Nhất Thế Vi Nô

Chương 4

Công Tử Thư Dạ

25/03/2017

CHƯƠNG 4

 

 Ngâm trong hàn đàm một đêm.

Ngày hôm sau, thời điểm có người đến đưa cơm, phát hiện Sở Việt ở trong hàn đàm cuộn mình thành một khối, cả người sốt cao.

Thị nữ gọi y vài tiếng, Sở Việt trước sau không phản ứng, tựa hồ đã lâm vào hôn mê, da thịt toàn thân nổi lên những điểm trắng, bởi vì ngâm trong nước quá lâu, đã có chút bông da, nhưng trên mặt vẫn đỏ ửng dị thường.

Thân thể mười bốn mười lăm tuổi vừa mới bắt đầu phát triển, hồng hồng thập phần đáng yêu, nhưng đến gần xem xét lại không khỏi làm người ta đau lòng.

Nàng buông thực hạp, đem người kéo vào gần bờ đưa tay kiểm tra, cái trán nóng hổi, chỉ sợ là đã sốt đến hồ đồ.

Thế nhưng không giống người bệnh bình thường hay làm ầm ĩ, chỉ im lặng giống như con thú nhỏ bị thương, gắt gao cau mày, một tiếng cũng không kêu rên.

Cái dạng này, người mù cũng nhìn ra được tình hình Sở Việt đã không ổn.

Nàng vỗ vỗ mặt Sở Việt làm cho y tỉnh, nhìn đối phương mơ mơ màng màng, nhẹ giọng hỏi: “Quy củ của Quỷ Cốc, đã hiểu được chưa?”

Nghe được bên tai có người nói chuyện, ánh mắt Sở Việt dần dần thanh tỉnh, đầu tiên nhìn đến người trước mặt, lại theo tay nàng rơi xuống thực hạp bên cạnh —— y đã một ngày một đêm không ăn cái gì, hàn đàm này quả thực ngay cả một con cá cũng không có.

Nắp thực hạp đóng kín, nhìn không ra bên trong có những gì, nhưng mùi thơm vẫn truyền ra, một mực hướng mũi y mà bay đến, biểu tình không khỏi liền lộ ra vài phần khát vọng.

Thị nữ kia biết y căn bản không có nghe rõ câu hỏi lúc nãy, dằn lòng ôn hòa hỏi lại một lần nữa.

Lúc này Sở Việt mới nghe rõ ràng, cũng không cao hứng, không tái phản ứng nàng.

Thị nữ kia vốc một chút nước hàn đàm, đặt ở ngón tay vân vê, thở dài, đem thực hạp đặt ở bên bờ, cũng không quay đầu lại, đề khí chậm rãi rời đi.

Cứ như vậy mê man qua thêm một đêm, Sở Việt cảm thấy trong người nóng lên, phảng phất như có lửa luôn luôn cháy ở trong lòng, đốt cho tới khi tứ chi trăm hài* đều hóa thành tro tàn, người đưa cơm lần trước lại tới một lần nữa. [*xương cốt] 

Lúc này để làm cho Sở Việt tỉnh phải mất một phen công phu, y gần như đã lâm vào hôn mê sâu, chân khí trong cơ thể vận chuyển thập phần chậm chạp, cơ hồ đang ở trạng thái ngưng trệ.

Đợi cho thị nữ lại hỏi câu hỏi chẳng khác hôm qua, Sở Việt một lần nữa nhờ vậy mà thanh tỉnh, bất quá cũng chỉ mơ mơ màng màng lầm bầm khe khẽ, vẫn như cũ lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

Người tới như trước vô công mà trở về.

Đem thực hạp hôm qua đã lạnh ngắt trả về trù phòng, chờ nàng trở lại trúc cư của cốc chủ, mới vừa vào cửa, phòng trong đã có người tiến lên đón, chính là Lãm Nguyệt.

Nàng vừa định mở miệng, Lãm Nguyệt đưa tay ngăn lại, ý bảo nàng không nên nói, đè thấp thanh âm ở bên tai nàng nói nhỏ: “Cốc chủ đang nghỉ ngơi.”

Thị nữ hiểu ý, hai người đi ra xa chút, đến trong góc phòng thì đứng lại, như vậy vừa không quấy rầy Cốc chủ, vừa có thể đúng lúc đáp ứng phân phó của Cốc chủ.

Lúc này hai người mới bắt đầu không tiếng động nói chuyện với nhau.

