Quyển 8 - Chương 40: Tô Tiểu Mạnh giúp người làm vui
Mực Thích Lặn Nước
29/08/2019
Chén rượu dằn mạnh xuống bàn, nước bắn cả ra ngoài. Cao Lãm nhắm chặt mắt, khi mở ra, trong mắt nóng hực đầy kích động.
Sự kiêu ngạo cuối cùng vẫn thua hình bóng của cô ấy trong lòng!
“Sử dụng thế nào?” Cao Lãm cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, nhưng giọng y vẫn khàn đi, run rẩy.
Bởi vì là Nguyệt Quang bảo hạp, cho nên phải niệm Bàn Nhược Ba La Mật hay cái gì đó tượng trưng cho mặt trăng...... Mạnh Kỳ cố kìm cái miệng tiện, gật đầu trả lời: “Dùng đạo lực thúc dục là được.”
Không dùng đạo lực thúc dục thực ra cũng được, vì dù sao nó cũng là thiết bị liên lạc, thứ có tác dụng là sức mạnh của hắn cơ......
Cao Lãm dùng cả hai tay cầm Nguyệt Quang bảo hạp, trong lòng đột nhiên lại do dự. Không phải là y không muốn, mà là tự nhiên thấy sợ. Hai người xa cách nhau đã mấy trăm năm, bây giờ gặp lại cô ấy, mình nên nói cái gì? Cô ấy sẽ trả lời ra sao?
Y hít sâu rồi lại hít sâu, trong đầu hiện ra một câu:
“Năm Vĩnh Hi thứ hai mươi bảy, ngày mười sáu tháng sáu, giờ tý bốn khắc......”
Cái ngày này cả cuộc đời y sẽ không quên, là thời điểm y khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Nguyệt Quang bảo hạp sáng lên, tỏa ra ánh sáng thanh lãnh huyền ảo như ánh trăng, chiếu khắp tòa điện, khiến thân ảnh Cao Lãm trở nên mơ hồ hư ảo, sau đó bị ba quang nuốt chửng.
......
Năm Vĩnh Hi thứ hai mươi bảy, ngày mười sáu tháng sáu, giờ tý bốn khắc, Trường Nhạc mưa to, mây đen áp thành.
Rào rào rào, nước từ trên trời ào ào trút xuống, nước mưa nện xuống đất, bắn lên sương trắng tung tóe, nước giăng mù mịt thành một tấm màn sương dày. Trong không gian tối mờ ấy, không ngừng vang lên âm thanh binh khí choang choang va chạm với nhau, thi thoảng lại có sấm sét bị dẫn xuống, có lửa bừng lên, có kiếm quang chiếu sáng cả một khu vực, chiếu sáng những thi thể, những vũng máu ở dưới đất.
Một nữ tử thanh nhã như tiên nữ vất vả không ngừng chống đỡ, hai tay không ngừng tung ra những tầng chưởng ảnh, như là mọc ngàn cánh tay, bắt ấn bấm quyết, chặn đao đánh kiếm, trên người cô vết máu khắp nơi, có cái do người khác bắn vào, có cái là từ trong người cô chảy ra, vô cùng vất vả mới chống đỡ qua được đợt cường công này, nhưng chung quanh trong bóng tối vẫn còn ẩn hiện rất nhiều kẻ địch.
“Xem ra hôm nay mình phải mất mạng nơi này......” Yến Nhiên thở dài, đã dự kiến được kết cục của mình, trong lòng không còn chiến ý, chỉ còn lại một chấp niệm, cố gắng sống sót cho tới khi huynh ấy tới, để được nhìn thấy huynh ấy một lần cuối cùng......
Đúng lúc này, một tia sét bị dẫn động, từ trên cao đánh xuống, chiếu sáng cả tòa thành, sáng tới mức khiến Yến Nhiên hoảng hốt, đây có phải là sự xán lạn cuối cùng trong cuộc đời sinh mạng này của cô chăng?
