánh chim khổng lồ trong đêm tối về phía con ngõ kia.
Kinh thành vô cùng rộng lớn lại phức tạp, nửa đêm xảy ra ẩu đả hoặc bang phái chém giết là chuyện bình thường, nhưng chém giết cạnh Vân Nhạn Quán thì lại không bình thường.
Khinh công của hai người đều không tệ, lát sau đã vô thanh vô thức xuất hiện cạnh con ngõ.
“Dừng.” Mạnh Kỳ giơ tay ra hiệu cho Nguyễn Ngọc Thư dừng lại vì trong màn đêm một bóng đen đang hùng hổ lao ra như lang sói, sợ rằng không phải kẻ tầm thường.
Mạnh Kỳ rút Tà Kiếp, dựa trên những điều gặt hái được sau khi giao thủ với Tà Quân, mi tâm hắn mở rộng phóng tinh thần ra ngoài bám lên thân đao, lại cảm nhận hoàn cảnh xung quanh hỗ trợ thêm, hắn bổ một đao tới.
Nhát đao chém ra, Mạnh Kỳ có cảm giác Tà Kiếp như biến thành một phần thân thể khiến tầm giác quan kéo dài, chân khí trên thân loan đao đối phương hiện ra như có như không, nhưng rất mờ nhạt, không thể nhận biết trọn vẹn hết biến hóa. Dù sao Mạnh Kỳ mới bắt đầu mò ra con đường, còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm và kĩ xảo thực tiễn.
Nhưng như thế thì nhát đao dựa trên sự biến hóa chân khí cùng phản ứng thân thể đối thủ đã thể hiện rành rành phong thái một bậc danh gia.
Kẻ tấn công hoảng sợ, chiêu đao của đối phương như kết hợp với hoàn cảnh xung quanh thành một thể thống nhất, trường đao dũng mãnh bao trùm không gian, trong bất biến lại ẩn giấu vạn biến khiến hắn có thay đổi thân pháp chiêu thức thế nào cũng khó lòng tránh khỏi, thực vô cùng khủng khiếp.
Hắn liên tục lùi lại, đến khi lưng chạm vách tường mới hoảng hốt giơ ngang loan đao lên đỡ nhưng tiếc là Tà Kiếp đã chém sát đỉnh đầu, sống đao xoay ngược đập xuống, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Băng Khuyết Kiếm trong tay Mạnh Kỳ đâm thẳng cổ họng kẻ xấu số, hắn không có ý định để kẻ này sống. Tiếng binh khí va chạm trong hẻm nhỏ đã biến mất chỉ còn tiếng bước chân chạy trốn rất nhỏ vọng lại, phải mau chóng đuổi theo tìm kiếm thì lấy đâu ra thời gian tra hỏi tù binh, nếu không giết thì lộ hành tung khiến kẻ khác cảnh giác.
Mạnh Kỳ dùng kiếm giết người vì hắn không muốn người khác biết hắn am hiểu đao pháp hơn kiếm pháp, tuy Tà Quân đã biết điều này nhưng đối đầu với kẻ địch khác vẫn có hiệu quả rất tốt.
Mạnh Kỳ hiện đang trong trạng thái phiền toái không thể xuất kiếm, sau khi giao đấu với Kiếm Hoàng và được chỉ bảo hắn thu được không ít điều bổ ích, kiếm pháp đang trong quá trình phá đi xây lại, nằm ở giai đoạn đột phá chưa hoàn toàn nên hễ dùng kiếm là có cảm giác cực kì thiếu tự nhiên, không bằng tĩnh tâm điều hòa tiêu hóa sở ngộ, đợi đến lúc kiếm pháp nâng cao thêm một nấc thì cảm giác không thể xuất kiếm sẽ tự biến mất.
Từ trước tới nay kiếm pháp của hắn vẫn theo con đường hoang dã, ngoại trừ được Giang Chỉ Vi dạy kiếm pháp cơ sở và tinh túy trong chiêu Diêm La Thiếp thì toàn bộ do hắn tự mày mò nghiên cứu nên khó lòng tránh khỏi sai lầm. Ví dụ tinh túy cao nhất của Độc Cô Cửu Kiếm là từ phức tạp đến đơn giản, trong nguyên lý phá chiêu ẩn chứa kiếm pháp gần chạm đến bản chất kiếm lý, tác dụng lớn nhất của nó lẽ ra là tăng cường tu vi kiếm pháp, lấy ‘ta’ làm chủ, phá chiêu chẳng qua là hiệu quả bổ sung. Thế nhưng hắn lại bị lối mòn suy nghĩ về Độc Cô Cửu Kiếm từ kiếp trước ảnh hưởng làm cho lẫn lộn đầu đuôi. Độc Cô Cửu Kiếm được chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi đánh giá là kiếm pháp rất gần cấp ngoại cảnh bởi kiếm lý ẩn chứa bên trong nó chứ không phải nguyên nhân nào khác.
Nếu không được Kiếm Hoàng chỉ bảo e rằng kiếm pháp của hắn sẽ dừng ở trình độ này suốt một thời gian rất dài, hơn nữa nhiều đạo lý đúng với thứ này sẽ đúng với cả thứ khác, tham khảo để tu luyện Thiên Đao cũng mang đến nhiều lợi ích.
Đến bây giờ thì Mạnh Kỳ đã hiểu tại sao đệ tử danh môn đại phá thường mạnh hơn tán tu, tài nguyên tu luyện là một yếu tố nhưng quan trọng hơn là có sư phụ chỉ điểm.
Hắn đá cái xác qua một bên rồi vận chuyển chân khí trong cơ thể theo lộ tuyến của Phong Thần Thối, nhanh như gió đuổi theo kẻ chạy trốn đang không ngừng thay đổi phương hướng.
Một lát sau, Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư đã nấp sau bóng tối dưới một bức tường bí mật quan sát hai kẻ cũng nấp sau một thân cây, họ không vội ra tay mà lặng lẽ lắng nghe đối phương trò chuyện.
“Cảnh Thiếu, ngươi mau đi đi, Liệt Đao đã bố trí thiên la địa võng, ta chạy cũng không thoát đâu.” Một giọng nói yếu ớt khe khẽ vang lên. “Ngươi hãy lan truyền tin tức hòa đàm có gian trá ra ngoài, ta chết cũng được nhắm mắt.”
“Ta không thể vứt bỏ huynh đệ trong lúc gian khó! Hơn nữa chúng ta phải nhờ ngươi liên lạc với những người trong bộ tộc của ngươi còn sống sót sau vụ nổi loạn.” Người kia kiên quyết bác bỏ. “Thực lực của Liệt Đao ra sao?”
“Hắn tung hoành thảo nguyên tây bắc, từng được xếp vào hàng ngũ Tà Quân, Quỷ Vương, nhưng sau này dám càn rỡ khiêu chiến Phật sống nên thảm bại bỏ chạy, nghe nói từ đó tâm linh hắn xuất hiện vết rách không thể xóa nhòa.” Giọng nói yếu ớt lại cất lên.
Cảnh Thiếu trầm ngâm một lát rồi nói:
“Kệ mẹ hắn, gặp thì cứ chiến một trận rồi tính sau.”
Hắn cõng người bị thương lên, chạy khỏi ngôi viện về phía bờ sông, ý đồ lợi dụng nước sông bỏ trốn.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ xa truyền vào lỗ tai khiến hắn như bị sét đánh, toàn thân tê dại.
Cảnh Thiếu quay đầu, một người cao lớn đang chậm rãi đi tới, tay cầm mã đao, khí thế mạnh mẽ như ma thần.
Mà phía bờ sông cũng có mấy người đang quây lại, bịt tất cả đường chạy trốn.
“Con mẹ nó, đánh!” Cảnh Thiếu chửi ầm lên nhưng chưa động thủ ngay mà cẩn thận quan sát kẻ địch xung quanh với ý đồ giương đông kích tây.
“Loại thân thủ như thằng nhãi mày tao giết không một trăm cũng tám mươi rồi.” Liệt Đao khinh bỉ.
Cảnh Thiếu và người trên lưng hắn chưa kịp trả lời bỗng có tiếng phật hiệu vang lên kèm tiếng mõ gỗ cốc cốc xuyên thẳng vào lòng người.
Cả đám người hai phe giật mình nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng chạy tới, trên thuyền một nhà sư áo trắng đang đứng thẳng, toàn thân sạch sẽ không nhiễm bụi trần khiến người ta có cảm giác nơi đây bỗng biến thành mảnh đất tịnh thổ của phật môn.
“Như Ý Tăng...” Giọng nói Liệt Đao trở nên trang trọng.
Như Ý Tăng cười ấm áp:
“Hai vị thí chủ có bằng lòng theo bần tăng đi khỏi đây không?”
Cảnh Thiếu và người trên lưng hắn vẫn im lặng, phân vân không biết có nên tin Như Ý Tăng hay không.
“Tốt hơn là theo ta.” Từ phía khác, một người áo xanh chắp tay bước tới, âm khí ngút trời tựa như vừa leo từ cửu u địa ngục lên.
“Quỷ Vương thí chủ, từ khi chia tay đến nay vẫn còn tốt chứ?” Như Ý Tăng chắp tay trước ngực, không hề sợ hãi.
Tình thế đột nhiên thay đổi, ba phe tạo thành thế chân vạc, không ai dám ra tay trước sợ rút dây động rừng.
Cảnh Thiếu bỗng động, hắn không chạy về phía Như Ý Tăng cũng không chạy về phía Quỷ Vương mà phóng thẳng về trước rồi lại đổi hướng bước lên cây cầu đá chạy sang bờ bên kia.
Dưới tình huống này, phe nào ra tay cũng dễ bị hai phe còn lại vây công.
Vừa lên cầu, Cảnh Thiếu lại ngẩn người, trên cầu cũng có người đứng sẵn.
Khí chất người ấy lạnh lùng cô tịch, tay trái cầm kiếm, áo trắng như tuyết, chắp tay đứng thẳng lẳng lặng ngắm nhìn bóng trăng trên dòng nước dưới chân cầu. Thân thể hắn hòa cùng cầu đá, ánh trăng, nước sông thành một chỉnh thể không thể tách rời, mọi vật xung quanh đều bị bài xích.
Lại là một đại cao thủ... Cảnh Thiếu thả chậm bước chân.
Sau đó hắn thấy người kia quay đầu, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn. Người đó chậm rãi rút trường kiếm, động tác như trải qua vô số lần luyện tập, trước sau không khác một li, ẩn chứa ý vị và pháp tắc không thể diễn tả thành lời.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Mạnh Kỳ hờ hững nhìn đám người Quỷ Vương, Như Ý Tăng:
“Ai tới tiếp ta một kiếm?”
Tròng mắt Quỷ Vương co lại, lão hô khẽ:
“Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh!”
“Kinh thần kiếm?” Cảnh Thiếu khiếp sợ rồi trở nên vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.