Quyển 1 - Chương 3: Nhà trọ Thiên Bảo
Như Thi Vấn
10/12/2013
Hôm sau, Diệp Tiếu thay nam trang đi cùng Tiêu Tầm vào Thẩm gia, xưng là bằng hữu của Thẩm Như Quân lúc còn sống, muốn vào phúng viếng. Gia
đinh trông cửa đánh giá hai người từ trên xuống dưới vài lần, hỏi một
câu: “Bạn vong niên?” Diệp Tiếu gật đầu lia lịa, gia đinh lúc này mới
cho hai người vào. Hai người rất may mắn đã gặp được đại tiểu thư của
Thẩm gia Thẩm Vãn, hỏi kỹ mọi việc, rồi chắp tay cáo từ.
Vừa mới bước ra khỏi cửa vài bước, hai người đã nghe thấy tiếng quát dừng lại từ đằng sau, nên dừng bước quay đầu.
Mấy nam nhân từ phía sau phi như bay đến, bao vây xung quanh hai người, hỏi: “Các ngươi là người phương nào? Tới Thẩm gia làm gì?”
Tiêu Tầm mỉm cười mở miệng: “Chúng ta là Hộ. . . . . .” Còn chưa nói xong đã bị Diệp Tiếu bấu thật mạnh vào cánh tay, đau đến thấu tâm can, nước mắt lập tức trào ra.
“Chúng ta là thuộc hạ Võ Lâm Minh, ta là Hoa Thập Nhất, hắn là Hoa Thập Tam.”
Những người kia hơi sững sờ: “Các ngươi cũng là người Võ Lâm Minh? Sao chúng ta chưa thấy bao giờ?”
Diệp Tiếu cười nói : “Chúng ta từ nơi khác điều tới, Hoàng minh chủ nói ở đây thiếu người. Đúng rồi, chúng ta còn có một ca ca, tên Hoa Cửu. . . . . . tới đây trước, các vị đại ca có biết không?”
Không ngờ trong đám này có người quen Hoa Cửu, một đại hán bắt đầu nhiệt tình niềm nở: “Hóa ra là huynh đệ của Hoa Cửu ca!”
Một tên khác vẫn không nể mặt mũi, trừng mắt: “Hoa Cửu? Hoa Cửu là tên nào?”
Đại hán quen Hoa Cửu kia cười ha ha nói: “Chính là thủ hạ của Hồ đại ca, cái người ngang dọc bằng nhau như thùng hàng ấy. . . . . .”
Tất cả mọi người đều ồ một tiếng, cười ha ha, bắt đầu nhớ lại sự tích anh hùng của Hoa Cửu. Bầu không khí giương cung bạt kiếm thoáng chốc đã dịu lại, dễ thấy Hoa Cửu rất được lòng mọi người.
Diệp Tiếu nhân cơ hội nhanh lôi kéo Tiêu Tầm thoát ra khỏi vòng vây. Tiêu Tầm nhỏ giọng nói: “Lão đại, sao người biết bọn họ là thuộc hạ Võ Lâm Minh?”
Diệp Tiếu dương dương đắc ý nói: “Đoán. Hoa cửu hôm qua không phải đã nói Võ Lâm Minh không cho phép người khác tới gần Thẩm gia sao?”
Tiêu Tầm ồ một tiếng, sự tôn kính trong lòng lại tăng thêm vài phần. Chợt nghe tiếng đại hán ở xa xa phía sau hỏi: “Này! Hai vị huynh đệ! Hai người lúc nào thì tới nhà trọ Hồng Phúc?”
Diệp Tiếu hơi sững sờ, quay đầu lại nói: “Không đi. . . . . . Đi tới chỗ đó làm gì?” Vừa mới dứt lời thì phát hiện mọi người đều ngừng cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm mình, biết hỏng chuyện rồi. Nàng tay kéo Tiêu Tầm, nói ngắn gọn: “Chạy!” sau đó phóng lên trước chạy như điên.
Mấy đại hán kia giờ mới kịp phản ứng lại: “Không đúng! Hôm nay thủ lĩnh triệu tập tất cả các huynh đệ tới nhà trọ Hồng Phúc để căn dặn. Bị lừa rồi!” Lập tức xông lên, nhanh đuổi theo.
Chạy ước chừng vài dặm đường, Diệp Tiếu rốt cục kiệt sức lăn ra đất. Tiêu Tầm bước chân nhẹ nhàng như nai con bước tới, từng bước từng bước chạy lướt qua, không biết Diệp Tiếu đã lăn ra đất rồi.
Diệp Tiếu thở hồng hộc há miệng muốn gọi hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió sau lưng, lấy ra một cây gậy ngắn ngủn từ trong ngực, tiếp chiêu.
Đinh một tiếng, cây gậy trong tay Diệp Tiếu bị đao thép chém gãy thành hai.
“A! Hoàng Kim Xử của ta! Vàng của ta!” Diệp Tiếu chớp mắt mấy cái, rên rỉ.
Người đó hơi sững sờ, nhanh tay nhanh mắt, đoạt lấy một phần gãy ra, cho lên miệng cắn một cái, mừng rỡ: “Là vàng thật!” không đề phòng bị đánh một cái vào gáy, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tiếu lấy lại phần bị gãy từ tay hắn, vừa hung hăng gõ vào đầu hắn một cái: “Hừ! Ngu ngốc thấy tiền là sáng mắt ra! Cũng may binh khí của ta làm bằng vàng . . . . . . Tiếc là gãy rồi. . . . . . Đành phải nhờ người sửa lại vậy.”
