Quyển 3 - Chương 1: Trường kiếm giang hồ vui nhàn tản
Mực Thích Lặn Nước
15/12/2016
Dịch giả: Hàm
(*) Mãn đường hoa túy tam thiên khách.
Nhứt kiếm sương hàn tứ thập châu.
Tạm dịch:
Hoa nở đầy nhà, say ba ngàn khách.
Một thanh kiếm tỏa, lạnh bốn mươi châu
Nghĩ thấy để nguyên Hán Việt sẽ hay hơn nên không đổi tên Quyển 3 về Thuần Việt nữa. :D
Nước dùng nóng sốt thơm nức mũi, khói bốc lượn lờ, sợi mì dai mảnh như sợi tóc, điểm xuyết thêm mấy cọng rau xanh ngắt, quả là món ăn đem lại cho thực khách trải nghiệm hoàn hảo cả về sắc hương vị.
Mạnh Kỳ bưng tô mì ngồi bệt trước tiệm ăn soàm soạp. Hết mì, hắn húp sạch luôn cả nước dùng nhưng vẫn chưa thấy đã bèn liếm môi bảo chủ tiệm:
- Cho thêm một tô nữa.
Giang hồ đồn đại quả không ngoa, mì long tu đúng là món ăn số một của thành Tần Sơn, mà tiệm mì long tu ngon nhất là tiệm lão Tạ nằm ngoài cổng Lục Phiến Môn, hôm nay được nếm đúng là danh bất hư truyền, vừa thơm vừa tươi vừa mềm vừa mảnh lại không mất độ dai, sướng miệng vô cùng.
- Vâng, khách quan. - Lão Tạ niềm nở đáp, lão vừa nhanh nhẹn khuấy nồi nước dùng vừa hỏi: - Phải chăng tiểu ca đang đợi danh sách thiên địa nhân bảng mới nhất? Nhưng lão thấy không phải lắm.
Cuối xuân đầu hè, tiết trời sáng sớm vẫn còn se lạnh, theo thói quen Mạnh Kỳ đưa tay lên miệng thổi rồi ủ vào ống tay áo, vui vẻ hỏi lại:
- Sao lão biết không phải?
Hắn chẳng thèm để ý lão Tạ chỉ là một ông già bán mì trong ngõ hẻm, khác với đám giang hồ hào khách đang ngồi khoác lác xung quanh luôn tỏ thái độ coi thường lão.
Do tiệm nằm bên cạnh Lục Phiến Môn nên khách ăn chủ yếu là người giang hồ, lão Tạ rất hiếm khi gặp những thiếu niên lễ phép như Mạnh Kỳ, lão vừa cười ha hả vừa đáp:
- Tiểu ca thân mang trường kiếm, lưng lại đeo một cái bọc lớn chắc là có chứa binh khí khác, bình thường nhất định là một hiệp sĩ trẻ tuổi đang hành tẩu giang hồ. Nhưng người giang hồ luôn giữ sĩ diện, nếu không còn chỗ ngồi thà mất công đứng đợi còn hơn ngồi xổm dưới đất. Chỉ có đám du côn lưu manh hay phu dưới bến tàu mới làm vậy, có điều tiểu ca tuấn tú như thế này, chắc là vị công tử của phủ nào ra ngoài chơi đúng không?
Mạnh Kỳ cười:
- Lão đoán đúng rồi, ta chính là một gã lưu manh.
Dù sao quanh đây chẳng ai biết hắn là ai thì giữ gìn hình tượng cá nhân làm quái gì, giữ gìn hình tượng có tốt bằng ăn mì long tu không?
Bề ngoài hắn nho nhã tuấn tú, thân mặc áo bào xanh, lưng đeo Băng khuyết kiếm, đầu đội mũ sa, tóc giả mềm mại thả xuôi, nếu không phải đang ngồi xổm húp mì xì xụp thế này thì người khác nhất định sẽ tưởng đây là một vị công tử thế gia.
Từ khi cáo biệt Giang Chỉ Vi, Mạnh Kỳ theo thuyền xuôi nam qua Tây Châu tới Lũng Châu, cuối cùng tới thành Tần Sơn nằm phía nam Lũng Châu, giáp ranh đông bắc Hoàn Châu và tây nam Hoa Châu. Hắn dự định sẽ xuôi dòng về phía đông tới Chân Vũ phái nằm ở phía nam Hoa Châu, phía bắc Trữ Châu để dạo chơi, tiện thể ăn chực Trương Viễn Sơn mấy bữa giao lưu cảm tình, sau đó vòng về Hoàn Châu đến Chu Quận tìm Tề Chính Ngôn đã được phái tới làm chủ sự ở một thành nhỏ. Đến chơi với Trương Viễn Sơn có địa vị trong phái chịu đủ dòm ngó lại thêm gia tộc ước thúc làm sao sướng bằng ở cùng một Tề Chính Ngôn tự do tự tại được?
