Chương 5: Lên Triều
sheepboy
19/12/2013
Lão thái giám dẫn đường mời Lý Hạo vào điện chầu. Khi Lý Hạo bước vào
điện, thì thái giám Lê Việt Tiến cất tiếng the thé hô vang: “Hoàng
thượng giá lâm.”
Lý Hạo chậm rãi đi từng bước đến ngai vàng, tuy rằng đầu luôn thẳng, nhưng đôi mắt không ngừng đảo liên hồi, nhằm đánh giá cảnh vật phía trong điện. Và hắn thấy một đám người quỳ xuống, cúi đầu tung hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo khoan thai ngồi lên ngai vàng. Hai bên có hai tên thái giám trẻ tuổi cầm hai cây quạt chầm chậm phe phẩy, thổi vào lưng hắn từng đợt gió mát hiu hiu. Lý Hạo mỉm cười quan sát các quan đại thần đã đứng thành hàng ngũ chỉnh tề.
Tràng diện đối mặt với hàng trăm người như thế này không phải là hắn chưa từng trải qua bao giờ, nên biểu hiện tự tin như thế cũng là bình thường. Kiếp trước Lý Hạo trải qua bao lằn ranh sinh tử, chém giết liên miên, có tình cảnh nào mà hắn chưa được trải nghiệm cơ chứ. Hắn nhếch mép, cất tiếng: “Các vị cứ tự nhiên, kiếm chỗ ngồi xuống đi!”
Lão thái giám Lê Việt Tiến hóa đá, các binh lính đứng xung quanh hóa đá, toàn bộ quan viên đang quỳ bên dưới điện cũng đồng loạt hóa đá. Lý Hạo chợt cảm thấy có gì đó không đúng, mới nhớ lại câu nói vừa rồi của mình. Thực ra đó chính là câu nói cửa miệng của hắn, khi bắt đầu cuộc họp hội nghị với đám đàn em dưới trướng. Đây chỉ là phản xạ có điều kiện, hắn nhất thời buột miệng mà thôi, không thể trách hắn được. Hắn đến thời đại này bao lâu cơ chứ? Mới chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ là cùng. Bắt hắn phải thích ứng ngay ư? Buồn cười, đến cả thần tiên cũng không được.
Lý Hạo hậm hực, văng tục trong lòng : “Mấy cái quy củ chó chết thời xưa, làm mình mất mặt liên tục, con bà tụi nó, sau này mình sẽ xóa sạch hết.” Nhưng ngoài mặt lại cười vang ha hả: “Ha ha ha, hôm nay trẫm cao hứng, nói đùa mấy câu thôi. Được rồi. Các ái khanh, bình thân!”
Tới bây giờ, đám quan lại trong triều mới lục tục đứng dậy, hai hàng cánh chuồn trên mũ lung lay theo nhịp đứng dậy của họ. Từ thời vua Lý Thánh Tông đã bắt đầu áp dụng kiểu mẫu triều phục cho các quan. Vua cấp cho trăm quan mũ cánh chuồn, đương thời gọi là mũ phốc đầu, quy định triều phục vào chầu là đội mũ cánh chuồn và đi hia. Các triều đại sau tiếp tục áp dụng những đồ dùng đó làm triều phục.
Tất cả đều nghiêm chỉnh đứng thẳng, cúi đầu, hơi nghiêng mình về phía trước, tức thì trong đại điện im phăng phắc, không nghe cả tiếng kim rơi. Lý Hạo hơi bất ngờ về tác phong của quan viên thời xưa, quy định trong triều cũng có cái hay của nó. Nào có giống với thời Lý Hạo sống ở kiếp trước, khi họp đại biểu Quốc Hội, có cả những đại biểu ngủ gật, hoặc là hai người quay ngang sang nói chuyện với nhau trong giờ họp nữa. Tiếp theo, lão thái giám ho khan một tiếng, lớn giọng nói: “Ai có việc thì tấu, không việc, bãi triều.”
Lúc này một người đứng ra khỏi hàng ngũ, cất tiếng: “Khải bẩm hoàng thượng, thần có chuyện cần tấu.”
Lý Hạo nhận ra đó là Trung thư thị lang Cao Quang Viễn, hắn hơi nhíu mày nhìn nhìn vị đại thần này, thầm nghĩ: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta lên triều, tên này ăn no rửng mỡ lại còn chạy ra tấu, muốn bêu xấu ta chắc. Nhưng không sao, thằng đần Lý Huệ Tông cũng có biết cái gì đâu, mỗi lần lên triều chỉ biết nghe và phán lung tung một hồi sau đó cho bãi triều. Như vậy lại may cho mình vào thời điểm này, có giả ngu cũng không ai biết.”
Thấy hắn im lặng hồi lâu, khiến Trung thư thị lang Cao Quang Viễn bất giác đổ mồ hôi lạnh sống lưng, tưởng bản thân phạm phải sai lầm gì để cho long nhan đổi sắc. Chốc lát sau, Lý Hạo mới phun ra được hai chữ: “Chuẩn tấu.”
Cao thị lang bắt đầu nói giống hệt như tiếng học trò đang tập đọc tứ thư ngũ kinh, nhưng giọng nói pha chút run rẩy, bị vua nhìn chòng chọc như vậy thì ai mà không sợ hãi cơ chứ, chỉ nghe hắn nói: “Khải bẩm hoàng thượng, hiện nay các vùng trong cả nước đang chịu cảnh thiên tai khắp nơi, dân tình ai oán, đang cần triều đình trợ giúp rất nhiều. Cụ thể là các vùng đang chịu thiên tai nặng nhất như lộ Diễn Châu đang chịu cảnh hạn hán, đồng ruộng khô héo. Lộ Long Hưng thì bị vỡ đê, nước tràn khắp nơi, dân chúng kêu than không ngừng. Lộ Thiên Trường lại đang chịu sự tàn phá của mưa bão, úng ngập ruộng đồng. Ngoài ra ở các châu, lộ khác đang gặp phải các tình cảnh thiên tai cũng không khá gì hơn.”
Trung thư thị lang Cao Quang Viễn vừa chấm dứt bài tấu chương, vội vã rút lui về vị trí đứng. Hiện tại, hắn mới phát giác, toàn bộ lưng áo đã ướt sũng. Không phải đây là lần đầu tiên hắn khải tấu, trước đây hắn cũng từng đứng trước bá quan văn võ và Lý Huệ Tông bẩm tấu vài lần. Nhưng chưa có lần nào hắn có cảm giác sợ hãi như lần này. Hắn cảm thấy hôm nay khí chất của vị vua đang ngồi trên ngai vàng kia, phảng phất sự âm trầm, khủng bố.
Khí chất của một người nào phải tự nhiên mà có, nó chính là được rèn giũa theo thời gian, năm tháng và trải nghiệm của mỗi người. Hạo Chín Ngón đạp lên biết bao mạng người để leo lên đỉnh, thì khí chất hung tàn, khát máu đã bám rễ chặt chẽ với linh hồn của hắn. Thế nên, Cao Quang Viễn bị Lý Hạo chiếu tướng mà không run rẩy mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ Cao Quang Viễn là cảm nhận được, các đại thần khác đều không hề hay biết, kể cả những quan viên đứng đầu. Bởi vì, triều luật nghiêm khắc, nên không có ai ngẩng đầu lên trông thấy vua, quan hai người bọn họ đấu khí thế với nhau cả.
Xét cho cùng thì cũng tội nghiệp cho Cao Quang Viễn, hắn cứ tưởng hắn phạm tội gì đó bị vua biết được. Thực ra là hắn có tật giật mình, hôm qua hắn mới nhận tiền đút lót của lão phú ông gần nhà để chạy tội cho lão. Hắn khổ sở nghĩ chẳng lẽ hoàng thượng đã nghe ai mật tấu về chuyện đó. Nhưng hắn đâu ngờ, nguyên nhân Lý Hạo bực bội hắn đơn giản là vì hắn đứng ra tấu quá nhiều chuyện, yêu cầu Lý Hạo giải quyết.
Mặc dù định lực của Lý Hạo rất cao, nhưng lúc này hắn vẫn phải tức giận nhìn Cao Quang Viễn thao thao bất tuyệt nói một tràng dài về những vùng đang bị thiên tai cần cứu trợ. Những vấn đề này mà kêu hắn đi giải quyết sao? Một đại ca xã hội đen mới chuyển thế như hắn, thì một chút hiểu biết về những vấn đề này cũng không có nữa là. Lý Hạo đang ngầm bới móc mười tám đời tổ tông nhà Cao Quang Viễn ra mà nguyền rủa. Ngày đầu tiên hắn lên triều, đã đem củ khoai lang nóng bỏng ném vào trong tay hắn.
Lý Hạo rất dứt khoát học theo bộ dáng của Lý Sảm mà phán: “Chư vị ái khanh có cao kiến gì, hãy đưa ra để cùng nhau bàn bạc.” Phán xong, hắn liếc mắt nhìn đến những quan viên đang chầu, vẻ mặt đầy chờ mong.
Lý Hạo chậm rãi đi từng bước đến ngai vàng, tuy rằng đầu luôn thẳng, nhưng đôi mắt không ngừng đảo liên hồi, nhằm đánh giá cảnh vật phía trong điện. Và hắn thấy một đám người quỳ xuống, cúi đầu tung hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo khoan thai ngồi lên ngai vàng. Hai bên có hai tên thái giám trẻ tuổi cầm hai cây quạt chầm chậm phe phẩy, thổi vào lưng hắn từng đợt gió mát hiu hiu. Lý Hạo mỉm cười quan sát các quan đại thần đã đứng thành hàng ngũ chỉnh tề.
Tràng diện đối mặt với hàng trăm người như thế này không phải là hắn chưa từng trải qua bao giờ, nên biểu hiện tự tin như thế cũng là bình thường. Kiếp trước Lý Hạo trải qua bao lằn ranh sinh tử, chém giết liên miên, có tình cảnh nào mà hắn chưa được trải nghiệm cơ chứ. Hắn nhếch mép, cất tiếng: “Các vị cứ tự nhiên, kiếm chỗ ngồi xuống đi!”
Lão thái giám Lê Việt Tiến hóa đá, các binh lính đứng xung quanh hóa đá, toàn bộ quan viên đang quỳ bên dưới điện cũng đồng loạt hóa đá. Lý Hạo chợt cảm thấy có gì đó không đúng, mới nhớ lại câu nói vừa rồi của mình. Thực ra đó chính là câu nói cửa miệng của hắn, khi bắt đầu cuộc họp hội nghị với đám đàn em dưới trướng. Đây chỉ là phản xạ có điều kiện, hắn nhất thời buột miệng mà thôi, không thể trách hắn được. Hắn đến thời đại này bao lâu cơ chứ? Mới chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ là cùng. Bắt hắn phải thích ứng ngay ư? Buồn cười, đến cả thần tiên cũng không được.
Lý Hạo hậm hực, văng tục trong lòng : “Mấy cái quy củ chó chết thời xưa, làm mình mất mặt liên tục, con bà tụi nó, sau này mình sẽ xóa sạch hết.” Nhưng ngoài mặt lại cười vang ha hả: “Ha ha ha, hôm nay trẫm cao hứng, nói đùa mấy câu thôi. Được rồi. Các ái khanh, bình thân!”
Tới bây giờ, đám quan lại trong triều mới lục tục đứng dậy, hai hàng cánh chuồn trên mũ lung lay theo nhịp đứng dậy của họ. Từ thời vua Lý Thánh Tông đã bắt đầu áp dụng kiểu mẫu triều phục cho các quan. Vua cấp cho trăm quan mũ cánh chuồn, đương thời gọi là mũ phốc đầu, quy định triều phục vào chầu là đội mũ cánh chuồn và đi hia. Các triều đại sau tiếp tục áp dụng những đồ dùng đó làm triều phục.
Tất cả đều nghiêm chỉnh đứng thẳng, cúi đầu, hơi nghiêng mình về phía trước, tức thì trong đại điện im phăng phắc, không nghe cả tiếng kim rơi. Lý Hạo hơi bất ngờ về tác phong của quan viên thời xưa, quy định trong triều cũng có cái hay của nó. Nào có giống với thời Lý Hạo sống ở kiếp trước, khi họp đại biểu Quốc Hội, có cả những đại biểu ngủ gật, hoặc là hai người quay ngang sang nói chuyện với nhau trong giờ họp nữa. Tiếp theo, lão thái giám ho khan một tiếng, lớn giọng nói: “Ai có việc thì tấu, không việc, bãi triều.”
Lúc này một người đứng ra khỏi hàng ngũ, cất tiếng: “Khải bẩm hoàng thượng, thần có chuyện cần tấu.”
Lý Hạo nhận ra đó là Trung thư thị lang Cao Quang Viễn, hắn hơi nhíu mày nhìn nhìn vị đại thần này, thầm nghĩ: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta lên triều, tên này ăn no rửng mỡ lại còn chạy ra tấu, muốn bêu xấu ta chắc. Nhưng không sao, thằng đần Lý Huệ Tông cũng có biết cái gì đâu, mỗi lần lên triều chỉ biết nghe và phán lung tung một hồi sau đó cho bãi triều. Như vậy lại may cho mình vào thời điểm này, có giả ngu cũng không ai biết.”
Thấy hắn im lặng hồi lâu, khiến Trung thư thị lang Cao Quang Viễn bất giác đổ mồ hôi lạnh sống lưng, tưởng bản thân phạm phải sai lầm gì để cho long nhan đổi sắc. Chốc lát sau, Lý Hạo mới phun ra được hai chữ: “Chuẩn tấu.”
Cao thị lang bắt đầu nói giống hệt như tiếng học trò đang tập đọc tứ thư ngũ kinh, nhưng giọng nói pha chút run rẩy, bị vua nhìn chòng chọc như vậy thì ai mà không sợ hãi cơ chứ, chỉ nghe hắn nói: “Khải bẩm hoàng thượng, hiện nay các vùng trong cả nước đang chịu cảnh thiên tai khắp nơi, dân tình ai oán, đang cần triều đình trợ giúp rất nhiều. Cụ thể là các vùng đang chịu thiên tai nặng nhất như lộ Diễn Châu đang chịu cảnh hạn hán, đồng ruộng khô héo. Lộ Long Hưng thì bị vỡ đê, nước tràn khắp nơi, dân chúng kêu than không ngừng. Lộ Thiên Trường lại đang chịu sự tàn phá của mưa bão, úng ngập ruộng đồng. Ngoài ra ở các châu, lộ khác đang gặp phải các tình cảnh thiên tai cũng không khá gì hơn.”
Trung thư thị lang Cao Quang Viễn vừa chấm dứt bài tấu chương, vội vã rút lui về vị trí đứng. Hiện tại, hắn mới phát giác, toàn bộ lưng áo đã ướt sũng. Không phải đây là lần đầu tiên hắn khải tấu, trước đây hắn cũng từng đứng trước bá quan văn võ và Lý Huệ Tông bẩm tấu vài lần. Nhưng chưa có lần nào hắn có cảm giác sợ hãi như lần này. Hắn cảm thấy hôm nay khí chất của vị vua đang ngồi trên ngai vàng kia, phảng phất sự âm trầm, khủng bố.
Khí chất của một người nào phải tự nhiên mà có, nó chính là được rèn giũa theo thời gian, năm tháng và trải nghiệm của mỗi người. Hạo Chín Ngón đạp lên biết bao mạng người để leo lên đỉnh, thì khí chất hung tàn, khát máu đã bám rễ chặt chẽ với linh hồn của hắn. Thế nên, Cao Quang Viễn bị Lý Hạo chiếu tướng mà không run rẩy mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ Cao Quang Viễn là cảm nhận được, các đại thần khác đều không hề hay biết, kể cả những quan viên đứng đầu. Bởi vì, triều luật nghiêm khắc, nên không có ai ngẩng đầu lên trông thấy vua, quan hai người bọn họ đấu khí thế với nhau cả.
Xét cho cùng thì cũng tội nghiệp cho Cao Quang Viễn, hắn cứ tưởng hắn phạm tội gì đó bị vua biết được. Thực ra là hắn có tật giật mình, hôm qua hắn mới nhận tiền đút lót của lão phú ông gần nhà để chạy tội cho lão. Hắn khổ sở nghĩ chẳng lẽ hoàng thượng đã nghe ai mật tấu về chuyện đó. Nhưng hắn đâu ngờ, nguyên nhân Lý Hạo bực bội hắn đơn giản là vì hắn đứng ra tấu quá nhiều chuyện, yêu cầu Lý Hạo giải quyết.
Mặc dù định lực của Lý Hạo rất cao, nhưng lúc này hắn vẫn phải tức giận nhìn Cao Quang Viễn thao thao bất tuyệt nói một tràng dài về những vùng đang bị thiên tai cần cứu trợ. Những vấn đề này mà kêu hắn đi giải quyết sao? Một đại ca xã hội đen mới chuyển thế như hắn, thì một chút hiểu biết về những vấn đề này cũng không có nữa là. Lý Hạo đang ngầm bới móc mười tám đời tổ tông nhà Cao Quang Viễn ra mà nguyền rủa. Ngày đầu tiên hắn lên triều, đã đem củ khoai lang nóng bỏng ném vào trong tay hắn.
Lý Hạo rất dứt khoát học theo bộ dáng của Lý Sảm mà phán: “Chư vị ái khanh có cao kiến gì, hãy đưa ra để cùng nhau bàn bạc.” Phán xong, hắn liếc mắt nhìn đến những quan viên đang chầu, vẻ mặt đầy chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.