Rướn cổ nhìn về phía sau, không có ai đuổi theo, vui mừng cười, nhìn về phía trước, Tiêu Tầm đã chạy không còn thấy bóng dáng, bất mãn hừ một tiếng: “Đồ con lừa!”
Ở một góc khuất xa xa chỗ Diệp Tiếu không nhìn thấy được, mấy đại hán đuổi theo Diệp Tiếu nằm ngổn ngang trên đất, bên cạnh có một hắc y nam tử đầu đội mũ cỏ rộng vành.
Hắc y nam tử ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, nhìn về phía Diệp Tiếu bọn họ vừa đi, xoay người rẽ vào đường rừng, biến mất không còn tung tích.
“Lão tam!” Diệp Tiếu cười hì hì bước vào cửa, vừa vào tới cửa đã hô to gọi nhỏ, “Lão tam, ngươi vừa từ Thẩm gia trở về có cảm tưởng gì?” Tiêu Tầm thở dài nặng nề: “Không có cảm tưởng gì.” Diệp Tiếu cúi người, tới gần tai Tiêu Tầm, thấp giọng thần thần bí bí: “Đại mỹ nhân Thẩm Vãn có đẹp như lời đồn không?”
Tiêu Tầm chán nản thở dài, nằm bò ra bàn: “Đẹp hả? Không để ý. Nhà ta cũng có một tuyệt thế đại mỹ nhân, cho nên đối với mỹ nữ bình thường không có cảm giác.”
“Mỹ nữ bình thường! Thẩm Vãn mà là mỹ nữ bình thường hả? Thế thì ta đây là xấu ma chê quỷ hờn à!” Diệp Tiếu mắt tròn xoe, nhìn hiếu kỳ tò mò như mắt chim bồ câu. Tiêu Tầm lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Lão đại là lão đại, lão đại chỉ cần đủ mạnh, không cần xinh đẹp.”
Diệp Tiếu trong lòng thoáng đau, rất nhanh đã khôi phục lại: “Ngươi lấy vợ rồi hả? Nương tử rất đẹp sao?”
Tiêu Tầm lắc đầu: “Không phải nương tử của ta. Mà là mẹ ta.”
“Mẹ? Mẹ ngươi phải già chứ.” Diệp Tiếu vẫn không hiểu lắm.
“Có một kiểu xinh đẹp, có trải qua năm tháng, càng đẹp mặn mà hơn. . . . ..”
“Mẹ ngươi. . . . . . là hũ rượu sao?” Diệp Tiếu tràn đầy tò mò.
Tiêu Tầm: “. . . . . .”
“Theo Thẩm Vãn nói, Thẩm Như Quân bị trúng U Minh Toái Tâm Chưởng một trong mười tám chiêu thức của U Minh một chưởng mất mạng luôn.” Diệp Tiếu trầm tư.
Tiêu Tầm lắc đầu: “Không có khả năng, mười tám chiêu thức của U Minh đã sớm thất truyền cùng với sự mất tích của U Minh thành chủ.”
“Cũng không có chứng cớ chứng minh U Minh thành chủ năm đó đã chết. Có lẽ hắn còn sống? Cũng có thể là hậu nhân hoặc là đồ đệ? Đó là kết luận của đương kim minh chủ võ lâm Hoàng Trọng Sơn tự mình tới kiểm tra, xác thực là U Minh Toái Tâm Chưởng. Hoàng Trọng Sơn là huynh đệ kết nghĩa của tiền nhiệm minh chủ Lý Trọng, mọi người đều biết, Lý Trọng và U Minh thành chủ Lộ Danh Phi tình nghĩa sâu đậm.” Diệp Tiếu nói.
“Mấy con thuyền ngươi kiểm tra không có dấu vết gì để lại sao?” Tiêu Tầm có chút không kiên nhẫn, từ lúc nhận lão đại tới giờ, mỗi ngày ngoại trừ cùng nàng đi dạo lung tung, thì chỉ hết ăn lại uống, nhưng chuyện mà hắn muốn biết lại không có chút manh mối.
“Không có ai chú ý đến chiếc thuyền kia. Đáng tiếc, manh mối quan trọng nhất lại bị cắt đứt.” Diệp Tiếu thở dài.
Tiêu Tầm lười chẳng nói thêm lời nào.
Nhưng mà Diệp Tiếu dường như không thèm để ý, tiếp tục lải nhải bên tai hắn, Tiêu Tầm thật sự muốn đập đầu vào tường.
“Lão tam!” Diệp Tiếu kêu to.
Tiêu Tầm quay đầu lại không thèm để ý.
“Lão tam!” Diệp Tiếu làm người khác chán ghét túm lấy tai Tiêu Tầm hét lớn.
“Nghe thấy rồi! Không bị điếc!” Tiêu Tầm giọng điệu đã cực kỳ bực mình, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào bỏ được lão đại này.
“Nghe nói người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Như Quân là ở nhà trọ Thiên Bảo ở Cô Tô.” Cũng may Diệp Tiếu tùy tiện đã thành thói quen, chẳng hề để ý tới thái độ tồi tệ của Tiêu Tầm.
“Thế thì sao! Diệp cô nương, có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Đừng có ghé sát vào mặt ta! Ngươi lúc trước ở nhà trọ nào? Hôm nay lão bản nói với ta phòng trọ ngươi ở đã đến kỳ hạn. . . . . . Lúc trước bảo cho ngươi ở mỗi ngày trả tiền thuê thêm ba lượng bạc, nhưng mà chỉ được ở đến ngày mai, bởi vì ngày mai có vị khách quan trọng đến. . . . . .”
Diệp Tiếu dường như không nghe thấy gì, vẫn còn đang lầm bầm làu bàu: “Từ Cô Tô đến trấn nhỏ chỉ có đường thủy có thể đi. Thẩm Như Quân là võ lâm cự phách, lại chịu ngồi một ô bùng thuyền tầm thường để về nhà sao?”
Tiêu Tầm ngẩn ngơ, bỗng nhiên xoay người bước ra ngoài.
Một lúc sau trở về, nhìn Diệp Tiếu nịnh nọt: “Lão đại. . . . . . Ngươi thích ăn gì? Ta sai người đi mua cho. . . . . . Với lại, ta đã nói với lão bản rồi, bắt đầu từ ngày mai thu nhiều hơn năm lượng bạc. . . . . . Đã trả cho hắn tiền thuê mười ngày tới rồi. . . . . . Hắn đồng ý để vị khách kia ở phòng khác. Lão đại ngươi có thể ở lại rồi!”
Ba một tiếng, Diệp Tiếu hung dữ gõ lên đầu Tiêu Tầm: “Ngốc! Sao ta lại muốn ở lại? Chúng ta lập tức đi Cô Tô! Ta đã mua vé thuyền rồi. . . . . .”
Tiêu Tầm: “. . . . . .”
Cô Tô vùng đất địa linh nhân kiệt. Nhà trọ lớn nhất nhà trọ Thiên Bảo. Lão bản Vạn Tam ngồi trong góc chán nản lắc đầu, mấy ngày nay cảm xúc của hắn cứ nửa lo nửa mừng.
Đã mấy ngày nay, khách ở trọ tăng vọt, làm ăn tốt đến không ngờ, dường như có thể nghe thấy tiếng vàng bạc cứ vù vù bay vào túi. Nhưng mà, khách trọ gần đây đều là giang hồ hào kiệt, suốt ngày la lối om sòm, tuy cũng có những người khách bình thường, nhưng cũng bị mấy người giang hồ lỗ mãng dọa cho bỏ đi.
Giang hồ hào kiệt cũng không sao, la lối om sòm cũng không thành vấn đề, có điều, ai dám cam đoan, đám khách lúc nào cũng vênh váo hò hét này có trả tiền đúng hạn hay không? Vạn nhất có người quịt nợ, hắn một người dân thấp cổ bé họng có mấy lá gan, mà dám đòi tiền mấy đại gia này chứ?
Thở dài, trên khuôn mặt mập mạp của Vạn Tam trưng ra một nụ cười tươi rói, khuôn mặt như Phật Di Lặc nhìn đám đại gia đang hò hét không coi ai ra gì bước lên lầu. Lại thở dài, Vạn Tam cúi đầu tính toán sổ sách.”Lão bản. . . . . . Còn phòng trọ không?” Một cái giọng nam hiền hòa hỏi.
Vạn Tam ngẩng đầu, rốt cục cũng hài lòng mở miệng. Một nam nhân rất anh tuấn, cười một nụ cười ấm áp như gió xuân, nhìn hắn. Thân hình cao to cân đối, đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
“Có. . . . . . Có. . . . . .” Vạn Tam nói liên tiếp, vội vàng nói với tiểu nhị A Hoa bên cạnh, “A Hoa, ngươi tới sương phòng phía đông thu dọn, để khách nghỉ lại. . . . . .”
Thật ra trong nhà trọ đã không còn phòng trống, sương phòng phía đông chính là phòng ngách, làm nhà kho để đồ, thu dọn sẽ tốn nhiều thời gian cùng công sức, nhưng mà Vạn Tam vẫn quyết định giữ vị khách này lại.
Một người khách hòa ái dễ gần, nho nhã lễ độ khó khăn lắm mới gặp được trong mấy ngày này.
Tiếp theo Vạn Tam càng thêm mừng rỡ, vì người khách này có lễ nói: “Lão bản, ta muốn trả trước mười ngày thuê trọ.” Nói xong đưa ra mấy lượng bạc.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, rất nhanh Vạn Tam đã cực kỳ hối hận.
Bỗng nhiên một tiểu cô nương mái tóc dài không biết từ đâu nhảy ra: “Ngươi tên mập kia! Sao vừa nãy ta tới hỏi có phòng không ngươi nói không có! Hắn vừa tới hỏi ngươi lại nói có!”
Vạn Tam nhíu mày, nhìn nhìn cô nương mắt tròn to trước mắt, ánh mắt rất linh động, nhưng da lại không đủ trắng, miệng không đủ nhỏ, lông mi không đủ cong, cùng lắm cũng chỉ coi là đoan trang thanh tú, cách xinh đẹp vẫn còn một khoảng cách xa lắm.
Nàng đã tới hỏi sao?
Không nhớ.
Mình chẳng bao giờ nhớ những người có diện mạo bình thường.
Đang định mở miệng, nam nhân nho nhã lễ độ kia đã mở miệng nói: “Lão đại. Chuyện này chẳng có gì kỳ quái hết, ta xinh đẹp hơn, có tiền hơn, đương nhiên phải có mị lực hơn rồi. . . . . .”
Vạn Tam cằm rơi xuống đất, lão đại?
Như vậy một công tử anh tuấn hòa ái, tiền nhiều đa lễ cũng là người giang hồ, hơn nữa, lại còn kỳ quái gọi một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi là lão đại?
Vạn Tam đang do dự có nên tìm cớ đuổi luôn hai người khách này không, thì sờ sờ mấy lượng bạc trong túi, rốt cục không lên tiếng.
Tiêu Tầm lại mỉm cười với Vạn Tam, túm lấy Diệp Tiếu đang nổi giận đùng đùng kéo đi.
Gian phòng này bị đóng kín lâu ngày, nên cũng có mùi khó ngửi.
Cũng may là đủ lớn, Tiêu Tầm dọn sơ qua, rồi để lão đại ngồi trên giường.
Tự mình đưa ra chút tiền, ân cần nhờ tiểu nhị A Hoa đem đến một bộ chăn đệm nữa, để trải ra đất ngủ.
Ngáp một cái, Tiêu Tầm chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Tiếu vẫn còn nói chuyện phiếm với A Hoa: “Nghe nói Thẩm Như Quân vừa chết kinh động toàn võ lâm mấy tháng trước ngủ ở nhà trọ ngươi đúng không nhỉ?”
A Hoa ngu ngơ cười: “Đúng, Trầm đại hiệp về nhà luôn tới ở trọ nhà ta. Bởi vì đây là nhà trọ lớn nhất Cô Tô, Trầm đại hiệp luôn coi trọng thể diện.”
“Thế Trầm đại hiệp rời đi hôm nào vậy?” Diệp Tiếu tinh thần dường như tốt hơn Tiêu Tầm nhiều.
A Hoa cảnh giác, nhớ tới lão bản đã cẩn thận dặn dò, bảo hắn đừng có kiếm chuyện vào thân: “Chuyện này, đã lâu như vậy, sao nhớ rõ được?”
Diệp Tiếu mỉm cười, rất nhanh đã chuyển sang đề tài khác: “Trầm đại hiệp coi trọng thể diện như vậy, sẽ thuê thuyền gì để về nhà nhỉ? Nếu mà đi đường bộ về được, hắn nhất định sẽ ngồi tám người nâng cho xem.”
A Hoa thả lỏng tâm tư: “Còn không phải sao? Mỗi lần đều thuê thuyền hoa lớn nhất hoa lệ nhất thành Cô Tô, cũng bao luôn phòng lớn nhất!”
Diệp Tiếu cười tủm tỉm nhìn A Hoa, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng với tiểu nhị A Hoa này.
Sáng sớm hôm sau.
Vạn Tam lại đứng ở quầy tính toán các khoản các mục vĩnh viễn không hết.
Một giọng nữ thanh thúy hỏi hắn: “Lão bản, cái người gọi là gì ấy nhỉ, à Thẩm Như Quân đại hiệp nghe nói trước khi chết từng ở nhà trọ của ngươi?”
Không ngẩng đầu lên: “Phải”
Giọng nữ kia nói tiếp: “Ngươi có nhớ hắn rời đi hôm nào không?”
Vẫn không ngẩng đầu lên: “Chuyện xảy ra lâu như vậy, sao nhớ được?”
Giọng nói kia vẫn tiếp tục dây dưa: “Nhà trọ không phải thường có sổ ghi chép thu nhập ra vào sao?”
Vạn Tam hơi dừng lại, vẫn không ngẩng đầu: “Sổ ghi chép ra vào năm trước đã bị mất rồi.”
Giọng nói kia không tức giận chút nào: “Ta thấy lão bản làm việc cẩn thận rõ ràng, khách ở mấy ngày, ở phòng nào, đều nhớ rõ ràng rành mạch, không phải ngay cả sổ ghi chép năm trước cũng làm mất chứ?”
Vạn Tam rốt cục ngẩng đầu, nhìn thấy một cô nương rất quen mặt, mái tóc thướt tha thật dài rủ xuống sau lưng.
Là ai nhỉ?
Vạn Tam từ từ nghĩ ngợi, nghĩ mãi chẳng ra.
Suy nghĩ lại chuyển rất nhanh: “Cô nương đã đoán trúng rồi, sổ sách năm trước toàn bộ mất hết.”
“Ồ ——” Diệp Tiếu cười hì hì kéo dài giọng, bỗng nhiên tay vươn tới bàn tính của Vạn Tam: “Vạn lão bản đúng là tiết kiệm cẩn thận, khung bàn tính sắp long ra, mà vẫn buộc dây thừng lại dùng tiếp, không phải ngay cả sổ sách cũng làm mất chứ?”
Tay lại chộp tới sổ sách trên mặt bàn, cười nói: “Vừa vặn bắt đầu ghi mục nợ từ ngày mùng mười tháng mười? Thẩm Như Quân không phải bị phát hiện chết hôm mùng chín tháng mười sao?”
Vạn Tam lạnh lùng cười: “Cô nương có gì chỉ bảo? Mục nợ trước đó đều bị mất rồi.”
