Nhất Thế Tôn Sư

Quyển 8 - Chương 24: Trong dự liệu

Mực Thích Lặn Nước

19/08/2019

Dịch: Tiểu Băng

Trên cả trái đất, cây cối héo úa, khủng long ngã lăn, trời cao bị làn khói dày che khuất, không thấy ánh mặt trời, cả trái đất chìm trong tối tăm, chỉ có một số rất ít sinh vật là còn sống sót được.

Mạnh Kỳ nhìn ra ngoài tinh cầu, thấy tinh hệ gần đó lập lòe như ngọn nến tàn trong gió, lung lay muốn tắt, chỗ xa hơn thì đã bị hỗn độn thôn phệ, trở về thành hư vô.

Sự chung kết mức độ này chỉ có thể ảnh hưởng tới địa cầu và tinh hệ xung quanh chứ không thể hủy diệt chúng nổi, cái tên gọi “Độ Thế bảo phiệt” quả là không ngoa.

Nhưng đây không phải là thứ Mạnh Kỳ muốn xem. Mi tâm của hắn mở ra, con mắt dọc hé mở, bên trong chứa lưu ly cổ đăng, chiếu khắp mọi thứ, không sót cái gì dù là nhỏ nhất. Hắn muốn tìm thứ huyền bí đã giúp “Độ Thế bảo phiệt” vượt qua được tận thế của kỷ nguyên, hay nói trắng ra là muốn xem đây là bút tích của Bỉ Ngạn nào – sau khi thành Bỉ Ngạn, Vô Cực và Đạo Nhất đại thành, “Bồ Đề Tuệ Nhãn” của hắn đương nhiên cũng tự thành.

Địa cầu ảm đạm, chơ vơ như chiếc thuyền tàn trong sóng to, song bên ngoài nó lại được phủ một lớp sức mạnh vô hình vô danh, không biết tới từ đâu, cũng không thấy trở về đâu.

“Thú vị......” Mạnh Kỳ lẩm bẩm.

Ngay cả với thực lực bỉ ngạn hiện giờ của hắn mà cũng không nhìn ra được nguồn gốc sức mạnh của Độ Thế bảo phiệt!

Cố Tiểu Tang cười dịu dàng: “Nếu nơi này không có điểm cổ quái, làm sao Ma Phật lại đặt hi vọng thoát khỏi phong ấn hàng đầu giấu ở đây!”

Mạnh Kỳ khẽ cười: “Chúng ta đi ngược thời gian lại thêm một chút, xem xem địa cầu trở thành Độ Thế bảo phiệt khi nào.”

Ở trong Chân Thật giới, Kim Hoàng bị giới hạn bởi gông xiềng nhân quả trong đao trảm và tiếp nhận Dược Sư Vương Phật đại nguyện, tuy thực lực bà ta bước đầu đã đạt tới cấp sơ nhập Đạo Quả sơ hình cổ lão giả, nhưng cảnh giới tăng lên rất chậm, hồi tưởng quá khứ chỉ mới tới được kỉ nguyên cuối cùng thời Thái Cổ mà thôi, không đi được tới những kỉ nguyên trước thời Thái Cổ, càng miễn bàn tới khả năng trở về tới thời khai thiên, ban sơ của ban sơ. Nhưng địa cầu là Độ Thế bảo phiệt, dòng sông thời gian và dĩ vãng hình như có nối liền với nhau, giúp hồi tưởng làm ít mà được nhiều.

“Ta cảm thấy trong lòng tướng công đã có điều phán đoán.” Cố Tiểu Tang cười mỉm.

Mạnh Kỳ nhìn cô, cười nhẹ: “Không phải nàng cũng có đoán rồi sao?”

Gợn sóng lấp lánh, dòng sông thời gian hư ảo choán hết trời đất, Mạnh Kỳ ngược dòng đi lên, rẽ quang âm, vừa giúp Cố Tiểu Tang cảm ngộ sự huyền diệu của hồi tưởng quá khứ, vừa tiếp tục đi ngược về hướng ban sơ.

Trải qua vài lần giống loài đại diệt tuyệt, cũng chính là vượt qua mấy lần kỷ nguyên chung kết, Mạnh Kỳ tự nhiên có cảm ứng, đột ngột dừng lại, nhìn quanh. Địa cầu một màu tuyết trắng xoá, hoàn toàn đóng băng, nhiệt độ cực thấp, hầu như chẳng có sinh linh nào.

Nhưng mà, luôn có một nguồn sức mạnh từ trên chỗ cao vô cùng hàng xuống, khiến trong những tầng băng đông cứng vẫn sót lại sự sống, chúng chìm vào trạng thái ngủ đông, đợi tới khi kỷ nguyên mới tới, rét lạnh không còn, chúng sẽ sống lại, sinh sôi nảy nở.

Lần này, nguồn sức mạnh bảo vệ Độ Thế bảo phiệt không còn là dạng vô hình vô danh, không ngọn nguồn không nơi về nữa!

Mạnh Kỳ ngẩng lên nhìn chỗ cao vô cùng kia, thấy ở đó mây lành thành biển, hào quang rực rỡ, thụy khí dày đặc, bèn dẫn Cố Tiểu Tang một bước bước ra, đi về phía đó, sau đầu xuất hiện viên quang trong vắt, thanh lãnh như trăng, trọn vẹn không tì vết, ẩn chứa mọi khả năng mọi sự vật.



Trong biển mây lành, một bóng người bay ra, mặc trang phục của thời kì Thái Cổ Hồng Hoang, trên mặt có đồ đằng man hoang cổ xưa, mạnh mẽ ngang bằng với Tạo Hóa người đại thần thông.

“Người tới là người nào?” Tiên thần cổ xưa lớn tiếng quát.

Lão còn chưa quát xong, đã cảm nhận được khí tức của Mạnh Kỳ, nhìn thấy bảo quang viên mãn vô ngần kia, lập tức đổi giọng, chắp tay hành lễ:

“Xin hỏi là Thiên Tôn nào đại giá quang lâm?”

Lão ngần ngừ, rồi dè dặt hỏi thêm: “Có phải là Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn?”

Vô Cực hỗn độn chi ý, cảm giác Khai Thiên Tịch Địa ban sơ kia thật là giống lắm, chỉ là hơi non mà thôi!

Mạnh Kỳ cười nhẹ: “Bổn thiên tôn được pháp ở Ngọc Hư cung, thành đạo trong tương lai, hồi tưởng thời gian tới nơi này, xin hỏi đây là chỗ ở của đạo hữu nào?”

Là ‘người canh cửa’ cho Độ Thế bảo phiệt, tiên thần cổ này không thể nào không biết chuyện Bỉ Ngạn là khác nhau.

Vị tiên thần nhìn Mạnh Kỳ, lại nhìn Cố Tiểu Tang bên cạnh hắn, nhận ra cô không phải là bỉ ngạn, lão hiểu ra ngay, cười: “Thì ra là như vậy, hèn gì tại hạ chưa từng được nhìn thấy Thiên Tôn, chỉ cảm thấy ngài với Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn gần như giống nhau.”

Nói xong, lão cảm khái: “Thành đạo trong ‘Tương lai’, vậy ‘Tương lai’ đó hẳn đã thành tiết điểm hiện tại. Tại hạ vậy là đã trở thành người trong lịch sử, với cảnh giới gần như có mặt khắp nơi không gì không làm được của Thiên Tôn mà ngài không nhận biết tại hạ, vậy chứng tỏ tại hạ không sống được tới khi đó. Con đường trường sinh quả nhiên chỉ là một giấc mơ mà thôi......”

Tới cảnh giới tiên thần, có thể cuồng có thể lãnh khốc, nhưng chẳng có ai là mờ mịt vô tri, chỉ một thoáng là thấu hiểu ngay điểm quan trọng.

Mạnh Kỳ đang định trấn an, bảo rằng kỉ nguyên sau có chuyện chuyển thế, không hẳn là chết hoàn toàn, thì tiên thần kia đã nói tiếp:

“Đã không được Trường Sinh, tên của tại hạ nói ra chỉ làm nhục Thiên Tôn phải nghe. Nơi này là chỗ ở của Đạo Tôn, ở ngoài Tam Thập Tam Thiên, Tử Tiêu cung!”

Chỗ ở của Đạo Tôn? Tử Tiêu cung? Không vượt ra ngoài dự đoán của Mạnh Kỳ.

Kẻ có thể khiến mình không nhìn thấu được nơi phát ra lực lượng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù Nguyên Thủy tái xuất, Linh Bảo hiện thế, Đạo Đức ra tay, cũng phải bố trí rất nhiều tầng mới giấu được mắt hắn, cho nên đáp án rất rõ ràng, Địa Cầu này phải là Độ Thế bảo phiệt của một trong hai vị Đạo Quả!

Mà Ma Phật bị Phật Tổ trấn áp, nếu đem “Ta khác” giấu vào Độ Thế bảo phiệt của Phật Tổ vậy không phải tự chui đầu vô lưới sao?

Cho nên chân tướng chỉ có một, nơi này là Độ Thế bảo phiệt của Đạo Tôn!



Hèn gì y tin tưởng giấu ‘ta khác’ của mình – cũng chính là Mạnh Kỳ hắn ở địa cầu, vì ở đây sẽ qua mắt được Phật Tổ, qua mắt được các Bỉ Ngạn còn lại!

Hèn gì truyền thuyết Phong Thần ở địa cầu so với sự thật lại có thêm một Hồng Quân tổ sư, thêm một cái Tử Tiêu cung, có diễn biến khác biệt. Đây hẳn là do lạc ấn của Đạo Tôn ảnh hưởng, giống như thật mà không phải thật, bị phàm tục khiên cưỡng đổi tên thành Hồng Quân.

Hèn gì hồi tưởng ở địa cầu, chỉ trong tích tắc lại vượt qua tới mấy lần kỷ nguyên chung kết!

Hèn gì Kim Hoàng muốn truyền giáo ở giới này cũng phải làm theo quy củ!

Hèn gì các giáo phái ở địa cầu thì đông nhưng lại ít có thần thông hiển thế!

Rất nhiều chuyện tự nhiên được sáng tỏ. Xem ra mối liên hệ của Lôi Thần ngày xưa, Ma Phật ngày nay với Đạo Tôn không phải là ít! Có khả năng là y chính là nhờ dùng Thái Cổ Lôi Trì, từ kỷ nguyên cổ xưa len lén sống tới kỉ nguyên hiện tại, thậm chí còn có khả năng y chính là một đại sản phẩm làm giảm cầu không khác của Đạo Tôn, một sản phẩm khá là bình thường, giống như Đường Tam Tạng với Phật Tổ, với Vô Thượng Chân Phật!

Cho nên Thiên Đế mới nói ngay cả ông ta cũng còn không hiểu rõ được Lôi Thần, nên Lôi Thần mới có thể dùng thân thể nhỏ yếu khống chế một sản phẩm làm giảm cầu không khác của Đạo Tôn -- Thiên Đạo quái vật, nên y mới biết được nhiều bí mật như vậy, được Đông Hoàng, Thiên Đế và Ma Chủ tin tưởng, cho nên trong tịnh thổ của mình, A Nan mới nói sắp có đại địch mạnh mẽ, nguy cơ mười phần, bởi vì mạt kiếp muốn hủy đi tất cả mọi sản phẩm làm giảm cầu không của Đạo Tôn và Phật Tổ, để họ hoàn toàn được siêu thoát, nên y mới thành tựu được Bỉ Ngạn dễ dàng, thậm chí chẳng gặp phải chút khó khăn nào......

Gương mặt thật của Ma Phật thoắt cái đã hiện rõ!

Nhưng nếu như thế thì lại sinh ra thêm nhiều điều khó hiểu. Nếu phán đoán này là thật, vậy làm sao giải thích việc Lôi Thần và A Nan liên tiếp phản bội? Vì y hầu như chẳng có được một tí lợi lộc nào từ chuyện ấy, làm suy yếu thế lực của các Bỉ Ngạn chỉ tổ khiến khả năng đối kháng mạt kiếp càng yếu đi mà thôi.

Lại còn chuyện làm sao Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được bí mật và nơi A Nan che giấu “Ta khác” của y nữa!

Quan trọng hơn là, sau khi hắn trở nên độc lập, bí mật của địa cầu cũng bị lộ ra trong mắt các Bỉ Ngạn giả, ai cũng nhìn ra được đây là Độ Thế bảo phiệt của Đạo Tôn, vậy tại sao Thiên Đế còn bảo Lôi Thần còn có bí mật khác?

Là ông ta dựa trên những chuyện mình đã trải qua, nghi ngờ chuyện Lôi Thần là sản phẩm làm giảm cầu không của Đạo Tôn?

Cố Tiểu Tang truyền âm cho hắn: “Thiếp thân nhớ trong danh sách trao đổi đồ của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, Tiệt Thiên thất kiếm ghi là bị thiếu.”

Nói cách khác, Ma Phật A Nan cơ bản không hề nắm giữ Tiệt Thiên thất kiếm, việc sưu tập toàn bản Tiệt Thiên đối với một Bỉ Ngạn giả như y chỉ là lấy cớ mà thôi, y cơ bản không cần có chúng.

Mạnh Kỳ gật đầu, nói với vị tiên thần cổ xưa:

“Bần đạo có thể bái kiến Đạo Tôn hay không?”

Lạc ấn ở trong kia đã bị Thiên Đạo quái vật chiếm cứ, hay là Ma Phật A Nan?

Vị tiên thần hành lễ: “Để tại hạ đi hỏi Đạo Tôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Tôn Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook