Chương 59: Thục Phi Nguyễn Thị Thiên Kiều
sheepboy
19/12/2013
Vừa bước đến gần phòng, Lý Hạo đã nghe loáng thoáng tiếng mắng nhiếc từ
bên trong truyền ra. Đến bên cạnh cửa, hắn khựng lại vì nghe thấy từ
trong phòng truyền ra những âm thanh chửi bới hắn vô cùng thậm tệ.
“Tên khốn kiếp Lý Huệ Tông.”
Xoảng.
“Lý Huệ Tông đốn mạt.”
Phịch.
“Tên Lý Huệ Tông lăng nhăng.” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Rầm.
Lý Hạo ghé mắt sát cửa, dòm vào thì thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, đáng yêu đang chửi bới mình. Gương mặt nàng còn rất trẻ, có lẽ nàng đang ở tầm tuổi trăng tròn. Nàng có đôi môi dày mọng đỏ, khi nàng mở miệng hai vành môi khép lại thành hình chữ O cực kỳ hấp dẫn. Đôi tay trắng nõn của nàng không ngừng múa lên, theo mỗi điệu múa của nàng là một đồ vật bay vào không trung, vẽ một đường cong cong tuyệt đẹp sau đó đập vào vách tường, phát ra những thanh âm loảng xoảng.
“Cô bé ơi, có chuyện gì mà tức giận thế? Cứ tâm sự với bổn công tử là được rồi. Đập ly đập chén làm gì hả, chúng có tội tình nào đâu, toàn đồ tốt cả đấy, phí lắm. Trời ạ, cái bình đựng trà này phải cả mấy trăm lạng vàng chứ có ít ỏi gì. Ái a...” Lý Hạo hồn nhiên đi vào phòng, đến chỗ vách tường, cúi người nhặt mấy mảnh vỡ gần đó.
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp rất thô bạo, dùng chân đạp cực nhanh vào người Lý Hạo. Cô bé đang ấm ức trong lòng tìm người phát tiết cơn giận, đang không lại có một gã tào lao ở đâu vào phòng, rồi nói nhắng nói nhít. Nàng vốn tính nóng như lửa, vừa hung hăng đạp vừa mắng: "Cho ngươi chết nè, cho ngươi chết nè. Ngươi là ai? Thậm thà thậm thọt ở ngoài cửa, rồi lại nhảy vào phòng của ta nói vớ vẩn cái gì hả? Không đánh chết ngươi, ta sẽ không gọi mình là Thiên Kiều."
Ồ, tiểu mỹ nữ đáng yêu này dĩ nhiên là một con sư tử Hà Đông, trách không được vừa rồi lại có cảm giác quen thuộc đến thế, kiếp trước hắn có mười hai người vợ, mỗi người một tính cách khác nhau, làm sao mà không có một bà vợ nóng tính cơ chứ! Lý Hạo chắc lưỡi, thực không ngờ Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều bạo lực như vậy, xem ra người với tên không phải lúc nào cũng giống nhau.
“Ái a... cô bé làm cái gì thế? Sao lại đạp bổn công tử? Bổn công tử nhân hậu, tốt bụng, có lòng thương người, giúp cô bé nhặt mảnh vỡ như thế? Sao cô bé lại nhẫn tâm đánh người. Không có thiên lý mà. Cứu, cứu, cứu với.” Lý Hạo nhảy tránh sang một bên, buông lời cợt nhả.
Vớ được quyển sách đặt trên mặt bàn, Thiên Kiều ném luôn vào người Lý Hạo, mắng tiếp: “Ngươi dám đùa bỡn cả bổn cung? Gan to bằng trời rồi. Có tin bổn cung tru di cửu tộc nhà ngươi không hả?”
“Ha ha ha, không biết là gan ai to hơn đâu nhá. Gan của bổn công tử tuy chỉ bé bằng gan chuột thôi, nhưng không dễ vỡ đâu. Để xem những lời chửi đổng của nàng khi nãy mà truyền đến tai cha của nàng thì sẽ có chuyện vui gì xảy ra đây?” Lý Hạo lắc mình né quyển sách bay tới, cười nói.
“Hừ, ngươi dám, mà cho ngươi nói luôn đấy. Để xem cha của bổn cung dám làm gì bổn cung.” Hai tay Thiên Kiều chống nạnh, vênh mặt, lớn tiếng đáp.
Sai lầm rồi, nàng có sợ cha mình đâu mà đem ra dọa nạt, quả là thất sách. Cha Nguyễn Thị Thiên Kiều là võ tướng Nguyễn Hồng Phong, nắm giữ chức Nguyên súy. Ông sinh được mỗi một đứa con gái, nên chiều chuộng nàng hết mực, từ nhỏ đến lớn muốn gì được đó, nên mới tạo ra tính cách không sợ trời không sợ đất của nàng như hiện nay.
Lý Hạo tới cung Nguyễn Thị Thiên Kiều một phần nguyên nhân trong đó là vì Nguyễn Hồng Phong. Chỉ dựa vào một mình lực lượng của Đỗ Kính Tu để lật ngược tình thế thì quá khiên cưỡng. Nếu như dẹp được hết phản loạn, lúc ấy công đầu sẽ thuộc về gia tộc Đỗ Kính Tu, dùng cái gì để đền đáp xứng đáng công lao to lớn nhường ấy đây? Hay sẽ lại xuất hiện thêm một quyền thần mới, một quyền thần mang họ Đỗ. Tuy rằng Đỗ Kính Tu trung thành nhất mực, nhưng lão đã già yếu, ngày đại hạn đã không còn xa nữa, có ai chắc được rằng con cháu của lão sẽ không có kẻ lòng mang dã tâm, rắp tâm đen tối.
Hắn không hề muốn nhìn thấy viễn cảnh đó, và không muốn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi diệt sạch những công thần. Làm một vị vua hợp tiêu chuẩn phải biết cách tạo thế cân bằng giữa các thế lực, chứ không phải cứ thấy ai nguy hiểm là ra tay giết hại, diệt trừ. Nên hắn ra sức tìm kiếm và xây dựng thêm các lực lượng khác. Thời gian không chờ đợi ai, bây giờ mà bắt tay vào việc đào tào, huấn luyện đội ngũ hoàn toàn thuần phục bản thân, sẽ phải rất lâu đội ngũ ấy mới đạt đến trình độ như mong muốn. Hắn không thể chờ, chính vì vậy hắn phải tự tìm lực lượng có sẵn.
Những quan viên trung lập là điểm ngắm của hắn, trước kia hắn đã thuyết phục thành công Quý phi Đặng Phương Thảo. Thông qua nàng, hắn liên lạc với cha của nàng là quan gián nghị đại phu Đặng Tất Dung. Từ đó hắn đã biết thêm những người vẫn có lòng vì dân vì nước, nhưng chán ngán hoàng tộc, căm ghét hai gia tộc kia, nên họ chưa vạch rõ giới tuyến với bên nào cả.
Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong là người có tài thao lược, đức cao vọng trọng, uy tín rất lớn trong quân đội, vì xung đột với Đàm Dĩ Mông mà bị hắn chèn ép tới không còn đường phát triển lên cao nữa. Các quân đội tay chân thân tín của Nguyễn Hồng Phong, lần lượt bị Đàm Dĩ Mông chuyển sang các bộ phận khác, không còn đúng với sở trường của mình, thay thế vào mấy tên phế vật của gia tộc họ Đàm. Giờ đây Nguyễn Hồng Phong chỉ là một tướng lĩnh không quân, vây cánh đã bị Đàm Dĩ Mông chặt cho sạch sẽ. Ông biết thân phận mình không thể đối chọi với Đàm Dĩ Mông, nên khôn ngoan lùi bước, cam chịu cúi đầu.
Thời cơ tới, Nguyễn Hồng Phong gả con gái rượu vào hoàng cung, những mong tìm cơ hội phất cờ. Quan gián nghị đại phu Đặng Tất Dung nhìn thấy điểm ấy, mới chỉ rõ cho Lý Hạo biết. Lý Hạo sảng khoái đáp ứng, hắn cũng những mong tìm cơ hội phất cờ. Cờ đã nắm trong tay, có lẽ chỉ còn thiếu gió Đông.
“Tên khốn kiếp Lý Huệ Tông.”
Xoảng.
“Lý Huệ Tông đốn mạt.”
Phịch.
“Tên Lý Huệ Tông lăng nhăng.” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Rầm.
Lý Hạo ghé mắt sát cửa, dòm vào thì thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, đáng yêu đang chửi bới mình. Gương mặt nàng còn rất trẻ, có lẽ nàng đang ở tầm tuổi trăng tròn. Nàng có đôi môi dày mọng đỏ, khi nàng mở miệng hai vành môi khép lại thành hình chữ O cực kỳ hấp dẫn. Đôi tay trắng nõn của nàng không ngừng múa lên, theo mỗi điệu múa của nàng là một đồ vật bay vào không trung, vẽ một đường cong cong tuyệt đẹp sau đó đập vào vách tường, phát ra những thanh âm loảng xoảng.
“Cô bé ơi, có chuyện gì mà tức giận thế? Cứ tâm sự với bổn công tử là được rồi. Đập ly đập chén làm gì hả, chúng có tội tình nào đâu, toàn đồ tốt cả đấy, phí lắm. Trời ạ, cái bình đựng trà này phải cả mấy trăm lạng vàng chứ có ít ỏi gì. Ái a...” Lý Hạo hồn nhiên đi vào phòng, đến chỗ vách tường, cúi người nhặt mấy mảnh vỡ gần đó.
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp rất thô bạo, dùng chân đạp cực nhanh vào người Lý Hạo. Cô bé đang ấm ức trong lòng tìm người phát tiết cơn giận, đang không lại có một gã tào lao ở đâu vào phòng, rồi nói nhắng nói nhít. Nàng vốn tính nóng như lửa, vừa hung hăng đạp vừa mắng: "Cho ngươi chết nè, cho ngươi chết nè. Ngươi là ai? Thậm thà thậm thọt ở ngoài cửa, rồi lại nhảy vào phòng của ta nói vớ vẩn cái gì hả? Không đánh chết ngươi, ta sẽ không gọi mình là Thiên Kiều."
Ồ, tiểu mỹ nữ đáng yêu này dĩ nhiên là một con sư tử Hà Đông, trách không được vừa rồi lại có cảm giác quen thuộc đến thế, kiếp trước hắn có mười hai người vợ, mỗi người một tính cách khác nhau, làm sao mà không có một bà vợ nóng tính cơ chứ! Lý Hạo chắc lưỡi, thực không ngờ Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều bạo lực như vậy, xem ra người với tên không phải lúc nào cũng giống nhau.
“Ái a... cô bé làm cái gì thế? Sao lại đạp bổn công tử? Bổn công tử nhân hậu, tốt bụng, có lòng thương người, giúp cô bé nhặt mảnh vỡ như thế? Sao cô bé lại nhẫn tâm đánh người. Không có thiên lý mà. Cứu, cứu, cứu với.” Lý Hạo nhảy tránh sang một bên, buông lời cợt nhả.
Vớ được quyển sách đặt trên mặt bàn, Thiên Kiều ném luôn vào người Lý Hạo, mắng tiếp: “Ngươi dám đùa bỡn cả bổn cung? Gan to bằng trời rồi. Có tin bổn cung tru di cửu tộc nhà ngươi không hả?”
“Ha ha ha, không biết là gan ai to hơn đâu nhá. Gan của bổn công tử tuy chỉ bé bằng gan chuột thôi, nhưng không dễ vỡ đâu. Để xem những lời chửi đổng của nàng khi nãy mà truyền đến tai cha của nàng thì sẽ có chuyện vui gì xảy ra đây?” Lý Hạo lắc mình né quyển sách bay tới, cười nói.
“Hừ, ngươi dám, mà cho ngươi nói luôn đấy. Để xem cha của bổn cung dám làm gì bổn cung.” Hai tay Thiên Kiều chống nạnh, vênh mặt, lớn tiếng đáp.
Sai lầm rồi, nàng có sợ cha mình đâu mà đem ra dọa nạt, quả là thất sách. Cha Nguyễn Thị Thiên Kiều là võ tướng Nguyễn Hồng Phong, nắm giữ chức Nguyên súy. Ông sinh được mỗi một đứa con gái, nên chiều chuộng nàng hết mực, từ nhỏ đến lớn muốn gì được đó, nên mới tạo ra tính cách không sợ trời không sợ đất của nàng như hiện nay.
Lý Hạo tới cung Nguyễn Thị Thiên Kiều một phần nguyên nhân trong đó là vì Nguyễn Hồng Phong. Chỉ dựa vào một mình lực lượng của Đỗ Kính Tu để lật ngược tình thế thì quá khiên cưỡng. Nếu như dẹp được hết phản loạn, lúc ấy công đầu sẽ thuộc về gia tộc Đỗ Kính Tu, dùng cái gì để đền đáp xứng đáng công lao to lớn nhường ấy đây? Hay sẽ lại xuất hiện thêm một quyền thần mới, một quyền thần mang họ Đỗ. Tuy rằng Đỗ Kính Tu trung thành nhất mực, nhưng lão đã già yếu, ngày đại hạn đã không còn xa nữa, có ai chắc được rằng con cháu của lão sẽ không có kẻ lòng mang dã tâm, rắp tâm đen tối.
Hắn không hề muốn nhìn thấy viễn cảnh đó, và không muốn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi diệt sạch những công thần. Làm một vị vua hợp tiêu chuẩn phải biết cách tạo thế cân bằng giữa các thế lực, chứ không phải cứ thấy ai nguy hiểm là ra tay giết hại, diệt trừ. Nên hắn ra sức tìm kiếm và xây dựng thêm các lực lượng khác. Thời gian không chờ đợi ai, bây giờ mà bắt tay vào việc đào tào, huấn luyện đội ngũ hoàn toàn thuần phục bản thân, sẽ phải rất lâu đội ngũ ấy mới đạt đến trình độ như mong muốn. Hắn không thể chờ, chính vì vậy hắn phải tự tìm lực lượng có sẵn.
Những quan viên trung lập là điểm ngắm của hắn, trước kia hắn đã thuyết phục thành công Quý phi Đặng Phương Thảo. Thông qua nàng, hắn liên lạc với cha của nàng là quan gián nghị đại phu Đặng Tất Dung. Từ đó hắn đã biết thêm những người vẫn có lòng vì dân vì nước, nhưng chán ngán hoàng tộc, căm ghét hai gia tộc kia, nên họ chưa vạch rõ giới tuyến với bên nào cả.
Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong là người có tài thao lược, đức cao vọng trọng, uy tín rất lớn trong quân đội, vì xung đột với Đàm Dĩ Mông mà bị hắn chèn ép tới không còn đường phát triển lên cao nữa. Các quân đội tay chân thân tín của Nguyễn Hồng Phong, lần lượt bị Đàm Dĩ Mông chuyển sang các bộ phận khác, không còn đúng với sở trường của mình, thay thế vào mấy tên phế vật của gia tộc họ Đàm. Giờ đây Nguyễn Hồng Phong chỉ là một tướng lĩnh không quân, vây cánh đã bị Đàm Dĩ Mông chặt cho sạch sẽ. Ông biết thân phận mình không thể đối chọi với Đàm Dĩ Mông, nên khôn ngoan lùi bước, cam chịu cúi đầu.
Thời cơ tới, Nguyễn Hồng Phong gả con gái rượu vào hoàng cung, những mong tìm cơ hội phất cờ. Quan gián nghị đại phu Đặng Tất Dung nhìn thấy điểm ấy, mới chỉ rõ cho Lý Hạo biết. Lý Hạo sảng khoái đáp ứng, hắn cũng những mong tìm cơ hội phất cờ. Cờ đã nắm trong tay, có lẽ chỉ còn thiếu gió Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.