Quyển 1 - Chương 5: Bọ ngựa rình ve
Như Thi Vấn
10/12/2013
Từ hiệu cầm đồ đi ra, Tiêu Tầm vẻ mặt chán nản.
“Mặc một lớp áo mỏng, lại là áo đay (đồ dệt bằng tơ và gai), làm toàn thân đều ngứa. . . . . .” Sờ lên y phục rách rưới vừa mới đổi, Tiêu Tầm nhỏ giọng phàn nàn.
“Sợ lạnh hả? Trời sắp nắng nóng rồi. . . . . . Mặc áo đay càng mát. . . . . .” Diệp Tiếu trừng mắt.
“Tại sao phải cầm y phục của ta. . . . . . Y phục của ngươi còn nhiều hơn ta. . . . . .”
Diệp Tiếu sờ mấy khối bạc vụn trên người: “Ngươi là nam nhân, quần áo tốt hay xấu có vấn đề gì? Ta sao có thể cởi quần áo tùy tiện chứ?”
Tiêu Tầm thở dài, cũng đúng.
Hai người tội nghiệp mua hai bánh bao nhân thịt, ăn như lang sói, rốt cục cũng về tới nhà trọ Thiên Bảo.
Diệp Tiếu đứng bên ngoài nhìn xung quanh rất lâu, cho đến khi Tiêu Tầm sốt ruột: “Lão đại, hôm qua nếu không phải ngươi lòng như lửa đốt gấp rút quay về có lẽ đồ đạc của ta cũng không bị trộm mất, bây giờ trở về rồi ngươi lại chậm chạp nhàn nhã! Vàng lá đáng thương của ta. . . . . .”
Diệp Tiếu khinh thường: “Nhất lũ u hương nhìn trúng cái gì, nhất định sẽ đoạt được . . . . . . chỉ là sớm hay muộn mà thôi. . . . . . Về phần ta sao không nhanh đi vào, đều có đạo lý cả. . . . . .”
Bỗng nhiên mắt sáng lên, xoa xoa đám bạc vụn trong tay, đi vào.
Lần đầu tiên thấy Vạn Tam không đứng ở quầy.
Chỉ có A Hoa tiểu nhị dễ nói chuyện kia đang làm việc vặt.
Diệp Tiếu vui tươi hớn hở đi tới: “A Hoa làm việc thật nhanh nhẹn.”
A Hoa mừng rỡ nhìn thấy người khách hào phóng tới, vẫy tay bắt chuyện.
Diệp Tiếu thờ ơ hỏi: “A Hoa, điếm đại khi khách, khách đại khi điếm (Nhà trọ lớn bắt nạt khách, khách giàu bắt nạt nhà trọ). Nhất là những khách trong giang hồ, ai cũng ngang ngược, các ngươi cũng khó làm ăn nhỉ? Trước kia Thẩm Như Quân đại hiệp rất khinh người đúng không? Lại còn yêu cầu cả Vạn lão bản tự mình đưa tới thuyền nữa.”
A Hoa sửng sốt, gật đầu lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Ai nói không phải chứ. . . . . . Bây giờ nhà trọ này cứ ba ngày một trận ầm ỹ to, hai ngày một trận ầm ỹ nhỏ, đều là mấy người khách đó không có việc gì làm đi gây hấn, chúng ta làm tiểu nhị cũng khổ lắm. . . . . . Nhưng mà Thẩm đại hiệp uy danh ngút trời. . . . . . Đối với người làm rất khẳng khái ôn hòa. . . . . . Khen thưởng cũng nhiều. . . . . . Hôm đó lúc về nhà cũng chỉ đi một mình . . . . . .”
“Đi một mình? Không có người đi cùng? Hắn không phải rất thích phô trương sao?” Diệp Tiếu hai mắt tròn xoe, thuận tay đút một khối bạc vụn vào tay A Hoa, “Mấy ngày nay ít nhiều cũng được tiểu ca chiếu cố. . . . . .”
A Hoa lặng lẽ giấu bạc vào ống tay áo, thấp giọng nói: “Đúng thế, rất kỳ quái. . . . . . Có thể là hẹn thời gian đi thuyền sớm, nên sáng sớm đã đi rồi, chúng ta còn không thấy cả người, vốn hắn còn nói sẽ thưởng thêm tiền cho ta, mà không đưa đã đi. . . . . . Ta buồn phiền mất mấy ngày liền. . . . . .”
Diệp Tiếu thản nhiên ồ một tiếng: “Sáng sớm? Không ai nhìn thấy sao?”
“Ừ. Hôm ấy không ai gặp cả, về sau nghe Vạn lão bản nói đã đi rồi. . . . . . Đặt cũng là đặt thuyền buổi sáng. . . . . . Là A Phi đi đặt, ta còn nhớ rõ. . . . . . Thẩm đại hiệp thưởng cho A Phi một lượng bạc rất lớn. . . . . . Tiểu tử đó cứ khoe trước mặt ta hẳn một ngày liền. . . . . .”
“Phòng Thẩm đại hiệp đã ngủ ở đâu? Có phải biến thành nhà ma rồi hay không? Cách phòng chúng ta ở có gần không?” Diệp Tiếu co rụt vai lại, giả bộ sợ hãi.
“Đại tiểu thư trăm ngàn lần đừng sợ. . . . . . Hắn cũng không phải chết ở nhà trọ chúng ta! Sao lại thành nhà ma được. . . . . . Hơn nữa, phòng chữ Thiên số Giáp cách phòng ngách hai người ở vẫn còn xa lắm . . . . . .”
“Ta đây cũng an tâm!” Diệp Tiếu cười hì hì xoa xoa ngực.
“Diệp tiểu thư lúc nào thì tính tiền?” Một giọng nói âm trầm bỗng dưng vang lên sau lưng, “Ngách phòng phía đông gần đây rất hữu dụng, có người muốn thuê đấy!”
Diệp Tiếu quay đầu, nhìn thấy Vạn lão bản mập mạp như Phật Di Lặc, đáng tiếc vẻ mặt còn âm trầm hơn cả giọng nói, phá hủy luôn tướng mạo thân thiện dễ gần của hắn.
“Chuyện này, là việc của Tiêu Tầm. . . . . . hắn hình như vẫn chưa trở về. . . . . .” Diệp Tiếu sờ vào ít bạc vụn, cười rất nịnh nọt.
Vạn Tam cười lãnh đạm: “Thấy hắn thì bảo dọn sang ở nhà trọ khác đi.”
Diệp Tiếu gật đầu lia lịa.
. . . . . .
Ban đêm.
Diệp Tiếu từ ngách phòng phía đông nhẹ chân nhẹ tay bò ra.
Cầm theo một vật hình tròn rất dài, đi tới phòng chữ Thiên số Giáp, áp tai lên cửa lắng nghe rất lâu.
Đắc ý cười khẽ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một dây kẽm mảnh mà dài, nhét vào lỗ khóa.
Rắc cạch một tiếng vang nhỏ, khóa mở ra.
Diệp Tiếu như một con ma lướt vào phòng.
Nhìn trên giường, không có người.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng, thời điểm lắm khách như vậy, một gian phòng hảo hạng lại không đụng đến, không phải là có ma thì là vì cái gì?
Vì thế yên tâm thổi hỏa chiết tử (là cái tròn tròn hình trụ dùng giữ lửa), kiểm tra thật kỹ khắp phòng.
Phòng rất sạch sẽ.
Đã bị quét dọn rất cẩn thận qua.
Đệm chăn đều rất sạch sẽ, nhưng vì đã lâu không ai dùng, nên tỏa ra mùi nấm mốc.
Chỗ này không có gì đặc biệt.
Nhưng vì sao lại phải khóa lại?
Diệp Tiếu càm hỏa chiết tử, cực kỳ cẩn thận xem xét khắp phòng, lấy tay quét qua mặt bàn, mép giường, thậm chí, gầm giường.
Lại cẩn thận tra xét tủ quần áo, mở cánh tủ ra xem.
Cúi người, tiến vào gầm giường, cong mông lên gian nan bò vào trong.
Qua một lát, hình như thấy được gì đó, nheo mắt lại, lại gian nan bò ra.
Đang đắc ý nâng hỏa chiết tử định tra xét xà ngang, bỗng nhiên hét lên một tiếng như nhìn thấy quỷ.
Hỏa chiết tử cũng ném luôn xuống đất.
Một bóng đen chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt hỏa chiết tử, giơ lên trước mặt Diệp Tiếu.
“Diệp cô nương, khuya khoắt, đến đây là định làm gì? Chẳng lẽ là ban đêm đi tiểu tới nhầm phòng? Ta nhớ không nhầm là đã khóa cửa lại rồi? Cô nương nhìn rất thanh cao tiêu sái, chẳng lẽ lại có tật xấu đi trộm đồ?”
Diệp Tiếu thở dài: “Vạn lão bản, ngươi lặng lẽ đi vào không tiếng động, làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
“Diệp cô nương, có muốn ta đi mời quan binh Cô Tô phủ tới? Nói nhà trọ Thiên Bảo có trộm?”
Diệp Tiếu ồ một tiếng, không hề sợ hãi: “Cầu còn không được. . . . . . Quan binh nhất định sẽ thấy hứng thú với chuyện Thẩm Như Quân đại hiệp rốt cuộc bị ngộ sát ở chỗ nào. . . . . . Mà ta cũng cám thấy rất hứng thú với việc ngươi tại sao phải đi cùng nam nhân giả mạo Thẩm đại hiệp xuất hiện ở bến thuyền. . . . . .”
Vạn Tam cười lãnh đạm: “Cô nương ngậm máu phun người, có chứng cớ gì không?”
Diệp Tiếu lại gật đầu: “Đúng thế, toàn bộ là ta đoán, không hề có chứng cớ. . . . . . Không thuyết phục được quan binh, dù sao nếu cứ cố tình náo loạn lên, thì mấy người khách giang hồ ở chật trong nhà trọ này chắc cũng chẳng cần chứng cớ đâu. . . . . .”
Ánh lửa mờ mờ chiếu lên sắc mặt cực kỳ âm trầm của Vạn Tam, hắn mấy lần định mở miệng, rốt cục thở dài: “Cô nương vẫn đang tuổi thanh xuân, sao cứ phải nhảy vào vũng nước đục này làm gì? Xem ra ta đành phải không khách khí với cô nương thôi. . . . . .”
Diệp Tiếu nghiêng đầu, cười khẽ làm mặt quỷ: “Vạn lão bản đang thừa nhận sao?”
Vạn Tam âm trầm nói: “Dũng khí của cô nương Vạn mỗ cực kỳ bội phục . . . . . .”
Diệp Tiếu lắc đầu: “Ngươi bội phục chắc hẳn là sự thông minh của ta. . . . . . Chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã có thể tra ra chân tướng. . . . . .”
Thở dài một tiếng, tay Vạn Tam phất trước mặt Diệp Tiếu một cái, Diệp Tiếu kinh ngạc ồ một tiếng, đã ngã xuống đất.
“Đây là. . . . . . Sao lại thế này?” Diệp Tiếu kinh ngạc muốn đứng lên, nhưng toàn thân mềm nhuyễn không có chút lực.
“Ta thấy chuyện xưa trên giang hồ cô nương rõ như lòng bàn tay. . . . . . Sao hả, U Minh Nhuyễn cốt tán mà không biết?”
Diệp Tiếu hai mắt mở to: “Thật sao? Ngươi thật sự là người U Minh thành? U Minh thành không chỉ có võ công quái dị, còn giỏi dùng độc. . . . . . U Minh Nhuyễn cốt tán nhiều năm đã tuyệt tích trên giang hồ. . . . . . Có thể tự mình nếm thử hương vị loại dược nổi tiếng này, cũng coi như sống cả đời không uổng rồi.”
“Lại một lần nữa dũng khí của cô nương làm lão hủ bội phục. . . . . .” Vạn Tam tán thưởng từ đáy lòng.
Diệp Tiếu thở dài: “Ta cũng không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi hẳn là bội phục sự thông minh của ta. . . . . .”
Vạn Tam lắc đầu: “Người dù có thông minh, chết đi cũng chẳng khác gì người ngu ngốc. . . . . . Cho nên ta sẽ không bội phục một người chết. . . . . .”
Chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiếu, đang định động thủ, bỗng nhiên chân mềm nhũn, cũng té trên đất.
Hắn kỳ quái quay đầu, vừa hay nhìn thấy Tiêu Tầm một thân áo đay đơn bạc, đang đứng sau lưng hắn, toàn thân run rẩy vì lạnh, vừa vặn nghe thấy giọng nói mỉa mai của Diệp Tiếu: “Bọ ngựa rình ve, chim sẻ núp phía sau. Hôm qua ta đã phát hiện ngươi đứng sau lưng nghe lén ta nói chuyện với A Hoa, nên chuẩn bị chiêu này.”
Tiêu Tầm nhăn mũi, răng đập vào nhau canh cách run run nói: “Lão. . . . . . Lão đại. . . . . . Sao bắt ta đứng chờ ở ngoài lâu như vậy? Sắp. . . . . . Sắp đông thành băng rồi . . . . . .”
Diệp Tiếu hả một tiếng: “Đêm nay trăng sáng gió mát, đứng ở ngoài cửa là phong nhã cỡ nào, là thoáng mát cỡ nào. . . . . .”
Tiêu Tầm đáng thương tiếp tục run rẩy: “Lão đại ngươi lại nói đểu rồi. . . . . . Sao không để ta vào làm ve, ngươi ở bên ngoài làm chi sẻ đi?”
“. . . . . . Võ công của ngươi cao hơn, vạn nhất ta sẩy chân chim sẻ bị bọ ngựa xử lý, đến lúc đó toàn quân bị diệt, muốn bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm luôn. . . . . .”
Tiêu Tầm thở dài, lão đại vẫn là lão đại, lần nào nói cũng rất có đạo lý.
Vạn Tam ngồi bên cạnh nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, thật sự sầu não.
“Căn phòng này rất kỳ quái.” Diệp Tiếu rốt cục quay lại vấn đề chính.
“Hở? Chẳng lẽ đây là chỗ Thẩm Như Quân bị ngộ hại?”
Diệp Tiếu lắc đầu: “Không thể khẳng định được, ta nghĩ nhà trọ này lắm thầy nhiều ma, chưa chắc hung thủ đã chọn chỗ này để xuống tay, xử lý thi thể sẽ rất phiền toái. Nhưng mà, lúc này nhà trọ Thiên Bảo sinh ý tốt như vậy, lại bỏ trống một căn phòng hảo hạng, rất kỳ quái. . . . . .”
Vạn Tam hừ một tiếng: “Từ sau khi người đó chết đi, khách giang hồ tới đây xem xét nhiều không đếm được, ta thấy rất phiền phức, nên mới khóa lại. . . . . .”
Diệp Tiếu rất hứng thú ồ một tiếng: “Lại kỳ quái hơn. . . . . . Không cho người khác vào cũng có đạo lý, nhưng căn phòng này chỗ nào cũng được quét tước sạch sẽ, một hạt bụi nhỏ cũng không có. . . . . . Ngay cả gầm giường, một vệt bụi bẩn cũng không có. . . . . . Không phải rất kỳ quái sao?”
Vạn Tam lại là hừ một tiếng: “Ta thích sạch sẽ đấy không được sao?”
Diệp Tiếu lại hừ lạnh: “Sao những phòng khác trong nhà trọ không được sạch sẽ như vầy? Sạch sẽ của ngươi còn có tính lựa chọn sao?”
Vạn Tam buồn bực im lặng, rốt cục cũng chấp nhận tiểu cô nương này không dễ lừa gạt.
“Lão Tam, đoạn sau ngươi làm đi. . . . . . xem có thể cạy miệng tên này ra, hỏi được phòng này rốt cuộc có gì kỳ quái! Hắn còn có U Minh Nhuyễn cốt tán của U Minh thành, ngươi hỏi luôn lai lịch của hắn. . . . . .” Công hiệu Nhuyễn cốt tán dần mất, tay chân Diệp Tiếu không có lực đành ngồi lên ghế, mềm oặt dựa vào cạnh bàn, nhìn chao đèn bằng vải lụa trên bàn, lại duỗi tay đẩy đẩy đèn bàn sang bên cạnh.
“Ồ” Tiêu Tầm đáp lời, trong lòng thật phiền não, uy hiếp, ra tay bức cung, việc này hình như không hợp với Tiêu Tầm.
Vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm cách gì, thì bỗng dưng khung cửa sổ cạch một tiếng, có gì đó bay vào.
Ban đêm mờ ảo nhìn không rõ, chỉ cảm thấy vật đó nhảy loạn trên mặt đất.
Tiêu Tầm, cẩn thận đi tới, dùng chân đá đá vài cái, không nhận ra là cái gì, rốt cục thổi hỏa chiết tử cúi người nhìn.
Là một con cá chép lớn còn tươi sống, buộc lại bằng một mảnh vải, cái đuôi không ngừng quẫy nhảy loạn.
Tiêu Tầm sửng sốt, chợt nghe Diệp Tiếu kêu một tiếng: “Ơ kìa! Đừng chạy!” Nhanh quay người lại, chỉ nhìn thấy một bóng người kéo theo tên Vạn Tam mập mạp nhẹ như khói bay ra khỏi phòng.
“Đuổi theo!” Diệp Tiếu cắn răng chạy vội ra ngoài, hai chân còn chưa có lực, lảo đảo.
Tiêu Tầm theo sát phía sau cũng đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Diệp Tiếu, lao về phía trước.
Xa xa ở phía đông mặt trời đã hơi nhú, đường vẫn vắng ngắt không có bóng người.
Tiêu Tầm đuổi theo qua vài lối rẽ, không còn nhìn thấy người khả nghi nữa.
Nghe thấy Diệp Tiếu phía sau hét lên: “Này! Ngươi đang làm gì thế! Lén lút ở góc tường thò đầu ra ngó!”
