Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi
Chương 16: Mê Tình Dược
Y Vân
04/01/2021
Trấn An Vương phủ...
Mặt trời dần dần khuất, bóng tối cũng vì thế mà bao trùm lấy mọi cảnh sắc bên ngoài. Tại thư phòng có một thân ảnh nam tử ngồi trên bàn gỗ. Tay đẹp tinh xảo như ngọc thạch cầm bút lông phê chuẩn văn thư. Gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lãnh khí, hắn vì những ngày gần đây tâm tình không tốt nên tính khí nóng lạnh thất thường.
Nam Cung Dạ cả một buổi chiều ngồi tại thư phòng chuyên tâm xử lí một số công vụ quan trọng. Thái tử vừa mới lên ngôi, tuy tư chất cùng tài mưu lược của Nam Cung Lập từ nhỏ đã không tệ. Nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ, nhiều việc vẫn là chưa có xử trí ổn thõa. Nam Cung Dạ ngày trước đã hứa với đại hoàng huynh của hắn sẽ trợ giúp thái tử, phò trợ hắn trị vì Nam Cung Quốc.
"Bẩm Vương Gia, Tần Luân đã trở về."
"Được...cho hắn vào"
Tần Luân trên tâm cầm theo trường kiếm, bộ dáng có phần bất đắc dĩ không nhanh không chậm bước vào thư phòng của Nam Cung Dạ. Hắn vừa đi vừa lo sợ, hắn biết vương gia dạo gần đây tâm tình rất tệ. Tệ hơn là hôm nay hắn lại không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ khiến vương gia nổi giận a~.
"Vương Gia, thuộc hạ đã trở lại."
"Nói đi...có điều tra được chưa?"
"Thuộc hạ...vẫn là chưa thu được tin tức nào có giá trị."
Nam Cung Dạ trên tay đang cầm bút, vừa nghe qua sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, hắn đặt bút xuống khay mực bên cạnh. Ánh mắt vô cùng đáng sợ hướng về phía Tần Luân.
"Tần Luân... ta hỏi ngươi, trên đời này cơ nhiên lại có chuyện một người chỉ trong một đêm biến mất hoàn toàn không chút dấu vết..."
Tần Luân lập tức cúi người khó khăn nhận tội.
"Là thuộc hạ vô dụng, đã phái nhiều người đi thám tính lâu như vậy cũng không tìm ra vị cô nương đó."
Nam Cung Dạ ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
"Ngươi lặp lại câu này bao nhiêu lần rồi, bổn vương thật không có kiên nhẫn nhiều như vậy."
"Xin Vương Gia trách tội."
Nam Cung Dạ trên tay cầm ly trà nóng trực tiếp uống xuống, hắn vận ra khí lực biến ly ngọc trong tay trong chớp mắt biến thành bụi vụn.
Nam Cung Dạ từ đêm đó đã phái thủ hạ lợi hại nhất trên khắp Nam Cung Quốc điều tra tìm kiếm tin tức của Lương Giai Mộc xuyên suốt mấy ngày đêm. Cuối cùng vẫn là biệt vô âm tín, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thất bại đến như vậy. Chết tiệt! Hắn không tin không tìm ra nàng, nàng cứ như biến mất khỏi đây. Nam Cung Dạ không cam tâm, hắn nhất định phải bắt được nàng về, sau đó từ từ mà xử trí.
"Chuyện của Nguyệt Thần phái như thế nào rồi?"
Tần Luân đến thở cũng không dám thở mạnh, hắn đã làm việc cho vương gia nhiều năm như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử nhà mình dễ dàng bị một chuyện làm cho kích động tức giận đến thế. Hơn nữa còn là vì một nữ nhân, nữ tử kia không biết là thần thánh phương nào mà khiến tâm tình của Trấn An Vương bạo phát đến như thế.
"Bẩm Vương Gia, chuyện hành tích Trấn An Vương...hôm trước người của Nguyệt Thần phái truyền ám tín nói rằng ủy thác lần này không nhận"
"Không nhận...?"
