Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 6 - Chương 163: Thập sát phá trận

Mực Thích Lặn Nước

11/11/2018

Dịch: Tiểu Băng

Ngọc Thanh cung khẽ rung lên, cảm nhận được động tĩnh từ giếng cổ truyền đến.

Không cần quay đầu, không cần tạm dừng, Mạnh Kỳ cũng biết vị Truyền Thuyết kia của La giáo đã gặp phải hình chiếu Nguyên Thủy, và đang chiến đấu tới giai đoạn kịch liệt nhất, hơn nữa còn sắp sửa thoát khốn, nếu hắn bị Cửu Khúc Hoàng Hà trận cản chân quá lâu, vậy thì sẽ không còn kịp nữa.

Thiên tiên và Truyền Thuyết chênh lệch nhau bao nhiêu hắn biết rất rõ.

Nên, lần này vào trận, không chỉ muốn xông qua, còn phải xông qua một cách nhanh nhất.

Tâm như minh kính, không dính bụi trần, Mạnh Kỳ nhắm mắt, khóa chặt nhĩ khiếu, phong bế xúc giác, thu hồi mọi cảm quan, trời đất trở nên trầm tĩnh, vũ trụ đều ở trong lòng.

Hắn quên đi thắng bại, quên đi gian nan, quên đi mọi thứ xung quanh, trong thần thức và tâm niệm chỉ có thanh đao trong tay đang tỏa ra ánh sáng tím sáng rực, chiếu sáng trời đất.

Rào rào!

Mạnh Kỳ nhắm mắt bước vào Cửu Khúc Hoàng Hà trận, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi. Sóng triều cuồn cuộn, vẩn đục đung đưa bọt trắng, cả trời đất đều bị dòng sông này choán hết, mỗi một giọt nước đều có thể làm hao mòn đạo lực, phân giải Pháp Thân!

Ông!

Giữa không trung, Hỗn Nguyên Kim Đấu xoay tròn, một đạo kim quang rơi xuống, tốc độ cực nhanh khiến người ta cơ bản không sao tránh kịp, như ánh nắng sớm, như ánh trăng đêm, khi ngươi nhìn thấy hoặc cảm nhận được, thì nó đã chiếu vào tâm linh của ngươi rồi.

Tốc độ của ánh sáng nhanh bao nhiêu, thì tốc độ của nó cũng gần như giống vậy, khi có cảm ứng được nó, thì nó đã đánh tới người. Thời toàn thịnh, mà Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn cũng còn chưa từng tránh được.

Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân nếu cùng giai thì có thể cản được, nhưng hôm nay một là Địa tiên một là Thiên tiên.

Kim quang chiếu xuống, tới đầu Mạnh Kỳ, thì một ánh đao tím lịm không tưởng đã đột ngột hiện lên, vừa vặn chắn đỡ kim quang.

Đương!

Tử Điện tán loạn, kim mang phân tán, chiếu sáng khuôn mặt vẫn còn đang nhắm mắt của Mạnh Kỳ. Hắn đã hoàn toàn tin tưởng vào đao pháp của mình, tin tưởng vào Tuyệt Đao trong tay.

Đương đương đương đương!!!!

Hỗn Nguyên Kim Đấu xoay tròn, từng đạo kim mang đánh xuống, thi nhau bắn tới, không ngừng công kích, Bá Vương Tuyệt Đao cũng không ngừng lấp lóe, khi trái khi phải, chặn đứng những tia kim quang, không sai lệch chút nào, cứ như ‘không đâu không ở’.

Thực ra, khi có Hư Không ấn nhập đao, muốn tạo ra hiệu quả không đâu không ở trong một phạm vi nhỏ thôi thì làm không khó, nhưng cái khó là ở chỗ phải phán đoán trong tình trạng chiến đấu cao tốc. Một ý niệm của Địa tiên nhanh tới mức nào, thì tốc độ kim mang chiếu xuống cũng nhanh như vậy, lại còn không hề có vị trí cố định. Phải phán đoán đúng thì mới cản được. Với cảnh giới của Mạnh Kỳ hiện giờ, dù có cảm ứng kịp, vung đao ra thì cũng vẫn có khả năng bị trễ.