Lập tức xoay người, góc đường không xa, quả nhiên có một hắc y nam nhân tò mò nhìn xung quanh.
“Mặc một lớp áo mỏng, lại là áo đay (đồ dệt bằng tơ và gai), làm toàn thân đều ngứa. . . . . .” Sờ lên y phục rách rưới vừa mới đổi, Tiêu Tầm nhỏ giọng phàn nàn.
“Sợ lạnh hả? Trời sắp nắng nóng rồi. . . . . . Mặc áo đay càng mát. . . . . .” Diệp Tiếu trừng mắt.
“Tại sao phải cầm y phục của ta. . . . . . Y phục của ngươi còn nhiều hơn ta. . . . . .”
Diệp Tiếu sờ mấy khối bạc vụn trên người: “Ngươi là nam nhân, quần áo tốt hay xấu có vấn đề gì? Ta sao có thể cởi quần áo tùy tiện chứ?”
Tiêu Tầm thở dài, cũng đúng.
Hai người tội nghiệp mua hai bánh bao nhân thịt, ăn như lang sói, rốt cục cũng về tới nhà trọ Thiên Bảo.
Diệp Tiếu đứng bên ngoài nhìn xung quanh rất lâu, cho đến khi Tiêu Tầm sốt ruột: “Lão đại, hôm qua nếu không phải ngươi lòng như lửa đốt gấp rút quay về có lẽ đồ đạc của ta cũng không bị trộm mất, bây giờ trở về rồi ngươi lại chậm chạp nhàn nhã! Vàng lá đáng thương của ta. . . . . .”
Diệp Tiếu khinh thường: “Nhất lũ u hương nhìn trúng cái gì, nhất định sẽ đoạt được . . . . . . chỉ là sớm hay muộn mà thôi. . . . . . Về phần ta sao không nhanh đi vào, đều có đạo lý cả. . . . . .”
Bỗng nhiên mắt sáng lên, xoa xoa đám bạc vụn trong tay, đi vào.
Lần đầu tiên thấy Vạn Tam không đứng ở quầy.
Chỉ có A Hoa tiểu nhị dễ nói chuyện kia đang làm việc vặt.
Diệp Tiếu vui tươi hớn hở đi tới: “A Hoa làm việc thật nhanh nhẹn.”
A Hoa mừng rỡ nhìn thấy người khách hào phóng tới, vẫy tay bắt chuyện.
Diệp Tiếu thờ ơ hỏi: “A Hoa, điếm đại khi khách, khách đại khi điếm (Nhà trọ lớn bắt nạt khách, khách giàu bắt nạt nhà trọ). Nhất là những khách trong giang hồ, ai cũng ngang ngược, các ngươi cũng khó làm ăn nhỉ? Trước kia Thẩm Như Quân đại hiệp rất khinh người đúng không? Lại còn yêu cầu cả Vạn lão bản tự mình đưa tới thuyền nữa.”
A Hoa sửng sốt, gật đầu lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Ai nói không phải chứ. . . . . . Bây giờ nhà trọ này cứ ba ngày một trận ầm ỹ to, hai ngày một trận ầm ỹ nhỏ, đều là mấy người khách đó không có việc gì làm đi gây hấn, chúng ta làm tiểu nhị cũng khổ lắm. . . . . . Nhưng mà Thẩm đại hiệp uy danh ngút trời. . . . . . Đối với người làm rất khẳng khái ôn hòa. . . . . . Khen thưởng cũng nhiều. . . . . . Hôm đó lúc về nhà cũng chỉ đi một mình . . . . . .”
“Đi một mình? Không có người đi cùng? Hắn không phải rất thích phô trương sao?” Diệp Tiếu hai mắt tròn xoe, thuận tay đút một khối bạc vụn vào tay A Hoa, “Mấy ngày nay ít nhiều cũng được tiểu ca chiếu cố. . . . . .”
A Hoa lặng lẽ giấu bạc vào ống tay áo, thấp giọng nói: “Đúng thế, rất kỳ quái. . . . . . Có thể là hẹn thời gian đi thuyền sớm, nên sáng sớm đã đi rồi, chúng ta còn không thấy cả người, vốn hắn còn nói sẽ thưởng thêm tiền cho ta, mà không đưa đã đi. . . . . . Ta buồn phiền mất mấy ngày liền. . . . . .”
Diệp Tiếu thản nhiên ồ một tiếng: “Sáng sớm? Không ai nhìn thấy sao?”
“Ừ. Hôm ấy không ai gặp cả, về sau nghe Vạn lão bản nói đã đi rồi. . . . . . Đặt cũng là đặt thuyền buổi sáng. . . . . . Là A Phi đi đặt, ta còn nhớ rõ. . . . . . Thẩm đại hiệp thưởng cho A Phi một lượng bạc rất lớn. . . . . . Tiểu tử đó cứ khoe trước mặt ta hẳn một ngày liền. . . . . .”
“Phòng Thẩm đại hiệp đã ngủ ở đâu? Có phải biến thành nhà ma rồi hay không? Cách phòng chúng ta ở có gần không?” Diệp Tiếu co rụt vai lại, giả bộ sợ hãi.
“Đại tiểu thư trăm ngàn lần đừng sợ. . . . . . Hắn cũng không phải chết ở nhà trọ chúng ta! Sao lại thành nhà ma được. . . . . . Hơn nữa, phòng chữ Thiên số Giáp cách phòng ngách hai người ở vẫn còn xa lắm . . . . . .”
“Ta đây cũng an tâm!” Diệp Tiếu cười hì hì xoa xoa ngực.
“Diệp tiểu thư lúc nào thì tính tiền?” Một giọng nói âm trầm bỗng dưng vang lên sau lưng, “Ngách phòng phía đông gần đây rất hữu dụng, có người muốn thuê đấy!”
Diệp Tiếu quay đầu, nhìn thấy Vạn lão bản mập mạp như Phật Di Lặc, đáng tiếc vẻ mặt còn âm trầm hơn cả giọng nói, phá hủy luôn tướng mạo thân thiện dễ gần của hắn.
“Chuyện này, là việc của Tiêu Tầm. . . . . . hắn hình như vẫn chưa trở về. . . . . .” Diệp Tiếu sờ vào ít bạc vụn, cười rất nịnh nọt.
Vạn Tam cười lãnh đạm: “Thấy hắn thì bảo dọn sang ở nhà trọ khác đi.”
Diệp Tiếu gật đầu lia lịa.
. . . . . .
Ban đêm.
Diệp Tiếu từ ngách phòng phía đông nhẹ chân nhẹ tay bò ra.
Cầm theo một vật hình tròn rất dài, đi tới phòng chữ Thiên số Giáp, áp tai lên cửa lắng nghe rất lâu.
Đắc ý cười khẽ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một dây kẽm mảnh mà dài, nhét vào lỗ khóa.
Rắc cạch một tiếng vang nhỏ, khóa mở ra.
Diệp Tiếu như một con ma lướt vào phòng.
Nhìn trên giường, không có người.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng, thời điểm lắm khách như vậy, một gian phòng hảo hạng lại không đụng đến, không phải là có ma thì là vì cái gì?
Vì thế yên tâm thổi hỏa chiết tử (là cái tròn tròn hình trụ dùng giữ lửa), kiểm tra thật kỹ khắp phòng.
Phòng rất sạch sẽ.
Đã bị quét dọn rất cẩn thận qua.
Đệm chăn đều rất sạch sẽ, nhưng vì đã lâu không ai dùng, nên tỏa ra mùi nấm mốc.
Chỗ này không có gì đặc biệt.
Nhưng vì sao lại phải khóa lại?
Diệp Tiếu càm hỏa chiết tử, cực kỳ cẩn thận xem xét khắp phòng, lấy tay quét qua mặt bàn, mép giường, thậm chí, gầm giường.
Lại cẩn thận tra xét tủ quần áo, mở cánh tủ ra xem.
Cúi người, tiến vào gầm giường, cong mông lên gian nan bò vào trong.
Qua một lát, hình như thấy được gì đó, nheo mắt lại, lại gian nan bò ra.
Đang đắc ý nâng hỏa chiết tử định tra xét xà ngang, bỗng nhiên hét lên một tiếng như nhìn thấy quỷ.
Hỏa chiết tử cũng ném luôn xuống đất.
Một bóng đen chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt hỏa chiết tử, giơ lên trước mặt Diệp Tiếu.
“Diệp cô nương, khuya khoắt, đến đây là định làm gì? Chẳng lẽ là ban đêm đi tiểu tới nhầm phòng? Ta nhớ không nhầm là đã khóa cửa lại rồi? Cô nương nhìn rất thanh cao tiêu sái, chẳng lẽ lại có tật xấu đi trộm đồ?”
Diệp Tiếu thở dài: “Vạn lão bản, ngươi lặng lẽ đi vào không tiếng động, làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
“Diệp cô nương, có muốn ta đi mời quan binh Cô Tô phủ tới? Nói nhà trọ Thiên Bảo có trộm?”
Diệp Tiếu ồ một tiếng, không hề sợ hãi: “Cầu còn không được. . . . . . Quan binh nhất định sẽ thấy hứng thú với chuyện Thẩm Như Quân đại hiệp rốt cuộc bị ngộ sát ở chỗ nào. . . . . . Mà ta cũng cám thấy rất hứng thú với việc ngươi tại sao phải đi cùng nam nhân giả mạo Thẩm đại hiệp xuất hiện ở bến thuyền. . . . . .”
Vạn Tam cười lãnh đạm: “Cô nương ngậm máu phun người, có chứng cớ gì không?”
Diệp Tiếu lại gật đầu: “Đúng thế, toàn bộ là ta đoán, không hề có chứng cớ. . . . . . Không thuyết phục được quan binh, dù sao nếu cứ cố tình náo loạn lên, thì mấy người khách giang hồ ở chật trong nhà trọ này chắc cũng chẳng cần chứng cớ đâu. . . . . .”
Ánh lửa mờ mờ chiếu lên sắc mặt cực kỳ âm trầm của Vạn Tam, hắn mấy lần định mở miệng, rốt cục thở dài: “Cô nương vẫn đang tuổi thanh xuân, sao cứ phải nhảy vào vũng nước đục này làm gì? Xem ra ta đành phải không khách khí với cô nương thôi. . . . . .”
Diệp Tiếu nghiêng đầu, cười khẽ làm mặt quỷ: “Vạn lão bản đang thừa nhận sao?”
Vạn Tam âm trầm nói: “Dũng khí của cô nương Vạn mỗ cực kỳ bội phục . . . . . .”
Diệp Tiếu lắc đầu: “Ngươi bội phục chắc hẳn là sự thông minh của ta. . . . . . Chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã có thể tra ra chân tướng. . . . . .”
Thở dài một tiếng, tay Vạn Tam phất trước mặt Diệp Tiếu một cái, Diệp Tiếu kinh ngạc ồ một tiếng, đã ngã xuống đất.
“Đây là. . . . . . Sao lại thế này?” Diệp Tiếu kinh ngạc muốn đứng lên, nhưng toàn thân mềm nhuyễn không có chút lực.
“Ta thấy chuyện xưa trên giang hồ cô nương rõ như lòng bàn tay. . . . . . Sao hả, U Minh Nhuyễn cốt tán mà không biết?”
Diệp Tiếu hai mắt mở to: “Thật sao? Ngươi thật sự là người U Minh thành? U Minh thành không chỉ có võ công quái dị, còn giỏi dùng độc. . . . . . U Minh Nhuyễn cốt tán nhiều năm đã tuyệt tích trên giang hồ. . . . . . Có thể tự mình nếm thử hương vị loại dược nổi tiếng này, cũng coi như sống cả đời không uổng rồi.”
“Lại một lần nữa dũng khí của cô nương làm lão hủ bội phục. . . . . .” Vạn Tam tán thưởng từ đáy lòng.
Diệp Tiếu thở dài: “Ta cũng không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi hẳn là bội phục sự thông minh của ta. . . . . .”
Vạn Tam lắc đầu: “Người dù có thông minh, chết đi cũng chẳng khác gì người ngu ngốc. . . . . . Cho nên ta sẽ không bội phục một người chết. . . . . .”
Chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiếu, đang định động thủ, bỗng nhiên chân mềm nhũn, cũng té trên đất.
Hắn kỳ quái quay đầu, vừa hay nhìn thấy Tiêu Tầm một thân áo đay đơn bạc, đang đứng sau lưng hắn, toàn thân run rẩy vì lạnh, vừa vặn nghe thấy giọng nói mỉa mai của Diệp Tiếu: “Bọ ngựa rình ve, chim sẻ núp phía sau. Hôm qua ta đã phát hiện ngươi đứng sau lưng nghe lén ta nói chuyện với A Hoa, nên chuẩn bị chiêu này.”
Tiêu Tầm nhăn mũi, răng đập vào nhau canh cách run run nói: “Lão. . . . . . Lão đại. . . . . . Sao bắt ta đứng chờ ở ngoài lâu như vậy? Sắp. . . . . . Sắp đông thành băng rồi . . . . . .”
Diệp Tiếu hả một tiếng: “Đêm nay trăng sáng gió mát, đứng ở ngoài cửa là phong nhã cỡ nào, là thoáng mát cỡ nào. . . . . .”
Tiêu Tầm đáng thương tiếp tục run rẩy: “Lão đại ngươi lại nói đểu rồi. . . . . . Sao không để ta vào làm ve, ngươi ở bên ngoài làm chi sẻ đi?”
“. . . . . . Võ công của ngươi cao hơn, vạn nhất ta sẩy chân chim sẻ bị bọ ngựa xử lý, đến lúc đó toàn quân bị diệt, muốn bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm luôn. . . . . .”
Tiêu Tầm thở dài, lão đại vẫn là lão đại, lần nào nói cũng rất có đạo lý.
Vạn Tam ngồi bên cạnh nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, thật sự sầu não.
“Căn phòng này rất kỳ quái.” Diệp Tiếu rốt cục quay lại vấn đề chính.
“Hở? Chẳng lẽ đây là chỗ Thẩm Như Quân bị ngộ hại?”
Diệp Tiếu lắc đầu: “Không thể khẳng định được, ta nghĩ nhà trọ này lắm thầy nhiều ma, chưa chắc hung thủ đã chọn chỗ này để xuống tay, xử lý thi thể sẽ rất phiền toái. Nhưng mà, lúc này nhà trọ Thiên Bảo sinh ý tốt như vậy, lại bỏ trống một căn phòng hảo hạng, rất kỳ quái. . . . . .”
Vạn Tam hừ một tiếng: “Từ sau khi người đó chết đi, khách giang hồ tới đây xem xét nhiều không đếm được, ta thấy rất phiền phức, nên mới khóa lại. . . . . .”
Diệp Tiếu rất hứng thú ồ một tiếng: “Lại kỳ quái hơn. . . . . . Không cho người khác vào cũng có đạo lý, nhưng căn phòng này chỗ nào cũng được quét tước sạch sẽ, một hạt bụi nhỏ cũng không có. . . . . . Ngay cả gầm giường, một vệt bụi bẩn cũng không có. . . . . . Không phải rất kỳ quái sao?”
Vạn Tam lại là hừ một tiếng: “Ta thích sạch sẽ đấy không được sao?”
Diệp Tiếu lại hừ lạnh: “Sao những phòng khác trong nhà trọ không được sạch sẽ như vầy? Sạch sẽ của ngươi còn có tính lựa chọn sao?”
Vạn Tam buồn bực im lặng, rốt cục cũng chấp nhận tiểu cô nương này không dễ lừa gạt.
“Lão Tam, đoạn sau ngươi làm đi. . . . . . xem có thể cạy miệng tên này ra, hỏi được phòng này rốt cuộc có gì kỳ quái! Hắn còn có U Minh Nhuyễn cốt tán của U Minh thành, ngươi hỏi luôn lai lịch của hắn. . . . . .” Công hiệu Nhuyễn cốt tán dần mất, tay chân Diệp Tiếu không có lực đành ngồi lên ghế, mềm oặt dựa vào cạnh bàn, nhìn chao đèn bằng vải lụa trên bàn, lại duỗi tay đẩy đẩy đèn bàn sang bên cạnh.
“Ồ” Tiêu Tầm đáp lời, trong lòng thật phiền não, uy hiếp, ra tay bức cung, việc này hình như không hợp với Tiêu Tầm.
Vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm cách gì, thì bỗng dưng khung cửa sổ cạch một tiếng, có gì đó bay vào.
Ban đêm mờ ảo nhìn không rõ, chỉ cảm thấy vật đó nhảy loạn trên mặt đất.
Tiêu Tầm, cẩn thận đi tới, dùng chân đá đá vài cái, không nhận ra là cái gì, rốt cục thổi hỏa chiết tử cúi người nhìn.
Là một con cá chép lớn còn tươi sống, buộc lại bằng một mảnh vải, cái đuôi không ngừng quẫy nhảy loạn.
Tiêu Tầm sửng sốt, chợt nghe Diệp Tiếu kêu một tiếng: “Ơ kìa! Đừng chạy!” Nhanh quay người lại, chỉ nhìn thấy một bóng người kéo theo tên Vạn Tam mập mạp nhẹ như khói bay ra khỏi phòng.
“Đuổi theo!” Diệp Tiếu cắn răng chạy vội ra ngoài, hai chân còn chưa có lực, lảo đảo.
Tiêu Tầm theo sát phía sau cũng đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Diệp Tiếu, lao về phía trước.
Xa xa ở phía đông mặt trời đã hơi nhú, đường vẫn vắng ngắt không có bóng người.
Tiêu Tầm đuổi theo qua vài lối rẽ, không còn nhìn thấy người khả nghi nữa.
Nghe thấy Diệp Tiếu phía sau hét lên: “Này! Ngươi đang làm gì thế! Lén lút ở góc tường thò đầu ra ngó!”
Lập tức xoay người, góc đường không xa, quả nhiên có một hắc y nam nhân tò mò nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.