Lãm Nguyệt ngắm nghía móng tay của mình, mới vừa dùng nước phượng tiên hoa* nhuộm qua, đỏ au một mảnh, “Trích Tinh, người ở hàn đàm đã hiểu được chưa?” [*cây lá móng]

Trích Tinh giương mắt nhìn màn trúc, lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Lãm Nguyệt tỷ tỷ, ta xem y sắp không ổn, lại cứ không chịu nhận sai, như thế nào quật cường như vậy!”

Lãm Nguyệt chế giễu cười một tiếng, “Ngươi biết cái gì. Đây chính là chuẩn mực đối với chủ nhân, bọn họ là ảnh vệ, luôn luôn tự cho mình rất giỏi, trong quy củ, trung thành so với tánh mạng còn quan trọng hơn. Nhưng thế nào thì rốt cuộc, bọn họ bất quá cũng chỉ là hộ vệ mà thôi. Giết người phóng hỏa diệt trừ tai hoạ ngầm, những việc này còn không phải người Quỷ Cốc chúng ta đang làm hay sao? Y nếu đã vào Quỷ Cốc còn muốn tuân thủ quy củ của ảnh vệ, chịu như vậy cũng là xứng đáng”.

Trích Tinh nghe xong trên mặt tràn ngập u sầu, trong lòng chung quy vẫn cảm thấy người trong hàn đàm nhìn không ra là loại “Tự cho mình rất giỏi”, gọi là quật cường thì đúng hơn.

Hai người khe khẽ rầm rì trong chốc lát, bên trong màn trúc bỗng nhiên vang lên thanh âm của Cốc chủ.



“Trích Tinh.”

“Tỳ nữ có mặt.”

“Người trong hàn đàm, vẫn chưa hiểu ra?”

Trích Tinh trong lòng có chút hồi hộp, sợ Cốc chủ nhất thời mất hứng, sẽ đem người giết chết, nhưng lại không dám nói dối, đành phải đem sự thực bẩm báo.

Cốc chủ sau một lúc trầm mặc, cười nói: “Lãm Nguyệt, Trích Tinh, nếu đem hai người các ngươi ném vào hàn đàm kia, các ngươi mỗi người phải mất bao nhiêu canh giờ, mới có thể đối Cốc chủ Quỷ Cốc ta đây phản bội?”

Tuy rằng nghe như là lời nói đùa, sắc mặt hai người vẫn đại biến, đồng loạt quỳ xuống sợ hãi nói: “Tỳ nữ không dám, người trong quỷ cốc nếu rơi vào tay kẻ khác, nhất định trước tiên tự sát, tuyệt không dám để hỏng việc.

“Nếu các ngươi nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì vẫn không được chết đúng không? Lãm Nguyệt, ngươi nói, ngươi có năng lực ở trong hàn đàm kiên trì bao lâu?”

Gặp Cốc chủ chỉ định nàng trả lời, Lãm Nguyệt sợ hãi, nàng vốn muốn nói tuyệt đối sẽ không, lại biết Cốc chủ nhà mình ghét nhất nghe người ta nói dối, là thật là giả vừa nghe liền biết, ấp úng nửa ngày, bất đắc dĩ trả lời: “Tỳ nữ… Không biết.”

Người bên trong màn phát ra tiếng cười khẽ, cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nghe được chút thanh âm, có lẽ là rời giường .

Hai người vẫn quỳ trên mặt đất không dám hành động thiếu suy nghĩ, quả nhiên chỉ chốc lát sau, thanh âm kia lại vang lên, lần này kêu đến chính là Trích Tinh.

“Trích Tinh, ngươi đi hàn đàm đem người mang lên đi, đưa tới đệ tử phòng, đừng để người chết.”

Trích Tinh mạnh thở ra một hơi, trong đó có vài phần là vì mình, còn có vài phần là vì Sở Việt.

Xem ra hôm nay Cốc chủ tâm tình không tồi, nàng mừng rỡ ứng thanh, nửa khắc cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi dẫn người.

Khi Sở Việt một lần nữa tỉnh lại, quanh người đã không còn cảm giác cái loại băng hàn đến thấu xương kia nữa.

Nhưng mà trong người tồn trữ hàn độc vẫn như trước làm cho đôi môi của y trắng bệch, lạnh run, hai mắt trừng lớn thẳng tắp nhìn nóc nhà. Thân thể theo bản năng cuộn lại, hai tay ôm lấy chính mình.

Tóc không biết bị ai lộng phạm [nói chung là chạm qua], buộc thành một bó to trải ra trên gối đầu, giống như lọ mực bị lật đổ lan tràn mực ra.

Y lúc này mới phản ứng chính mình là đang nằm ở trên giường.

Rốt cục cũng gắng gượng qua được… Hoàn hảo không chết ở trong hàn đàm kia.

Chính lúc đang phát ngốc, chỉ nghe “Chi nha” một tiếng cửa phòng mở ra, y cũng không có khí lực nghiêng đầu nhìn xem là ai, ước chừng trong chốc lát, liền có thứ gì đó mềm mại đặt lên người mình, một cái nhìn qua, là một thiếu niên so với y lớn hơn hai ba tuổi, thân thủ đắp chăn lên cho y.

Thấy Sở Việt trợn tròn mắt, khóe miệng hắn nhất loan, lộ ra ý cười vui mừng, “Ngươi tỉnh?” Gặp Sở Việt giãy dụa muốn ngồi xuống, vội vàng ấn người y lại —— “Ngươi trước đừng nhúc nhích, toàn thân đều bị nước lạnh phá hủy, đợi ấm trở lại hãy nói sau. Chờ chốc lát ta nấu chút nước ấm cho ngươi.”

Thấy ánh mắt Sở Việt lộ ra nghi vấn hoang mang, người nọ nhét hảo góc chăn cho y, giải thích: “Không có việc gì , ngươi hiện tại xem như đã thông qua khảo nghiệm nhập môn của Quỷ Cốc. Nơi này là đệ tử phòng, hai ta cùng ở một phòng, ta gọi là Trường Nguyên.”

Trường Nguyên giọng nói rất hay, người cũng rất sáng sủa.

Sở Việt vốn là người không thích nói chuyện, nhưng cũng vui vẻ nghe hắn giải thích, trong chốc lát không mất nhiều công phu, Trường Nguyên đã đem đại sự tiểu sự trong Quỷ Cốc đều nói rõ ràng.

Nguyên lai Cốc chủ Quỷ Cốc tên là Lâm Độc Ảnh, ngoại hiệu Bách Quỷ Dạ Hành.

Ở Điền Nam kỳ thuật vu cổ vốn rất nhiều, võ công của hắn cũng là quỷ trung chi quỷ, minh đao minh thương đánh nhau nhưng không ai từng gặp qua hắn, chỉ có truyền thuyết nói rằng trên đời này không có người hắn giết không được.

Mà ngay cả bốn thị nữ bên cạnh hắn: Lãm Nguyệt, Trích Tinh, Bộ Phong, Trục Vân, đi ra ngoài giang hồ đều là nhất đẳng cao thủ, khinh công hơn cả tuyệt vời.

Về phần Quỷ Cốc, lúc này vốn đang thu nhận ba mươi hài tử dưới mười tám tuổi nhập cốc, hiện tại thêm vào Sở Việt, tổng cộng là ba mươi mốt.



Nơi này hằng ngày huấn luyện thiên kì bách quái [vô cùng kỳ quái], ai cũng không thể biết rõ ngày mai đến tột cùng là phải trải qua những điều gì.

Người huấn luyện của bọn họ cũng không cố định, điểm giống nhau duy nhất chính là toàn bộ đều dùng hắc sa che mặt, dấu diếm hình dạng.

——

Sở Việt từ trong hàn đàm đi ra, tu dưỡng suốt nửa tháng, mới khôi phục lại tinh thần.

Không biết như thế nào, thị nữ bên cạnh Lâm Độc Ảnh Trích Tinh luôn cố ý vô tình đi đến đây, giúp đỡ chăm sóc Sở Việt, hoặc là cho y một ít dược vật kỳ quái.

Nhưng nếu ngày nào là Lãm Nguyệt đi ngang qua, thì tất yếu sẽ đối Sở Việt “Nũng nịu” châm chọc khiêu khích một phen.

Gần ba ngày bị ngâm trong hàn đàm cũng không phải hoàn toàn không có ưu đãi, sau khi uống không ít nước hàn đàm, Sở Việt phát hiện mình cư nhiên ở trong nước đã trở nên phá lệ nhẹ nhàng, lập tức liền như vậy học được bơi lội. (Lôi Uyển: vậy phải cảm tạ Cốc chủ rồi =]] )

Cứ thế an tĩnh vô sự trôi qua từng ngày, chờ y khôi phục toàn bộ, liền bắt đầu theo ba mươi người cùng được nhận vào Quỷ Cốc tham gia huấn luyện.

Trừ bỏ Trường Nguyên cùng phòng, những người khác hiển nhiên đều đối kẻ đột nhiên xuất hiện này nổi lên cạnh tranh không chút hảo cảm, đại thể như là tỏ thái độ khó chịu, hoặc là âm thầm ngáng chân y.

Sở Việt cũng không lên tiếng, toàn tâm toàn ý luyện võ.

Y kiếp trước võ công vốn không tồi, ban đầu đối với võ công của Thập Tứ không rõ lắm, nhưng sau một thời gian cũng quen với nội lực quỷ dị trong cơ thể này, võ công dần dần khôi phục, cũng không để cho người ta dễ dàng khi dễ.

Nghĩ đến vô luận là Thập Tứ ngày trước hay là Sở Việt hiện tại, đều không phải kẻ nhu nhược.

Bọn họ một người dám đánh thương Yến Hoài Phong, một người lại liên thủ người khác bức tử Yến Hoài Phong, có thể thấy được ghê gớm đến cỡ nào.

Đương nhiên chuyện này đối với Sở Việt cũng không phải cái gì hay ho có thể đem ra khoe công tích, mà là khúc mắc.

Liền như vậy an tĩnh qua vài ngày, Sở Việt phát hiện Quỷ Cốc huấn luyện đệ tử đều là dùng âm ngoan sát chiêu, mỗi bộ võ công đều tuyệt đối không lưu nửa phần đường sống, luôn bức người vào chỗ chết không ngừng nghỉ.

Thậm chí có rất nhiều chiêu thức là đồng quy vu tận [cùng chết chung] vô cùng thảm liệt, dùng để áp dụng với đối thủ quá mạnh mẻ, không thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ sẽ sử dụng đến.

Mặc dù trong lòng rất có nghi vấn, nhưng nghĩ đến Yến Hoài Phong đưa y tới nơi này, tất nhiên có thâm ý của chính hắn, vì thế vẫn như cũ tận tâm tận lực luyện tập.

Dù sao vào Quỷ Cốc, một trận đường thập tử vô sinh còn chờ ở phía trước, y cũng không hy vọng chính mình cuối cùng biến thành oan hồn vô danh trong cốc này.

Thẳng đến một ngày, y phát hiện trong đội ngũ tập hợp huấn luyện, chỉ còn lại có ba mươi người.

Mà những người khác giống như toàn bộ đều không phát hiện có một người mất tích, toàn bộ hờ hững bắt đầu ngày huấn luyện, duy nhất làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là không khí quá mức áp lực, một người nói chuyện cũng không có.

Ngay cả người huấn luyện của bọn họ cũng không đối sự mất tích của người kia tỏ vẻ chú ý gì.

Đêm đó Sở Việt rốt cục nhịn không được hỏi Trường Nguyên, Trường Nguyên kỳ quái nhìn y một cái, hạ xuống tâm tình nói: “Tám phần là đã chết rồi, có lẽ bị độc chết, có lẽ bị ám tiễn xuyên tim, cũng có lẽ bị ngân châm đâm vào tử huyệt, ai biết được? Thủ pháp ám sát luôn nhiều vô số kể.”

Sở Việt càng nghe càng kinh hãi, hỏi lại Trường Nguyên: “Đây là trong cốc, đang yên lành hắn như thế nào lại bị người giết? Người cấp trên cũng không hỏi sao?”

“Hỏi?” Trường Nguyên giống như lần đầu tiên nhìn thấy Sở Việt, cao thấp đánh giá Sở Việt thật lâu, mới thầm nói: “Nguyên lai ngươi không biết. Vậy ngươi còn sống thật sự là may mắn.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi cho là vì cái gì mọi người đều nói Quỷ Cốc ‘Thập tử vô sinh’? Mỗi một người đệ tử được chọn, sau khi toàn bộ nhập cốc, quá trình sàng lọc cũng chính thức bắt đầu. Trong lúc đó các đệ tử có thể dùng tài nghệ chính mình học được, dùng phương thức ám sát, đi giết đồng bạn chính mình, cấp trên tuyệt đối không hỏi đến. Người cuối cùng sống sót, mới xem như là thành tài mà xuất sư. Đầu độc, ám khí, mê dược, cái gì cũng có. Tóm lại chưa đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Càng âm ngoan càng tốt. Ngươi không biết mà còn có thể sống đến hiện tại, thật sự là may mắn.”

—————-

Lôi Uyển: Vì ta tự edit tự beta, mọi người đọc nếu thấy lỗi chính tả thì nhắc dùm ta để hoàn thiện bản edit hơn nha ^^ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Vi Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook