Quyển 6 - Chương 183: Quan tưởng Nguyên Thủy
Mực Thích Lặn Nước
30/11/2018
Dịch giả: Tiểu Băng
Trên đài cao, thần tiên nghiệp vị đồ phủ một tầng quang mang thâm thúy, như xuyên qua hư không, xuyên qua vũ trụ, kết nối tới tiên giới mờ mịt hư vô, khí tức thần thánh chí cao chí đại thần thánh từ nó không ngừng tỏa ra, hóa thành những đóa sen vàng, khiến ai nấy đều muốn quỳ xuống bái lễ.
Cái tên bay ra, chiếu sáng toàn trường, bốn chữ to lơ lửng, chính là người ở vị trí ngay trung ương chính giữa của hàng danh tự đầu tiên, “Nguyên Thủy Thiên Tôn”!
Nguyên Thủy Thiên Tôn...... tất cả mọi người đều hóa đá.
Từ khi giáo chủ khai sáng ra Thái Bình đạo đêm nằm mơ thấy Thiên Đế, nên sau khi tế tự đổi gọi Thương Thiên là Hoàng Thiên, mới có “Thông thần thuật” truyền lưu, trải qua nhiều đời giao cảm với các vị tiên thần, rồi hoàn thiện dần, cuối cùng mới hình thành ra được bức Thần tiên nghiệp vị đồ này. Thời kì đầu tiên, thực ra là lấy Thiên Đế vi tôn, ở tối cao, hai bên là ngũ phương ngũ đế lúc ấy chỉ còn bốn vị và Đa Bảo Thiên Tôn, Trấn Nguyên đại tiên, song sau này suy xét đây là danh sách Đạo gia và tiên nhân Thiên Đình, sao bỏ qua Tam Thanh Đạo Tổ được, thế nên mới cung nghênh thêm vào, vốn chỉ để lên để bày lòng kính ý, chứ chẳng ai ngờ chuyện có người có thể giao cảm được với một trong họ.
Mà sự thật đã chứng minh, thần tiên nghiệp vị đồ sau khi được định hình lần cuối đến nay đã mấy vạn năm, người giỏi nhất cũng cảm ứng được tới ngũ phương ngũ đế, Trấn Nguyên Đa Bảo, không có ai giao cảm được với cấp cao hơn. Từng nghe nói giáo chủ khai sáng Thái Bình đạo từng mơ thấy Thiên Đế, đạt được vô lượng thần thông, song chỉ có Tam Thanh, là chí thủy chí chung chưa từng có thần dị hiện ra.
Nhưng giờ này ngày này, trong thị trấn nho nhỏ này, lại có một thiếu niên được người đứng đầu Tam Thanh, “Nguyên Thủy Thiên Tôn” chiếu cố, chuyện thế này bảo làm sao người ta tin nổi vào mắt mình?
Mấy vạn năm qua, thời gian thấm thoát, Thái Bình đạo đã phân hoá thành Hộ Quốc quan, Ngũ Đấu Mễ giáo, Hoàng Cân đạo, thế nhưng chưa từng có sự kiện nào sánh được tới cỡ này!
Tam Thanh thùy cố, Nguyên Thủy hạ chỉ. Chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì đại sự nghiêng trời lệch đất hay chăng?
Quang mang sáng lạn, bốn chữ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” to tướng bắn vào trong nên hoàn cung của Cam Nhược Hư, trong đầu y thêm một hạt giống hỗn độn, không lạnh không nóng, không lớn không nhỏ.
Cái tên quay trở về Thần tiên nghiệp vị đồ, sen vàng đều tán, tất cả trở về bình thường. Đến lúc này, mới có người phục hồi tinh thần, đầy kính sợ và cảm động khẽ niệm:
“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân......”
Nối tiếp theo người này, tất cả thiếu niên và người đến dự xem lễ trưởng thành đều cúi đầu, niệm theo:
“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân......”
Một tiếng nổ vô hình, bầu trời như vỡ ra, những tia mưa phùn rơi xuống, dính vào những người tham gia, không làm họ ướt, mà khiến họ lại cảm thấy thoải mái nói không nên lời, ai có bệnh đều đương nhiên không thuốc mà khỏi.
Thật là Nguyên Thủy Thiên Tôn! Là Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân! Thế là những tiếng tụng niệm càng thêm thành kính, càng thêm chân tâm, vang lên không ngừng. Cam Nhược Hư mở mắt, xoay lại ngơ ngác nhìn xuống dưới.
Tiết Liêm giật thót, đầu vã mồ hôi lạnh. Cam Nhược Hư lại trở thành Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả, mình phải làm cái gì bây giờ?
Sớm biết như thế ban nãy không miệng tiện như vậy!
Nhìn những đôi mắt vừa hâm mộ vừa kính sợ, Cam Nhược Hư như ăn được đường, vô cùng thoải mái và sung sướng.
Tất cả mọi thống khổ, vất vả của mình và cha mẹ, hôm nay đã được hồi báo!
Thực là hãnh diện!
“Thần tiên bảo vệ” của huyện lệnh chỉ là thiên sư lục đẳng, song ông đã tu trì nhiều năm, hồi phục tinh thần nhanh chóng, lập tức nghĩ:
Từ sau Hắc Đế, không ngờ lại xuất hiện Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả, xảy ra chuyện xưa nay chưa bao giờ có, phải chăng thế gian sắp thấy phải đại loạn thật sao?
Không được, nhất định phải mau chóng hộ tống Cam Nhược Hư nhập kinh, bảo vệ y, không thể để địch quốc cho người ám sát y trước khi y kịp trưởng thành!
Đáng tiếc đã không kịp phong tỏa tin tức...... Ông khẽ thở dài.
Huyện lệnh bước lên một bước, trao đổi mắt với đạo nhân chủ trì, cất cao giọng nói:
“Thần Quyến quốc ta hôm nay được Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân phù hộ, quả thật là chuyện trọng đại cả vạn năm mới có. Nhưng hiện giờ thiên hạ không thái bình, địch quốc yêu nhân không ngừng sinh sự, e là lúc nào cũng sẽ cho người tới ám sát. Rất mong chư vị trong vòng bảy ngày tới không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.” Ông nói, khẽ tỏa khí tức sức mạnh ra ngoài, để áp chế nhân tâm.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn” quyến giả chính là tấm biển chữ vàng của thời đại này, có sức mạnh của thần linh xuất thế, một khi xuất hiện loạn cục, những ai có thần tiên bảo vệ đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn hoặc Chân Võ đại đế đều đương nhiên sẽ đi theo, bất kể là Tinh Chủ cấp ba, tinh quân cấp bốn hay bất cứ cấp độ nào, chỉ cần nhìn thấy lá cờ in mấy chữ kia, đều sẽ có khả năng bị lửa giận của thần tiên tiêu diệt.
Bị thần thông và lời nói ảnh hưởng, tất cả mọi người đều cảm thấy huyện lệnh nói rất hay, có đạo lý, nên đều tuân theo.
Huyện lệnh nhìn Cam Nhược Hư, cúi người hành lễ, nói: “Cam công tử, thân phận của ngươi cao quý. Chuyện này trọng đại, ty chức sẽ lập tức đưa ngươi nhập kinh, để được bảo vệ. Ngươi chỉ có một khắc để từ biệt người nhà, có được hay không?”
“Được!” Cam Nhược Hư là thiếu niên tuổi trẻ, đang cao hứng phấn chấn, nhập kinh chính là ý muốn của y.
Huyện lệnh nhìn quanh, mỉm cười: “Để không làm người ta chú ý, khiến địch quốc nghi ngờ, ty chức sẽ cùng đưa cả mấy người ‘Thiên Bồng nguyên soái’ nhập kinh.”
Vừa đưa người, vừa truyền thư tốc hành, để kinh thành biết được càng nhanh càng tốt.
Giao cảm “Hắc Đế” Tính là cái gì, ở đây có “Nguyên Thủy Thiên Tôn” Quyến giả đó!
............
Trong căn nhà đã nhiều năm không tu sửa, Cam Nhược Hư má đỏ hồng, mắt sáng bừng nhìn cha mẹ, họ còn chưa kịp hỏi, y đã nói: “Cha, nương, con đã được tiên thần hạ cố!”
Phụ thân và mẫu thân y cùng sững ra, rồi rơi nước mắt, người sắp già mà khóc như con nít, xả ra bao nhiêu tủi thân và thống khổ.
“Hay, hay lắm!” Họ cùng nói, hơn nửa ngày mới nhớ ra đặt câu hỏi, “Là vị thần tiên nào?”
Cam Nhược Hư mím môi cười: “Tạm thời không nói được. Bảy sau này, hai người sẽ biết. Hôm nay hài nhi được Hộ Quốc quan ưu ái, phải tức khắc vào kinh tu hành.”
“Chuyện tốt, đây là chuyện tốt a!” Phụ thân và mẫu thân không hỏi thêm, đều nghĩ hẳn là con mình đã cảm ứng được một vị thần tiên khó lường, chắc là tinh quân cấp bốn nào đó.
............
Mấy chiếc xe ngựa chạy nhanh, Cam Nhược Hư và Ngô Cự ngồi đối diện với nhau.
Ngô Cự do dự, trộm nhìn Cam Nhược Hư, mãi tới khi người ta nhìn lại mình, mới gượng cười: “Ngươi vẫn luôn không nói dị trạng của mình cho bọn ta biết, thì ra là sợ làm bọn ta bị dọa.”
“Thực ra ta quả thật không có dị trạng gì, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tượng trưng cho vô, không có gì có lẽ mới là đúng.” Cam Nhược Hư đã bình tĩnh lại, tự tìm đường giải thích cho mình.
Ngô Cự thấy Cam Nhược Hư vẫn thái độ ấm áp, đánh bạo hỏi: “Ngươi đạt được là thần thông gì? Của ta là ‘Thiên Hà chân pháp’.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu Tam Thanh, sẽ ban cho quyến giả của mình thần thông gì đây?
Cam Nhược Hư ngẩn người, hình như mình không được cho thần thông gì cả?
Chẳng lẽ là cái hạt giống ở trong đầu kia?
“Chuyện hơi phức tạp, hiện giờ ta còn chưa biết đó là thần thông gì, cần phải từ từ cảm ngộ.” Cam Nhược Hư thật lòng đáp.
Ngô Cự cố tình lấy lòng, nên hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tới tối, đoàn người cũng đã tới Hộ quốc viện ở châu thành.
Vừa bước qua đại môn, Cam Nhược Hư liền thấy một đạo sĩ tóc bạc trắng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới, đứng trước mặt y kích động hỏi: “Ngươi là Cam quyến giả?”
“Chính là vãn bối.” Cam Nhược Hư mỉm cười hành lễ.
“Mau theo ta vào đây.” Lão đạo sĩ mặc kệ người khác, dẫn Cam Nhược Hư xuyên qua dãy nhà, đi ra “Tam Thanh điện” ở phía sau, vừa đi vừa tự giới thiệu mình, “Lão đạo là viện chủ Hộ quốc viện ở Hồ Châu, vừa biết tin ngươi được Tam Thanh Đạo Tổ để ý, được Nguyên Thủy Thiên Tôn hàng xuống phù hộ, là lập tức gặp ngươi, nói cho ngươi biết cách tu hành sau này.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả không mơ ước đế tòa hoặc bị địch quốc dụ hoặc, thì người tiếp theo nhậm chức quan chủ Hộ Quốc quan chính là người này, làm sao không giao hảo cho sớm?
“Cảm ơn viện chủ.” Cam Nhược Hư đang lo không hiểu thần thông mình có.
Trong Tam Thanh điện, vị trí cao nhất ở giữa chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trái là Linh Bảo, bên phải là Đạo Đức, cả tòa điện toát ra một cảm giác vô cùng thần thánh.
“Sau khi được thần tiên bảo vệ, thì mỗi ngày phải quan tượng ngay trước thần tượng của ngài, gia tăng lạc ấn, dần chuyển hạt giống thần thông thành thân ảnh của thần tiên. Sức mạnh này có thể đến từ chính bản thân thần tiên hoặc sức mạnh trời đất tương ứng. Chỉ cần gia tăng liên hệ, là có thể dần cảm ứng được thần tiên chi lực hoặc pháp tắc trời đất tương ứng, khả năng phản hồi ngày càng tăng lên......” Lão đạo sĩ chỉ vào bồ đoàn ở trước tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, “Ngươi ngồi ở đó để quan tưởng Thiên Tôn.”
Cam Nhược Hư gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, theo cách dạy quan muốn của lão đạo sĩ, tĩnh tâm như nước, chìm vào một trạng thái kì diệu, mắt nhìn thẳng vào pho tượng Nguyên Thủy.
Y nhìn thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi. Y thấy mình như đi tới một ngọn núi rất đẹp, đang theo thềm đá đi lên trên, hai bên có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đến một cái đạo quan tên là “Ngọc Hư cung”. Y đi vào trong đạo quan, bước vào trong điện, nhìn thấy ba pho tượng Tam Thanh, vị trí trung ương có một đạo nhân mặc bào xanh đang ngồi, ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai ngả bạc, một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, thâm thúy đến mức thể dung nạp vạn vật.
Đây là Chân Linh tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Tất cả tâm thần của Cam Nhược Hư đều bị đôi mắt kia thu hút.
Trên đài cao, thần tiên nghiệp vị đồ phủ một tầng quang mang thâm thúy, như xuyên qua hư không, xuyên qua vũ trụ, kết nối tới tiên giới mờ mịt hư vô, khí tức thần thánh chí cao chí đại thần thánh từ nó không ngừng tỏa ra, hóa thành những đóa sen vàng, khiến ai nấy đều muốn quỳ xuống bái lễ.
Cái tên bay ra, chiếu sáng toàn trường, bốn chữ to lơ lửng, chính là người ở vị trí ngay trung ương chính giữa của hàng danh tự đầu tiên, “Nguyên Thủy Thiên Tôn”!
Nguyên Thủy Thiên Tôn...... tất cả mọi người đều hóa đá.
Từ khi giáo chủ khai sáng ra Thái Bình đạo đêm nằm mơ thấy Thiên Đế, nên sau khi tế tự đổi gọi Thương Thiên là Hoàng Thiên, mới có “Thông thần thuật” truyền lưu, trải qua nhiều đời giao cảm với các vị tiên thần, rồi hoàn thiện dần, cuối cùng mới hình thành ra được bức Thần tiên nghiệp vị đồ này. Thời kì đầu tiên, thực ra là lấy Thiên Đế vi tôn, ở tối cao, hai bên là ngũ phương ngũ đế lúc ấy chỉ còn bốn vị và Đa Bảo Thiên Tôn, Trấn Nguyên đại tiên, song sau này suy xét đây là danh sách Đạo gia và tiên nhân Thiên Đình, sao bỏ qua Tam Thanh Đạo Tổ được, thế nên mới cung nghênh thêm vào, vốn chỉ để lên để bày lòng kính ý, chứ chẳng ai ngờ chuyện có người có thể giao cảm được với một trong họ.
Mà sự thật đã chứng minh, thần tiên nghiệp vị đồ sau khi được định hình lần cuối đến nay đã mấy vạn năm, người giỏi nhất cũng cảm ứng được tới ngũ phương ngũ đế, Trấn Nguyên Đa Bảo, không có ai giao cảm được với cấp cao hơn. Từng nghe nói giáo chủ khai sáng Thái Bình đạo từng mơ thấy Thiên Đế, đạt được vô lượng thần thông, song chỉ có Tam Thanh, là chí thủy chí chung chưa từng có thần dị hiện ra.
Nhưng giờ này ngày này, trong thị trấn nho nhỏ này, lại có một thiếu niên được người đứng đầu Tam Thanh, “Nguyên Thủy Thiên Tôn” chiếu cố, chuyện thế này bảo làm sao người ta tin nổi vào mắt mình?
Mấy vạn năm qua, thời gian thấm thoát, Thái Bình đạo đã phân hoá thành Hộ Quốc quan, Ngũ Đấu Mễ giáo, Hoàng Cân đạo, thế nhưng chưa từng có sự kiện nào sánh được tới cỡ này!
Tam Thanh thùy cố, Nguyên Thủy hạ chỉ. Chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì đại sự nghiêng trời lệch đất hay chăng?
Quang mang sáng lạn, bốn chữ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” to tướng bắn vào trong nên hoàn cung của Cam Nhược Hư, trong đầu y thêm một hạt giống hỗn độn, không lạnh không nóng, không lớn không nhỏ.
Cái tên quay trở về Thần tiên nghiệp vị đồ, sen vàng đều tán, tất cả trở về bình thường. Đến lúc này, mới có người phục hồi tinh thần, đầy kính sợ và cảm động khẽ niệm:
“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân......”
Nối tiếp theo người này, tất cả thiếu niên và người đến dự xem lễ trưởng thành đều cúi đầu, niệm theo:
“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân......”
Một tiếng nổ vô hình, bầu trời như vỡ ra, những tia mưa phùn rơi xuống, dính vào những người tham gia, không làm họ ướt, mà khiến họ lại cảm thấy thoải mái nói không nên lời, ai có bệnh đều đương nhiên không thuốc mà khỏi.
Thật là Nguyên Thủy Thiên Tôn! Là Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân! Thế là những tiếng tụng niệm càng thêm thành kính, càng thêm chân tâm, vang lên không ngừng. Cam Nhược Hư mở mắt, xoay lại ngơ ngác nhìn xuống dưới.
Tiết Liêm giật thót, đầu vã mồ hôi lạnh. Cam Nhược Hư lại trở thành Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả, mình phải làm cái gì bây giờ?
