Chương 12: Mở cửa
Vương Hà
22/06/2015
Trong đầu tôi biết hôm nay là chủ nhật bởi vậy suýt chút nữa tôi đã làm theo ý định được đặt ra trước chính là ngủ nướng. Nếu không vì chút ký ức còn sót lại trong đầu tôi khi tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng tại một nơi có vẻ không quen mà cũng có vẻ quen này thì tôi đã tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Tôi bật dậy khiến chiếc chăn đáng lẽ ra không thể đắp trên người tôi tụt xuống đất. Tôi nhớ rồi, đây là nhà của Phạm Hòa và tôi đã ở cùng anh ấy suốt đêm qua sao?
Theo như trí nhớ của tôi thì đáng lẽ ra anh ta phải nằm ườn trên chiếc ghế sa lông đối diện chỗ tôi mới đúng. Tôi nhìn ngó xung quanh ngôi nhà vắng vẻ, nhặt chiếc chăn rơi dưới chân lên gấp gọn gàng rồi để lại trên ghế.
Buổi sáng trong vùng rừng núi này lạnh hơn tôi tưởng. Lửa trong lò sưởi thì đã tắt ngóm từ lâu còn tôi thì khoác trên mình một bộ áo ngủ dáng dài chẳng đủ để làm thân nhiệt mình tăng lên bao nhiêu. Bộ quần áo ướt sũng của tôi phơi từ đêm hôm qua cho tới giờ vẫn còn hơi ẩm. Tôi ước gì mình tìm lại được ba lô.
- Chào buổi sáng. Anh có trong nhà chứ?
Thật điên rồ khi tôi nghĩ đầu mình lại có thể nảy ra ý tưởng nhờ vả Phạm Hòa tìm lại ba lô. Lỡ miệng gọi anh ấy xong tôi mới bắt đầu hối hận, cũng may là chẳng có câu trả lời nào phảng phất bên tai tôi. Anh ấy không có ở đây. Chiếc máy tính để bàn trong phòng ăn vừa mới chuyển qua chế độ chờ khi tôi trông thấy. Chắc chắn tôi không thể mượn tạm để lướt mạng một chút bởi trên màn hình chờ hiện ô nhập mật khẩu trắng tinh.
Một phần vì thói quen, một phần cũng vì cái bụng đói meo mà tay tôi đã cậy tủ lạnh nhà người ta ra để dòm ngó. Tôi không tin vào mắt mình nữa, sữa tươi, lương khô và gói kẹo dẻo, tất cả đích thị là của tôi, chính xác chúng đều nằm trong ba lô du lịch mà tôi mang theo khi đi tới đây. Nếu mọi chuyện đang diễn ra đúng như tôi nghĩ thì chắc hẳn tôi sẽ trông thấy cái ba lô của mình ở nơi nào đó. Đúng thực, chiếc ba lô yêu dấu của tôi nằm ngay chân cầu thang trong nhà, tuy nó có bị dính chút bùn đất trông thật lấm lem bẩn thỉu nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, tôi lôi ngay ba lô vào phòng tắm để thay lấy một bộ quần áo đàng hoàng.
Giờ thì tôi có thể tự tin mở cửa hít thở không khí trong lành với chiếc áo thun dài tay đi với quần bò. Trông chẳng hợp thời trang cho lắm nhưng có cái để mặc đã là tốt lắm rồi.
Cơn gió lạnh ban sớm thổi bay mái tóc của tôi khi cánh cửa vừa hé mở:
- Cảm ơn anh vì…
Người vừa mở cửa không phải người mà tôi nghĩ. Tuy vậy, tôi không hề đánh tụt cảm xúc mà khi trông thấy anh cảm xúc của tôi lại nồng nhiệt hơn, xen lẫn một chút bất ngờ:
- Sao anh lại ở đây?
Quân đóng cửa lại, thả mình xuống chiếc ghế sa lông:
- Anh có rất nhiều lý do chính đáng để có mặt ở nhà thằng bạn mà. Còn em?
Nếu kể mọi chuyện cho anh nghe chắc sẽ rất mất thời gian bởi vậy tôi cố lược bớt nội dung câu chuyện mà tôi gặp phải:
- Em bị lạc khi lang thang trên núi. Rồi em gặp Phạm Hòa và được anh ấy dẫn tới đây.
Anh Quân cười khì:
- Vậy là em ngủ lại nhà cậu ta chứ không thèm gọi di động tới các trạm cứu hộ xung quanh vùng.
- Em cũng thấy bất tiện nhưng tại trời mưa. - Tôi nhớ lại cơn mưa mà mình run cầm cập. - Và thế là em quyết định ở lại nhân tiện kiếm chút thiện cảm với Phạm Hòa.
Dường như nụ cười đã tắt hẳn trên miệng Quân:
- Anh đoán là em kiếm được nhiều thiện cảm lắm rồi.
Tôi cười cợt, cố lảng tránh ánh mắt của anh:
- Phải. Em cũng không ngờ mình có thể làm được.
Chợt anh Quân đứng dậy, chống tay ngang hông:
- Kiếm thiện cảm xong rồi em vẫn muốn ở lại đây hay muốn quá giang anh về nhà nào.
Tôi nhún vai:
- Em còn sự lựa chọn khác sao?
- Đi thôi.
Anh Quân cầm giùm tôi chiếc ba lô. Còn tôi thì vẫn cố ngó nghiêng căn nhà lần cuối dù biết rằng Phạm Hòa không có mặt ở đây:
- Anh có thấy bạn anh đâu không. Em nghĩ mình nên chào anh ấy một tiếng trước khi rời khỏi đây.
- Cậu ta đã về Hà Nội rồi. - Quân khoác ba lô. - Tiếp tục tìm kiếm kẻ nhập hồn.
Tính cách Phạm Hòa thật quỷ quái, anh ấy chẳng nói câu nào cứ thế mà đi như vậy sao. Tôi rời khỏi ngôi nhà của anh với Quân mà thỉnh thoảng vẫn ngoái lại đằng sau để lưu giữ một phần tốt đẹp nào đó trong con người anh. Có khi nào lần tới gặp mặt tại thành phố anh sẽ lại trở thành Phạm Hòa mà tôi ghét cay ghét đắng không.
- Chuyện ở quán cà phê. - Anh Quân bắt chuyện. - Em nhất quyết không để anh chở về giống như anh đã làm em giận vậy. Nếu thực sự anh đã làm thế vậy cho anh xin lỗi nhé.
- Không đâu. - Nếu anh không đề cập đến chuyện này chắc tôi cũng quên mất mình đi trekking vì giận dỗi anh. - Em đâu có giận, em chỉ hơi hụt hẫng thôi.
- Nghe này. - Anh Quân dừng bước khiến tôi đang đi cũng phải đột ngột dừng lại. - Anh biết anh thật ngốc nghếch khi hôm đó không hiểu được câu nói của em. Giờ anh muốn em biết là anh cảm thấy thế nào mỗi khi trò chuyện với em, mỗi khi nhìn thấy em cười, mỗi khi nhìn em chìm sâu vào giấc ngủ. Anh cảm thấy rất tuyệt vời, cứ như cả thế giới xung quanh anh đang xoay chậm lại và nếu có thể anh muốn nó dừng hẳn luôn.
Đôi chân tôi như đang bám rễ xuống mặt đất, tôi cứ đứng im như vậy mà nghe anh nói, đôi mắt của anh cho tôi biết rằng đó là những lời nói từ tận đáy lòng. Tôi còn nhớ Linh có bảo rằng nó nhận thấy đời người thật ngắn ngủi sau khi nó bị Quang đập rách đầu. Điều gì chúng ta có thể chấp nhận thì hãy chấp nhận chứ đừng hờ hững để điều đó vụt qua. Tôi giận anh vì ngày hôm đó tôi đã có ý đề cập đến chuyện hẹn hò nhưng anh không hiểu. Giờ anh đã hiểu và anh bày tỏ lại với tôi tại sao tôi lại phải tiếp tục giận dỗi nữa.
- Em cũng muốn nói là… - Tôi ngập ngừng giây lát. - Em có cùng cảm xúc với anh.
Quân thả chiếc ba lô xuống đất. Anh bước tới gần tôi, gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi khuôn mặt của hai chúng tôi chỉ cách nhau tầm một đốt ngón tay. Tôi biết chuyện gì sắp xảy ra, anh sẽ hôn tôi, sau đó cả hai sẽ bày tỏ tấm lòng cho nhau nghe và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tương lai cứ phơi bày ra trước mắt tôi cho đến khi một bóng ma xuất hiện ngay sau lưng anh, rồi một bóng ma nữa ở gốc cây bên phải tôi, bên trái tôi, trên đầu tôi, những con ma ngập tràn khu rừng.
Tôi lùi lại phía sau, chân vấp phải hòn đá và té ngã xuống đất. Tôi đã mở cửa từ lúc nào mà mình không hay:
- Giúp em. Giúp em với.
- Khả Ngân. - Quân đỡ tôi dậy. - Em sao vậy, không khỏe ở đâu à.
- Các linh hồn. Họ…họ đang nhìn chằm chằm vào em.
Quân thốt lên:
- Trời ơi! Em đang trong trạng thái mở cửa.
Bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào trong trái tim tôi bỗng chuyển thành nỗi sợ. Tôi biết các linh hồn không thể làm gì mình nhưng trông thấy họ dường như tôi cảm nhận được cái chết bao trùm lấy bản thân. Chắc chắn trong lúc đối mặt với cô ả đó vì nghĩ mình sẽ chết chắc nên vô tình tôi đã tự mở cửa ra. Giờ tôi phải làm sao để đóng lại đây bởi tôi không dám tin mình sẽ sống tốt khi ngày nào cũng trông thấy các linh hồn lảng vảng trước mắt, lải nhải bên tai.
- Tập trung vào cuộc sống đi. - Quân lắc lắc người tôi. - Nhìn vào anh này, nhìn vào tình cảm của hai chúng ta em sẽ giải thoát bản thân khỏi sự chết chóc.
Tôi nghe anh, tôi vừa nhìn anh vừa khóc, tôi lấy tay gạt nước mắt rồi lại nhìn anh nhưng các linh hồn vẫn lảng vảng tại đó:
- Em không thể. Em xin lỗi, em không thể. Chỉ cho em cách nào đó đi, xin anh đấy.
Quân ôm chặt tôi bởi mấy giọt nước mắt khơi mào kia đã chuyển thành cơn khóc nức nở. Đầu tôi vang lên các tiếng than vãn, các tiếng chửi bới của những linh hồn. Anh vẫn không bỏ cuộc, vừa dẫn tôi rời khỏi khu rừng này, anh vừa tiếp tục gợi cho tôi các cách đóng cửa.
- Đừng nghĩ về những người đã mất. Thử nghĩ đến bạn của em, bố của em, tìm những ký ức nào đó thật mạnh mẽ vào.
Trong khi các linh hồn uốn lượn chung quanh, tôi lục lại quá khứ tìm kiếm những kỷ niệm mà tôi cho là đã khiến tôi hạnh phúc nhưng tôi chỉ thấy các hình ảnh của mẹ mà thôi. Điều đó càng khiến thế giới bên kia rộng mở hơn, thâm nhập vào tâm hồn tôi, rày vò tôi.
- Đợi anh chút. - Quân nhắm chặt mắt một lúc. - Anh sẽ mở cửa cùng em.
Khi mắt anh mở ra tôi mới thấy bình tâm hơn một chút. Anh nhìn các linh hồn đang bủa vây cả hai với vẻ tức giận. Tôi thấy các linh hồn ôm đầu, la hét rồi bay tán loạn đi nơi khác. Tôi đặt tay lên ngực, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình sao cho ổn định. Cảm giác khi nãy thật khủng khiếp.
- Tâm vận của chúng ta có thể khống chế cả các linh hồn. - Quân đặt tay lên thái dương. - Nhưng sẽ khiến đầu đau nhức hơn bình thường bởi tâm trí ta đang tác động tới thế giới bên kia.
Anh đã vì tôi mà chấp nhận mở cửa. Tôi không biết anh có thể đóng cửa một cách dễ dàng không nhưng anh đã khiến tôi cảm động. Sự rung động ấy giúp tôi có dũng khí mà chồm tới trao cho anh nụ hôn thật ngọt ngào. Anh cũng hôn lại tôi. Giữa khung cảnh tưởng chừng như chẳng có chút gì lãng mạn này chúng tôi đã có khoảnh khắc thật sự lãng mạn bên nhau.
- Em có giận anh không nếu anh nói cánh cửa của anh đã đóng lại rồi.
Tôi cau mày, không biết anh nói thật hay đùa:
- Sao anh biết được?
- Vì nụ hôn chân thật của cuộc sống. - Quân mỉm cười. - Còn em thì sao.
Tôi ngó quanh khu rừng, bốn bề lại yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Cửa đóng lại rồi.
Quân nắm tay tôi, nắm rất chặt:
- Có vội quá không khi anh muốn em trở thành bạn gái của anh ngay bây giờ.
- Vội vã chính là bản chất của tình yêu.
Nghe tôi nói vậy anh nhấc bổng tôi lên khiến tôi vô cùng thích thú. Hóa ra đây là cảm giác được yêu thương, cảm giác khiến tôi chỉ muốn thời gian ngưng đọng để được anh thương yêu nhiều hơn nữa.
Anh đưa tôi ra ga tàu để lên đường về thành phố, suốt cả chặng đường hai bàn tay của chúng tôi cứ nắm chặt lấy nhau cứ như mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều thật vô giá. Tôi không muốn ngày nghỉ cuối cùng trước khi nhập học lại chỉ là ngồi ngủ chục tiếng trên tàu cho tới khi đến ga đích rồi về nhà lại nằm ườn ra giường để ngủ vì mệt mỏi. Tôi muốn ở bên anh lâu hơn một chút thế nên tôi quyết định cùng anh ngồi ngắm đoàn người tất bật qua lại trong ga trọn một ngày, canh giờ sao cho khi tàu vừa về đến nơi đã là đêm tối, khi ấy tôi có thể lên giường ngủ tới sáng mai mà không thấy nuối tiếc.
Quân thì thầm vào tai tôi:
- Thú thực với em khi anh biết em đã ngủ ở nhà Phạm Hòa anh thấy ghen đấy.
- Hóa ra đó là bộ mặt của anh khi ghen à? - Tôi vuốt mái tóc của anh. - Khi đó anh nhăn nhó trông rất khó coi.
- Vậy cậu ta không làm gì em chứ. - Quân nói như thể anh vẫn còn ghen tức. - Bộ đồ ngủ đó dễ gây hiểu lầm lắm.
- Em cũng thấy thật may mắn khi Phạm Hòa không làm gì em. - Tôi thở phào. - Anh từng nói với em rằng con người trước kia của anh ấy không phải là một tên khốn. Em nghĩ rằng đêm qua mình đã được trông thấy con người đó rồi.
- Đó là ngôi nhà cậu ấy lớn lên từ nhỏ cùng gia đình. - Quân nói. - Vì gia đình mà cậu ấy thành ra như vậy cũng vì gia đình với những kỷ niệm phảng phất trong ngôi nhà mà cậu ấy không muốn mình là một tên khốn khi trở về đó.
Tôi nói ra thắc mắc vướng bận khá lâu trong lòng:
- Anh có nghĩ ngày mai hoặc ngày kia chúng ta bất chợt gặp anh ấy lại trông thấy một Phạm Hòa đểu cáng không. Thật sự em thích con người anh ấy như đêm qua hơn.
- Em có muốn tìm hiểu không? - Quân mỉm cười. - Chứ ngồi đây thắc mắc đâu giải quyết được việc gì.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
- Anh đang mời em vào biệt thự bằng một câu nói đầy ẩn ý đó à?
- Đồng ý hay không? - Quân nhăn mặt. - Em có quyền lựa chọn mà, anh không bao giờ ép buộc em đâu.
- Đồng ý. - Tôi cười. - Em trả lời có nhanh quá không?
- Rất nhanh. - Anh chẹp miệng. - Anh có vinh dự được biết lý do em trả lời siêu tốc như vậy không?
Tôi lại trả lời anh rất nhanh:
- Em biết kẻ thích nhập hồn vào xác chết vẫn đang quanh quẩn đâu đó ngoài kia, có khi giờ hắn đã nhập vào ai đó và đang đi lại trước mắt chúng ta không chừng. Em cũng biết dù em cứ phủ nhận thì em vẫn là một người ngoại cảm, em có thể học được tâm vận, em có thể chống lại cái tên tâm thần đó nếu có bắt gặp hắn lần nữa chứ không chỉ là gây hấn với hắn vài câu rồi đứng chờ chết.
- Em thú nhận mình nói dối anh đúng không. - Quân nhéo má tôi. - Hôm qua em đâu có đi lạc mà chạm trán với tên đó rồi được Phạm Hòa cứu về.
Tôi phì cười:
- Bị anh phát hiện rồi. Em không muốn nói dối anh, em chỉ không muốn anh phải lo lắng thôi. Khi đó trán anh lại nhăn nhó như lúc này.
Quân thơm lên má tôi, ngay chỗ anh vừa nhéo khiến tôi đau nhói:
- Khi đó anh vẫn chưa phải bạn trai em nên chuyện này xí xóa đi. Nhưng từ giờ đừng nói dối anh khi em gặp tai nạn. Tất nhiên anh sẽ lo lắng có điều biết được mình không phải là người tới cứu em anh còn bực bội hơn.
- Được rồi. - Tôi mỉm cười. - Em hứa từ bây giờ sẽ tâm sự với bạn trai của mình mọi vấn đề.
Tôi tựa đầu vào vai anh còn anh dang rộng cánh tay của mình ôm chặt lấy tôi và chúng tôi cứ ngồi như vậy cho tới khi chuyến tàu cuối cùng khởi hành. Tôi cùng anh ngồi cạnh nhau, đúng như những gì tôi muốn vào ngày hôm trước. Tuy không được cùng anh tới vùng núi này nhưng lại được cùng anh trở về. Đó thực là may mắn.
Khi tàu khởi động, tôi áp mặt vào kính cửa nhìn khung cảnh Lào Cai một lần cuối cùng. Bỗng tôi trông thấy một vài linh hồn lảng vảng trong ga. Tôi nín thinh, không dám la lên, không dám sợ hãi bởi tôi hiểu cánh cửa tâm linh của tôi chưa hề được đóng ngay cả khi tôi có một nụ hôn ngọt ngào với anh.
Quân ngước mắt ra kính cửa:
- Em thấy người quen à?
- Không. - Tôi dụi đầu vào người anh. - Không thấy gì cả.
*** Sau vài tiếng đồng hồ tìm kiếm trên mạng với từ khóa “trăng non” Phạm Hòa vẫn chỉ thu thập được chừng ấy kiến thức mà anh đã có suốt mấy ngày nghiên cứu vừa qua. Nói cách khác, anh đang dậm chân tại chỗ.
Di động của anh rung rần rần trên mặt bàn. Anh toan ném nó ra chỗ khác nhưng đó là cuộc gọi của tiến sĩ, bất lắm anh đành nghe vậy.
- Nhìn đồng hồ trước khi gọi cho tôi nhé.
- Tôi mừng vì cậu bắt máy rất nhanh. Nghe đây, tôi đang cầm trên tay một cuốn sách cổ của những nhà ngoại cảm đời trước. Và đoán xem, tôi tìm thấy một vài dòng khá là thú vị đấy. - Tiến sỹ cười thích thú.
- Bí kíp tán tỉnh hay gì?
- Dám chắc các nhà ngoại cảm đời trước không lăng nhăng như cậu. Vào vấn đề chính nhé, vì chúng ta quá quan tâm đến mặt trăng trong từ “trăng non” nên bỏ qua một số hiện tượng thiên văn thú vị xảy ra bởi nó. - Tiến sỹ nói.
- Trăng non, nhật thực. - Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. - Tôi biết mình cần tìm ai rồi.
- Mong cậu sớm mời được cô ấy tới biệt thự bởi chúng ta cần biết chính xác thời điểm xảy ra nhật thực. Dòng chữ mà tôi xem được nguyên văn như sau: Không có sự hiện diện của mặt trăng, không còn ánh sáng của mặt trời. Cánh cửa giữa hai thế giới sẽ bị bao trùm bởi bóng tối.
- Ồ, hay rồi đây. Thằng ngu nào sắp được hồi sinh bởi lỗ hổng của tự nhiên vậy.
- Tôi biết hắn. Tôi chỉ không biết tại sao hắn muốn thông báo cho chúng ta về nhật thực. Chúng ta là những cánh cổng liên kết hai thế giới. Cho dù hắn có ý đồ gì đi chăng nữa chúng ta cũng cần phải thay mặt tự nhiên ngăn không cho phép hồi sinh xảy ra.
Phạm Hòa gác máy sau khi cuộc nói chuyện của anh với tiến sĩ kết thúc. Anh tới bên Khả Ngân, đắp lại tấm chăn cô ấy làm rơi xuống đất sau vài lần giãy giụa khi đang say giấc, kéo lại chiếc áo ngủ trễ xuống vai anh cho cô mượn và anh cho rằng mình cần tìm lại cho cô chiếc ba lô nằm đâu đó trong rừng. Cứ mặc bộ đồ ngủ này tới sáng e rằng cô sẽ chết vì lạnh.
Anh rời khỏi căn nhà, lần theo đường cũ dẫn ra ngọn thác lớn mong rằng sẽ tìm được chiếc ba lô nằm đâu đó trên đường mà anh đi qua. Không khó cho lắm khi Phạm Hòa tìm thấy ba lô của Khả Ngân bên ngọn thác, anh đoán vì trời mưa nên chẳng có tên trộm nào hoạt động suốt đêm qua hoặc vì cái ba lô của cô quá xấu.
Khoác chiếc ba lô lên vai anh quay trở về và bắt gặp Quân đang đứng trước hiên nhà:
- Tôi nói ả đó cắn lưỡi rồi, cậu không tin nên đến kiểm xác à.
- Đúng. - Quân gật gù. - Mình cho rằng cậu nhất thời nóng nảy nên giết cô ta như lúc cậu cắt cổ Quang trong ngôi nhà hoang đó.
- Thằng đần đó tự vẫn và cô ả kia cũng tự vẫn. Chấm hết. - Phạm Hòa trừng mắt. - Tiến sĩ cần giữ hắn còn sống để tra hỏi thông tin. Tôi chẳng ngu như cậu nghĩ đâu.
- Mình không bảo cậu ngu, mà mình bảo cậu quá nóng nảy. - Quân bước xuống hiên nhà, nhìn qua cái xác cô ả bị trói ở gốc cây. - Mỗi hành động mà cậu làm đều chứng tỏ cái sự nóng nảy của cậu. - Bất chợt Quân lao tới đánh một cú thật mạnh vào mặt Phạm Hòa khiến anh suýt ngã xuống đất. - Cứ cho là tôi có lỗi trong việc xảy ra đêm đó đi nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Nói đi, cậu đã làm gì Khả Ngân hả. Chuốc thuốc mê? Khiến cô ấy nằm ngủ say sưa trong nhà cậu còn cậu thì tha hồ làm những việc thô bỉ mà cậu thích.
- Chết tiệt! - Phạm Hòa ném chiếc ba lô của Khả Ngân vào người Quân. - Tao chỉ cứu cô ấy khỏi tay kẻ nhập hồn và để cô ấy ngủ nhờ vì trời mưa, còn giờ tao đang tìm lại hành lý thất lạc cho cô ấy đó.
- Sau tất cả những chuyện cậu đã làm với cô ấy? - Quân cười cợt. - Tôi không tin đâu. Tôi cấm cậu lại gần cô ấy thêm một lần nào nữa.
- Mày có quyền à? - Phạm Hòa nổi giận. - Mày là chồng cô ấy? Bố cô ấy? Tao không biết nữa, nói cho tao nghe đi mày là cái thá gì?
- Chắc cậu không biết cô ấy và tôi đều có tình cảm với nhau. - Quân nói. - Nếu cậu còn coi tôi là bạn thì đừng cư xử như một tên khốn nữa.
- Cô ấy thích mày. - Phạm Hòa hướng đôi mắt xám về phía căn nhà của anh. - Hồi nào?
- Sau khi cậu nhục mạ cô ấy ở bậc cầu thang. - Quân vuốt mặt. - Cô ấy đau đớn, cô ấy cần dựa vào ai đó, và cô ấy chọn tôi.
Phạm Hòa nhếch mép lên cười rồi bỏ đi:
- Giờ tao có việc gấp phải đi làm. Vì không có thời gian đôi co với mày nên tao chỉ nói ngắn gọn thôi, khi nào đeo được nhẫn cưới vào tay cô ấy hẵng ra mặt đuổi cổ tao đi nhé.
Quân nghiến răng:
- Khả Ngân không như mấy cô ả cậu hay quấn quít trong quán bar nên đừng có xếp cô ấy vào danh sách qua đêm của cậu.
Phạm Hòa ngoái đầu lại:
- Quên chưa dặn mày. Tỷ lệ hẹn hò lâu dài của thiếu niên hiện giờ thấp lắm. Cố gắng trân trọng từng giây phút ở bên Khả Ngân trước khi cô ấy hẹn hò với anh chàng nào khác. Như tao chẳng hạn.
Vô cùng đắc chí khi chọc tức được Quân, anh vừa đi vừa huýt sáo trong khi đang xác định địa điểm cần tới trên bản đồ định vị của di động.
- Ngôi nhà nhỏ trong ngõ Tạm Thương. Mình ghét cô ta.
Phạm Hòa nhanh chóng ra ga đi tàu về thành phố. Anh tìm đúng dãy ghế hôm qua mình cùng Khả Ngân ngồi để chiêm ngưỡng cảnh vật qua cánh cửa kính. Nhìn những linh hồn vảng vất trong nhà ga anh khẽ mỉm cười. Cánh cửa giữa hai thế giới của anh đã luôn để trong trạng thái mở từ rất lâu, lâu tới nỗi anh chẳng nhớ lần đầu mình trông thấy các linh hồn là khi nào. Chưa bao giờ anh đóng cửa dù chỉ là một lần nên anh quá đỗi quen thuộc với các linh hồn và cả họ cũng thế. Ở thế giới bên kia các linh hồn đã cho anh vào danh sách cần xa lánh bởi Phạm Hòa rất thích dùng tâm vận tra tấn họ, đối với anh làm như vậy để luyện tập và nâng cao khả năng của mình. Dường như anh là một nhà ngoại cảm hiếm hoi sống chung với cả con người và hồn ma. Tuy sống như vậy đã quen nhưng anh mong rằng một ngày nào đó cánh cửa của anh có thể đóng lại, một ngày nào đó anh không cần phải nghe tiếng rên rỉ của các linh hồn mới, một ngày nào đó anh có thể tìm ra khoảnh khắc chân thực của cuộc sống giúp anh đóng cánh cửa này lại.
Tầm ba giờ chiều cùng ngày, Phạm Hòa mới về đến thành phố. Anh bắt một chiếc taxi tới ngõ Tạm Thương ngay mà chẳng cần ngơi nghỉ. Đó là một con ngõ vô cùng nhỏ ngay giữa lòng phố cổ.
Tới đầu ngõ, anh ung dung bước vào ngôi nhà chật hẹp bị ép giữa những ngôi nhà vuông vức khác. Trông nó giống như chiếc bánh kẹp thịt vậy có điều nhìn bề ngoài bánh kẹp thịt hấp dẫn hơn nhiều. Đang ngước mắt nhìn thứ kiến trúc cổ xưa này anh bị la mắng bởi một người phụ nữ có mái tóc đỏ rực, trông khuôn mặt đầy vẻ chua ngoa:
- Muốn ăn nem chua rán thì quay lại vào lúc năm giờ chiều nhé.
- Ồ, không, quý cô. - Phạm Hòa đứng chắn cửa nhà cô ta. - Tôi tới để “ăn cô” đấy.
- Trời ơi! Phạm Hòa. - Cô ta hét lên, chạy vào trong nhà bới tìm thứ vũ khí nào đó có thể dùng để tấn công kẻ khác nhưng cô ta chỉ tìm thấy cái giẻ lau nhà. - Tiếng xấu của anh bay khắp nơi đấy. Anh cần gì ở tôi hả.
- Tôi không nghĩ mình nổi tiếng như vậy. - Phạm Hòa cười nửa miệng. Anh dùng tâm vận kéo chân cô ta khiến cô ta ngã nhào ra đất. - Bởi tôi chỉ là một anh chàng quyến rũ ưa bạo lực thôi.
- Đồ bệnh hoạn! - Cô ta chửi rủa. - Cứ thử động đến tôi xem. Tôi sẽ không cho anh biết điều gì hết.
Phạm Hòa chớp chớp mắt:
- Sao cô nghĩ tôi cần biết điều gì ở cô.
- Tôi đoán vậy. - Cô ta mỉm cười. - Và hình như tôi đoán đúng rồi.
- Thôi nào, cô em. - Phạm Hòa thả người xuống ghế, rót một ngụm nước uống giải khát. - Biệt thự cần một nhà chiêm tinh giúp đỡ. Cô sẽ nhấc mông lên và theo tôi về hay để tôi bẻ gãy chân của cô rồi vác cô đi đây.
- Hoặc tao sẽ cướp cô ta trước khi mày chưa kịp làm gì cả.
Một người đàn ông thân hình vạm vỡ xông vào nhà hất văng Phạm Hòa bằng tâm vận. Hắn mau chóng lôi nhà chiêm tinh kia ra ngoài mặc cho cô ta gào thét. Với cái thân thể luyện đòn quá nhuần của mình, Phạm Hòa bật dậy đẩy người đàn ông kia vào tường, anh túm chặt gáy của hắn liên tục dập đầu hắn xuống đất.
- Chạy mau! Đừng có để hắn tóm được cô.
- Rốt cuộc có chuyện quái gì xảy ra với lũ ngoại cảm các người thế. - Cô ta bưng mặt sợ hãi. - Tôi sẽ gọi cảnh sát.
- Rất vui lòng. - Phạm Hòa nhăn nhở. - Cô cần tôi giúp gì không?
Mải nhìn cô ta bấm máy di động mà Phạm Hòa bị hắn quật ngã xuống đất. Anh nhanh tay thọc ngón tay của mình xuyên qua mắt hắn trước khi hắn kịp dùng tâm vận xé anh ra làm hai:
- Tao đánh giá cao cái xác mới mà mày nhập vào đấy.
Hắn kêu la trong đau đớn khi đôi mắt bị Phạm Hòa chọc cho mù lòa. Biết chuyến nhập hồn lần này sẽ chẳng thu được kết quả khả quan, hắn lại dùng trò cũ, đập đầu vào tường tự vẫn để được giải thoát.
- Cái quái gì vậy. - Cô ta hoảng sợ. - Tôi không biết làm cách nào nhưng anh mau lôi cái xác ra khỏi nhà tôi. Ngay!
- Biết rồi.
Anh cằn nhằn, rồi lôi ngay di động ra bắt liên lạc với tiến sĩ:
- Tôi biết thằng kia báo tin “trăng non” cho anh để làm gì rồi. Hắn muốn lợi dụng chúng ta để tìm một nhà chiêm tinh.
Phạm Hòa dùng đôi mắt đáng sợ dòm thẳng mặt cô ta:
- Khuyên cô nhé, ngồi nguyên trong nhà đợi tôi đi chôn cái xác này.
Theo như trí nhớ của tôi thì đáng lẽ ra anh ta phải nằm ườn trên chiếc ghế sa lông đối diện chỗ tôi mới đúng. Tôi nhìn ngó xung quanh ngôi nhà vắng vẻ, nhặt chiếc chăn rơi dưới chân lên gấp gọn gàng rồi để lại trên ghế.
Buổi sáng trong vùng rừng núi này lạnh hơn tôi tưởng. Lửa trong lò sưởi thì đã tắt ngóm từ lâu còn tôi thì khoác trên mình một bộ áo ngủ dáng dài chẳng đủ để làm thân nhiệt mình tăng lên bao nhiêu. Bộ quần áo ướt sũng của tôi phơi từ đêm hôm qua cho tới giờ vẫn còn hơi ẩm. Tôi ước gì mình tìm lại được ba lô.
- Chào buổi sáng. Anh có trong nhà chứ?
Thật điên rồ khi tôi nghĩ đầu mình lại có thể nảy ra ý tưởng nhờ vả Phạm Hòa tìm lại ba lô. Lỡ miệng gọi anh ấy xong tôi mới bắt đầu hối hận, cũng may là chẳng có câu trả lời nào phảng phất bên tai tôi. Anh ấy không có ở đây. Chiếc máy tính để bàn trong phòng ăn vừa mới chuyển qua chế độ chờ khi tôi trông thấy. Chắc chắn tôi không thể mượn tạm để lướt mạng một chút bởi trên màn hình chờ hiện ô nhập mật khẩu trắng tinh.
Một phần vì thói quen, một phần cũng vì cái bụng đói meo mà tay tôi đã cậy tủ lạnh nhà người ta ra để dòm ngó. Tôi không tin vào mắt mình nữa, sữa tươi, lương khô và gói kẹo dẻo, tất cả đích thị là của tôi, chính xác chúng đều nằm trong ba lô du lịch mà tôi mang theo khi đi tới đây. Nếu mọi chuyện đang diễn ra đúng như tôi nghĩ thì chắc hẳn tôi sẽ trông thấy cái ba lô của mình ở nơi nào đó. Đúng thực, chiếc ba lô yêu dấu của tôi nằm ngay chân cầu thang trong nhà, tuy nó có bị dính chút bùn đất trông thật lấm lem bẩn thỉu nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, tôi lôi ngay ba lô vào phòng tắm để thay lấy một bộ quần áo đàng hoàng.
Giờ thì tôi có thể tự tin mở cửa hít thở không khí trong lành với chiếc áo thun dài tay đi với quần bò. Trông chẳng hợp thời trang cho lắm nhưng có cái để mặc đã là tốt lắm rồi.
Cơn gió lạnh ban sớm thổi bay mái tóc của tôi khi cánh cửa vừa hé mở:
- Cảm ơn anh vì…
Người vừa mở cửa không phải người mà tôi nghĩ. Tuy vậy, tôi không hề đánh tụt cảm xúc mà khi trông thấy anh cảm xúc của tôi lại nồng nhiệt hơn, xen lẫn một chút bất ngờ:
- Sao anh lại ở đây?
Quân đóng cửa lại, thả mình xuống chiếc ghế sa lông:
- Anh có rất nhiều lý do chính đáng để có mặt ở nhà thằng bạn mà. Còn em?
Nếu kể mọi chuyện cho anh nghe chắc sẽ rất mất thời gian bởi vậy tôi cố lược bớt nội dung câu chuyện mà tôi gặp phải:
- Em bị lạc khi lang thang trên núi. Rồi em gặp Phạm Hòa và được anh ấy dẫn tới đây.
Anh Quân cười khì:
- Vậy là em ngủ lại nhà cậu ta chứ không thèm gọi di động tới các trạm cứu hộ xung quanh vùng.
- Em cũng thấy bất tiện nhưng tại trời mưa. - Tôi nhớ lại cơn mưa mà mình run cầm cập. - Và thế là em quyết định ở lại nhân tiện kiếm chút thiện cảm với Phạm Hòa.
Dường như nụ cười đã tắt hẳn trên miệng Quân:
- Anh đoán là em kiếm được nhiều thiện cảm lắm rồi.
Tôi cười cợt, cố lảng tránh ánh mắt của anh:
- Phải. Em cũng không ngờ mình có thể làm được.
Chợt anh Quân đứng dậy, chống tay ngang hông:
- Kiếm thiện cảm xong rồi em vẫn muốn ở lại đây hay muốn quá giang anh về nhà nào.
Tôi nhún vai:
- Em còn sự lựa chọn khác sao?
- Đi thôi.
Anh Quân cầm giùm tôi chiếc ba lô. Còn tôi thì vẫn cố ngó nghiêng căn nhà lần cuối dù biết rằng Phạm Hòa không có mặt ở đây:
- Anh có thấy bạn anh đâu không. Em nghĩ mình nên chào anh ấy một tiếng trước khi rời khỏi đây.
- Cậu ta đã về Hà Nội rồi. - Quân khoác ba lô. - Tiếp tục tìm kiếm kẻ nhập hồn.
Tính cách Phạm Hòa thật quỷ quái, anh ấy chẳng nói câu nào cứ thế mà đi như vậy sao. Tôi rời khỏi ngôi nhà của anh với Quân mà thỉnh thoảng vẫn ngoái lại đằng sau để lưu giữ một phần tốt đẹp nào đó trong con người anh. Có khi nào lần tới gặp mặt tại thành phố anh sẽ lại trở thành Phạm Hòa mà tôi ghét cay ghét đắng không.
- Chuyện ở quán cà phê. - Anh Quân bắt chuyện. - Em nhất quyết không để anh chở về giống như anh đã làm em giận vậy. Nếu thực sự anh đã làm thế vậy cho anh xin lỗi nhé.
- Không đâu. - Nếu anh không đề cập đến chuyện này chắc tôi cũng quên mất mình đi trekking vì giận dỗi anh. - Em đâu có giận, em chỉ hơi hụt hẫng thôi.
- Nghe này. - Anh Quân dừng bước khiến tôi đang đi cũng phải đột ngột dừng lại. - Anh biết anh thật ngốc nghếch khi hôm đó không hiểu được câu nói của em. Giờ anh muốn em biết là anh cảm thấy thế nào mỗi khi trò chuyện với em, mỗi khi nhìn thấy em cười, mỗi khi nhìn em chìm sâu vào giấc ngủ. Anh cảm thấy rất tuyệt vời, cứ như cả thế giới xung quanh anh đang xoay chậm lại và nếu có thể anh muốn nó dừng hẳn luôn.
Đôi chân tôi như đang bám rễ xuống mặt đất, tôi cứ đứng im như vậy mà nghe anh nói, đôi mắt của anh cho tôi biết rằng đó là những lời nói từ tận đáy lòng. Tôi còn nhớ Linh có bảo rằng nó nhận thấy đời người thật ngắn ngủi sau khi nó bị Quang đập rách đầu. Điều gì chúng ta có thể chấp nhận thì hãy chấp nhận chứ đừng hờ hững để điều đó vụt qua. Tôi giận anh vì ngày hôm đó tôi đã có ý đề cập đến chuyện hẹn hò nhưng anh không hiểu. Giờ anh đã hiểu và anh bày tỏ lại với tôi tại sao tôi lại phải tiếp tục giận dỗi nữa.
- Em cũng muốn nói là… - Tôi ngập ngừng giây lát. - Em có cùng cảm xúc với anh.
Quân thả chiếc ba lô xuống đất. Anh bước tới gần tôi, gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi khuôn mặt của hai chúng tôi chỉ cách nhau tầm một đốt ngón tay. Tôi biết chuyện gì sắp xảy ra, anh sẽ hôn tôi, sau đó cả hai sẽ bày tỏ tấm lòng cho nhau nghe và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tương lai cứ phơi bày ra trước mắt tôi cho đến khi một bóng ma xuất hiện ngay sau lưng anh, rồi một bóng ma nữa ở gốc cây bên phải tôi, bên trái tôi, trên đầu tôi, những con ma ngập tràn khu rừng.
Tôi lùi lại phía sau, chân vấp phải hòn đá và té ngã xuống đất. Tôi đã mở cửa từ lúc nào mà mình không hay:
- Giúp em. Giúp em với.
- Khả Ngân. - Quân đỡ tôi dậy. - Em sao vậy, không khỏe ở đâu à.
- Các linh hồn. Họ…họ đang nhìn chằm chằm vào em.
Quân thốt lên:
- Trời ơi! Em đang trong trạng thái mở cửa.
Bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào trong trái tim tôi bỗng chuyển thành nỗi sợ. Tôi biết các linh hồn không thể làm gì mình nhưng trông thấy họ dường như tôi cảm nhận được cái chết bao trùm lấy bản thân. Chắc chắn trong lúc đối mặt với cô ả đó vì nghĩ mình sẽ chết chắc nên vô tình tôi đã tự mở cửa ra. Giờ tôi phải làm sao để đóng lại đây bởi tôi không dám tin mình sẽ sống tốt khi ngày nào cũng trông thấy các linh hồn lảng vảng trước mắt, lải nhải bên tai.
- Tập trung vào cuộc sống đi. - Quân lắc lắc người tôi. - Nhìn vào anh này, nhìn vào tình cảm của hai chúng ta em sẽ giải thoát bản thân khỏi sự chết chóc.
Tôi nghe anh, tôi vừa nhìn anh vừa khóc, tôi lấy tay gạt nước mắt rồi lại nhìn anh nhưng các linh hồn vẫn lảng vảng tại đó:
- Em không thể. Em xin lỗi, em không thể. Chỉ cho em cách nào đó đi, xin anh đấy.
Quân ôm chặt tôi bởi mấy giọt nước mắt khơi mào kia đã chuyển thành cơn khóc nức nở. Đầu tôi vang lên các tiếng than vãn, các tiếng chửi bới của những linh hồn. Anh vẫn không bỏ cuộc, vừa dẫn tôi rời khỏi khu rừng này, anh vừa tiếp tục gợi cho tôi các cách đóng cửa.
- Đừng nghĩ về những người đã mất. Thử nghĩ đến bạn của em, bố của em, tìm những ký ức nào đó thật mạnh mẽ vào.
Trong khi các linh hồn uốn lượn chung quanh, tôi lục lại quá khứ tìm kiếm những kỷ niệm mà tôi cho là đã khiến tôi hạnh phúc nhưng tôi chỉ thấy các hình ảnh của mẹ mà thôi. Điều đó càng khiến thế giới bên kia rộng mở hơn, thâm nhập vào tâm hồn tôi, rày vò tôi.
- Đợi anh chút. - Quân nhắm chặt mắt một lúc. - Anh sẽ mở cửa cùng em.
Khi mắt anh mở ra tôi mới thấy bình tâm hơn một chút. Anh nhìn các linh hồn đang bủa vây cả hai với vẻ tức giận. Tôi thấy các linh hồn ôm đầu, la hét rồi bay tán loạn đi nơi khác. Tôi đặt tay lên ngực, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình sao cho ổn định. Cảm giác khi nãy thật khủng khiếp.
- Tâm vận của chúng ta có thể khống chế cả các linh hồn. - Quân đặt tay lên thái dương. - Nhưng sẽ khiến đầu đau nhức hơn bình thường bởi tâm trí ta đang tác động tới thế giới bên kia.
Anh đã vì tôi mà chấp nhận mở cửa. Tôi không biết anh có thể đóng cửa một cách dễ dàng không nhưng anh đã khiến tôi cảm động. Sự rung động ấy giúp tôi có dũng khí mà chồm tới trao cho anh nụ hôn thật ngọt ngào. Anh cũng hôn lại tôi. Giữa khung cảnh tưởng chừng như chẳng có chút gì lãng mạn này chúng tôi đã có khoảnh khắc thật sự lãng mạn bên nhau.
- Em có giận anh không nếu anh nói cánh cửa của anh đã đóng lại rồi.
Tôi cau mày, không biết anh nói thật hay đùa:
- Sao anh biết được?
- Vì nụ hôn chân thật của cuộc sống. - Quân mỉm cười. - Còn em thì sao.
Tôi ngó quanh khu rừng, bốn bề lại yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Cửa đóng lại rồi.
Quân nắm tay tôi, nắm rất chặt:
- Có vội quá không khi anh muốn em trở thành bạn gái của anh ngay bây giờ.
- Vội vã chính là bản chất của tình yêu.
Nghe tôi nói vậy anh nhấc bổng tôi lên khiến tôi vô cùng thích thú. Hóa ra đây là cảm giác được yêu thương, cảm giác khiến tôi chỉ muốn thời gian ngưng đọng để được anh thương yêu nhiều hơn nữa.
Anh đưa tôi ra ga tàu để lên đường về thành phố, suốt cả chặng đường hai bàn tay của chúng tôi cứ nắm chặt lấy nhau cứ như mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều thật vô giá. Tôi không muốn ngày nghỉ cuối cùng trước khi nhập học lại chỉ là ngồi ngủ chục tiếng trên tàu cho tới khi đến ga đích rồi về nhà lại nằm ườn ra giường để ngủ vì mệt mỏi. Tôi muốn ở bên anh lâu hơn một chút thế nên tôi quyết định cùng anh ngồi ngắm đoàn người tất bật qua lại trong ga trọn một ngày, canh giờ sao cho khi tàu vừa về đến nơi đã là đêm tối, khi ấy tôi có thể lên giường ngủ tới sáng mai mà không thấy nuối tiếc.
Quân thì thầm vào tai tôi:
- Thú thực với em khi anh biết em đã ngủ ở nhà Phạm Hòa anh thấy ghen đấy.
- Hóa ra đó là bộ mặt của anh khi ghen à? - Tôi vuốt mái tóc của anh. - Khi đó anh nhăn nhó trông rất khó coi.
- Vậy cậu ta không làm gì em chứ. - Quân nói như thể anh vẫn còn ghen tức. - Bộ đồ ngủ đó dễ gây hiểu lầm lắm.
- Em cũng thấy thật may mắn khi Phạm Hòa không làm gì em. - Tôi thở phào. - Anh từng nói với em rằng con người trước kia của anh ấy không phải là một tên khốn. Em nghĩ rằng đêm qua mình đã được trông thấy con người đó rồi.
- Đó là ngôi nhà cậu ấy lớn lên từ nhỏ cùng gia đình. - Quân nói. - Vì gia đình mà cậu ấy thành ra như vậy cũng vì gia đình với những kỷ niệm phảng phất trong ngôi nhà mà cậu ấy không muốn mình là một tên khốn khi trở về đó.
Tôi nói ra thắc mắc vướng bận khá lâu trong lòng:
- Anh có nghĩ ngày mai hoặc ngày kia chúng ta bất chợt gặp anh ấy lại trông thấy một Phạm Hòa đểu cáng không. Thật sự em thích con người anh ấy như đêm qua hơn.
- Em có muốn tìm hiểu không? - Quân mỉm cười. - Chứ ngồi đây thắc mắc đâu giải quyết được việc gì.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
- Anh đang mời em vào biệt thự bằng một câu nói đầy ẩn ý đó à?
- Đồng ý hay không? - Quân nhăn mặt. - Em có quyền lựa chọn mà, anh không bao giờ ép buộc em đâu.
- Đồng ý. - Tôi cười. - Em trả lời có nhanh quá không?