"Đúng là như vậy, đám người của bọn họ hành tung vô cùng cẩn thận. Đến cả việc trao đổi ám tín cũng không trực tiếp đến"
Nam Cung Dạ từ đầu chí cuối bày ra hết thải mọi chuyện, từ việc gửi ám tín đến Nguyệt Thần phái nhờ bọn họ hành thích chính mình. Mục đích cuối cùng của hắn là muốn một lần đối đầu với Nguyệt Thần phái, xem thử năng lực của đối phương như thế nào mà ngay cả người của triều đình cũng dám ra tay hạ sát. Hơn nữa hắn muốn một lần gặp được tên Mạn Nguyệt công tử trong gian hồ kia. Nhưng hắn không ngờ bọn họ lại từ chối giao dịch lần này.
Nam Cung Dạ trên tay cầm bút viết một vài chữ vào mảnh giấy nhỏ, sau đó đưa cho Tần Luân.
"Ngươi tìm cách đưa mật tín này đến tay Nguyệt Thần phái"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Nam Cung Dạ nét mặt vô cùng khó đoán bước đến trước cửa sổ lớn hướng ra bên ngoài. Ánh trăng chiếu rọi vào gương mặt tuyệt mỹ khiến hắn càng trở nên yêu mị. Hắn ánh mắt sắc bén khẽ động, sau khi suy tính xong xuôi thì liền cười nhếch môi một cách ủy dị. Muốn tìm được con chuột nhỏ kia thì lần này hắn phải đích thân ra tay rồi.
Phía Nam hoàng cung...
Màn đêm lạnh lẽo bao trùm khắp nơi, trời càng về đêm gió thổi càng mạnh làm cho những chiếc đèn lồng lớn treo trước cửa chuyển động mạnh mẽ. Những binh lính tuần tra thay phiên nhau qua lại khắp các lối đi. Gió lớn ngày một lạnh lẽo khiến bất kì ai cũng không muốn bước ra bên ngoài. Nhưng hiện tại lại có một chú chuột nhỏ mặc y phục dạ hành ngồi trên mái nhà của Hoa Toàn cung.
Lương Giai Mộc đêm hôm nay quyết định làm một việc vô cùng có ý nghĩa đó là rình trộm người khác. Nơi nàng muốn xem trộm chính là tẩm cung của Lưu Quý Phi, Lưu Kỳ Hương. Cuối cùng vị trí thích hợp nhất để ẩn thân vẫn là mái nhà, không phải trên phim điều như vậy sao. Nàng cẩn thận điều tiết hơi thở tranh để người khác phát hiện, từ từ mà dò la Lưu Kỳ Hương.
Bên trong tẩm cung, Lưu Kỳ Hương một thân y phục mỏng manh để lộ ra da thịt trắng mịn màng. Bên cạnh là một nha hoàn cận thân đang chảy tóc cho nàng ta.
"Nương nương thật xinh đẹp, hoàng thượng nhất định sẽ càng yêu thích người"
"Thật như vậy sao..."
"Nô tỳ nói toàn bộ là sự thật...sớm muộn gì vị trí hoàng hậu sẽ thuộc về nương nương"
"Ngươi thật rất biết ăn nói"
"Tạ nương nương"
Lưu Kỳ Hương nghe đến đây vui vẻ ra mặt, trên gương phản phất sự thâm hiểm. Nàng một tay vuốt tóc, gương mặt thận trọng nhỏ giọng.
"Chuyện ta căn dặn ngươi đã làm xong chưa?"
"Nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi...đêm nay đã là đêm thứ mười rồi. Chỉ cần hoàng thượng đến đây ba đêm nữa thì kế sách của nương nương sẽ thành công mỹ mãn"
Nàng ta vừa nói vừa lấy ra từ trong tay áo một lọ sứ màu đỏ nhỏ đưa đến chỗ của của Lưu Kỳ Hương.
Lưu Kỳ Hương nhận lấy bình sứ cẩn thận bỏ vào một hộp gỗ khóa kín. Gương mặt vô cùng đắc ý cười vui sướng.
"Tốt lắm...ngươi là nha hoàn ta tin tưởng nhất. Cũng may là ta có được Si Nhục tán này. Khi mọi việc thành công ta sẽ không bạt đãi nhà ngươi"
"Nô tỳ đội ơn nương nương"
Lương Giai Mộc nhờ nội lực trong cơ thể cao cường mới có thể nghe được những lời bọn họ vừa nói. Quả nhiên là hai người bọn họ giở trò, thứ Lưu Kỳ Hương nói tới là thứ gì vậy chứ. Đây là lần đầu nàng nghe thấy, nhưng nàng biết thứ kia nhất định không phải thứ tốt lành gì.
Bên ngoài đột nhiên có thái giám truyền báo.
"Hoàng thượng giá đáo"
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"
"Nàng mau đứng lên"
Lưu Kỳ Hương lập tức bước đến, bên môi cười đầy ý nhị hờn trách.
"Hoàng thượng cuối cùng người cũng đến rồi, thần thiếp chờ người đến sốt cả ruột"
Nam Cung Lập cưng chiều mỹ nhân trước mặt, bước đến dỗ dành.
"Đã khiến nàng chờ lâu, trẫm hôm nay xử lý nhiều chính vụ không thể đến sớm hơn"
Lưu Kỳ Hương nép người vào lòng hắn, gương mặt yểu điệu lộ vẻ nhu tình đặt vào lòng Nam Cung Lập. Giọng nói mền mỏng ngọt như mật ong kề sát vào tai hắn thủ thỉ.
"Hoàng thượng bận chính vụ, thần thiếp sao nỡ trách người"
"Haha...trẫm thật rất cao hứng"
Lưu Kỳ Hương chợt đảo mắt một vòng, đến bên bàn gỗ cầm lấy bình ngọc rót xuống một ly rượu hướng đến phía Nam Cung Lập bồi rượu.
"Hoàng thượng...thiếp rót rượu cho người"
"Được..."
Lưu Kỳ Hương liên tiếp rót rượu câu dẫn hắn, Nam Cung Lập đứng trước mỹ nhân hắn yêu thích cũng không hề từ chối. Một ly rồi lại một ly nữa uống cạn.
"Ái phi...mau đến bên trẫm"
Cung nữ cùng thám giám cũng hiểu chuyện mà lui ra ngoài, để lại nơi này hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau. Nam Cung Lập bế lấy người ngọc đặt trên bàn gỗ mà từ từ gậm nhấm môi mọng. Lưu Kỳ Hương gương mặt càng thêm phấn khích, đôi tay rất thuần thục hướng đến long bào của hắn nhanh nhẹn cởi xuống. Hai thân ảnh không rời nhau càng lúc càng hưng phấn.
Lương Giai Mộc hai mắt mở lớn không khách khí bị một màng phía bên dưới làm cho choáng ngột. Trong lòng không khỏi cảm thán, trời ạ xuân cung đồ trong truyền thuyết đây sao? Hôm nay được nhìn tận mắt xem như mở mang tầm nhìn đi. Không được, Lương Giai Mộc ơi là Lương Giai Mộc nhìn trộm người khác là không đúng, không phải bé ngoan. Nhưng tò mò quá đi...bọn họ tiếp theo có phải còn...Mặc kệ đi, không nhìn nữa, nàng nên trở về điều tra thì hơn.
Lương Giai Mộc vừa định rời đi thì bên dưới tẩm phòng của hai người bọn họ truyền đến tiếng nói trầm thấp nỉ non.
"Ngọc Nhi...Ngọc Nhi của ta~"
"Hoàng...hoàng thượng"
"Ngọc Nhi, trẫm rất thích nàng"
Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển, hắn vừa gọi "Ngọc Nhi" thì còn ai khác ngoài Lý Lâm Ngọc nữa chứ. Lưu Kỳ Hương này rốt cuộc đã bày ra mưu kế gì thì nàng mơ hồ đã đoán được. Thật không ngờ nàng ta dám to gan như vậy, nàng có phần cảm thấy bất ngờ.
Hai ngày sau...
Lương Giai Mộc mượn cớ nhận lệnh của Ngọc Quý Phi trà trộm vào nhóm cung nhân xuất cung mua một số thứ cần dùng cho chủ tử. Nàng vừa ra khỏi hoàng cung ngay lập tức đến chỗ hẹn với A Nhĩ.
"Chủ tử người đến rồi"
"A Nhĩ chuyện ta nhờ muội điều tra như thế nào rồi?"
A Nhĩ lấy ra một cuộn giấy đưa cho nàng.
Thì ra Si Nhục tán kia là thứ mê tình dược thất truyền đã rất lâu. Thứ này có thể gọi là độc dược, mặc dù không khiến người trúng độc mất mạng. Nhưng khi trúng phải thần trí sẽ trở nên mơ hồ xem người hạ dược là người trong lòng của mình. Nếu liên tiếp bị hạ trong mười ba ngày thì sẽ chính thức bị mê tình điều khiển không thoát ra được.
"Không ngờ ở đây lại có loại thuốc như vậy?"
Điều nàng quan tâm lúc này chính là loại mê tình này một khi đã trúng thì không thể loại bỏ đi được. Thời gian còn lại của nàng không nhiều, hiện tại trừ phi...
"A Nhĩ muội đã từng nghe đến Trấn Nguyên đan chưa?"
"Muội đã xem qua tư liệu về viên đơn này. Đây là đơn dược vô cùng quý giá, trên đời chỉ có một viên do Hướng chân nhân năm đó luyện ra. Sau này đã rơi vào tay của người trong hoàng thất."
Lương Giai Mộc thoáng chút có tia hi vọng, nếu hiện tại đơn dược nằm trong Hoàng cung thì nàng vẫn là có cơ hội lấy về.
"Tốt...hiện Trấn Nguyên đan ở nơi nào trong Hoàng cung"
A Nhĩ bất giác ấp úng trả lời.
"Hiện... không có ở trong cung"
"Hẩy...vậy ở nơi nào?"
"Tiên đế năm đó đã ban Trấn Nguyên đan cho thập hoàng tử..."
Lương Giai Mộc vừa nghe qua cả người liền truyền đến cảm giác bất an chạy dọc sóng lưng. Không phải chứ nếu nàng nhớ không lầm thì thập hoàng tử năm đó hiện là Trấn An Vương Nam Cung Dạ.
"Lại ở chỗ của Nam Cung Dạ"
A Nhĩ thở dài bất lực.
"Ngươi nói đúng rồi"
"A Nhĩ có phải có nhầm lẫn gì rồi không?"
A Nhĩ vô cùng kiên quyết khẳng định.
"Muội đã tra rất kĩ rồi, không có sai lệch gì cả"
Thiên ạ...đúng là oan gia mà. Nàng dạo gần đây đạp phải thứ không sạch sẽ gì rồi mới năm lần bảy lượt va phải hắn ta. Tạo Nghiệp, đúng là tự tạo nghiệp mà...
"Chủ nhân định đến Trấn An Vương phủ nữa sao?"
"Muội đừng đùa như vậy chứ...kẻ ngu cũng biết Nam Cung Dạ hiện tại đang bày ra thiên la địa võng chờ nàng đến để bắt lại. Đi đến đó so với đến gặp diêm vương còn nhanh hơn nhiều."
A Nhĩ nhớ đến việc gì đó, nét mặt vui vẻ hướng về phía nàng nói gấp.
"Chủ nhân người nhìn này"
Lương Giai Mộc nhận lấy mảnh giấy từ tay A Nhĩ liền mở ra xem thử.
"Cái gì? Trấn An Vương hắn bỏ ra năm trăm vạn vàng kim muốn đích thân gặp ta cùng nhau thương lượng."
"Không phải gặp người mà là gặp Mạn Nguyệt công tử"
"..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Kế sách truy thê chính thức bắt đầu**.
**Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. iu~❤**
Mặt trời dần dần khuất, bóng tối cũng vì thế mà bao trùm lấy mọi cảnh sắc bên ngoài. Tại thư phòng có một thân ảnh nam tử ngồi trên bàn gỗ. Tay đẹp tinh xảo như ngọc thạch cầm bút lông phê chuẩn văn thư. Gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lãnh khí, hắn vì những ngày gần đây tâm tình không tốt nên tính khí nóng lạnh thất thường.
Nam Cung Dạ cả một buổi chiều ngồi tại thư phòng chuyên tâm xử lí một số công vụ quan trọng. Thái tử vừa mới lên ngôi, tuy tư chất cùng tài mưu lược của Nam Cung Lập từ nhỏ đã không tệ. Nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ, nhiều việc vẫn là chưa có xử trí ổn thõa. Nam Cung Dạ ngày trước đã hứa với đại hoàng huynh của hắn sẽ trợ giúp thái tử, phò trợ hắn trị vì Nam Cung Quốc.
"Bẩm Vương Gia, Tần Luân đã trở về."
"Được...cho hắn vào"
Tần Luân trên tâm cầm theo trường kiếm, bộ dáng có phần bất đắc dĩ không nhanh không chậm bước vào thư phòng của Nam Cung Dạ. Hắn vừa đi vừa lo sợ, hắn biết vương gia dạo gần đây tâm tình rất tệ. Tệ hơn là hôm nay hắn lại không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ khiến vương gia nổi giận a~.
"Vương Gia, thuộc hạ đã trở lại."
"Nói đi...có điều tra được chưa?"
"Thuộc hạ...vẫn là chưa thu được tin tức nào có giá trị."
Nam Cung Dạ trên tay đang cầm bút, vừa nghe qua sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, hắn đặt bút xuống khay mực bên cạnh. Ánh mắt vô cùng đáng sợ hướng về phía Tần Luân.
"Tần Luân... ta hỏi ngươi, trên đời này cơ nhiên lại có chuyện một người chỉ trong một đêm biến mất hoàn toàn không chút dấu vết..."
Tần Luân lập tức cúi người khó khăn nhận tội.
"Là thuộc hạ vô dụng, đã phái nhiều người đi thám tính lâu như vậy cũng không tìm ra vị cô nương đó."
Nam Cung Dạ ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
"Ngươi lặp lại câu này bao nhiêu lần rồi, bổn vương thật không có kiên nhẫn nhiều như vậy."
"Xin Vương Gia trách tội."
Nam Cung Dạ trên tay cầm ly trà nóng trực tiếp uống xuống, hắn vận ra khí lực biến ly ngọc trong tay trong chớp mắt biến thành bụi vụn.
Nam Cung Dạ từ đêm đó đã phái thủ hạ lợi hại nhất trên khắp Nam Cung Quốc điều tra tìm kiếm tin tức của Lương Giai Mộc xuyên suốt mấy ngày đêm. Cuối cùng vẫn là biệt vô âm tín, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thất bại đến như vậy. Chết tiệt! Hắn không tin không tìm ra nàng, nàng cứ như biến mất khỏi đây. Nam Cung Dạ không cam tâm, hắn nhất định phải bắt được nàng về, sau đó từ từ mà xử trí.
"Chuyện của Nguyệt Thần phái như thế nào rồi?"
Tần Luân đến thở cũng không dám thở mạnh, hắn đã làm việc cho vương gia nhiều năm như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử nhà mình dễ dàng bị một chuyện làm cho kích động tức giận đến thế. Hơn nữa còn là vì một nữ nhân, nữ tử kia không biết là thần thánh phương nào mà khiến tâm tình của Trấn An Vương bạo phát đến như thế.
"Bẩm Vương Gia, chuyện hành tích Trấn An Vương...hôm trước người của Nguyệt Thần phái truyền ám tín nói rằng ủy thác lần này không nhận"
"Không nhận...?"
"Đúng là như vậy, đám người của bọn họ hành tung vô cùng cẩn thận. Đến cả việc trao đổi ám tín cũng không trực tiếp đến"
Nam Cung Dạ từ đầu chí cuối bày ra hết thải mọi chuyện, từ việc gửi ám tín đến Nguyệt Thần phái nhờ bọn họ hành thích chính mình. Mục đích cuối cùng của hắn là muốn một lần đối đầu với Nguyệt Thần phái, xem thử năng lực của đối phương như thế nào mà ngay cả người của triều đình cũng dám ra tay hạ sát. Hơn nữa hắn muốn một lần gặp được tên Mạn Nguyệt công tử trong gian hồ kia. Nhưng hắn không ngờ bọn họ lại từ chối giao dịch lần này.
Nam Cung Dạ trên tay cầm bút viết một vài chữ vào mảnh giấy nhỏ, sau đó đưa cho Tần Luân.
"Ngươi tìm cách đưa mật tín này đến tay Nguyệt Thần phái"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Nam Cung Dạ nét mặt vô cùng khó đoán bước đến trước cửa sổ lớn hướng ra bên ngoài. Ánh trăng chiếu rọi vào gương mặt tuyệt mỹ khiến hắn càng trở nên yêu mị. Hắn ánh mắt sắc bén khẽ động, sau khi suy tính xong xuôi thì liền cười nhếch môi một cách ủy dị. Muốn tìm được con chuột nhỏ kia thì lần này hắn phải đích thân ra tay rồi.
Phía Nam hoàng cung...
Màn đêm lạnh lẽo bao trùm khắp nơi, trời càng về đêm gió thổi càng mạnh làm cho những chiếc đèn lồng lớn treo trước cửa chuyển động mạnh mẽ. Những binh lính tuần tra thay phiên nhau qua lại khắp các lối đi. Gió lớn ngày một lạnh lẽo khiến bất kì ai cũng không muốn bước ra bên ngoài. Nhưng hiện tại lại có một chú chuột nhỏ mặc y phục dạ hành ngồi trên mái nhà của Hoa Toàn cung.
Lương Giai Mộc đêm hôm nay quyết định làm một việc vô cùng có ý nghĩa đó là rình trộm người khác. Nơi nàng muốn xem trộm chính là tẩm cung của Lưu Quý Phi, Lưu Kỳ Hương. Cuối cùng vị trí thích hợp nhất để ẩn thân vẫn là mái nhà, không phải trên phim điều như vậy sao. Nàng cẩn thận điều tiết hơi thở tranh để người khác phát hiện, từ từ mà dò la Lưu Kỳ Hương.
Bên trong tẩm cung, Lưu Kỳ Hương một thân y phục mỏng manh để lộ ra da thịt trắng mịn màng. Bên cạnh là một nha hoàn cận thân đang chảy tóc cho nàng ta.
"Nương nương thật xinh đẹp, hoàng thượng nhất định sẽ càng yêu thích người"
"Thật như vậy sao..."
"Nô tỳ nói toàn bộ là sự thật...sớm muộn gì vị trí hoàng hậu sẽ thuộc về nương nương"
"Ngươi thật rất biết ăn nói"
"Tạ nương nương"
Lưu Kỳ Hương nghe đến đây vui vẻ ra mặt, trên gương phản phất sự thâm hiểm. Nàng một tay vuốt tóc, gương mặt thận trọng nhỏ giọng.
"Chuyện ta căn dặn ngươi đã làm xong chưa?"
"Nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi...đêm nay đã là đêm thứ mười rồi. Chỉ cần hoàng thượng đến đây ba đêm nữa thì kế sách của nương nương sẽ thành công mỹ mãn"
Nàng ta vừa nói vừa lấy ra từ trong tay áo một lọ sứ màu đỏ nhỏ đưa đến chỗ của của Lưu Kỳ Hương.
Lưu Kỳ Hương nhận lấy bình sứ cẩn thận bỏ vào một hộp gỗ khóa kín. Gương mặt vô cùng đắc ý cười vui sướng.
"Tốt lắm...ngươi là nha hoàn ta tin tưởng nhất. Cũng may là ta có được Si Nhục tán này. Khi mọi việc thành công ta sẽ không bạt đãi nhà ngươi"
"Nô tỳ đội ơn nương nương"
Lương Giai Mộc nhờ nội lực trong cơ thể cao cường mới có thể nghe được những lời bọn họ vừa nói. Quả nhiên là hai người bọn họ giở trò, thứ Lưu Kỳ Hương nói tới là thứ gì vậy chứ. Đây là lần đầu nàng nghe thấy, nhưng nàng biết thứ kia nhất định không phải thứ tốt lành gì.
Bên ngoài đột nhiên có thái giám truyền báo.
"Hoàng thượng giá đáo"
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"
"Nàng mau đứng lên"
Lưu Kỳ Hương lập tức bước đến, bên môi cười đầy ý nhị hờn trách.
"Hoàng thượng cuối cùng người cũng đến rồi, thần thiếp chờ người đến sốt cả ruột"
Nam Cung Lập cưng chiều mỹ nhân trước mặt, bước đến dỗ dành.
"Đã khiến nàng chờ lâu, trẫm hôm nay xử lý nhiều chính vụ không thể đến sớm hơn"
Lưu Kỳ Hương nép người vào lòng hắn, gương mặt yểu điệu lộ vẻ nhu tình đặt vào lòng Nam Cung Lập. Giọng nói mền mỏng ngọt như mật ong kề sát vào tai hắn thủ thỉ.
"Hoàng thượng bận chính vụ, thần thiếp sao nỡ trách người"
"Haha...trẫm thật rất cao hứng"
Lưu Kỳ Hương chợt đảo mắt một vòng, đến bên bàn gỗ cầm lấy bình ngọc rót xuống một ly rượu hướng đến phía Nam Cung Lập bồi rượu.
"Hoàng thượng...thiếp rót rượu cho người"
"Được..."
Lưu Kỳ Hương liên tiếp rót rượu câu dẫn hắn, Nam Cung Lập đứng trước mỹ nhân hắn yêu thích cũng không hề từ chối. Một ly rồi lại một ly nữa uống cạn.
"Ái phi...mau đến bên trẫm"
Cung nữ cùng thám giám cũng hiểu chuyện mà lui ra ngoài, để lại nơi này hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau. Nam Cung Lập bế lấy người ngọc đặt trên bàn gỗ mà từ từ gậm nhấm môi mọng. Lưu Kỳ Hương gương mặt càng thêm phấn khích, đôi tay rất thuần thục hướng đến long bào của hắn nhanh nhẹn cởi xuống. Hai thân ảnh không rời nhau càng lúc càng hưng phấn.
Lương Giai Mộc hai mắt mở lớn không khách khí bị một màng phía bên dưới làm cho choáng ngột. Trong lòng không khỏi cảm thán, trời ạ xuân cung đồ trong truyền thuyết đây sao? Hôm nay được nhìn tận mắt xem như mở mang tầm nhìn đi. Không được, Lương Giai Mộc ơi là Lương Giai Mộc nhìn trộm người khác là không đúng, không phải bé ngoan. Nhưng tò mò quá đi...bọn họ tiếp theo có phải còn...Mặc kệ đi, không nhìn nữa, nàng nên trở về điều tra thì hơn.
Lương Giai Mộc vừa định rời đi thì bên dưới tẩm phòng của hai người bọn họ truyền đến tiếng nói trầm thấp nỉ non.
"Ngọc Nhi...Ngọc Nhi của ta~"
"Hoàng...hoàng thượng"
"Ngọc Nhi, trẫm rất thích nàng"
Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển, hắn vừa gọi "Ngọc Nhi" thì còn ai khác ngoài Lý Lâm Ngọc nữa chứ. Lưu Kỳ Hương này rốt cuộc đã bày ra mưu kế gì thì nàng mơ hồ đã đoán được. Thật không ngờ nàng ta dám to gan như vậy, nàng có phần cảm thấy bất ngờ.
Hai ngày sau...
Lương Giai Mộc mượn cớ nhận lệnh của Ngọc Quý Phi trà trộm vào nhóm cung nhân xuất cung mua một số thứ cần dùng cho chủ tử. Nàng vừa ra khỏi hoàng cung ngay lập tức đến chỗ hẹn với A Nhĩ.
"Chủ tử người đến rồi"
"A Nhĩ chuyện ta nhờ muội điều tra như thế nào rồi?"
A Nhĩ lấy ra một cuộn giấy đưa cho nàng.
Thì ra Si Nhục tán kia là thứ mê tình dược thất truyền đã rất lâu. Thứ này có thể gọi là độc dược, mặc dù không khiến người trúng độc mất mạng. Nhưng khi trúng phải thần trí sẽ trở nên mơ hồ xem người hạ dược là người trong lòng của mình. Nếu liên tiếp bị hạ trong mười ba ngày thì sẽ chính thức bị mê tình điều khiển không thoát ra được.
"Không ngờ ở đây lại có loại thuốc như vậy?"
Điều nàng quan tâm lúc này chính là loại mê tình này một khi đã trúng thì không thể loại bỏ đi được. Thời gian còn lại của nàng không nhiều, hiện tại trừ phi...
"A Nhĩ muội đã từng nghe đến Trấn Nguyên đan chưa?"
"Muội đã xem qua tư liệu về viên đơn này. Đây là đơn dược vô cùng quý giá, trên đời chỉ có một viên do Hướng chân nhân năm đó luyện ra. Sau này đã rơi vào tay của người trong hoàng thất."
Lương Giai Mộc thoáng chút có tia hi vọng, nếu hiện tại đơn dược nằm trong Hoàng cung thì nàng vẫn là có cơ hội lấy về.
"Tốt...hiện Trấn Nguyên đan ở nơi nào trong Hoàng cung"
A Nhĩ bất giác ấp úng trả lời.
"Hiện... không có ở trong cung"
"Hẩy...vậy ở nơi nào?"
"Tiên đế năm đó đã ban Trấn Nguyên đan cho thập hoàng tử..."
Lương Giai Mộc vừa nghe qua cả người liền truyền đến cảm giác bất an chạy dọc sóng lưng. Không phải chứ nếu nàng nhớ không lầm thì thập hoàng tử năm đó hiện là Trấn An Vương Nam Cung Dạ.
"Lại ở chỗ của Nam Cung Dạ"
A Nhĩ thở dài bất lực.
"Ngươi nói đúng rồi"
"A Nhĩ có phải có nhầm lẫn gì rồi không?"
A Nhĩ vô cùng kiên quyết khẳng định.
"Muội đã tra rất kĩ rồi, không có sai lệch gì cả"
Thiên ạ...đúng là oan gia mà. Nàng dạo gần đây đạp phải thứ không sạch sẽ gì rồi mới năm lần bảy lượt va phải hắn ta. Tạo Nghiệp, đúng là tự tạo nghiệp mà...
"Chủ nhân định đến Trấn An Vương phủ nữa sao?"
"Muội đừng đùa như vậy chứ...kẻ ngu cũng biết Nam Cung Dạ hiện tại đang bày ra thiên la địa võng chờ nàng đến để bắt lại. Đi đến đó so với đến gặp diêm vương còn nhanh hơn nhiều."
A Nhĩ nhớ đến việc gì đó, nét mặt vui vẻ hướng về phía nàng nói gấp.
"Chủ nhân người nhìn này"
Lương Giai Mộc nhận lấy mảnh giấy từ tay A Nhĩ liền mở ra xem thử.
"Cái gì? Trấn An Vương hắn bỏ ra năm trăm vạn vàng kim muốn đích thân gặp ta cùng nhau thương lượng."
"Không phải gặp người mà là gặp Mạn Nguyệt công tử"
"..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Kế sách truy thê chính thức bắt đầu**.
**Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. iu~❤**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.