Địa hình khu vực này thuộc Hoàn Châu kéo dài, thế núi hiểm trở, sông suối chảy xiết, tài nguyên giấu trong rừng sâu núi thẳm nên giao thương khó khăn, dân phong dũng mãnh, võ thuật hưng thịnh, cùng Tần Sơn, Chu Sơn, Tề Thủy gọi là Tam Sơn Tứ Thủy.
Nghe Mạnh Kỳ nói vậy, lão Tạ lắc đầu cười cười vẻ không tin, lão cho mì vào tô, chế nước dùng, còn đặc biệt bỏ thêm một trái trứng muối rồi đưa cho Mạnh Kỳ.
- Cảm ơn lão. - Mạnh Kỳ không khách khí, hắn nhận lấy tô mì rồi tiếp tục ngồi xổm ăn, mắt thỉnh thoảng liếc tới cổng lớn của Lục Phiến Môn.
Bởi lẽ võ đạo hưng thịnh nên bộ khoái của Đại Tấn và Bắc Chu đều tách khỏi nha môn thành một cơ quan độc lập, thường đặt trụ sở một nam một bắc trong thành.
Nghe nói hôm nay danh sách thiên địa nhân bảng do tổng bộ Lục Phiến Môn ở Thần Đô sắp xếp sẽ tới Tần Sơn nên Mạnh Kỳ quyết định đến sớm chờ đợi xem mình có được nằm trong danh sách không, tên hiệu ra sao.
Vì thế lực của hoàng thất Đại Tấn và các thế gia môn phái chênh nhau không nhiều nên rất chú ý khống chế châu quận, họ có mạng lưới liên lạc hoàn chỉnh đầy đủ từ khoái mã đến chim đưa thư, còn thêm không ít cao thủ ngoại cảnh sau khi nội ngoại thiên địa giao hòa có võ công đặc thù, giỏi về liên lạc từ xa nên tổng bộ Lục Phiến Môn luôn tự hào xưng rằng "tin tức thiên địa nhân bảng trong ba ngày tất đến quận thành, trong bảy ngày tất đến thị trấn".
Đang ngồi chồm hỗm húp mì, chợt hai thớt ngựa màu nâu dừng trước mặt Mạnh Kỳ, thiếu nữ xinh xắn lanh lợi trong hai người cất tiếng hỏi:
- Tiểu ca, thiên địa nhân bảng còn chưa công bố ư?
Ngồi trên con ngựa còn lại là một nam tử trẻ tuổi đầu búi tóc, lưng đeo trường kiếm, trán buộc khăn anh hùng, thân mặc trang phục đen chỉnh tề, lông mày như kiếm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Hai người này quả nhiên coi Mạnh Kỳ là kẻ giang hồ rỗi việc ngồi hóng chuyện.
Mạnh Kỳ vừa ăn mì vừa lắc đầu trả lời:
- Ta chưa thấy.
Hắn vừa dứt lời, cánh cổng Lục Phiến Môn bỗng mở ra, một bộ khoái trong đồng phục áo đỏ mũ đen, eo đeo trường đao cầm một tờ giấy màu vàng bước ra.
Đám giang hồ hảo hán đang ngồi ăn mì tức thì nhốn nháo hẳn lên, họ vội vàng trả tiền rồi đứng lên tựa hồ muốn biết thiên địa nhân bảng càng sớm càng tốt để mà có thứ tán chuyện.
- Vội vàng thì ích gì, những nhân vật có thể lên bảng ai thèm tự đến xem. - Thanh niên buộc khăn anh hùng tỏ vẻ xem thường đám nhân sĩ giang hồ.
Thiếu nữ xinh xắn cười:
- Hiếu kì thôi, ta cũng đang tò mò lần này có gì thay đổi, biết đâu có vị tông sư hoặc thiếu hiệp nào đó đột nhiên nổi lên thì sao?
- Ừ, chúng ta cũng qua đó đi. - Thanh niên kia ôn hòa nói.
Hai người nhảy xuống ngựa, cột ngựa chắc chắn rồi thi triển khinh công vượt mặt đa số người chạy lên trước.
- Tiểu ca, ngươi chạy nhanh thật đó. - Thiếu nữ bỗng nhận ra Mạnh Kỳ đang bưng tô mì vừa đi vừa ăn nhưng vẫn dẫn đầu đoàn người.
Mạnh Kỳ dừng đũa, cười nửa miệng:
- Ta được người trong giang hồ đặt cho ngoại hiệu Phi Mao Thoái mà.
Thiếu nữ nhíu mày, ngoại hiệu gì mà nghe thật kì cục.
Thanh niên kia hừ một tiếng:
- Rỗi việc ngồi lê cũng có ngoại hiệu cơ à?
Mạnh Kỳ không giải thích, hắn chỉ cười ha hả đi tới gần bức tường, cẩn thận đọc. Thiên bảng vẫn như vậy, quanh năm không hề biến hóa, nhưng ở Địa bảng, sư phụ đã leo lên vị trí thứ sáu mươi.
Xem hết Địa bảng hắn quay ra chỗ dán Nhân bảng, đại bộ phận giang hồ hào khách bao gồm đôi nam nữ kia đều tụ tập chỗ này. Với họ mà nói, thần tiên trên Thiên bảng, cao nhân ở Địa bảng đều quá xa xôi, chỉ biết qua là đủ rồi, Nhân bảng mới là trọng điểm đáng chú ý, đây chính là mục tiêu phấn đấu mơ ước của khối kẻ trong số họ.
- Vô Hình Kiếm Hà Cửu, Toán Tẫn Thương Sinh Vương Tư Viễn, Lang Vương Thiết Thăng, Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang, Đao Khí Trường Hà Nghiêm Trùng, Phật Tâm Chưởng Huyền Chân, Hoan Hỉ Đầu Đà Hành Nhất, Vô Vọng Địa Tiên Tào Nga, Chấn Kinh Bách Lí Tưởng Hoành Xuyên, Tuyệt Kiếm tiên tử Giang Chỉ Vi, ồ, Giang Chỉ Vi của Tẩy Kiếm Các mới xuống núi không lâu đã vào được mười hạng đầu rồi - Theo tiếng người đọc danh sách, những tiếng kêu thán phục thỉnh thoảng lại vang lên.
Sau khi cùng đệ tử Tẩy Kiếm Các xuống núi du lịch, danh tiếng Giang Chỉ Vi đã theo miệng trưởng bối các phái tới dự tân tú thi đấu lan truyền giang hồ, nàng được lên Nhân bảng từ khá sớm nhưng không ai ngờ chỉ một tháng sau đã leo tận vào mười vị trí đầu, tốc độ khiến người ta phải khiếp sợ.
Nhìn chiến tích của nàng, người ta càng câm nín không biết nói gì. Chiếu Nhật Tà Kiếm là cao thủ tà đạo thành danh đã nhiều năm, tuy mãi vẫn chưa bước vào cảnh giới nửa bước ngoại cảnh nhưng cửu khiếu đều mở, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vậy mà đấu chính diện một chọi một với Giang Chỉ Vi vẫn bị nàng nhanh chóng giết chết, thực lực của nàng ra sao không cần phải nghĩ, những chiến tích khác càng chứng minh rõ điều này.
- Đây là lần đầu trong đời ta thấy một người mới mở lục khiếu đạt được mười hạng đầu đấy. - Thiếu nữ xinh xắn hai mắt sáng rỡ, giọng đầy thán phục.
Thanh niên kia cười:
- Hình như Thiên ngoại thần kiếm Tô Vô Danh Tô tiền bối cũng vào mười hạng đầu khi mới mở lục khiếu, đúng là thầy nào trò đó.
Nhân bảng có hai thông lệ: hoặc đủ ba mươi lăm tuổi, hoặc đạt tới nửa bước ngoại cảnh sẽ tự động bị loại khỏi bảng cho nên chín trên mười hạng đầu đều mở cửu khiếu, duy một người lục khiếu như Giang Chỉ Vi đúng là rất bắt mắt. Phá vỡ sinh tử huyền quan, bước lên thiên địa chi kiều chính là bước khó nhất trong quá trình đột phá từ khai khiếu lên ngoại cảnh. Nói một cách tương đối, nếu cơ sở tu luyện vững chắc thì quá trình giao hòa nội ngoại thiên địa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vì thế mà nửa bước ngoại cảnh không được xếp vào nhân bảng.
Đương nhiên nửa bước ngoại cảnh cũng không là gì quá đáng sợ, ở đây ai cũng tin chắc rằng các cao thủ trẻ tuổi đứng trong mười vị trí đầu Nhân bảng đều có năng lực chiến thắng cao thủ nửa bước ngoại cảnh bình thường.
- Giang nữ hiệp nhất định là một kiếm khách lãnh khốc một lòng tu kiếm như Tô tiền bối vậy. - Thiếu nữ xinh xắn chắc mẩm như thể đã tận mắt thấy Giang Chỉ Vi vậy.
- Ơ... - Mạnh Kỳ rất muốn thay Giang Chỉ Vi nói với cô bé này một lời rằng: khiến ngươi phải thất vọng rồi, thật lòng xin lỗi, nhưng ta tuyệt không lãnh khốc.
- Sao, ngươi không tin à? - Tai thiếu nữ này có vẻ rất thính, nàng vặn hỏi hắn một cách khó chịu.
Thanh niên kia cũng chen vào:
- Chỉ có kiếm khách một lòng với kiếm mới có thể luyện được kiếm pháp đáng sợ như vậy khi mới mở lục khiếu. Tuy giang hồ đồn đại Giang nữ hiệp xinh đẹp tuyệt trần nhưng mỹ nhân lạnh lùng cũng là mỹ nhân vậy.
- Được rồi. - Mạnh Kỳ đành chấp nhận.
Thiếu nữ thấy mình chiến thắng đối thủ nên rất đắc ý, nàng chỉ vào Nhân bảng, thở dài:
- Đáng tiếc làm sao, trong mười hạng đầu chỉ có ba vị không xuất thân từ các tông môn thế gia, thật khiến người ta phải chán nản, thế nên ta luôn hết sức khâm phục Nghiêm thiếu hiệp và Tưởng thiếu hiệp.