- Rất nhanh. - Anh chẹp miệng. - Anh có vinh dự được biết lý do em trả lời siêu tốc như vậy không?
Tôi lại trả lời anh rất nhanh:
- Em biết kẻ thích nhập hồn vào xác chết vẫn đang quanh quẩn đâu đó ngoài kia, có khi giờ hắn đã nhập vào ai đó và đang đi lại trước mắt chúng ta không chừng. Em cũng biết dù em cứ phủ nhận thì em vẫn là một người ngoại cảm, em có thể học được tâm vận, em có thể chống lại cái tên tâm thần đó nếu có bắt gặp hắn lần nữa chứ không chỉ là gây hấn với hắn vài câu rồi đứng chờ chết.
- Em thú nhận mình nói dối anh đúng không. - Quân nhéo má tôi. - Hôm qua em đâu có đi lạc mà chạm trán với tên đó rồi được Phạm Hòa cứu về.
Tôi phì cười:
- Bị anh phát hiện rồi. Em không muốn nói dối anh, em chỉ không muốn anh phải lo lắng thôi. Khi đó trán anh lại nhăn nhó như lúc này.
Quân thơm lên má tôi, ngay chỗ anh vừa nhéo khiến tôi đau nhói:
- Khi đó anh vẫn chưa phải bạn trai em nên chuyện này xí xóa đi. Nhưng từ giờ đừng nói dối anh khi em gặp tai nạn. Tất nhiên anh sẽ lo lắng có điều biết được mình không phải là người tới cứu em anh còn bực bội hơn.
- Được rồi. - Tôi mỉm cười. - Em hứa từ bây giờ sẽ tâm sự với bạn trai của mình mọi vấn đề.
Tôi tựa đầu vào vai anh còn anh dang rộng cánh tay của mình ôm chặt lấy tôi và chúng tôi cứ ngồi như vậy cho tới khi chuyến tàu cuối cùng khởi hành. Tôi cùng anh ngồi cạnh nhau, đúng như những gì tôi muốn vào ngày hôm trước. Tuy không được cùng anh tới vùng núi này nhưng lại được cùng anh trở về. Đó thực là may mắn.
Khi tàu khởi động, tôi áp mặt vào kính cửa nhìn khung cảnh Lào Cai một lần cuối cùng. Bỗng tôi trông thấy một vài linh hồn lảng vảng trong ga. Tôi nín thinh, không dám la lên, không dám sợ hãi bởi tôi hiểu cánh cửa tâm linh của tôi chưa hề được đóng ngay cả khi tôi có một nụ hôn ngọt ngào với anh.
Quân ngước mắt ra kính cửa:
- Em thấy người quen à?
- Không. - Tôi dụi đầu vào người anh. - Không thấy gì cả.
*** Sau vài tiếng đồng hồ tìm kiếm trên mạng với từ khóa “trăng non” Phạm Hòa vẫn chỉ thu thập được chừng ấy kiến thức mà anh đã có suốt mấy ngày nghiên cứu vừa qua. Nói cách khác, anh đang dậm chân tại chỗ.
Di động của anh rung rần rần trên mặt bàn. Anh toan ném nó ra chỗ khác nhưng đó là cuộc gọi của tiến sĩ, bất lắm anh đành nghe vậy.
- Nhìn đồng hồ trước khi gọi cho tôi nhé.
- Tôi mừng vì cậu bắt máy rất nhanh. Nghe đây, tôi đang cầm trên tay một cuốn sách cổ của những nhà ngoại cảm đời trước. Và đoán xem, tôi tìm thấy một vài dòng khá là thú vị đấy. - Tiến sỹ cười thích thú.
- Bí kíp tán tỉnh hay gì?
- Dám chắc các nhà ngoại cảm đời trước không lăng nhăng như cậu. Vào vấn đề chính nhé, vì chúng ta quá quan tâm đến mặt trăng trong từ “trăng non” nên bỏ qua một số hiện tượng thiên văn thú vị xảy ra bởi nó. - Tiến sỹ nói.
- Trăng non, nhật thực. - Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. - Tôi biết mình cần tìm ai rồi.
- Mong cậu sớm mời được cô ấy tới biệt thự bởi chúng ta cần biết chính xác thời điểm xảy ra nhật thực. Dòng chữ mà tôi xem được nguyên văn như sau: Không có sự hiện diện của mặt trăng, không còn ánh sáng của mặt trời. Cánh cửa giữa hai thế giới sẽ bị bao trùm bởi bóng tối.
- Ồ, hay rồi đây. Thằng ngu nào sắp được hồi sinh bởi lỗ hổng của tự nhiên vậy.
- Tôi biết hắn. Tôi chỉ không biết tại sao hắn muốn thông báo cho chúng ta về nhật thực. Chúng ta là những cánh cổng liên kết hai thế giới. Cho dù hắn có ý đồ gì đi chăng nữa chúng ta cũng cần phải thay mặt tự nhiên ngăn không cho phép hồi sinh xảy ra.
Phạm Hòa gác máy sau khi cuộc nói chuyện của anh với tiến sĩ kết thúc. Anh tới bên Khả Ngân, đắp lại tấm chăn cô ấy làm rơi xuống đất sau vài lần giãy giụa khi đang say giấc, kéo lại chiếc áo ngủ trễ xuống vai anh cho cô mượn và anh cho rằng mình cần tìm lại cho cô chiếc ba lô nằm đâu đó trong rừng. Cứ mặc bộ đồ ngủ này tới sáng e rằng cô sẽ chết vì lạnh.
Anh rời khỏi căn nhà, lần theo đường cũ dẫn ra ngọn thác lớn mong rằng sẽ tìm được chiếc ba lô nằm đâu đó trên đường mà anh đi qua. Không khó cho lắm khi Phạm Hòa tìm thấy ba lô của Khả Ngân bên ngọn thác, anh đoán vì trời mưa nên chẳng có tên trộm nào hoạt động suốt đêm qua hoặc vì cái ba lô của cô quá xấu.
Khoác chiếc ba lô lên vai anh quay trở về và bắt gặp Quân đang đứng trước hiên nhà:
- Tôi nói ả đó cắn lưỡi rồi, cậu không tin nên đến kiểm xác à.
- Đúng. - Quân gật gù. - Mình cho rằng cậu nhất thời nóng nảy nên giết cô ta như lúc cậu cắt cổ Quang trong ngôi nhà hoang đó.
- Thằng đần đó tự vẫn và cô ả kia cũng tự vẫn. Chấm hết. - Phạm Hòa trừng mắt. - Tiến sĩ cần giữ hắn còn sống để tra hỏi thông tin. Tôi chẳng ngu như cậu nghĩ đâu.
- Mình không bảo cậu ngu, mà mình bảo cậu quá nóng nảy. - Quân bước xuống hiên nhà, nhìn qua cái xác cô ả bị trói ở gốc cây. - Mỗi hành động mà cậu làm đều chứng tỏ cái sự nóng nảy của cậu. - Bất chợt Quân lao tới đánh một cú thật mạnh vào mặt Phạm Hòa khiến anh suýt ngã xuống đất. - Cứ cho là tôi có lỗi trong việc xảy ra đêm đó đi nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Nói đi, cậu đã làm gì Khả Ngân hả. Chuốc thuốc mê? Khiến cô ấy nằm ngủ say sưa trong nhà cậu còn cậu thì tha hồ làm những việc thô bỉ mà cậu thích.
- Chết tiệt! - Phạm Hòa ném chiếc ba lô của Khả Ngân vào người Quân. - Tao chỉ cứu cô ấy khỏi tay kẻ nhập hồn và để cô ấy ngủ nhờ vì trời mưa, còn giờ tao đang tìm lại hành lý thất lạc cho cô ấy đó.
- Sau tất cả những chuyện cậu đã làm với cô ấy? - Quân cười cợt. - Tôi không tin đâu. Tôi cấm cậu lại gần cô ấy thêm một lần nào nữa.
- Mày có quyền à? - Phạm Hòa nổi giận. - Mày là chồng cô ấy? Bố cô ấy? Tao không biết nữa, nói cho tao nghe đi mày là cái thá gì?
- Chắc cậu không biết cô ấy và tôi đều có tình cảm với nhau. - Quân nói. - Nếu cậu còn coi tôi là bạn thì đừng cư xử như một tên khốn nữa.
- Cô ấy thích mày. - Phạm Hòa hướng đôi mắt xám về phía căn nhà của anh. - Hồi nào?
- Sau khi cậu nhục mạ cô ấy ở bậc cầu thang. - Quân vuốt mặt. - Cô ấy đau đớn, cô ấy cần dựa vào ai đó, và cô ấy chọn tôi.
Phạm Hòa nhếch mép lên cười rồi bỏ đi:
- Giờ tao có việc gấp phải đi làm. Vì không có thời gian đôi co với mày nên tao chỉ nói ngắn gọn thôi, khi nào đeo được nhẫn cưới vào tay cô ấy hẵng ra mặt đuổi cổ tao đi nhé.
Quân nghiến răng:
- Khả Ngân không như mấy cô ả cậu hay quấn quít trong quán bar nên đừng có xếp cô ấy vào danh sách qua đêm của cậu.
Phạm Hòa ngoái đầu lại:
- Quên chưa dặn mày. Tỷ lệ hẹn hò lâu dài của thiếu niên hiện giờ thấp lắm. Cố gắng trân trọng từng giây phút ở bên Khả Ngân trước khi cô ấy hẹn hò với anh chàng nào khác. Như tao chẳng hạn.
Vô cùng đắc chí khi chọc tức được Quân, anh vừa đi vừa huýt sáo trong khi đang xác định địa điểm cần tới trên bản đồ định vị của di động.
- Ngôi nhà nhỏ trong ngõ Tạm Thương. Mình ghét cô ta.
Phạm Hòa nhanh chóng ra ga đi tàu về thành phố. Anh tìm đúng dãy ghế hôm qua mình cùng Khả Ngân ngồi để chiêm ngưỡng cảnh vật qua cánh cửa kính. Nhìn những linh hồn vảng vất trong nhà ga anh khẽ mỉm cười. Cánh cửa giữa hai thế giới của anh đã luôn để trong trạng thái mở từ rất lâu, lâu tới nỗi anh chẳng nhớ lần đầu mình trông thấy các linh hồn là khi nào. Chưa bao giờ anh đóng cửa dù chỉ là một lần nên anh quá đỗi quen thuộc với các linh hồn và cả họ cũng thế. Ở thế giới bên kia các linh hồn đã cho anh vào danh sách cần xa lánh bởi Phạm Hòa rất thích dùng tâm vận tra tấn họ, đối với anh làm như vậy để luyện tập và nâng cao khả năng của mình. Dường như anh là một nhà ngoại cảm hiếm hoi sống chung với cả con người và hồn ma. Tuy sống như vậy đã quen nhưng anh mong rằng một ngày nào đó cánh cửa của anh có thể đóng lại, một ngày nào đó anh không cần phải nghe tiếng rên rỉ của các linh hồn mới, một ngày nào đó anh có thể tìm ra khoảnh khắc chân thực của cuộc sống giúp anh đóng cánh cửa này lại.
Tầm ba giờ chiều cùng ngày, Phạm Hòa mới về đến thành phố. Anh bắt một chiếc taxi tới ngõ Tạm Thương ngay mà chẳng cần ngơi nghỉ. Đó là một con ngõ vô cùng nhỏ ngay giữa lòng phố cổ.
Tới đầu ngõ, anh ung dung bước vào ngôi nhà chật hẹp bị ép giữa những ngôi nhà vuông vức khác. Trông nó giống như chiếc bánh kẹp thịt vậy có điều nhìn bề ngoài bánh kẹp thịt hấp dẫn hơn nhiều. Đang ngước mắt nhìn thứ kiến trúc cổ xưa này anh bị la mắng bởi một người phụ nữ có mái tóc đỏ rực, trông khuôn mặt đầy vẻ chua ngoa:
- Muốn ăn nem chua rán thì quay lại vào lúc năm giờ chiều nhé.
- Ồ, không, quý cô. - Phạm Hòa đứng chắn cửa nhà cô ta. - Tôi tới để “ăn cô” đấy.
- Trời ơi! Phạm Hòa. - Cô ta hét lên, chạy vào trong nhà bới tìm thứ vũ khí nào đó có thể dùng để tấn công kẻ khác nhưng cô ta chỉ tìm thấy cái giẻ lau nhà. - Tiếng xấu của anh bay khắp nơi đấy. Anh cần gì ở tôi hả.
- Tôi không nghĩ mình nổi tiếng như vậy. - Phạm Hòa cười nửa miệng. Anh dùng tâm vận kéo chân cô ta khiến cô ta ngã nhào ra đất. - Bởi tôi chỉ là một anh chàng quyến rũ ưa bạo lực thôi.
- Đồ bệnh hoạn! - Cô ta chửi rủa. - Cứ thử động đến tôi xem. Tôi sẽ không cho anh biết điều gì hết.
Phạm Hòa chớp chớp mắt:
- Sao cô nghĩ tôi cần biết điều gì ở cô.
- Tôi đoán vậy. - Cô ta mỉm cười. - Và hình như tôi đoán đúng rồi.
- Thôi nào, cô em. - Phạm Hòa thả người xuống ghế, rót một ngụm nước uống giải khát. - Biệt thự cần một nhà chiêm tinh giúp đỡ. Cô sẽ nhấc mông lên và theo tôi về hay để tôi bẻ gãy chân của cô rồi vác cô đi đây.
- Hoặc tao sẽ cướp cô ta trước khi mày chưa kịp làm gì cả.
Một người đàn ông thân hình vạm vỡ xông vào nhà hất văng Phạm Hòa bằng tâm vận. Hắn mau chóng lôi nhà chiêm tinh kia ra ngoài mặc cho cô ta gào thét. Với cái thân thể luyện đòn quá nhuần của mình, Phạm Hòa bật dậy đẩy người đàn ông kia vào tường, anh túm chặt gáy của hắn liên tục dập đầu hắn xuống đất.
- Chạy mau! Đừng có để hắn tóm được cô.
- Rốt cuộc có chuyện quái gì xảy ra với lũ ngoại cảm các người thế. - Cô ta bưng mặt sợ hãi. - Tôi sẽ gọi cảnh sát.
- Rất vui lòng. - Phạm Hòa nhăn nhở. - Cô cần tôi giúp gì không?
Mải nhìn cô ta bấm máy di động mà Phạm Hòa bị hắn quật ngã xuống đất. Anh nhanh tay thọc ngón tay của mình xuyên qua mắt hắn trước khi hắn kịp dùng tâm vận xé anh ra làm hai:
- Tao đánh giá cao cái xác mới mà mày nhập vào đấy.
Hắn kêu la trong đau đớn khi đôi mắt bị Phạm Hòa chọc cho mù lòa. Biết chuyến nhập hồn lần này sẽ chẳng thu được kết quả khả quan, hắn lại dùng trò cũ, đập đầu vào tường tự vẫn để được giải thoát.
- Cái quái gì vậy. - Cô ta hoảng sợ. - Tôi không biết làm cách nào nhưng anh mau lôi cái xác ra khỏi nhà tôi. Ngay!
- Biết rồi.
Anh cằn nhằn, rồi lôi ngay di động ra bắt liên lạc với tiến sĩ:
- Tôi biết thằng kia báo tin “trăng non” cho anh để làm gì rồi. Hắn muốn lợi dụng chúng ta để tìm một nhà chiêm tinh.
Phạm Hòa dùng đôi mắt đáng sợ dòm thẳng mặt cô ta:
- Khuyên cô nhé, ngồi nguyên trong nhà đợi tôi đi chôn cái xác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.