Lúc ngươi cảm ứng được nó, thì ngươi cũng đã “chết”......



Chỉ có tin tưởng vào sự phán đoán của Tuyệt Đao, vận chuyển hư không đao pháp, giống như biết trước chiêu thức của địch, mới có khả năng phòng được.

Mạnh Kỳ hai mắt nhắm nghiền, thần sắc trầm tĩnh, trường đao trong tay không ngừng lấp lóe, khi bổ khi chém khi hất, song luôn chặn đứng kim mang, thân đao lôi đình bắn tung toé, quang mang sáng lạn, tốc độ không chút suy suyển, không hề bị Hỗn Nguyên Kim Đấu hạn chế, ảnh hưởng.

Trên đầu hắn bay ra một đóa khánh vân nguyên thủy u ám, thả xuống những đạo quang mang hỗn độn, dưới chân kết ra những đóa sen xanh hỗn độn, nâng hắn đi tới, mỗi khi bị nước của Cửu Khúc Hoàng Hà làm hao mòn lại lại mọc ra một đóa sen mới.

Bích Cảnh Tuyền đứng thẳng trong trận, chỉ tay mọt cái, cấm pháp biến đổi. Nước ao rít lên, cuồn cuộn ào đến, làm hao mòn đạo lực, phân giải ánh đao, hỗ trợ Hỗn Nguyên Kim Đấu, bày ra thế thập diện mai phục rậm rạp dày đặc đầy trời.

Phanh phanh phanh!

Mạnh Kỳ vung tay, ánh đao tím lịm lấp loáng như một con rồng điện tím quay quanh người hắn, chống đỡ kim mang, thôn phệ nước sông, ngăn cản những đợt sóng nước ào ạt, lôi đình không ngừng bị nước sông làm hao mòn, song cũng không ngừng sinh mới.

Mặc dù có bọt nước lọt lưới, bắn tới hỗn độn u quang, thì cũng chỉ làm hao mòn một chút lớp bên ngoài, chớp mắt là lại khôi phục như cũ.

Mạnh Kỳ tăng tốc, những đóa sen xanh dưới chân không ngừng mất đi, sinh mới, tan rồi lại hiện, hiện rồi lại tan, đưa hắn vượt ao.

Đặng đặng, đặng đặng, Mạnh Kỳ sải bước đi tới, kim mang bị hắn chém văng tứ tán, sóng nước bị hất văng, chỉ trong mấy hơi, hắn đã tới trung tâm của trận.

Bích Cảnh Tuyền tay kết ấn, đẩy tới trước. Hỗn Nguyên Kim Đấu bỗng dừng lại, nghiêng ào xuống. Nước trời đổ sập như đập lớn vỡ đê, kim mang ồ ạt tràn ra, kết hợp với nước ao, nhấn chìm cả trời đất, cả không gian xung quanh. Xung quanh Mạnh Kỳ đều là hủy diệt.

Mạnh Kỳ nhắm mắt như đang nhập định, không cảm ứng được những gì đang xảy ra xung quanh mình.

Một ánh đao tím rực tới tuyệt đỉnh lóe lên, sắc bén và bá đạo đánh tan kim mang trước mặt, tạo ra trời đất mới. Sau đó, tử điện tản ra, kết thành một trận pháp, xây dựng một thế giới lôi đình ở xung quanh Mạnh Kỳ, chống đỡ sóng gió.

Trời đất không tồn, thân ta độc tồn!

Thân đi theo đao, Mạnh Kỳ như con cá lướt nước, xuyên qua dòng nước cuồn cuộn, hướng về phía bờ.

Bích Cảnh Tuyền thấy không cản được hắn, khẽ thở dài, lấy ra một vật, ném lên trời, hóa thành hai con giao long quấn nhau thành hình cái kéo, cắt thẳng về phía Mạnh Kỳ.

Giao Long một âm một dương, như cái kéo như cối xay, có thể cắt đứt vạn vật, cắt đứt thế giới, Tuyệt Đao cảm ứng được sự uy hiếp của nó, bổ mạnh tới trước, chém thẳng vào ngay giữa giao thân.

Nhưng Hỗn Nguyên Kim Đấu đã cùng lúc đánh xuống ba trăm sáu mươi lăm đạo kim mang, công kích vào các khiếu huyệt của Mạnh Kỳ, khiến hắn đầu đuôi khó lo được cho nhau.

Mạnh Kỳ bình thản, thân thể phình ra, tỏa ra một khí tức vũ trụ bàng bạc, như muốn hủy diệt tất cả.

Ầm!

Mạnh Kỳ đã chọn tự bạo Pháp Thân!

Ầm!



Vũ trụ vỡ tan, máu thịt tung tóe, trắng xóa nuốt cả trời đất, tất cả sức mạnh đều dồn cả vào Bá Vương Tuyệt Đao, khiến nó tỏa ra ánh sáng tím hủy diệt bá đạo, chém đứt đôi Kim Giao tiễn, chém vạch kim mang và nước ao, với thế không thể đỡ tiếp tục chém rách Cửu Khúc Hoàng Hà trận, bay vào ao sen, chuôi đao và thân đao đầy vết máu, chứng tỏ sự thảm thiết của trận chiến vừa rồi.

Không đến năm hơi thở, cấm pháp Cửu Khúc Hoàng Hà trận hàng đầu trời đất đã bị Tuyệt Đao đánh xuyên qua.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, Mạnh Kỳ đã tự bạo Pháp Thân, dù có xông qua được trận pháp thì cũng còn có ý nghĩa gì!?

Máu ở trên Bá Vương Tuyệt Đao bắt đầu mấp máy, điên cuồng hút lấy hỗn độn khí và tiên khí ở xung quanh, không ngừng phân giải, sinh ra máu thịt, lại tạo nên một pháp thân Mạnh Kỳ.

Nhỏ máu trùng sinh!

Mạnh Kỳ tuy còn chưa tới Truyền Thuyết, chưa đạt tới được cấp độ Huyết Nhục Hữu Linh, nhưng có những “ấn ký ta khác”, phối hợp với nhau, đủ để “Trùng sinh”!

Trước khi vào trận, hắn đã bỏ hết đồ đạc của mình vào không gian ở trong Tuyệt Đao.

Huyết nhục mấp máy, Pháp Thân lại thành, Bích Cảnh Tuyền thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu và Kim Giao tiễn, quay đầu bước đi, rời khỏi Ngọc Thanh cung.

Nói được thì làm được, tuyệt không dây dưa.

Hàn Quảng đứng im hứng trí nhìn qua ngắm nghía, vẻ không định làm gì cả.

Ầm!

Hào quang từ trong giếng cổ bay ra ngày càng sáng, chấn động càng ngày càng mạnh, đại năng Truyền Thuyết kia vẻ đã sắp thoát khốn.

Mạnh Kỳ tái tạo pháp thân, khí tức chưa khôi phục đỉnh phong, nhảy vào khu vực hỗn độn kia, định hái đóa hỗn độn Thanh Liên.

Nhưng một thân ảnh lóe qua, khoan bào đại tụ, tay có sáu ngón, hủy diệt thâm thâm, chính là Diêm Ma hóa thân của Hàn Quảng, thừa dịp ngay khi Cửu Khúc Hoàng Hà trận bị phá, liền phái hóa thân nhào tới cướp đóa sen.

Y muốn có được món đồ Cố Tiểu Tang để lại, để kềm chế Kim Hoàng!

Mạnh Kỳ nhân nhỏ máu trùng sinh bị chậm một bước, đành trơ mắt nhìn Hàn Quảng nhúng chàm đóa hoa sen kia.

Thế nhưng hỗn độn biến hóa, đóa sen trước mặt Hàn Quảng biến mất, còn y lại thấy mình xuất hiện ở nơi giao giữa hỗn độn và ao sen.

Y quay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Kỳ đứng ngay cạnh đóa sen xanh, hai mắt đã mở, u ám thâm thúy.

Mạnh Kỳ bình tĩnh nói: “Tuy không phải là hỗn độn tinh thuần, nhưng cũng đã gần đạt tới, đủ để sử dụng hỗn loạn thời không, trước biến thành sau, trái biến thành phải.”

“Ở trong này, ta chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook