Nhất Thế Vi Nô

Chương 59

Công Tử Thư Dạ

25/03/2017

CHƯƠNG 59

Vận công?

Sở Việt dưới sắp xếp của Yến Hoài Phong ngồi xếp bằng đưa lưng về phía đối phương, nhìn không thấy Yến Hoài Phong đang làm gì, nhịn không được nói: “Thiếu chủ, đừng lãng phí công lực, như vậy cũng vô dụng.”

Yến Hoài Phong biết trong lòng y lo lắng, một bên đem một đầu tóc dài thả sau lưng của Sở Việt dùng tay nhẹ nhàng chải thuận, một bên thấp giọng nói: “Tin tưởng ta, A Việt. Cốc chủ để lại phương thuốc, ta có chín phần nắm chắc có thể giúp ngươi một lần nữa đứng lên. Hay là, ngươi trốn tránh, không muốn tiếp tục bảo hộ ta nữa?”

“Đương nhiên không phải……” Sở Việt đầu tiên là vui vẻ, sau đó là cả kinh, y vốn cho rằng bản thân sau này phải cả đời nằm ở trên giường, bỗng nhiên nghe được còn có thể khôi phục, đương nhiên vui mừng vô cùng.

Bất quá câu sau của Yến Hoài Phong lại làm y sốt ruột, mặc dù Yến Hoài Phong rõ ràng là có ý tứ trêu đùa, nhưng đây đúng là nút thắt trong tim của y, bởi vậy liền cuống quít muốn phủ nhận.

Nhưng mà y làm không ra được biểu tình gì, lại khiến bản thân toát ra một thân mồ hôi lạnh, vẫn như cũ không thể động đậy, Sở Việt chỉ cảm thấy vạn phần ủ rũ. Yến Hoài Phong nhìn xem thấy thú vị, giúp y lau đi mồ hôi trên trán, liên thanh an ủi, “Ta biết ta biết, đừng nóng vội, A Việt, vui vẻ một chút.”

Yến Hoài Phong chải thuận tóc cho Sở Việt, lấy ra một cây mộc trâm búi tóc y lên, sau đó vươn tay đặt ở huyệt đạo lên lưng Sở Việt, vừa vận công vừa giúp y chống đỡ thân mình, không để y ngã xuống.

“A Việt, nhắm mắt. Bắt đầu từ bây giờ, tâm không được nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn làm theo lời của ta, được không?”

Sở Việt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vừa rồi Yến Hoài Phong nói hắn có chín phần nắm chắc có thể giúp y một lần nữa đứng lên, làm cho tâm tình y lúc này phi thường trấn an, mở lớn hai mắt nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ chuẩn bị tốt.”

Yến Hoài Phong thu lại tâm tư trêu đùa, khởi động nội tức, chậm rãi truyền qua hai tay hai cổ nội lực nhu hòa tiến vào kinh lạc của Sở Việt, đầu tiên là thật cẩn thận dò xét một vòng, xác định rõ những chỗ hàn độc tích tụ nhiều nhất, sau đó bắt đầu thức dẫn pháp.

“A Việt, ngươi thử điều động xem nội tức trong cơ thể còn có thể vận chuyển không?”

Sở Việt nghe vậy ngưng thần tập trung điều động nội tức còn sót lại ở đan điền, nhưng sau nhiều lần thử vẫn không thể khống chế, chỉ có thể nói cho Yến Hoài Phong biết.

Yến Hoài Phong nghĩ nghĩ, nói: “Lát sau nghe theo khẩu quyết của ta mà làm.”

Nói xong hắn rút về cổ nội lực dò xét trong cơ thể Sở Việt, thay đổi bằng thức dẫn pháp của Hãn Hải Cuồng Lan, bắt đầu thử đem hàn độc ở chỗ tích độc đầu tiên dẫn vào cơ thể mình.

Miệng đồng thời niệm khẩu quyết, hướng dẫn Sở Việt vận khí làm theo.

