Chương 30
Công Tử Thư Dạ
25/03/2017
CHƯƠNG 30
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nửa phòng hôn ám.
Trên bàn giấy và bút nhất nhất bày mở ra, cái chặn giấy đè nặng một góc giấy Tuyên Thành, giấy Tuyên Thành chỉnh chu trải rộng hơn một nửa cái bàn, mặt trên lại chỉ có hai chữ to còn chưa khô mực — Hồ Châu. Bút lực mạnh mẽ, nét chữ tựa như diều hâu phi thiên, sắp sửa phá giấy mà ra.
Mùi mực mới tràn ngập trong phòng, ám hương phù động, ngoài phòng bóng đêm cũng vừa vặn buông xuống.
Giường trúc buông xuống màn đỏ, xuân ý nồng đậm.
Sở Việt nằm úp sấp ở trên giường, quần áo bán mở, lộ ra một mảng lớn da thịt quang lỏa trên lưng, đem mặt vùi vào trong gối đầu, chỉ có thân thể phập phồng hô hấp chứng minh y vẫn còn thức.
Yến Hoài Phong hôn qua đầu vai Sở Việt, đem nụ hôn từng cái từng cái lưu lại trên lưng y, lại kéo lấy bàn tay y tiếp tục hôn hôn. Trên cổ tay Sở Việt có bảy tám vết thương, tuy rằng đã muốn khỏi hẳn, nhưng vết sẹo vẫn chưa thối lui, nhìn qua có chút dữ tợn.
Yến Hoài Phong nhớ rõ, đây là sau khi y trúng độc Phù Sinh Mộng, vì không muốn bản thân tiếp tục rơi vào hôn mê, đã trộm tự làm bị thương chính mình.
Hắn đem môi dán lên, ôn nhu hôn một cái, tân sinh làn da [lớp da mới sau khi vết thương liền miệng] thập phần mẫn cảm, chịu không nổi trêu đùa như vậy, Yến Hoài Phong lập tức cảm thấy Sở Việt dưới thân có chút run rẩy.
Hắn cảm thấy thú vị, không chỉ không buông người ta ra, ngược lại còn bắt lấy cổ tay y vươn đầu lưỡi một lần nữa liếm lộng, khiến cho Sở Việt một trận lại một trận phát run, Yến Hoài Phong nhẹ cười ra tiếng, đưa tay kéo ra mãn tóc dài của Sở Việt, làm lộ ra một phần nhỏ chiếc cổ trơn nhẵn.
Yến Hoài Phong vươn hai ngón tay nhéo nhéo sau gáy Sở Việt, ước chừng cảm thấy được xúc cảm không tồi, cực không an phận mà giở trò. Lần trước ở trong nước, nhìn thấy chỉ là một mảnh mông lung không rõ ràng lắm, hiện tại liền có thể nhìn một cái không xót gì.
Sở Việt làn da nguyên bản rất tốt, thế nhưng luôn có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương lớn nhỏ, đao, kiếm, ám khí, thậm chí còn có các loại vết sẹo nhìn không ra là do cái gì tạo thành, có vài cái nhìn qua đã rất cũ, có lẽ thời điểm bị thương cách hiện tại đã lâu năm, có vài cái lại còn rất mới.
Này đó vết thương lồi lõm trải rộng thân thể y, vốn dĩ sẽ không tốt xem, thế nhưng lại mang đến một loại gợi cảm hung hãn, xinh đẹp yêu mị, cộng thêm ẩn hiện dưới ánh sáng hôn ám, trái lại vô cùng cuốn hút.
Đầu ngón tay Yến Hoài Phong nhẹ nhàng vuốt ve qua từng vết sẹo, bỗng nhiên ý thức được thanh niên trầm mặc ít nói vẫn luôn đi theo phía sau hắn này cũng không phải nhân vật ôn hòa vô hại gì, y trải qua huấn luyện tàn nhẫn, là một con lang dũng mãnh chứ không hề là một sủng vật ngoài mạnh trong yếu.
Ẩn nhẫn của y, nhượng bộ của y, bao dung của y, chỉ bởi vì hắn là Yến Hoài Phong mà thôi. Nhưng đây lại chính là vấn đề mà Yến Hoài Phong nghi hoặc nhất, Sở Việt làm gì nhất định phải tận trung với hắn, hắn có cái gì đáng giá để y đi theo, hắn hiện tại cái gì cũng không thể cho y.
Nếu Sở Việt ở lại Thánh Môn, không hề nghi ngờ y sẽ có địa vị rất cao. Nếu Sở Việt tự mình rời đi Thánh Môn, cũng có thể như cá gặp nước tại chốn giang hồ đầu đao liếm huyết này, hơn nữa còn rất tự do. Mà không phải giống như bây giờ, hai bàn tay trắng theo sát ở phía sau hắn, tùy thời đều có thể gặp tai ương ngập đầu.
Đúng rồi, hắn chợt nhớ tới Tiêu Trầm từng xem qua kinh mạch của Sở Việt, y toàn thân kinh mạch đều tổn thương, về sau sẽ chậm rãi mất đi năng lực hoạt động.
Sở Việt nói với Tiêu Trầm là do y không cẩn thận ngã vào hàn thủy, nhưng hắn lại rõ ràng sự thật bên trong, bởi vì chỉ có Quỷ Cốc mới có hàn đàm ngàn năm như vậy.
Hắn một câu đem Sở Việt đẩy vào Quỷ Cốc, thậm chí tới bây giờ đều không cho rằng y có thể còn sống đi ra, đáng lẽ Sở Việt càng phải hận hắn mới đúng, trái lại còn…
Yến Hoài Phong dùng ngón tay xoắn xoắn tóc Sở Việt, buộc nó quắn lên tay của mình, nhìn trắng cùng đen kỳ dị giao hòa, tới gần bên tai Sở Việt, thở một hơi thật dài, “A Việt, ngươi vì cái gì muốn đi theo ta? Ta cái gì cũng không có.”
Hơi thở nóng hỏi phất qua bên tai, làm cho lổ tai Sở Việt nổi lên sắc đỏ, nhưng ý nghĩa lời nói lại khiến y có chút thương cảm. Đúng vậy, Yến Hoài Phong vốn dĩ cái gì cũng nên có được, hắn là thiên chi kiêu tử [đứa con cưng của trời, ý chỉ người sinh ra đã có thân phận cao hơn người khác, xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời].
Sở Việt giật giật, ở dưới thân Yến Hoài Phong gian nan xoay người lại, chính diện đối mặt Yến Hoài Phong.
Điều này làm cho Yến Hoài Phong có chút bắt ngờ, khoảng cách giữa bọn họ đã rất ít hiện tại lại còn đối diện nhau.
Sở Việt yên lặng nhìn Yến Hoài Phong, sau đó hai tay chống giường, ngẩng đầu lên, rất nhanh sát [cọ sát, chạm nhẹ] qua môi Yến Hoài Phong, đây là một cái hôn mang tính chất an ủi, Sở Việt thật sự không thể nghĩ ra chính mình còn có thể làm thêm cái gì khác khiến cho Yến Hoài Phong cao hứng một chút. Y nghĩ, Yến Hoài Phong có lẽ thích y ở trên giường chủ động một chút.
“Thiếu chủ muốn làm cái gì, thuộc hạ đều nguyện ý làm vì ngài. Nếu Thiếu chủ muốn Thánh Môn, hoặc là muốn Trung Nguyên, thuộc hạ cũng có thể….”
Yến Hoài Phong đưa tay sờ lên môi của mình, tựa hồ trên môi vẫn còn lưu lại dư vị của người trước mắt, hắn cười rộ lên, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở ngoài miệng Sở Việt, thấp giọng nói: “Hư…. lúc này, đừng nhắc tới Thánh Môn…”
Quần áo bán mở trên người Sở Việt rốt cục bị tháo xuống sạch sẽ, Yến Hoài Phong sau khi nhận lấy mấy lời chỉ trích từ lão đại phu hôm nọ, cuối cùng nhớ rõ phải cẩn thận làm công tác chuẩn bị.
Khi hắn từ dưới gối đầu lấy ra bình thuốc mỡ kia, Sở Việt lại muốn xoay người đem mặt vùi vào trong gối đầu, bất quá lúc này không có thực hiện được, bị Yến Hoài Phong vừa vặn ngăn cản.
Biểu tình của đối phương nhìn một cái không xót gì, làm cho Sở Việt không tự chủ được toàn thân đều căng thẳng, Yến Hoài Phong lấy một chút thuốc mỡ chậm rãi khai cương thác thổ [nói dễ hiểu là khai mở hậu huyệt ấy], thuận tiện ở trước ngực Sở Việt hôn hôn, ác ý nói: “A Việt, ngươi toàn thân đều hồng.”
“Nơi này hồng.” Hắn cắn cắn lổ tai Sở Việt.
“Nơi này cũng hồng.” Hắn gặm gặm xương quai xanh Sở Việt.
“Nơi này, ân… càng hồng.” Yến Hoài Phong ném đi bình thuốc mỡ vướng bận, cúi thân xuống, nâng lên hai chân Sở Việt, từng chút từng chút tiến vào thân thể người dưới thân. Hắn cố ý đem tốc độ duy trì thật chậm, làm cho Sở Việt hoàn toàn cảm nhận được động tác của hắn.
Sở Việt nhắm chặt hai mắt, năm ngón tay gắt gao siết chặt đệm giường dưới thân, giống như rơm rạ trong giông tố bắt lấy được một nơi cứu mạng, chuẩn bị thừa nhận mưa rền gió dữ kế tiếp.
Nhưng Yến Hoài Phong không có lập tức hành động, mà là thân thủ lau đi mồ hôi trên mặt Sở Việt, cúi đầu cùng y ôn nhu hôn môi.
“A Việt, nhìn ta.” Hắn nói.
Sở Việt mạnh mẽ mở to hai mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Lông mi Yến Hoài Phong cơ hồ có thể chạm vào mặt của y, đối phương tóc tán loạn rơi xuống, cùng tóc của y triền miên một chỗ, tóc đen hỗn loạn trải rộng khắp gối đầu, rốt cuộc phân không rõ lẫn nhau.
Giống như dây mây và dây leo hỗ tương [hỗ trợ lẫn nhau] mà sống, vì phải sinh trưởng đến nơi thật cao để nhận lấy ánh mặt trời, cả hai cùng dìu dắt nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau hướng tới trời xanh.
Y không phải lần đầu tiên cùng Yến Hoài Phong trên giường, nhưng y vẫn cảm thấy, Yến Hoài Phong cùng y làm loại sự tình này, ngoại trừ muốn thử lòng trung thành của y, cũng chỉ là vì phát tiết dục vọng. Yến Hoài Phong kiêu ngạo như thế, tần lâu sở quán [thanh lâu] là không thích hợp với hắn, y ở bên cạnh hắn, thật nhiều thuận tiện.
Bởi vậy y cũng sẽ không bận tâm cảm thụ của mình.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoài Phong cùng y hôn môi, loại hành vi này so với làm chuyện giường chiếu đối với Sở Việt còn thiêng liêng hơn, bởi đối với y đây chính là hành vi chỉ những người có tình cảm với nhau mới có thể làm. Chính là, có tình cảm? Yến Hoài Phong sẽ có tình cảm với y sao? Bọn họ làm sao có thể…
Sở Việt không nhớ rõ, kỳ thật đây không phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ. Ngày đó ở bạch đạo liên minh, vì làm cho Sở Việt không bị tẩu hỏa nhập ma, Yến Hoài Phong cũng đã sớm hôn qua y.
Tựa hồ đối với sự ngẩn người của Sở Việt mà có chút tức giận, Yến Hoài Phong như trừng phạt cắn Sở Việt một cái, nhìn bộ dáng chợt kinh hãi cùng xấu hổ của đối phương, cùng với bộ dáng lúc nào cũng trầm mặc ít lời ngày thường hoàn toàn bất đồng.
“Thiếu chủ…” Sở Việt tròn mắt nhìn, bộ dáng Yến Hoài Phong dần dần mơ hồ trước mắt, vô luận như thế nào cũng không phân được rõ ràng, nhưng không hiểu sao ở trong lòng y bóng dáng đối phương lại càng ngày càng minh bạch.
Sở Việt bỗng nhiên ý thức được, thời điểm tâm tình y đặc biệt mãnh liệt, phần ký ức thiếu mất trong đầu liền sẽ điên cuồng tràn về.
Đầu lưỡi Yến Hoài Phong vẫn không rời khỏi Sở Việt, lại đột nhiên động thân, hung hăng đâm vào một cái, đem tiếng rên rỉ của Sở Việt ngăn ở trong miệng hắn.
Sở Việt theo bản năng quấn lấy thắt lưng Yến Hoài Phong, thân thủ ôm thân người bên trên. Y chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ý đồ thả lỏng để cất chứa hoàn toàn Yến Hoài Phong.
Khác với hoàn toàn thống khổ như trong dự đoán, dần dần, Sở Việt bắt đầu cảm giác được tựa hồ có một chút sảng khoái kỳ dị nào đó, theo thân thể lan tràn đến linh hồn, làm cho y sợ run không thôi, càng không thể điều khiển được bản thân. Thân thể cùng linh hồn, tựa hồ cũng bắt đầu cuồng hoan, hoàn toàn thoát ly khống chế của y.
Sóng nhiệt triền miên.
Tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn phiêu tán, cùng với động tĩnh truyền đến từ trên giường, làm cho ngọn đèn dầu trên bàn cũng bắt đầu lay động, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng tắt đi, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, cách màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, chiếu rọi ra một khung cảnh tươi đẹp như mộng.
Không biết qua bao lâu, hết thảy mới bình tĩnh trở lại. Lần này Yến Hoài Phong cũng biết chừng mực, không làm cho Sở Việt bị thương lần nữa, đơn giản tẩy rửa một chút, hai người tiếp tục bọc chăn ấm nằm trên giường, Yến Hoài Phong như cũ ôm Sở Việt, không để cho y xuất môn gác đêm lần nữa.
Tuy là ngày mùa hè, Thiên Chử thành vào đem lại rất mát mẻ. Buổi chiều trải qua một trận mưa rào có sấm chớp, sau cơn mưa mùi hương ngọt ngào tươi mát của cỏ xanh hòa cùng mùi vị ướt át của bùn đất tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan.
Yến Hoài Phong hô hấp đều đều rõ ràng, hẳn là đã đi vào giấc ngủ. Sở Việt nhìn khuôn gần trong gang tấc trước mắt, một chút cũng không dám động, sợ làm thức giấc người vừa mới ngủ.
Huyễn Sinh kiếm không giống với những trường kiếm bình thường khác, dài không tới hai thước, bị y giấu bên dưới gối đầu chính mình, thời khắc cảnh giác phòng ngừa có người đột kích, đồng thời cũng mang đến từng trận thủy triều chuyện cũ.
Địa danh trên bàn kia, là Yến Hoài Phong sau khi từ phiên chợ trở về viết xuống, nghe nói là Lý Nghị mạc danh kỳ diệu nói với Yến Hoài Phong. Hắn nhìn hai chữ kia rất lâu, cái gì cũng không nói, cuối cùng nói với Sở Việt, bọn họ ngày mai khởi hành đi nơi này.
Tiêu Trầm bên kia vẫn không có tin tức, Yến Hoài Phong lại đột nhiên quyết định muốn đi Hồ Châu.
Lý Nghị thật sự có đáng tin?
Sở Việt cau mày, bất quá không ai biết Tiêu Trầm sẽ báo tin cho bọn họ bằng cách nào, lấy quan hệ giữa Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng, Tiêu Trầm bảo hắn đến truyền tin tức tựa hồ cũng có thể chấp nhận, tuy rằng bảo minh chủ bạch đạo đi truyền tin tức tựa hồ có chút quá kiêu ngạo, bất quá Tầm Trâm Các dường như chính là luôn có thói quen kiêu ngạo như vậy.
Lễ Thượng Võ kết thúc, đám người Triệu Văn Hồ khẳng định cũng sẽ khẩn cấp chuẩn bị động thủ với Thánh Môn, bọn họ mơ ước cái chìa khóa kia đã lâu, vạn nhất Thánh Môn xảy ra biến cố gì…
“Đã hơn nửa đêm, cau mày suy nghĩ cái gì?” Yến Hoài Phong bỗng nhiên mở mắt ra, thân thủ ở vị trí giữa hai đầu mày Sở Việt lau qua một phen, “Có cái gì cũng chờ ngày mai nói sau, ngủ đi.”
Ánh mắt Yến Hoài Phong sâu sắc mà an bình, làm cho tâm tình vội vàng của Sở Việt không tự chủ được dịu đi mấy phần, rối ren phức tạp trong đầu hết thảy trôi mất, ít nhất hiện tại, người y nghĩ muốn phải bảo vệ, vẫn đang bình yên vô sự nằm ở bên cạnh y.
———————–
Lôi Uyển: Tự cảm thấy mình dịch H thật tệ =.=||| Đăng bởi: admin
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nửa phòng hôn ám.
Trên bàn giấy và bút nhất nhất bày mở ra, cái chặn giấy đè nặng một góc giấy Tuyên Thành, giấy Tuyên Thành chỉnh chu trải rộng hơn một nửa cái bàn, mặt trên lại chỉ có hai chữ to còn chưa khô mực — Hồ Châu. Bút lực mạnh mẽ, nét chữ tựa như diều hâu phi thiên, sắp sửa phá giấy mà ra.
Mùi mực mới tràn ngập trong phòng, ám hương phù động, ngoài phòng bóng đêm cũng vừa vặn buông xuống.
Giường trúc buông xuống màn đỏ, xuân ý nồng đậm.
Sở Việt nằm úp sấp ở trên giường, quần áo bán mở, lộ ra một mảng lớn da thịt quang lỏa trên lưng, đem mặt vùi vào trong gối đầu, chỉ có thân thể phập phồng hô hấp chứng minh y vẫn còn thức.
Yến Hoài Phong hôn qua đầu vai Sở Việt, đem nụ hôn từng cái từng cái lưu lại trên lưng y, lại kéo lấy bàn tay y tiếp tục hôn hôn. Trên cổ tay Sở Việt có bảy tám vết thương, tuy rằng đã muốn khỏi hẳn, nhưng vết sẹo vẫn chưa thối lui, nhìn qua có chút dữ tợn.
Yến Hoài Phong nhớ rõ, đây là sau khi y trúng độc Phù Sinh Mộng, vì không muốn bản thân tiếp tục rơi vào hôn mê, đã trộm tự làm bị thương chính mình.
Hắn đem môi dán lên, ôn nhu hôn một cái, tân sinh làn da [lớp da mới sau khi vết thương liền miệng] thập phần mẫn cảm, chịu không nổi trêu đùa như vậy, Yến Hoài Phong lập tức cảm thấy Sở Việt dưới thân có chút run rẩy.
Hắn cảm thấy thú vị, không chỉ không buông người ta ra, ngược lại còn bắt lấy cổ tay y vươn đầu lưỡi một lần nữa liếm lộng, khiến cho Sở Việt một trận lại một trận phát run, Yến Hoài Phong nhẹ cười ra tiếng, đưa tay kéo ra mãn tóc dài của Sở Việt, làm lộ ra một phần nhỏ chiếc cổ trơn nhẵn.
Yến Hoài Phong vươn hai ngón tay nhéo nhéo sau gáy Sở Việt, ước chừng cảm thấy được xúc cảm không tồi, cực không an phận mà giở trò. Lần trước ở trong nước, nhìn thấy chỉ là một mảnh mông lung không rõ ràng lắm, hiện tại liền có thể nhìn một cái không xót gì.
Sở Việt làn da nguyên bản rất tốt, thế nhưng luôn có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương lớn nhỏ, đao, kiếm, ám khí, thậm chí còn có các loại vết sẹo nhìn không ra là do cái gì tạo thành, có vài cái nhìn qua đã rất cũ, có lẽ thời điểm bị thương cách hiện tại đã lâu năm, có vài cái lại còn rất mới.
Này đó vết thương lồi lõm trải rộng thân thể y, vốn dĩ sẽ không tốt xem, thế nhưng lại mang đến một loại gợi cảm hung hãn, xinh đẹp yêu mị, cộng thêm ẩn hiện dưới ánh sáng hôn ám, trái lại vô cùng cuốn hút.
Đầu ngón tay Yến Hoài Phong nhẹ nhàng vuốt ve qua từng vết sẹo, bỗng nhiên ý thức được thanh niên trầm mặc ít nói vẫn luôn đi theo phía sau hắn này cũng không phải nhân vật ôn hòa vô hại gì, y trải qua huấn luyện tàn nhẫn, là một con lang dũng mãnh chứ không hề là một sủng vật ngoài mạnh trong yếu.
Ẩn nhẫn của y, nhượng bộ của y, bao dung của y, chỉ bởi vì hắn là Yến Hoài Phong mà thôi. Nhưng đây lại chính là vấn đề mà Yến Hoài Phong nghi hoặc nhất, Sở Việt làm gì nhất định phải tận trung với hắn, hắn có cái gì đáng giá để y đi theo, hắn hiện tại cái gì cũng không thể cho y.
Nếu Sở Việt ở lại Thánh Môn, không hề nghi ngờ y sẽ có địa vị rất cao. Nếu Sở Việt tự mình rời đi Thánh Môn, cũng có thể như cá gặp nước tại chốn giang hồ đầu đao liếm huyết này, hơn nữa còn rất tự do. Mà không phải giống như bây giờ, hai bàn tay trắng theo sát ở phía sau hắn, tùy thời đều có thể gặp tai ương ngập đầu.
Đúng rồi, hắn chợt nhớ tới Tiêu Trầm từng xem qua kinh mạch của Sở Việt, y toàn thân kinh mạch đều tổn thương, về sau sẽ chậm rãi mất đi năng lực hoạt động.
Sở Việt nói với Tiêu Trầm là do y không cẩn thận ngã vào hàn thủy, nhưng hắn lại rõ ràng sự thật bên trong, bởi vì chỉ có Quỷ Cốc mới có hàn đàm ngàn năm như vậy.
Hắn một câu đem Sở Việt đẩy vào Quỷ Cốc, thậm chí tới bây giờ đều không cho rằng y có thể còn sống đi ra, đáng lẽ Sở Việt càng phải hận hắn mới đúng, trái lại còn…
Yến Hoài Phong dùng ngón tay xoắn xoắn tóc Sở Việt, buộc nó quắn lên tay của mình, nhìn trắng cùng đen kỳ dị giao hòa, tới gần bên tai Sở Việt, thở một hơi thật dài, “A Việt, ngươi vì cái gì muốn đi theo ta? Ta cái gì cũng không có.”
Hơi thở nóng hỏi phất qua bên tai, làm cho lổ tai Sở Việt nổi lên sắc đỏ, nhưng ý nghĩa lời nói lại khiến y có chút thương cảm. Đúng vậy, Yến Hoài Phong vốn dĩ cái gì cũng nên có được, hắn là thiên chi kiêu tử [đứa con cưng của trời, ý chỉ người sinh ra đã có thân phận cao hơn người khác, xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời].
Sở Việt giật giật, ở dưới thân Yến Hoài Phong gian nan xoay người lại, chính diện đối mặt Yến Hoài Phong.
Điều này làm cho Yến Hoài Phong có chút bắt ngờ, khoảng cách giữa bọn họ đã rất ít hiện tại lại còn đối diện nhau.
Sở Việt yên lặng nhìn Yến Hoài Phong, sau đó hai tay chống giường, ngẩng đầu lên, rất nhanh sát [cọ sát, chạm nhẹ] qua môi Yến Hoài Phong, đây là một cái hôn mang tính chất an ủi, Sở Việt thật sự không thể nghĩ ra chính mình còn có thể làm thêm cái gì khác khiến cho Yến Hoài Phong cao hứng một chút. Y nghĩ, Yến Hoài Phong có lẽ thích y ở trên giường chủ động một chút.
“Thiếu chủ muốn làm cái gì, thuộc hạ đều nguyện ý làm vì ngài. Nếu Thiếu chủ muốn Thánh Môn, hoặc là muốn Trung Nguyên, thuộc hạ cũng có thể….”
Yến Hoài Phong đưa tay sờ lên môi của mình, tựa hồ trên môi vẫn còn lưu lại dư vị của người trước mắt, hắn cười rộ lên, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở ngoài miệng Sở Việt, thấp giọng nói: “Hư…. lúc này, đừng nhắc tới Thánh Môn…”
Quần áo bán mở trên người Sở Việt rốt cục bị tháo xuống sạch sẽ, Yến Hoài Phong sau khi nhận lấy mấy lời chỉ trích từ lão đại phu hôm nọ, cuối cùng nhớ rõ phải cẩn thận làm công tác chuẩn bị.
Khi hắn từ dưới gối đầu lấy ra bình thuốc mỡ kia, Sở Việt lại muốn xoay người đem mặt vùi vào trong gối đầu, bất quá lúc này không có thực hiện được, bị Yến Hoài Phong vừa vặn ngăn cản.
Biểu tình của đối phương nhìn một cái không xót gì, làm cho Sở Việt không tự chủ được toàn thân đều căng thẳng, Yến Hoài Phong lấy một chút thuốc mỡ chậm rãi khai cương thác thổ [nói dễ hiểu là khai mở hậu huyệt ấy], thuận tiện ở trước ngực Sở Việt hôn hôn, ác ý nói: “A Việt, ngươi toàn thân đều hồng.”
“Nơi này hồng.” Hắn cắn cắn lổ tai Sở Việt.
“Nơi này cũng hồng.” Hắn gặm gặm xương quai xanh Sở Việt.
“Nơi này, ân… càng hồng.” Yến Hoài Phong ném đi bình thuốc mỡ vướng bận, cúi thân xuống, nâng lên hai chân Sở Việt, từng chút từng chút tiến vào thân thể người dưới thân. Hắn cố ý đem tốc độ duy trì thật chậm, làm cho Sở Việt hoàn toàn cảm nhận được động tác của hắn.
Sở Việt nhắm chặt hai mắt, năm ngón tay gắt gao siết chặt đệm giường dưới thân, giống như rơm rạ trong giông tố bắt lấy được một nơi cứu mạng, chuẩn bị thừa nhận mưa rền gió dữ kế tiếp.
Nhưng Yến Hoài Phong không có lập tức hành động, mà là thân thủ lau đi mồ hôi trên mặt Sở Việt, cúi đầu cùng y ôn nhu hôn môi.
“A Việt, nhìn ta.” Hắn nói.
Sở Việt mạnh mẽ mở to hai mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Lông mi Yến Hoài Phong cơ hồ có thể chạm vào mặt của y, đối phương tóc tán loạn rơi xuống, cùng tóc của y triền miên một chỗ, tóc đen hỗn loạn trải rộng khắp gối đầu, rốt cuộc phân không rõ lẫn nhau.
Giống như dây mây và dây leo hỗ tương [hỗ trợ lẫn nhau] mà sống, vì phải sinh trưởng đến nơi thật cao để nhận lấy ánh mặt trời, cả hai cùng dìu dắt nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau hướng tới trời xanh.
Y không phải lần đầu tiên cùng Yến Hoài Phong trên giường, nhưng y vẫn cảm thấy, Yến Hoài Phong cùng y làm loại sự tình này, ngoại trừ muốn thử lòng trung thành của y, cũng chỉ là vì phát tiết dục vọng. Yến Hoài Phong kiêu ngạo như thế, tần lâu sở quán [thanh lâu] là không thích hợp với hắn, y ở bên cạnh hắn, thật nhiều thuận tiện.
Bởi vậy y cũng sẽ không bận tâm cảm thụ của mình.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoài Phong cùng y hôn môi, loại hành vi này so với làm chuyện giường chiếu đối với Sở Việt còn thiêng liêng hơn, bởi đối với y đây chính là hành vi chỉ những người có tình cảm với nhau mới có thể làm. Chính là, có tình cảm? Yến Hoài Phong sẽ có tình cảm với y sao? Bọn họ làm sao có thể…
Sở Việt không nhớ rõ, kỳ thật đây không phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ. Ngày đó ở bạch đạo liên minh, vì làm cho Sở Việt không bị tẩu hỏa nhập ma, Yến Hoài Phong cũng đã sớm hôn qua y.
Tựa hồ đối với sự ngẩn người của Sở Việt mà có chút tức giận, Yến Hoài Phong như trừng phạt cắn Sở Việt một cái, nhìn bộ dáng chợt kinh hãi cùng xấu hổ của đối phương, cùng với bộ dáng lúc nào cũng trầm mặc ít lời ngày thường hoàn toàn bất đồng.
“Thiếu chủ…” Sở Việt tròn mắt nhìn, bộ dáng Yến Hoài Phong dần dần mơ hồ trước mắt, vô luận như thế nào cũng không phân được rõ ràng, nhưng không hiểu sao ở trong lòng y bóng dáng đối phương lại càng ngày càng minh bạch.
Sở Việt bỗng nhiên ý thức được, thời điểm tâm tình y đặc biệt mãnh liệt, phần ký ức thiếu mất trong đầu liền sẽ điên cuồng tràn về.
Đầu lưỡi Yến Hoài Phong vẫn không rời khỏi Sở Việt, lại đột nhiên động thân, hung hăng đâm vào một cái, đem tiếng rên rỉ của Sở Việt ngăn ở trong miệng hắn.
Sở Việt theo bản năng quấn lấy thắt lưng Yến Hoài Phong, thân thủ ôm thân người bên trên. Y chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ý đồ thả lỏng để cất chứa hoàn toàn Yến Hoài Phong.
Khác với hoàn toàn thống khổ như trong dự đoán, dần dần, Sở Việt bắt đầu cảm giác được tựa hồ có một chút sảng khoái kỳ dị nào đó, theo thân thể lan tràn đến linh hồn, làm cho y sợ run không thôi, càng không thể điều khiển được bản thân. Thân thể cùng linh hồn, tựa hồ cũng bắt đầu cuồng hoan, hoàn toàn thoát ly khống chế của y.
Sóng nhiệt triền miên.
Tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn phiêu tán, cùng với động tĩnh truyền đến từ trên giường, làm cho ngọn đèn dầu trên bàn cũng bắt đầu lay động, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng tắt đi, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, cách màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, chiếu rọi ra một khung cảnh tươi đẹp như mộng.
Không biết qua bao lâu, hết thảy mới bình tĩnh trở lại. Lần này Yến Hoài Phong cũng biết chừng mực, không làm cho Sở Việt bị thương lần nữa, đơn giản tẩy rửa một chút, hai người tiếp tục bọc chăn ấm nằm trên giường, Yến Hoài Phong như cũ ôm Sở Việt, không để cho y xuất môn gác đêm lần nữa.
Tuy là ngày mùa hè, Thiên Chử thành vào đem lại rất mát mẻ. Buổi chiều trải qua một trận mưa rào có sấm chớp, sau cơn mưa mùi hương ngọt ngào tươi mát của cỏ xanh hòa cùng mùi vị ướt át của bùn đất tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan.
Yến Hoài Phong hô hấp đều đều rõ ràng, hẳn là đã đi vào giấc ngủ. Sở Việt nhìn khuôn gần trong gang tấc trước mắt, một chút cũng không dám động, sợ làm thức giấc người vừa mới ngủ.
Huyễn Sinh kiếm không giống với những trường kiếm bình thường khác, dài không tới hai thước, bị y giấu bên dưới gối đầu chính mình, thời khắc cảnh giác phòng ngừa có người đột kích, đồng thời cũng mang đến từng trận thủy triều chuyện cũ.
Địa danh trên bàn kia, là Yến Hoài Phong sau khi từ phiên chợ trở về viết xuống, nghe nói là Lý Nghị mạc danh kỳ diệu nói với Yến Hoài Phong. Hắn nhìn hai chữ kia rất lâu, cái gì cũng không nói, cuối cùng nói với Sở Việt, bọn họ ngày mai khởi hành đi nơi này.
Tiêu Trầm bên kia vẫn không có tin tức, Yến Hoài Phong lại đột nhiên quyết định muốn đi Hồ Châu.
Lý Nghị thật sự có đáng tin?
Sở Việt cau mày, bất quá không ai biết Tiêu Trầm sẽ báo tin cho bọn họ bằng cách nào, lấy quan hệ giữa Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng, Tiêu Trầm bảo hắn đến truyền tin tức tựa hồ cũng có thể chấp nhận, tuy rằng bảo minh chủ bạch đạo đi truyền tin tức tựa hồ có chút quá kiêu ngạo, bất quá Tầm Trâm Các dường như chính là luôn có thói quen kiêu ngạo như vậy.
Lễ Thượng Võ kết thúc, đám người Triệu Văn Hồ khẳng định cũng sẽ khẩn cấp chuẩn bị động thủ với Thánh Môn, bọn họ mơ ước cái chìa khóa kia đã lâu, vạn nhất Thánh Môn xảy ra biến cố gì…
“Đã hơn nửa đêm, cau mày suy nghĩ cái gì?” Yến Hoài Phong bỗng nhiên mở mắt ra, thân thủ ở vị trí giữa hai đầu mày Sở Việt lau qua một phen, “Có cái gì cũng chờ ngày mai nói sau, ngủ đi.”
Ánh mắt Yến Hoài Phong sâu sắc mà an bình, làm cho tâm tình vội vàng của Sở Việt không tự chủ được dịu đi mấy phần, rối ren phức tạp trong đầu hết thảy trôi mất, ít nhất hiện tại, người y nghĩ muốn phải bảo vệ, vẫn đang bình yên vô sự nằm ở bên cạnh y.
———————–
Lôi Uyển: Tự cảm thấy mình dịch H thật tệ =.=||| Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.