Chương 50: Đá Dế!!!
sheepboy
19/12/2013
Chiều nay là một buổi chiều đặc biệt, Lý Hạo ở lại điện Trường Xuân bàn
luận chuyện quốc gia đại sự. Quả thật đặc biệt! Một tên lười nhác như Lý Hạo mà cũng có ngày hứng thú với mấy chuyện ngoại giao, thuế má, tham
ô, hối lộ, đắp đê, làm đường nữa cơ đấy.
Có vẻ như chơi bời, lêu lổng suốt cũng không hay. Với lại cảm thấy có lỗi với hai tên thư ký ngày nào cũng è cổ ra đóng dấu tấu chương, phô tô văn bản cho hắn, vì thế hắn mới ở lại giúp họ một tay. Lâu lâu vẫn phải giám sát lính lác chứ, bỏ bê mãi thì chúng đình công mất.
Đang mải mê thảo luận với hai thư ký về một lộ đang muốn đào kênh mương thoát lũ như thế nào cho tối ưu nhất, thì thái giám Lê Việt Công vào báo Trần Tự Khánh muốn cầu kiến. Lý Hạo xoay chuyển nhãn châu: “Con cáo thành tinh Trần Tự Khánh hôm nay ăn no rửng mỡ, chạy vào đây làm gì? Mấy hôm trước mới cho người lập uy không thành, hôm nay lặn lội vào cung xin gặp riêng mình. Có trá? Kệ xác nó, tùy cơ ứng biến vậy.”
“Nhanh chóng dọn dẹp cái bàn lại. Lý Văn Quý xếp mấy cái tấu chương đằng kia. Ngô Công Tài mang hai cái lồng dế lại đây.” Lý Hạo lớn tiếng ra lệnh.
Hai tên thư ký ngỡ ngàng trước thái độ kỳ quặc của hoàng thượng, lật đật làm theo. Lý Hạo khoa tay múa chân, chỉ trỏ tứ tung, hô tiếp: “Ừ ừ, đúng rồi, để chỗ đó. Đâu rồi? Dế đâu? Mang lại đây. Để cho hai cái lồng sát vào nhau cho hai con chui qua nào. Tốt rồi.”
Lý Hạo quay sang hỏi Lý Văn Quý: “Lý Văn Quý, khanh có biết đóng kịch không?”
Trố mắt nhìn hoàng thượng, Lý Văn Quý ngây ngô đáp: “Bẩm hoàng thượng, vi thần không biết ạ. À... bẩm hoàng thượng, đóng kịch có nghĩa là gì ạ?”
“Bỏ đi, có giải thích khanh cũng chẳng hiểu, nó là một tên gọi khác của diễn tuồng, mấy người lên sân khấu vẽ mặt trắng đen rồi múa may quay cuồng ấy mà. Mà thôi đi, tên đầu gỗ khanh tính tình bộc trực, không ăn thua. Cứ đứng ở chỗ đấy ngậm miệng là được.” Lý Hạo nhớ ra tên Lý Văn Quý này vì quá cứng đầu cứng cổ, gây ra chuyện đắc tội người mới phải chịu cảnh lưu lạc vào Sảnh làm chân sai vặt.
“Ngô Công Tài lại đây. Khanh cứ làm theo lời trẫm dặn... như thế... như thế... Xong, hiểu chứ?” Lý Hạo ngoắc tay Ngô Công Tài lại gần, thì thào dặn dò.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần đã hiểu rồi ạ.” Ngô Công Tài mỉm cười đáp. Gương mặt Ngô Công Tài sáng rỡ, hắn lại có cơ hội thể hiện trước mặt hoàng thượng rồi. Mặc dù đây chỉ là vai diễn quần chúng, nhưng hắn vẫn rất tự đắc khi nhỉnh hơn vị đồng liêu về vấn đề này. Ai bảo tên Lý Văn Quý kia có trí nhớ siêu cường như thế, hầu như mọi chuyện trong thiên hạ, cái gì hắn cũng biết. Vài lần Ngô Công Tài lỡ miệng nói dại vài chuyện đều bị Lý Văn Quý thẳng thừng phản bác, chỉnh sửa ngay. Dù rằng Ngô Công Tài không để bụng những chuyện ấy, tuy vậy hắn vẫn có chút xấu hổ. Giờ đây có cơ hội dương oai trước mặt đồng liêu, làm sao mà không khiến Lý Văn Quý cao hứng cơ chứ.
Lý Hạo cảm thấy đã sắp xếp ổn thỏa, truyền lệnh cho Trần Tự Khánh vào điện. Sau đó hắn cùng với Ngô Công Tài châu đầu vào xem hai con dế đang đá nhau chí chóe trong lồng. Cả hai người một mặt hò hét, một mặt khoa tay múa chân rất là sôi nổi, riêng Lý Văn Quý ngán ngẩm xem cảnh hai vua tôi bày trò lố bịch.
Trần Tự Khánh bình thản bước vào cửa lớn điện Trường Xuân, vừa đặt chân vào hắn nghe thấy âm thanh ồn ào truyền lại.
“Hây, con dế lửa kia bị làm sao vậy hả? Cứ quay quay xung quanh làm gì. Tung chân mà đá nó.”
“Bẩm hoàng thượng, chắc là nó đang thăm dò đấy ạ.”
“Thăm dò cái gì mà lâu vậy? Còn con dế than đen sì sì kia, nó không đánh mày, thì mày đạp vỡ mặt nó ra, trẫm thưởng cho mày hai cọng cỏ thơm ngay chiều nay. Lên, lên đi con.”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần trộm đoán con dế than chắc thắng rồi. Con dế lửa chỉ biết chạy thôi. Dế than tiến lên.”
Chẳng biết có phải mình đi lạc, vào lầm chỗ hay không, Trần Tự Khánh đã định dợm bước quay ra. Nhìn kỹ lại hắn mới thấy một người mặc hoàng bào đứng cùng với một tên thấp lùn, loắt choắt đang cúi gằm mặt xuống bàn mà gào thét. Trò mèo gì đang xảy ra thế không biết, Lý Huệ Tông định biến điện Trường Xuân thành hội đá dế chắc? Hắn cúi đầu phì cười một tiếng, đoạn ngẩng lên ung dung đi sâu vào, quỳ gối tung hô.
“A, cái gì thế? Ai ồn ào cái gì vậy hả?” Giả vờ như không hay biết Trần Tự Khánh đến, Lý Hạo loay hoay với cái lồng dế một lát mới ngờ nghệch hỏi.
“Ô hay, là Trần ái khanh đó sao? Trần ái khanh đến lúc nào mà trẫm chẳng biết gì cả. Khanh bình thân.” Ngoái cổ nhìn thấy Trần Tự Khánh quỳ gối dưới thềm, Lý Hạo ậm ừ vài câu cho có lệ. Hắn dứt lời, lại chúi mũi vào lồng dế.
“Hoàng thượng thực biết tìm thú vui giải trí. Trên điện Trường Xuân vẫn có nhã hứng xem đá dế. Thần quả là hâm mộ hoàng thượng.” Trần Tự Khánh tiến lại phía lồng dế, khom mình nói.
Khẽ liếc nhìn Trần Tự Khánh, Lý Hạo cười ha hả: “Ha ha, Trần ái khanh cũng thích trò đá dế này à? Lại đây, cùng xem với trẫm. Hay lắm, đây là hai kiện tướng dế vô địch của hai loài dế lửa và dế than đấy. Trẫm phải sai người đi tìm mua cả tuần rồi mới có được.”
“Bẩm hoàng thượng, đá dế đích thực là thú vui của thần lúc còn thơ ấu. Nhưng niềm đam mê ấy hình như đã phai nhạt dần. Hôm nay, được xem màn đá dế tại điện Trường Xuân, quả là khiến cho lòng dạ của thần bồi hồi nhiều cảm xúc.” Trần Tự Khánh chắp một tay sau lưng, một tay gõ nhẹ lên bàn, gương mặt vẫn ung dung như cả thế gian này không chuyện gì có thể làm xao động tâm trí của hắn.
Có vẻ như chơi bời, lêu lổng suốt cũng không hay. Với lại cảm thấy có lỗi với hai tên thư ký ngày nào cũng è cổ ra đóng dấu tấu chương, phô tô văn bản cho hắn, vì thế hắn mới ở lại giúp họ một tay. Lâu lâu vẫn phải giám sát lính lác chứ, bỏ bê mãi thì chúng đình công mất.
Đang mải mê thảo luận với hai thư ký về một lộ đang muốn đào kênh mương thoát lũ như thế nào cho tối ưu nhất, thì thái giám Lê Việt Công vào báo Trần Tự Khánh muốn cầu kiến. Lý Hạo xoay chuyển nhãn châu: “Con cáo thành tinh Trần Tự Khánh hôm nay ăn no rửng mỡ, chạy vào đây làm gì? Mấy hôm trước mới cho người lập uy không thành, hôm nay lặn lội vào cung xin gặp riêng mình. Có trá? Kệ xác nó, tùy cơ ứng biến vậy.”
“Nhanh chóng dọn dẹp cái bàn lại. Lý Văn Quý xếp mấy cái tấu chương đằng kia. Ngô Công Tài mang hai cái lồng dế lại đây.” Lý Hạo lớn tiếng ra lệnh.
Hai tên thư ký ngỡ ngàng trước thái độ kỳ quặc của hoàng thượng, lật đật làm theo. Lý Hạo khoa tay múa chân, chỉ trỏ tứ tung, hô tiếp: “Ừ ừ, đúng rồi, để chỗ đó. Đâu rồi? Dế đâu? Mang lại đây. Để cho hai cái lồng sát vào nhau cho hai con chui qua nào. Tốt rồi.”
Lý Hạo quay sang hỏi Lý Văn Quý: “Lý Văn Quý, khanh có biết đóng kịch không?”
Trố mắt nhìn hoàng thượng, Lý Văn Quý ngây ngô đáp: “Bẩm hoàng thượng, vi thần không biết ạ. À... bẩm hoàng thượng, đóng kịch có nghĩa là gì ạ?”
“Bỏ đi, có giải thích khanh cũng chẳng hiểu, nó là một tên gọi khác của diễn tuồng, mấy người lên sân khấu vẽ mặt trắng đen rồi múa may quay cuồng ấy mà. Mà thôi đi, tên đầu gỗ khanh tính tình bộc trực, không ăn thua. Cứ đứng ở chỗ đấy ngậm miệng là được.” Lý Hạo nhớ ra tên Lý Văn Quý này vì quá cứng đầu cứng cổ, gây ra chuyện đắc tội người mới phải chịu cảnh lưu lạc vào Sảnh làm chân sai vặt.
“Ngô Công Tài lại đây. Khanh cứ làm theo lời trẫm dặn... như thế... như thế... Xong, hiểu chứ?” Lý Hạo ngoắc tay Ngô Công Tài lại gần, thì thào dặn dò.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần đã hiểu rồi ạ.” Ngô Công Tài mỉm cười đáp. Gương mặt Ngô Công Tài sáng rỡ, hắn lại có cơ hội thể hiện trước mặt hoàng thượng rồi. Mặc dù đây chỉ là vai diễn quần chúng, nhưng hắn vẫn rất tự đắc khi nhỉnh hơn vị đồng liêu về vấn đề này. Ai bảo tên Lý Văn Quý kia có trí nhớ siêu cường như thế, hầu như mọi chuyện trong thiên hạ, cái gì hắn cũng biết. Vài lần Ngô Công Tài lỡ miệng nói dại vài chuyện đều bị Lý Văn Quý thẳng thừng phản bác, chỉnh sửa ngay. Dù rằng Ngô Công Tài không để bụng những chuyện ấy, tuy vậy hắn vẫn có chút xấu hổ. Giờ đây có cơ hội dương oai trước mặt đồng liêu, làm sao mà không khiến Lý Văn Quý cao hứng cơ chứ.
Lý Hạo cảm thấy đã sắp xếp ổn thỏa, truyền lệnh cho Trần Tự Khánh vào điện. Sau đó hắn cùng với Ngô Công Tài châu đầu vào xem hai con dế đang đá nhau chí chóe trong lồng. Cả hai người một mặt hò hét, một mặt khoa tay múa chân rất là sôi nổi, riêng Lý Văn Quý ngán ngẩm xem cảnh hai vua tôi bày trò lố bịch.
Trần Tự Khánh bình thản bước vào cửa lớn điện Trường Xuân, vừa đặt chân vào hắn nghe thấy âm thanh ồn ào truyền lại.
“Hây, con dế lửa kia bị làm sao vậy hả? Cứ quay quay xung quanh làm gì. Tung chân mà đá nó.”
“Bẩm hoàng thượng, chắc là nó đang thăm dò đấy ạ.”
“Thăm dò cái gì mà lâu vậy? Còn con dế than đen sì sì kia, nó không đánh mày, thì mày đạp vỡ mặt nó ra, trẫm thưởng cho mày hai cọng cỏ thơm ngay chiều nay. Lên, lên đi con.”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần trộm đoán con dế than chắc thắng rồi. Con dế lửa chỉ biết chạy thôi. Dế than tiến lên.”
Chẳng biết có phải mình đi lạc, vào lầm chỗ hay không, Trần Tự Khánh đã định dợm bước quay ra. Nhìn kỹ lại hắn mới thấy một người mặc hoàng bào đứng cùng với một tên thấp lùn, loắt choắt đang cúi gằm mặt xuống bàn mà gào thét. Trò mèo gì đang xảy ra thế không biết, Lý Huệ Tông định biến điện Trường Xuân thành hội đá dế chắc? Hắn cúi đầu phì cười một tiếng, đoạn ngẩng lên ung dung đi sâu vào, quỳ gối tung hô.
“A, cái gì thế? Ai ồn ào cái gì vậy hả?” Giả vờ như không hay biết Trần Tự Khánh đến, Lý Hạo loay hoay với cái lồng dế một lát mới ngờ nghệch hỏi.
“Ô hay, là Trần ái khanh đó sao? Trần ái khanh đến lúc nào mà trẫm chẳng biết gì cả. Khanh bình thân.” Ngoái cổ nhìn thấy Trần Tự Khánh quỳ gối dưới thềm, Lý Hạo ậm ừ vài câu cho có lệ. Hắn dứt lời, lại chúi mũi vào lồng dế.
“Hoàng thượng thực biết tìm thú vui giải trí. Trên điện Trường Xuân vẫn có nhã hứng xem đá dế. Thần quả là hâm mộ hoàng thượng.” Trần Tự Khánh tiến lại phía lồng dế, khom mình nói.
Khẽ liếc nhìn Trần Tự Khánh, Lý Hạo cười ha hả: “Ha ha, Trần ái khanh cũng thích trò đá dế này à? Lại đây, cùng xem với trẫm. Hay lắm, đây là hai kiện tướng dế vô địch của hai loài dế lửa và dế than đấy. Trẫm phải sai người đi tìm mua cả tuần rồi mới có được.”
“Bẩm hoàng thượng, đá dế đích thực là thú vui của thần lúc còn thơ ấu. Nhưng niềm đam mê ấy hình như đã phai nhạt dần. Hôm nay, được xem màn đá dế tại điện Trường Xuân, quả là khiến cho lòng dạ của thần bồi hồi nhiều cảm xúc.” Trần Tự Khánh chắp một tay sau lưng, một tay gõ nhẹ lên bàn, gương mặt vẫn ung dung như cả thế gian này không chuyện gì có thể làm xao động tâm trí của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.