Chương 61
Công Tử Thư Dạ
25/03/2017
CHƯƠNG 61
Yến Thanh Hà đứng bên ngoài trúc cư của Lâm Độc Ảnh, hơi hơi ngửa đầu nhìn thân ảnh phía sau cửa sổ.
Ngày đó hắn đi tìm Lâm Độc Ảnh nhờ cứu Sở Việt, cùng đối phương không vui ra về về sau, một mình ở trong sơn cốc ngồi thật lâu. Vào ban đêm, hắn mộng thấy Thanh La.
Khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp mong mỏi làm sao, nữ tử trầm tĩnh không màng danh lợi, cũng không có bao nhiêu xinh đẹp, lại có thể làm cho người ta cảm thấy rất muốn có một gia đình. Lãng tử phiêu bạc giang hồ, có lẽ luôn khát vọng một thê tử như vậy, một thê tử có thể mang đến cho người ta cảm giác bình thản an lành.
Nếu Thanh La chính là Thanh La, không phải là Thanh La của Ám Nguyệt Cung, hoặc là hắn không phải môn chủ của Thánh Môn, cũng không có Vọng Ngôn Thư, có lẽ hết thảy đã thật sự hoàn mỹ.
Chỉ tiếc những từ ngữ này, thường luôn đại biểu cho ‘không thể thực hiện’ hoặc là ‘không thể vãn hồi’.
Sau khi Thanh La mất, nhiều năm như vậy Yến Thanh Hà vẫn chưa từng mộng gặp nàng, vô luận hắn tưởng niệm nàng cỡ nào, muốn gặp nàng cỡ nào, nàng vẫn thủy chung keo kiệt không chịu đi vào giấc mộng của hắn.
Cho nên, Yến Thanh Hà vẫn cảm thấy, Thanh La nhất định là hận hắn.
Hiện tại hắn rốt cục cũng mộng gặp nàng, đứng ở trước mặt hắn đối hắn cười yếu ớt, biểu tình vẫn như lúc mới quen biết dịu dàng ôn nhu, khóe mắt đuôi mày không có ngoan lệ cũng không có hận ý, luôn như vậy ôn hòa.
Yến Thanh Hà gọi tên của nàng, vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng nàng chỉ cười yếu ớt lắc đầu, đối mặt Yến Thanh Hà làm một động tác thay lời từ biệt, sau đó ở dưới cơn mưa phùng mờ ảo chậm rãi đi xa.
Yến Thanh Hà nghĩ muốn gọi to, nhưng gọi không ra tiếng, muốn đuổi theo, lại nâng không dậy nổi chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân cùng mình yêu hận dây dưa cả đời càng lúc càng rời xa, cho đến khi rốt cục không thể nhìn thấy được nữa.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh mưa gió mờ mịt.
Đến cuối cùng, không biết như thế nào, hắn lại nhìn thấy Lâm Độc Ảnh. Lâm Độc Ảnh đứng giữa một mảnh trúc hải mênh mông, chắp tay sau người ngẩng đầu tịch liêu nhìn khoảng không trên trời, sau đó đối hắn lắc đầu, thanh âm hư vô mờ mịt truyền đến.
“Thanh Hà, ta cũng nên đi.”
Dứt lời, hắn cũng xoay người đi vào một mảnh xanh biếc, dần dần không còn thấy bóng người.
Yến Thanh Hà cảm thấy lòng mình một trận đau thương, nhịn không được thất thố lớn tiếng kêu lên, “Lâm Độc Ảnh!” Sau đó đầy người mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, mờ mịt nhìn đỉnh giường.
Rõ ràng trời đêm thời tiết mát mẻ, hắn lại bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau giấc mộng này, Yến Thanh Hà bắt đầu như có điều suy nghĩ, luôn lặng lẽ ở bên ngoài trúc cư, hoặc là bên bờ hàn đàm, xa xa nhìn Lâm Độc Ảnh.
Nhìn người kia đi đứng, nói cười, uống trà, nghỉ ngơi, những hành động này tựa hồ trước kia vẫn luôn nhìn thấy, nhưng hiện tại lại bỗng nhiên có một loại cảm giác bỡ ngỡ xa lạ.
Bọn họ quen biết nhau rất nhiều năm, Yến Thanh Hà lần đầu tiên phát hiện mình kỳ thật không biết gì về Lâm Độc Ảnh, cũng chưa từng có ý muốn đi tìm hắn hỏi han.
Một con cú đêm đậu trên cành trúc gần đó, phát ra tiếng kêu khản đặt thê lương.
Đêm ngày càng sâu, ánh nến trong trúc cư vẫn không có tắt đi, Yến Thanh Hà nhìn hình dáng người kia phản chiếu dưới ánh nến đang tựa vào bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Sau mấy ngày qua, Yến Thanh Hà đã gần như nắm được rõ ràng quy luật làm việc cùng nghỉ ngơi của Lâm Độc Ảnh, canh giờ này, nến trong trúc cư sớm đã nên tắt mới phải.
Yến Thanh Hà nhịn không được đến gần một chút, bóng hình in trên cửa sổ càng thêm rõ ràng, Lâm Độc Ảnh tựa hồ chỉ tùy ý dựa vào cạnh cửa sổ, không hề động đậy, cũng không có thanh âm, không biết đang làm những gì.
Đêm càng ngày càng sâu, ánh nến trong trúc cư thủy chung vẫn không tắt đi, thân ảnh tựa vào bên cửa sổ cũng không có động tĩnh.
Yến Thanh Hà ở bên ngoài cũng không chịu rời đi, hai thân ảnh cách nhau một cánh cửa sổ, giống như đều biến thành rối gỗ, giống như muốn dừng lại mãi mãi.
Thời điểm trời lại sắp sáng, cửa trúc cư rốt cục mở ra, Lâm Độc Ảnh mặt không chút biểu tình từ trên cao nhìn xuống Yến Thánh Hà vẫn ngốc đứng trong bụi cỏ, nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài.
“Yến Thanh Hà, ngươi trở về đi.”
“Hôm nay Phong nhi trở về nói với ta, hắn cảm thấy được ánh mắt ngươi có vấn đề.” Yến Thanh Hà như không nghe thấy lời đuổi khách của Lâm Độc Ảnh, thấy người kia rốt cục đi ra, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói như vậy.
Lâm Độc Ảnh sửng sốt một chút.
“Hắn nói nếu là hắn, trừ khi đầu bị phá hư, nếu không sẽ không bao giờ thích một nam nhân như ta. Kỳ thật ta cũng biết ta… Không có gì tốt. Lâm Độc Ảnh, ngươi hối hận sao?”
Hối hận sao? Cảm thấy không đáng sao? Vấn đề này thực buồn cười, là chính hắn đơn phương yêu Yến Thanh Hà, là chính hắn tự nguyện chờ đợi, Yến Thanh Hà vốn không có nghĩa vụ phải đáp lại hắn.
Lâm Độc Ảnh lắc đầu, “Không, chỉ là ta mệt mỏi.”
Yến Thanh Hà bỗng nhiên đi lên bậc thang, thân thủ ôm lấy Lâm Độc Ảnh, Lâm Độc Ảnh hiển nhiên không kịp phản ứng, thân thể ấm áp gần trong gang tấc này rất không chân thực.
Hồi lâu sau, hắn mới vươn tay, thử muốn ôm lấy lưng Yến Thanh Hà, lúc này mới cảm giác được thân thể mình đang chạm đến là chân thật, không phải ảo giác, bỗng nhiên lập tức dùng sức siết chặt.
Giờ khắc này hắn chờ đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức ngay cả mong muốn cũng đã nhạt đi, đọng lại chỉ còn là phiền muộn càng nhiều.
Yến Thanh Hà chấn động một chút, nhưng không tránh ra.
“Lâm Độc Ảnh, ta sẽ không nói dối, ta có lẽ không có biện pháp lập tức yêu thương ngươi. Bất quá ta nguyện ý nếm thử, chậm rãi nhận thức loại tình cảm này.”
“… Hảo.”
.
Đông đi Xuân đến, Hạ chí lại cuối Thu, thoáng cái lại đã đến một mùa đông đại tuyết bay tán loạn, bất tri bất giác, Yến Hoài Phong cùng Sở Việt đã ở lại Quỷ Cốc hơn một năm.
