Chương 23: Nghĩa địa
Vương Hà
22/06/2015
Thầy Dương không có ý muốn tiếp chuyện nhưng tôi vẫn ngoan cố đi theo thầy. Rốt cuộc thầy dựa vào đâu mà nói có thể tự lo việc tìm con gái. Sự hiện diện của thầy ở thành phố Tuy Hòa chứng tỏ thầy không hề nói dối. Dù thầy biết được con gái mình đang ở đây bằng cách nào đi chăng nữa tôi cũng phải tìm cách ngăn thầy lại. Rất nguy hiểm nếu thầy bắt gặp Toru đi cùng con gái mình, hắn sẽ giết thầy mất.
- Em biết thầy lo lắng cho con gái nhưng chuyện này đã có cảnh sát vào cuộc rồi. - Tôi nói. - Thầy chỉ cần ở nhà đợi tin tốt về cô ấy thôi.
- Đừng bám theo tôi nữa, Khả Ngân. - Thầy nổi cáu.
- Vậy mà thầy nói không nhớ tên em. - Tôi nhăn mặt.
Thầy Dương chỉ vào chiếc di động trên tay tôi:
- Tin nhắn đó nhắc đến em đấy. Đọc đi và để tôi yên.
Tôi mở di động, đúng là vừa có tin nhắn từ anh Quân hiện lên trên màn hình: Khả Ngân, em phát hiện ra cậu ta chưa?
- Làm thế nào thầy nhìn được tin nhắn của em. Nó đến rất nhanh mà.
- Tôi chỉ vô tình liếc qua đúng lúc thôi. - Thầy rít lên. - Em đang kiếm cớ đi theo tôi đấy à? Có thời gian rảnh rỗi thì dạo quanh bờ biển đi.
- Tiếc quá, em không mang theo kem dưỡng da. - Tôi cố tình không quan tâm tới cảm xúc của thầy. - Và em cũng chẳng có hứng đi nghỉ dưỡng.
- Thế mà em có hứng bám theo tôi. - Thầy có vẻ sắp nổ tung như một quả bóng bị bơm đầy khí tới nơi.
- Trừ phi thầy giải thích cho em lý do thầy đến đây để tìm con gái. - Tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn ngất ngây dưới cái nắng giữa trưa lắm rồi đây. - Có cảnh sát nào tiết lộ hồ sơ vụ án cho thầy sao? Nếu bố em biết thầy tham gia vào vụ này, ông sẽ không để yên đâu.
- Đừng có lôi bố em ra dọa tôi. - Thầy nghiến răng.
Chợt thầy đứng khựng lại, tay ôm đầu, hai mắt nhắm chặt, thân mình chao đảo. Nếu tôi không đỡ kịp lấy, chắc thầy đã ngã ra đất rồi.
- Thầy ổn chứ? - Tôi cuống lên. - Chắc thầy cảm nắng rồi. Nói cho em nghe khách sạn của thầy, em sẽ dìu thầy về.
- Không, không, để tôi yên. - Vừa được tôi đỡ ngồi xuống lề đường, thầy liền gạt phăng tay tôi ra. - Tôi cần phải đi ngay. Tôi sắp tìm được nó rồi.
Thầy Dương chống một tay xuống đất, tự mình đứng lên rồi ngã khụy xuống khiến tôi lại phải tiếp tục đỡ lấy thầy lần nữa. Thay vì gạt phăng tay tôi ra như ban nãy, thầy luôn miệng:
- Nghĩa trang. Mau, giúp tôi đến đó.
Tính khí của thầy thật thất thường, lúc thì đuổi tôi đi bằng được, lúc lại nhờ tôi đưa tới nghĩa trang. Đây có thực là ông thầy dạy môn tâm lý học mà tôi thường trông thấy trên giảng đường không nhỉ?
- Khách sạn thầy ở đó hay sao? - Tôi mở phần mềm định vị trên di động. - Đợi em một chút.
- Ồ, có một nghĩa trang rộng lớn gần rìa thành phố. - Tôi phóng to màn hình lên. - Chỉ có một khu nghỉ dưỡng thôi.
- Phải, đó là nơi tôi thuê phòng. - Thầy vẫn ôm đầu, trông có vẻ khó chịu ghê gớm. - Mau đưa tôi đi.
Tôi bắt lấy một chiếc taxi đang phóng đến. Nhờ sự nỗ lực không tưởng, tôi đẩy được thầy ngồi vào dãy ghế sau nhưng thầy đổ ập xuống ghế ngay lập tức. Tôi đành ngồi trên cùng với tài xế, nhờ bác ta chở chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc thành phố.
- Say xỉn hả? - Giọng của bác tài như thể sẽ đuổi cả tôi và thầy xuống xe khi tôi trả lời: đúng vậy.
- Chỉ đau đầu thôi. - Tôi ngoảnh mặt xuống, hỏi han thầy. - Bệnh của những người đàn ông trung niên công việc chồng chất, phải không thầy?
- Đừng…gọi tôi như thế. - Thầy rít lên. - Tôi đã đủ mệt khi có sinh viên bám theo xin nâng điểm trong trường rồi. Sự xuất hiện của em dưới bộ dạng sinh viên, còn gọi tôi là thầy sẽ khiến đầu tôi nổ tung ra mất. Chọn cách xưng hô khác đi, tuy rằng điều đó chẳng khiến tôi thoải mái bao nhiêu.
Có vẻ thầy ghét sinh viên lắm đây. Cũng hơi ngại ngùng một chút khi tôi đi cùng một ông chú và xưng hô với ông ta bằng thầy. Thầy giáo và sinh viên trong đi dạo cùng nhau à? Thật khó xử.
- Chú. - Tôi ngó qua kính chiếu hậu. - Em gọi thế được chứ?
- Tốt thôi. - Thầy tự đập đầu vào cửa kính một cái khiến tôi phát sợ. Không chỉ có tôi, cả bác tài xế cũng vã hết mồ hôi ra rồi.
Cứ mỗi năm phút trôi qua thầy lại cộc đầu vào cửa kính. Tôi rất hiểu cảm giác vui mừng tột độ của bác tài khi thầy hét cho xe dừng lại. Ngay cả tôi còn thấy mừng nữa. Coi như đưa được thầy về tới nơi, tôi đã hoàn tất nhiệm vụ của một cô sinh viên.
- Thầy…À không, chú đang đi vào nghĩa trang đấy à. - Tôi đút hết tiền vào tay bác tài, cởi dây bảo hiểm, ra khỏi xe.
Khu nghỉ dưỡng nằm bên kia đường, nhưng ông chú này lại lóc cóc tiến tới nghĩa trang làm gì không biết. Suýt chút nữa tôi đã có thể nghiễm nhiên ngồi trên xe với dây bảo hiểm được cột an toàn mà trở về nội thành. Tôi định gọi nhưng sợ ông chú đó không nghe thấy, chú đâu phải là tôi. Bám theo bóng dáng chú một cách vội vã, tôi cũng tiến vào khu nghĩa trang vắng vẻ.
Chà, quang cảnh thường thấy của các khu nghĩa trang, cỏ dại mọc thành biển, cao tới đầu gối, lại thêm cái mùi âm khí xông thẳng vào mũi nữa. Trời ạ, nếu không cẩn thận để tâm trí bị cuốn theo cái chết, tôi sẽ rơi vào trạng thái mở cửa ngay tại đây, ngay bây giờ. Và tôi sẽ tha hồ mà nổi da gà với một bộ tộc linh hồn nhởn nhơ xung quanh.
- Chú…Dương. - Cách xưng hô này vẫn còn chút lạ lẫm đối với tôi.
- Suỵt. - Chú bịt miệng tôi lại, kéo tôi núp sau một ngôi mộ lớn. - Em thật không biết điều. Khi trở về trường tôi sẽ hạ điểm của em xuống.
- Này, chú kỳ thật đấy. - Tôi cố phát ra mấy tạp âm khó nghe từ cái miệng bị bịt chặt.
- Nhắc mới nhớ, chúng ta đổi cách xưng hô rồi phải không? - Chú nói. - Khả Ngân, nghe chú nói đây, nơi này rất nguy hiểm, lũ bắt cóc con gái chú đang tề tựu ở đây. Cháu cần rời khỏi nghĩa trang ngay.
Con gái chú? Là cô gái kỳ quoặc đi cùng Toru. Tôi rất muốn tìm hiểu làm thế nào chú biết con gái mình đang ở đây trong khi cảnh sát còn phải bó tay, bằng chứng là tôi chẳng thấy mặt mũi Phạm Hòa đâu cả. Hoặc chẳng có cô con gái nào ở đây hết, chỉ là căn bệnh thần kinh thường thấy của mấy ông chú độ tuổi trung niên gặp áp lực công việc mà thôi.
Nhưng một giọng nói đã bác bỏ hết sự nghi ngờ của tôi dành cho chú. Không hẳn là giọng nói, chỉ là âm thanh khe khẽ vang lên bên tai tôi. Thính giác ngoại cảm của tôi đang phát huy tác dụng. Tôi câm lặng, nghe ngóng tiếng của tên quản gia.
- …với máu của Ichiro và ánh mặt trời đáng nguyền rủa bị che khuất phép hồi sinh sẽ thành công. Các người cần bảo vệ ta bằng bất kỳ giá nào…
- Thằng khốn đó là ai vậy? - Chú thì thầm, vô tình ngắt đứt giọng nói của tên quản gia vang trong tai tôi.
- Toru. - Tôi cố rên rỉ qua từng kẽ tay của chú. - Cháu biết hắn.
Một phút tĩnh lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng gió luồn qua từng cây cỏ dại cao vút.
- Cháu nghe thấy à? - Chú buông lơi bàn tay đang che miệng tôi.
- Thế còn chú? - Tôi tự giác lấy tay che miệng mình lại, cố gắng không phát ra bất kỳ cử chỉ ngạc nhiên nào.
Vẻ mặt ngạc nhiên của chú dần chuyển sang kinh sợ. Cả tôi cũng vậy. Chúng tôi nhận ra các tiếng chân dẫm đạp lên cỏ liên tục và dồn dập. Người của Toru đang đến. Hướng nào cũng nghe thấy tiếng động hết, tôi thậm chí còn không biết làm thế nào để tự vệ trong tình cảnh này. Nhưng nếu chú Dương là nhà ngoại cảm chắc hẳn chú có thể dạy tôi một vài điều.
- Vì chúng ta không thể bay nên chú nói chút gì đi. - Tôi nhún vai. - Như kiểu ra lệnh tấn công chẳng hạn.
- Chú muốn lôi cháu về trường dạy bảo cho hẳn hoi tử tế. - Chú nổi giận. - Có giỏi thì nhìn vào mắt chú mà nói tình cảnh này không phải do cháu gây ra đi.
- Giờ chú đổ hết trách nhiệm lên đầu cháu đấy hả, ông thầy giấu giếm khả năng ngoại cảm. - Tôi cũng phát cáu. - Đáng lẽ chú nên nói cho cháu biết từ khi chúng ta gặp mặt. Cháu sẽ chẳng mua chuyện bằng cách gắng kéo chú tránh xa khỏi Toru.
Chú nghiến răng:
- Cảm ơn vì lòng tốt, chú chắc chắn sẽ hạ điểm của cháu xuống vì ai mà biết cháu có dùng khả năng của mình nhìn lén bài cả lớp trong giờ kiểm tra hay không.
- Đó là việc chú quan tâm lúc này hả? - Tôi đập tay vào bia mộ, nơi mà chúng tôi đang nấp. - Là điểm số chứ không phải con gái chú hay tính mạng của cháu?
Tấm bia che chắn cho chúng tôi nứt nẻ, các mảnh vụn rơi lả tả xuống đất. Phát hiện ra mình vừa xâm phạm đến người đã khuất, tôi luống cuống nhặt nhạnh các mảnh vụn, lắp vào chỗ cũ.
Tiếng xương gãy răng rắc rợn người truyền thẳng vào tai tôi. Ông chú vĩ đại kia vừa xử một tên ngoại cảm. Chú giục giã tôi:
- Dùng tâm vận vào việc gì có ích hơn việc phá mộ người ta đi.
- Cháu không cố ý. - Tôi phát điên lên mất, các mảnh vụn không thèm trở về vị trí cũ, lại thêm cái giọng dồn dập của ông chú nữa. - Với lại, cháu mới có tâm vận, cháu còn không biết cách sử dụng nó nữa.
- Khả Ngân, tôi nhớ tên cháu rồi. - Chú dậm chân xuống đất. - Cháu đáng bị hạ điểm lắm.
Tôi rất muốn đôi coi với ông chú bản tính thất thường này thêm một chút nữa nhưng có ai đó vừa xốc nách tôi dậy. Dựa vào vẻ mặt của chú, tôi biết cái kẻ đang khống chế mình đáng nhận được cú đạp vào ống chân. Hắn kêu la đau đớn, thay vì dùng tay giữ chặt người tôi, hắn ôm lấy đôi chân của mình. Tôi chẳng thèm để ý tới ngón cái khen ngợi của chú vừa được giơ lên. Tôi cần rời khỏi đây ngay lập tức, mặc kệ chú chơi trò anh hùng trước mặt cô con gái. Cuộc đời tôi không thể chấm dứt vì một ông chú nhạt như nước lã thế này được.
Lại có thêm một tên chặn trước đường chạy của tôi. Theo phản xạ, tôi vung tay lên đẩy hắn ra, tiếng răng rắc rợn người phát ra khiến tôi nổi da gà. Trời ơi, cánh tay của hắn gập về phía sau, khúc xương chìa hẳn ra bên ngoài lớp da thịt. Thật kinh khủng. Điều kinh khủng hơn nữa, người thực hiện điều đó là tôi chứ chẳng phải ai khác.
- Đẹp nhưng đáng tiếc. - Chú lùi dần tới chỗ tôi và tôi cũng vậy. - Hết đường chạy rồi.
Gia đình của Toru đã vây quanh chúng tôi. Dùng đôi mắt sắc bén như dao nhìn xuyên qua chúng tôi. Cả hắn - Toru cũng xuất hiện, cùng với cô con gái của chú. Thoạt đầu, vẻ mặt cô ta có hơi tái nhưng rồi cô ta lấy lại được bình tĩnh ngay. Chú nhìn cô ta với ánh mắt níu kéo còn cô ta thì dửng dưng như người xa lạ. Họ là bố con sao?
- Cứ tưởng ai. - Toru cười lăn cười lộn. - Chạy đi chạy lại cuối cùng cô em cũng chạy về bên ta.
- Bạn cháu à? - Câu hỏi của chú khiến tôi muốn tự cắt cổ mình cho xong. Tôi và Toru giống bạn lắm sao?
- Vậy đó là con gái chú à? - Tôi vặn lại.
Chú quắc mắt lên, tôi đoán lúc này điểm số ở trường của mình sắp cán mức âm rồi:
- Về nhà thôi, Ngọc.
- Ai kia? - Toru ghé miệng vào tai cô gái kỳ lạ.
- Tôi không biết. - Cô ta vén mái tóc cột gọn gàng qua vai.
Đây là lần đầu tôi được nghe giọng nói của cô ta nếu không tính tiếng hét inh tai nhức óc. Một giọng nói trong trẻo, cao vút.
- Thật lắm chuyện. - Toru ngoắc ngoắc ngón tay, ban đầu tôi còn nghĩ hắn định gọi ông chú nhưng đến khi mấy tên ngoại cảm xung quanh áp sát lại tôi mới hiểu đã đến lúc chúng tôi bị hắn xử gọn rồi.
Ôi, lại là câu chuyện quen thuộc về các mối quan hệ rối rắm. Rốt cuộc chú và cô con gái đang gặp khúc mắc gì mà cô ta không hề nhận ra chú. Không thể có chuyện chú nhận lầm người được, nét mặt của cô ta lúc nãy nói cho tôi nghe điều đó. Một nét mặt pha lẫn giữa hoảng sợ và bức bối. Lạ rằng chú chẳng đỗi ngạc nhiên khi cô ta cư xử với chú như người dưng.
Tôi và chú bị đưa vào sâu trong nghĩa địa, nơi cỏ dại mọc lên tới bụng. Nếu như có một cái máy cắt cỏ rơi từ trên trời xuống, tôi sẽ xung phong đi xén hết đám cỏ đang cọ xát vào cánh tay mình và tiện thể chặt đứt sợi dây xích bó buộc cơ thể. Đây là lần thứ hai tôi bị trói vào sợi xích chết tiệt đó, lần này các sợi xích thắt cổ tay tôi đau và buốt hơn lần trước. Tôi hiểu ra, Phạm Hòa luôn cố sức chăm sóc tôi bằng tất cả khả năng của anh, ngay cả những việc nhỏ nhặt như trói tôi lại.
Ở trên máy bay, tôi đã cho rằng chỉ có Quân luôn dành cho mình những cử chỉ săn sóc ân cần nhất. Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, Phạm Hòa cũng thật tử tế. Tất nhiên đó là khi nửa xấu của anh ta không xuất hiện. Nếu tôi nói ra cảm xúc của mình cho Phạm Hòa nghe, anh có chu đáo hơn với tôi không?
Mấy tên ngoại cảm tay sai xích tôi và chú quanh một ngôi mộ nhỏ. Bọn họ cậy mình là chìa khóa giữa hai thế giới nên dám xúc phạm người đã khuất như thế này đây. Hướng tầm mắt ra xung quanh, tôi trông thấy đống hành lý của gia đình Toru nằm ngổn ngang trên bụi cỏ dại lớn cách chỗ tôi ngồi tựa lưng vào bia mộ không xa.
- Nơi này hợp với ông đấy. - Tôi cười mỉm. - Nghĩa địa.
Toru ngoảnh mặt lại, bước tới chỗ tôi, cúi đầu xuống để tôi có thể trông thấy bản mặt đang lồng lộn của hắn:
- Có một nơi cũng hợp với cô đấy, Khả Ngân bé bỏng. Thế giới bên kia.
Gáy tôi lạnh cóng. Dường như mọi câu dọa dẫm của Toru đều sẽ trở thành sự thật. Cũng phải thôi, có gì mà hắn không dám làm nào, hắn đã giết chết bao nhiêu người trước khi tìm được cho mình một gia đình ngoại cảm. Với lại, tôi đã chạy trốn khỏi gọng kìm của hắn bao nhiêu lần, hắn không muốn bẻ cổ tôi ngay lập tức mới lạ.
- À, ra cô cũng biết sợ. - Toru cười khanh khách. - Nhưng chưa phải lúc. Tôi đã nói lời cảm ơn cho sự có mặt của cô ngày hôm nay chưa? Nhờ có cô, tôi sẽ khống chế Phạm Hòa dễ dàng hơn.
- Đồ độc ác. - Tôi nói. - Ông đã giết mẹ của anh ấy. Còn chưa đủ hay sao?
- Càng trả thù ta càng thấy thỏa mãn. - Toru đặt tay lên hông tôi, rờ xuống chiếc di động phồng lên trong túi quần của tôi, hắn bóp nát nó.
Cả chú cũng bị hắn phá di động bằng cách tương tự. Thế là hết, chúng tôi hoàn toàn bị cô lập trong nghĩa địa này. Có lẽ tôi nên tìm cho mình một nơi để yên nghỉ.
- Con bé thật không biết nghe lời. - Chú than thở. Tại sao lại là than thở mà không phải lo sợ trong tình cảnh này nhỉ?
- Cháu nghĩ chúng ta có khoảng…bốn ngày. - Tôi tính toán. - Chú có muốn trò chuyện không?
- Bảng điểm? - Chú nói. - Cháu không có cơ hội xin nâng điểm đâu, Khả Ngân.
Tôi thừ người ra. Đây là hoàn cảnh nào rồi mà ông chú có thể…
Làn sóng tâm trí của tôi chững lại, tôi vừa nghĩ ra một điều vô cùng khả quan. Chú Dương là bố của cô gái kỳ lạ, một cô gái có khả năng chọc thủng màng nhĩ của người ta chỉ bằng tiếng hét. Có khi nào khả năng của ông chú này còn hơn hẳn con gái mình không?
- Chú ơi. - Tôi thều thào, gắng không để một câu chữ nào lọt vào tai Toru. - Chú có thể đánh bại tên cầm đầu không? Cháu sẽ thừa cơ cứu lấy con gái chú.
- Hừm. - Các ngón tay của chú cào xuống mặt đất theo tiếng hậm hực. - Ta không muốn dùng tâm vận trước mặt con bé. Nó sẽ chỉ thêm giận ta hơn.
Giọng nói của tôi hào hứng hơn bao giờ hết:
- Có nghĩa là chú thừa sức đánh bại tên cầm đầu?
- Hắn chỉ biết dùng tâm lực tấn công người khác là cùng. - Chú mỉa mai. - Trong khi tâm lực có thể tác động vào cơ thể khiến nhà ngoại cảm trở nên mạnh mẽ.
- Như kiểu tiếng hét của con gái chú à? - Tôi giải thích. - Có một lần màng nhĩ của cháu suýt rách tanh bành vì giọng nói của cô ta.
- Như cháu. - Chú chăm chú nhìn tôi một cách hoài nghi. - Xúc giác và tâm trí. Một sự kết hợp hoàn hảo. Thử tưởng tượng cháu có thể đẩy bay mọi vật cản xung quanh trong khi thị giác và thính giác bị khống chế.
- Cháu đã được nghe điều đó từ bạn trai mình rồi. - Tôi nói. - Nhưng quan trọng là anh ấy chưa dạy cháu cách vận dụng nhuần nhuyễn tâm trí và…xúc giác.
- Cháu có thể bẻ gãy cái còng lằng nhằng đang trói chúng ta với bia mộ không? - Chú giật giật sợi xích khiến nó kêu lẻng kẻng.
Tôi giơ đôi bàn tay bị còng lên với vẻ mặt bất lực:
- Thế chú nghĩ tại sao giờ cháu vẫn còn ngồi đây. Chú bẻ được chứ?
- Được. - Chú trả lời rất thản nhiên.
- Chú đúng là… - Tôi cố nén lại mấy câu nói khó nghe chực chờ tuồn ra khỏi miệng. - Chú thật kỳ quặc, cháu không muốn ngồi thư giãn trong nghĩa trang với cái mùi tử khí phảng phất khắp nơi đâu. Chú giúp cháu thoát đi được chứ?
- Tại sao? - Chú nhún vai.
- Được rồi, cháu hiểu cháu chẳng là gì của chú cả. - Tôi liếc qua Toru xem hắn có đang dòm chúng tôi không. Không hề. Hắn sẽ phải trả giá cho sự tự cao của mình sớm thôi. Trước đó, tôi cần năn nỉ được ông chú giấu tài này đã.
- Chú giúp cháu thoát khỏi đây, cháu giúp chú trò chuyện với cô gái kia. - Tôi ra điều kiện. - Cháu chưa biết chuyện của chú và cô ta, cháu cũng không chắc mình có thể giải quyết được không nhưng dẫu sao bọn cháu cùng là nữ giới, lại chạc tuổi nhau, có thể dễ nói chuyện hơn đấy.
- Em biết thầy lo lắng cho con gái nhưng chuyện này đã có cảnh sát vào cuộc rồi. - Tôi nói. - Thầy chỉ cần ở nhà đợi tin tốt về cô ấy thôi.
- Đừng bám theo tôi nữa, Khả Ngân. - Thầy nổi cáu.
- Vậy mà thầy nói không nhớ tên em. - Tôi nhăn mặt.
Thầy Dương chỉ vào chiếc di động trên tay tôi:
- Tin nhắn đó nhắc đến em đấy. Đọc đi và để tôi yên.
Tôi mở di động, đúng là vừa có tin nhắn từ anh Quân hiện lên trên màn hình: Khả Ngân, em phát hiện ra cậu ta chưa?
- Làm thế nào thầy nhìn được tin nhắn của em. Nó đến rất nhanh mà.
- Tôi chỉ vô tình liếc qua đúng lúc thôi. - Thầy rít lên. - Em đang kiếm cớ đi theo tôi đấy à? Có thời gian rảnh rỗi thì dạo quanh bờ biển đi.
- Tiếc quá, em không mang theo kem dưỡng da. - Tôi cố tình không quan tâm tới cảm xúc của thầy. - Và em cũng chẳng có hứng đi nghỉ dưỡng.
- Thế mà em có hứng bám theo tôi. - Thầy có vẻ sắp nổ tung như một quả bóng bị bơm đầy khí tới nơi.
- Trừ phi thầy giải thích cho em lý do thầy đến đây để tìm con gái. - Tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn ngất ngây dưới cái nắng giữa trưa lắm rồi đây. - Có cảnh sát nào tiết lộ hồ sơ vụ án cho thầy sao? Nếu bố em biết thầy tham gia vào vụ này, ông sẽ không để yên đâu.
- Đừng có lôi bố em ra dọa tôi. - Thầy nghiến răng.
Chợt thầy đứng khựng lại, tay ôm đầu, hai mắt nhắm chặt, thân mình chao đảo. Nếu tôi không đỡ kịp lấy, chắc thầy đã ngã ra đất rồi.
- Thầy ổn chứ? - Tôi cuống lên. - Chắc thầy cảm nắng rồi. Nói cho em nghe khách sạn của thầy, em sẽ dìu thầy về.
- Không, không, để tôi yên. - Vừa được tôi đỡ ngồi xuống lề đường, thầy liền gạt phăng tay tôi ra. - Tôi cần phải đi ngay. Tôi sắp tìm được nó rồi.
Thầy Dương chống một tay xuống đất, tự mình đứng lên rồi ngã khụy xuống khiến tôi lại phải tiếp tục đỡ lấy thầy lần nữa. Thay vì gạt phăng tay tôi ra như ban nãy, thầy luôn miệng:
- Nghĩa trang. Mau, giúp tôi đến đó.
Tính khí của thầy thật thất thường, lúc thì đuổi tôi đi bằng được, lúc lại nhờ tôi đưa tới nghĩa trang. Đây có thực là ông thầy dạy môn tâm lý học mà tôi thường trông thấy trên giảng đường không nhỉ?
- Khách sạn thầy ở đó hay sao? - Tôi mở phần mềm định vị trên di động. - Đợi em một chút.
- Ồ, có một nghĩa trang rộng lớn gần rìa thành phố. - Tôi phóng to màn hình lên. - Chỉ có một khu nghỉ dưỡng thôi.
- Phải, đó là nơi tôi thuê phòng. - Thầy vẫn ôm đầu, trông có vẻ khó chịu ghê gớm. - Mau đưa tôi đi.
Tôi bắt lấy một chiếc taxi đang phóng đến. Nhờ sự nỗ lực không tưởng, tôi đẩy được thầy ngồi vào dãy ghế sau nhưng thầy đổ ập xuống ghế ngay lập tức. Tôi đành ngồi trên cùng với tài xế, nhờ bác ta chở chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc thành phố.
- Say xỉn hả? - Giọng của bác tài như thể sẽ đuổi cả tôi và thầy xuống xe khi tôi trả lời: đúng vậy.
- Chỉ đau đầu thôi. - Tôi ngoảnh mặt xuống, hỏi han thầy. - Bệnh của những người đàn ông trung niên công việc chồng chất, phải không thầy?
- Đừng…gọi tôi như thế. - Thầy rít lên. - Tôi đã đủ mệt khi có sinh viên bám theo xin nâng điểm trong trường rồi. Sự xuất hiện của em dưới bộ dạng sinh viên, còn gọi tôi là thầy sẽ khiến đầu tôi nổ tung ra mất. Chọn cách xưng hô khác đi, tuy rằng điều đó chẳng khiến tôi thoải mái bao nhiêu.
Có vẻ thầy ghét sinh viên lắm đây. Cũng hơi ngại ngùng một chút khi tôi đi cùng một ông chú và xưng hô với ông ta bằng thầy. Thầy giáo và sinh viên trong đi dạo cùng nhau à? Thật khó xử.
- Chú. - Tôi ngó qua kính chiếu hậu. - Em gọi thế được chứ?
- Tốt thôi. - Thầy tự đập đầu vào cửa kính một cái khiến tôi phát sợ. Không chỉ có tôi, cả bác tài xế cũng vã hết mồ hôi ra rồi.
Cứ mỗi năm phút trôi qua thầy lại cộc đầu vào cửa kính. Tôi rất hiểu cảm giác vui mừng tột độ của bác tài khi thầy hét cho xe dừng lại. Ngay cả tôi còn thấy mừng nữa. Coi như đưa được thầy về tới nơi, tôi đã hoàn tất nhiệm vụ của một cô sinh viên.
- Thầy…À không, chú đang đi vào nghĩa trang đấy à. - Tôi đút hết tiền vào tay bác tài, cởi dây bảo hiểm, ra khỏi xe.
Khu nghỉ dưỡng nằm bên kia đường, nhưng ông chú này lại lóc cóc tiến tới nghĩa trang làm gì không biết. Suýt chút nữa tôi đã có thể nghiễm nhiên ngồi trên xe với dây bảo hiểm được cột an toàn mà trở về nội thành. Tôi định gọi nhưng sợ ông chú đó không nghe thấy, chú đâu phải là tôi. Bám theo bóng dáng chú một cách vội vã, tôi cũng tiến vào khu nghĩa trang vắng vẻ.
Chà, quang cảnh thường thấy của các khu nghĩa trang, cỏ dại mọc thành biển, cao tới đầu gối, lại thêm cái mùi âm khí xông thẳng vào mũi nữa. Trời ạ, nếu không cẩn thận để tâm trí bị cuốn theo cái chết, tôi sẽ rơi vào trạng thái mở cửa ngay tại đây, ngay bây giờ. Và tôi sẽ tha hồ mà nổi da gà với một bộ tộc linh hồn nhởn nhơ xung quanh.
- Chú…Dương. - Cách xưng hô này vẫn còn chút lạ lẫm đối với tôi.
- Suỵt. - Chú bịt miệng tôi lại, kéo tôi núp sau một ngôi mộ lớn. - Em thật không biết điều. Khi trở về trường tôi sẽ hạ điểm của em xuống.
- Này, chú kỳ thật đấy. - Tôi cố phát ra mấy tạp âm khó nghe từ cái miệng bị bịt chặt.
- Nhắc mới nhớ, chúng ta đổi cách xưng hô rồi phải không? - Chú nói. - Khả Ngân, nghe chú nói đây, nơi này rất nguy hiểm, lũ bắt cóc con gái chú đang tề tựu ở đây. Cháu cần rời khỏi nghĩa trang ngay.
Con gái chú? Là cô gái kỳ quoặc đi cùng Toru. Tôi rất muốn tìm hiểu làm thế nào chú biết con gái mình đang ở đây trong khi cảnh sát còn phải bó tay, bằng chứng là tôi chẳng thấy mặt mũi Phạm Hòa đâu cả. Hoặc chẳng có cô con gái nào ở đây hết, chỉ là căn bệnh thần kinh thường thấy của mấy ông chú độ tuổi trung niên gặp áp lực công việc mà thôi.
Nhưng một giọng nói đã bác bỏ hết sự nghi ngờ của tôi dành cho chú. Không hẳn là giọng nói, chỉ là âm thanh khe khẽ vang lên bên tai tôi. Thính giác ngoại cảm của tôi đang phát huy tác dụng. Tôi câm lặng, nghe ngóng tiếng của tên quản gia.
- …với máu của Ichiro và ánh mặt trời đáng nguyền rủa bị che khuất phép hồi sinh sẽ thành công. Các người cần bảo vệ ta bằng bất kỳ giá nào…
- Thằng khốn đó là ai vậy? - Chú thì thầm, vô tình ngắt đứt giọng nói của tên quản gia vang trong tai tôi.
- Toru. - Tôi cố rên rỉ qua từng kẽ tay của chú. - Cháu biết hắn.
Một phút tĩnh lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng gió luồn qua từng cây cỏ dại cao vút.
- Cháu nghe thấy à? - Chú buông lơi bàn tay đang che miệng tôi.
- Thế còn chú? - Tôi tự giác lấy tay che miệng mình lại, cố gắng không phát ra bất kỳ cử chỉ ngạc nhiên nào.
Vẻ mặt ngạc nhiên của chú dần chuyển sang kinh sợ. Cả tôi cũng vậy. Chúng tôi nhận ra các tiếng chân dẫm đạp lên cỏ liên tục và dồn dập. Người của Toru đang đến. Hướng nào cũng nghe thấy tiếng động hết, tôi thậm chí còn không biết làm thế nào để tự vệ trong tình cảnh này. Nhưng nếu chú Dương là nhà ngoại cảm chắc hẳn chú có thể dạy tôi một vài điều.
- Vì chúng ta không thể bay nên chú nói chút gì đi. - Tôi nhún vai. - Như kiểu ra lệnh tấn công chẳng hạn.
- Chú muốn lôi cháu về trường dạy bảo cho hẳn hoi tử tế. - Chú nổi giận. - Có giỏi thì nhìn vào mắt chú mà nói tình cảnh này không phải do cháu gây ra đi.
- Giờ chú đổ hết trách nhiệm lên đầu cháu đấy hả, ông thầy giấu giếm khả năng ngoại cảm. - Tôi cũng phát cáu. - Đáng lẽ chú nên nói cho cháu biết từ khi chúng ta gặp mặt. Cháu sẽ chẳng mua chuyện bằng cách gắng kéo chú tránh xa khỏi Toru.
Chú nghiến răng:
- Cảm ơn vì lòng tốt, chú chắc chắn sẽ hạ điểm của cháu xuống vì ai mà biết cháu có dùng khả năng của mình nhìn lén bài cả lớp trong giờ kiểm tra hay không.
- Đó là việc chú quan tâm lúc này hả? - Tôi đập tay vào bia mộ, nơi mà chúng tôi đang nấp. - Là điểm số chứ không phải con gái chú hay tính mạng của cháu?
Tấm bia che chắn cho chúng tôi nứt nẻ, các mảnh vụn rơi lả tả xuống đất. Phát hiện ra mình vừa xâm phạm đến người đã khuất, tôi luống cuống nhặt nhạnh các mảnh vụn, lắp vào chỗ cũ.
Tiếng xương gãy răng rắc rợn người truyền thẳng vào tai tôi. Ông chú vĩ đại kia vừa xử một tên ngoại cảm. Chú giục giã tôi:
- Dùng tâm vận vào việc gì có ích hơn việc phá mộ người ta đi.
- Cháu không cố ý. - Tôi phát điên lên mất, các mảnh vụn không thèm trở về vị trí cũ, lại thêm cái giọng dồn dập của ông chú nữa. - Với lại, cháu mới có tâm vận, cháu còn không biết cách sử dụng nó nữa.
- Khả Ngân, tôi nhớ tên cháu rồi. - Chú dậm chân xuống đất. - Cháu đáng bị hạ điểm lắm.
Tôi rất muốn đôi coi với ông chú bản tính thất thường này thêm một chút nữa nhưng có ai đó vừa xốc nách tôi dậy. Dựa vào vẻ mặt của chú, tôi biết cái kẻ đang khống chế mình đáng nhận được cú đạp vào ống chân. Hắn kêu la đau đớn, thay vì dùng tay giữ chặt người tôi, hắn ôm lấy đôi chân của mình. Tôi chẳng thèm để ý tới ngón cái khen ngợi của chú vừa được giơ lên. Tôi cần rời khỏi đây ngay lập tức, mặc kệ chú chơi trò anh hùng trước mặt cô con gái. Cuộc đời tôi không thể chấm dứt vì một ông chú nhạt như nước lã thế này được.
Lại có thêm một tên chặn trước đường chạy của tôi. Theo phản xạ, tôi vung tay lên đẩy hắn ra, tiếng răng rắc rợn người phát ra khiến tôi nổi da gà. Trời ơi, cánh tay của hắn gập về phía sau, khúc xương chìa hẳn ra bên ngoài lớp da thịt. Thật kinh khủng. Điều kinh khủng hơn nữa, người thực hiện điều đó là tôi chứ chẳng phải ai khác.
- Đẹp nhưng đáng tiếc. - Chú lùi dần tới chỗ tôi và tôi cũng vậy. - Hết đường chạy rồi.
Gia đình của Toru đã vây quanh chúng tôi. Dùng đôi mắt sắc bén như dao nhìn xuyên qua chúng tôi. Cả hắn - Toru cũng xuất hiện, cùng với cô con gái của chú. Thoạt đầu, vẻ mặt cô ta có hơi tái nhưng rồi cô ta lấy lại được bình tĩnh ngay. Chú nhìn cô ta với ánh mắt níu kéo còn cô ta thì dửng dưng như người xa lạ. Họ là bố con sao?
- Cứ tưởng ai. - Toru cười lăn cười lộn. - Chạy đi chạy lại cuối cùng cô em cũng chạy về bên ta.
- Bạn cháu à? - Câu hỏi của chú khiến tôi muốn tự cắt cổ mình cho xong. Tôi và Toru giống bạn lắm sao?
- Vậy đó là con gái chú à? - Tôi vặn lại.
Chú quắc mắt lên, tôi đoán lúc này điểm số ở trường của mình sắp cán mức âm rồi:
- Về nhà thôi, Ngọc.
- Ai kia? - Toru ghé miệng vào tai cô gái kỳ lạ.
- Tôi không biết. - Cô ta vén mái tóc cột gọn gàng qua vai.
Đây là lần đầu tôi được nghe giọng nói của cô ta nếu không tính tiếng hét inh tai nhức óc. Một giọng nói trong trẻo, cao vút.
- Thật lắm chuyện. - Toru ngoắc ngoắc ngón tay, ban đầu tôi còn nghĩ hắn định gọi ông chú nhưng đến khi mấy tên ngoại cảm xung quanh áp sát lại tôi mới hiểu đã đến lúc chúng tôi bị hắn xử gọn rồi.
Ôi, lại là câu chuyện quen thuộc về các mối quan hệ rối rắm. Rốt cuộc chú và cô con gái đang gặp khúc mắc gì mà cô ta không hề nhận ra chú. Không thể có chuyện chú nhận lầm người được, nét mặt của cô ta lúc nãy nói cho tôi nghe điều đó. Một nét mặt pha lẫn giữa hoảng sợ và bức bối. Lạ rằng chú chẳng đỗi ngạc nhiên khi cô ta cư xử với chú như người dưng.
Tôi và chú bị đưa vào sâu trong nghĩa địa, nơi cỏ dại mọc lên tới bụng. Nếu như có một cái máy cắt cỏ rơi từ trên trời xuống, tôi sẽ xung phong đi xén hết đám cỏ đang cọ xát vào cánh tay mình và tiện thể chặt đứt sợi dây xích bó buộc cơ thể. Đây là lần thứ hai tôi bị trói vào sợi xích chết tiệt đó, lần này các sợi xích thắt cổ tay tôi đau và buốt hơn lần trước. Tôi hiểu ra, Phạm Hòa luôn cố sức chăm sóc tôi bằng tất cả khả năng của anh, ngay cả những việc nhỏ nhặt như trói tôi lại.
Ở trên máy bay, tôi đã cho rằng chỉ có Quân luôn dành cho mình những cử chỉ săn sóc ân cần nhất. Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, Phạm Hòa cũng thật tử tế. Tất nhiên đó là khi nửa xấu của anh ta không xuất hiện. Nếu tôi nói ra cảm xúc của mình cho Phạm Hòa nghe, anh có chu đáo hơn với tôi không?
Mấy tên ngoại cảm tay sai xích tôi và chú quanh một ngôi mộ nhỏ. Bọn họ cậy mình là chìa khóa giữa hai thế giới nên dám xúc phạm người đã khuất như thế này đây. Hướng tầm mắt ra xung quanh, tôi trông thấy đống hành lý của gia đình Toru nằm ngổn ngang trên bụi cỏ dại lớn cách chỗ tôi ngồi tựa lưng vào bia mộ không xa.
- Nơi này hợp với ông đấy. - Tôi cười mỉm. - Nghĩa địa.
Toru ngoảnh mặt lại, bước tới chỗ tôi, cúi đầu xuống để tôi có thể trông thấy bản mặt đang lồng lộn của hắn:
- Có một nơi cũng hợp với cô đấy, Khả Ngân bé bỏng. Thế giới bên kia.
Gáy tôi lạnh cóng. Dường như mọi câu dọa dẫm của Toru đều sẽ trở thành sự thật. Cũng phải thôi, có gì mà hắn không dám làm nào, hắn đã giết chết bao nhiêu người trước khi tìm được cho mình một gia đình ngoại cảm. Với lại, tôi đã chạy trốn khỏi gọng kìm của hắn bao nhiêu lần, hắn không muốn bẻ cổ tôi ngay lập tức mới lạ.
- À, ra cô cũng biết sợ. - Toru cười khanh khách. - Nhưng chưa phải lúc. Tôi đã nói lời cảm ơn cho sự có mặt của cô ngày hôm nay chưa? Nhờ có cô, tôi sẽ khống chế Phạm Hòa dễ dàng hơn.
- Đồ độc ác. - Tôi nói. - Ông đã giết mẹ của anh ấy. Còn chưa đủ hay sao?
- Càng trả thù ta càng thấy thỏa mãn. - Toru đặt tay lên hông tôi, rờ xuống chiếc di động phồng lên trong túi quần của tôi, hắn bóp nát nó.
Cả chú cũng bị hắn phá di động bằng cách tương tự. Thế là hết, chúng tôi hoàn toàn bị cô lập trong nghĩa địa này. Có lẽ tôi nên tìm cho mình một nơi để yên nghỉ.
- Con bé thật không biết nghe lời. - Chú than thở. Tại sao lại là than thở mà không phải lo sợ trong tình cảnh này nhỉ?
- Cháu nghĩ chúng ta có khoảng…bốn ngày. - Tôi tính toán. - Chú có muốn trò chuyện không?
- Bảng điểm? - Chú nói. - Cháu không có cơ hội xin nâng điểm đâu, Khả Ngân.
Tôi thừ người ra. Đây là hoàn cảnh nào rồi mà ông chú có thể…
Làn sóng tâm trí của tôi chững lại, tôi vừa nghĩ ra một điều vô cùng khả quan. Chú Dương là bố của cô gái kỳ lạ, một cô gái có khả năng chọc thủng màng nhĩ của người ta chỉ bằng tiếng hét. Có khi nào khả năng của ông chú này còn hơn hẳn con gái mình không?
- Chú ơi. - Tôi thều thào, gắng không để một câu chữ nào lọt vào tai Toru. - Chú có thể đánh bại tên cầm đầu không? Cháu sẽ thừa cơ cứu lấy con gái chú.
- Hừm. - Các ngón tay của chú cào xuống mặt đất theo tiếng hậm hực. - Ta không muốn dùng tâm vận trước mặt con bé. Nó sẽ chỉ thêm giận ta hơn.
Giọng nói của tôi hào hứng hơn bao giờ hết:
- Có nghĩa là chú thừa sức đánh bại tên cầm đầu?
- Hắn chỉ biết dùng tâm lực tấn công người khác là cùng. - Chú mỉa mai. - Trong khi tâm lực có thể tác động vào cơ thể khiến nhà ngoại cảm trở nên mạnh mẽ.
- Như kiểu tiếng hét của con gái chú à? - Tôi giải thích. - Có một lần màng nhĩ của cháu suýt rách tanh bành vì giọng nói của cô ta.
- Như cháu. - Chú chăm chú nhìn tôi một cách hoài nghi. - Xúc giác và tâm trí. Một sự kết hợp hoàn hảo. Thử tưởng tượng cháu có thể đẩy bay mọi vật cản xung quanh trong khi thị giác và thính giác bị khống chế.
- Cháu đã được nghe điều đó từ bạn trai mình rồi. - Tôi nói. - Nhưng quan trọng là anh ấy chưa dạy cháu cách vận dụng nhuần nhuyễn tâm trí và…xúc giác.
- Cháu có thể bẻ gãy cái còng lằng nhằng đang trói chúng ta với bia mộ không? - Chú giật giật sợi xích khiến nó kêu lẻng kẻng.
Tôi giơ đôi bàn tay bị còng lên với vẻ mặt bất lực:
- Thế chú nghĩ tại sao giờ cháu vẫn còn ngồi đây. Chú bẻ được chứ?
- Được. - Chú trả lời rất thản nhiên.
- Chú đúng là… - Tôi cố nén lại mấy câu nói khó nghe chực chờ tuồn ra khỏi miệng. - Chú thật kỳ quặc, cháu không muốn ngồi thư giãn trong nghĩa trang với cái mùi tử khí phảng phất khắp nơi đâu. Chú giúp cháu thoát đi được chứ?
- Tại sao? - Chú nhún vai.
- Được rồi, cháu hiểu cháu chẳng là gì của chú cả. - Tôi liếc qua Toru xem hắn có đang dòm chúng tôi không. Không hề. Hắn sẽ phải trả giá cho sự tự cao của mình sớm thôi. Trước đó, tôi cần năn nỉ được ông chú giấu tài này đã.
- Chú giúp cháu thoát khỏi đây, cháu giúp chú trò chuyện với cô gái kia. - Tôi ra điều kiện. - Cháu chưa biết chuyện của chú và cô ta, cháu cũng không chắc mình có thể giải quyết được không nhưng dẫu sao bọn cháu cùng là nữ giới, lại chạc tuổi nhau, có thể dễ nói chuyện hơn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.