Một đạo kiếm quang từ trong bóng tối bắn ra, đâm vào lưng cô. Tới khi hơi đau truyền tới, Yến Nhiên mới bừng tỉnh, nhưng không còn tránh kịp nữa.
Tiếc thay, không đợi kịp huynh ấy nữa rồi......
Bỗng nhiên, đạo kiếm quang kia dừng lại, dừng ngay vị trí mũi kiếm vừa chạm tới làn da, tất cả âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất, mọi thứ trở nên tĩnh lặng dị thường.
Yến Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam tử mặc cổn bào, đầu đội Bình Thiên quan, thân hình cao to chặn hết cả mưa gió, ngăn hết tất cả hỗn loạn chung quanh.
Gương mặt tuấn mĩ kia sao mà quen thuộc, đôi mắt nóng rực và kích động kia đầy tự trách, may mắn và cảm kích, có thêm vài phần thống khổ và thương tiếc khó tả.
Vô số cảm xúc dâng trào trong lòng Yến Nhiên, khiến mắt cô mờ đi, rất nhiều lời nói ra tới bên miệng, lại chỉ nhẹ nhàng phun ra được một câu:
“Chỉ một đêm mà huynh như già đi cả mười mấy tuổi......”
Cao Lãm của cô vốn ý khí phong phát, oai hùng bừng bừng, nhưng bây giờ ở trước mắt cô, y thành thục nội liễm, trên gương mặt ẩn chứa nét phong sương.
Mắt Cao Lãm đỏ lên, mấp máy môi:
“Đúng vậy, một đêm không gặp, như đã cách mười mấy năm.”
Đâu chỉ mười mấy năm, đây là tới muộn mấy trăm năm đó!
Hắn đưa tay ra, bá đạo ôm chặt lấy eo Yến Nhiên, những thân ảnh đã bị cố định chung quanh thi nhau nổ tung, máu thịt bay tung tóe như pháo hoa.
Yến Nhiên bất ngờ không kịp phản ứng, vừa ngọt ngào vừa sửng sốt, ngay sau đó được Cao Lãm ôm lấy bay lên, nhìn xuống dưới lại trông thấy một Cao Lãm khác đang như người điên xông về phía này!
“Huynh ấy? Ngươi...?” Yến Nhiên kinh hãi, không hiểu ra sao.
“Hừ, đừng động tới tên ngốc đó!” Cao Lãm điểm một cái, tiền nhân hậu quả hiện cả ra trong đầu Yến Nhiên, độn quang chợt lóe, hai người đã đi tới chỗ cao vô cùng, tới trước cửa “Ngọc Hư cung”.
Hắn nắm lấy hai tay Yến Nhiên, trong mắt đầy tình yêu dịu dàng, nhẹ nhàng dặn:
“Nàng ở chỗ này chờ ta.”
Yến Nhiên đã hiểu ra mọi chuyện, rưng rưng gật đầu, mềm mại mà kiên định nói:
“Thiếp chờ!”
Ánh sáng rực lên, thân hình Cao Lãm biến mất, trong Trường Nhạc thành có thêm một cái xác giả của Yến Nhiên, người điên Cao Lãm ôm lấy cô, cuồng ca đại khóc, huyết tẩy Trường Nhạc.
Một ngọn lưu ly cổ đăng chiếu xuống, dây nhân quả bị cắt đứt. Ở tiết điểm hiện tại, Cửu Thiên Huyền Nữ có thêm một số kí ức mới. Cô khẽ thở dài. Cái vị sau đầu có vầng bảo quang ở trong Ngọc Hư cung và vị đế giả ở tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên từ xa nhìn nhau.
Yến Nhiên run rẩy, cố kiềm chế cảm xúc, quay đầu nhìn lại, cửa lớn Ngọc Hư cung không biết đã mở ra từ khi nào, sâu thẳm mà yên tĩnh, rất có cảm giác thanh đăng cổ phật.
Cô hành một lễ, chậm rãi bước qua cửa, vào trong Thiên Điện, nhìn thấy pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới tượng là một ngọn cổ đăng, ngọn lửa lấp lóe.
......
Tiết điểm hiện tại, thân ảnh Cao Lãm tái xuất hiện, đối diện đã không còn Mạnh Kỳ, ngửa đầu nhìn lên, thấy ở trên cao, cánh cửa lớn của Ngọc Hư cung mở ra, một bóng hình xinh đẹp từ trong đi ra.
Yến Nhiên có cảm giác, ngẩng đầu lên, hai đôi mắt giao nhau, một cái nhìn vượt qua mấy trăm năm tuế nguyệt.
Trước điện Thiên Tôn, một ngọn cô đăng, trăm năm chờ đợi, một ngày hôm nay!
............
Tận Thế chi thuyền vắt ngang qua hư không, chạy vào Huyền Bi Địa Tạng tịnh thổ, dừng ở đỉnh Tu Di sơn, nhưng Mạnh Kỳ không ra tay luyện chế ngay.
Tuy rằng hắn có thể gia tốc thời gian, khiến quá trình luyện chế rút ngắn lại, thậm chí có thể chỉ còn mấy hơi thở là xong, nhưng loại vật có công dụng đặc biệt như thế này, cần phải chờ tới đúng thời cơ, như thế mới lấy ra được đúng thiên thời và đại thế để mình dùng, đạt tới hiệu quả mình mong muốn, trong suốt quá trình chờ đợi đó, Mạnh Kỳ cũng không hề nhàn rỗi.
Đông Hải Tiên Giới, tân Họa Mi sơn trang, phía sau núi vẫn kì hoa nở rực, vẫn một mái nhà tranh, một ngôi mộ lặng lẽ.
Lục đại tiên sinh toàn tâm toàn ý điêu khắc tượng gỗ, không vì trước mặt đột ngột xuất hiện một vị Thiên Tôn mà phân tâm, mãi tới khi làm xong, mới thả đồ xuống, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ: “Lão phu chợt nhớ tới lần đó ở Cẩm thủy chi triều, ai dám ngờ một thiếu niên ngây ngốc nhìn lão phu điêu khắc ngày ấy hôm nay lại trở thành Đạo môn Thiên Tôn.”
“Cuộc đời của con người, những gặp gỡ bao giờ cũng khó tả, lúc ấy cũng nhờ có tiền bối chỉ bảo cho một chút kinh nghiệm nhân sinh.” Mạnh Kỳ tùy tiện ngồi xuống, nhìn Hàn Băng tiên tử nhờ trở thành Pháp Thân mà sống tới hôm nay, và người từng là thành viên Tiên Tích năm xưa nhờ dùng đan dược tăng tuổi thọ mới sống được tới hôm nay Cù Cửu Nương, khẽ nói, “Yến Nhiên đã sống lại.”
Lục Đạo sớm đã giải tán, Luân Hồi đã bỏ dở.
“Vậy à......” Lục đại tiên sinh đã thấp thoáng thấy được một ít thiên cơ, hiểu Mạnh Kỳ không nói dối.
“Lúc trước tiền bối từ chối dụ dỗ của Ma Phật, nói mình sẽ tự hoàn thành, bây giờ kỷ nguyên sắp kết thúc, có muốn gặp lại tôn phu nhân, cùng nhau đối mặt với tương lai có lẽ sẽ không còn nữa hay không?” Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi.
Tới lúc này, hắn không thể chờ Lục đại tiên sinh tiến thêm một bước nữa, thời gian không đợi ai, phải tận dụng thời gian giúp bằng hữu hoàn thành tâm nguyện để cùng nhau đối mặt với tận thế sắp tới.
Lục đại tiên sinh dịu dàng nhìn ngôi mộ, giọng chứa ý cười: “Lão phu không phải người cổ hủ, cũng không phải dạng Diệp Công thích rồng, đã không xúc phạm điểm mấu chốt trong lòng, có chuyện tốt này, quả thật là cầu còn không được.”
Ông vừa dứt lời, thì có cảm ứng, quay đầu nhìn xuống con đường nhỏ đằng sau núi, nơi ấy hoa nở rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, vây quanh một nữ nhân mặc cung trang xinh đẹp. Cô đứng đó, cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàngu, đẹp như trong mộng!
Lục đại tiên sinh không khỏi ngây ra.
Nụ cười dịu dàng đó, đã khuấy đảo những giấc mơ của ông cho tới tận hôm nay......
Ngay thời điểm Lục đại tiên sinh phu nhân mất trong quá khứ, Mạnh Kỳ đã đưa cô tới Ngọc Hư cung, cho cô dùng tiên đan thần dược, đan dược tăng tuổi thọ, lại dùng thêm đạo pháp để hỗ trợ đưa cô đến đây, mà không làm ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của Lục đại tiên sinh trong lịch sử.
............
Làm xong, Mạnh Kỳ quay đầu nhìn về thời Thượng Cổ.
Lần này, là tới phiên mình, phải đi gặp một lần thứ mình vẫn cứ mãi lần lữa trốn tránh, lạc ấn của Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Biết rõ hậu chiêu của Vô Sinh lão mẫu rất có khả năng là tới từ bí mật Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn để lại mà không đi tìm tòi, vậy có khác gì tự sát!
Thời Thần Thoại, Nguyên Thủy Thiên Tôn có phải chỉ còn lại lạc ấn hay không? Nếu sản phẩm làm giảm cầu không là mình gặp phải lạc ấn thì sao, có gây ra biến hóa gì không?
Có cơ hội lại mở ra căn nguyên thời gian, trả Phong Thần, Tây Du về lại với Chân Thật giới, trả lại tướng mạo sẵn có cho dòng sông thời gian, để hành tung của hai Thiên Tôn hiện ra manh mối hay không?
Sự kiêu ngạo cuối cùng vẫn thua hình bóng của cô ấy trong lòng!
“Sử dụng thế nào?” Cao Lãm cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, nhưng giọng y vẫn khàn đi, run rẩy.
Bởi vì là Nguyệt Quang bảo hạp, cho nên phải niệm Bàn Nhược Ba La Mật hay cái gì đó tượng trưng cho mặt trăng...... Mạnh Kỳ cố kìm cái miệng tiện, gật đầu trả lời: “Dùng đạo lực thúc dục là được.”
Không dùng đạo lực thúc dục thực ra cũng được, vì dù sao nó cũng là thiết bị liên lạc, thứ có tác dụng là sức mạnh của hắn cơ......
Cao Lãm dùng cả hai tay cầm Nguyệt Quang bảo hạp, trong lòng đột nhiên lại do dự. Không phải là y không muốn, mà là tự nhiên thấy sợ. Hai người xa cách nhau đã mấy trăm năm, bây giờ gặp lại cô ấy, mình nên nói cái gì? Cô ấy sẽ trả lời ra sao?
Y hít sâu rồi lại hít sâu, trong đầu hiện ra một câu:
“Năm Vĩnh Hi thứ hai mươi bảy, ngày mười sáu tháng sáu, giờ tý bốn khắc......”
Cái ngày này cả cuộc đời y sẽ không quên, là thời điểm y khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Nguyệt Quang bảo hạp sáng lên, tỏa ra ánh sáng thanh lãnh huyền ảo như ánh trăng, chiếu khắp tòa điện, khiến thân ảnh Cao Lãm trở nên mơ hồ hư ảo, sau đó bị ba quang nuốt chửng.
......
Năm Vĩnh Hi thứ hai mươi bảy, ngày mười sáu tháng sáu, giờ tý bốn khắc, Trường Nhạc mưa to, mây đen áp thành.
Rào rào rào, nước từ trên trời ào ào trút xuống, nước mưa nện xuống đất, bắn lên sương trắng tung tóe, nước giăng mù mịt thành một tấm màn sương dày. Trong không gian tối mờ ấy, không ngừng vang lên âm thanh binh khí choang choang va chạm với nhau, thi thoảng lại có sấm sét bị dẫn xuống, có lửa bừng lên, có kiếm quang chiếu sáng cả một khu vực, chiếu sáng những thi thể, những vũng máu ở dưới đất.
Một nữ tử thanh nhã như tiên nữ vất vả không ngừng chống đỡ, hai tay không ngừng tung ra những tầng chưởng ảnh, như là mọc ngàn cánh tay, bắt ấn bấm quyết, chặn đao đánh kiếm, trên người cô vết máu khắp nơi, có cái do người khác bắn vào, có cái là từ trong người cô chảy ra, vô cùng vất vả mới chống đỡ qua được đợt cường công này, nhưng chung quanh trong bóng tối vẫn còn ẩn hiện rất nhiều kẻ địch.
“Xem ra hôm nay mình phải mất mạng nơi này......” Yến Nhiên thở dài, đã dự kiến được kết cục của mình, trong lòng không còn chiến ý, chỉ còn lại một chấp niệm, cố gắng sống sót cho tới khi huynh ấy tới, để được nhìn thấy huynh ấy một lần cuối cùng......
Đúng lúc này, một tia sét bị dẫn động, từ trên cao đánh xuống, chiếu sáng cả tòa thành, sáng tới mức khiến Yến Nhiên hoảng hốt, đây có phải là sự xán lạn cuối cùng trong cuộc đời sinh mạng này của cô chăng?
Một đạo kiếm quang từ trong bóng tối bắn ra, đâm vào lưng cô. Tới khi hơi đau truyền tới, Yến Nhiên mới bừng tỉnh, nhưng không còn tránh kịp nữa.
Tiếc thay, không đợi kịp huynh ấy nữa rồi......
Bỗng nhiên, đạo kiếm quang kia dừng lại, dừng ngay vị trí mũi kiếm vừa chạm tới làn da, tất cả âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất, mọi thứ trở nên tĩnh lặng dị thường.
Yến Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam tử mặc cổn bào, đầu đội Bình Thiên quan, thân hình cao to chặn hết cả mưa gió, ngăn hết tất cả hỗn loạn chung quanh.
Gương mặt tuấn mĩ kia sao mà quen thuộc, đôi mắt nóng rực và kích động kia đầy tự trách, may mắn và cảm kích, có thêm vài phần thống khổ và thương tiếc khó tả.
Vô số cảm xúc dâng trào trong lòng Yến Nhiên, khiến mắt cô mờ đi, rất nhiều lời nói ra tới bên miệng, lại chỉ nhẹ nhàng phun ra được một câu:
“Chỉ một đêm mà huynh như già đi cả mười mấy tuổi......”
Cao Lãm của cô vốn ý khí phong phát, oai hùng bừng bừng, nhưng bây giờ ở trước mắt cô, y thành thục nội liễm, trên gương mặt ẩn chứa nét phong sương.
Mắt Cao Lãm đỏ lên, mấp máy môi:
“Đúng vậy, một đêm không gặp, như đã cách mười mấy năm.”
Đâu chỉ mười mấy năm, đây là tới muộn mấy trăm năm đó!
Hắn đưa tay ra, bá đạo ôm chặt lấy eo Yến Nhiên, những thân ảnh đã bị cố định chung quanh thi nhau nổ tung, máu thịt bay tung tóe như pháo hoa.
Yến Nhiên bất ngờ không kịp phản ứng, vừa ngọt ngào vừa sửng sốt, ngay sau đó được Cao Lãm ôm lấy bay lên, nhìn xuống dưới lại trông thấy một Cao Lãm khác đang như người điên xông về phía này!
“Huynh ấy? Ngươi...?” Yến Nhiên kinh hãi, không hiểu ra sao.
“Hừ, đừng động tới tên ngốc đó!” Cao Lãm điểm một cái, tiền nhân hậu quả hiện cả ra trong đầu Yến Nhiên, độn quang chợt lóe, hai người đã đi tới chỗ cao vô cùng, tới trước cửa “Ngọc Hư cung”.
Hắn nắm lấy hai tay Yến Nhiên, trong mắt đầy tình yêu dịu dàng, nhẹ nhàng dặn:
“Nàng ở chỗ này chờ ta.”
Yến Nhiên đã hiểu ra mọi chuyện, rưng rưng gật đầu, mềm mại mà kiên định nói:
“Thiếp chờ!”
Ánh sáng rực lên, thân hình Cao Lãm biến mất, trong Trường Nhạc thành có thêm một cái xác giả của Yến Nhiên, người điên Cao Lãm ôm lấy cô, cuồng ca đại khóc, huyết tẩy Trường Nhạc.
Một ngọn lưu ly cổ đăng chiếu xuống, dây nhân quả bị cắt đứt. Ở tiết điểm hiện tại, Cửu Thiên Huyền Nữ có thêm một số kí ức mới. Cô khẽ thở dài. Cái vị sau đầu có vầng bảo quang ở trong Ngọc Hư cung và vị đế giả ở tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên từ xa nhìn nhau.
Yến Nhiên run rẩy, cố kiềm chế cảm xúc, quay đầu nhìn lại, cửa lớn Ngọc Hư cung không biết đã mở ra từ khi nào, sâu thẳm mà yên tĩnh, rất có cảm giác thanh đăng cổ phật.
Cô hành một lễ, chậm rãi bước qua cửa, vào trong Thiên Điện, nhìn thấy pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới tượng là một ngọn cổ đăng, ngọn lửa lấp lóe.
......
Tiết điểm hiện tại, thân ảnh Cao Lãm tái xuất hiện, đối diện đã không còn Mạnh Kỳ, ngửa đầu nhìn lên, thấy ở trên cao, cánh cửa lớn của Ngọc Hư cung mở ra, một bóng hình xinh đẹp từ trong đi ra.
Yến Nhiên có cảm giác, ngẩng đầu lên, hai đôi mắt giao nhau, một cái nhìn vượt qua mấy trăm năm tuế nguyệt.
Trước điện Thiên Tôn, một ngọn cô đăng, trăm năm chờ đợi, một ngày hôm nay!
............
Tận Thế chi thuyền vắt ngang qua hư không, chạy vào Huyền Bi Địa Tạng tịnh thổ, dừng ở đỉnh Tu Di sơn, nhưng Mạnh Kỳ không ra tay luyện chế ngay.
Tuy rằng hắn có thể gia tốc thời gian, khiến quá trình luyện chế rút ngắn lại, thậm chí có thể chỉ còn mấy hơi thở là xong, nhưng loại vật có công dụng đặc biệt như thế này, cần phải chờ tới đúng thời cơ, như thế mới lấy ra được đúng thiên thời và đại thế để mình dùng, đạt tới hiệu quả mình mong muốn, trong suốt quá trình chờ đợi đó, Mạnh Kỳ cũng không hề nhàn rỗi.
Đông Hải Tiên Giới, tân Họa Mi sơn trang, phía sau núi vẫn kì hoa nở rực, vẫn một mái nhà tranh, một ngôi mộ lặng lẽ.
Lục đại tiên sinh toàn tâm toàn ý điêu khắc tượng gỗ, không vì trước mặt đột ngột xuất hiện một vị Thiên Tôn mà phân tâm, mãi tới khi làm xong, mới thả đồ xuống, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ: “Lão phu chợt nhớ tới lần đó ở Cẩm thủy chi triều, ai dám ngờ một thiếu niên ngây ngốc nhìn lão phu điêu khắc ngày ấy hôm nay lại trở thành Đạo môn Thiên Tôn.”
“Cuộc đời của con người, những gặp gỡ bao giờ cũng khó tả, lúc ấy cũng nhờ có tiền bối chỉ bảo cho một chút kinh nghiệm nhân sinh.” Mạnh Kỳ tùy tiện ngồi xuống, nhìn Hàn Băng tiên tử nhờ trở thành Pháp Thân mà sống tới hôm nay, và người từng là thành viên Tiên Tích năm xưa nhờ dùng đan dược tăng tuổi thọ mới sống được tới hôm nay Cù Cửu Nương, khẽ nói, “Yến Nhiên đã sống lại.”
Lục Đạo sớm đã giải tán, Luân Hồi đã bỏ dở.
“Vậy à......” Lục đại tiên sinh đã thấp thoáng thấy được một ít thiên cơ, hiểu Mạnh Kỳ không nói dối.
“Lúc trước tiền bối từ chối dụ dỗ của Ma Phật, nói mình sẽ tự hoàn thành, bây giờ kỷ nguyên sắp kết thúc, có muốn gặp lại tôn phu nhân, cùng nhau đối mặt với tương lai có lẽ sẽ không còn nữa hay không?” Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi.
Tới lúc này, hắn không thể chờ Lục đại tiên sinh tiến thêm một bước nữa, thời gian không đợi ai, phải tận dụng thời gian giúp bằng hữu hoàn thành tâm nguyện để cùng nhau đối mặt với tận thế sắp tới.
Lục đại tiên sinh dịu dàng nhìn ngôi mộ, giọng chứa ý cười: “Lão phu không phải người cổ hủ, cũng không phải dạng Diệp Công thích rồng, đã không xúc phạm điểm mấu chốt trong lòng, có chuyện tốt này, quả thật là cầu còn không được.”
Ông vừa dứt lời, thì có cảm ứng, quay đầu nhìn xuống con đường nhỏ đằng sau núi, nơi ấy hoa nở rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, vây quanh một nữ nhân mặc cung trang xinh đẹp. Cô đứng đó, cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàngu, đẹp như trong mộng!
Lục đại tiên sinh không khỏi ngây ra.
Nụ cười dịu dàng đó, đã khuấy đảo những giấc mơ của ông cho tới tận hôm nay......
Ngay thời điểm Lục đại tiên sinh phu nhân mất trong quá khứ, Mạnh Kỳ đã đưa cô tới Ngọc Hư cung, cho cô dùng tiên đan thần dược, đan dược tăng tuổi thọ, lại dùng thêm đạo pháp để hỗ trợ đưa cô đến đây, mà không làm ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của Lục đại tiên sinh trong lịch sử.
............
Làm xong, Mạnh Kỳ quay đầu nhìn về thời Thượng Cổ.
Lần này, là tới phiên mình, phải đi gặp một lần thứ mình vẫn cứ mãi lần lữa trốn tránh, lạc ấn của Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Biết rõ hậu chiêu của Vô Sinh lão mẫu rất có khả năng là tới từ bí mật Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn để lại mà không đi tìm tòi, vậy có khác gì tự sát!
Thời Thần Thoại, Nguyên Thủy Thiên Tôn có phải chỉ còn lại lạc ấn hay không? Nếu sản phẩm làm giảm cầu không là mình gặp phải lạc ấn thì sao, có gây ra biến hóa gì không?
Có cơ hội lại mở ra căn nguyên thời gian, trả Phong Thần, Tây Du về lại với Chân Thật giới, trả lại tướng mạo sẵn có cho dòng sông thời gian, để hành tung của hai Thiên Tôn hiện ra manh mối hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.