Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi
Chương 61: Đại Hội Tứ Quốc (2)
Y Vân
11/01/2021
Sau khi Lương Giai Mộc xuất hiện, các văn võ bá quan cùng đoàn người sứ thần tứ quốc đều lộ ra một vẻ kinh ngạc không thôi. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử đặc biệt như thế, dung mạo thoát tục tựa thiên tiên nhưng trên người thoát ra khí chất yêu mị khác thường. Dưới lúc này, trong số bọn họ có một người vì quá kinh ngạc mà nói lớn thành tiếng.
"Sơn...sơn tuyết mỹ nhân."
Lương Giai Mộc trên tay cầm theo bức họa như muốn để bọn họ nhìn hết một lượt cho rõ ràng, đặc biệt là vị thái hoàng thái hậu nào đó. Để cho bọn họ biết đường mà im miệng, đừng nghĩ sẽ ức hiếp, ép buộc được Dạ Dạ của nàng.
"Tiểu nữ Lương Giai Mộc xin ra mắt thái hoàng thái hậu."
Những người ở đây tuy đều vô cùng ngạc nhiên những trong lòng bọn họ mỗi người đều có một ý nghĩ khác nhau. Đầu tiên là phải bàn về Bắc Đường Thiên Kỳ, hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được nàng tại sao lại đến được nơi này. Chuyện đêm qua là do thời gian quá cấp bách nên hắn vẫn chưa điều tra được rõ ràng, chỉ biết Lạc Tuệ y quán nhất định đã xảy ra chuyện. Còn về phần nội tình bên trong chưa xác định vì nguyên cớ gì thành ra như vậy.
Bên cạnh nét mặt xanh xám của hắn thì còn bắt gặp được ánh mắt đố kị của Bắc Đường Thanh Di. Nàng ta sao khi nhìn thấy Lương Giai Mộc một thân tuyệt mỹ thu hút mọi ánh mắt của mọi người thì cảm thấy không cam lòng. Trước giờ bản thân mình luôn được người khác xem là tâm điểm nhưng hiện tại lại xuất hiện một người chiếm lấy vị trí của chính mình.
Người vui nhất hiện tại không ai khác Nam Cung Dạ, hắn sau khi nhìn thấy nàng thì biểu cảm trên gương mặt có thể nói là thay đổi đến chóng mặt. Lần đầu tiên bọn họ có diễm phúc được tận mắt nhìn thấy Trấn An Vương uy nghiêm nở ra nụ cười ấm áp như hoa xuân như thế.
"Mộc Nhi, Mộc Nhi..."
Hắn phải nói là kinh hỉ đến độ không để ý đến hình tượng bản thân vừa cười vlgọi nàng, vừa chạy về phía nàng. Như lại sợ ai đó giành mất Mộc Nhi của hắn. Hắn đến trước mặt Lương Giai Mộc đưa tay sờ sờ mặt nàng vài cái. Trên đuôi mắt lộ rõ ý cười an tâm sau đó liền ở trước mặt nhiều người ôm lấy nàng.
"Mộc Nhi...ta thật rất nhớ nàng."
Lương Giai Mộc không ngờ Nam Cung Dạ ở trước đại điện lại bày ra phản ứng lớn như vậy. Hắn sợ bọn họ chưa đủ nổ mắt hay sao mà còn siết nàng chặt thêm nữa. Nàng biết hắn mấy ngày nay đã lo lắng cho nàng, nàng cũng muốn ôm hắn một cái nhưng hiện tại vẫn không phải chỗ để hai người ôm ôm nha.
"Hụ...hụ...Vương Gia, chàng buông ta ra trước."
Đến khi hắn đợi nàng lên tiếng kháng nghị mới chịu buông nàng ra, chuyển qua nắm lấy tay nàng. Sau đó hướng đến phía Lâm Thiên Lạc nói rõ.
"Nàng chính là người mà nhi thần đã nói, thái hoàng thái hậu mời người nhìn qua."
Lâm Thiên Lạc đưa mắt nhìn kỹ nàng một lần nữa, đầu tiên là kinh ngạc không thôi trong đầu mơ hồ nhớ đến hình ảnh của một người nào đó. Bà ta lập tức phất tay nói gấp.
"Mau đưa bức họa kia cho ai gia nhìn một lượt."
Lương Giai Mộc không phản đối ngược lại còn vui vẻ trao cho thái giám bức họa trong tay mình. Đến khi thấy thái hoàng thái hậu đã xem thật rõ thì nàng cũng lên tiếng hỏi.
"Thái hoàng Thái Hậu anh minh nhất định sẽ nhìn ra tiểu nữ và người trong bức họa có hay không là cùng một người? Giai Mộc thỉnh người giúp tiểu nữ xác thực trước các chư vị đại nhân nơi đây."
Lâm Thiên Lạc không ngờ nữ tử trong tranh không những có thật mà hiện tại còn đứng trước mặt chính mình. Nàng quả thật so với dáng vẻ trong tranh không có điểm khác biệt nào.
"Đúng thật là cùng một người..."
Xung quanh vang lên tiếng uyên náo lớn, không thể tin rằng đây là sự thật. Một số người còn đang hoài nghi không tin nha hoàn xấu xí lần trước tại sao hôm nay lại như biến thành người khác rồi...
Lâm Thiên Lạc càng nhìn gương mặt nàng trong lòng càng liên tưởng nhớ đến một cố nhân lúc trước, trong lòng đang nghi hoặc không thôi...nhưng hiện tại trước mặt nhiều người không thể dò hỏi nhiều được.
"Ai gia muốn hỏi ngươi, gia cảnh lúc trước của ngươi như thế nào?"
Lương Giai Mộc thái độ bình đạm không hề sủng nịnh nói, đáy mắt ẩn chứa một tia khác lạ. Sau đó nàng mới chậm rãi giải bày.
"Mẫu thân của tiểu nữ không may qua đời, lúc nhỏ được một vị sư phụ dạy dỗ cùng người đi chu du khắp nơi."
Lâm Thiên Lạc trước đó còn có vài tia chờ đợi, sau đó liền gạt ý nghĩ ban đầu sang một bên. Thái độ tuy không mấy rõ rệt nhưng ẩn sâu đó vẫn lộ ra vẻ khinh thường không hài lòng.
"Nói như vây, ngươi xuất thân là một nữ tử sống trong giang hồ không hơn không kém."
Lương Giai Mộc không có ý chối bỏ, không ngần ngại gật đầu.
"Có thể nói là như vậy."
Bắc Đường Thanh Di lúc này trong lòng khinh thường không ít, cho dù dung mạo có xinh đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là một nữ tử sống lang bạt trên giang hồ thì lấy cái gì dám so sánh với nàng. Chuyện liên hôn lần này nhất định sẽ không chỉ vì một người như nàng ta mà không thành.
Quả nhiên trong lòng Lâm Thiên Lạc cũng có ý nghĩ như vậy, bà ta biết Nam Cung Dạ tính cách cương trực khó có thể chỉ trong vài lời mà khiến hắn đổi ý định. Chuyện này e ra phải từ từ mà dàn xếp khiến mới có thể vẹn cả đôi đường.
Bắc Đường Thanh Di nghĩ đến việc gì đó, khóe môi cười nhẹ, lời nói như chứa ẩn ý sâu sắc.
"Thanh Di vừa nghe cảm thấy hoàn cảnh của muội muội thật không may, muội tại sao lại còn vào cung trở thành nha hoàn. Lúc trước gặp muội bộ dáng cũng không như vậy, muội cải trang như vậy có ý gì khác sao...?"
Lời nói tuy nhẹ nhàng khéo léo nhưng người tinh tường có thể nhìn thấu ý tứ hàm chứa bên trong, rất nhanh liền khơi gợi lòng hoài nghi của người khác. Các đám quan lại bên dưới bắt đầu có dịp chỉ trỏ, xì xầm to nhỏ những lời không hay.
Thái hoàng Thái Hậu nghe được cũng lên tiếng truy hỏi.
"Chuyện này rốt cuộc là vì điều gì, ai gia muốn nghe ngươi nói rõ ràng..."
Bắc Đường Thanh Di nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Dạ không mấy thiện cảm nhìn về phía mình. Khiến nàng ta có phần lo lắng, sợ hắn sẽ nhìn ra được nàng vừa rồi là cố ý nói đến việc này.
Nam Cung Dạ bước lên một bước, để Lương Giai Mộc đứng phía sau mình. Hắn cố ý biểu lộ hành động như vậy, muốn để bọn họ biết Trấn An Vương hắn sẽ dung túng nàng đến độ nào. Bất kỳ ai cũng không thể chấp vấn nàng.
"Chuyện của nàng đều là do bổn vương an bày, như thế nào có người nghi ngời bổn vương điều gì sao?"
Nam Cung Lập lúc này mới mở lời nói thêm vào.
"Nếu là do hoàng thúc an bày thì e là có dụng ý riêng."
Lâm Thiên Lạc vốn không tin là do Nam Cung Dạ sắp đặt nên muốn hỏi rõ.
"Dạ Nhi, con nói như vậy là..."
Lương Giai Mộc biết bà ta vốn có tính đa nghi, không dễ đối phó. Hơn nữa lời nói này Nam Cung Dạ sẽ khiến bọn họ không phục, nên nàng khéo léo giải bày.
"Không dám giấu thái hoàng thái hậu.Từ trước tiểu nữ đã đem lòng ái mộ vương gia, muốn được vào cung làm nha hoàn để có cơ hội gặp nhìn thấy Trấn An Vương. Còn về việc cải trang dung mạo là để phòng thân tránh những người có sắc tâm không chính đáng..."
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Bắc Đường Thiên Kỳ chạm phải ánh mắt bực tức của hắn thì nàng nhẹ cười lạnh, sau đó tiếp tục nói vừa hay lại nhìn về phía Bắc Đường Thanh Di.
"Còn là vì..."
"Còn điều gì?"
"Còn là vì với dung mạo này của tiểu nữ làm nha hoàn sợ người khác không tin, có người nhìn thấy sẽ không cam tâm."
Bắc Đường Thanh Di bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận suýt nữa không kìm được lớn tiếng nói. Nhờ có Bắc Đường Thiên Kỳ bên cạnh ngăn lại nếu không thì nàng ta đã thất thố trước mặt nhiều người còn tự thừa nhận chính mình không cam lòng đố kị với Lương Giai Mộc.
Nam Cung Dạ nghe nàng nói liền phì cười, Mộc Nhi của hắn đúng là miệng lưỡi lanh lợi không bao giờ chịu thiệt.
"Mộc Nhi nói rất đúng."
Lâm Thiên Lạc đến đây cũng không thể nói gì hơn, bà ta nhìn ra được tuy là một nha hoàn nhỏ bé nhưng lá gan cũng rất lớn. Dạ Nhi trước giờ không để mắt đến bất kì nữ tử nào, nhưng lại đối với nàng như vậy thì đủ biết Lương Giai Mộc có điểm hơn người. Nhưng như thế thì đã sao, thân phận vẫn là không tương xứng...
"Dạ Nhi, nếu con đã có ý với nàng ta như vậy thì ai gia cũng không muốn ngăn cản. Nhưng chuyện lập nàng ta làm vương phi là không thể nào, vị trí vương phi này nhị công chúa là người thích hợp nhất. Còn nàng ta, ai gia sẽ phong làm trắc phi đã miễn cưỡng lắm rồi."
Nam Cung Dạ đã quá nhàm chán với những lời cũ rích này, hắn hiện tại chỉ muốn đưa nàng về phủ hảo ôm thật chặt bù mấy ngày nay nhớ nhung lo lắng đến không ngủ được. Hắn muốn một lần chấm dứt chuyện này, đứng trước Lâm Thiên Lạc giọng vẫn lạnh lùng không đổi.
"Nếu nhi thần không tuân theo thì sao?"
"Con...con đúng là mê muội, nếu đã vậy ai gia quyết không chấp thuận ban cho nàng ta bất kì danh phận nào."
Lương Giai Mộc nhận thấy thái độ càng lúc càng u ám của Nam Cung Dạ sợ hắn sẽ không khống chế được tâm tình của chính mình mà mất đi bình tĩnh. Nàng nhẹ nắm tay hắn nhìn hắn cười trấn an, danh phận sao...chỉ có bọn họ mới nghĩ nàng cần thứ hư danh đó. Chỉ có nữ nhân cổ đại mới dựa vào cái danh phận này mà sống hết cả đời.
"Thái hoàng Thái Hậu, tiểu nữ thật muốn biết tại sao tiểu nữ không thể ngồi vào vị trí vương phi, còn nhị công Bắc Chu lại có thể."
Lời nói vừa dứt, xung quanh liền truyền đến tiếng cười lớn. Bọn họ đang kinh thường cho rằng nàng là một nữ nhân quá ngu xuẩn còn dám nói ra những lời này. Bắc Đường Thanh Di cũng thầm cười hả hê trong lòng.
"Ngươi còn dám hỏi ai gia, ngươi nhìn xem ngươi có cái gì có thể so sánh với nhị công chúa cao quý như nàng."
Lương Giai Mộc gương mặt vẫn bình thản, không để tâm đến những lời nói giễu cợt của bọn họ. Nàng không gấp mà chỉ điềm đạm cười hỏi.
"Luận về dung mạo, tiểu nữ tin chắc các chư vị nơi đây đều có đáp án."
Tất cả bọn họ nghe nói đến đây liền im lặng không nói thêm lời nào, Bắc Đường Thanh Di thấy tình hình như vậy chẳng khác nào bọn họ đều công nhận Lương Giai Mộc dung mạo hơn hẳn nàng ta. Nàng ta không nhịn nổi nữa trực tiếp bước lên lớn tiếng.
"Có dung mạo thì đã sao, nói thế nào cũng chỉ là một nữ tử từ nhỏ sống lan bạt giang hồ thì hiểu được gì chứ. Vị muội muội đây đừng trách ta nói thẳng, muội đến viết chữ còn có thể không làm được..."
Lương Giai Mộc cười ẩn ý, bước đến đứng đối diện với nàng ta.
"Nhị công chúa đã quá khinh thường nữ tử trên giang hồ rồi, cái gì công chúa làm được Giai Mộc cũng có thể làm được."
Xung quanh đều trố mắt trước lời nói của nàng. Lâm Thiên Lạc cũng hết sức kinh ngạc, còn cho rằng nàng nhất định đã hóa dại mới dám nói như vậy. Ai lại không biết Nhị công chúa Bắc Chu nổi danh tài nữ phi phàm, danh môn khuê nữ khác khó có ai bằng huống hồ gì là một nữ tử giang hồ thô kệch như nàng có thể nói ra.
"Ngươi...nên biết tự lượng sức mình."
"Tiểu nữ nghĩ mình có thể làm được."
"Được, rất cứng miệng. Nhân đại hội tứ quốc lần này ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội được thi tài cùng với nhị công chúa Bắc Chu. Nếu ngươi hồ ngôn, ai gia sẽ không nương tình."
"Giai Mộc đã hiểu rõ."
Lương Giai Mộc thái độ vẫn rất cương quyết chấp nhận, trên mặt tràn đầy sự tự tin mục đích là để trấn áp đối thủ. Tuy trong lòng không nắm chắt được mấy phần có thể thắng được Bắc Đường Thanh Di kia nhưng không thử làm sao biết. Nam nhân của lão nương, ngươi đừng hồng dụng tâm đến.
Nam Cung Lập lúc này mới có dịp lên tiếng, hắn đúng thật là vì đứng ở giữa nên không biết xử lý sao cho ổn thỏa.
"Đã để các khanh đợi lâu, đại yến tiệc hôm nay là trẫm đặc biệt sắp xếp để tiếp đoán sứ thần ban giao. Ngày mai trẫm tuyên bố cuộc thi tài chính thức bắt đầu."
"Chúng thần tạ ơn hoàng thượng."
"Sơn...sơn tuyết mỹ nhân."
Lương Giai Mộc trên tay cầm theo bức họa như muốn để bọn họ nhìn hết một lượt cho rõ ràng, đặc biệt là vị thái hoàng thái hậu nào đó. Để cho bọn họ biết đường mà im miệng, đừng nghĩ sẽ ức hiếp, ép buộc được Dạ Dạ của nàng.
"Tiểu nữ Lương Giai Mộc xin ra mắt thái hoàng thái hậu."
Những người ở đây tuy đều vô cùng ngạc nhiên những trong lòng bọn họ mỗi người đều có một ý nghĩ khác nhau. Đầu tiên là phải bàn về Bắc Đường Thiên Kỳ, hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được nàng tại sao lại đến được nơi này. Chuyện đêm qua là do thời gian quá cấp bách nên hắn vẫn chưa điều tra được rõ ràng, chỉ biết Lạc Tuệ y quán nhất định đã xảy ra chuyện. Còn về phần nội tình bên trong chưa xác định vì nguyên cớ gì thành ra như vậy.
Bên cạnh nét mặt xanh xám của hắn thì còn bắt gặp được ánh mắt đố kị của Bắc Đường Thanh Di. Nàng ta sao khi nhìn thấy Lương Giai Mộc một thân tuyệt mỹ thu hút mọi ánh mắt của mọi người thì cảm thấy không cam lòng. Trước giờ bản thân mình luôn được người khác xem là tâm điểm nhưng hiện tại lại xuất hiện một người chiếm lấy vị trí của chính mình.
Người vui nhất hiện tại không ai khác Nam Cung Dạ, hắn sau khi nhìn thấy nàng thì biểu cảm trên gương mặt có thể nói là thay đổi đến chóng mặt. Lần đầu tiên bọn họ có diễm phúc được tận mắt nhìn thấy Trấn An Vương uy nghiêm nở ra nụ cười ấm áp như hoa xuân như thế.
"Mộc Nhi, Mộc Nhi..."
Hắn phải nói là kinh hỉ đến độ không để ý đến hình tượng bản thân vừa cười vlgọi nàng, vừa chạy về phía nàng. Như lại sợ ai đó giành mất Mộc Nhi của hắn. Hắn đến trước mặt Lương Giai Mộc đưa tay sờ sờ mặt nàng vài cái. Trên đuôi mắt lộ rõ ý cười an tâm sau đó liền ở trước mặt nhiều người ôm lấy nàng.
"Mộc Nhi...ta thật rất nhớ nàng."
Lương Giai Mộc không ngờ Nam Cung Dạ ở trước đại điện lại bày ra phản ứng lớn như vậy. Hắn sợ bọn họ chưa đủ nổ mắt hay sao mà còn siết nàng chặt thêm nữa. Nàng biết hắn mấy ngày nay đã lo lắng cho nàng, nàng cũng muốn ôm hắn một cái nhưng hiện tại vẫn không phải chỗ để hai người ôm ôm nha.
"Hụ...hụ...Vương Gia, chàng buông ta ra trước."
Đến khi hắn đợi nàng lên tiếng kháng nghị mới chịu buông nàng ra, chuyển qua nắm lấy tay nàng. Sau đó hướng đến phía Lâm Thiên Lạc nói rõ.
"Nàng chính là người mà nhi thần đã nói, thái hoàng thái hậu mời người nhìn qua."
Lâm Thiên Lạc đưa mắt nhìn kỹ nàng một lần nữa, đầu tiên là kinh ngạc không thôi trong đầu mơ hồ nhớ đến hình ảnh của một người nào đó. Bà ta lập tức phất tay nói gấp.
"Mau đưa bức họa kia cho ai gia nhìn một lượt."
Lương Giai Mộc không phản đối ngược lại còn vui vẻ trao cho thái giám bức họa trong tay mình. Đến khi thấy thái hoàng thái hậu đã xem thật rõ thì nàng cũng lên tiếng hỏi.
"Thái hoàng Thái Hậu anh minh nhất định sẽ nhìn ra tiểu nữ và người trong bức họa có hay không là cùng một người? Giai Mộc thỉnh người giúp tiểu nữ xác thực trước các chư vị đại nhân nơi đây."
Lâm Thiên Lạc không ngờ nữ tử trong tranh không những có thật mà hiện tại còn đứng trước mặt chính mình. Nàng quả thật so với dáng vẻ trong tranh không có điểm khác biệt nào.
"Đúng thật là cùng một người..."
Xung quanh vang lên tiếng uyên náo lớn, không thể tin rằng đây là sự thật. Một số người còn đang hoài nghi không tin nha hoàn xấu xí lần trước tại sao hôm nay lại như biến thành người khác rồi...
Lâm Thiên Lạc càng nhìn gương mặt nàng trong lòng càng liên tưởng nhớ đến một cố nhân lúc trước, trong lòng đang nghi hoặc không thôi...nhưng hiện tại trước mặt nhiều người không thể dò hỏi nhiều được.
"Ai gia muốn hỏi ngươi, gia cảnh lúc trước của ngươi như thế nào?"
Lương Giai Mộc thái độ bình đạm không hề sủng nịnh nói, đáy mắt ẩn chứa một tia khác lạ. Sau đó nàng mới chậm rãi giải bày.
"Mẫu thân của tiểu nữ không may qua đời, lúc nhỏ được một vị sư phụ dạy dỗ cùng người đi chu du khắp nơi."
Lâm Thiên Lạc trước đó còn có vài tia chờ đợi, sau đó liền gạt ý nghĩ ban đầu sang một bên. Thái độ tuy không mấy rõ rệt nhưng ẩn sâu đó vẫn lộ ra vẻ khinh thường không hài lòng.
"Nói như vây, ngươi xuất thân là một nữ tử sống trong giang hồ không hơn không kém."
Lương Giai Mộc không có ý chối bỏ, không ngần ngại gật đầu.
"Có thể nói là như vậy."
Bắc Đường Thanh Di lúc này trong lòng khinh thường không ít, cho dù dung mạo có xinh đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là một nữ tử sống lang bạt trên giang hồ thì lấy cái gì dám so sánh với nàng. Chuyện liên hôn lần này nhất định sẽ không chỉ vì một người như nàng ta mà không thành.
Quả nhiên trong lòng Lâm Thiên Lạc cũng có ý nghĩ như vậy, bà ta biết Nam Cung Dạ tính cách cương trực khó có thể chỉ trong vài lời mà khiến hắn đổi ý định. Chuyện này e ra phải từ từ mà dàn xếp khiến mới có thể vẹn cả đôi đường.
Bắc Đường Thanh Di nghĩ đến việc gì đó, khóe môi cười nhẹ, lời nói như chứa ẩn ý sâu sắc.
"Thanh Di vừa nghe cảm thấy hoàn cảnh của muội muội thật không may, muội tại sao lại còn vào cung trở thành nha hoàn. Lúc trước gặp muội bộ dáng cũng không như vậy, muội cải trang như vậy có ý gì khác sao...?"
Lời nói tuy nhẹ nhàng khéo léo nhưng người tinh tường có thể nhìn thấu ý tứ hàm chứa bên trong, rất nhanh liền khơi gợi lòng hoài nghi của người khác. Các đám quan lại bên dưới bắt đầu có dịp chỉ trỏ, xì xầm to nhỏ những lời không hay.
Thái hoàng Thái Hậu nghe được cũng lên tiếng truy hỏi.
"Chuyện này rốt cuộc là vì điều gì, ai gia muốn nghe ngươi nói rõ ràng..."
Bắc Đường Thanh Di nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Dạ không mấy thiện cảm nhìn về phía mình. Khiến nàng ta có phần lo lắng, sợ hắn sẽ nhìn ra được nàng vừa rồi là cố ý nói đến việc này.
Nam Cung Dạ bước lên một bước, để Lương Giai Mộc đứng phía sau mình. Hắn cố ý biểu lộ hành động như vậy, muốn để bọn họ biết Trấn An Vương hắn sẽ dung túng nàng đến độ nào. Bất kỳ ai cũng không thể chấp vấn nàng.
"Chuyện của nàng đều là do bổn vương an bày, như thế nào có người nghi ngời bổn vương điều gì sao?"
Nam Cung Lập lúc này mới mở lời nói thêm vào.
"Nếu là do hoàng thúc an bày thì e là có dụng ý riêng."
Lâm Thiên Lạc vốn không tin là do Nam Cung Dạ sắp đặt nên muốn hỏi rõ.
"Dạ Nhi, con nói như vậy là..."
Lương Giai Mộc biết bà ta vốn có tính đa nghi, không dễ đối phó. Hơn nữa lời nói này Nam Cung Dạ sẽ khiến bọn họ không phục, nên nàng khéo léo giải bày.
"Không dám giấu thái hoàng thái hậu.Từ trước tiểu nữ đã đem lòng ái mộ vương gia, muốn được vào cung làm nha hoàn để có cơ hội gặp nhìn thấy Trấn An Vương. Còn về việc cải trang dung mạo là để phòng thân tránh những người có sắc tâm không chính đáng..."
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Bắc Đường Thiên Kỳ chạm phải ánh mắt bực tức của hắn thì nàng nhẹ cười lạnh, sau đó tiếp tục nói vừa hay lại nhìn về phía Bắc Đường Thanh Di.
"Còn là vì..."
"Còn điều gì?"
"Còn là vì với dung mạo này của tiểu nữ làm nha hoàn sợ người khác không tin, có người nhìn thấy sẽ không cam tâm."
Bắc Đường Thanh Di bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận suýt nữa không kìm được lớn tiếng nói. Nhờ có Bắc Đường Thiên Kỳ bên cạnh ngăn lại nếu không thì nàng ta đã thất thố trước mặt nhiều người còn tự thừa nhận chính mình không cam lòng đố kị với Lương Giai Mộc.
Nam Cung Dạ nghe nàng nói liền phì cười, Mộc Nhi của hắn đúng là miệng lưỡi lanh lợi không bao giờ chịu thiệt.
"Mộc Nhi nói rất đúng."
Lâm Thiên Lạc đến đây cũng không thể nói gì hơn, bà ta nhìn ra được tuy là một nha hoàn nhỏ bé nhưng lá gan cũng rất lớn. Dạ Nhi trước giờ không để mắt đến bất kì nữ tử nào, nhưng lại đối với nàng như vậy thì đủ biết Lương Giai Mộc có điểm hơn người. Nhưng như thế thì đã sao, thân phận vẫn là không tương xứng...
"Dạ Nhi, nếu con đã có ý với nàng ta như vậy thì ai gia cũng không muốn ngăn cản. Nhưng chuyện lập nàng ta làm vương phi là không thể nào, vị trí vương phi này nhị công chúa là người thích hợp nhất. Còn nàng ta, ai gia sẽ phong làm trắc phi đã miễn cưỡng lắm rồi."
Nam Cung Dạ đã quá nhàm chán với những lời cũ rích này, hắn hiện tại chỉ muốn đưa nàng về phủ hảo ôm thật chặt bù mấy ngày nay nhớ nhung lo lắng đến không ngủ được. Hắn muốn một lần chấm dứt chuyện này, đứng trước Lâm Thiên Lạc giọng vẫn lạnh lùng không đổi.
"Nếu nhi thần không tuân theo thì sao?"
"Con...con đúng là mê muội, nếu đã vậy ai gia quyết không chấp thuận ban cho nàng ta bất kì danh phận nào."
Lương Giai Mộc nhận thấy thái độ càng lúc càng u ám của Nam Cung Dạ sợ hắn sẽ không khống chế được tâm tình của chính mình mà mất đi bình tĩnh. Nàng nhẹ nắm tay hắn nhìn hắn cười trấn an, danh phận sao...chỉ có bọn họ mới nghĩ nàng cần thứ hư danh đó. Chỉ có nữ nhân cổ đại mới dựa vào cái danh phận này mà sống hết cả đời.
"Thái hoàng Thái Hậu, tiểu nữ thật muốn biết tại sao tiểu nữ không thể ngồi vào vị trí vương phi, còn nhị công Bắc Chu lại có thể."
Lời nói vừa dứt, xung quanh liền truyền đến tiếng cười lớn. Bọn họ đang kinh thường cho rằng nàng là một nữ nhân quá ngu xuẩn còn dám nói ra những lời này. Bắc Đường Thanh Di cũng thầm cười hả hê trong lòng.
"Ngươi còn dám hỏi ai gia, ngươi nhìn xem ngươi có cái gì có thể so sánh với nhị công chúa cao quý như nàng."
Lương Giai Mộc gương mặt vẫn bình thản, không để tâm đến những lời nói giễu cợt của bọn họ. Nàng không gấp mà chỉ điềm đạm cười hỏi.
"Luận về dung mạo, tiểu nữ tin chắc các chư vị nơi đây đều có đáp án."
Tất cả bọn họ nghe nói đến đây liền im lặng không nói thêm lời nào, Bắc Đường Thanh Di thấy tình hình như vậy chẳng khác nào bọn họ đều công nhận Lương Giai Mộc dung mạo hơn hẳn nàng ta. Nàng ta không nhịn nổi nữa trực tiếp bước lên lớn tiếng.
"Có dung mạo thì đã sao, nói thế nào cũng chỉ là một nữ tử từ nhỏ sống lan bạt giang hồ thì hiểu được gì chứ. Vị muội muội đây đừng trách ta nói thẳng, muội đến viết chữ còn có thể không làm được..."
Lương Giai Mộc cười ẩn ý, bước đến đứng đối diện với nàng ta.
"Nhị công chúa đã quá khinh thường nữ tử trên giang hồ rồi, cái gì công chúa làm được Giai Mộc cũng có thể làm được."
Xung quanh đều trố mắt trước lời nói của nàng. Lâm Thiên Lạc cũng hết sức kinh ngạc, còn cho rằng nàng nhất định đã hóa dại mới dám nói như vậy. Ai lại không biết Nhị công chúa Bắc Chu nổi danh tài nữ phi phàm, danh môn khuê nữ khác khó có ai bằng huống hồ gì là một nữ tử giang hồ thô kệch như nàng có thể nói ra.
"Ngươi...nên biết tự lượng sức mình."
"Tiểu nữ nghĩ mình có thể làm được."
"Được, rất cứng miệng. Nhân đại hội tứ quốc lần này ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội được thi tài cùng với nhị công chúa Bắc Chu. Nếu ngươi hồ ngôn, ai gia sẽ không nương tình."
"Giai Mộc đã hiểu rõ."
Lương Giai Mộc thái độ vẫn rất cương quyết chấp nhận, trên mặt tràn đầy sự tự tin mục đích là để trấn áp đối thủ. Tuy trong lòng không nắm chắt được mấy phần có thể thắng được Bắc Đường Thanh Di kia nhưng không thử làm sao biết. Nam nhân của lão nương, ngươi đừng hồng dụng tâm đến.
Nam Cung Lập lúc này mới có dịp lên tiếng, hắn đúng thật là vì đứng ở giữa nên không biết xử lý sao cho ổn thỏa.
"Đã để các khanh đợi lâu, đại yến tiệc hôm nay là trẫm đặc biệt sắp xếp để tiếp đoán sứ thần ban giao. Ngày mai trẫm tuyên bố cuộc thi tài chính thức bắt đầu."
"Chúng thần tạ ơn hoàng thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.