Chương 96: Lý Hạo Nổi Giận
sheepboy
03/01/2014
“Câm miệng hết cho trẫm.” Lý Hạo gầm lớn. Hắn nắm dưới
đáy bàn ăn, lật tung lên, toàn bộ những của ngon vật lạ, đồ ăn thức uống bày biện trên bàn đều văng ra tung tóe.
“Hai người có im hết đi không hả? Cãi nhau cái gì? Chửi nhau cái gì? Làm trò như vậy còn chưa đủ sao? Nín hết cho trẫm.” Lý Hạo trừng mắt nhìn Đàm Thái hậu và Trần Thị Dung, đanh giọng.
“Hoàng thượng, người, người quát thần thiếp!” Trần Thị Dung rưng rưng nước mắt.
“Hoàng nhi, hoàng nhi dám lớn tiếng với mẫu hậu ư?” Tay Đàm Thái hậu run run chỉ Lý Hạo.
“Sao hả? Ngạc nhiên hả? Tôi nhịn hai người đủ lắm rồi. Hai người có còn coi đây là hoàng cung không? Hay xem đây là cái chợ cho hai người xỉa xói nhau như những kẻ vô học?” Lý Hạo sầm mặt hỏi.
Đàm Thái hậu chống một tay lên vai ghế, thở dốc từng hồi: “Hoàng nhi... hoàng nhi... có còn coi ta là mẫu hậu của hoàng nhi không? Nếu hoàng nhi còn dám nói những lời vô lễ, thì... thì... từ nay về sau đừng gặp mặt mẫu hậu nữa.”
“Mẫu hậu, người đừng nói những lời nặng nề như thế. Người quá xúc động rồi.” Lý Hạo gằn giọng.
“Hoàng thượng, hoàng thượng có còn để thần thiếp trong mắt nữa hay không? Rõ ràng thần thiếp suýt bị bà ấy hạ độc giết chết, mà hoàng thượng còn quát mắng thần thiếp là thế nào?” Trần Thị Dung khóc tấm tức.
“Nàng im ngay đi. Dù cho mẫu hậu có trăm lần sai, ngàn lần sai thì đây cũng là mẫu hậu của trẫm. Người đã sinh ra trẫm, nuôi nấng trẫm. Nàng không được lăng mạ mẫu hậu của trẫm.” Lý Hạo vung tay quát.
Lý Hạo chỉ tay xéo lên trời, lớn giọng: “Ngoài kia là thiên hạ của trẫm, đất nước của trẫm, không ai được phép chống lại ý chí của trẫm.”
Chỉ tay xuống đất, Lý Hạo nói tiếp: “Còn đây là hoàng cung của trẫm, nhà của trẫm, nơi trẫm nghỉ ngơi, vui vầy với gia đình, với người thân của mình, không ai được phép làm trò ma quỷ trước mặt trẫm, kể cả nàng, nguyên phi, kể cả người, thái hậu. Cả hai người nghe đây, từ giờ trở đi, ai mà còn có ý định hãm hại, vu khống, mắng chửi người khác. Trẫm sẽ nhốt hết vào lãnh cung, trọn đời không được thấy ánh mắt trời. Quân vô hí ngôn, trẫm nói là làm, đừng nghi ngờ lời của trẫm.”
Đàm Thái hậu và Trần Thị Dung đồng thời á khẩu, trợn mắt ậm ừ trong cổ họng, lời muốn nói ra lại nuốt trở vào.
“Nguyên phi, nàng về đi. Ở đây không còn chuyện của nàng nữa.” Lý Hạo phất tay, nói.
“Nhưng mà, hoàng thượng...” Trên khuôn mặt Trần Nguyên phi, nước mắt đã chảy dài.
“Không cần nói thêm điều gì nữa. Trẫm tự có cách giải quyết. Nàng về cung đi.” Lý Hạo nhấn mạnh từng chữ.
“Không, thần thiếp không về, thần thiếp muốn xem hoàng thượng giải quyết chuyện này như thế nào.” Trần Thị Dung đột nhiên trở nên ương ngạnh.
“Đi về. Quân lính đâu, đưa Nguyên phi về cung. Không có lệnh của trẫm không được cho ra khỏi cung nửa bước.” Lý Hạo quát lớn, truyền lệnh.
Một đội lính Ngự Tiền mang giáo sáng ngời chạy ngay vào, dẫn Trần Nguyên phi rời đi. Trần Thị Dung òa khóc nức nở, nàng đã đi xa mà tiếng khóc của nàng còn vang vọng mãi.
“Còn mẫu hậu. Người vào phòng đi.” Lý Hạo nói với Đàm Thái hậu.
Đàm Thái hậu ngẩng cao đầu, lạnh giọng đáp: “Đây là cung Thái hậu, mẫu hậu muốn đi đâu, chẳng nhẽ hoàng nhi có thể quản được sao?”
“Mẫu hậu, mời vào phòng.” Lý Hạo lạnh lùng lặp lại câu nói.
“Nghịch tử, ngươi dám nói chuyện với người đã mang nặng đẻ đau ngươi như thế sao. Uổng công ta đã dạy dỗ ngươi nên người, giờ ngươi trả công cho mẫu hậu bằng thái độ này hả?” Đàm Thái hậu rít qua kẽ răng.
“Bay đâu, đưa Thái hậu vào phòng.” Lý Hạo lớn tiếng phân phó.
“Ngươi... ngươi dám...” Đàm Thái hậu giận run người, không thốt được thành lời.
Một đội lính Ngự Tiền đến cạnh Thái hậu, chần chừ nhìn Lý Hạo. Lý Hạo quát tiếp: “Đưa Thái hậu vào phòng, các ngươi không nghe rõ lời trẫm nói sao? Hay muốn kháng chỉ?”
Đội lính Ngự Tiền chấp hành mệnh lệnh, dẫn Thái hậu vào phòng, đóng sầm cửa lại, đứng nghiêm cẩn bên ngoài canh gác. Lý Hạo ngồi phịch xuống cái ghế lúc nãy, nhìn quang cảnh hoang tàn, bát đĩa vỡ nát, con chó trắng nằm chèo queo ở một góc, lắc đầu ngao ngán. Hắn yêu cầu đám cung nữ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nghiêm lệnh không cho ai được nói ra ngoài những chuyện đã xảy ra, nếu trái lời tru di cửu tộc.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trời đêm, điểm lại toàn bộ sự kiện diễn ra trong đêm ngày hôm nay, tiếp tục tính đường xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
Lý Hạo không thể không bộc phát, hắn đã đóng kịch quá lâu rồi. Hắn không thể tiếp tục nhẫn nhịn được, Đàm Thái hậu muốn giết Trần Thị Dung đã chạm vào nọc của hắn. Hắn không bao giờ muốn chứng kiến lại cảnh người đàn bà của mình chết trước mặt mình một lần nữa. Hắn phải thể hiện quyền uy của mình, quyền uy của một vị vua một đất nước, quyền uy của một chủ nhân một gia đình, hắn phải thể hiện cái uy phong của ông trùm một phương ở kiếp trước đã khiến cho bao kẻ chỉ nghe tên mà sợ mất mật, chỉ thấy bóng đã phải cúp đuôi chạy dài.
Đây là hoàng cung của hắn, nơi mà hắn phải giữ gìn, phải tốn bao tâm huyết những ngày qua để bảo vệ nó. Hắn không thể để, chỉ vì sự ganh tỵ nhỏ nhoi trong chốn hậu cung này tàn phá, hắn không muốn làm mọi chuyện để chiến thắng mà chỉ có thể giữ lại một nơi hoang tàn, xơ xác, lạnh lẽo tình người. Hắn sống ở đời, trân quý nhất là chữ tình, tình cảm với những người trong gia đình hắn, tình cảm với những người chiến hữu cận kề bên hắn. Hắn chấp nhận làm tất cả để che chở những người thân ấy được vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, suốt cuộc đời.
“Hai người có im hết đi không hả? Cãi nhau cái gì? Chửi nhau cái gì? Làm trò như vậy còn chưa đủ sao? Nín hết cho trẫm.” Lý Hạo trừng mắt nhìn Đàm Thái hậu và Trần Thị Dung, đanh giọng.
“Hoàng thượng, người, người quát thần thiếp!” Trần Thị Dung rưng rưng nước mắt.
“Hoàng nhi, hoàng nhi dám lớn tiếng với mẫu hậu ư?” Tay Đàm Thái hậu run run chỉ Lý Hạo.
“Sao hả? Ngạc nhiên hả? Tôi nhịn hai người đủ lắm rồi. Hai người có còn coi đây là hoàng cung không? Hay xem đây là cái chợ cho hai người xỉa xói nhau như những kẻ vô học?” Lý Hạo sầm mặt hỏi.
Đàm Thái hậu chống một tay lên vai ghế, thở dốc từng hồi: “Hoàng nhi... hoàng nhi... có còn coi ta là mẫu hậu của hoàng nhi không? Nếu hoàng nhi còn dám nói những lời vô lễ, thì... thì... từ nay về sau đừng gặp mặt mẫu hậu nữa.”
“Mẫu hậu, người đừng nói những lời nặng nề như thế. Người quá xúc động rồi.” Lý Hạo gằn giọng.
“Hoàng thượng, hoàng thượng có còn để thần thiếp trong mắt nữa hay không? Rõ ràng thần thiếp suýt bị bà ấy hạ độc giết chết, mà hoàng thượng còn quát mắng thần thiếp là thế nào?” Trần Thị Dung khóc tấm tức.
“Nàng im ngay đi. Dù cho mẫu hậu có trăm lần sai, ngàn lần sai thì đây cũng là mẫu hậu của trẫm. Người đã sinh ra trẫm, nuôi nấng trẫm. Nàng không được lăng mạ mẫu hậu của trẫm.” Lý Hạo vung tay quát.
Lý Hạo chỉ tay xéo lên trời, lớn giọng: “Ngoài kia là thiên hạ của trẫm, đất nước của trẫm, không ai được phép chống lại ý chí của trẫm.”
Chỉ tay xuống đất, Lý Hạo nói tiếp: “Còn đây là hoàng cung của trẫm, nhà của trẫm, nơi trẫm nghỉ ngơi, vui vầy với gia đình, với người thân của mình, không ai được phép làm trò ma quỷ trước mặt trẫm, kể cả nàng, nguyên phi, kể cả người, thái hậu. Cả hai người nghe đây, từ giờ trở đi, ai mà còn có ý định hãm hại, vu khống, mắng chửi người khác. Trẫm sẽ nhốt hết vào lãnh cung, trọn đời không được thấy ánh mắt trời. Quân vô hí ngôn, trẫm nói là làm, đừng nghi ngờ lời của trẫm.”
Đàm Thái hậu và Trần Thị Dung đồng thời á khẩu, trợn mắt ậm ừ trong cổ họng, lời muốn nói ra lại nuốt trở vào.
“Nguyên phi, nàng về đi. Ở đây không còn chuyện của nàng nữa.” Lý Hạo phất tay, nói.
“Nhưng mà, hoàng thượng...” Trên khuôn mặt Trần Nguyên phi, nước mắt đã chảy dài.
“Không cần nói thêm điều gì nữa. Trẫm tự có cách giải quyết. Nàng về cung đi.” Lý Hạo nhấn mạnh từng chữ.
“Không, thần thiếp không về, thần thiếp muốn xem hoàng thượng giải quyết chuyện này như thế nào.” Trần Thị Dung đột nhiên trở nên ương ngạnh.
