Chương 75: Nghi Hoặc
sheepboy
03/01/2014
Bùi Thị Hồng nguýt dài, ngúng nguẩy đi vào trong phòng.
Trần An Quốc ngó theo bà vợ đã mất dạng mới dám ngồi lên ghế, thở phào
một hơi dài, hắn cất tiếng: “Trí Giang, lại đây ngồi đi cháu. Khổ cực
cháu rồi, chẳng hay thằng nghịch tử nhà chú đã bị gì mà lại thành người
không ra người, ma không ra ma thế kia?”
Trần Trí Giang đứng cách Trần An Quốc một khoảng hơi nghiêng sang một phía, chắp tay đáp: “Thưa chú, cháu đứng cũng được ạ. Thành thật mà nói, cháu không được chứng kiến mọi chuyện, cháu chỉ nghe lời kể của em An Đông.”
Trần An Quốc chậm rãi bảo: “Cháu biết những gì, cứ nói ra hết đi.”
Trần Trí Giang từ tốn thuật lại những gì hắn biết, Trần An Quốc chăm chú lắng nghe. Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, khóe mắt Trần An Quốc giật giật, lạnh lùng hỏi: “Quốc Cường đâu rồi?”
“Hắn đang đứng đợi ở ngoài, để cháu đi gọi vào.” Trần Trí Giang xoay người đi nhanh ra cửa, lát sau hắn dẫn theo Quốc Cường với cánh tay phải đã băng bó.
Dõi mắt vào cánh tay bị thương của Quốc Cường, Trần An Quốc âm trầm nói: “Quốc Cường, uổng công gia tộc đã tài bồi ngươi bao nhiêu năm qua, có mỗi việc bảo vệ con trai ta cũng không hoàn thành. Tội này phải xử người thế nào đây?”
Quốc Cường quỳ sụp xuống, cúi đầu trả lời: “Bẩm ông, con vô dụng, con xin nhận phạt.”
“Phạt ngươi? Phạt ngươi rồi thì thế nào? Con trai ta đã bị thương rồi, phạt ngươi có ích lợi gì? Cũng may là con ta còn mạng để về. Nếu không... thôi được rồi, tại sao ngươi lại bị thương, võ công như ngươi, trong gia tộc không có nhiều lắm?” Hai hàm răng Trần An Quốc sin sít lại với nhau, hắn nói không hề mở miệng.
“Thưa ông, lúc con truy đuổi theo tên sát thủ, đột nhiên bị bắn lén, là một mũi tên từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện. Con chỉ kịp nghiêng người sang, mũi tên đã đâm xuyên qua cánh tay con rồi.” Quốc Cường nói.
“Vậy là chúng còn đồng bọn? Có phải nơi ngươi bị bắn lén là ở khu vực phủ đệ của Tô Trung Sang?” Trần An Quốc ngắt lời.
“Dạ, đúng vậy. Khi con đuổi tới gần bờ tường chắn phía sau tòa nhà, lúc đó trời tối đen như mực, nước mưa rơi chắn hết tầm mắt. Con chỉ kịp trông thấy tên sát thủ chạy lại sát tường, rồi ngay lúc đó con bị bắn, và con mất dấu tên sát thủ. Con chạy lại chỗ bờ tường, tìm quanh mấy lần vẫn không thấy vết tích nào cả.” Quốc Cường tiếp lời.
“Vậy là rõ hết cả rồi nhé. Ông còn ngồi đấy mà bình chân như vại được à? Ông mau đứng lên cho tôi.” Bùi Thị Hồng nãy giờ ở cái góc nào chạy xộc ra, túm lấy áo Trần An Quốc dựng ngược lên.
“Cái bà này, làm gì đấy hả? Chuyện đâu còn có đó, phải từ từ suy xét cặn kẽ đã.” Trần An Quốc bối rối, cố gỡ tay bà vợ ra.
“Cái gì? Cái gì? Từ từ cái gì? Đợi ông từ từ xong, chắc thằng con ông xuống nấm mồ luôn ông mới hả dạ đúng không? Bị người ta đánh cho như thế rồi mà ông còn ngồi đấy mà từ từ nữa. Mặt mũi của ông để đâu? Thể diện của tôi để đâu? Tôn nghiêm của gia tộc họ Trần của ông để đâu? Chuyện đã hai năm rõ mười, rành rành ra như thế rồi mà ông còn ở đấy mà suy với chả xét? Ông đi ngay, lập tức đi ngay cho tôi.” Bùi Thị Hồng nói liên hồi kỳ trận, hai tay nắm chặt vai áo Trần An Quốc mà lay, không cho Trần An Quốc có cơ hội thở dốc.
“Đi, nhưng mà đi đâu mới được chứ?” Trần An Quốc thở hổn hển nói.
“Đầu óc ông toàn bã đậu à? Mọi ngày ông giảo hoạt, ranh ma lắm cơ mà. Bây giờ con ông gặp chuyện lại đần người hết cả ra. Vậy được, tôi đi với ông. Chúng ta sang phủ anh Thừa, nhờ vả anh ấy giúp chúng ta giải quyết chuyện này. Lần trước lũ người gia tộc họ Tô đã trêu lên đầu lên cổ gia tộc họ Trần rồi, còn lần này là chúng quyết đạp chúng ta xuống vũng bùn đấy. Thế mà ông lại như con rùa rụt cổ, ngồi nhà suy suy nghĩ nghĩ, xem ra chỉ có anh Thừa mới dám đứng ra giành lại mặt mũi cho gia tộc. Nhanh, theo tôi, qua ngay chỗ anh Thừa.” Hai mắt Bùi Thị Hồng long lên sòng sọc, hận không thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay sang phủ Trần Thừa.
Trần Trí Giang ngớ người, đứng hơi chắn lối đi ra cửa, có chút rụt rè nói: “Thưa thím, chuyện này còn nhiều khúc mắc.... Chúng ta phải cẩn thận kẻo trúng kế...”
“Hừ, đàn ông với lại chẳng đàn ang, cứ chần chờ vậy thì làm được cái tích sự gì? Đã gọi tôi là thím rồi thì phải nghe tôi, biết chửa? Con cháu trong nhà mà dám lên mặt dạy bảo người trên thế à? Mau tránh ra.” Bùi Thị Hồng oang oang quát, lôi xềnh xệch Trần An Quốc ra cửa, đi thẳng ra cổng, lớn tiếng gọi người chuẩn bị xe ngựa để đưa sang phủ Trần Thừa.
Vội vã đuổi theo hai người Trần An Quốc và Bùi Thị Hồng, Trần Trí Giang bất lực trông cả hai lên xe ngựa bỏ đi. Siết chặt nắm chuôi kiếm bên hông, Trần Trí Giang mệnh lệnh cho đội lính thu quân, kêu một tên lính lại gần dặn dò vài tiếng, rồi chỉ huy đội lính đuổi theo hai người kia.
* * * * * * * * * *
“Ôi, em ơi... chị khổ quá em ơi. Bọn khốn nạn đó, bọn chúng suýt giết chết con chị rồi em ơi. Sao cuộc đời chị lại khổ thế này, em giúp chị với em ơi...” Vừa đến phủ Trần Thừa là Bùi Thị Hồng đã tới ngay phòng vợ hai của Trần Thừa, đó là Bùi Thị Mận, em họ bên dòng tộc của Bùi Thị Hồng. Lôi phắt đứa em họ đang mơ màng ngủ dậy, Bùi Thị Hồng òa khóc nức nở, tố khổ không ngừng.
“Chị, chuyện gì xảy ra? Bình tĩnh nói cho em nghe với nào, em chẳng hiểu gì cả. Sao lại có chém giết gì ở đây. Chị ngồi xuống ghế đã, em lấy cốc nước cho chị uống. Giữa đêm hôm mưa to gió lớn thế này rồi mà, có chuyện động trời gì xảy ra hả chị?” Bùi Thị Mận kéo Bùi Thị Hồng ngồi xuống ghế, rót đầy ly nước đặt xuống trước mặt Bùi Thị Hồng, gấp gáp hỏi.