Diệp Tiếu ồ một tiếng, cười gian xảo, lại không nói lời nào.
Chỉ nhìn Vạn Tam rất cổ quái.
Vạn Tam nội tâm nhảy lên một cái, rốt cục nhịn xuống không nói gì.
Hai người cứ trầm mặc cổ quái như vậy một lúc lâu, Diệp Tiếu mới cười ha ha một tiếng, đi ra cửa.
Vừa mới bước ra khỏi cửa vài bước, hai người đã nghe thấy tiếng quát dừng lại từ đằng sau, nên dừng bước quay đầu.
Mấy nam nhân từ phía sau phi như bay đến, bao vây xung quanh hai người, hỏi: “Các ngươi là người phương nào? Tới Thẩm gia làm gì?”
Tiêu Tầm mỉm cười mở miệng: “Chúng ta là Hộ. . . . . .” Còn chưa nói xong đã bị Diệp Tiếu bấu thật mạnh vào cánh tay, đau đến thấu tâm can, nước mắt lập tức trào ra.
“Chúng ta là thuộc hạ Võ Lâm Minh, ta là Hoa Thập Nhất, hắn là Hoa Thập Tam.”
Những người kia hơi sững sờ: “Các ngươi cũng là người Võ Lâm Minh? Sao chúng ta chưa thấy bao giờ?”
Diệp Tiếu cười nói : “Chúng ta từ nơi khác điều tới, Hoàng minh chủ nói ở đây thiếu người. Đúng rồi, chúng ta còn có một ca ca, tên Hoa Cửu. . . . . . tới đây trước, các vị đại ca có biết không?”
Không ngờ trong đám này có người quen Hoa Cửu, một đại hán bắt đầu nhiệt tình niềm nở: “Hóa ra là huynh đệ của Hoa Cửu ca!”
Một tên khác vẫn không nể mặt mũi, trừng mắt: “Hoa Cửu? Hoa Cửu là tên nào?”
Đại hán quen Hoa Cửu kia cười ha ha nói: “Chính là thủ hạ của Hồ đại ca, cái người ngang dọc bằng nhau như thùng hàng ấy. . . . . .”
Tất cả mọi người đều ồ một tiếng, cười ha ha, bắt đầu nhớ lại sự tích anh hùng của Hoa Cửu. Bầu không khí giương cung bạt kiếm thoáng chốc đã dịu lại, dễ thấy Hoa Cửu rất được lòng mọi người.
Diệp Tiếu nhân cơ hội nhanh lôi kéo Tiêu Tầm thoát ra khỏi vòng vây. Tiêu Tầm nhỏ giọng nói: “Lão đại, sao người biết bọn họ là thuộc hạ Võ Lâm Minh?”
Diệp Tiếu dương dương đắc ý nói: “Đoán. Hoa cửu hôm qua không phải đã nói Võ Lâm Minh không cho phép người khác tới gần Thẩm gia sao?”
Tiêu Tầm ồ một tiếng, sự tôn kính trong lòng lại tăng thêm vài phần. Chợt nghe tiếng đại hán ở xa xa phía sau hỏi: “Này! Hai vị huynh đệ! Hai người lúc nào thì tới nhà trọ Hồng Phúc?”
Diệp Tiếu hơi sững sờ, quay đầu lại nói: “Không đi. . . . . . Đi tới chỗ đó làm gì?” Vừa mới dứt lời thì phát hiện mọi người đều ngừng cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm mình, biết hỏng chuyện rồi. Nàng tay kéo Tiêu Tầm, nói ngắn gọn: “Chạy!” sau đó phóng lên trước chạy như điên.
Mấy đại hán kia giờ mới kịp phản ứng lại: “Không đúng! Hôm nay thủ lĩnh triệu tập tất cả các huynh đệ tới nhà trọ Hồng Phúc để căn dặn. Bị lừa rồi!” Lập tức xông lên, nhanh đuổi theo.
Chạy ước chừng vài dặm đường, Diệp Tiếu rốt cục kiệt sức lăn ra đất. Tiêu Tầm bước chân nhẹ nhàng như nai con bước tới, từng bước từng bước chạy lướt qua, không biết Diệp Tiếu đã lăn ra đất rồi.
Diệp Tiếu thở hồng hộc há miệng muốn gọi hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió sau lưng, lấy ra một cây gậy ngắn ngủn từ trong ngực, tiếp chiêu.
Đinh một tiếng, cây gậy trong tay Diệp Tiếu bị đao thép chém gãy thành hai.
“A! Hoàng Kim Xử của ta! Vàng của ta!” Diệp Tiếu chớp mắt mấy cái, rên rỉ.
Người đó hơi sững sờ, nhanh tay nhanh mắt, đoạt lấy một phần gãy ra, cho lên miệng cắn một cái, mừng rỡ: “Là vàng thật!” không đề phòng bị đánh một cái vào gáy, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tiếu lấy lại phần bị gãy từ tay hắn, vừa hung hăng gõ vào đầu hắn một cái: “Hừ! Ngu ngốc thấy tiền là sáng mắt ra! Cũng may binh khí của ta làm bằng vàng . . . . . . Tiếc là gãy rồi. . . . . . Đành phải nhờ người sửa lại vậy.”
Rướn cổ nhìn về phía sau, không có ai đuổi theo, vui mừng cười, nhìn về phía trước, Tiêu Tầm đã chạy không còn thấy bóng dáng, bất mãn hừ một tiếng: “Đồ con lừa!”
Ở một góc khuất xa xa chỗ Diệp Tiếu không nhìn thấy được, mấy đại hán đuổi theo Diệp Tiếu nằm ngổn ngang trên đất, bên cạnh có một hắc y nam tử đầu đội mũ cỏ rộng vành.
Hắc y nam tử ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, nhìn về phía Diệp Tiếu bọn họ vừa đi, xoay người rẽ vào đường rừng, biến mất không còn tung tích.
“Lão tam!” Diệp Tiếu cười hì hì bước vào cửa, vừa vào tới cửa đã hô to gọi nhỏ, “Lão tam, ngươi vừa từ Thẩm gia trở về có cảm tưởng gì?” Tiêu Tầm thở dài nặng nề: “Không có cảm tưởng gì.” Diệp Tiếu cúi người, tới gần tai Tiêu Tầm, thấp giọng thần thần bí bí: “Đại mỹ nhân Thẩm Vãn có đẹp như lời đồn không?”
Tiêu Tầm chán nản thở dài, nằm bò ra bàn: “Đẹp hả? Không để ý. Nhà ta cũng có một tuyệt thế đại mỹ nhân, cho nên đối với mỹ nữ bình thường không có cảm giác.”
“Mỹ nữ bình thường! Thẩm Vãn mà là mỹ nữ bình thường hả? Thế thì ta đây là xấu ma chê quỷ hờn à!” Diệp Tiếu mắt tròn xoe, nhìn hiếu kỳ tò mò như mắt chim bồ câu. Tiêu Tầm lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Lão đại là lão đại, lão đại chỉ cần đủ mạnh, không cần xinh đẹp.”
Diệp Tiếu trong lòng thoáng đau, rất nhanh đã khôi phục lại: “Ngươi lấy vợ rồi hả? Nương tử rất đẹp sao?”
Tiêu Tầm lắc đầu: “Không phải nương tử của ta. Mà là mẹ ta.”
“Mẹ? Mẹ ngươi phải già chứ.” Diệp Tiếu vẫn không hiểu lắm.
“Có một kiểu xinh đẹp, có trải qua năm tháng, càng đẹp mặn mà hơn. . . . ..”
“Mẹ ngươi. . . . . . là hũ rượu sao?” Diệp Tiếu tràn đầy tò mò.
Tiêu Tầm: “. . . . . .”
“Theo Thẩm Vãn nói, Thẩm Như Quân bị trúng U Minh Toái Tâm Chưởng một trong mười tám chiêu thức của U Minh một chưởng mất mạng luôn.” Diệp Tiếu trầm tư.
Tiêu Tầm lắc đầu: “Không có khả năng, mười tám chiêu thức của U Minh đã sớm thất truyền cùng với sự mất tích của U Minh thành chủ.”
“Cũng không có chứng cớ chứng minh U Minh thành chủ năm đó đã chết. Có lẽ hắn còn sống? Cũng có thể là hậu nhân hoặc là đồ đệ? Đó là kết luận của đương kim minh chủ võ lâm Hoàng Trọng Sơn tự mình tới kiểm tra, xác thực là U Minh Toái Tâm Chưởng. Hoàng Trọng Sơn là huynh đệ kết nghĩa của tiền nhiệm minh chủ Lý Trọng, mọi người đều biết, Lý Trọng và U Minh thành chủ Lộ Danh Phi tình nghĩa sâu đậm.” Diệp Tiếu nói.
“Mấy con thuyền ngươi kiểm tra không có dấu vết gì để lại sao?” Tiêu Tầm có chút không kiên nhẫn, từ lúc nhận lão đại tới giờ, mỗi ngày ngoại trừ cùng nàng đi dạo lung tung, thì chỉ hết ăn lại uống, nhưng chuyện mà hắn muốn biết lại không có chút manh mối.
“Không có ai chú ý đến chiếc thuyền kia. Đáng tiếc, manh mối quan trọng nhất lại bị cắt đứt.” Diệp Tiếu thở dài.
Tiêu Tầm lười chẳng nói thêm lời nào.
Nhưng mà Diệp Tiếu dường như không thèm để ý, tiếp tục lải nhải bên tai hắn, Tiêu Tầm thật sự muốn đập đầu vào tường.
“Lão tam!” Diệp Tiếu kêu to.
Tiêu Tầm quay đầu lại không thèm để ý.
“Lão tam!” Diệp Tiếu làm người khác chán ghét túm lấy tai Tiêu Tầm hét lớn.
“Nghe thấy rồi! Không bị điếc!” Tiêu Tầm giọng điệu đã cực kỳ bực mình, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào bỏ được lão đại này.
“Nghe nói người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Như Quân là ở nhà trọ Thiên Bảo ở Cô Tô.” Cũng may Diệp Tiếu tùy tiện đã thành thói quen, chẳng hề để ý tới thái độ tồi tệ của Tiêu Tầm.
“Thế thì sao! Diệp cô nương, có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Đừng có ghé sát vào mặt ta! Ngươi lúc trước ở nhà trọ nào? Hôm nay lão bản nói với ta phòng trọ ngươi ở đã đến kỳ hạn. . . . . . Lúc trước bảo cho ngươi ở mỗi ngày trả tiền thuê thêm ba lượng bạc, nhưng mà chỉ được ở đến ngày mai, bởi vì ngày mai có vị khách quan trọng đến. . . . . .”
Diệp Tiếu dường như không nghe thấy gì, vẫn còn đang lầm bầm làu bàu: “Từ Cô Tô đến trấn nhỏ chỉ có đường thủy có thể đi. Thẩm Như Quân là võ lâm cự phách, lại chịu ngồi một ô bùng thuyền tầm thường để về nhà sao?”
Tiêu Tầm ngẩn ngơ, bỗng nhiên xoay người bước ra ngoài.
Một lúc sau trở về, nhìn Diệp Tiếu nịnh nọt: “Lão đại. . . . . . Ngươi thích ăn gì? Ta sai người đi mua cho. . . . . . Với lại, ta đã nói với lão bản rồi, bắt đầu từ ngày mai thu nhiều hơn năm lượng bạc. . . . . . Đã trả cho hắn tiền thuê mười ngày tới rồi. . . . . . Hắn đồng ý để vị khách kia ở phòng khác. Lão đại ngươi có thể ở lại rồi!”
Ba một tiếng, Diệp Tiếu hung dữ gõ lên đầu Tiêu Tầm: “Ngốc! Sao ta lại muốn ở lại? Chúng ta lập tức đi Cô Tô! Ta đã mua vé thuyền rồi. . . . . .”
Tiêu Tầm: “. . . . . .”
Cô Tô vùng đất địa linh nhân kiệt. Nhà trọ lớn nhất nhà trọ Thiên Bảo. Lão bản Vạn Tam ngồi trong góc chán nản lắc đầu, mấy ngày nay cảm xúc của hắn cứ nửa lo nửa mừng.
Đã mấy ngày nay, khách ở trọ tăng vọt, làm ăn tốt đến không ngờ, dường như có thể nghe thấy tiếng vàng bạc cứ vù vù bay vào túi. Nhưng mà, khách trọ gần đây đều là giang hồ hào kiệt, suốt ngày la lối om sòm, tuy cũng có những người khách bình thường, nhưng cũng bị mấy người giang hồ lỗ mãng dọa cho bỏ đi.
Giang hồ hào kiệt cũng không sao, la lối om sòm cũng không thành vấn đề, có điều, ai dám cam đoan, đám khách lúc nào cũng vênh váo hò hét này có trả tiền đúng hạn hay không? Vạn nhất có người quịt nợ, hắn một người dân thấp cổ bé họng có mấy lá gan, mà dám đòi tiền mấy đại gia này chứ?
Thở dài, trên khuôn mặt mập mạp của Vạn Tam trưng ra một nụ cười tươi rói, khuôn mặt như Phật Di Lặc nhìn đám đại gia đang hò hét không coi ai ra gì bước lên lầu. Lại thở dài, Vạn Tam cúi đầu tính toán sổ sách.”Lão bản. . . . . . Còn phòng trọ không?” Một cái giọng nam hiền hòa hỏi.
Vạn Tam ngẩng đầu, rốt cục cũng hài lòng mở miệng. Một nam nhân rất anh tuấn, cười một nụ cười ấm áp như gió xuân, nhìn hắn. Thân hình cao to cân đối, đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
“Có. . . . . . Có. . . . . .” Vạn Tam nói liên tiếp, vội vàng nói với tiểu nhị A Hoa bên cạnh, “A Hoa, ngươi tới sương phòng phía đông thu dọn, để khách nghỉ lại. . . . . .”
Thật ra trong nhà trọ đã không còn phòng trống, sương phòng phía đông chính là phòng ngách, làm nhà kho để đồ, thu dọn sẽ tốn nhiều thời gian cùng công sức, nhưng mà Vạn Tam vẫn quyết định giữ vị khách này lại.
Một người khách hòa ái dễ gần, nho nhã lễ độ khó khăn lắm mới gặp được trong mấy ngày này.
Tiếp theo Vạn Tam càng thêm mừng rỡ, vì người khách này có lễ nói: “Lão bản, ta muốn trả trước mười ngày thuê trọ.” Nói xong đưa ra mấy lượng bạc.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, rất nhanh Vạn Tam đã cực kỳ hối hận.
Bỗng nhiên một tiểu cô nương mái tóc dài không biết từ đâu nhảy ra: “Ngươi tên mập kia! Sao vừa nãy ta tới hỏi có phòng không ngươi nói không có! Hắn vừa tới hỏi ngươi lại nói có!”
Vạn Tam nhíu mày, nhìn nhìn cô nương mắt tròn to trước mắt, ánh mắt rất linh động, nhưng da lại không đủ trắng, miệng không đủ nhỏ, lông mi không đủ cong, cùng lắm cũng chỉ coi là đoan trang thanh tú, cách xinh đẹp vẫn còn một khoảng cách xa lắm.
Nàng đã tới hỏi sao?
Không nhớ.
Mình chẳng bao giờ nhớ những người có diện mạo bình thường.
Đang định mở miệng, nam nhân nho nhã lễ độ kia đã mở miệng nói: “Lão đại. Chuyện này chẳng có gì kỳ quái hết, ta xinh đẹp hơn, có tiền hơn, đương nhiên phải có mị lực hơn rồi. . . . . .”
Vạn Tam cằm rơi xuống đất, lão đại?
Như vậy một công tử anh tuấn hòa ái, tiền nhiều đa lễ cũng là người giang hồ, hơn nữa, lại còn kỳ quái gọi một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi là lão đại?
Vạn Tam đang do dự có nên tìm cớ đuổi luôn hai người khách này không, thì sờ sờ mấy lượng bạc trong túi, rốt cục không lên tiếng.
Tiêu Tầm lại mỉm cười với Vạn Tam, túm lấy Diệp Tiếu đang nổi giận đùng đùng kéo đi.
Gian phòng này bị đóng kín lâu ngày, nên cũng có mùi khó ngửi.
Cũng may là đủ lớn, Tiêu Tầm dọn sơ qua, rồi để lão đại ngồi trên giường.
Tự mình đưa ra chút tiền, ân cần nhờ tiểu nhị A Hoa đem đến một bộ chăn đệm nữa, để trải ra đất ngủ.
Ngáp một cái, Tiêu Tầm chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Tiếu vẫn còn nói chuyện phiếm với A Hoa: “Nghe nói Thẩm Như Quân vừa chết kinh động toàn võ lâm mấy tháng trước ngủ ở nhà trọ ngươi đúng không nhỉ?”
A Hoa ngu ngơ cười: “Đúng, Trầm đại hiệp về nhà luôn tới ở trọ nhà ta. Bởi vì đây là nhà trọ lớn nhất Cô Tô, Trầm đại hiệp luôn coi trọng thể diện.”
“Thế Trầm đại hiệp rời đi hôm nào vậy?” Diệp Tiếu tinh thần dường như tốt hơn Tiêu Tầm nhiều.
A Hoa cảnh giác, nhớ tới lão bản đã cẩn thận dặn dò, bảo hắn đừng có kiếm chuyện vào thân: “Chuyện này, đã lâu như vậy, sao nhớ rõ được?”
Diệp Tiếu mỉm cười, rất nhanh đã chuyển sang đề tài khác: “Trầm đại hiệp coi trọng thể diện như vậy, sẽ thuê thuyền gì để về nhà nhỉ? Nếu mà đi đường bộ về được, hắn nhất định sẽ ngồi tám người nâng cho xem.”
A Hoa thả lỏng tâm tư: “Còn không phải sao? Mỗi lần đều thuê thuyền hoa lớn nhất hoa lệ nhất thành Cô Tô, cũng bao luôn phòng lớn nhất!”
Diệp Tiếu cười tủm tỉm nhìn A Hoa, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng với tiểu nhị A Hoa này.
Sáng sớm hôm sau.
Vạn Tam lại đứng ở quầy tính toán các khoản các mục vĩnh viễn không hết.
Một giọng nữ thanh thúy hỏi hắn: “Lão bản, cái người gọi là gì ấy nhỉ, à Thẩm Như Quân đại hiệp nghe nói trước khi chết từng ở nhà trọ của ngươi?”
Không ngẩng đầu lên: “Phải”
Giọng nữ kia nói tiếp: “Ngươi có nhớ hắn rời đi hôm nào không?”
Vẫn không ngẩng đầu lên: “Chuyện xảy ra lâu như vậy, sao nhớ được?”
Giọng nói kia vẫn tiếp tục dây dưa: “Nhà trọ không phải thường có sổ ghi chép thu nhập ra vào sao?”
Vạn Tam hơi dừng lại, vẫn không ngẩng đầu: “Sổ ghi chép ra vào năm trước đã bị mất rồi.”
Giọng nói kia không tức giận chút nào: “Ta thấy lão bản làm việc cẩn thận rõ ràng, khách ở mấy ngày, ở phòng nào, đều nhớ rõ ràng rành mạch, không phải ngay cả sổ ghi chép năm trước cũng làm mất chứ?”
Vạn Tam rốt cục ngẩng đầu, nhìn thấy một cô nương rất quen mặt, mái tóc thướt tha thật dài rủ xuống sau lưng.
Là ai nhỉ?
Vạn Tam từ từ nghĩ ngợi, nghĩ mãi chẳng ra.
Suy nghĩ lại chuyển rất nhanh: “Cô nương đã đoán trúng rồi, sổ sách năm trước toàn bộ mất hết.”
“Ồ ——” Diệp Tiếu cười hì hì kéo dài giọng, bỗng nhiên tay vươn tới bàn tính của Vạn Tam: “Vạn lão bản đúng là tiết kiệm cẩn thận, khung bàn tính sắp long ra, mà vẫn buộc dây thừng lại dùng tiếp, không phải ngay cả sổ sách cũng làm mất chứ?”
Tay lại chộp tới sổ sách trên mặt bàn, cười nói: “Vừa vặn bắt đầu ghi mục nợ từ ngày mùng mười tháng mười? Thẩm Như Quân không phải bị phát hiện chết hôm mùng chín tháng mười sao?”
Vạn Tam lạnh lùng cười: “Cô nương có gì chỉ bảo? Mục nợ trước đó đều bị mất rồi.”
Diệp Tiếu ồ một tiếng, cười gian xảo, lại không nói lời nào.
Chỉ nhìn Vạn Tam rất cổ quái.
Vạn Tam nội tâm nhảy lên một cái, rốt cục nhịn xuống không nói gì.
Hai người cứ trầm mặc cổ quái như vậy một lúc lâu, Diệp Tiếu mới cười ha ha một tiếng, đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.