“Quy khí đan điền, khí hành nhâm đốc, tĩnh tâm tuyệt lự…” [hội tụ khí ở đan điền, dẫn khí đi mạch nhân đốc, tĩnh tâm không suy nghĩ lun tun]

Sở Việt cẩn thận nghe theo, chuyên tâm lĩnh hội tâm pháp, chỉ chốc lát sau, cảm giác được trong đan điền ẩn ẩn có gì đó khác thường, bắt đầu ở nơi kinh mạch bị hỏng vận hành.

Đồng thời y cũng cảm nhận được nơi bàn tay Yến Hoài Phong dán trên lưng mình có một cổ lực kỳ lạ, có thứ gì đó từ trong thân thể y đang bắt đầu hướng theo nơi đó di động.

Sao lại thế này? Y nghĩ rằng Yến Hoài Phong chỉ đơn giản là truyền nội lực cho y, muốn giúp y tu bổ lại kinh mạch, tại sao lại có cảm giác như có cái gì đó đang bị hút đi ra ngoài?

“A Việt, tập trung!”

Yến Hoài Phong quát to một tiếng, thanh âm dồn dập quả quyết, Sở Việt lập tức kiềm chế lại tâm tư, áp chế nghi hoặc trong lòng.



Cũng không lâu lắm, Yến Hoài Phong liền cảm giác được có một cổ hàn khí nhè nhẹ theo lòng bàn tay truyền vào cơ thể mình, mới bắt đầu còn có chút mơ hồ, chậm rãi tích tụ lại, liền trở nên băng lãnh thấu xương, ngay cả hắn cũng cảm giác được một trận run rẩy.

Lại tiếp tục không lâu sau, Yến Hoài Phong đã cảm thấy được hơi thở mình thở ra đều là khí lạnh, không phải là rét lạnh bình thường, đó là một loại âm lãnh có thể xâm nhập đến tận cốt tủy, dai dẳng như muốn đục khoét cả thực cốt, làm người ta khó có thể chịu được.

Hắn bắt đầu cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, năm đó thiếu niên này gần như chỉ mới mười mấy tuổi, đến tột cùng đã làm sao mà có thể chịu đựng bên trong hàn đàm băng hàn thấu xương này suốt mấy ngày mấy đêm.

Hắn đã hỏi Lâm Độc Ảnh, biết được chân tướng lúc trước, thật sự không thể tin, lúc ấy thiếu niên ảnh vệ có số thứ tự Thập Tứ này rõ ràng vừa mới ở thời điểm so kiếm làm bị thương hắn, như thế nào vừa quay đầu lại, đã trở nên đối hắn khăng khăng trung thành như thế.

Thời điểm ở Tầm Trâm Các, Sở Việt từng nói qua với hắn về một chuyện xưa, không, có lẽ câu chuyện kia với hắn mà nói chỉ là một cố sự vớ vẩn, nhưng với Sở Việt mà nói thì lại là chân tướng sự việc.

Bên trong khối thân thể này, thật sự là linh hồn của một người khác sao? Y chết đi sống lại, là vì đến đi theo hắn, bảo hộ hắn, bù lại hết thảy sai lầm trước kia?

Yến Hoài Phong đã từng không tin, nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đó là sự thật. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể giải thích vì sao Sở Việt không có nguyên do gì lại trung thành với hắn như vậy, không có nguyên do gì vẫn cứ khăng khăng một mực đi theo hắn.

Hắn bỗng nhiên thực hâm mộ người tên Yến Hoài Phong mà Sở Việt nhắc tới ở kiếp trước, có thể cùng Sở Việt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà không phải như mình ngày ngày cô độc nhìn khoảng không trên bầu trời.

Tất cả ý niệm hiện lên trong đầu, hiện thực bất quá cũng là trong nháy mắt. Bàn tay Yến Hoài Phong bởi vì hàn độc mà trở nên trắng bệch, hắn chậm rãi dừng lại thức dẫn pháp.

Một đêm hấp thu hàn độc đối với hàn độc tích tụ nghiêm trọng trong cơ thể Sở Việt bất quá chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không chút đáng kể, nhưng dù sao vẫn chứng minh phương pháp này đúng là có tác dụng.

Yến Hoài Phong thu hồi bàn tay, Sở Việt còn bị vây trong trạng thái vận công, thế nhưng không bởi vì mất đi chống đỡ mà ngã xuống, Yến Hoài Phong nhìn nhìn lòng bàn tay chính mình, bởi vì rét lạnh mà trắng bệch, tuy rằng nhìn không thấy mặt mình, hắn cũng biết sắc mặt mình hiện tại nhất định rất khó xem.

Hắn nhanh chóng khống chế nội tức trong cơ thể vận chuyển một vòng, lại nghi hoặc phát hiện không hề có cảm giác không khoẻ, có lẽ vì hấp thụ hàn độc không nhiều lắm, cho nên tạm thời không có ảnh hưởng, hắn nghĩ vậy.

Chờ Sở Việt thực tỉnh táo lại đã là giờ Tý, y ra một thân mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận thật giống như sinh lực tràn đầy. Yến Hoài Phong dìu y dựa vào đầu giường, cười nói: “Trước đừng ngủ, tắm rửa một cái, có thể hỗ trợ lưu thông máu.”

Nói xong đứng dậy tùy ý mặc vào một kiện áo khoác, mở cửa, bên ngoài sớm đã có thị nữ đứng chờ, được cho phép liền nâng một cái dục dũng thật to tiến vào, nước trong dục dũng tỏa ra nhiệt khí hôi hổi, sương mù lượn lờ, làm cho cả phòng trở nên mông mông lung lung.

Đặt hảo dục dũng, các thị nữ lập tức phi thường thức thời lui ra, im lặng canh gác ngoài cửa. Yến Hoài Phong đưa tay thử thử nước ấm, sau đó quay lại bên giường, giúp đỡ Sở Việt vào dục dũng.

Sở Việt hiện tại cả người không mảnh vải ở trước mắt đối phương. Y không dám nhìn Yến Hoài Phong, cố gắng bình ổn suy nghĩ. Tuy rằng không phải lần đầu tiên xích-thân-lộ-thể ở trước mắt Yến Hoài Phong, bọn họ trước kia cũng đã có vô số lần hoan ái ở trong nước, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này làm cho Sở Việt cảm thấy phi thường xấu hổ.

Y cái gì cũng không thể làm, thậm chí xoay đầu cũng không được.

Rất không được tự nhiên.

Yến Hoài Phong nhìn bộ dáng không được tự nhiên của y, xuy cười một tiếng, đem cả người Sở Việt ôm lấy, lại không cẩn thận làm rơi ra cây trâm cài tóc mình cài cho Sở Việt lúc nãy, một đầu tóc đen như thác nước liền rơi xuống đầy người.

Yến Hoài Phong nhất thời có chút tim đập loạn nhịp, Sở Việt như vậy thoạt nhìn… Phi thường động lòng người.

Thẳng đến khi cả người đều được tẩm vào trong nước ấm, Sở Việt rốt cục cảm nhận được toàn thân thư sướng, nhịn không được mà hít một hơi, loại cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra này, mỗi một phân nhiệt khí đều bắt đầu xua tan đi cảm giác âm hàn trong cơ thể, thật sự là vô cùng thống khoái.

Đột nhiên, tiếng nước lại đột ngột vang lên. Sở Việt mở to mắt, phát hiện Yến Hoài Phong không biết từ khi nào cũng đã cởi y phục, một cước cùng ngồi vào bồn tắm.



“Thiếu chủ? Ta ngâm nước là được rồi, ngươi không cần……”

Yến Hoài Phong mắt điếc tai ngơ, đem người kéo lại, tóm vào trong ***g ngực mình, mới hôn trán y nhẹ giọng nói: “Hiện tại đến phiên ta hầu hạ ngươi, đừng cự tuyệt ta……”

Nói xong thật sự lấy ra khăn tắm, bắt đầu cẩn thận giúp Sở Việt chà lau thân thể, hắn chuyên chú tẩy trừ từng vết bẩn trên người Sở Việt, giống như đang chà lau một thứ trân bảo.

Sở Việt trong thoáng chốc không hề chớp mắt mà nhìn nam nhân ở trước mặt, có lẽ bởi vì hơi nước mông lung làm cho y thấy không rõ đối phương, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự ôn nhu cùng chuyên tâm của hắn, một khắc trước y kỳ thật vẫn không tin Yến Hoài Phong sẽ thật sự thích y, cho dù Yến Hoài Phong đã từng khẳng định hứa hẹn.

Y biết thân phận của mình, chỉ là một ảnh vệ, không có khuôn mặt xinh đẹp, trên người lại dày đặt vết sẹo dữ tợn. Y tìm không ra một lý do nào có thể khiến Yến Hoài Phong thích y.

Nhưng hiện tại, người nam nhân này đối đãi y như vậy rõ ràng là lừa gạt người có phải hay không, bộ dáng chân thành như vậy, làm cho y chỉ muốn rơi lệ.”Thiếu chủ, nếu ta vẫn không thể đứng lên…..”

Y muốn nói nếu ta vẫn không thể đứng lên, cứ coi như xong đi, ngươi nên tìm một cô nương tốt, nhưng Yến Hoài Phong không để cho y kịp nói hết câu.

Hắn nói: “Hư….. có ta ở đây, ngươi như thế nào không thể đứng lên.”

Hai người đều không nhắc lại, Yến Hoài Phong nghiêm túc giúp Sở Việt tắm rửa, thế nhưng ngẫu nhiên, ngón tay cũng sẽ không theo quy củ ở nơi cực kỳ mẫn cảm của Sở Việt cố ý vô tình va chạm, làm cho Sở Việt bất ngờ không kịp đề phòng mà phát ra tiếng kêu.

Thẳng đến khi tay Yến Hoài Phong rơi xuống dưới thân Sở Việt, hắn bỗng nhiên nói: “A Việt, ngươi… Cương rồi.”

Sở Việt đỏ bừng mặt, không biết là vì bị nước ấm huân đỏ, hay là vì xấu hổ, bị khiêu khích như vậy, không phản ứng mới kỳ quái đi. Y chính là kinh lạc bị hao tổn, cũng không phải bị thương tuỷ sống.

“Thiếu chủ, thực xin lỗi.”

Yến Hoài Phong ám muội cười, tiếp cận ngậm lấy vành tai Sở Việt, liếm liếm, “Này có cái gì mà xấu hổ, cũng là phản ứng tự nhiên thôi, bộ dạng ngươi động tình hơn nữa ta cũng đều đã thấy qua rồi, đúng không.”

Bộ dạng Sở Việt cứng ngắc đáng yêu cực kỳ, Yến Hoài Phong ở trên người y để lại mấy dấu hôn, sau đó thân thủ cầm lấy tinh khí của Sở Việt, “Khó chịu? Ta hầu hạ ngươi được không?”

Sở Việt hít sâu một hơi, mà tay Yến Hoài Phong đã bắt đầu lấy lòng, thủ pháp tinh diệu làm cho người ta muốn đánh mất lý trí, Sở Việt trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại có cảm giác truyền đến từ bàn tay đối phương làm người ta muốn phát cuồng.

Y nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ, cũng là ở trong dục dũng, lúc ấy trong mắt Yến Hoài Phong y chỉ là một người khả nghi chưa biết rõ lai lịch, hai người làm tình sự không có một chút ôn nhu lưu luyến, bất quá chỉ là một hồi thăm dò xác thịt.

Mà hiện tại, hắn lại đang thay y…

Ý nghĩ như vậy không khỏi khiến lòng người lay động, khoái hoạt cùng thỏa mãn trong lòng còn mãnh liệt hơn cả kích thích trên thân thể, Sở Việt cơ hồ là bất ngờ không kịp đề phòng liền tới đỉnh.

Đồng thời, y cũng cảm giác được dục vọng của Yến Hoài Phong.

“Thiếu chủ, ngươi tới đi, ta có thể.” Y thở phì phò, y biết dục vọng nếu không được giải phóng sẽ rất thống khổ, đối với một người nam nhân mà nói, đây là chuyện tình rất khó chịu được.

Nhưng mà Yến Hoài Phong chỉ lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, lắc đầu, nhẹ vuốt mặt Sở Việt, áp chế dục vọng trong thanh âm, “Không sao, chờ ngươi khỏe lại nói sau.”

————————– Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Vi Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook