Quyển 1 - Chương 12: Nhất kiếm hàn cửu châu
Như Thi Vấn
10/12/2013
“Trên mặt hộp trang sức có khắc một cành mẫu đơn, chạm trổ rất sống
động. Dưới đáy hộp còn có dòng chữ ‘Thiên Công Xảo Thủ’. Ngón tay khẽ
đặt trên mặt hộp một lát, hộp sẽ tự động mở ra, bên trong được phân ra
các ngăn, chỗ để vòng tay, trâm cài đầu, hoa tai,… Khác biệt nhất là bên trong còn có một ngăn nhỏ có cơ quan, phải dùng biện pháp đặc thù mới
có thể mở ra, dùng để cất giữ bảo vật…” Diệp Tiếu đưa hộp trang sức ra
phía trước để các công tử có thể nhìn thấy, “Các vị đều xuất thân thế
gia, ai cũng pháp nhãn tinh tường, có thể xác thực được đây là chính
phẩm. Hiện giờ bắt đầu, tự do đấu giá. Tình yêu là vô giá, cho nên, thứ
này không đặt giá khở điểm!”
Một lát sau, có người bắt đầu ra giá.
Bởi vì không đặt giá, cho nên giá cả được nêu ra rất cao.
Cuối cùng, một vị công tử khí phách hiên ngang bỏ ra sáu ngàn lượng bạc mua về.
Thấy mình đấu giá thành công, người đó hoan hô một tiếng, lập tức cầm ngân phiếu đi lên.
Diệp Tiếu mỉm cười, nhận lấy ngân phiếu, đanh định đưa hộp trang sức cho hắn.
Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên ngoài cửa, một xe ngựa hào nhoáng dừng ngay trước cửa tửu lâu.
Có tiếng bước chân vội vàng, mấy người này nhanh chóng xông vào tửu lâu.
Một giọng nam mềm mại vang lên: “Hộp trang sức này là của ta, các ngươi ai cũng đừng mong động vào!”
Diệp Tiếu nghe thấy quay đầu lại, trước cửa ra vào tửu lâu, có mấy người vây quanh một vị công tử như sao xung quanh vầng trăng sáng.
Áo trắng tựa tuyết, ngũ quan như ngọc, đôi lông mày dài đen óng khẽ nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại.
Một lọn tóc trên trán rủ xuống khuôn mặt, lộ ra vẻ phong lưu lười biếng không nói nên lời.
Người đó chậm rãi đến gần, đi đến trước mặt Diệp Tiếu.
“Hộp trang sức này ta đã quyết định rồi!”
Diệp Tiếu nhìn không chớp mắt: “Đã đấu giá xong! Hộp trang sức này đã thuộc về vị công tử đây! Lần sau xin công tử hãy đến sớm!”
“Ồ?” Công tử áo trắng khẽ nhướng mi, “Chỉ sợ hiện giờ ngoại trừ ta không còn ai dám lấy hộp trang sức này…” Nói xong nhìn về phía vị công tử mua được hộp trang sức đứng bên cạnh, “Kim công tử Lạc Thành? Ngươi bây giờ còn muốn mua sao?”
Kim công tử hơi sửng sốt, lưu luyến nhìn thoáng qua hộp trang sức vàng ròng kia, cúi đầu: “Vậy… vậy, Hoàng công tử đã muốn, ta đành phải buông tay. . . . . .”
Thở dài, nói với Diệp Tiếu: “Diệp cô nương, thật sự xin lỗi… Ta có thể bội ước không? Xem ra ta đành phải cầm ngân phiếu về. . . . . .”
Diệp Tiếu há hốc miệng, vẫn không nói gì, trơ mắt nhìn vị Kim công tử khí phách hiên ngang rất nhanh đã biến thành gà chọi vừa bị đánh bại, cúi đầu cầm lại ngân phiếu sáu ngàn lượng.
Nghĩ đến đồ ăn đến tận miệng lại bay mất, toàn bộ tức giận của Diệp Tiếu đổ hết lên người công tử áo trắng, hung dữ trừng mắt với hắn.
Nhưng mà công tử áo trắng dường như không cảm thấy chút oán khí nào của Diệp Tiếu, vẫn vui vẻ dạt dào: “Vậy thì hộp trang sức này sẽ thuộc về ta.” Nói xong định đưa tay ra lấy.
Roẹt một tiếng, Diệp Tiếu đánh lên cái tay đưa ra của hắn: “Công tử, đây là đồ sưu tầm tư nhân. Muốn lấy là phải đưa tiền!”
Sắc mặt người đó trầm xuống, rốt cuộc nhịn xuống không nổi giận: “Hoàng Nhị! Đưa nàng ta một trăm lượng bạc!”
Một tên tuỳ tùng dáng vẻ khôi ngô phía sau hắn đáp lời, lấy ta một tấm ngân phiếu đưa tới.
Diệp Tiếu hét ầm lên: “Cái gì! Một trăm lượng bạc! Hoàng công tử! Vừa rồi hộp này đấu giá đến sáu ngàn lượng đấy!”
Công tử áo trắng gian giảo mỉm cười: “Cô nương đã nói tình yêu vô giá, thứ này không đặt giá trước. Hiện giờ cô đi hỏi người xung quanh xem, còn có người nào muốn mua cái hộp này nữa? Một trăm lượng, là giá cao rồi! Ta vốn định đưa ra một lượng bạc. . . . . .”
Diệp Tiếu nhìn xung quanh, một đám công tử cẩm y cao ngạo trong tửu lâu hiện giờ đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Ha ha, thế nào?” Công tử áo trắng cười gian giảo, “Vậy ta không khách khí nữa. . . . . .”
Hai mắt Diệp Tiếu khẽ động, cũng cười ha ha: “Vừa rồi đã có người bội ước, vậy ta đây cũng hối hận, hộp trang sức này, ta không bán!”
Đang định thu lại cái hộp, chợt nghe rầm một tiếng, thanh kiếm tuốt khỏi vỏ đập lên mặt hộp.
“Cô nương, cô nhất định không biết ta là ai, nếu cô biết rồi chắc chắn không dám hối hận!” Giọng nói công tử áo trắng vẫn mềm mại, nhưng tiếng thở nặng nề, như một con xà độc rít lên.
Diệp Tiếu không ngẩng đầu: “Tại hạ, được người giang hồ xưng là cái gì cũng biết! Trong thiên hạ gần như không có chuyện gì ta không biết! Xem cách xử sự bộ dáng của ngươi, lại là họ Hoàng, tất nhiên là con trai của minh chủ võ lâm Hoàng Trọng Sơn trong truyền thuyết, được mọi người xưng là ‘Nhất Kiếm Hàn Cửu Chân’ Hoàng Thính Phong!”
Hoàng Thính Phong hơi bất ngờ ồ một tiếng: “Hoá ra cô nương biết rõ ta là ai, nhưng mà cô nương nhất định không biết phẩm tính cách hành sự của ta. . . . . .”
“Phẩm tính, cách hành sự của ngươi? Nghe đồn trên giang hồ, Hoàng gia từ trên xuống dưới đều trung nghĩa bề ngoài, mà tâm rắn rết. Gần đây còn ỷ thế hiếp người, độc ác tàn bạo, hôm nay được thấy, quả nhiên. . . . . .”
Lời nói còn chưa dứt, ánh kiếm loé lên, kiếm trong tay Hoàng Thính Phong đã hướng về phía Diệp Tiếu, đâm thẳng vào mặt Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu hừ một tiếng, đang định nghiêng người né đi, thì bỗng dưng bóng người lướt qua, có người đã đứng ngăn trước mặt nàng.
“Võ Lâm Minh? Lão đại! Ta đã sớm nói với cô, cái gì mà võ lâm chính phái chứ đều tốt xấu lẫn lộn. Hôm nay cô tin rồi chứ?” Tiêu Tầm vung tay áo đẩy thanh kiếm định lấy tính lão đại của hắn ra.
Kiếm của Hoàng Thính Phong vòng một vòng, ngưng lại trước mặt Tiêu Tầm: “Ngươi nói cái gì?”
Lại nghe thấy giọng nói lười biếng sau lưng vang lên: “Sai rồi. Không phải tốt xấu lẫn lộn, phải nói là, Võ Lâm Minh căn bản không có thứ tốt. . . . . .”
“Cái gì!” Hoàng Thính Phong gầm lên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, tay cầm kiếm không ngừng rung rung.
Đứng sau hắn, là một người nam nhân, khuôn mặt bình thường, tuổi không rõ ràng.
Diệp Tiếu lắc đầu: “Chủ nhân sai rồi! Võ Lâm Minh đương nhiên vẫn có thứ tốt. Ví dụ như kiếm trong tay vị Hoàng công tử này. Đây là một thanh kiếm tốt nổi danh thiên hạ, Truy Nhật. Nghe nói là kiếm của Lý Trọng vị minh chủ trước. Năm đó Lý Trọng mất tích cùng U Minh thành chủ Lộ Danh Phi, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, thanh kiếm này không biết tại sao lại rơi vào tay Hoàng gia. Trang chủ Lãng Kính trang thích sưu tầm kiếm, nếu ngươi đoạt được thanh kiếm tốt này, lão nhẫn đó khẳng định sẽ chú ý đến ngươi. . . . . .”
Lạc Khinh Thành ồ một tiếng, đánh lại đấy.
Hoàng Thính Phong theo bản năng muốn tránh, ai ngờ bàn tay duỗi đến kia như ma quỷ, ngón tay như cánh hoa nhẹ nhàng lay động, vậy mà chỉ một ngón tay đã cướp được bảo kiếm mình đang nắm chặt, cầm bảo kiếm lướt ra xa.
Lạc Khinh Thành cầm Truy Nhật, cổ tay vung lên, trường kiếm tạo ra tiếng gió, uyển chuyển như rồng ngâm.
“Kiếm tốt!” Tiêu Tầm nhìn mà thèm khen to một tiếng.
Lạc Khinh Thành quay đầu nhìn về phía Hoàng Thính Phong vẻ mặt kinh hoàng: “Giúp người giúp đến tận nguồn, đưa Phật đưa tận Tây Thiên! Ta thấy ngươi dứt khoát đưa cả vỏ kiếm cho ta thấy sao?” Nói xong bàn tay như ma quỷ lại duỗi ra lần nữa, đánh về phía hông Hoàng Thính Phong.
Tiếng xé gió của một binh khí nhỏ bay đến, một kim châm của Nga Mi cực kỳ nhỏ không biết từ đâu bay đến, đâm thẳng đến tay Lạc Khinh Thành, ánh tà dương chiếu vào tửu lâu, dường như cả chân trời cũng run sợ trước tốc độ này.
Xoẹt một tiếng, ngón tay Lạc Khinh Thành nhanh tróng tránh thoát, bỗng dưng ngừng giữa chừng như hoa lan nở lộ, muốn đoạt đi kim châm Nga Mi kia, không biết tại sao lại dừng lại giữa không trung, tay áo bị châm Nga Mi đâm thủng một lỗ.
Diệp Tiếu trong lòng hơi run sợ, nhưng sắc mặt vẫn bình thường: “Nga Mi Kim Cương Phương Cần? Nghe nói tả hữu nhị sứ thủ hạ của Hoàng minh chủ, cũng là cao thủ thứ nhất thứ hai Võ Lâm Minh. Trong đó tả sứ Phương Cần, nội lực thâm hậu, luyện được công phu toàn thân Kim cương bất hoại. Kỹ năng sử dụng nước rất tốt, có thể dùng nước làm châm Nga Mi… Bởi vì nội lực thâm hậu, cho nên tửu lượng kinh người, được xưng là trăm chén rượu cũng chỉ như uống nước, ý là trăm vò rượu mạnh đối với hắn mà nói, cũng chỉ như uống nước mà thôi. . . . . .”
Phương Cần người cao lớn cười lạnh: “Cô nương thật sự không cô phụ danh xưng ‘cái gì cũng biết’! Công nương đã nhận thức lợi hại như vậy, kiếm Truy Nhật cùng hộp trang sức vàng ròng, vẫn nên giao lại cho thiếu minh chủ đi. . . . . .”
Diệp Tiếu bĩu môi đang định nói chuyện, giọng nói lười biếng đã cướp lời: “Trăm chén chỉ như uống nước sao, ta thấy một chén cũng không chịu nổi đã gục rồi. . . . . .”
Phương Cần rất tự phụ tửu lượng và nội lực, nghe xong thì giận dữ: “Tiểu tử không hiểu chuyện! Đừng tưởng rằng ngươi đeo mặt nạ thì ta không biết ngươi là ranh con! Ngươi muốn tỷ thí tửu lượng với ta sao?”
Lạc Khinh Thành thản nhiên nói: “Tửu lượng của ta không có, không so được với ngươi. Nhưng mà, tửu lượng kém không có nghĩa là không thể nghi vấn tửu lượng của ngươi… Nếu không chúng ta đánh cuộc, ta cuộc ngươi một chén rượu cũng không uống được. . . . . .”
Phương Cần giận dữ: “Được tiểu tử! Có gan! Gọi luôn chén rượu lớn nhất! Với loại rượu mạnh nhất lên!”
Lạc Khinh Thành không chút khách khí, lập tức đến phòng bếp tìm kiếm, đem ra một chén lớn chủ tiệm dùng để tế tự, lớn chừng chậu rửa mặt.
Lại chọn ra hơn mười bình rượu mạnh, đặt bên cạnh.
Phương Cần hừ lạnh: “Cứ coi như chọn chén lớn như vậy, cộng thêm hơn mười bình rượu mạnh! Tiểu tử! Ngươi nhận thua đi!”
Lạc Khinh Thành ngồi xuống bên cạnh chén lớn cỡ chậu rửa mặt, nói với Tiêu Tầm: “Rót rượu!”
Tiêu Tầm đưa tay cầm lấy một bình, bóc giấy bọc miệng bình, rất nhanh đã rót đầy chén.
“Rót tiếp!” Lạc Khinh Thành nhỏ giọng.
Tiêu Tầm khó hiểu lại đổ thêm, rượu chậm rãi cao hơn miệng chén, nhưng lại không chảy ra ngoài.
“Rót nữa!”
Tiêu Tầm cười, buông bình rỗng trong tay, lại cầm một bình rượu khác, đổ vào.
Rượu trong chén dâng lên càng cao hơn, nhưng vẫn không chảy ra, như thể trong không trung có một vòng vô hình xung quanh chén không cho rượu chảy ra ngoài.
Tiêu Tầm rốt cục cũng tỉnh ngộ, đắc ý mở một vò rượu nữa.
Rượu trên chén lớn ở trong không trung, phảng phất như bỗng dưng sinh ra một bức tường khí, ngăn trở hắn.
Hắn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Thành, hắn đang nhìn rất chăm chú, quay mắt về số rượu cao trong chén lại không chảy ra ngoài.
Tiêu Tầm suy nghĩ một chút, ôm lấy hai vò rượu, khẽ nhún chân, nhảy lên xà ngang.
Từ bên trên rót rượu xuống, quả nhiên rất dễ dàng rót được rượu vào chén.
Vẫn không bị tràn ra.
Sắc mặt Phương Cần đã hơi biến xanh, hắn bỗng dưng vung tay về phía phần trên không của cái chén, như muốn phá vỡ bức tường khí vô hình kia.
Lạc Khinh Thành hừ lạnh một tiếng, tăng áp lực xung quanh mình, đẩy mạnh tay Phương Cần ra, những người đứng cạnh chỉ cảm thấy hô hâp bỗng khó khăn hơn, phải lưu về phía sau vài bước.
Phương chuyên cần lại vận khí, đánh một chưởng vào không trung, muốn phá vỡ bức tường khí ngăn rượu chảy ra lần nữa.
Ánh mắt Lạc Khinh Thành bỗng dưng lạnh lẽo: “Phương tả sứ muốn chơi xấu sao? Vừa rồi ta chỉ nghi vấn tửu lượng Phương tả sứ, chứ không nghi vấn võ công của ngươi! Võ Lâm Minh quả nhiên không một người tốt!”
Phương Cần đỏ mặt, nhưng một chưởng kia vẫn mang thế sét đánh không kịp bưng tai đánh đến.
Uỳnh một tiếng nổ mạnh, rượu lơ lửng trong không trung trên chén kia chấn động kịch liệt, nhưng vẫn không rơi ra một giọt.
Phương Cần kinh sợ lùi lại một bước, rốt cuộc bất chấp thể diện hình tượng, lại dốc toàn lực đánh lại một chưởng nữa.
Một chưởng này lại hướng về Lạc Khinh Thành đang ngồi bên cạnh bàn.
“Ngươi!” Diệp Tiếu kinh hãi, tay phải khẽ động, vòng bạc trong tay áo đang định tung ra.
Lạc Khinh Thành lại cười lạnh một tiếng, miễn cương nhấc tay trái lên, chống lại chưởng từ hai tay Phương Cần.
Rượu trên không càng chấn động kịch liệt, nhưng vẫn chưa rớt ra giọt nào.
Diệp Tiếu bình tĩnh lại, mở miệng nói mỉa mai: “Phương tả sứ! Ngươi rốt cuộc có uống chén rượu này hay không?”
Phương Cần không nói gì, chỉ có sắc mặt không ngừng biến hoá, từ tái nhợt đến trắng bệch, lúc này đã biến thành tím đen.
“Phương tả sứ sao không nói gì? Không uống được thì cứ nói một tiếng, chúng ta cũng không cược nữa!” Tiêu Tầm ngồi trên xà ngang có vẻ hả hê.
Phương Cần vẫn không nói lời nào, trong lòng kêu khổ.
Bỗng dưng một người nhảy ra, nhanh chóng đặt tay lên lưng Phương Cần.
Ánh mặt Lạc Khinh Thành khẽ động, khẽ kêu một tiếng, bay ngược ra sau, nặng nề rớt trên mặt đất, phụt một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng như một mũi tên đỏ!
Cùng lúc đó, rượu lơ lửng trên không rất lâu bỗng lay động rồi ụp thẳng xuống dưới, ngâm ướt toàn thân hai người gần đó!
Một lát sau, có người bắt đầu ra giá.
Bởi vì không đặt giá, cho nên giá cả được nêu ra rất cao.
Cuối cùng, một vị công tử khí phách hiên ngang bỏ ra sáu ngàn lượng bạc mua về.
Thấy mình đấu giá thành công, người đó hoan hô một tiếng, lập tức cầm ngân phiếu đi lên.
Diệp Tiếu mỉm cười, nhận lấy ngân phiếu, đanh định đưa hộp trang sức cho hắn.
Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên ngoài cửa, một xe ngựa hào nhoáng dừng ngay trước cửa tửu lâu.
Có tiếng bước chân vội vàng, mấy người này nhanh chóng xông vào tửu lâu.
Một giọng nam mềm mại vang lên: “Hộp trang sức này là của ta, các ngươi ai cũng đừng mong động vào!”
Diệp Tiếu nghe thấy quay đầu lại, trước cửa ra vào tửu lâu, có mấy người vây quanh một vị công tử như sao xung quanh vầng trăng sáng.
Áo trắng tựa tuyết, ngũ quan như ngọc, đôi lông mày dài đen óng khẽ nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại.
Một lọn tóc trên trán rủ xuống khuôn mặt, lộ ra vẻ phong lưu lười biếng không nói nên lời.
Người đó chậm rãi đến gần, đi đến trước mặt Diệp Tiếu.
“Hộp trang sức này ta đã quyết định rồi!”
Diệp Tiếu nhìn không chớp mắt: “Đã đấu giá xong! Hộp trang sức này đã thuộc về vị công tử đây! Lần sau xin công tử hãy đến sớm!”
“Ồ?” Công tử áo trắng khẽ nhướng mi, “Chỉ sợ hiện giờ ngoại trừ ta không còn ai dám lấy hộp trang sức này…” Nói xong nhìn về phía vị công tử mua được hộp trang sức đứng bên cạnh, “Kim công tử Lạc Thành? Ngươi bây giờ còn muốn mua sao?”
Kim công tử hơi sửng sốt, lưu luyến nhìn thoáng qua hộp trang sức vàng ròng kia, cúi đầu: “Vậy… vậy, Hoàng công tử đã muốn, ta đành phải buông tay. . . . . .”
Thở dài, nói với Diệp Tiếu: “Diệp cô nương, thật sự xin lỗi… Ta có thể bội ước không? Xem ra ta đành phải cầm ngân phiếu về. . . . . .”
Diệp Tiếu há hốc miệng, vẫn không nói gì, trơ mắt nhìn vị Kim công tử khí phách hiên ngang rất nhanh đã biến thành gà chọi vừa bị đánh bại, cúi đầu cầm lại ngân phiếu sáu ngàn lượng.
Nghĩ đến đồ ăn đến tận miệng lại bay mất, toàn bộ tức giận của Diệp Tiếu đổ hết lên người công tử áo trắng, hung dữ trừng mắt với hắn.
Nhưng mà công tử áo trắng dường như không cảm thấy chút oán khí nào của Diệp Tiếu, vẫn vui vẻ dạt dào: “Vậy thì hộp trang sức này sẽ thuộc về ta.” Nói xong định đưa tay ra lấy.
Roẹt một tiếng, Diệp Tiếu đánh lên cái tay đưa ra của hắn: “Công tử, đây là đồ sưu tầm tư nhân. Muốn lấy là phải đưa tiền!”
Sắc mặt người đó trầm xuống, rốt cuộc nhịn xuống không nổi giận: “Hoàng Nhị! Đưa nàng ta một trăm lượng bạc!”
Một tên tuỳ tùng dáng vẻ khôi ngô phía sau hắn đáp lời, lấy ta một tấm ngân phiếu đưa tới.
Diệp Tiếu hét ầm lên: “Cái gì! Một trăm lượng bạc! Hoàng công tử! Vừa rồi hộp này đấu giá đến sáu ngàn lượng đấy!”
Công tử áo trắng gian giảo mỉm cười: “Cô nương đã nói tình yêu vô giá, thứ này không đặt giá trước. Hiện giờ cô đi hỏi người xung quanh xem, còn có người nào muốn mua cái hộp này nữa? Một trăm lượng, là giá cao rồi! Ta vốn định đưa ra một lượng bạc. . . . . .”
Diệp Tiếu nhìn xung quanh, một đám công tử cẩm y cao ngạo trong tửu lâu hiện giờ đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Ha ha, thế nào?” Công tử áo trắng cười gian giảo, “Vậy ta không khách khí nữa. . . . . .”
Hai mắt Diệp Tiếu khẽ động, cũng cười ha ha: “Vừa rồi đã có người bội ước, vậy ta đây cũng hối hận, hộp trang sức này, ta không bán!”
Đang định thu lại cái hộp, chợt nghe rầm một tiếng, thanh kiếm tuốt khỏi vỏ đập lên mặt hộp.
“Cô nương, cô nhất định không biết ta là ai, nếu cô biết rồi chắc chắn không dám hối hận!” Giọng nói công tử áo trắng vẫn mềm mại, nhưng tiếng thở nặng nề, như một con xà độc rít lên.
Diệp Tiếu không ngẩng đầu: “Tại hạ, được người giang hồ xưng là cái gì cũng biết! Trong thiên hạ gần như không có chuyện gì ta không biết! Xem cách xử sự bộ dáng của ngươi, lại là họ Hoàng, tất nhiên là con trai của minh chủ võ lâm Hoàng Trọng Sơn trong truyền thuyết, được mọi người xưng là ‘Nhất Kiếm Hàn Cửu Chân’ Hoàng Thính Phong!”
Hoàng Thính Phong hơi bất ngờ ồ một tiếng: “Hoá ra cô nương biết rõ ta là ai, nhưng mà cô nương nhất định không biết phẩm tính cách hành sự của ta. . . . . .”
“Phẩm tính, cách hành sự của ngươi? Nghe đồn trên giang hồ, Hoàng gia từ trên xuống dưới đều trung nghĩa bề ngoài, mà tâm rắn rết. Gần đây còn ỷ thế hiếp người, độc ác tàn bạo, hôm nay được thấy, quả nhiên. . . . . .”
Lời nói còn chưa dứt, ánh kiếm loé lên, kiếm trong tay Hoàng Thính Phong đã hướng về phía Diệp Tiếu, đâm thẳng vào mặt Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu hừ một tiếng, đang định nghiêng người né đi, thì bỗng dưng bóng người lướt qua, có người đã đứng ngăn trước mặt nàng.
“Võ Lâm Minh? Lão đại! Ta đã sớm nói với cô, cái gì mà võ lâm chính phái chứ đều tốt xấu lẫn lộn. Hôm nay cô tin rồi chứ?” Tiêu Tầm vung tay áo đẩy thanh kiếm định lấy tính lão đại của hắn ra.
Kiếm của Hoàng Thính Phong vòng một vòng, ngưng lại trước mặt Tiêu Tầm: “Ngươi nói cái gì?”
Lại nghe thấy giọng nói lười biếng sau lưng vang lên: “Sai rồi. Không phải tốt xấu lẫn lộn, phải nói là, Võ Lâm Minh căn bản không có thứ tốt. . . . . .”
“Cái gì!” Hoàng Thính Phong gầm lên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, tay cầm kiếm không ngừng rung rung.
Đứng sau hắn, là một người nam nhân, khuôn mặt bình thường, tuổi không rõ ràng.
Diệp Tiếu lắc đầu: “Chủ nhân sai rồi! Võ Lâm Minh đương nhiên vẫn có thứ tốt. Ví dụ như kiếm trong tay vị Hoàng công tử này. Đây là một thanh kiếm tốt nổi danh thiên hạ, Truy Nhật. Nghe nói là kiếm của Lý Trọng vị minh chủ trước. Năm đó Lý Trọng mất tích cùng U Minh thành chủ Lộ Danh Phi, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, thanh kiếm này không biết tại sao lại rơi vào tay Hoàng gia. Trang chủ Lãng Kính trang thích sưu tầm kiếm, nếu ngươi đoạt được thanh kiếm tốt này, lão nhẫn đó khẳng định sẽ chú ý đến ngươi. . . . . .”
Lạc Khinh Thành ồ một tiếng, đánh lại đấy.
Hoàng Thính Phong theo bản năng muốn tránh, ai ngờ bàn tay duỗi đến kia như ma quỷ, ngón tay như cánh hoa nhẹ nhàng lay động, vậy mà chỉ một ngón tay đã cướp được bảo kiếm mình đang nắm chặt, cầm bảo kiếm lướt ra xa.
Lạc Khinh Thành cầm Truy Nhật, cổ tay vung lên, trường kiếm tạo ra tiếng gió, uyển chuyển như rồng ngâm.
“Kiếm tốt!” Tiêu Tầm nhìn mà thèm khen to một tiếng.
Lạc Khinh Thành quay đầu nhìn về phía Hoàng Thính Phong vẻ mặt kinh hoàng: “Giúp người giúp đến tận nguồn, đưa Phật đưa tận Tây Thiên! Ta thấy ngươi dứt khoát đưa cả vỏ kiếm cho ta thấy sao?” Nói xong bàn tay như ma quỷ lại duỗi ra lần nữa, đánh về phía hông Hoàng Thính Phong.
Tiếng xé gió của một binh khí nhỏ bay đến, một kim châm của Nga Mi cực kỳ nhỏ không biết từ đâu bay đến, đâm thẳng đến tay Lạc Khinh Thành, ánh tà dương chiếu vào tửu lâu, dường như cả chân trời cũng run sợ trước tốc độ này.
Xoẹt một tiếng, ngón tay Lạc Khinh Thành nhanh tróng tránh thoát, bỗng dưng ngừng giữa chừng như hoa lan nở lộ, muốn đoạt đi kim châm Nga Mi kia, không biết tại sao lại dừng lại giữa không trung, tay áo bị châm Nga Mi đâm thủng một lỗ.
Diệp Tiếu trong lòng hơi run sợ, nhưng sắc mặt vẫn bình thường: “Nga Mi Kim Cương Phương Cần? Nghe nói tả hữu nhị sứ thủ hạ của Hoàng minh chủ, cũng là cao thủ thứ nhất thứ hai Võ Lâm Minh. Trong đó tả sứ Phương Cần, nội lực thâm hậu, luyện được công phu toàn thân Kim cương bất hoại. Kỹ năng sử dụng nước rất tốt, có thể dùng nước làm châm Nga Mi… Bởi vì nội lực thâm hậu, cho nên tửu lượng kinh người, được xưng là trăm chén rượu cũng chỉ như uống nước, ý là trăm vò rượu mạnh đối với hắn mà nói, cũng chỉ như uống nước mà thôi. . . . . .”
Phương Cần người cao lớn cười lạnh: “Cô nương thật sự không cô phụ danh xưng ‘cái gì cũng biết’! Công nương đã nhận thức lợi hại như vậy, kiếm Truy Nhật cùng hộp trang sức vàng ròng, vẫn nên giao lại cho thiếu minh chủ đi. . . . . .”
Diệp Tiếu bĩu môi đang định nói chuyện, giọng nói lười biếng đã cướp lời: “Trăm chén chỉ như uống nước sao, ta thấy một chén cũng không chịu nổi đã gục rồi. . . . . .”
Phương Cần rất tự phụ tửu lượng và nội lực, nghe xong thì giận dữ: “Tiểu tử không hiểu chuyện! Đừng tưởng rằng ngươi đeo mặt nạ thì ta không biết ngươi là ranh con! Ngươi muốn tỷ thí tửu lượng với ta sao?”
Lạc Khinh Thành thản nhiên nói: “Tửu lượng của ta không có, không so được với ngươi. Nhưng mà, tửu lượng kém không có nghĩa là không thể nghi vấn tửu lượng của ngươi… Nếu không chúng ta đánh cuộc, ta cuộc ngươi một chén rượu cũng không uống được. . . . . .”
Phương Cần giận dữ: “Được tiểu tử! Có gan! Gọi luôn chén rượu lớn nhất! Với loại rượu mạnh nhất lên!”
Lạc Khinh Thành không chút khách khí, lập tức đến phòng bếp tìm kiếm, đem ra một chén lớn chủ tiệm dùng để tế tự, lớn chừng chậu rửa mặt.
Lại chọn ra hơn mười bình rượu mạnh, đặt bên cạnh.
Phương Cần hừ lạnh: “Cứ coi như chọn chén lớn như vậy, cộng thêm hơn mười bình rượu mạnh! Tiểu tử! Ngươi nhận thua đi!”
Lạc Khinh Thành ngồi xuống bên cạnh chén lớn cỡ chậu rửa mặt, nói với Tiêu Tầm: “Rót rượu!”
Tiêu Tầm đưa tay cầm lấy một bình, bóc giấy bọc miệng bình, rất nhanh đã rót đầy chén.
“Rót tiếp!” Lạc Khinh Thành nhỏ giọng.
Tiêu Tầm khó hiểu lại đổ thêm, rượu chậm rãi cao hơn miệng chén, nhưng lại không chảy ra ngoài.
“Rót nữa!”
Tiêu Tầm cười, buông bình rỗng trong tay, lại cầm một bình rượu khác, đổ vào.
Rượu trong chén dâng lên càng cao hơn, nhưng vẫn không chảy ra, như thể trong không trung có một vòng vô hình xung quanh chén không cho rượu chảy ra ngoài.
Tiêu Tầm rốt cục cũng tỉnh ngộ, đắc ý mở một vò rượu nữa.
Rượu trên chén lớn ở trong không trung, phảng phất như bỗng dưng sinh ra một bức tường khí, ngăn trở hắn.
Hắn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Thành, hắn đang nhìn rất chăm chú, quay mắt về số rượu cao trong chén lại không chảy ra ngoài.
Tiêu Tầm suy nghĩ một chút, ôm lấy hai vò rượu, khẽ nhún chân, nhảy lên xà ngang.
Từ bên trên rót rượu xuống, quả nhiên rất dễ dàng rót được rượu vào chén.
Vẫn không bị tràn ra.
Sắc mặt Phương Cần đã hơi biến xanh, hắn bỗng dưng vung tay về phía phần trên không của cái chén, như muốn phá vỡ bức tường khí vô hình kia.
Lạc Khinh Thành hừ lạnh một tiếng, tăng áp lực xung quanh mình, đẩy mạnh tay Phương Cần ra, những người đứng cạnh chỉ cảm thấy hô hâp bỗng khó khăn hơn, phải lưu về phía sau vài bước.
Phương chuyên cần lại vận khí, đánh một chưởng vào không trung, muốn phá vỡ bức tường khí ngăn rượu chảy ra lần nữa.
Ánh mắt Lạc Khinh Thành bỗng dưng lạnh lẽo: “Phương tả sứ muốn chơi xấu sao? Vừa rồi ta chỉ nghi vấn tửu lượng Phương tả sứ, chứ không nghi vấn võ công của ngươi! Võ Lâm Minh quả nhiên không một người tốt!”
Phương Cần đỏ mặt, nhưng một chưởng kia vẫn mang thế sét đánh không kịp bưng tai đánh đến.
Uỳnh một tiếng nổ mạnh, rượu lơ lửng trong không trung trên chén kia chấn động kịch liệt, nhưng vẫn không rơi ra một giọt.
Phương Cần kinh sợ lùi lại một bước, rốt cuộc bất chấp thể diện hình tượng, lại dốc toàn lực đánh lại một chưởng nữa.
Một chưởng này lại hướng về Lạc Khinh Thành đang ngồi bên cạnh bàn.
“Ngươi!” Diệp Tiếu kinh hãi, tay phải khẽ động, vòng bạc trong tay áo đang định tung ra.
Lạc Khinh Thành lại cười lạnh một tiếng, miễn cương nhấc tay trái lên, chống lại chưởng từ hai tay Phương Cần.
Rượu trên không càng chấn động kịch liệt, nhưng vẫn chưa rớt ra giọt nào.
Diệp Tiếu bình tĩnh lại, mở miệng nói mỉa mai: “Phương tả sứ! Ngươi rốt cuộc có uống chén rượu này hay không?”
Phương Cần không nói gì, chỉ có sắc mặt không ngừng biến hoá, từ tái nhợt đến trắng bệch, lúc này đã biến thành tím đen.
“Phương tả sứ sao không nói gì? Không uống được thì cứ nói một tiếng, chúng ta cũng không cược nữa!” Tiêu Tầm ngồi trên xà ngang có vẻ hả hê.
Phương Cần vẫn không nói lời nào, trong lòng kêu khổ.
Bỗng dưng một người nhảy ra, nhanh chóng đặt tay lên lưng Phương Cần.
Ánh mặt Lạc Khinh Thành khẽ động, khẽ kêu một tiếng, bay ngược ra sau, nặng nề rớt trên mặt đất, phụt một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng như một mũi tên đỏ!
Cùng lúc đó, rượu lơ lửng trên không rất lâu bỗng lay động rồi ụp thẳng xuống dưới, ngâm ướt toàn thân hai người gần đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.