Chương 65: Lầu Xanh
sheepboy
19/12/2013
“Không...”
“Hoàng thượng, hoàng thượng, tỉnh dậy, dậy mau.”
“Không, không.”
“Hoàng thượng, dậy.” Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều lay mãi không tỉnh, tức tối nắm cả hai cánh tay Lý Hạo giật ngược dậy.
“Không... Ứ ứ, chuyện gì thế?” Lý Hạo bị kéo bất ngờ, đưa tay dụi mắt, nhận ra Nguyễn Thục phi đang hằm hè, trợn mắt liếc nhìn hắn. Ngó lại tay chân người ngợm của mình, hắn vẫn không thấy sứt mẻ chỗ nào, có điều mồ hôi vã ra như tắm. Nhìn không gian, đồ vật xung quanh một lúc, hắn mới chắc chắn là mình vẫn đang sống tại thời đại triều Lý.
“Ái phi đó hả, dậy sớm thế? Trời chưa sáng mà.” Hắn nhếch mép mỉm cười hỏi Thiên Kiều, điệu cười của hắn pha chút đau thương.
Vốn là cô bé vô tư vô lự, nên Thiên Kiều không nhận ra sự khác thường của Lý Hạo, nàng bĩu môi: “Hoàng thượng còn dám nói... Tại hoàng thượng cứ kêu gào không, không, inh ỏi hết cả lên. Ai mà ngủ cho được cơ chứ.”
“Hà hà, xin lỗi, xin lỗi, thôi ngủ, ngủ đi nào ái phi, lại đây trẫm ôm nàng ngủ nào.” Lý Hạo kéo tay Thiên Kiều dựa hẳn vào lòng hắn, nghiêng người nằm xuống.
Lát sau, Thiên Kiều đã ngủ ngon lành, còn hắn vẫn mở mắt nhìn trần nhà, đặt tay ngang trán, nhíu mày suy nghĩ: “Thì ra chỉ là ác mộng. Ác mộng này ... nhưng tại sao nó chân thật đến vậy? Tương lai... tương lai đang xảy ra chuyện gì...”
* * * * * * * * * *
Lầu xanh là một địa phương nổi tiếng mà ai ai cũng biết, ai ai cũng hiểu, nhất là những vị đại gia, công tử no cơm ấm cật, dậm dật suốt ngày. Và từ trước đến nay khi nhắc đến kỹ nữ người ta lại nghĩ ngay tới chốn lầu xanh son son phấn phấn, tới những cô gái bán thân nuôi miệng, tới cảnh hoan lạc giường chiếu… Nhưng có mấy người biết được chữ lầu xanh ở thời xưa là tượng trưng cho sự cao sang, quý phái. Cái tên lầu xanh bắt nguồn từ thời kỳ Chiến Quốc.. Vào thời ấy lầu xanh là nơi các nhà quyền quý, những thiếu nữ khuê các ở. Câu "Đại lộ khi thanh lâu" nghĩa là đường lớn dựng lầu xanh.
Ở nước Tề, vua Võ Đế bắt dân phu và bộ Công xây dựng những lầu cao thật đẹp. Cửa sổ đều sơn xanh. Nhà vua ở cùng với các mỹ nữ cung tần thường thường ở nơi đây. Rồi lầu đài của các hàng công khanh, đại thần cũng sơn cửa bằng màu xanh, nên dân chúng thường gọi chỗ ở của vua chúa, quan lại ở là "lầu xanh".
Quan lại, nhà giàu quyền quý nào mà có con gái đẹp, con gái xinh thì trông mong con nhà mình được tiến cung, làm vợ vua hòng nâng cao danh vị, nên thường sơn nhà màu xanh cho con gái ở. Rồi chuyện đó lại trở thành trào lưu, khiến những bậc vương tôn, công tử thấy nhà ai có cửa sổ hoặc lầu đài sơn xanh thì cho rằng nhà đó có mỹ nữ.
Lúc ấy, phường buôn son phấn, hay còn gọi là nhà chứa đem gái đẹp mở nhà rước khách tìm của lạ, nhằm quyến rũ khách làng chơi hay các thiếu gia, công tử con quan nên cũng tô phết nhà thành màu xanh để đón khách. Dần dần hoàn toàn biến thành nơi chốn để khách làng chơi, những kẻ yêu thích của lạ tìm nơi giải sầu, ý nghĩa bắt đầu "lầu xanh" biến đổi.
Vì thế, đến triều đại Lương, Lưu Diễn có hai câu thơ nói về chữ lầu xanh để chỉ chỗ ở của gái bán hoa:
Xướng nữ bất thăng sầu,
Kết thúc hạ thanh lâu.
Nghĩa là:
Gái hát chẳng xiết buồn,
Thu vén xuống lầu xanh.
Từ ấy trở về sau chữ lầu xanh được dùng để chỉ nơi ong bướm, nơi chứa gái bán hoa.
“Ơi là trời, chào Tô công tử, hai hôm rồi không thấy Tô công tử đến, tưởng Tô công tử quên mất cái lầu Mộng Xuân nhỏ bé này rồi chứ?” Mụ tú bà ưỡn ẹo ôm chầm lấy cánh tay Tô Trung Hậu cười nói.
“Bổn công tử vừa đi công cán mới về, ông già của ta cứ bắt ta phải đi giao cái mớ hàng hóa chết tiệt kia, mệt rã cả người đây.” Tô Trung Hậu phát lên cái mông to bè của mụ tú bà một cái, uể oải đáp.
Tô Trung Hậu là con của Tô Trung Sang, cháu gọi Tô Trung Từ là bác. Gã đích thị là một gã tứ đổ tường, chuyên đi phá phách khắp nơi, ham mê tửu sắc, có thể xem chốn lầu xanh là nhà thứ hai của gã cũng được.
Mụ tú bà õng à õng ẹo gỡ bàn tay Tô Trung Hậu đang nắn bóp cái mông đẫy đà của mụ ra, cười cười: “Sao có thể như thế chứ? Công việc gian nan cực khổ như thế mà Tô đại nhân lại nỡ lòng nào đem giao cho công tử làm. Thôi thôi, không nhắc đến chuyện ấy nữa. Chẳng hay Tô công tử muốn gọi cô nào hầu rượu công tử đêm nay?”
Nhếch mép cười khoái trá, Tô Trung Hậu bảo: “Tất nhiên là cô nàng mới được tuyển về chứ ai nữa. Hỏi vớ vẩn, đã hai ngày bổn công tử không luyện công phu giường chiếu rồi, hê hê. Mau đem cô em đó ra đây cho bổn công tử nhìn mặt cái xem nào. Nghe đâu cô em tên là Thúên hay gì ấy nhỉ?”
Chập hay bàn tay vào nhau xoa xoa, mụ tú bà có vẻ chột dạ, khẽ chau mày nói: “Thúên có lẽ đêm nay không được rồi, hay để ngày mai công tử tới được không? Đêm nay cô ấy có chút khó chịu trong người.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng, tỉnh dậy, dậy mau.”
“Không, không.”
“Hoàng thượng, dậy.” Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều lay mãi không tỉnh, tức tối nắm cả hai cánh tay Lý Hạo giật ngược dậy.
“Không... Ứ ứ, chuyện gì thế?” Lý Hạo bị kéo bất ngờ, đưa tay dụi mắt, nhận ra Nguyễn Thục phi đang hằm hè, trợn mắt liếc nhìn hắn. Ngó lại tay chân người ngợm của mình, hắn vẫn không thấy sứt mẻ chỗ nào, có điều mồ hôi vã ra như tắm. Nhìn không gian, đồ vật xung quanh một lúc, hắn mới chắc chắn là mình vẫn đang sống tại thời đại triều Lý.
“Ái phi đó hả, dậy sớm thế? Trời chưa sáng mà.” Hắn nhếch mép mỉm cười hỏi Thiên Kiều, điệu cười của hắn pha chút đau thương.
Vốn là cô bé vô tư vô lự, nên Thiên Kiều không nhận ra sự khác thường của Lý Hạo, nàng bĩu môi: “Hoàng thượng còn dám nói... Tại hoàng thượng cứ kêu gào không, không, inh ỏi hết cả lên. Ai mà ngủ cho được cơ chứ.”
“Hà hà, xin lỗi, xin lỗi, thôi ngủ, ngủ đi nào ái phi, lại đây trẫm ôm nàng ngủ nào.” Lý Hạo kéo tay Thiên Kiều dựa hẳn vào lòng hắn, nghiêng người nằm xuống.
Lát sau, Thiên Kiều đã ngủ ngon lành, còn hắn vẫn mở mắt nhìn trần nhà, đặt tay ngang trán, nhíu mày suy nghĩ: “Thì ra chỉ là ác mộng. Ác mộng này ... nhưng tại sao nó chân thật đến vậy? Tương lai... tương lai đang xảy ra chuyện gì...”
* * * * * * * * * *
Lầu xanh là một địa phương nổi tiếng mà ai ai cũng biết, ai ai cũng hiểu, nhất là những vị đại gia, công tử no cơm ấm cật, dậm dật suốt ngày. Và từ trước đến nay khi nhắc đến kỹ nữ người ta lại nghĩ ngay tới chốn lầu xanh son son phấn phấn, tới những cô gái bán thân nuôi miệng, tới cảnh hoan lạc giường chiếu… Nhưng có mấy người biết được chữ lầu xanh ở thời xưa là tượng trưng cho sự cao sang, quý phái. Cái tên lầu xanh bắt nguồn từ thời kỳ Chiến Quốc.. Vào thời ấy lầu xanh là nơi các nhà quyền quý, những thiếu nữ khuê các ở. Câu "Đại lộ khi thanh lâu" nghĩa là đường lớn dựng lầu xanh.
Ở nước Tề, vua Võ Đế bắt dân phu và bộ Công xây dựng những lầu cao thật đẹp. Cửa sổ đều sơn xanh. Nhà vua ở cùng với các mỹ nữ cung tần thường thường ở nơi đây. Rồi lầu đài của các hàng công khanh, đại thần cũng sơn cửa bằng màu xanh, nên dân chúng thường gọi chỗ ở của vua chúa, quan lại ở là "lầu xanh".
Quan lại, nhà giàu quyền quý nào mà có con gái đẹp, con gái xinh thì trông mong con nhà mình được tiến cung, làm vợ vua hòng nâng cao danh vị, nên thường sơn nhà màu xanh cho con gái ở. Rồi chuyện đó lại trở thành trào lưu, khiến những bậc vương tôn, công tử thấy nhà ai có cửa sổ hoặc lầu đài sơn xanh thì cho rằng nhà đó có mỹ nữ.
Lúc ấy, phường buôn son phấn, hay còn gọi là nhà chứa đem gái đẹp mở nhà rước khách tìm của lạ, nhằm quyến rũ khách làng chơi hay các thiếu gia, công tử con quan nên cũng tô phết nhà thành màu xanh để đón khách. Dần dần hoàn toàn biến thành nơi chốn để khách làng chơi, những kẻ yêu thích của lạ tìm nơi giải sầu, ý nghĩa bắt đầu "lầu xanh" biến đổi.
Vì thế, đến triều đại Lương, Lưu Diễn có hai câu thơ nói về chữ lầu xanh để chỉ chỗ ở của gái bán hoa:
Xướng nữ bất thăng sầu,
Kết thúc hạ thanh lâu.
Nghĩa là:
Gái hát chẳng xiết buồn,
Thu vén xuống lầu xanh.
Từ ấy trở về sau chữ lầu xanh được dùng để chỉ nơi ong bướm, nơi chứa gái bán hoa.
“Ơi là trời, chào Tô công tử, hai hôm rồi không thấy Tô công tử đến, tưởng Tô công tử quên mất cái lầu Mộng Xuân nhỏ bé này rồi chứ?” Mụ tú bà ưỡn ẹo ôm chầm lấy cánh tay Tô Trung Hậu cười nói.
“Bổn công tử vừa đi công cán mới về, ông già của ta cứ bắt ta phải đi giao cái mớ hàng hóa chết tiệt kia, mệt rã cả người đây.” Tô Trung Hậu phát lên cái mông to bè của mụ tú bà một cái, uể oải đáp.
Tô Trung Hậu là con của Tô Trung Sang, cháu gọi Tô Trung Từ là bác. Gã đích thị là một gã tứ đổ tường, chuyên đi phá phách khắp nơi, ham mê tửu sắc, có thể xem chốn lầu xanh là nhà thứ hai của gã cũng được.
Mụ tú bà õng à õng ẹo gỡ bàn tay Tô Trung Hậu đang nắn bóp cái mông đẫy đà của mụ ra, cười cười: “Sao có thể như thế chứ? Công việc gian nan cực khổ như thế mà Tô đại nhân lại nỡ lòng nào đem giao cho công tử làm. Thôi thôi, không nhắc đến chuyện ấy nữa. Chẳng hay Tô công tử muốn gọi cô nào hầu rượu công tử đêm nay?”
Nhếch mép cười khoái trá, Tô Trung Hậu bảo: “Tất nhiên là cô nàng mới được tuyển về chứ ai nữa. Hỏi vớ vẩn, đã hai ngày bổn công tử không luyện công phu giường chiếu rồi, hê hê. Mau đem cô em đó ra đây cho bổn công tử nhìn mặt cái xem nào. Nghe đâu cô em tên là Thúên hay gì ấy nhỉ?”
Chập hay bàn tay vào nhau xoa xoa, mụ tú bà có vẻ chột dạ, khẽ chau mày nói: “Thúên có lẽ đêm nay không được rồi, hay để ngày mai công tử tới được không? Đêm nay cô ấy có chút khó chịu trong người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.