Chương 73: Mất Dấu
sheepboy
03/01/2014
Đội lính ào đến như bầy ong vỡ tổ bủa vây tứ phía, gã
thanh niên mặc quan phục xuống ngựa, vội vàng chạy tới chỗ Trần An Đông, nhíu mày quan sát, đoạn dò hỏi: “Có phải là công tử An Đông đấy không?”
“Là tôi đây, anh là...” Trần An Đông ôm bụng, khó khăn đứng dậy, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Nguyễn Hồng Bàng, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong buổi dạ yến tại phủ Đàm thái úy ấy mà, nhanh quên thế, thực đúng là quý nhân chóng quên người.” Nguyễn Hồng Bàng cười cười nói.
“A, là anh Hồng Bàng, làm sao mà thằng em này có thể quên được người vui tính như anh được. Tối hôm ấy nói chuyện cùng anh quá là tâm đầu ý hợp, em cứ mong được gặp lại anh mãi. Không ngờ lại gặp anh trong tình cảnh này, xấu hổ quá.” Trần An Đông ôm bàn tay rướm máu nhăn nhó, cố nở nụ cười.
“Cậu nhắc thì tôi mới nhớ, hừ, là bọn nào dám tấn công các cậu như thế này. Bọn ác tặc ngày càng lộng hành, không còn xem vương pháp ra gì nữa.” Nguyễn Hồng Bàng sa sầm nét mặt, tức giận lên tiếng.
Trần An Đông lắc đầu, hồi đáp: “Em không biết là bọn nào, chúng đều che mặt cả. Anh xem, có ba tên bịt mặt đều đã bị hộ vệ của em giết...”
“Á... á...”
Nguyễn Hồng Bàng nghe tiếng thét, ngước mắt tới hướng ấy, quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra.” Hắn chỉ kịp trông thấy một bóng người vụt chạy thoát khỏi đám lính đang chĩa mũi giáo tán loạn, quát tháo inh ỏi, chia ra một nhóm đuổi theo bóng đen.
“Cậu chủ cẩn thận ở đây, để tôi đuổi theo bắt hắn.” Quốc Cường chắp tay nói với Trần An Đông, sau đó quay sang phía Nguyễn Hồng Bàng tiếp lời: “Nhờ đại nhân bảo vệ cậu chủ, tiểu nhân đi bắt tội phạm.”
Dứt tiếng, Quốc Cường phóng vụt theo phương hướng mà bóng đen kia tẩu thoát. Trần An Đông ngao ngán thở dài: “Là ai đã phái những kẻ giết người có võ công ghê gớm độ này đi giết mình? Kẻ bị anh Cường đánh gục lúc nãy tưởng đã chết rồi, ai ngờ hắn lại giả chết để thoát thân.”
“Võ công của người hộ vệ kia rất cao minh, có lẽ sẽ bắt được hắn. Chết tiệt, anh lại để cho tội phạm chạy thoát trước mũi mình, kiểu này thể nào về nhà cũng bị bác mắng cho té tát.” Nguyễn Hồng Bàng vẫn tươi tỉnh như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
“Anh nói đến bác Hồng Phong chứ gì? Trông bác ấy, em cũng cảm thấy sợ, mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm nghị nghị, thật khó gần, khác xa với anh. Chết, quên mất, anh cho người qua kiểm tra thương tích của hai người bạn của em xem thế nào.” Trần An Đông khập khiễng bước lại chỗ hai thằng bạn chí cốt đã ngất xỉu vì quá sợ hãi.
“Hai cậu này, nhanh lên, cõng hai vị công tử này đi vào trong dãy nhà bên đường trú mưa đã. Còn cậu kia, nhanh đi kiếm thầy lang tức tốc tới đây.” Nguyễn Hồng Bàng phân phó thuộc hạ xong thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy tới, nhíu mày quan sát mới biết có thêm một đội tuần tra kinh thành đến nơi.
Người đứng đầu đội lính ấy, không ai khác chính là Hỏa đầu Trần Trí Giang. Chỉ huy đội quân ào đến cơn mưa rào, rồi đứng lại chỉnh tề, sắp thành hình vuông. Trần Trí Giang leo xuống ngựa, thấy tay chân Trần An Đông đầy máu, lạnh lùng hỏi: “Biết ai ra tay không?”
“Anh Trí Giang, em... em không biết, em đang đi với hai người bạn đến đoạn đường này thì bị tập kích bất ngờ. Em chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.” Trần An Đông đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Trần Trí Giang có chút sợ hãi, hồi hộp trả lời.
“Bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện, kể cho anh nghe. Đi, đi vào quán rượu đang đóng cửa đằng kia trú mưa. Vào đấy băng bó vết thương luôn thể.” Trần Trí Giang quét nhanh ánh mắt xem xét toàn bộ hiện trường, phất tay bảo.
Đám người Trần Trí Giang, Nguyễn Hồng Bàng và Trần An Đông đi vào một quán rượu nằm ở ven đường. Có quan quân triều đình đến tận nơi yêu cầu mở cửa, tất nhiên chủ quán phải xun xoe, nịnh nọt hết sức mình, đem rượu ngon nóng hổi ra chiêu đãi. Trần An Đông vừa được băng bó vết thương vừa thuật lại chi tiết mọi chuyện cho hai vị Hỏa đầu nghe. Thời gian trôi qua khoảng một phần tư nén nhang, Trần Trí Giang rơi vào trầm tư một lúc lâu, chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Trước khi bị mấy tên sát thủ kia ám sát, em đã đi đâu và làm gì nói hết cho anh biết.”
“Là... là... anh biết đấy, đàn ông mà, phong hoa tuyết nguyệt là chuyện thường...” Trần An Đông đưa bàn tay còn lành lặn gãi gãi đầu.
“Bớt nói lời thừa, nói đi.” Trần Trí Giang gằn giọng.
“Được rồi, để em nói, chuyện là thế này...” Trần An Đông đắn đo một lát, tiếp theo ngượng ngập kể lại chuyện xô xát ở lầu Mộng Xuân. Dù sao đây là chuyện giành gái lầu xanh, chẳng hay ho gì mấy, vả lại tộc quy của gia tộc họ Trần nghiêm khắc, nếu chuyện này mà đến tai những vị cao tầng thì xui xẻo rồi.
“Tô Trung Hậu... không thỏa đáng...” Trần Trí Giang cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm.
Lúc ấy, nghe tiếng xôn xao ở ngoài, Nguyễn Hồng Bàng nghía mắt bảo thuộc hạ ra ngoài xem chuyện gì. Lát sau gã thuộc hạ đi vào cùng với hộ vệ Quốc Cường ướt sũng người và cánh tay phải đẫm máu, dường như bị vật nhọn đâm thủng.
“Anh Quốc Cường, có sao không?” Trần An Đông lo lắng cất tiếng.
“Bẩm cậu chủ, tôi không sao.” Ánh mắt Quốc Cường lóe lên tia ấm áp, lắc đầu đáp.
“Tên sát thủ đâu?” Trần Trí Giang đứng dậy, đi lại lật cánh tay của Quốc Cường lên nhìn nhìn, đoạn xé toạc vạt áo, thấy lỗ đâm sâu tận sát xương cánh tay, ngoắc tay gọi người tới băng bó cho Quốc Cường.
“Bẩm cậu, thuộc hạ vô năng, đã để mất dấu hắn.” Quốc Cường thất vọng nói.
“Mất dấu ở chỗ nào?” Trần Trí Giang ngồi lên ghế, cầm ly rượu đặt trên bàn, dốc cạn.
Quốc Cường thở hộc ra một hơi, nói: “Bẩm cậu, ở khu vực của phủ Tô Trung Sang Tô đại nhân...”
“Là tôi đây, anh là...” Trần An Đông ôm bụng, khó khăn đứng dậy, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Nguyễn Hồng Bàng, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong buổi dạ yến tại phủ Đàm thái úy ấy mà, nhanh quên thế, thực đúng là quý nhân chóng quên người.” Nguyễn Hồng Bàng cười cười nói.
“A, là anh Hồng Bàng, làm sao mà thằng em này có thể quên được người vui tính như anh được. Tối hôm ấy nói chuyện cùng anh quá là tâm đầu ý hợp, em cứ mong được gặp lại anh mãi. Không ngờ lại gặp anh trong tình cảnh này, xấu hổ quá.” Trần An Đông ôm bàn tay rướm máu nhăn nhó, cố nở nụ cười.
“Cậu nhắc thì tôi mới nhớ, hừ, là bọn nào dám tấn công các cậu như thế này. Bọn ác tặc ngày càng lộng hành, không còn xem vương pháp ra gì nữa.” Nguyễn Hồng Bàng sa sầm nét mặt, tức giận lên tiếng.
Trần An Đông lắc đầu, hồi đáp: “Em không biết là bọn nào, chúng đều che mặt cả. Anh xem, có ba tên bịt mặt đều đã bị hộ vệ của em giết...”
“Á... á...”
Nguyễn Hồng Bàng nghe tiếng thét, ngước mắt tới hướng ấy, quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra.” Hắn chỉ kịp trông thấy một bóng người vụt chạy thoát khỏi đám lính đang chĩa mũi giáo tán loạn, quát tháo inh ỏi, chia ra một nhóm đuổi theo bóng đen.
“Cậu chủ cẩn thận ở đây, để tôi đuổi theo bắt hắn.” Quốc Cường chắp tay nói với Trần An Đông, sau đó quay sang phía Nguyễn Hồng Bàng tiếp lời: “Nhờ đại nhân bảo vệ cậu chủ, tiểu nhân đi bắt tội phạm.”
Dứt tiếng, Quốc Cường phóng vụt theo phương hướng mà bóng đen kia tẩu thoát. Trần An Đông ngao ngán thở dài: “Là ai đã phái những kẻ giết người có võ công ghê gớm độ này đi giết mình? Kẻ bị anh Cường đánh gục lúc nãy tưởng đã chết rồi, ai ngờ hắn lại giả chết để thoát thân.”
“Võ công của người hộ vệ kia rất cao minh, có lẽ sẽ bắt được hắn. Chết tiệt, anh lại để cho tội phạm chạy thoát trước mũi mình, kiểu này thể nào về nhà cũng bị bác mắng cho té tát.” Nguyễn Hồng Bàng vẫn tươi tỉnh như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
“Anh nói đến bác Hồng Phong chứ gì? Trông bác ấy, em cũng cảm thấy sợ, mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm nghị nghị, thật khó gần, khác xa với anh. Chết, quên mất, anh cho người qua kiểm tra thương tích của hai người bạn của em xem thế nào.” Trần An Đông khập khiễng bước lại chỗ hai thằng bạn chí cốt đã ngất xỉu vì quá sợ hãi.
“Hai cậu này, nhanh lên, cõng hai vị công tử này đi vào trong dãy nhà bên đường trú mưa đã. Còn cậu kia, nhanh đi kiếm thầy lang tức tốc tới đây.” Nguyễn Hồng Bàng phân phó thuộc hạ xong thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy tới, nhíu mày quan sát mới biết có thêm một đội tuần tra kinh thành đến nơi.
Người đứng đầu đội lính ấy, không ai khác chính là Hỏa đầu Trần Trí Giang. Chỉ huy đội quân ào đến cơn mưa rào, rồi đứng lại chỉnh tề, sắp thành hình vuông. Trần Trí Giang leo xuống ngựa, thấy tay chân Trần An Đông đầy máu, lạnh lùng hỏi: “Biết ai ra tay không?”
“Anh Trí Giang, em... em không biết, em đang đi với hai người bạn đến đoạn đường này thì bị tập kích bất ngờ. Em chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.” Trần An Đông đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Trần Trí Giang có chút sợ hãi, hồi hộp trả lời.
“Bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện, kể cho anh nghe. Đi, đi vào quán rượu đang đóng cửa đằng kia trú mưa. Vào đấy băng bó vết thương luôn thể.” Trần Trí Giang quét nhanh ánh mắt xem xét toàn bộ hiện trường, phất tay bảo.
Đám người Trần Trí Giang, Nguyễn Hồng Bàng và Trần An Đông đi vào một quán rượu nằm ở ven đường. Có quan quân triều đình đến tận nơi yêu cầu mở cửa, tất nhiên chủ quán phải xun xoe, nịnh nọt hết sức mình, đem rượu ngon nóng hổi ra chiêu đãi. Trần An Đông vừa được băng bó vết thương vừa thuật lại chi tiết mọi chuyện cho hai vị Hỏa đầu nghe. Thời gian trôi qua khoảng một phần tư nén nhang, Trần Trí Giang rơi vào trầm tư một lúc lâu, chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Trước khi bị mấy tên sát thủ kia ám sát, em đã đi đâu và làm gì nói hết cho anh biết.”
“Là... là... anh biết đấy, đàn ông mà, phong hoa tuyết nguyệt là chuyện thường...” Trần An Đông đưa bàn tay còn lành lặn gãi gãi đầu.
“Bớt nói lời thừa, nói đi.” Trần Trí Giang gằn giọng.
“Được rồi, để em nói, chuyện là thế này...” Trần An Đông đắn đo một lát, tiếp theo ngượng ngập kể lại chuyện xô xát ở lầu Mộng Xuân. Dù sao đây là chuyện giành gái lầu xanh, chẳng hay ho gì mấy, vả lại tộc quy của gia tộc họ Trần nghiêm khắc, nếu chuyện này mà đến tai những vị cao tầng thì xui xẻo rồi.
“Tô Trung Hậu... không thỏa đáng...” Trần Trí Giang cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm.
Lúc ấy, nghe tiếng xôn xao ở ngoài, Nguyễn Hồng Bàng nghía mắt bảo thuộc hạ ra ngoài xem chuyện gì. Lát sau gã thuộc hạ đi vào cùng với hộ vệ Quốc Cường ướt sũng người và cánh tay phải đẫm máu, dường như bị vật nhọn đâm thủng.
“Anh Quốc Cường, có sao không?” Trần An Đông lo lắng cất tiếng.
“Bẩm cậu chủ, tôi không sao.” Ánh mắt Quốc Cường lóe lên tia ấm áp, lắc đầu đáp.
“Tên sát thủ đâu?” Trần Trí Giang đứng dậy, đi lại lật cánh tay của Quốc Cường lên nhìn nhìn, đoạn xé toạc vạt áo, thấy lỗ đâm sâu tận sát xương cánh tay, ngoắc tay gọi người tới băng bó cho Quốc Cường.
“Bẩm cậu, thuộc hạ vô năng, đã để mất dấu hắn.” Quốc Cường thất vọng nói.
“Mất dấu ở chỗ nào?” Trần Trí Giang ngồi lên ghế, cầm ly rượu đặt trên bàn, dốc cạn.
Quốc Cường thở hộc ra một hơi, nói: “Bẩm cậu, ở khu vực của phủ Tô Trung Sang Tô đại nhân...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.