Sớm biết như thế ban nãy không miệng tiện như vậy!
Nhìn những đôi mắt vừa hâm mộ vừa kính sợ, Cam Nhược Hư như ăn được đường, vô cùng thoải mái và sung sướng.
Tất cả mọi thống khổ, vất vả của mình và cha mẹ, hôm nay đã được hồi báo!
Thực là hãnh diện!
“Thần tiên bảo vệ” của huyện lệnh chỉ là thiên sư lục đẳng, song ông đã tu trì nhiều năm, hồi phục tinh thần nhanh chóng, lập tức nghĩ:
Từ sau Hắc Đế, không ngờ lại xuất hiện Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả, xảy ra chuyện xưa nay chưa bao giờ có, phải chăng thế gian sắp thấy phải đại loạn thật sao?
Không được, nhất định phải mau chóng hộ tống Cam Nhược Hư nhập kinh, bảo vệ y, không thể để địch quốc cho người ám sát y trước khi y kịp trưởng thành!
Đáng tiếc đã không kịp phong tỏa tin tức...... Ông khẽ thở dài.
Huyện lệnh bước lên một bước, trao đổi mắt với đạo nhân chủ trì, cất cao giọng nói:
“Thần Quyến quốc ta hôm nay được Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân phù hộ, quả thật là chuyện trọng đại cả vạn năm mới có. Nhưng hiện giờ thiên hạ không thái bình, địch quốc yêu nhân không ngừng sinh sự, e là lúc nào cũng sẽ cho người tới ám sát. Rất mong chư vị trong vòng bảy ngày tới không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.” Ông nói, khẽ tỏa khí tức sức mạnh ra ngoài, để áp chế nhân tâm.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn” quyến giả chính là tấm biển chữ vàng của thời đại này, có sức mạnh của thần linh xuất thế, một khi xuất hiện loạn cục, những ai có thần tiên bảo vệ đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn hoặc Chân Võ đại đế đều đương nhiên sẽ đi theo, bất kể là Tinh Chủ cấp ba, tinh quân cấp bốn hay bất cứ cấp độ nào, chỉ cần nhìn thấy lá cờ in mấy chữ kia, đều sẽ có khả năng bị lửa giận của thần tiên tiêu diệt.
Bị thần thông và lời nói ảnh hưởng, tất cả mọi người đều cảm thấy huyện lệnh nói rất hay, có đạo lý, nên đều tuân theo.
Huyện lệnh nhìn Cam Nhược Hư, cúi người hành lễ, nói: “Cam công tử, thân phận của ngươi cao quý. Chuyện này trọng đại, ty chức sẽ lập tức đưa ngươi nhập kinh, để được bảo vệ. Ngươi chỉ có một khắc để từ biệt người nhà, có được hay không?”
“Được!” Cam Nhược Hư là thiếu niên tuổi trẻ, đang cao hứng phấn chấn, nhập kinh chính là ý muốn của y.
Huyện lệnh nhìn quanh, mỉm cười: “Để không làm người ta chú ý, khiến địch quốc nghi ngờ, ty chức sẽ cùng đưa cả mấy người ‘Thiên Bồng nguyên soái’ nhập kinh.”
Vừa đưa người, vừa truyền thư tốc hành, để kinh thành biết được càng nhanh càng tốt.
Giao cảm “Hắc Đế” Tính là cái gì, ở đây có “Nguyên Thủy Thiên Tôn” Quyến giả đó!
............
Trong căn nhà đã nhiều năm không tu sửa, Cam Nhược Hư má đỏ hồng, mắt sáng bừng nhìn cha mẹ, họ còn chưa kịp hỏi, y đã nói: “Cha, nương, con đã được tiên thần hạ cố!”
Phụ thân và mẫu thân y cùng sững ra, rồi rơi nước mắt, người sắp già mà khóc như con nít, xả ra bao nhiêu tủi thân và thống khổ.
“Hay, hay lắm!” Họ cùng nói, hơn nửa ngày mới nhớ ra đặt câu hỏi, “Là vị thần tiên nào?”
Cam Nhược Hư mím môi cười: “Tạm thời không nói được. Bảy sau này, hai người sẽ biết. Hôm nay hài nhi được Hộ Quốc quan ưu ái, phải tức khắc vào kinh tu hành.”
“Chuyện tốt, đây là chuyện tốt a!” Phụ thân và mẫu thân không hỏi thêm, đều nghĩ hẳn là con mình đã cảm ứng được một vị thần tiên khó lường, chắc là tinh quân cấp bốn nào đó.
............
Mấy chiếc xe ngựa chạy nhanh, Cam Nhược Hư và Ngô Cự ngồi đối diện với nhau.
Ngô Cự do dự, trộm nhìn Cam Nhược Hư, mãi tới khi người ta nhìn lại mình, mới gượng cười: “Ngươi vẫn luôn không nói dị trạng của mình cho bọn ta biết, thì ra là sợ làm bọn ta bị dọa.”
“Thực ra ta quả thật không có dị trạng gì, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tượng trưng cho vô, không có gì có lẽ mới là đúng.” Cam Nhược Hư đã bình tĩnh lại, tự tìm đường giải thích cho mình.
Ngô Cự thấy Cam Nhược Hư vẫn thái độ ấm áp, đánh bạo hỏi: “Ngươi đạt được là thần thông gì? Của ta là ‘Thiên Hà chân pháp’.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng đầu Tam Thanh, sẽ ban cho quyến giả của mình thần thông gì đây?
Cam Nhược Hư ngẩn người, hình như mình không được cho thần thông gì cả?
Chẳng lẽ là cái hạt giống ở trong đầu kia?
“Chuyện hơi phức tạp, hiện giờ ta còn chưa biết đó là thần thông gì, cần phải từ từ cảm ngộ.” Cam Nhược Hư thật lòng đáp.
Ngô Cự cố tình lấy lòng, nên hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tới tối, đoàn người cũng đã tới Hộ quốc viện ở châu thành.
Vừa bước qua đại môn, Cam Nhược Hư liền thấy một đạo sĩ tóc bạc trắng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới, đứng trước mặt y kích động hỏi: “Ngươi là Cam quyến giả?”
“Chính là vãn bối.” Cam Nhược Hư mỉm cười hành lễ.
“Mau theo ta vào đây.” Lão đạo sĩ mặc kệ người khác, dẫn Cam Nhược Hư xuyên qua dãy nhà, đi ra “Tam Thanh điện” ở phía sau, vừa đi vừa tự giới thiệu mình, “Lão đạo là viện chủ Hộ quốc viện ở Hồ Châu, vừa biết tin ngươi được Tam Thanh Đạo Tổ để ý, được Nguyên Thủy Thiên Tôn hàng xuống phù hộ, là lập tức gặp ngươi, nói cho ngươi biết cách tu hành sau này.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả không mơ ước đế tòa hoặc bị địch quốc dụ hoặc, thì người tiếp theo nhậm chức quan chủ Hộ Quốc quan chính là người này, làm sao không giao hảo cho sớm?
“Cảm ơn viện chủ.” Cam Nhược Hư đang lo không hiểu thần thông mình có.
Trong Tam Thanh điện, vị trí cao nhất ở giữa chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trái là Linh Bảo, bên phải là Đạo Đức, cả tòa điện toát ra một cảm giác vô cùng thần thánh.
“Sau khi được thần tiên bảo vệ, thì mỗi ngày phải quan tượng ngay trước thần tượng của ngài, gia tăng lạc ấn, dần chuyển hạt giống thần thông thành thân ảnh của thần tiên. Sức mạnh này có thể đến từ chính bản thân thần tiên hoặc sức mạnh trời đất tương ứng. Chỉ cần gia tăng liên hệ, là có thể dần cảm ứng được thần tiên chi lực hoặc pháp tắc trời đất tương ứng, khả năng phản hồi ngày càng tăng lên......” Lão đạo sĩ chỉ vào bồ đoàn ở trước tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, “Ngươi ngồi ở đó để quan tưởng Thiên Tôn.”
Cam Nhược Hư gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, theo cách dạy quan muốn của lão đạo sĩ, tĩnh tâm như nước, chìm vào một trạng thái kì diệu, mắt nhìn thẳng vào pho tượng Nguyên Thủy.
Y nhìn thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi. Y thấy mình như đi tới một ngọn núi rất đẹp, đang theo thềm đá đi lên trên, hai bên có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đến một cái đạo quan tên là “Ngọc Hư cung”. Y đi vào trong đạo quan, bước vào trong điện, nhìn thấy ba pho tượng Tam Thanh, vị trí trung ương có một đạo nhân mặc bào xanh đang ngồi, ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai ngả bạc, một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, thâm thúy đến mức thể dung nạp vạn vật.
Đây là Chân Linh tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Tất cả tâm thần của Cam Nhược Hư đều bị đôi mắt kia thu hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.