Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 7 - Chương 27: Ra tay

Mực Thích Lặn Nước

13/02/2019

Oanh!

Kiếm khí bị hỗn loạn, bị xé mạnh ra, một cây gậy với tư thế không gì không thể phá mạnh mẽ xuyên thủng kiếm trận.

Oanh!

Hình chiếu Tru Tiên tứ kiếm quanh người Mạnh Kỳ rung lắc dữ dội, nghiến lên ken két như không chịu nổi gánh nặng, gợn sóng cơ hồ sắp thành cuộn sóng.

Hắn nhìn thấy một cây gậy đầu có kim cô, quanh thân lượn lờ thiểm điện, trong sinh diệt là kiếm khí ở vùng Hãn Hải, sức mạnh khủng khiếp khiến tiên kiếm màu xanh ở Hãn Hải rung lắc, kiếm trận áp chế Ngưu Ma vương bị tan rã một phần, lại còn chia ra một phần đánh tới Na Tra và di thể Nhân Hoàng.

Kim Cô bổng!

Tề Thiên Đại Thánh!

Ba chữ này hiện ra trong đầu hắn. Mạnh Kỳ hiểu Tôn Ngộ Không đã ra tay. Đây là nhân vật có thực lực hoàn chỉnh duy nhất ngoài Thanh Đế, vẫn duy trì được trạng thái Tạo Hóa đỉnh phong, Tru Tiên kiếm trận dù có mạnh, nhưng tứ kiếm mới chỉ thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt giai đối phó kẻ mới vào Tạo Hóa, chứ không thể ngăn nổi Mĩ Hầu vương.

Đối với một kích này, Mạnh Kỳ chỉ có ba ấn tượng:

Cường thế! Ngang ngược! Hung bạo!

Đông!

Kim Cô bổng choán khắp không gian, đẩy di thể Nhân Hoàng sang bên, chặn đứng khả năng không chỗ không ở của Na Tra.

Ngưu Ma vương bắt lấy cơ hội, theo chỗ hổng bị phá vỡ độn lên trên không, sắp thoát ra khỏi Tru Tiên kiếm trận.

Đúng lúc này, trời cao tối sầm xuống, một cái cổ ấn màu xám xanh từ đâu đè xuống, nặng nề ập xuống Ngưu Ma vương.

Trong phút chốc, đất trời như đảo ngược, Ngưu Ma vương ở giữa hư không, đối mặt với sự nghiền áp của “Cả” Chân Thật giới, trong lòng chỉ có một cảm giác mình sao mà nhỏ bé quá, xung quanh không chỗ nào né vào được.

Đây là cấp Thiên Tôn ra tay!

“Quảng Thành tử!” Ngưu Ma vương cấp tốc độn ngược trở xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, dĩ nhiên đã nhận ra người cản đường mình là ai!

“Quảng Thành sư huynh......” Mạnh Kỳ thao túng kiếm trận muốn bù lại chỗ hổng.

Quảng Thành tử tuy còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chỉ có thể hàng xuống một tia sức mạnh, nhưng Phiên Thiên ấn bản thân đã có đặc thù, dù chưa luyện chế thành tuyệt thế thần binh, không cần thức tỉnh, thì cũng phát huy được gần như toàn bộ sức mạnh của mình, như nhổ cả một ngọn núi để nện người, chỉ dựa vào sức nặng là đã đủ, chẳng cần thần dị nào khác, cũng chẳng cần sơn phong “Thức tỉnh”, thuần túy lấy lực đè người, lấy tài liệu bản thân đè người.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, nếu không thức tỉnh, không có linh tính, thì ai mà lấy được “Phiên Thiên ấn”, lấy được nhiều mảnh vỡ Chân Thật giới như vậy?

Ngoài chủ nhân Quảng Thành Thiên Tôn của nó, trong cảnh giới Tạo Hóa e là chẳng có được mấy người. Dù Mạnh Kỳ có nhục thân mạnh mẽ, lực khỏe vô cùng, thì cũng chẳng dùng nó nổi. Muốn dùng nó nện người thì trước hết phải cầm được nó ném ra, cũng chính vì vậy, hắn mới không hề đi mượn Phiên Thiên ấn.

Cổ ấn đánh xuống, tốc độ độn xuống của Ngưu Ma vương càng lúc càng chậm, hư không xung quanh bị gấp khúc, không biết bao nhiêu trời đất sáng lập bị ép về phía nó, tạo thành một cái lồng giam. Không chỉ vậy, thời gian cũng trở nên thong thả, động tác của Ngưu Ma vương trở thành chậm rì rì.



