Chương 8: Sự Quật Khởi Huy Hoàng Của Một Gia Tộc
sheepboy
19/12/2013
Gia tộc họ Trần vốn sinh sống quanh năm bằng nghề đánh bắt cá trên sông
nước, họ thường làm ăn ở những vùng cửa sông ven biển, đến đời Trần Lý
đã trở thành một thế gia vọng tộc, có thế lực cường đại bao trùm khắp
vùng Hải Ấp.
Loạn Quách Bốc xảy ra, vua Lý Cao Tông phải chạy lên Quy Hóa, Lý Sảm lúc bấy giờ còn làm thái tử, chạy về Hải Ấp, thuộc lộ Long Hưng, nương nhờ gia tộc Trần Lý. Ở đây, Lý Sảm gặp Trần Thị Dung, rồi đem lòng yêu mến. Từ khi ấy trở về sau, tình cảm của Lý Sảm đối với nàng đều trước sau như một, không hề thay đổi. Có thể cho rằng Lý Sảm không xứng là một vị vua tốt, nhưng chắc chắn một điều hắn là một người đàn ông chung thủy.
Thời gian sống ở Hải Ấp đối với Lý Sảm mà nói chính là thời gian hạnh phúc nhất. Hắn được mĩ nhân luôn ở bên cạnh yêu chiều, chăm sóc. Hắn thầm nghĩ cuộc sống thần tiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng mọi thông tin Lý Sảm nhận được khi thông qua đánh giá của Lý Hạo lại hoàn toàn trái ngược. Ba huynh muội Trần Tự Khánh, Trần Thừa, Trần Thị Dung đều là nhi tử của Trần Lý. Đoạn nhân duyên giữa Lý Sảm và Trần Thị Dung, đơn giản chính là cuộc hôn nhân chính trị mà Trần Lý tạo dựng nên. Trần Lý đã hy sinh con gái mình, để làm bước đệm đưa gia tộc họ Trần bước lên vũ đài lịch sử.
Không biết Trần Lý có lòng tạo phản hay không? Mà con cháu trong dòng họ, thanh niên trai tráng trong làng, ngày ngày đều thao luyện võ nghệ, học tập binh thư. Phải nói người trong gia tộc họ Trần, nhân tài lớp lớp, người thế hệ trước thì thâm sâu khó lường, kẻ thế hệ sau toàn là anh thư hào kiệt.
Hắn quan sát lúc tư quân trong nhà Trần Lý tập luyện, lại càng khiếp sợ. Quân kỷ binh lính nghiêm minh, tác phong quân đội như nhất. Cường độ huấn luyện nặng nề vô cùng mà không ai có một câu oán thán. Lúc gia tộc họ Trần hộ tống Lý Sảm về kinh, tấn công thành Thăng Long, thì quân đội Trần tộc đã bộc lộ hoàn toàn sức mạnh to lớn. Quách Bốc xua quân đánh kinh thành dễ như trở bàn tay, kiêu căng tự đại. Thế nhưng đụng độ với hai huynh đệ Trần Lý, Tô Trung Từ lại như gặp thiên địch. Quân đội nhà Trần nhất mạch công thành, thế như chẻ tre, toàn diệt Quách Bốc, trợ giúp Lý Sảm bước lên vương vị.
Tiếc thay, trong trận chiến cuối cùng, Trần Lý kiêu hùng một đời lại bỏ mạng chốn sa trường. Đây cũng là cái giá mà Lý Sảm không bao giờ có thể trả nổi cho gia tộc họ Trần. Khiến hắn luôn hổ thẹn trong lòng dẫn đến một chuỗi sai lầm nối tiếp nhau. Vay tiền dễ trả, nhưng nợ mạng rồi sao có thể đền nổi đây? Đó cũng là một trong những lý do để gia tộc họ Trần chèn ép, thâu tóm hết thảy quyền hành vào tay.
Lý Hạo còn vượt hẳn thời đại biết trước một điều. Sức mạnh của quân đội nhà Trần đâu chỉ có thế. Lúc bấy giờ, trên vùng thảo nguyên bát ngát, ở phía bắc Đại Tống, xuất hiện một đội kỵ binh thần thánh, đội kỵ binh Mông Cổ. Đội kỵ binh này được mệnh danh là đội kỵ binh mạnh nhất thế giới thời kỳ chiến tranh lạnh. Họ chính là những kỵ binh khát máu, đông đảo và thành công nhất trong mọi thời đại. Những cuộc chiến đối với họ đồng nghĩa với sự tàn sát và phá hủy. Từ những bộ tộc nhỏ bé hẻo lánh đến kinh ngạc, họ đã phát triển thành một đế chế có đất đai rộng nhất trong lịch sử loài người. Giả sử, Thành Cát Tư Hãn sống đủ lâu. Giả sử, lực lượng quân lính Mông Cổ đủ đông. Có lẽ người Mông Cổ đã chinh phục toàn bộ châu lục trên trái đất.
Các hiệp sĩ khắp một dải Châu Âu, những kỵ binh của các vương quốc hồi giáo, chiến binh hùng mạnh của Nga , binh lính đông đảo của Trung Quốc … Không nơi nào chống đỡ được vó ngựa của dân Mông Cổ. Nhưng vó ngựa Mông Cổ đã phải dừng bước trước quân đội nhà Trần. Cả ba lần tiến công Đại Việt, thì cả ba lần kỵ binh Mông Cổ bị đánh cho thảm bại, người ngã ngựa đổ, hoảng hốt ôm đầu chạy trốn trở về. Sau ba trận đại thắng, người đời xưng tụng khí thế chiến đấu vô song của quân dân nhà Trần thời ấy là "Hào khí Đông A". Từ đó, nhà Trần đã tạo nên một thiên anh hùng ca, viết ra một lịch sử huy hoàng của dân tộc Việt.
* * * * * * * * * * *
Trên điện chầu, tận mắt chứng kiến thế lực nhà Lý hủ bại, thế lực nhà Trần nổi lên như mặt trời giữa ngọ, Lý Hạo đã cảm thông cho Lý Sảm hơn rất nhiều. Bởi vì, dù có thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào đi chăng nữa, khi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như vầy, cũng chỉ còn cách buông tay, cho xuôi theo dòng nước mà thôi.
Hiện tại, hắn đang cầu khấn được quay về kiếp trước, làm lão đại ca về hưu, an phận thủ thường, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại. Làm lão đại ca, phải rồi, hắn là một đại ca, một ông trùm của thế giới ngầm trong kiếp trước. Hắn đã từng là một huyền thoại với hung danh vang dội, hắn đã từng sống trong những khốn cảnh tồi tệ vô cùng, vậy mà hắn vẫn đạp bước để đi tiếp, chẳng lẽ hắn lại có thể đầu hàng dễ dàng như thế sao.
Ý chí bất khuất là đức tính lớn nhất mà hắn có. Càng gặp chuyện khó khăn thì hắn càng kiên cường đối đầu với nó. Cổ nhân có câu “binh tới tướng ngăn, nước lên đắp đập”. Đúng là hiện giờ, hắn rất khó khăn, muốn làm gì cũng bó tay bó chân. Những tưởng muốn ngay tức thì chống lại thế lực hùng mạnh kia, đó là một suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không thể. Hắn tự đề tỉnh chính mình, đường dài mới biết ngựa hay, hắn sẽ không bao giờ chùn bước trước cường quyền.
Lúc bạn làm một việc gì đó hứng thú, vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Ngược lại, khi bạn làm một công việc nhàm chán, thì ôi thôi, thời gian sẽ kéo lê từng bước chậm chạm đến kinh người. Tương tự như Lý Hạo lúc này, hắn đang thực hiện một công việc hết sức nhàm chán. Hắn uể oải, nghệt mặt ra xem các quan viên đương triều ganh đua miệng lưỡi của nhau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng đã đến giờ kết thúc buổi chầu, Lý Hạo rất mau mải yêu cầu lão thái giám Lê Việt Tiến hô vang khẩu hiệu “bãi triều”, hắn cực kỳ mong muốn được thoát khỏi cái địa ngục trần gian này nhanh chừng nào hay chừng ấy.
Lý Hạo chán chường, chật vật vô cùng, nhưng kịch thì vẫn phải đóng. Hắn khoan thai, phất tay giống như đang đi dạo chơi ngắm cảnh, ung dung rời khỏi đại điện.Tiếp theo hắn được dẫn đến ngự thiện phòng, để lần đầu tiên trong đời được ăn bữa ăn hoàng tộc.
Loạn Quách Bốc xảy ra, vua Lý Cao Tông phải chạy lên Quy Hóa, Lý Sảm lúc bấy giờ còn làm thái tử, chạy về Hải Ấp, thuộc lộ Long Hưng, nương nhờ gia tộc Trần Lý. Ở đây, Lý Sảm gặp Trần Thị Dung, rồi đem lòng yêu mến. Từ khi ấy trở về sau, tình cảm của Lý Sảm đối với nàng đều trước sau như một, không hề thay đổi. Có thể cho rằng Lý Sảm không xứng là một vị vua tốt, nhưng chắc chắn một điều hắn là một người đàn ông chung thủy.
Thời gian sống ở Hải Ấp đối với Lý Sảm mà nói chính là thời gian hạnh phúc nhất. Hắn được mĩ nhân luôn ở bên cạnh yêu chiều, chăm sóc. Hắn thầm nghĩ cuộc sống thần tiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng mọi thông tin Lý Sảm nhận được khi thông qua đánh giá của Lý Hạo lại hoàn toàn trái ngược. Ba huynh muội Trần Tự Khánh, Trần Thừa, Trần Thị Dung đều là nhi tử của Trần Lý. Đoạn nhân duyên giữa Lý Sảm và Trần Thị Dung, đơn giản chính là cuộc hôn nhân chính trị mà Trần Lý tạo dựng nên. Trần Lý đã hy sinh con gái mình, để làm bước đệm đưa gia tộc họ Trần bước lên vũ đài lịch sử.
Không biết Trần Lý có lòng tạo phản hay không? Mà con cháu trong dòng họ, thanh niên trai tráng trong làng, ngày ngày đều thao luyện võ nghệ, học tập binh thư. Phải nói người trong gia tộc họ Trần, nhân tài lớp lớp, người thế hệ trước thì thâm sâu khó lường, kẻ thế hệ sau toàn là anh thư hào kiệt.
Hắn quan sát lúc tư quân trong nhà Trần Lý tập luyện, lại càng khiếp sợ. Quân kỷ binh lính nghiêm minh, tác phong quân đội như nhất. Cường độ huấn luyện nặng nề vô cùng mà không ai có một câu oán thán. Lúc gia tộc họ Trần hộ tống Lý Sảm về kinh, tấn công thành Thăng Long, thì quân đội Trần tộc đã bộc lộ hoàn toàn sức mạnh to lớn. Quách Bốc xua quân đánh kinh thành dễ như trở bàn tay, kiêu căng tự đại. Thế nhưng đụng độ với hai huynh đệ Trần Lý, Tô Trung Từ lại như gặp thiên địch. Quân đội nhà Trần nhất mạch công thành, thế như chẻ tre, toàn diệt Quách Bốc, trợ giúp Lý Sảm bước lên vương vị.
Tiếc thay, trong trận chiến cuối cùng, Trần Lý kiêu hùng một đời lại bỏ mạng chốn sa trường. Đây cũng là cái giá mà Lý Sảm không bao giờ có thể trả nổi cho gia tộc họ Trần. Khiến hắn luôn hổ thẹn trong lòng dẫn đến một chuỗi sai lầm nối tiếp nhau. Vay tiền dễ trả, nhưng nợ mạng rồi sao có thể đền nổi đây? Đó cũng là một trong những lý do để gia tộc họ Trần chèn ép, thâu tóm hết thảy quyền hành vào tay.
Lý Hạo còn vượt hẳn thời đại biết trước một điều. Sức mạnh của quân đội nhà Trần đâu chỉ có thế. Lúc bấy giờ, trên vùng thảo nguyên bát ngát, ở phía bắc Đại Tống, xuất hiện một đội kỵ binh thần thánh, đội kỵ binh Mông Cổ. Đội kỵ binh này được mệnh danh là đội kỵ binh mạnh nhất thế giới thời kỳ chiến tranh lạnh. Họ chính là những kỵ binh khát máu, đông đảo và thành công nhất trong mọi thời đại. Những cuộc chiến đối với họ đồng nghĩa với sự tàn sát và phá hủy. Từ những bộ tộc nhỏ bé hẻo lánh đến kinh ngạc, họ đã phát triển thành một đế chế có đất đai rộng nhất trong lịch sử loài người. Giả sử, Thành Cát Tư Hãn sống đủ lâu. Giả sử, lực lượng quân lính Mông Cổ đủ đông. Có lẽ người Mông Cổ đã chinh phục toàn bộ châu lục trên trái đất.
Các hiệp sĩ khắp một dải Châu Âu, những kỵ binh của các vương quốc hồi giáo, chiến binh hùng mạnh của Nga , binh lính đông đảo của Trung Quốc … Không nơi nào chống đỡ được vó ngựa của dân Mông Cổ. Nhưng vó ngựa Mông Cổ đã phải dừng bước trước quân đội nhà Trần. Cả ba lần tiến công Đại Việt, thì cả ba lần kỵ binh Mông Cổ bị đánh cho thảm bại, người ngã ngựa đổ, hoảng hốt ôm đầu chạy trốn trở về. Sau ba trận đại thắng, người đời xưng tụng khí thế chiến đấu vô song của quân dân nhà Trần thời ấy là "Hào khí Đông A". Từ đó, nhà Trần đã tạo nên một thiên anh hùng ca, viết ra một lịch sử huy hoàng của dân tộc Việt.
* * * * * * * * * * *
Trên điện chầu, tận mắt chứng kiến thế lực nhà Lý hủ bại, thế lực nhà Trần nổi lên như mặt trời giữa ngọ, Lý Hạo đã cảm thông cho Lý Sảm hơn rất nhiều. Bởi vì, dù có thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào đi chăng nữa, khi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như vầy, cũng chỉ còn cách buông tay, cho xuôi theo dòng nước mà thôi.
Hiện tại, hắn đang cầu khấn được quay về kiếp trước, làm lão đại ca về hưu, an phận thủ thường, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại. Làm lão đại ca, phải rồi, hắn là một đại ca, một ông trùm của thế giới ngầm trong kiếp trước. Hắn đã từng là một huyền thoại với hung danh vang dội, hắn đã từng sống trong những khốn cảnh tồi tệ vô cùng, vậy mà hắn vẫn đạp bước để đi tiếp, chẳng lẽ hắn lại có thể đầu hàng dễ dàng như thế sao.
Ý chí bất khuất là đức tính lớn nhất mà hắn có. Càng gặp chuyện khó khăn thì hắn càng kiên cường đối đầu với nó. Cổ nhân có câu “binh tới tướng ngăn, nước lên đắp đập”. Đúng là hiện giờ, hắn rất khó khăn, muốn làm gì cũng bó tay bó chân. Những tưởng muốn ngay tức thì chống lại thế lực hùng mạnh kia, đó là một suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không thể. Hắn tự đề tỉnh chính mình, đường dài mới biết ngựa hay, hắn sẽ không bao giờ chùn bước trước cường quyền.
Lúc bạn làm một việc gì đó hứng thú, vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Ngược lại, khi bạn làm một công việc nhàm chán, thì ôi thôi, thời gian sẽ kéo lê từng bước chậm chạm đến kinh người. Tương tự như Lý Hạo lúc này, hắn đang thực hiện một công việc hết sức nhàm chán. Hắn uể oải, nghệt mặt ra xem các quan viên đương triều ganh đua miệng lưỡi của nhau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng đã đến giờ kết thúc buổi chầu, Lý Hạo rất mau mải yêu cầu lão thái giám Lê Việt Tiến hô vang khẩu hiệu “bãi triều”, hắn cực kỳ mong muốn được thoát khỏi cái địa ngục trần gian này nhanh chừng nào hay chừng ấy.
Lý Hạo chán chường, chật vật vô cùng, nhưng kịch thì vẫn phải đóng. Hắn khoan thai, phất tay giống như đang đi dạo chơi ngắm cảnh, ung dung rời khỏi đại điện.Tiếp theo hắn được dẫn đến ngự thiện phòng, để lần đầu tiên trong đời được ăn bữa ăn hoàng tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.