“Đi về. Quân lính đâu, đưa Nguyên phi về cung. Không có lệnh của trẫm không được cho ra khỏi cung nửa bước.” Lý Hạo quát lớn, truyền lệnh.
Một đội lính Ngự Tiền mang giáo sáng ngời chạy ngay vào, dẫn Trần Nguyên phi rời đi. Trần Thị Dung òa khóc nức nở, nàng đã đi xa mà tiếng khóc của nàng còn vang vọng mãi.
“Còn mẫu hậu. Người vào phòng đi.” Lý Hạo nói với Đàm Thái hậu.
Đàm Thái hậu ngẩng cao đầu, lạnh giọng đáp: “Đây là cung Thái hậu, mẫu hậu muốn đi đâu, chẳng nhẽ hoàng nhi có thể quản được sao?”
“Mẫu hậu, mời vào phòng.” Lý Hạo lạnh lùng lặp lại câu nói.
“Nghịch tử, ngươi dám nói chuyện với người đã mang nặng đẻ đau ngươi như thế sao. Uổng công ta đã dạy dỗ ngươi nên người, giờ ngươi trả công cho mẫu hậu bằng thái độ này hả?” Đàm Thái hậu rít qua kẽ răng.
“Bay đâu, đưa Thái hậu vào phòng.” Lý Hạo lớn tiếng phân phó.
“Ngươi... ngươi dám...” Đàm Thái hậu giận run người, không thốt được thành lời.
Một đội lính Ngự Tiền đến cạnh Thái hậu, chần chừ nhìn Lý Hạo. Lý Hạo quát tiếp: “Đưa Thái hậu vào phòng, các ngươi không nghe rõ lời trẫm nói sao? Hay muốn kháng chỉ?”
Đội lính Ngự Tiền chấp hành mệnh lệnh, dẫn Thái hậu vào phòng, đóng sầm cửa lại, đứng nghiêm cẩn bên ngoài canh gác. Lý Hạo ngồi phịch xuống cái ghế lúc nãy, nhìn quang cảnh hoang tàn, bát đĩa vỡ nát, con chó trắng nằm chèo queo ở một góc, lắc đầu ngao ngán. Hắn yêu cầu đám cung nữ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nghiêm lệnh không cho ai được nói ra ngoài những chuyện đã xảy ra, nếu trái lời tru di cửu tộc.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trời đêm, điểm lại toàn bộ sự kiện diễn ra trong đêm ngày hôm nay, tiếp tục tính đường xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
Lý Hạo không thể không bộc phát, hắn đã đóng kịch quá lâu rồi. Hắn không thể tiếp tục nhẫn nhịn được, Đàm Thái hậu muốn giết Trần Thị Dung đã chạm vào nọc của hắn. Hắn không bao giờ muốn chứng kiến lại cảnh người đàn bà của mình chết trước mặt mình một lần nữa. Hắn phải thể hiện quyền uy của mình, quyền uy của một vị vua một đất nước, quyền uy của một chủ nhân một gia đình, hắn phải thể hiện cái uy phong của ông trùm một phương ở kiếp trước đã khiến cho bao kẻ chỉ nghe tên mà sợ mất mật, chỉ thấy bóng đã phải cúp đuôi chạy dài.
Đây là hoàng cung của hắn, nơi mà hắn phải giữ gìn, phải tốn bao tâm huyết những ngày qua để bảo vệ nó. Hắn không thể để, chỉ vì sự ganh tỵ nhỏ nhoi trong chốn hậu cung này tàn phá, hắn không muốn làm mọi chuyện để chiến thắng mà chỉ có thể giữ lại một nơi hoang tàn, xơ xác, lạnh lẽo tình người. Hắn sống ở đời, trân quý nhất là chữ tình, tình cảm với những người trong gia đình hắn, tình cảm với những người chiến hữu cận kề bên hắn. Hắn chấp nhận làm tất cả để che chở những người thân ấy được vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, suốt cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.