Đao Khí Trường Hà Nghiêm Trùng và Chấn Kinh Bách Lý Tưởng Hoành Xuyên một người xuất thân môn phái nhỏ, một người là tán tu trong giang hồ vậy mà vẫn leo được lên mười hạng đầu Nhân bảng đúng là không phải chuyện dễ. Kẻ không có xuất thân thế gia đại phái còn lại là Lang Vương Thiết Thăng, hắn là cao thủ trẻ của thảo nguyên phía bắc.
- Đúng, hai người đó chính là thần tượng mà chúng ta cần noi theo. - Đám giang hồ hào khách xung quanh nhao nhao đồng ý, có kẻ còn nói - Hàng chữ Huyền của Thiếu Lâm chấm dứt, xếp qua hàng chữ Chân đã được bảy tám năm rồi sao chưa có vị đệ tử chữ Chân nào được lên bảng vậy?
Thiếu Lâm có quy định các đệ tử nhập môn trước hết phải gia nhập Vũ tăng viện để khảo sát tâm tính rồi từ đó phấn đấu thành đệ tử đích truyền, do đó vai vế phân chia hết sức rõ ràng không thể vượt qua bừa bãi, ví dụ một vị đệ tử chưa xếp hàng chữ Chân dù được cao tăng chữ Huyền vừa ý cũng không thể thu làm đệ tử mà phải nhờ một đồ đệ chữ Chân thay thầy nhận trò.
Ngày trước Huyền Bi cũng như vậy, hàng chữ Vô đã kết thúc, hàng chữ Huyền cũng sắp hết, đại đồ đệ của phương trượng phải thay thầy nhận đệ tử để bảo đảm cho vai vế được đúng quy tắc.
- Bảy tám năm không phải một khoảng thời gian dài, các vị lót chữ Chân cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thần công của Thiếu Lâm phải luyện trụ cột càng vững càng tốt vì một tương lai tươi sáng nên nổi tiếng tu luyện chậm chạp. Ô nhìn kìa, có vị đệ tử hàng chữ Chân bị trục xuất của Thiếu Lâm xếp ở vị trí ba mươi ba. - Có người chợt kinh ngạc thốt lên.
Mạnh Kỳ đang mải đọc phần trên bảng nghe vậy vội nhìn xuống dưới, không thấy thì còn tốt, đọc rồi mặt hắn tức thì xám ngoét như đáy nồi, miệng lẩm bẩm như thần kinh "Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương, Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương..."
- Có thể giết chết hai cao thủ cửu khiếu, lại còn chính diện đánh lui một người khác, vị đệ tử Thiếu Lâm bị trục xuất Chân Định này thật đáng sợ! - Thanh niên đeo khăn anh hùng sợ hãi thán phục - Không những vậy hắn còn có thể triệu hoán thiên lôi! Một vị đệ tử xuất sắc như thế sao lại bị trục xuất?
- Ai mà biết, nhưng từ ngoại hiệu mà xét thì hòa thượng Chân Định này nhất định là da đen như than, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước luôn. - Thiếu nữ xinh xắn khẳng định chắc nịch.
Tám thước cái *beep* ấy, trong lòng Mạnh Kỳ chửi ầm lên, hắn đột nhiên rất muốn tới tổng bộ Lục Phiến Môn ở Thần Đô tìm kẻ làm ra danh sách này tâm sự tình cảm.
- Tiểu ca, sao còn đứng đây? - Xem hết phần giới thiệu các cao thủ trẻ tuổi trên bảng, thiếu nữ tỏ ra rất thỏa mãn - Hôm nay là ngày đại thọ năm mươi tuổi của môn chủ Tăng Hiền Môn, họ mở tiệc chiêu đãi đồng đạo giang hồ, không bằng chúng ta cùng đến xem náo nhiệt? Nghe nói cao thủ có hi vọng tiến vào Nhân bảng là Phi Vân Kiếm Hoàng Doãn thay mặt Tần Sơn kiếm phái đến khiêu chiến để thực hiện ước hẹn ba năm tranh đoạt quyền quản lý tạm thời Thiên ngoại kỳ thạch.
Vừa nãy nàng tranh cãi "thắng" Mạnh Kỳ nên coi như bèo nước gặp nhau có chút xíu giao tình, đương nhiên lý do thật sự chủ yếu là bề ngoài của hắn khiến người ta rất có cảm tình.
Có hi vọng vào Nhân bảng, khiêu chiến, Thiên ngoại kì thạch, tiệc ăn miễn phí... Nghe vậy Mạnh Kỳ hơi động lòng, hắn mỉm cười đáp lại:
- Tại hạ cũng có ý đó.
Hắn là người thích tham gia náo nhiệt, được xem tỉ thí, chứng kiến thêm nhiều loại chiêu số võ công sẽ giúp ích cho Độc Cô Cửu Kiếm tiến bộ.
Hơn nữa, cái ngoại hiệu kia thật khiến người ta quá đỗi thương tâm, giờ đây chỉ có rượu ngon canh ngọt mới có thể tạm xoa dịu nỗi đau tan nát tim gan này!
(*) Mãn đường hoa túy tam thiên khách.
Nhứt kiếm sương hàn tứ thập châu.
Tạm dịch:
Hoa nở đầy nhà, say ba ngàn khách.
Một thanh kiếm tỏa, lạnh bốn mươi châu
Nghĩ thấy để nguyên Hán Việt sẽ hay hơn nên không đổi tên Quyển 3 về Thuần Việt nữa. :D
Nước dùng nóng sốt thơm nức mũi, khói bốc lượn lờ, sợi mì dai mảnh như sợi tóc, điểm xuyết thêm mấy cọng rau xanh ngắt, quả là món ăn đem lại cho thực khách trải nghiệm hoàn hảo cả về sắc hương vị.
Mạnh Kỳ bưng tô mì ngồi bệt trước tiệm ăn soàm soạp. Hết mì, hắn húp sạch luôn cả nước dùng nhưng vẫn chưa thấy đã bèn liếm môi bảo chủ tiệm:
- Cho thêm một tô nữa.
Giang hồ đồn đại quả không ngoa, mì long tu đúng là món ăn số một của thành Tần Sơn, mà tiệm mì long tu ngon nhất là tiệm lão Tạ nằm ngoài cổng Lục Phiến Môn, hôm nay được nếm đúng là danh bất hư truyền, vừa thơm vừa tươi vừa mềm vừa mảnh lại không mất độ dai, sướng miệng vô cùng.
- Vâng, khách quan. - Lão Tạ niềm nở đáp, lão vừa nhanh nhẹn khuấy nồi nước dùng vừa hỏi: - Phải chăng tiểu ca đang đợi danh sách thiên địa nhân bảng mới nhất? Nhưng lão thấy không phải lắm.
Cuối xuân đầu hè, tiết trời sáng sớm vẫn còn se lạnh, theo thói quen Mạnh Kỳ đưa tay lên miệng thổi rồi ủ vào ống tay áo, vui vẻ hỏi lại:
- Sao lão biết không phải?
Hắn chẳng thèm để ý lão Tạ chỉ là một ông già bán mì trong ngõ hẻm, khác với đám giang hồ hào khách đang ngồi khoác lác xung quanh luôn tỏ thái độ coi thường lão.
Do tiệm nằm bên cạnh Lục Phiến Môn nên khách ăn chủ yếu là người giang hồ, lão Tạ rất hiếm khi gặp những thiếu niên lễ phép như Mạnh Kỳ, lão vừa cười ha hả vừa đáp:
- Tiểu ca thân mang trường kiếm, lưng lại đeo một cái bọc lớn chắc là có chứa binh khí khác, bình thường nhất định là một hiệp sĩ trẻ tuổi đang hành tẩu giang hồ. Nhưng người giang hồ luôn giữ sĩ diện, nếu không còn chỗ ngồi thà mất công đứng đợi còn hơn ngồi xổm dưới đất. Chỉ có đám du côn lưu manh hay phu dưới bến tàu mới làm vậy, có điều tiểu ca tuấn tú như thế này, chắc là vị công tử của phủ nào ra ngoài chơi đúng không?
Mạnh Kỳ cười:
- Lão đoán đúng rồi, ta chính là một gã lưu manh.
Dù sao quanh đây chẳng ai biết hắn là ai thì giữ gìn hình tượng cá nhân làm quái gì, giữ gìn hình tượng có tốt bằng ăn mì long tu không?
Bề ngoài hắn nho nhã tuấn tú, thân mặc áo bào xanh, lưng đeo Băng khuyết kiếm, đầu đội mũ sa, tóc giả mềm mại thả xuôi, nếu không phải đang ngồi xổm húp mì xì xụp thế này thì người khác nhất định sẽ tưởng đây là một vị công tử thế gia.
Từ khi cáo biệt Giang Chỉ Vi, Mạnh Kỳ theo thuyền xuôi nam qua Tây Châu tới Lũng Châu, cuối cùng tới thành Tần Sơn nằm phía nam Lũng Châu, giáp ranh đông bắc Hoàn Châu và tây nam Hoa Châu. Hắn dự định sẽ xuôi dòng về phía đông tới Chân Vũ phái nằm ở phía nam Hoa Châu, phía bắc Trữ Châu để dạo chơi, tiện thể ăn chực Trương Viễn Sơn mấy bữa giao lưu cảm tình, sau đó vòng về Hoàn Châu đến Chu Quận tìm Tề Chính Ngôn đã được phái tới làm chủ sự ở một thành nhỏ. Đến chơi với Trương Viễn Sơn có địa vị trong phái chịu đủ dòm ngó lại thêm gia tộc ước thúc làm sao sướng bằng ở cùng một Tề Chính Ngôn tự do tự tại được?
Địa hình khu vực này thuộc Hoàn Châu kéo dài, thế núi hiểm trở, sông suối chảy xiết, tài nguyên giấu trong rừng sâu núi thẳm nên giao thương khó khăn, dân phong dũng mãnh, võ thuật hưng thịnh, cùng Tần Sơn, Chu Sơn, Tề Thủy gọi là Tam Sơn Tứ Thủy.
Nghe Mạnh Kỳ nói vậy, lão Tạ lắc đầu cười cười vẻ không tin, lão cho mì vào tô, chế nước dùng, còn đặc biệt bỏ thêm một trái trứng muối rồi đưa cho Mạnh Kỳ.
- Cảm ơn lão. - Mạnh Kỳ không khách khí, hắn nhận lấy tô mì rồi tiếp tục ngồi xổm ăn, mắt thỉnh thoảng liếc tới cổng lớn của Lục Phiến Môn.
Bởi lẽ võ đạo hưng thịnh nên bộ khoái của Đại Tấn và Bắc Chu đều tách khỏi nha môn thành một cơ quan độc lập, thường đặt trụ sở một nam một bắc trong thành.
Nghe nói hôm nay danh sách thiên địa nhân bảng do tổng bộ Lục Phiến Môn ở Thần Đô sắp xếp sẽ tới Tần Sơn nên Mạnh Kỳ quyết định đến sớm chờ đợi xem mình có được nằm trong danh sách không, tên hiệu ra sao.
Vì thế lực của hoàng thất Đại Tấn và các thế gia môn phái chênh nhau không nhiều nên rất chú ý khống chế châu quận, họ có mạng lưới liên lạc hoàn chỉnh đầy đủ từ khoái mã đến chim đưa thư, còn thêm không ít cao thủ ngoại cảnh sau khi nội ngoại thiên địa giao hòa có võ công đặc thù, giỏi về liên lạc từ xa nên tổng bộ Lục Phiến Môn luôn tự hào xưng rằng "tin tức thiên địa nhân bảng trong ba ngày tất đến quận thành, trong bảy ngày tất đến thị trấn".
Đang ngồi chồm hỗm húp mì, chợt hai thớt ngựa màu nâu dừng trước mặt Mạnh Kỳ, thiếu nữ xinh xắn lanh lợi trong hai người cất tiếng hỏi:
- Tiểu ca, thiên địa nhân bảng còn chưa công bố ư?
Ngồi trên con ngựa còn lại là một nam tử trẻ tuổi đầu búi tóc, lưng đeo trường kiếm, trán buộc khăn anh hùng, thân mặc trang phục đen chỉnh tề, lông mày như kiếm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Hai người này quả nhiên coi Mạnh Kỳ là kẻ giang hồ rỗi việc ngồi hóng chuyện.
Mạnh Kỳ vừa ăn mì vừa lắc đầu trả lời:
- Ta chưa thấy.
Hắn vừa dứt lời, cánh cổng Lục Phiến Môn bỗng mở ra, một bộ khoái trong đồng phục áo đỏ mũ đen, eo đeo trường đao cầm một tờ giấy màu vàng bước ra.
Đám giang hồ hảo hán đang ngồi ăn mì tức thì nhốn nháo hẳn lên, họ vội vàng trả tiền rồi đứng lên tựa hồ muốn biết thiên địa nhân bảng càng sớm càng tốt để mà có thứ tán chuyện.
- Vội vàng thì ích gì, những nhân vật có thể lên bảng ai thèm tự đến xem. - Thanh niên buộc khăn anh hùng tỏ vẻ xem thường đám nhân sĩ giang hồ.
Thiếu nữ xinh xắn cười:
- Hiếu kì thôi, ta cũng đang tò mò lần này có gì thay đổi, biết đâu có vị tông sư hoặc thiếu hiệp nào đó đột nhiên nổi lên thì sao?
- Ừ, chúng ta cũng qua đó đi. - Thanh niên kia ôn hòa nói.
Hai người nhảy xuống ngựa, cột ngựa chắc chắn rồi thi triển khinh công vượt mặt đa số người chạy lên trước.
- Tiểu ca, ngươi chạy nhanh thật đó. - Thiếu nữ bỗng nhận ra Mạnh Kỳ đang bưng tô mì vừa đi vừa ăn nhưng vẫn dẫn đầu đoàn người.
Mạnh Kỳ dừng đũa, cười nửa miệng:
- Ta được người trong giang hồ đặt cho ngoại hiệu Phi Mao Thoái mà.
Thiếu nữ nhíu mày, ngoại hiệu gì mà nghe thật kì cục.
Thanh niên kia hừ một tiếng:
- Rỗi việc ngồi lê cũng có ngoại hiệu cơ à?
Mạnh Kỳ không giải thích, hắn chỉ cười ha hả đi tới gần bức tường, cẩn thận đọc. Thiên bảng vẫn như vậy, quanh năm không hề biến hóa, nhưng ở Địa bảng, sư phụ đã leo lên vị trí thứ sáu mươi.
Xem hết Địa bảng hắn quay ra chỗ dán Nhân bảng, đại bộ phận giang hồ hào khách bao gồm đôi nam nữ kia đều tụ tập chỗ này. Với họ mà nói, thần tiên trên Thiên bảng, cao nhân ở Địa bảng đều quá xa xôi, chỉ biết qua là đủ rồi, Nhân bảng mới là trọng điểm đáng chú ý, đây chính là mục tiêu phấn đấu mơ ước của khối kẻ trong số họ.
- Vô Hình Kiếm Hà Cửu, Toán Tẫn Thương Sinh Vương Tư Viễn, Lang Vương Thiết Thăng, Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang, Đao Khí Trường Hà Nghiêm Trùng, Phật Tâm Chưởng Huyền Chân, Hoan Hỉ Đầu Đà Hành Nhất, Vô Vọng Địa Tiên Tào Nga, Chấn Kinh Bách Lí Tưởng Hoành Xuyên, Tuyệt Kiếm tiên tử Giang Chỉ Vi, ồ, Giang Chỉ Vi của Tẩy Kiếm Các mới xuống núi không lâu đã vào được mười hạng đầu rồi - Theo tiếng người đọc danh sách, những tiếng kêu thán phục thỉnh thoảng lại vang lên.
Sau khi cùng đệ tử Tẩy Kiếm Các xuống núi du lịch, danh tiếng Giang Chỉ Vi đã theo miệng trưởng bối các phái tới dự tân tú thi đấu lan truyền giang hồ, nàng được lên Nhân bảng từ khá sớm nhưng không ai ngờ chỉ một tháng sau đã leo tận vào mười vị trí đầu, tốc độ khiến người ta phải khiếp sợ.
Nhìn chiến tích của nàng, người ta càng câm nín không biết nói gì. Chiếu Nhật Tà Kiếm là cao thủ tà đạo thành danh đã nhiều năm, tuy mãi vẫn chưa bước vào cảnh giới nửa bước ngoại cảnh nhưng cửu khiếu đều mở, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vậy mà đấu chính diện một chọi một với Giang Chỉ Vi vẫn bị nàng nhanh chóng giết chết, thực lực của nàng ra sao không cần phải nghĩ, những chiến tích khác càng chứng minh rõ điều này.
- Đây là lần đầu trong đời ta thấy một người mới mở lục khiếu đạt được mười hạng đầu đấy. - Thiếu nữ xinh xắn hai mắt sáng rỡ, giọng đầy thán phục.
Thanh niên kia cười:
- Hình như Thiên ngoại thần kiếm Tô Vô Danh Tô tiền bối cũng vào mười hạng đầu khi mới mở lục khiếu, đúng là thầy nào trò đó.
Nhân bảng có hai thông lệ: hoặc đủ ba mươi lăm tuổi, hoặc đạt tới nửa bước ngoại cảnh sẽ tự động bị loại khỏi bảng cho nên chín trên mười hạng đầu đều mở cửu khiếu, duy một người lục khiếu như Giang Chỉ Vi đúng là rất bắt mắt. Phá vỡ sinh tử huyền quan, bước lên thiên địa chi kiều chính là bước khó nhất trong quá trình đột phá từ khai khiếu lên ngoại cảnh. Nói một cách tương đối, nếu cơ sở tu luyện vững chắc thì quá trình giao hòa nội ngoại thiên địa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vì thế mà nửa bước ngoại cảnh không được xếp vào nhân bảng.
Đương nhiên nửa bước ngoại cảnh cũng không là gì quá đáng sợ, ở đây ai cũng tin chắc rằng các cao thủ trẻ tuổi đứng trong mười vị trí đầu Nhân bảng đều có năng lực chiến thắng cao thủ nửa bước ngoại cảnh bình thường.
- Giang nữ hiệp nhất định là một kiếm khách lãnh khốc một lòng tu kiếm như Tô tiền bối vậy. - Thiếu nữ xinh xắn chắc mẩm như thể đã tận mắt thấy Giang Chỉ Vi vậy.
- Ơ... - Mạnh Kỳ rất muốn thay Giang Chỉ Vi nói với cô bé này một lời rằng: khiến ngươi phải thất vọng rồi, thật lòng xin lỗi, nhưng ta tuyệt không lãnh khốc.
- Sao, ngươi không tin à? - Tai thiếu nữ này có vẻ rất thính, nàng vặn hỏi hắn một cách khó chịu.
Thanh niên kia cũng chen vào:
- Chỉ có kiếm khách một lòng với kiếm mới có thể luyện được kiếm pháp đáng sợ như vậy khi mới mở lục khiếu. Tuy giang hồ đồn đại Giang nữ hiệp xinh đẹp tuyệt trần nhưng mỹ nhân lạnh lùng cũng là mỹ nhân vậy.
- Được rồi. - Mạnh Kỳ đành chấp nhận.
Thiếu nữ thấy mình chiến thắng đối thủ nên rất đắc ý, nàng chỉ vào Nhân bảng, thở dài:
- Đáng tiếc làm sao, trong mười hạng đầu chỉ có ba vị không xuất thân từ các tông môn thế gia, thật khiến người ta phải chán nản, thế nên ta luôn hết sức khâm phục Nghiêm thiếu hiệp và Tưởng thiếu hiệp.
Đao Khí Trường Hà Nghiêm Trùng và Chấn Kinh Bách Lý Tưởng Hoành Xuyên một người xuất thân môn phái nhỏ, một người là tán tu trong giang hồ vậy mà vẫn leo được lên mười hạng đầu Nhân bảng đúng là không phải chuyện dễ. Kẻ không có xuất thân thế gia đại phái còn lại là Lang Vương Thiết Thăng, hắn là cao thủ trẻ của thảo nguyên phía bắc.
- Đúng, hai người đó chính là thần tượng mà chúng ta cần noi theo. - Đám giang hồ hào khách xung quanh nhao nhao đồng ý, có kẻ còn nói - Hàng chữ Huyền của Thiếu Lâm chấm dứt, xếp qua hàng chữ Chân đã được bảy tám năm rồi sao chưa có vị đệ tử chữ Chân nào được lên bảng vậy?
Thiếu Lâm có quy định các đệ tử nhập môn trước hết phải gia nhập Vũ tăng viện để khảo sát tâm tính rồi từ đó phấn đấu thành đệ tử đích truyền, do đó vai vế phân chia hết sức rõ ràng không thể vượt qua bừa bãi, ví dụ một vị đệ tử chưa xếp hàng chữ Chân dù được cao tăng chữ Huyền vừa ý cũng không thể thu làm đệ tử mà phải nhờ một đồ đệ chữ Chân thay thầy nhận trò.
Ngày trước Huyền Bi cũng như vậy, hàng chữ Vô đã kết thúc, hàng chữ Huyền cũng sắp hết, đại đồ đệ của phương trượng phải thay thầy nhận đệ tử để bảo đảm cho vai vế được đúng quy tắc.
- Bảy tám năm không phải một khoảng thời gian dài, các vị lót chữ Chân cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thần công của Thiếu Lâm phải luyện trụ cột càng vững càng tốt vì một tương lai tươi sáng nên nổi tiếng tu luyện chậm chạp. Ô nhìn kìa, có vị đệ tử hàng chữ Chân bị trục xuất của Thiếu Lâm xếp ở vị trí ba mươi ba. - Có người chợt kinh ngạc thốt lên.
Mạnh Kỳ đang mải đọc phần trên bảng nghe vậy vội nhìn xuống dưới, không thấy thì còn tốt, đọc rồi mặt hắn tức thì xám ngoét như đáy nồi, miệng lẩm bẩm như thần kinh "Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương, Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương..."
- Có thể giết chết hai cao thủ cửu khiếu, lại còn chính diện đánh lui một người khác, vị đệ tử Thiếu Lâm bị trục xuất Chân Định này thật đáng sợ! - Thanh niên đeo khăn anh hùng sợ hãi thán phục - Không những vậy hắn còn có thể triệu hoán thiên lôi! Một vị đệ tử xuất sắc như thế sao lại bị trục xuất?
- Ai mà biết, nhưng từ ngoại hiệu mà xét thì hòa thượng Chân Định này nhất định là da đen như than, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước luôn. - Thiếu nữ xinh xắn khẳng định chắc nịch.
Tám thước cái *beep* ấy, trong lòng Mạnh Kỳ chửi ầm lên, hắn đột nhiên rất muốn tới tổng bộ Lục Phiến Môn ở Thần Đô tìm kẻ làm ra danh sách này tâm sự tình cảm.
- Tiểu ca, sao còn đứng đây? - Xem hết phần giới thiệu các cao thủ trẻ tuổi trên bảng, thiếu nữ tỏ ra rất thỏa mãn - Hôm nay là ngày đại thọ năm mươi tuổi của môn chủ Tăng Hiền Môn, họ mở tiệc chiêu đãi đồng đạo giang hồ, không bằng chúng ta cùng đến xem náo nhiệt? Nghe nói cao thủ có hi vọng tiến vào Nhân bảng là Phi Vân Kiếm Hoàng Doãn thay mặt Tần Sơn kiếm phái đến khiêu chiến để thực hiện ước hẹn ba năm tranh đoạt quyền quản lý tạm thời Thiên ngoại kỳ thạch.
Vừa nãy nàng tranh cãi "thắng" Mạnh Kỳ nên coi như bèo nước gặp nhau có chút xíu giao tình, đương nhiên lý do thật sự chủ yếu là bề ngoài của hắn khiến người ta rất có cảm tình.
Có hi vọng vào Nhân bảng, khiêu chiến, Thiên ngoại kì thạch, tiệc ăn miễn phí... Nghe vậy Mạnh Kỳ hơi động lòng, hắn mỉm cười đáp lại:
- Tại hạ cũng có ý đó.
Hắn là người thích tham gia náo nhiệt, được xem tỉ thí, chứng kiến thêm nhiều loại chiêu số võ công sẽ giúp ích cho Độc Cô Cửu Kiếm tiến bộ.
Hơn nữa, cái ngoại hiệu kia thật khiến người ta quá đỗi thương tâm, giờ đây chỉ có rượu ngon canh ngọt mới có thể tạm xoa dịu nỗi đau tan nát tim gan này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.