Trần Trí Giang đứng cách Trần An Quốc một khoảng hơi nghiêng sang một phía, chắp tay đáp: “Thưa chú, cháu đứng cũng được ạ. Thành thật mà nói, cháu không được chứng kiến mọi chuyện, cháu chỉ nghe lời kể của em An Đông.”
Trần An Quốc chậm rãi bảo: “Cháu biết những gì, cứ nói ra hết đi.”
Trần Trí Giang từ tốn thuật lại những gì hắn biết, Trần An Quốc chăm chú lắng nghe. Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, khóe mắt Trần An Quốc giật giật, lạnh lùng hỏi: “Quốc Cường đâu rồi?”
“Hắn đang đứng đợi ở ngoài, để cháu đi gọi vào.” Trần Trí Giang xoay người đi nhanh ra cửa, lát sau hắn dẫn theo Quốc Cường với cánh tay phải đã băng bó.
Dõi mắt vào cánh tay bị thương của Quốc Cường, Trần An Quốc âm trầm nói: “Quốc Cường, uổng công gia tộc đã tài bồi ngươi bao nhiêu năm qua, có mỗi việc bảo vệ con trai ta cũng không hoàn thành. Tội này phải xử người thế nào đây?”
Quốc Cường quỳ sụp xuống, cúi đầu trả lời: “Bẩm ông, con vô dụng, con xin nhận phạt.”
“Phạt ngươi? Phạt ngươi rồi thì thế nào? Con trai ta đã bị thương rồi, phạt ngươi có ích lợi gì? Cũng may là con ta còn mạng để về. Nếu không... thôi được rồi, tại sao ngươi lại bị thương, võ công như ngươi, trong gia tộc không có nhiều lắm?” Hai hàm răng Trần An Quốc sin sít lại với nhau, hắn nói không hề mở miệng.
“Thưa ông, lúc con truy đuổi theo tên sát thủ, đột nhiên bị bắn lén, là một mũi tên từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện. Con chỉ kịp nghiêng người sang, mũi tên đã đâm xuyên qua cánh tay con rồi.” Quốc Cường nói.
“Vậy là chúng còn đồng bọn? Có phải nơi ngươi bị bắn lén là ở khu vực phủ đệ của Tô Trung Sang?” Trần An Quốc ngắt lời.
“Dạ, đúng vậy. Khi con đuổi tới gần bờ tường chắn phía sau tòa nhà, lúc đó trời tối đen như mực, nước mưa rơi chắn hết tầm mắt. Con chỉ kịp trông thấy tên sát thủ chạy lại sát tường, rồi ngay lúc đó con bị bắn, và con mất dấu tên sát thủ. Con chạy lại chỗ bờ tường, tìm quanh mấy lần vẫn không thấy vết tích nào cả.” Quốc Cường tiếp lời.
“Vậy là rõ hết cả rồi nhé. Ông còn ngồi đấy mà bình chân như vại được à? Ông mau đứng lên cho tôi.” Bùi Thị Hồng nãy giờ ở cái góc nào chạy xộc ra, túm lấy áo Trần An Quốc dựng ngược lên.
“Cái bà này, làm gì đấy hả? Chuyện đâu còn có đó, phải từ từ suy xét cặn kẽ đã.” Trần An Quốc bối rối, cố gỡ tay bà vợ ra.
“Cái gì? Cái gì? Từ từ cái gì? Đợi ông từ từ xong, chắc thằng con ông xuống nấm mồ luôn ông mới hả dạ đúng không? Bị người ta đánh cho như thế rồi mà ông còn ngồi đấy mà từ từ nữa. Mặt mũi của ông để đâu? Thể diện của tôi để đâu? Tôn nghiêm của gia tộc họ Trần của ông để đâu? Chuyện đã hai năm rõ mười, rành rành ra như thế rồi mà ông còn ở đấy mà suy với chả xét? Ông đi ngay, lập tức đi ngay cho tôi.” Bùi Thị Hồng nói liên hồi kỳ trận, hai tay nắm chặt vai áo Trần An Quốc mà lay, không cho Trần An Quốc có cơ hội thở dốc.
“Đi, nhưng mà đi đâu mới được chứ?” Trần An Quốc thở hổn hển nói.
“Đầu óc ông toàn bã đậu à? Mọi ngày ông giảo hoạt, ranh ma lắm cơ mà. Bây giờ con ông gặp chuyện lại đần người hết cả ra. Vậy được, tôi đi với ông. Chúng ta sang phủ anh Thừa, nhờ vả anh ấy giúp chúng ta giải quyết chuyện này. Lần trước lũ người gia tộc họ Tô đã trêu lên đầu lên cổ gia tộc họ Trần rồi, còn lần này là chúng quyết đạp chúng ta xuống vũng bùn đấy. Thế mà ông lại như con rùa rụt cổ, ngồi nhà suy suy nghĩ nghĩ, xem ra chỉ có anh Thừa mới dám đứng ra giành lại mặt mũi cho gia tộc. Nhanh, theo tôi, qua ngay chỗ anh Thừa.” Hai mắt Bùi Thị Hồng long lên sòng sọc, hận không thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay sang phủ Trần Thừa.
Trần Trí Giang ngớ người, đứng hơi chắn lối đi ra cửa, có chút rụt rè nói: “Thưa thím, chuyện này còn nhiều khúc mắc.... Chúng ta phải cẩn thận kẻo trúng kế...”
“Hừ, đàn ông với lại chẳng đàn ang, cứ chần chờ vậy thì làm được cái tích sự gì? Đã gọi tôi là thím rồi thì phải nghe tôi, biết chửa? Con cháu trong nhà mà dám lên mặt dạy bảo người trên thế à? Mau tránh ra.” Bùi Thị Hồng oang oang quát, lôi xềnh xệch Trần An Quốc ra cửa, đi thẳng ra cổng, lớn tiếng gọi người chuẩn bị xe ngựa để đưa sang phủ Trần Thừa.
Vội vã đuổi theo hai người Trần An Quốc và Bùi Thị Hồng, Trần Trí Giang bất lực trông cả hai lên xe ngựa bỏ đi. Siết chặt nắm chuôi kiếm bên hông, Trần Trí Giang mệnh lệnh cho đội lính thu quân, kêu một tên lính lại gần dặn dò vài tiếng, rồi chỉ huy đội lính đuổi theo hai người kia.
* * * * * * * * * *
“Ôi, em ơi... chị khổ quá em ơi. Bọn khốn nạn đó, bọn chúng suýt giết chết con chị rồi em ơi. Sao cuộc đời chị lại khổ thế này, em giúp chị với em ơi...” Vừa đến phủ Trần Thừa là Bùi Thị Hồng đã tới ngay phòng vợ hai của Trần Thừa, đó là Bùi Thị Mận, em họ bên dòng tộc của Bùi Thị Hồng. Lôi phắt đứa em họ đang mơ màng ngủ dậy, Bùi Thị Hồng òa khóc nức nở, tố khổ không ngừng.
“Chị, chuyện gì xảy ra? Bình tĩnh nói cho em nghe với nào, em chẳng hiểu gì cả. Sao lại có chém giết gì ở đây. Chị ngồi xuống ghế đã, em lấy cốc nước cho chị uống. Giữa đêm hôm mưa to gió lớn thế này rồi mà, có chuyện động trời gì xảy ra hả chị?” Bùi Thị Mận kéo Bùi Thị Hồng ngồi xuống ghế, rót đầy ly nước đặt xuống trước mặt Bùi Thị Hồng, gấp gáp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.