Trong một năm này Yến Hoài Phong cùng đám người Lãnh Ẩn ba trăm sáu mươi lăm ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đều đến hàn đàm câu cá, lại thủy chung chỉ có thể mang theo giỏ cá trống trơn trở về.
Lúc mới bắt đầu, mỗi người đều hy vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, có lẽ vài canh giờ, có lẽ vài ngày, có lẽ vài tháng, sẽ có thể bắt được Minh Phong Ngư.
Nhưng cuối cùng chỉ có thời gian vô tình trôi đi, chậm rãi, hy vọng của mọi người cũng dần dần biến thành thất vọng, đến cuối cùng, đã gần như không còn ai tin tưởng thật sự có thể bắt được Minh Phong Ngư.
Điều này cũng đồng nghĩa, mỗi một ngày trôi qua, Sở Việt càng ngày càng tới gần tử vong. Dù cho hàn độc đã giảm bớt không ít, dù cho Yến Hoài Phong mỗi ngày đều giúp Sở Việt dãn mạch lưu thông máu, hoạt động gân cốt.
Lại thủy chung không thể ngăn cản y bởi vì không thể vận động mà từ từ uể oải. Lúc mới bắt đầu, Sở Việt ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra thần sắc khổ sở, nhưng đến cuối cùng cũng không để tâm nữa.
Những lúc đối mặt Yến Hoài Phong, y luôn cố gắng bảo trì biểu tình vui vẻ, làm cho mình thoạt nhìn chẳng hề ảm đạm thê lương, thậm chí còn an ủi đối phương.
Giữa hai người lúc đó bắt đầu có một loại bình thản đến quỷ dị, rõ ràng trong lòng đều biết, thời điểm sinh ly tử biệt đã không còn xa ở phía trước, bóng ma tử vong vẫn luôn bao phủ bọn họ, lại vẫn chỉ mỉm cười ôm chặt lẫn nhau, nhẹ giọng an ủi lẫn nhau, cứ như thời gian của bọn họ còn rất lâu dài.
Yến Hoài Phong tìm đến những quyển sách ghi chép lại phong cảnh ở khắp nơi trong thiên hạ, bắt đầu không hề biết chán đọc cho Sở Việt nghe, Giang Nam yên liễu họa kiều, đại mạc phong vũ cuồng sa, Thục Trung hiểm trở tinh xảo, duyên hải ầm ầm sóng dậy, một lần một lần tỉ mỉ đọc lên từng con chữ.
Hắn luôn nói với A Việt, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta từng nơi từng nơi đều đi đến ngoạn một vòng. Sở Việt liền mỉm cười đáp ứng.
Nhưng phần lớn thời điểm, bọn họ đều không nói chuyện, chỉ thật lâu thật lâu yên lặng nhìn đối phương, tựa như không muốn mất đi hình bóng lẫn nhau.
.
Mùa rét đậm, thảo dược tươi mang theo sương sớm tất nhiên là không có, Lâm Độc Ảnh bảo hạ nhân làm một cái nhà kính, đem những thảo dược Sở Việt cần dùng nhổ trồng một ít vào bên trong.
Cả ngày có ***g than hun nhiệt, độ ấm vừa đủ, tuy không tiếp xúc được với mặt trời, nhưng thuốc này miễn cưỡng cũng có thể dùng được.
Cũng may nước trong hàn đàm không kết băng, tuy rằng vấn đề này cũng không quan trọng, bởi vì lấy tính tình Yến Hoài Phong, tất nhiên cũng sẽ đem nó tạc nứt ra mới thôi, bất quá ít chút phiền toái chung quy cũng tốt.
Đêm qua một trận đại tuyết, buổi sáng nơi nơi tuyết trắng bay lả tả, chung quanh đều là một mảnh trắng xoá, nhìn lâu làm người ta choáng váng.
Chén thuốc trên bàn tản mát ra dược hương kham khổ.
Vạch ra băng vải trên cánh tay trái, Yến Hoài Phong xuất ra một cây chủy thủ, ở miệng vết thương vừa mới khép lại trên cánh tay trái không chút do dự dùng sức cắt xuống một đường, máu đỏ tươi lập tức ứa ra, theo cánh tay rơi xuống chén thuốc, một chốc liền bị hòa tan không còn bóng dáng.
Yến Hoài Phong nhíu nhíu mày, bỗng nhiên lại hung hăng cắt thêm một miệng vết thương khác, tùy ý để cho lượng lớn máu theo miệng vết thương tràn ra, không ngừng rơi vào trong chén thuốc.
Trích Tinh đẩy cửa tiến vào đúng lúc nhìn thấy một màn này, lập tức bịt lại vết thương trên tay hắn, “Thiếu chủ, ngươi làm gì vậy! Đâu cần dùng nhiều máu như vậy!”
Yến Hoài Phong cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, giống như không có việc gì đem chủy thủ ném đi, cũng không đi băng bó, bình tĩnh nói: “Không chừng do trước kia dùng quá ít máu nên A Việt mới không tốt lên được, ta dùng nhiều hơn một chút thử xem.”
Nói xong liền bưng lên chén thuốc muốn đi, đi được hai bước lại nhìn thấy máu từ cánh tay mình đang không ngừng nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà, nghĩ đến Sở Việt sẽ phát hiện, lúc này mới lấy băng vải sơ sài quấn vài cái, kéo tay áo phủ xuống che đậy thật hảo.
Trích Tinh ngăn ở trước mặt Yến Hoài Phong, “Thiếu chủ! Ngươi thanh tỉnh một chút! Thương tích của Sở công tử không tốt lên không phải là lỗi của ngươi, cho dù ngươi chảy khô hết máu trong người, y cũng không đứng dậy được!”
Yến Hoài Phong lạnh lùng nhìn Trích Tinh, qua hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu sang chỗ khác, suy sụp nói: “Ta biết, ta không điên.”
“Thiếu chủ…”
“Ta chỉ là muốn thử một lần, nói không chừng hữu dụng, sẽ không phải tốt lắm sao.” Yến Hoài Phong thấp giọng nói xong, vòng qua Trích Tinh, thật cẩn thận bưng chén thuốc nhìn Sở Việt.
Trong phòng im lặng dị thường, suốt một năm này Sở Việt vốn đã quen với việc buổi sáng uống thuốc buổi tối vận công, canh giờ này đáng lẽ y đã tỉnh.
Hôm nay lại một chút động tĩnh cũng không có.
Yến Hoài Phong nghi hoặc hướng giường trong nhìn xung quanh, lờ mờ một thân ảnh, thấy không rõ là đã tỉnh hay còn ngủ.”A Việt?” Hắn gọi một tiếng, đem chén thuốc đặt qua trên bàn.
Trong chén thuốc mùi máu tươi phi thường nồng đậm, ngay cả màu sắc cũng có chút phiếm hồng, nhưng mà hiện tại hắn cũng không quan tâm Sở Việt có thể phát hiện hay không.
Bởi vì Sở Việt không có đáp lời hắn.
Yến Hoài Phong lại gọi một tiếng, “A Việt?”
Vẫn không có thanh âm.
Yến Hoài Phong nóng nảy, ba bước cũng chỉ còn hai bước tiến đến ngồi bên giường, một phen xốc lên màn giường, Sở Việt im lặng nằm trên giường, nhắm mắt, nhìn qua tựa như còn ngủ.
Yến Hoài Phong căng thẳng trong lòng, thật cẩn thận vươn tay, sờ sờ ngực Sở Việt, lúc này mới thở ra một hơi. Hoàn hảo, nhiệt độ cơ thể tuy thấp, nhưng ít nhất không lạnh, tim cũng còn nhảy lên.
Vừa rồi trong nháy mắt hắn thực sợ Sở Việt không phải đang ngủ, mà là đã muốn…
“Rời giường, tiểu miêu lười biếng, không muốn uống dược cũng không cần giả bộ ngủ như vậy, ân?” Yến Hoài Phong nhịn không được cười chính mình lại nghi thần nghi quỷ, nhéo nhéo mũi Sở Việt, gọi y thức dậy.
Sở Việt vẫn không nhúc nhích.
“A Việt, đừng giả bộ.” Yến Hoài Phong miệng nói xong, đã ẩn ẩn phát hiện không đúng, Sở Việt không giống như đang giả bộ chọc người cười, nhưng rõ ràng nhìn qua như là đang ngủ, như thế nào kêu không tỉnh?
——————- Đăng bởi: admin
Yến Thanh Hà đứng bên ngoài trúc cư của Lâm Độc Ảnh, hơi hơi ngửa đầu nhìn thân ảnh phía sau cửa sổ.
Ngày đó hắn đi tìm Lâm Độc Ảnh nhờ cứu Sở Việt, cùng đối phương không vui ra về về sau, một mình ở trong sơn cốc ngồi thật lâu. Vào ban đêm, hắn mộng thấy Thanh La.
Khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp mong mỏi làm sao, nữ tử trầm tĩnh không màng danh lợi, cũng không có bao nhiêu xinh đẹp, lại có thể làm cho người ta cảm thấy rất muốn có một gia đình. Lãng tử phiêu bạc giang hồ, có lẽ luôn khát vọng một thê tử như vậy, một thê tử có thể mang đến cho người ta cảm giác bình thản an lành.
Nếu Thanh La chính là Thanh La, không phải là Thanh La của Ám Nguyệt Cung, hoặc là hắn không phải môn chủ của Thánh Môn, cũng không có Vọng Ngôn Thư, có lẽ hết thảy đã thật sự hoàn mỹ.
Chỉ tiếc những từ ngữ này, thường luôn đại biểu cho ‘không thể thực hiện’ hoặc là ‘không thể vãn hồi’.
Sau khi Thanh La mất, nhiều năm như vậy Yến Thanh Hà vẫn chưa từng mộng gặp nàng, vô luận hắn tưởng niệm nàng cỡ nào, muốn gặp nàng cỡ nào, nàng vẫn thủy chung keo kiệt không chịu đi vào giấc mộng của hắn.
Cho nên, Yến Thanh Hà vẫn cảm thấy, Thanh La nhất định là hận hắn.
Hiện tại hắn rốt cục cũng mộng gặp nàng, đứng ở trước mặt hắn đối hắn cười yếu ớt, biểu tình vẫn như lúc mới quen biết dịu dàng ôn nhu, khóe mắt đuôi mày không có ngoan lệ cũng không có hận ý, luôn như vậy ôn hòa.
Yến Thanh Hà gọi tên của nàng, vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng nàng chỉ cười yếu ớt lắc đầu, đối mặt Yến Thanh Hà làm một động tác thay lời từ biệt, sau đó ở dưới cơn mưa phùng mờ ảo chậm rãi đi xa.
Yến Thanh Hà nghĩ muốn gọi to, nhưng gọi không ra tiếng, muốn đuổi theo, lại nâng không dậy nổi chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân cùng mình yêu hận dây dưa cả đời càng lúc càng rời xa, cho đến khi rốt cục không thể nhìn thấy được nữa.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh mưa gió mờ mịt.
Đến cuối cùng, không biết như thế nào, hắn lại nhìn thấy Lâm Độc Ảnh. Lâm Độc Ảnh đứng giữa một mảnh trúc hải mênh mông, chắp tay sau người ngẩng đầu tịch liêu nhìn khoảng không trên trời, sau đó đối hắn lắc đầu, thanh âm hư vô mờ mịt truyền đến.
“Thanh Hà, ta cũng nên đi.”
Dứt lời, hắn cũng xoay người đi vào một mảnh xanh biếc, dần dần không còn thấy bóng người.
Yến Thanh Hà cảm thấy lòng mình một trận đau thương, nhịn không được thất thố lớn tiếng kêu lên, “Lâm Độc Ảnh!” Sau đó đầy người mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, mờ mịt nhìn đỉnh giường.
Rõ ràng trời đêm thời tiết mát mẻ, hắn lại bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau giấc mộng này, Yến Thanh Hà bắt đầu như có điều suy nghĩ, luôn lặng lẽ ở bên ngoài trúc cư, hoặc là bên bờ hàn đàm, xa xa nhìn Lâm Độc Ảnh.
Nhìn người kia đi đứng, nói cười, uống trà, nghỉ ngơi, những hành động này tựa hồ trước kia vẫn luôn nhìn thấy, nhưng hiện tại lại bỗng nhiên có một loại cảm giác bỡ ngỡ xa lạ.
Bọn họ quen biết nhau rất nhiều năm, Yến Thanh Hà lần đầu tiên phát hiện mình kỳ thật không biết gì về Lâm Độc Ảnh, cũng chưa từng có ý muốn đi tìm hắn hỏi han.
Một con cú đêm đậu trên cành trúc gần đó, phát ra tiếng kêu khản đặt thê lương.
Đêm ngày càng sâu, ánh nến trong trúc cư vẫn không có tắt đi, Yến Thanh Hà nhìn hình dáng người kia phản chiếu dưới ánh nến đang tựa vào bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Sau mấy ngày qua, Yến Thanh Hà đã gần như nắm được rõ ràng quy luật làm việc cùng nghỉ ngơi của Lâm Độc Ảnh, canh giờ này, nến trong trúc cư sớm đã nên tắt mới phải.
Yến Thanh Hà nhịn không được đến gần một chút, bóng hình in trên cửa sổ càng thêm rõ ràng, Lâm Độc Ảnh tựa hồ chỉ tùy ý dựa vào cạnh cửa sổ, không hề động đậy, cũng không có thanh âm, không biết đang làm những gì.
Đêm càng ngày càng sâu, ánh nến trong trúc cư thủy chung vẫn không tắt đi, thân ảnh tựa vào bên cửa sổ cũng không có động tĩnh.
Yến Thanh Hà ở bên ngoài cũng không chịu rời đi, hai thân ảnh cách nhau một cánh cửa sổ, giống như đều biến thành rối gỗ, giống như muốn dừng lại mãi mãi.
Thời điểm trời lại sắp sáng, cửa trúc cư rốt cục mở ra, Lâm Độc Ảnh mặt không chút biểu tình từ trên cao nhìn xuống Yến Thánh Hà vẫn ngốc đứng trong bụi cỏ, nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài.
“Yến Thanh Hà, ngươi trở về đi.”
“Hôm nay Phong nhi trở về nói với ta, hắn cảm thấy được ánh mắt ngươi có vấn đề.” Yến Thanh Hà như không nghe thấy lời đuổi khách của Lâm Độc Ảnh, thấy người kia rốt cục đi ra, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói như vậy.
Lâm Độc Ảnh sửng sốt một chút.
“Hắn nói nếu là hắn, trừ khi đầu bị phá hư, nếu không sẽ không bao giờ thích một nam nhân như ta. Kỳ thật ta cũng biết ta… Không có gì tốt. Lâm Độc Ảnh, ngươi hối hận sao?”
Hối hận sao? Cảm thấy không đáng sao? Vấn đề này thực buồn cười, là chính hắn đơn phương yêu Yến Thanh Hà, là chính hắn tự nguyện chờ đợi, Yến Thanh Hà vốn không có nghĩa vụ phải đáp lại hắn.
Lâm Độc Ảnh lắc đầu, “Không, chỉ là ta mệt mỏi.”
Yến Thanh Hà bỗng nhiên đi lên bậc thang, thân thủ ôm lấy Lâm Độc Ảnh, Lâm Độc Ảnh hiển nhiên không kịp phản ứng, thân thể ấm áp gần trong gang tấc này rất không chân thực.
Hồi lâu sau, hắn mới vươn tay, thử muốn ôm lấy lưng Yến Thanh Hà, lúc này mới cảm giác được thân thể mình đang chạm đến là chân thật, không phải ảo giác, bỗng nhiên lập tức dùng sức siết chặt.
Giờ khắc này hắn chờ đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức ngay cả mong muốn cũng đã nhạt đi, đọng lại chỉ còn là phiền muộn càng nhiều.
Yến Thanh Hà chấn động một chút, nhưng không tránh ra.
“Lâm Độc Ảnh, ta sẽ không nói dối, ta có lẽ không có biện pháp lập tức yêu thương ngươi. Bất quá ta nguyện ý nếm thử, chậm rãi nhận thức loại tình cảm này.”
“… Hảo.”
.
Đông đi Xuân đến, Hạ chí lại cuối Thu, thoáng cái lại đã đến một mùa đông đại tuyết bay tán loạn, bất tri bất giác, Yến Hoài Phong cùng Sở Việt đã ở lại Quỷ Cốc hơn một năm.
Trong một năm này Yến Hoài Phong cùng đám người Lãnh Ẩn ba trăm sáu mươi lăm ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đều đến hàn đàm câu cá, lại thủy chung chỉ có thể mang theo giỏ cá trống trơn trở về.
Lúc mới bắt đầu, mỗi người đều hy vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, có lẽ vài canh giờ, có lẽ vài ngày, có lẽ vài tháng, sẽ có thể bắt được Minh Phong Ngư.
Nhưng cuối cùng chỉ có thời gian vô tình trôi đi, chậm rãi, hy vọng của mọi người cũng dần dần biến thành thất vọng, đến cuối cùng, đã gần như không còn ai tin tưởng thật sự có thể bắt được Minh Phong Ngư.
Điều này cũng đồng nghĩa, mỗi một ngày trôi qua, Sở Việt càng ngày càng tới gần tử vong. Dù cho hàn độc đã giảm bớt không ít, dù cho Yến Hoài Phong mỗi ngày đều giúp Sở Việt dãn mạch lưu thông máu, hoạt động gân cốt.
Lại thủy chung không thể ngăn cản y bởi vì không thể vận động mà từ từ uể oải. Lúc mới bắt đầu, Sở Việt ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra thần sắc khổ sở, nhưng đến cuối cùng cũng không để tâm nữa.
Những lúc đối mặt Yến Hoài Phong, y luôn cố gắng bảo trì biểu tình vui vẻ, làm cho mình thoạt nhìn chẳng hề ảm đạm thê lương, thậm chí còn an ủi đối phương.
Giữa hai người lúc đó bắt đầu có một loại bình thản đến quỷ dị, rõ ràng trong lòng đều biết, thời điểm sinh ly tử biệt đã không còn xa ở phía trước, bóng ma tử vong vẫn luôn bao phủ bọn họ, lại vẫn chỉ mỉm cười ôm chặt lẫn nhau, nhẹ giọng an ủi lẫn nhau, cứ như thời gian của bọn họ còn rất lâu dài.
Yến Hoài Phong tìm đến những quyển sách ghi chép lại phong cảnh ở khắp nơi trong thiên hạ, bắt đầu không hề biết chán đọc cho Sở Việt nghe, Giang Nam yên liễu họa kiều, đại mạc phong vũ cuồng sa, Thục Trung hiểm trở tinh xảo, duyên hải ầm ầm sóng dậy, một lần một lần tỉ mỉ đọc lên từng con chữ.
Hắn luôn nói với A Việt, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta từng nơi từng nơi đều đi đến ngoạn một vòng. Sở Việt liền mỉm cười đáp ứng.
Nhưng phần lớn thời điểm, bọn họ đều không nói chuyện, chỉ thật lâu thật lâu yên lặng nhìn đối phương, tựa như không muốn mất đi hình bóng lẫn nhau.
.
Mùa rét đậm, thảo dược tươi mang theo sương sớm tất nhiên là không có, Lâm Độc Ảnh bảo hạ nhân làm một cái nhà kính, đem những thảo dược Sở Việt cần dùng nhổ trồng một ít vào bên trong.
Cả ngày có ***g than hun nhiệt, độ ấm vừa đủ, tuy không tiếp xúc được với mặt trời, nhưng thuốc này miễn cưỡng cũng có thể dùng được.
Cũng may nước trong hàn đàm không kết băng, tuy rằng vấn đề này cũng không quan trọng, bởi vì lấy tính tình Yến Hoài Phong, tất nhiên cũng sẽ đem nó tạc nứt ra mới thôi, bất quá ít chút phiền toái chung quy cũng tốt.
Đêm qua một trận đại tuyết, buổi sáng nơi nơi tuyết trắng bay lả tả, chung quanh đều là một mảnh trắng xoá, nhìn lâu làm người ta choáng váng.
Chén thuốc trên bàn tản mát ra dược hương kham khổ.
Vạch ra băng vải trên cánh tay trái, Yến Hoài Phong xuất ra một cây chủy thủ, ở miệng vết thương vừa mới khép lại trên cánh tay trái không chút do dự dùng sức cắt xuống một đường, máu đỏ tươi lập tức ứa ra, theo cánh tay rơi xuống chén thuốc, một chốc liền bị hòa tan không còn bóng dáng.
Yến Hoài Phong nhíu nhíu mày, bỗng nhiên lại hung hăng cắt thêm một miệng vết thương khác, tùy ý để cho lượng lớn máu theo miệng vết thương tràn ra, không ngừng rơi vào trong chén thuốc.
Trích Tinh đẩy cửa tiến vào đúng lúc nhìn thấy một màn này, lập tức bịt lại vết thương trên tay hắn, “Thiếu chủ, ngươi làm gì vậy! Đâu cần dùng nhiều máu như vậy!”
Yến Hoài Phong cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, giống như không có việc gì đem chủy thủ ném đi, cũng không đi băng bó, bình tĩnh nói: “Không chừng do trước kia dùng quá ít máu nên A Việt mới không tốt lên được, ta dùng nhiều hơn một chút thử xem.”
Nói xong liền bưng lên chén thuốc muốn đi, đi được hai bước lại nhìn thấy máu từ cánh tay mình đang không ngừng nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà, nghĩ đến Sở Việt sẽ phát hiện, lúc này mới lấy băng vải sơ sài quấn vài cái, kéo tay áo phủ xuống che đậy thật hảo.
Trích Tinh ngăn ở trước mặt Yến Hoài Phong, “Thiếu chủ! Ngươi thanh tỉnh một chút! Thương tích của Sở công tử không tốt lên không phải là lỗi của ngươi, cho dù ngươi chảy khô hết máu trong người, y cũng không đứng dậy được!”
Yến Hoài Phong lạnh lùng nhìn Trích Tinh, qua hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu sang chỗ khác, suy sụp nói: “Ta biết, ta không điên.”
“Thiếu chủ…”
“Ta chỉ là muốn thử một lần, nói không chừng hữu dụng, sẽ không phải tốt lắm sao.” Yến Hoài Phong thấp giọng nói xong, vòng qua Trích Tinh, thật cẩn thận bưng chén thuốc nhìn Sở Việt.
Trong phòng im lặng dị thường, suốt một năm này Sở Việt vốn đã quen với việc buổi sáng uống thuốc buổi tối vận công, canh giờ này đáng lẽ y đã tỉnh.
Hôm nay lại một chút động tĩnh cũng không có.
Yến Hoài Phong nghi hoặc hướng giường trong nhìn xung quanh, lờ mờ một thân ảnh, thấy không rõ là đã tỉnh hay còn ngủ.”A Việt?” Hắn gọi một tiếng, đem chén thuốc đặt qua trên bàn.
Trong chén thuốc mùi máu tươi phi thường nồng đậm, ngay cả màu sắc cũng có chút phiếm hồng, nhưng mà hiện tại hắn cũng không quan tâm Sở Việt có thể phát hiện hay không.
Bởi vì Sở Việt không có đáp lời hắn.
Yến Hoài Phong lại gọi một tiếng, “A Việt?”
Vẫn không có thanh âm.
Yến Hoài Phong nóng nảy, ba bước cũng chỉ còn hai bước tiến đến ngồi bên giường, một phen xốc lên màn giường, Sở Việt im lặng nằm trên giường, nhắm mắt, nhìn qua tựa như còn ngủ.
Yến Hoài Phong căng thẳng trong lòng, thật cẩn thận vươn tay, sờ sờ ngực Sở Việt, lúc này mới thở ra một hơi. Hoàn hảo, nhiệt độ cơ thể tuy thấp, nhưng ít nhất không lạnh, tim cũng còn nhảy lên.
Vừa rồi trong nháy mắt hắn thực sợ Sở Việt không phải đang ngủ, mà là đã muốn…
“Rời giường, tiểu miêu lười biếng, không muốn uống dược cũng không cần giả bộ ngủ như vậy, ân?” Yến Hoài Phong nhịn không được cười chính mình lại nghi thần nghi quỷ, nhéo nhéo mũi Sở Việt, gọi y thức dậy.
Sở Việt vẫn không nhúc nhích.
“A Việt, đừng giả bộ.” Yến Hoài Phong miệng nói xong, đã ẩn ẩn phát hiện không đúng, Sở Việt không giống như đang giả bộ chọc người cười, nhưng rõ ràng nhìn qua như là đang ngủ, như thế nào kêu không tỉnh?
——————- Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.