Chương 15
Công Tử Thư Dạ
25/03/2017
CHƯƠNG 15
Du Vọng thành ở hướng Nam, đi qua thêm mấy trấn thành nhỏ nữa, sau đó chính là Thiên Chử thành phồn hoa náo nhiệt.
Thiên Chử thành từ rất lâu đã có tục lệ võ học, ven đường những tiểu quầy hàng rong đều có thể tùy tiện bày bán, từ khi bạch đạo liên minh của võ lâm đem tổng bộ thiết lập tại đây, võ lâm nhân sĩ lui tới càng lúc càng nhiều.
Trai gái đi dạo trên đường phố đều có bội kiếm đeo bên hông, trong lời nói cũng lộ ra một cỗ hơi thở giang hồ dũng khí. Nếu như bất ngờ nhìn thấy trên nóc nhà xuất hiện vài người có võ nghệ cao cường đang ngươi truy ta đuổi với nhau, lữ khách đến nơi đây có lẽ còn cảm thấy mới mẻ, chứ dân bản xứ cũng chỉ xem đó như chuyện thường ngày, ngay cả tâm tình xem náo nhiệt cũng không có.
Nhưng hai ngày nay Thiên Chử thành lại tản mác tia lệ khí, chung quanh đều lộ ra bầu không khí vui sướng, nguyên nhân không gì khác, là vì hai ngày nữa chính là hôn lễ của minh chủ võ lâm đương nhiệm Lý Nghị cùng Phó Các chủ tiền nhiệm của Tầm Trâm Các Tạ Ngữ Đồng.
Tháng trước khi tin tức hôn lễ này truyền ra, lập tức chấn động toàn bộ võ lâm.
Bạch đạo liên minh đại diện cho toàn bộ thế lực của bạch đạo giang hồ, Lý Nghị làm minh chủ đương nhiệm của bạch đạo liên minh, nhất cử nhất động đều đại biểu cho các môn phái bạch đạo.
Đổi lại là người khác, cho dù không thận trọng từ lời nói đến việc làm để tránh đi sai bước, ít nhất cũng sẽ cho thấy bản lĩnh ở mặt ngoài, để người khác tìm không ra điểm yếu của mình.
Thế nhưng Lý Nghị này lại cố tình làm trái ngược, bình thường luôn yêu thích cầm mấy quyển thi thơ xem thì thôi đi, cũng không ai quy định bạch đạo minh chủ không thể đọc sách, nhưng hắn làm việc cũng không lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta đoán không ra. Bởi vậy tiền nhiệm không bao lâu, đã cùng các bô lão đức cao vọng trọng ở các phái bạch đạo trở nên giương cung bạt kiếm.[hai bên không ưa nhau]
Yến Hoài Phong cùng Sở Việt hai người theo sự dẫn đường của Mai Yên, cùng nhau đi tới Thiên Chử thành. Dọc đường đi Mai Yên biết bọn họ không hiểu gì về giang hồ, vì thế tinh tế giảng giải rất nhiều chuyện của võ lâm cho bọn hắn nghe, trong đó chuyện nàng nói đến nhiều nhất chính là hôn sự chấn động giang hồ này.
Xe ngựa nữ hài tử mướn luôn tinh xảo cùng khéo léo, quanh thân xe tản mát ra hương vị ngọt ngào, làm cho người ta giống như rơi vào giữa một thôn quê dịu dàng. Để tránh xuất hiện việc ngoài ý muốn như lần trước, lần này Mai Yên tự mình ra trận đánh xe.
Vốn tưởng rằng là một tiểu nha đầu chưa hiểu thế sự chỉ biết nói cười, không thể tưởng được Mai Yên thế nhưng lại đánh xe ngựa rất điêu luyện, xe ngựa một đường đi luôn bình ổn, vì vậy cũng làm cho độc tính chưa giải của Sở Việt ít chịu thống khổ hơn.
Màn xe bị buộc qua một bên, Yến Hoài Phong nửa ngồi nửa nằm, nghe Mai Yên vui vẻ khéo léo đem tất cả mọi chuyện của võ lâm giang hồ nói ra.
“Nghe nói Lý minh chủ là minh chủ nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay trong bạch đạo liên minh, thời điểm hắn lên làm minh chủ chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lại có thể đem nhiều kẻ cứng đầu rèn thành dễ bảo. Nghe nói hắn còn có đầy bụng kinh thư, một tay ngâm thơ cực hay, bộ dạng cũng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng!”
Yến Hoài Phong nhìn quạt lông trắng tuyết trong tay, mặt trên không biết khi nào đã nổi lên vài sợi lông vũ, hắn chậm rãi lấy ngón tay mơn trớn, vuốt lên vật nhỏ không an phận này, liếc mắt nhìn sang Sở Việt vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, sau đó mới quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài trêu chọc nói: “Mai cô nương tựa hồ rất ngưỡng mộ vị minh chủ này, hiện giờ hắn muốn thành hôn, ngươi không thương tâm sao?”
Mai Yên nghe vậy liền đỏ mặt, cũng không dám quay đầu lại, vội vàng biện giải: “Hàn đại ca lại giễu cợt ta! Ta chỉ là cảm thấy Lý minh chủ rất lợi hại thôi, Tầm Trâm Các vốn không thuộc phe bạch đạo, hắn hiện tại muốn cùng Tạ Ngữ Đồng thành hôn, nghe nói các trưởng lão của bạch đạo liên minh phản đối rất kịch liệt, không một ai tán thành.”
“Hắn không nói hai lời liền định ra ngày kết hôn còn phân phát thiệp mời khắp nơi, gần như muốn thỉnh toàn bộ anh hùng hào kiệt trên giang hồ đến dự hôn lễ, muốn cho khắp thiên hạ biết rằng hắn cùng Tạ Ngữ Đồng thành hôn, một trượng phu có khí khái lớn như thế, có nữ tử nào mà không ngưỡng mộ chứ? Thực hâm mộ Tạ tỷ tỷ…”
Nàng vốn nói rất kích động, càng về sau thần tình lại càng lộ vẻ hâm mộ khát khao, nghĩ đến một tiểu cô nương mới vào giang hồ, chỉ sợ trong lòng đều chỉ có một giấc mộng tươi đẹp “Quân cưỡi ngựa trắng bàng thùy dương, thiếp lộng cây mơ bằng đoản tường*”, như vậy cũng không gì đáng trách. [*Chàng cưỡi ngựa trắng bên cây dương rủ, thiếp chăm cây mơ bên tường thấp]
“Mai cô nương thanh lệ động lòng người như thế, tương lai nhất định cũng sẽ gặp được một vị thiếu hiệp phong độ.”
Hai người đang đàm tiếu, chợt nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa hổn độn. Chỉ chốc lát sau, liền có bảy tám người ăn mặc vô cùng trang nghiêm kỵ mã chạy vội qua, tiếng roi ngựa vung rất vội vàng, khuấy lên một đường đầy khói bụi.
Nhìn theo hướng bọn họ chạy đi rõ ràng chính là hướng Thiên Chử thành.
Ba ngày sau chính là đầu tháng sáu, là ngày tổ chức đại hôn của Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng, hai ngày này lục tục có không ít nhân sĩ giang hồ tới đây, cảnh tượng như vậy vốn là rất bình thường.
Nhưng mà xem cách ăn mặc cùng biểu tình của nhóm người này, rõ ràng không giống như đang đến chúc mừng, ngược lại giống như là đến báo tang. Yến Hoài Phong chú ý quan sát, những người này trừ bỏ binh khí tùy thân ra, cũng không thấy mang theo hạ lễ gì.
Theo như lời của Mai Yên thì hôn sự này bị các trưởng lão của bạch đạo liên minh nhất trí phản đối, không khỏi có chút dự cảm không lành.
Ai ngờ đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.
Trong suốt hai ngày sau đó, lại thêm ba bốn nhóm người có cùng cách ăn mặc như vậy vượt qua bọn họ, mỗi người nhìn qua đều không chút thiện ý. Nhưng mà như thế hiên ngang, rõ ràng là không sợ Lý Nghị biết, càng khiến cho người ta tò mò đến lúc đó rốt cục sẽ phát sinh những chuyện gì.
Sở Việt hai ngày này lúc ngủ lúc tỉnh, thời điểm hôn mê so với thời điểm thanh tỉnh còn nhiều hơn, mỗi lần Yến Hoài Phong uy nước uy điểm tâm cho y, y luôn một bộ áy náy, vì bản thân liên lụy đến Thiếu chủ mà trong lòng vô cùng hậm hực.
Thời điểm tiếp cận Thiên Chử thành, Sở Việt bỗng nhiên thanh tỉnh khác thường.
Yến Hoài Phong hồ nghi kiểm tra mạch đập của y, phát hiện độc tính trong cơ thể y vẫn như cũ không hề giảm bớt, nội lực cũng không có dấu hiệu gì là hồi phục. Nhưng mà Sở Việt quả thật không có lâm vào hôn mê lần nào nữa, nhìn qua cũng không có vẻ thống khổ gì, luôn trầm mặc ngồi ở một bên bất động như núi, thời thời khắc khắc đều đem lực chú ý đặt ở trên người Yến Hoài Phong.
Mai Yên gặp Sở Việt thanh tỉnh, trong lòng cao hứng, nụ cười trên mặt càng tươi đẹp hơn.
Bằng không mỗi lần nhìn đến Sở Việt sắc mặt tái nhợt lâm vào hôn mê, khi độc phát thì trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, có khi đau đớn trổi dậy ngay cả môi cũng muốn cắn nát, cuộn mình thành một đoàn ôm lấy chính mình, lại luôn ẩn nhẫn không phát ra một tiếng rên rỉ, nàng sẽ cảm thấy thực áy náy.
“Đợi khi tìm được Tiêu Trầm, độc của Việt công tử sẽ có thể giải. Nghe nói hắn là một người rất ôn hòa, có hiểu lầm gì cũng không để bụng lâu.” Nàng vừa nói vừa theo trong tay áo lấy ra khăn lụa, giúp Sở Việt lau mồ hôi, bàn tay đưa đến một nửa lại bị Yến Hoài Phong tiếp nhận, Yến Hoài Phong hướng nàng gật gật đầu, tự tay nhẹ nhàng giúp Sở Việt lau đi mồ hôi trên trán.
Sở Việt trầm mặc không nói.
Yến Hoài Phong nhìn nhìn y, tổng cảm thấy sắc mặt người này tựa hồ so với thời điểm hôn mê càng mệt mỏi hơn. Nhưng mà Sở Việt không nói, hắn cũng không hỏi.
Khăn lụa ở trong tay áo Mai Yên thời gian lâu, cũng lây dính hương vị trên người nàng, Yến Hoài Phong hơi nhíu nhíu mày, hắn không thích loại hương vị này của nữ nhân, vị son phấn quá nặng, làm cho người ta choáng váng đầu óc.
Tùy tay đem khăn lụa ném ra ngoài cửa sổ (Phong ca, này hình như không phải của ngươi, có thể tùy tiện ném như vậy sao? =.=), Yến Hoài Phong vỗ vỗ tay Sở Việt, nhẹ giọng nói: “A Việt, đừng cố chống đỡ.”
Sở Việt gật gật đầu, lại lắc đầu, thủy chung mím môi không nói gì, chỉ như vậy trong chốc lát, mồ hôi trên trán vừa mới được Yến Hoài Phong lau khô đã lại chảy ra ròng ròng.
Yến Hoài Phong hít một hơi, hắn không biết Phù Sinh Mộng khi phát tán sẽ mang đến cảm giác gì, nhưng nhất định làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Hắn cũng biết Sở Việt vì cái gì cho dù thanh tỉnh thừa nhận loại thống khổ này cũng không muốn tiếp tục hôn mê, là bởi vì y sợ sẽ không thể bảo vệ hắn.
Ngón tay giống như gió mạnh, nhanh chóng lướt qua mấy yếu huyệt trên người Sở Việt, sau đó đem y chuyển qua, đưa lưng đối diện hắn. Sở Việt bất ngờ không kịp đề phòng, thanh âm nghi vấn cũng bị khóa lại trong cổ họng.
Rất nhanh, y cảm giác được bàn tay Yến Hoài Phong tiếp xúc phía sau lưng mình, nội lực bá đạo mà ấm áp chuyền vào thân thể, xông vào xương cốt tứ chi của y, phá tan từng nơi kinh lạc bị đình trệ.
Loại cảm thụ mâu thuẫn này ở trong thân thể y mà lan tràn, nội công Hãn Hãi Cuồng Lan của Yến Hoài Phong thập phần bá đạo, mãnh liệt lại hung dũng, khi di chuyển qua kinh lạc của y liền cố ý thả chậm tốc độ, không cho nội lực kịch liệt đánh vào.
Sở Việt không thể nói, chỉ có thể tùy ý đối phương hao tổn nội lực thay y tiêu giảm thống khổ mà độc dược mang đến. Lặng im từng dòng chuyện cũ như một màn kịch hiện ra ở trước mắt, không chỉ có có kiếp này, còn có cả kiếp trước.
Y nhớ tới khoảng thời gian của kiếp trước y đi theo Yến Hoài Phong, chỉ nhìn thấy một mặt bá đạo vô tình không ai bì nổi của hắn, lại chưa từng phát giác một mặt ôn nhu hòa nhã này.
Khi đó y là Mộc Đường Đường chủ, có một lần đi làm nhiệm vụ thất thủ quay về, cơ hồ mang đến cho Thánh Môn tai họa thật lớn. Yến Hoài Phong mời toàn bộ ngũ Đường Đường chủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng các nguyên lão của Thánh Môn đến, tự mình chấp tiên* hành hình. [*cầm roi]
Một trăm tiên, y toàn thân máu tươi đầm đìa, mọi người đều không thể nói gì thêm, nhưng y cũng là đến hiện tại mới phát hiện, thương tổn này tuy rằng mặt ngoài nhìn qua rất khủng bố, kỳ thật lại không hề nguy hại đến gân cốt.
Lúc ấy y không hiểu, còn oán hận Yến Hoài Phong thủ đoạn độc ác vô tình. Đêm đó bên dưới gối đầu của mình phát hiện có dược chữa thương tốt nhất trong Thánh Môn, còn tưởng rằng là vị bằng hữu tốt bụng nào đưa tới, lại đã quên đó là dược phẩm chỉ có một mình Yến Hoài Phong mới có thể sử dùng.
Hiện giờ nghĩ đến, Yến Hoài Phong đối với y, cho tới bây giờ đều là rất tốt.
Hai cuộc đời, một con người.
Đợi đến khi Yến Hoài Phong thu hồi nội lực, giải huyệt đạo cho y, câu nói nghẹn ở yết hầu mới có thể thốt ra, “Thiếu chủ, ngài không nên vì thuộc hạ mà lãng phí nội lực!”
Nhìn biểu tình không đồng ý của Sở Việt, Yến Hoài Phong tay chống cằm, xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã tiến vào trong Thiên Chử thành, bên ngoài là phố xá náo nhiệt, hắn nhìn người người lui tới, không để ý lắm nói: “Ngươi không phải phải bảo vệ ta sao, không động đậy được thì làm sao bảo vệ.”
Sở Việt á khẩu không còn lời đáp trả.
Đêm đó ba người nghỉ ngơi ở Quy Hồng khách ***, Mai Yên là nữ tử, đương nhiên một mình một gian phòng hảo hạng. Yến Hoài Phong vốn muốn cho Sở Việt một mình một phòng để tiện phần tĩnh dưỡng, lại bị Sở Việt cự tuyệt vì muốn bảo vệ hắn, hắn cũng chỉ có thể tùy theo y.
Một đường phong trần mệt nhọc, mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi. Yến Hoài Phong dựa vào giường chợp mắt, Sở Việt cước bộ nhẹ nhàng tiến đến gần hỏi hắn: “Thiếu chủ có muốn tắm rửa?”
“Ân.”
Sở Việt vì thế phân phó tiểu nhị, khách *** thấy bọn họ ăn mặc không tầm thường, làm việc hiệu suất liền cực nhanh, rất nhanh đã đưa tới một thùng gỗ tốt nhất, hơi nước trong thùng bốc lên liên tục, còn bỏ thêm không ít thảo dược dưỡng sinh, hương khí hợp lòng người.
Sở Việt hầu hạ Yến Hoài Phong cởi quần áo ngâm mình vào trong dục dũng [thùng tắm], nhẹ nhàng giúp hắn xoa huyệt Thái Dương.
Yến Hoài Phong chú ý tới vừa rồi khi Sở Việt giúp hắn cởi quần áo vẫn là một bộ phục tùng liễm mắt, không dám nhìn thân thể hắn, cảm thấy thú vị, cố ý muốn trêu chọc y, di chuyển thân người làm cho y giúp hắn chà lưng.
Trong phòng nhất thời sương mù lượn lờ, lại còn có thêm chút hương vị kiều diễm.
Sở Việt mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau Yến Hoài Phong, ngón tay mơn trớn thân trên xích lỏa của đối phương, cầm khăn mặt cẩn thận tỉ mỉ chà lau.
Yến Hoài Phong bỗng nhiên vẫy vẫy tay, Sở Việt cúi thân xuống lắng nghe, chỉ nghe thanh âm đối phương trầm thấp mà tràn ngập từ tính ở bên tai nói: “A Việt, tiến vào cùng nhau tắm được không?”
————- Đăng bởi: admin
Du Vọng thành ở hướng Nam, đi qua thêm mấy trấn thành nhỏ nữa, sau đó chính là Thiên Chử thành phồn hoa náo nhiệt.
Thiên Chử thành từ rất lâu đã có tục lệ võ học, ven đường những tiểu quầy hàng rong đều có thể tùy tiện bày bán, từ khi bạch đạo liên minh của võ lâm đem tổng bộ thiết lập tại đây, võ lâm nhân sĩ lui tới càng lúc càng nhiều.
Trai gái đi dạo trên đường phố đều có bội kiếm đeo bên hông, trong lời nói cũng lộ ra một cỗ hơi thở giang hồ dũng khí. Nếu như bất ngờ nhìn thấy trên nóc nhà xuất hiện vài người có võ nghệ cao cường đang ngươi truy ta đuổi với nhau, lữ khách đến nơi đây có lẽ còn cảm thấy mới mẻ, chứ dân bản xứ cũng chỉ xem đó như chuyện thường ngày, ngay cả tâm tình xem náo nhiệt cũng không có.
Nhưng hai ngày nay Thiên Chử thành lại tản mác tia lệ khí, chung quanh đều lộ ra bầu không khí vui sướng, nguyên nhân không gì khác, là vì hai ngày nữa chính là hôn lễ của minh chủ võ lâm đương nhiệm Lý Nghị cùng Phó Các chủ tiền nhiệm của Tầm Trâm Các Tạ Ngữ Đồng.
Tháng trước khi tin tức hôn lễ này truyền ra, lập tức chấn động toàn bộ võ lâm.
Bạch đạo liên minh đại diện cho toàn bộ thế lực của bạch đạo giang hồ, Lý Nghị làm minh chủ đương nhiệm của bạch đạo liên minh, nhất cử nhất động đều đại biểu cho các môn phái bạch đạo.
Đổi lại là người khác, cho dù không thận trọng từ lời nói đến việc làm để tránh đi sai bước, ít nhất cũng sẽ cho thấy bản lĩnh ở mặt ngoài, để người khác tìm không ra điểm yếu của mình.
Thế nhưng Lý Nghị này lại cố tình làm trái ngược, bình thường luôn yêu thích cầm mấy quyển thi thơ xem thì thôi đi, cũng không ai quy định bạch đạo minh chủ không thể đọc sách, nhưng hắn làm việc cũng không lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta đoán không ra. Bởi vậy tiền nhiệm không bao lâu, đã cùng các bô lão đức cao vọng trọng ở các phái bạch đạo trở nên giương cung bạt kiếm.[hai bên không ưa nhau]
Yến Hoài Phong cùng Sở Việt hai người theo sự dẫn đường của Mai Yên, cùng nhau đi tới Thiên Chử thành. Dọc đường đi Mai Yên biết bọn họ không hiểu gì về giang hồ, vì thế tinh tế giảng giải rất nhiều chuyện của võ lâm cho bọn hắn nghe, trong đó chuyện nàng nói đến nhiều nhất chính là hôn sự chấn động giang hồ này.
Xe ngựa nữ hài tử mướn luôn tinh xảo cùng khéo léo, quanh thân xe tản mát ra hương vị ngọt ngào, làm cho người ta giống như rơi vào giữa một thôn quê dịu dàng. Để tránh xuất hiện việc ngoài ý muốn như lần trước, lần này Mai Yên tự mình ra trận đánh xe.
Vốn tưởng rằng là một tiểu nha đầu chưa hiểu thế sự chỉ biết nói cười, không thể tưởng được Mai Yên thế nhưng lại đánh xe ngựa rất điêu luyện, xe ngựa một đường đi luôn bình ổn, vì vậy cũng làm cho độc tính chưa giải của Sở Việt ít chịu thống khổ hơn.
Màn xe bị buộc qua một bên, Yến Hoài Phong nửa ngồi nửa nằm, nghe Mai Yên vui vẻ khéo léo đem tất cả mọi chuyện của võ lâm giang hồ nói ra.
“Nghe nói Lý minh chủ là minh chủ nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay trong bạch đạo liên minh, thời điểm hắn lên làm minh chủ chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lại có thể đem nhiều kẻ cứng đầu rèn thành dễ bảo. Nghe nói hắn còn có đầy bụng kinh thư, một tay ngâm thơ cực hay, bộ dạng cũng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng!”
Yến Hoài Phong nhìn quạt lông trắng tuyết trong tay, mặt trên không biết khi nào đã nổi lên vài sợi lông vũ, hắn chậm rãi lấy ngón tay mơn trớn, vuốt lên vật nhỏ không an phận này, liếc mắt nhìn sang Sở Việt vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, sau đó mới quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài trêu chọc nói: “Mai cô nương tựa hồ rất ngưỡng mộ vị minh chủ này, hiện giờ hắn muốn thành hôn, ngươi không thương tâm sao?”
Mai Yên nghe vậy liền đỏ mặt, cũng không dám quay đầu lại, vội vàng biện giải: “Hàn đại ca lại giễu cợt ta! Ta chỉ là cảm thấy Lý minh chủ rất lợi hại thôi, Tầm Trâm Các vốn không thuộc phe bạch đạo, hắn hiện tại muốn cùng Tạ Ngữ Đồng thành hôn, nghe nói các trưởng lão của bạch đạo liên minh phản đối rất kịch liệt, không một ai tán thành.”
“Hắn không nói hai lời liền định ra ngày kết hôn còn phân phát thiệp mời khắp nơi, gần như muốn thỉnh toàn bộ anh hùng hào kiệt trên giang hồ đến dự hôn lễ, muốn cho khắp thiên hạ biết rằng hắn cùng Tạ Ngữ Đồng thành hôn, một trượng phu có khí khái lớn như thế, có nữ tử nào mà không ngưỡng mộ chứ? Thực hâm mộ Tạ tỷ tỷ…”
Nàng vốn nói rất kích động, càng về sau thần tình lại càng lộ vẻ hâm mộ khát khao, nghĩ đến một tiểu cô nương mới vào giang hồ, chỉ sợ trong lòng đều chỉ có một giấc mộng tươi đẹp “Quân cưỡi ngựa trắng bàng thùy dương, thiếp lộng cây mơ bằng đoản tường*”, như vậy cũng không gì đáng trách. [*Chàng cưỡi ngựa trắng bên cây dương rủ, thiếp chăm cây mơ bên tường thấp]
“Mai cô nương thanh lệ động lòng người như thế, tương lai nhất định cũng sẽ gặp được một vị thiếu hiệp phong độ.”
Hai người đang đàm tiếu, chợt nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa hổn độn. Chỉ chốc lát sau, liền có bảy tám người ăn mặc vô cùng trang nghiêm kỵ mã chạy vội qua, tiếng roi ngựa vung rất vội vàng, khuấy lên một đường đầy khói bụi.
Nhìn theo hướng bọn họ chạy đi rõ ràng chính là hướng Thiên Chử thành.
Ba ngày sau chính là đầu tháng sáu, là ngày tổ chức đại hôn của Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng, hai ngày này lục tục có không ít nhân sĩ giang hồ tới đây, cảnh tượng như vậy vốn là rất bình thường.
Nhưng mà xem cách ăn mặc cùng biểu tình của nhóm người này, rõ ràng không giống như đang đến chúc mừng, ngược lại giống như là đến báo tang. Yến Hoài Phong chú ý quan sát, những người này trừ bỏ binh khí tùy thân ra, cũng không thấy mang theo hạ lễ gì.
Theo như lời của Mai Yên thì hôn sự này bị các trưởng lão của bạch đạo liên minh nhất trí phản đối, không khỏi có chút dự cảm không lành.
Ai ngờ đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.
Trong suốt hai ngày sau đó, lại thêm ba bốn nhóm người có cùng cách ăn mặc như vậy vượt qua bọn họ, mỗi người nhìn qua đều không chút thiện ý. Nhưng mà như thế hiên ngang, rõ ràng là không sợ Lý Nghị biết, càng khiến cho người ta tò mò đến lúc đó rốt cục sẽ phát sinh những chuyện gì.
Sở Việt hai ngày này lúc ngủ lúc tỉnh, thời điểm hôn mê so với thời điểm thanh tỉnh còn nhiều hơn, mỗi lần Yến Hoài Phong uy nước uy điểm tâm cho y, y luôn một bộ áy náy, vì bản thân liên lụy đến Thiếu chủ mà trong lòng vô cùng hậm hực.
Thời điểm tiếp cận Thiên Chử thành, Sở Việt bỗng nhiên thanh tỉnh khác thường.
Yến Hoài Phong hồ nghi kiểm tra mạch đập của y, phát hiện độc tính trong cơ thể y vẫn như cũ không hề giảm bớt, nội lực cũng không có dấu hiệu gì là hồi phục. Nhưng mà Sở Việt quả thật không có lâm vào hôn mê lần nào nữa, nhìn qua cũng không có vẻ thống khổ gì, luôn trầm mặc ngồi ở một bên bất động như núi, thời thời khắc khắc đều đem lực chú ý đặt ở trên người Yến Hoài Phong.
Mai Yên gặp Sở Việt thanh tỉnh, trong lòng cao hứng, nụ cười trên mặt càng tươi đẹp hơn.
Bằng không mỗi lần nhìn đến Sở Việt sắc mặt tái nhợt lâm vào hôn mê, khi độc phát thì trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, có khi đau đớn trổi dậy ngay cả môi cũng muốn cắn nát, cuộn mình thành một đoàn ôm lấy chính mình, lại luôn ẩn nhẫn không phát ra một tiếng rên rỉ, nàng sẽ cảm thấy thực áy náy.
“Đợi khi tìm được Tiêu Trầm, độc của Việt công tử sẽ có thể giải. Nghe nói hắn là một người rất ôn hòa, có hiểu lầm gì cũng không để bụng lâu.” Nàng vừa nói vừa theo trong tay áo lấy ra khăn lụa, giúp Sở Việt lau mồ hôi, bàn tay đưa đến một nửa lại bị Yến Hoài Phong tiếp nhận, Yến Hoài Phong hướng nàng gật gật đầu, tự tay nhẹ nhàng giúp Sở Việt lau đi mồ hôi trên trán.
Sở Việt trầm mặc không nói.
Yến Hoài Phong nhìn nhìn y, tổng cảm thấy sắc mặt người này tựa hồ so với thời điểm hôn mê càng mệt mỏi hơn. Nhưng mà Sở Việt không nói, hắn cũng không hỏi.
Khăn lụa ở trong tay áo Mai Yên thời gian lâu, cũng lây dính hương vị trên người nàng, Yến Hoài Phong hơi nhíu nhíu mày, hắn không thích loại hương vị này của nữ nhân, vị son phấn quá nặng, làm cho người ta choáng váng đầu óc.
Tùy tay đem khăn lụa ném ra ngoài cửa sổ (Phong ca, này hình như không phải của ngươi, có thể tùy tiện ném như vậy sao? =.=), Yến Hoài Phong vỗ vỗ tay Sở Việt, nhẹ giọng nói: “A Việt, đừng cố chống đỡ.”
Sở Việt gật gật đầu, lại lắc đầu, thủy chung mím môi không nói gì, chỉ như vậy trong chốc lát, mồ hôi trên trán vừa mới được Yến Hoài Phong lau khô đã lại chảy ra ròng ròng.
Yến Hoài Phong hít một hơi, hắn không biết Phù Sinh Mộng khi phát tán sẽ mang đến cảm giác gì, nhưng nhất định làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Hắn cũng biết Sở Việt vì cái gì cho dù thanh tỉnh thừa nhận loại thống khổ này cũng không muốn tiếp tục hôn mê, là bởi vì y sợ sẽ không thể bảo vệ hắn.
Ngón tay giống như gió mạnh, nhanh chóng lướt qua mấy yếu huyệt trên người Sở Việt, sau đó đem y chuyển qua, đưa lưng đối diện hắn. Sở Việt bất ngờ không kịp đề phòng, thanh âm nghi vấn cũng bị khóa lại trong cổ họng.
Rất nhanh, y cảm giác được bàn tay Yến Hoài Phong tiếp xúc phía sau lưng mình, nội lực bá đạo mà ấm áp chuyền vào thân thể, xông vào xương cốt tứ chi của y, phá tan từng nơi kinh lạc bị đình trệ.
Loại cảm thụ mâu thuẫn này ở trong thân thể y mà lan tràn, nội công Hãn Hãi Cuồng Lan của Yến Hoài Phong thập phần bá đạo, mãnh liệt lại hung dũng, khi di chuyển qua kinh lạc của y liền cố ý thả chậm tốc độ, không cho nội lực kịch liệt đánh vào.
Sở Việt không thể nói, chỉ có thể tùy ý đối phương hao tổn nội lực thay y tiêu giảm thống khổ mà độc dược mang đến. Lặng im từng dòng chuyện cũ như một màn kịch hiện ra ở trước mắt, không chỉ có có kiếp này, còn có cả kiếp trước.
Y nhớ tới khoảng thời gian của kiếp trước y đi theo Yến Hoài Phong, chỉ nhìn thấy một mặt bá đạo vô tình không ai bì nổi của hắn, lại chưa từng phát giác một mặt ôn nhu hòa nhã này.
Khi đó y là Mộc Đường Đường chủ, có một lần đi làm nhiệm vụ thất thủ quay về, cơ hồ mang đến cho Thánh Môn tai họa thật lớn. Yến Hoài Phong mời toàn bộ ngũ Đường Đường chủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng các nguyên lão của Thánh Môn đến, tự mình chấp tiên* hành hình. [*cầm roi]
Một trăm tiên, y toàn thân máu tươi đầm đìa, mọi người đều không thể nói gì thêm, nhưng y cũng là đến hiện tại mới phát hiện, thương tổn này tuy rằng mặt ngoài nhìn qua rất khủng bố, kỳ thật lại không hề nguy hại đến gân cốt.
Lúc ấy y không hiểu, còn oán hận Yến Hoài Phong thủ đoạn độc ác vô tình. Đêm đó bên dưới gối đầu của mình phát hiện có dược chữa thương tốt nhất trong Thánh Môn, còn tưởng rằng là vị bằng hữu tốt bụng nào đưa tới, lại đã quên đó là dược phẩm chỉ có một mình Yến Hoài Phong mới có thể sử dùng.
Hiện giờ nghĩ đến, Yến Hoài Phong đối với y, cho tới bây giờ đều là rất tốt.
Hai cuộc đời, một con người.
Đợi đến khi Yến Hoài Phong thu hồi nội lực, giải huyệt đạo cho y, câu nói nghẹn ở yết hầu mới có thể thốt ra, “Thiếu chủ, ngài không nên vì thuộc hạ mà lãng phí nội lực!”
Nhìn biểu tình không đồng ý của Sở Việt, Yến Hoài Phong tay chống cằm, xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã tiến vào trong Thiên Chử thành, bên ngoài là phố xá náo nhiệt, hắn nhìn người người lui tới, không để ý lắm nói: “Ngươi không phải phải bảo vệ ta sao, không động đậy được thì làm sao bảo vệ.”
Sở Việt á khẩu không còn lời đáp trả.
Đêm đó ba người nghỉ ngơi ở Quy Hồng khách ***, Mai Yên là nữ tử, đương nhiên một mình một gian phòng hảo hạng. Yến Hoài Phong vốn muốn cho Sở Việt một mình một phòng để tiện phần tĩnh dưỡng, lại bị Sở Việt cự tuyệt vì muốn bảo vệ hắn, hắn cũng chỉ có thể tùy theo y.
Một đường phong trần mệt nhọc, mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi. Yến Hoài Phong dựa vào giường chợp mắt, Sở Việt cước bộ nhẹ nhàng tiến đến gần hỏi hắn: “Thiếu chủ có muốn tắm rửa?”
“Ân.”
Sở Việt vì thế phân phó tiểu nhị, khách *** thấy bọn họ ăn mặc không tầm thường, làm việc hiệu suất liền cực nhanh, rất nhanh đã đưa tới một thùng gỗ tốt nhất, hơi nước trong thùng bốc lên liên tục, còn bỏ thêm không ít thảo dược dưỡng sinh, hương khí hợp lòng người.
Sở Việt hầu hạ Yến Hoài Phong cởi quần áo ngâm mình vào trong dục dũng [thùng tắm], nhẹ nhàng giúp hắn xoa huyệt Thái Dương.
Yến Hoài Phong chú ý tới vừa rồi khi Sở Việt giúp hắn cởi quần áo vẫn là một bộ phục tùng liễm mắt, không dám nhìn thân thể hắn, cảm thấy thú vị, cố ý muốn trêu chọc y, di chuyển thân người làm cho y giúp hắn chà lưng.
Trong phòng nhất thời sương mù lượn lờ, lại còn có thêm chút hương vị kiều diễm.
Sở Việt mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau Yến Hoài Phong, ngón tay mơn trớn thân trên xích lỏa của đối phương, cầm khăn mặt cẩn thận tỉ mỉ chà lau.
Yến Hoài Phong bỗng nhiên vẫy vẫy tay, Sở Việt cúi thân xuống lắng nghe, chỉ nghe thanh âm đối phương trầm thấp mà tràn ngập từ tính ở bên tai nói: “A Việt, tiến vào cùng nhau tắm được không?”
————- Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.