Kim Cô bổng lại lóe lên, vừa ngăn cản Mạnh Kỳ bù lại chỗ hổng, vừa cứng chạm cứng với Phiên Thiên ấn!

Đương!

Cổ ấn xám xanh khựng lại, bị đẩy lùi ngược lên trên. Kim Cô bổng cũng bị chấn động thu nhỏ lại, khiến Na Tra và di thể Nhân Hoàng thoát khỏi uy hiếp của nó, nhưng dư ba mạnh mẽ tới mức ở giữa không trung làm nổ một vũ trụ, vô số tinh vân bị thu hẹp lại, quang mang quét ngang bốn phía.

Không dám nói dư ba này có thể làm vỡ tan vùng đất hạch tâm của Chân Thật giới, nhưng ít ra có thể khiến cả Đại Chu hóa thành tử địa. Mạnh Kỳ khe khẽ thở dài, thao túng kiếm trận, thả lỏng hạn chế, tập trung sức mạnh, dâng lên khí mang, diệt trừ dư ba.

Ngưu Ma vương lại chộp lấy cơ hội, độn tới ranh giới của kiếm trận, nhưng phía trước đã có một mũi Hỏa Tiêm thương đâm tới, nét mặt kiêu ngạo Na Tra hiện ra trước mắt.

............

“Không!”

Vô Thượng chân phật bị kiếm trận thôn phệ, bạch quang thuần túy ngưng tụ thân thể bị kiếm khí phân cách, kéo vào trong hỗn loạn không biên giới.

Nếu còn ở trạng thái như hồi Linh sơn, nó cần gì phải e ngại Tru Tiên kiếm trận này, nhưng sự không do người, nó mới phải dựa vào thôn phệ Pháp Hoa Lâm Đại Bồ Tát mới khôi phục tới được cấp độ mới vào Tạo Hóa.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Vô Thượng chân phật bị hôi phi yên diệt.

Trong một vũ trụ nào đó, trong một giáo đường, trước một quan tài cổ xưa dựng đứng một cây thập tự giá màu máu, trên treo ngược một nam tử lõa lồ, cảnh tượng đầy điên cuồng và khát máu, xung quanh có rất nhiều tín đồ phủ phục cúng bái.

Ba!

Thiểm điện bốn màu chiếu sáng cả giáo đường, nam nhân bị treo trên thập tự giá rớt xuống, cây thập tự máu cũng bị bốc cháy lên một ngọn lửa vô hình.

Các tín đồ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng, đầy sợ hãi và kinh khủng.

Chủ nhân của bọn họ, Đọa Lạc Thượng Đế của bọn họ, đã tử vong!

............

Di Lặc ngồi ở mắt trận, dưới thân sen trắng thành đài, bốn phía La Hán Bồ Tát thành trận, Vạn Phật triều tông, miễn cưỡng chống đỡ kiếm khí không ngừng bắn xuống, trên đỉnh đầu ba viên Xá Lợi tử nở rộ hào quang, bên trong phật quang trầm phù không ngớt.

Lão nhìn Vạn Phật đại trận bên ngoài, nhìn kẻ địch số mệnh, nhìn cặp mắt trọng đồng kia.

Nhân Hoàng...... Di Lặc thầm thở dài.

Một đối thủ đáng tôn kính, đáng tiếc......

Di thể Nhân Hoàng xuất hiện nơi đây, trong đồng tử chiếu hình ảnh Di Lặc, và những hành động lão đã làm trong vòng mười sát na trước đó, cả chuyện chiến đấu với Vô Thượng chân phật, chuyện dùng bản thân và Đại Diệu Tướng làm mắt trận, lập lại Vạn Phật đại trận, diệt trừ kiếm khí.

Đạm kim lóe lên, Nhân Hoàng kiếm chém ra, chém vào mấy sát na trước đó, nhưng không hề chém vào Di Lặc, là bổ về phía Đại Diệu Tướng, nếu cái mắt trận còn lại không thể thành hình, Vạn Phật đại trận đương nhiên sẽ hỗn loạn, Tru Tiên kiếm trận lập tức có thể nuốt chửng Di Lặc.

Kiếm quang chém xuống, mắt thấy đã sắp chém trúng mục tiêu, thì phía trước nó đột nhiên xuất hiện một viên Xá Lợi tử!



Phốc!

Kiếm quang bị Xá Lợi tử ngăn cản, Di Lặc không ngờ có thể thông qua khả năng tượng trưng quá khứ của viên Xá Lợi tử, chặn được Nhân Hoàng kiếm.

Xá lợi này là kết tinh của việc thăm dò con đường Bỉ Ngạn của Phật Tổ tương lai.

Nhân Hoàng không chịu dừng, kiếm quang tiếp tục chém vào quá khứ, va chạm mãnh liệt với Di Lặc Xá Lợi tử.

Nụ cười trên mặt Di Lặc cứng lại, đài sen trắng dưới thân bắt đầu héo rũ, thao túng quá khứ đối với cảnh giới thực lực của Xá Lợi tử hiện giờ là quá nặng, cơ bản không thể duy trì lâu.

Nếu không cản được Nhân Hoàng quấy nhiễu, Vạn Phật đại trận sẽ bị phá vỡ, Vô Thượng chân phật chính là vết xe đổ.

Trong khi đó, Hao Thiên khuyển vẫn còn đang trốn ở chỗ nào đó, nên lão chỉ có thể thu hẹp phạm vi của phật trận, vỏn vẹn chỉ còn bao hàm Phật quốc, không thể lấy được hương khói nguyện lực từ bên ngoài để bổ sung được nữa.

Kiếm quang lại sáng lên, chém “Quá khứ Xá Lợi tử” nứt ra mấy đường, làm Đại Diệu Tướng cũng bị ảnh hưởng.

Vạn Phật đại trận liền xảy ra hỗn loạn, kiếm quang bắn xuống, từng hư ảnh Kim Thân Phật Đà dần tan biến, những chữ vạn vỡ tan, những tầng kết giới lưu ly tan thành mây khói, sắp bị tan vỡ.

Đại trận sắp bị phá!

Đột nhiên, kiếm trận lại bị xé rách, một vầng mặt trời xuất hiện, như kết nối tới một Phật quốc tịnh thổ ở một nơi xa vô cùng nào đó, ở giữa tịnh thổ đó, trên đỉnh Tu Di sơn, trên Tứ Thiện thiên, có một Kim Thân Phật Đà cổ xưa, trí tuệ ngồi ngay ngắn, sau đầu có phật quang viên mãn vô ngần, tạo thành “Đại Nhật”, tay nâng một ngọn cổ đăng lưu ly ẩn chứa rất nhiều sắc thái nhân quả!

Ngọn đèn sáng lên, tinh tuyến hiện ra dày đặc, di thể Nhân Hoàng như bị sa vào một vũ trụ khác, một vũ trụ chỉ có nhân quả chi tuyến, một màu u ám, dây nhân quả sáng lấp lóe, băng lãnh tĩnh mịch, khiến ông đang không có linh trí nhất thời tìm không thấy đường trở về, Vạn Phật đại trận vừa có cổ đăng chiếu vào, lập tức được củng cố.

Nhiên Đăng Cổ Phật!

Tạo Hóa viên mãn Cổ Phật!

Để cứu Di Lặc, ông ta quyết định thức tỉnh!

Vũ trụ nhân quả...... Mạnh Kỳ nhìn nó, trong mắt hiện ra Đạo Nhất lưu ly đăng.

Ánh đèn đen trắng chiếu theo mối liên hệ, chiếu tới cái vũ trụ kì dị chỉ có nhân quả chi tuyến kia, chiếu sáng con đường trở về cho Nhân Hoàng!

Đúng lúc này, ở trong hư không nhảy ra một cái hồ lô màu đỏ thắm, một làn hào quang rực sáng tới tận trời, bên trong hiện ra một vật, có mi có mắt, băng lãnh sát lục, trong mắt bắn ra hai đạo bạch quang, thẳng tắp bắn tới vầng phật quang viên mãn như mặt trời.

“Lục Áp!”

Nhiên Đăng phát ra tiếng kêu trang nghiêm vang vọng, ngữ khí rõ ràng là kinh ngạc.

Lục Áp, kẻ bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phong ấn vạn cổ, không ngờ lại giúp đỡ Nhân Hoàng và liên thủ với Ngọc Hư nhất mạch!

Lúc này, kiếm trận điên cuồng tứ lược, Bát Cửu hóa thân của Mạnh Kỳ lại xuất hiện ở Giang Đông, một tay xách Tuyệt Đao, một tay cầm Đại Trí Tuệ kiếm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook