Chương 45
Bộ Khoái A
20/04/2017
Chương 45
Edit+Beta: Minh Miu
Đại Tráng tìm được bác sĩ Lưu, tóm tắt nói rõ tình huống phát sinh một chút, bác sĩ Lưu không nói hai lời liền vứt bỏ việc trong tay, cùng đi đến nhà Đại Tráng, vừa đi vừa suy nghĩ, trong nội tâm âm thầm vui mừng: Cầu nguyện cho Điền Tiểu Mãn chính là thể chất có thể sinh con, 1200 đồng coi như là lợi nhuận an tâm đi. Ai nha, mình làm sao lại thông minh như vậy.
Đã đến nhà Đại Tráng, bác sĩ Lưu nhìn Điền Tiểu Mãn sắc mặt tái nhợt, bộ dạng mệt mỏi không có tinh thần, cậu cùng với bộ dáng phụ nữ bình thường mang thai hai tháng nôn nghén không khác nhau lắm, trong nội tâm trước hết đã có năm thành chắc chắn.
Chỉ là, bác sĩ Lưu vẫn là giữ lại trong lòng, hắn tính lần trước nói chuyện kia cho Đại Tráng là một tháng trước, mà Điền Tiểu Mãn bộ dáng này, như là không chỉ một tháng, cho nên, hắn sờ mạch đoán bệnh phải tìm một chỗ trống mà nói mới được, bằng không thì liền khiến bọn họ phát giác không đúng.
Đại Tráng đi theo làm tùy tùng theo sát bác sĩ Lưu bận việc một hồi, lại theo bác sĩ Lưu đi nhà chính ở bên trong nghe chuẩn đoán bệnh.
Bác sĩ Lưu châm chước nói: “Có bảy tám phần nắm chắc là đã có, chỉ là thời gian mang thai còn ngắn, bắt mạch không ra, nếu có thể đến bệnh viện siêu âm B liền xác thực rồi. Chỉ có điều, đi bệnh viện siêu âm B mà nói không quá an toàn, một sợ gặp người quen, hai sợ gặp loại người lắm miệng hoặc là không an toàn, chuyện hai vợ chồng son các cháu tuyên dương ra ngoài, Đại Tráng cháu lại có thể khiến đàn ông mang thai sự tích chói lói như thế còn không thể nổi danh 18 dặm trong thôn sao?” bác sĩ Lưu suy nghĩ bọn họ hẳn là không dám đi bệnh viện, vậy cũng chỉ có thể dựa vào hắn rồi, hắc hắc, lại có thể buôn bán lời.
Đại Tráng lập tức bỏ đi ý niệm muốn đi bệnh viện chuẩn đoán, nói: “Bác sĩ Lưu chú nghĩ đến chu đáo, cháu đều không nghĩ đến nơi đến chốn, cháu thì sao cũng được, mấu chốt là sợ đối với Tiểu Mãn bất lợi. Vậy bỏ đi, cháu liền không đi bệnh viện, toàn bộ nhờ bác sĩ Lưu chú hỗ trợ, còn phải phiền toán chú cách vài ngày lại đến, xem chuẩn xác.”
Bác sĩ Lưu gật gật đầu, lại thừa cơ khoe thành tích, nói: “Đã hứa rồi. Chúng ta giao tình nhiều năm, chú có thể không vì muốn tốt cho cháu sao? Con người chú cháu cũng biết, miệng kín lắm, xem bệnh làm nghề y nhiều năm như vậy, cháu có từng nghe chú nói qua chuyện tư mật nhà người khác không? Chưa từng có à. Cho nên, chuyện nhà cháu, cái miệng này của chú cũng là được khóa kín rồi, tuyệt không nhắc tới một chữ cho người khác. Như vậy đi, đợi hai tuần sau chú lại đến, khi đó là có thể xem mạch rõ. Chỉ là xem bộ dạng vợ cháu như vậy, xác thực là đã có, nôn ọe làm hại cơm đều ăn không vô.”
Đại Tráng nghe thấy nhíu mày, nói: “Nói thật, cháu hối hận. Sớm biết như thế này, thà rằng không để cho cậu ấy chịu tội này.”
Bác sĩ Lưu không cho là đúng nói: “Đó là cháu thương vợ, chỉ là nếu là thật thương cậu ta, vẫn là để cho cậu ta sinh. Chú đời này đỡ đẻ chừng một trăm đứa nhỏ rồi, phụ nữ ở trên giường đau không chịu nổi, mãnh liệt mắng nam nhân là vương bát đản. Nhưng thực ra đứa nhỏ, không có một người nào là không thích. Chú đã nói, trên đời này, có người hối hận đi vào sai, có người hối hận gả sai chồng, sẽ không có người hối hận sinh sai đứa nhỏ.”Đại Tráng nghe thấy vui vẻ, nhếch miệng cười cười, nói: “Bác sĩ Lưu thật sự là có kiến thức, nghe xong lời này tâm của cháu liền nhẹ lòng.”
Bác sĩ Lưu vỗ đùi, bỗng nhiên làm ra một bộ dáng đột nhiên nhớ tới, nói: “Chú thật sự là hồ đồ rồi, nếu mang thai một tháng, có thể dùng que thử thai thử nha, không biết nam nhân mang thai, cùng nữ nhân mang thai giống nhau hay không, sẽ hiện ra hai vạch?”
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Lưu nhìn chằm chằm hai vạch trên ve thử thai, hung phấn vỗ Đại Tráng một cái, nói: “Hắc. Trông thấy chưa? Hai vạch. Đại Tráng, chúc mừng vợ của cháu vinh dự trở thành trung đội trưởng, cháu sắp làm cha.”
Đại Tráng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, xoa xoa tay, hưng phấn đến không biết làm sao.
Bác sĩ Lưu thừa cơ khoe khoang một phen chính mình thần thông, khiến Đại Tráng cho rằng Tiểu Mãn có thể mang thai đứa nhỏ toàn bộ đều là công lao của hắn, cảm động đến rơi nước mắt, thuận tiện còn bán đi một ít thảo dược an thai. Sắp tiễn đến cổng, Đại Tráng cho bác sĩ Lưu không ít thịt khô dân dã, lão đầu nhi cười đến con mắt đều híp lại sắp nhìn không thấy rồi.
Trở về phòng, trông thấy bộ dáng Tiểu Mãn thất hồn lạc phách, Đại Tráng lòng tràn đầy vui mừng như là tòa thành trên bờ biển bị bọt nước biển lập tức nhấn chìm anh cúi thấp đầu không dám trực tiếp nhìn Tiểu Mãn. Nhưng, Tiểu Mãn sớm có dự cảm, chăm chú nhìn qua anh, tiếp theo hỏi ra thanh âm cũng gấp gáp, như là cây cung bị kéo căng: “Thật sự là đã có sao?”
Đại Tráng kéo tay Tiểu Mãn qua, đem mặt của mình đặt trong lòng bàn tay non mềm của cậu cọ xát, tựa hồ tìm được đầy đủ dũng khí, lúc này mới ngẩng đầu lên, mang theo khẩn thiết cùng khần cầu chan chứa, gian nan nói: “Xin lỗi, Tiểu Mãn, lần này là anh không tốt, ở dưới tình huống em không có chuẩn bị khiến cho em có đứa nhỏ, anh thật sự biết sai rồi, nhưng, anh vẫn là hy vọng ...có thể sinh ra được không?”
Đại Tráng vành mắt chuyển hồng, thanh âm mang theo nghẹn ngào, nói: “Vừa rồi bác sĩ Lưu nói, có người hối hận như thế này, hối hận như thế, sẽ không có người sẽ hối hận mang con mình đến thế giới này. Tiểu Mãn, anh nhớ tới khi anh còn bé bị người khi dễ nhục mạ, ngay cả mẹ anh cũng bị mắng, anh khi đó không hiểu chuyện, còn đuổi theo hỏi bà, anh mang đến cho nàng nhiều phiền phức như vậy, có hay không hối hận sinh ra anh. Mẹ anh luôn cười nói sẽ không, còn nói bà cả đời làm sai rất nhiều việc, chỉ có một việc này là tuyệt đối không sai, là kiên quyết sẽ không hối hận.”
Tiểu Mãn xác thực trong nội tâm do dự sợ hại, không phải quá muốn tiểu sinh mệnh trong bụng này, bởi vì thật sự là thật là quỷ dị. Hơn nữa, trong lòng của cậu tuy thật sự rất thích Đại Tráng, nhưng, cũng không tới mức cam tâm tình nguyện vì đối phương mang thai một đứa nhỏ.
Không đợi Tiểu Mãn hồi phục, Đại Tráng nâng lên hốc mắt đỏ tươi, như là có lửa than thiêu đốt lan tràn, anh cắn răng, nói: “Tất cả sai đều là trên người anh, nhưng, đứa nhỏ là người vô tội. Van cầu em, Tiểu Mãn, đem nó sinh ra, được không? Liền lần này...Sau này lại muốn đứa nhỏ, liền đổi lại em thượng anh, anh đến sinh được rồi.”
Tiểu Mãn vốn đang lòng tràn đầy do dự bồi hồi, chần chừ, lúc này Đại Tráng lại bổ cho một đạo cửu thiên lôi đến dở khóc dở cười, nói: “Anh nói gì nữa. Em đã biết, ngày đó trên chân núi, em nói nhảm anh đều ghi hận trong lòng, hiện tại liền mượn lời em nói đến chắn em, phải hay không?”Đại Tráng nghiêm túc nói: “Không có, anh là thật tâm nghĩ như vậy. Tiểu Mãn, em lúc nay ăn không ít thiệt thòi, thật sự, anh thiệt thòi bản thân mình cũng không thể thiệt thòi em, thà rằng tự mình ăn chút đau khổ. Vợ, anh thật sự...thực xin lỗi...”
Tiểu Mãn thở dài, nói: “Cũng không phải như anh nghĩ. Em...” Cậu dùng một chút, nói: “Em là lo lắng, mang thai đứa nhỏ như vậy, có khác gì... Em chỉ sợ sinh ra quái vật, anh còn cùng theo xem náo nhiệt cái gì, mau dẹp đi...”
Đại Tráng đầu lắc như trống lúc lắc, nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Bác sĩ Lưu nói, đứa nhỏ nhà chúng ta là tinh tú trên trời chuyển thế, xinh đẹp thông minh nhất.”
Tiểu Mãn bĩu môi, nói: “Cũng chính là anh tin thần côn kia.”
Nhưng, giờ phút này, Tiểu Mãn kìm lòng không được đưa tay xoa đầu Đại Tráng, vốn dĩ còn do dự dần dần bình tĩnh xuống.
Mặc dù con đường phía trước nguy hiểm, cậu sẵn lòng thử một lần.
Vì thích anh, còn có, đứa nhỏ.
Ban đêm, Đại Tráng ôm Tiểu Mãn ngủ say, bỗng nhiên, cảm giác được người trong ngực tựa hồ bất an mà nhúc nhích, Đại Tráng vội vàng buông cánh tay ra, chuyển động nửa người, rủ xuống con mắt nhìn Tiểu Mãn.
Trong phòng khắp nơi tối như mực, Tiểu Mãn lộ ra đôi mắt sáng trong, một tia buồn ngủ cũng không có.
Đại Tráng hôn cái trán Tiểu Mãn một cái, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Ngủ không được?”
Tiểu Mãn nhìn trần nhà, rì rì nói: “Ừm, ngủ không được.”
Đại Tráng liền cùng cậu câu được câu không nói chuyện.
Tiểu Mãn bỗng nhiên nói: “Em nghe Búa nói anh biết thổi kèn ác-mô-ni-ca, thổi còn rất hay. Như thế nào cho tới bây giờ không có nghe anh thổi cho em nghe qua?” dammy9694.wordpress.com
Kì thật vừa rồi lúc cùng Tiểu Mãn nói chuyện hai con mắt Đại Tráng đã buồn ngủ sắp không mở ra được, nghe Tiểu Mãn nói lời này, lại chỉ có thể nhận mệnh mà đi mang kèn ác-mô-ni-ca, hít sâu một hơi, sau đó hai má phồng lên, thổi lên.
“Để cho chúng ta tạo nên hai mái chèo, chiếc thuyền con đẩy ra gợn sóng...” Ô ô ô thanh âm kèn ác-mô-ni-ca trong đêm yên tĩnh nghe hết sức du dương êm ái, Tiểu Mãn kìm lòng không được mà ngâm nga theo tiếng đàn nổi lên.
Chán ghét chính là, bên cạnh chuồng heo heo ở bên trong, rõ ràng cũng đi theo hừ hừ vài tiếng, chọc cho Tiểu Mãn cười ha ha, nói: “Người ta là đàn gảy tai trâu, anh là đối với heo thổi cầm, chỉ là heo nhà anh còn rất khéo hiểu lòng người, rõ ràng nghe hiểu.”
Từ khi Tiểu Mãn mang thai cho đến nay bộ dạng có chút ưu sầu, khó được hôm nay vui vẻ, Đại Tráng cũng liền thuận theo trong lòng vui cười vui vẻ, nổi lên nhiệt tình lại thổi mấy ca khúc quen tai, vân vân...
Thời gian dần qua, tiến đàn ngừng, bầu không khí thân mật cũng kéo dài, ban đêm như vậy thích hợp mở rộng cửa lòng, kể một ít chuyện từ đáy lòng.
Tiểu Mãn nói: “Em nghĩ, cái này, chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao? Hiện tại còn không rõ, nhưng, ba bốn tháng sau bụng sẽ biến lớn, đến lúc đó em còn tìm công việc cái gì, chỉ tìm một chỗ trốn đi.”Đại Tráng nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Nếu không, chúng ta trước hết không đi vào thành phố, đứa nhỏ sinh xong hẵng tính? Còn có bác sĩ Lưu giúp đỡ đẻ, ông ta lại kiếm tiền chúng ta, khẳng định giúp chúng ta giữ bí mật, ngày đó ông ta cũng đã đáp ứng anh nhất định đóng chặt miệng.”
Tiểu Mãn thờ dài, nói: “Em cảm thấy ở nông thôn mang thai mới nguy hiểm, ở đầy đều suy nghĩ nông cạn, cũng không phải nơi ẩn thân tốt, còn nữa, dân quê thấy hai nam cùng một chỗ đều rất bài xích, Nhị Ghế Nhị Ghế nói khó nghe muốn chết. Chớ nói chi là đàn ông mà sinh con người nghe kinh sợ rồi. Anh không có phát hiện đứa nhỏ Búa kia, cũng rất lâu không có tới nhà chúng ta sao?”
Đại Tráng không có lên tiếng.
Xác thực, tại nông thôn, có chút quan niệm thâm căn cố đế, khiến người rất vô lực. Đại Tráng trong nhà nuôi nam nhân, rõ ràng việc vợ chồng nam nam qua miệng Nhị Ngưu và cả nhà “chú” Đại Tráng, tại tiểu sơn thôn này từ khi truyền ra tin tức về sau, Đại Tráng là không sao cả, bởi vì bản tính của anh trầm lặng không thích hợp cùng người qua lại, đoạn tuyệt những bác gái các thím trong thôn lải nhải giới thiệu đối tượng, ngược lại là bên tai thanh tịnh, chỉ là, vốn dĩ Búa thường thường đến nhà ăn chực bị ông nội của nó nghiêm mệnh cấm qua lại, sợ một đôi nam nhân đồng tính luyến ái mang đi trên con đường tà đạo, chuyện này làm Đại Tráng rất không thoải mái, cảm thấy thế giới này lãnh khốc cùng bài xích. Anh xấu hổ không nhắc tới vấn đề này cho Tiểu Mãn, không nghĩ tới Tiểu Mãn kỹ tính đã sớm phát hiện điểm này.
Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không như vậy? Chúng ta đi thành phố C, không đi MA cũng được. Thành phố C là tỉnh lị, kinh tế cũng phồn hoa, lại cách chỗ này gần, chúng ta liền không trả ruộng đồng, mướn người giúp chúng ta trông chút khoai lang, tốt xấu cũng không bỏ hoang ruộng. Vạn nhất có cái gì, còn có thể trở về, xem như một tấm lòng nhiệt huyết, chuẩn bị hai tay?”
Tiểu Mãn nhíu mày, nói: “Thành phố C so với MA đều kém xa đi? Muốn đi phải thì đi tốt nhất, bằng không thì, làm một hai năm lại đổi địa phương, trụ cột trước đó đều uổng phí rồi. Hơn nữa, có đường lui gì tốt giữ lại sao? Anh bây giờ thế nhưng sắp làm ba người ta rồi, muốn cho con tương lai tốt nhất, giữ lại đất làm gì, anh cam tâm tình nguyện con của anh tương lai quay trở lại thôn để làm nông dân?”
Đại Tráng đành phải nói: “Vậy được rồi, hay là đi MA. Tiểu Mãn, em yên tâm, anh như thế nào đều nghĩ được cách nuôi sống em cùng con.”
Lúc nói lời này Đại Tráng kì thật trong nội tâm có chút yếu ớt, dù sao anh chưa từng rời khỏi thôn Đại Đồng, thực sự có chút không biết mình đi ra ngoài có thể làm gì, có thể hay không nuôi sống gia đình. Nhưng, nghĩ đến Tiểu Mãn cùng đứa nhỏ trong bụng, Đại Tráng lại hào khí vượt mây mà nghĩ, một người đàn ông, nuôi không nổi vợ con còn xem là đàn ông? Cùng lắm thì làm ngày làm đêm, không tiết sức lực mà làm, chẳng lẽ sẽ không sống nổi? MA người nơi đó cũng đâu phải toàn người địa phương? Sợ cọng lông.
Tiểu Mãn nhíu mày cúi đầu hồi lâu, nói: “Em biết rõ anh nghĩ gì, đơn giản chính là đi khắp nơi khuân vác. Không có ý nghĩa, anh mệt mỏi gần chết, thực tế cũng không kiếm được tiền. Em có nghĩ biện pháp, làm công cho người ta không bằng làm cho chính mình, chúng ta mở một cửa hàng bán qua mạng. Mở cửa hàng bán qua mạng tiền vốn nhỏ, chỉ cần một ngàn động tiền đặt cọc có thể mở cửa hàng, nguồn hàng, liền đi tìm thương phẩm nhỏ bản sỉ trên thị trường cái loại mới lạ giá rẻ, trước bán đồ vật nhỏ có được chữ tín, có tín dụng rồi lại có thể bán thương phẩm lớn, vận chuyển hàng hóa tìm công ty vận chuyển, thao tác đơn giản. Em, lớn bụng không ra cửa, nhưng ở trong nhà là tốt nhất xử lý một số nội vụ trên máy tính vẫn là có thể. Anh, cũng có thể đi bận bịu nhập hàng, hiệp đàm các loại sự việc, tóm lại, anh nghe sắp xếp của em là được.”Đại Tráng nghe xong mãnh liệt gật đầu, nói: “Được, vợ anh nhìn chuẩn, chúng ta liền làm. Anh là không biết, em dạy anh được rồi.”
Tiểu Mãn tập trung tư tưởng suy nghĩ, nói: “Nếu là nói như vậy, chúng ta cũng đừng đợi năm sau, hiện tại liền đi. Vừa vặn em hiện tại bụng không có lớn, ngồi gì cũng thuận tiện, thứ hai, trước năm thuê phòng cũng rộng rãi chút ít, phải chờ tới năm sau, dân công và sinh viên người nào cũng vội vàng tập trung vào MA, đến lúc đó chuyện gì cũng xử lý khó khăn.”
Đại Tráng ngẫm lại biện pháp này, dù sao trong nhà cũng không có gì lo lắng, vậy liền đi thôi, mọi thứ đều là vội vàng không vội liền muộn mất.
Đã quyết định phải đi, đầu tiên phải giải quyết bầy gà vịt cùng ba con heo còn lại, sắp đến lễ mừng năm mới, tất cả hộ gia đình đều hy vọng mua nhiều đồ tết, gà vịt bán tốt, chính là ba con hep, bởi vì tốn không ít tiền thức ăn gia súc, Đại Tráng nói chuyện mấy nhà, cảm thấy giá cả có chút không thể đồng ý, không cam lòng bán đi.
Tiểu Mãn không thích gặp người, mỗi lần Đại Tráng gọi người đến nhìn heo cùng trả giá cậu đều trốn ở trong nhà không có đi ra, nghe thấy Đại Tráng tại gian ngoài luôn mômg cường điệu nói: “Heo này, nhưng là cho ăn thức ăn gia súc tốt nhất, bỏ ra tiền vốn lớn.”Liền sốt ruột.
Đợi người ta đi, Tiểu Mãn đi ra kéo cánh tay Đại Tráng, oán trách nói: “Anh cũng quá không biết nói chuyện rồi. Anh mua thức ăn gia súc cho heo ăn, là chính anh thèm muốn heo lớn nhanh, vỗ béo heo. Người ta ngược lại là ước gì mua lương thực cho heo ăn, anh cùng nhà bán hàng cường điệu chuyện này, nhưng thật ra là chuyên môn gọi giá cao khiến người ta giết anh.” (đoạn này không hiểu gì cả, chém đại)
Đại Tráng cúi đầu nghĩ, là đạo lý này, không khỏi chán nản, thất vọng nói: “Vậy bỏ đi, ngày mai anh không đề cập tới vụ đó nữa. Ai, ngày mai anh dứt khoát giảm giá bán một chút thì được rồi, để khỏi suy nghĩ nhiều.”
Tiểu Mãn lại kéo tay anh, nói: “Ngày mai anh đem người mua tới, em tới cùng người ta thảo luận giảm giá tiền.”
Đại Tráng nói thầm một câu: “Ai đến đều thảo luận giống nhau. Người ta mua chỉ xem trọng cân nặng, giá cả giảm càng thấp càng tốt.”
Tiểu Mãn không kiên nhẫn phiền muộn trừng mắt liếc anh, Đại Tráng lập tức không dám lên tiếng nữa. dammy9694.wordpress.com
Ngày hôm sau Đại Tráng quả nhiên dẫn theo một người hơn năm mươi tuổi, người mua tới thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, nói: “Heo này cho ăn tốt, thân phôi khỏe mạnh, thịt cũng ăn ngon.”
Người mua từ chối cho ý kiến, trong chốc lát nói: “Đoán chừng thịt mỡ tỉ lệ tương đối cao. Hiện tại mọi người thích ăn thịt nạc.”
Đại Tráng đang muốn hóa giải, Tiểu Mãn lại hợp thời mà đi tới, cười mỉm cười: “Vị đại thúc này nói không đúng rồi, heo này của chúng tôi, điển hình loại heo thịt nạc, mỗi ngày đều làm vận động nữa.”
Người mua ngẩn ngơ, nói: “Ah, heo còn làm vận động? Làm vận động gì?”
Tiểu Mãn cười cười, nói: “Heo đương nhiên phải làm vận động, bằng không thì thịt như thế nào sẽ ngon? Từ Hi thái hậu xem trọng, bà cũng ăn thịt heo, chỉ là bà ăn thịt heo có thể chú trọng nhiều hơn. Mỗi ngày gọi thái giám rút roi đánh mông heo nhỏ, lại để cho heo nhỏ cuồng chạy, mỗi ngày thịt được rèn luyện, liền đặc biệt rắn chắc ăn ngon, vị tốt.”
Người mua bị hấp dẫn, mê mẩn không thôi nói: “Đúng vậy, Từ Hi thái hậu ai nha? Đó là người trên đời này chú trọng nhất. Thịt heo bị làm như thế, xác thực là ăn ngon rồi.”
Tiểu Mãn bất động thanh sắc mà tiếp tục lừa dối, nói: “Nước ngoài cũng chú trọng giống vậy. Ông biết thịt bò Kobe Nhật Bản không? Đó là món thịt bò ngon nhất đắt nhất thế giới, thịt bò chỗ đó mỗi ngày đều phải hưởng thụ âm nhạc, mát xa, còn uống rượu đỏ.”
Người mua chậc chậc tán thưởng nói: “Trâu so với người còn hưởng thụ hơn, còn uống rượu đỏ.”
Tiểu Mãn hợp thời mà hướng về đề tài nuôi dưỡng heo nhà mình, nói: “Heo chúng tôi, cũng là chọn dùng loại phương pháp chăn nuôi khoa học này, thức ăn gia súc đỉnh cấp đấy, mỗi ngày còn dẫn dắt chúng làm vận động trong chốc lát, còn thổi kèn ác-mô-ni-ca cho chúng nó nghe, khiến chúng nó hưởng thụ âm nhạc mát xa, đám heo chính là sinh trưởng trong hoàn cảnh khoan khoái dễ chịu, trước giờ chết một khắc, lại thổi một khúc khiến chúng nó bình thản lên đường, cho nên chúng cả đời đều là vui sướng bình thản, như vậy nuôi heo lớn thịt heo thuần chất nhất ngon nhất, đối với thân thể hữu ích mà vô hại. Không giống heo khác, cả đời đần độn, sắp đến giờ chết tru lên giãy dụa, lòng tràn đầy oán giận, cuối cùng trong thịt heo sẽ phóng xuất ra một loại chất độc, tuy sẽ không hạ độc chết người, nhưng, người ăn xong về sau dễ dàng phát hỏa đau nhức, kì thật chính là oán niệm của heo trước khi chết.”
Người mua bị Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt luận heo hù sừng sỡ, trong ánh mắt mang lên thần sắc thiệt tình khâm phục, nói: “Thật sự nha. Nghe có chút đạo lý.”
Tiểu Mãn thừa cơ che hòm quan tài kết luận nói: “Heo chúng tôi tuyệt sẽ không có, heo chúng tôi nuôi, lại có tên, gọi là heo an tường.”
Người mua lúc này mang theo một cái túi đen tùy thân khóa kéo túi xách “phủi đi” một tiếng kéo ra, hào khí ngất trời nói: “Vậy ba con heo an tường này tôi mua toàn bộ.”
Sự tình vụn vặt đều xử lý xong, vì vậy, chạng vạng tối hôm nay ngày tết ông Táo, sau khi Đại Tráng cùng Tiểu Mãn đã ngồi xe lửa hai ngày một đêm, rốt cục đứng ở MA, đứng trên đường phố phồn hoa nhất đô thị.
Hết chương 45 Đăng bởi: admin
Edit+Beta: Minh Miu
Đại Tráng tìm được bác sĩ Lưu, tóm tắt nói rõ tình huống phát sinh một chút, bác sĩ Lưu không nói hai lời liền vứt bỏ việc trong tay, cùng đi đến nhà Đại Tráng, vừa đi vừa suy nghĩ, trong nội tâm âm thầm vui mừng: Cầu nguyện cho Điền Tiểu Mãn chính là thể chất có thể sinh con, 1200 đồng coi như là lợi nhuận an tâm đi. Ai nha, mình làm sao lại thông minh như vậy.
Đã đến nhà Đại Tráng, bác sĩ Lưu nhìn Điền Tiểu Mãn sắc mặt tái nhợt, bộ dạng mệt mỏi không có tinh thần, cậu cùng với bộ dáng phụ nữ bình thường mang thai hai tháng nôn nghén không khác nhau lắm, trong nội tâm trước hết đã có năm thành chắc chắn.
Chỉ là, bác sĩ Lưu vẫn là giữ lại trong lòng, hắn tính lần trước nói chuyện kia cho Đại Tráng là một tháng trước, mà Điền Tiểu Mãn bộ dáng này, như là không chỉ một tháng, cho nên, hắn sờ mạch đoán bệnh phải tìm một chỗ trống mà nói mới được, bằng không thì liền khiến bọn họ phát giác không đúng.
Đại Tráng đi theo làm tùy tùng theo sát bác sĩ Lưu bận việc một hồi, lại theo bác sĩ Lưu đi nhà chính ở bên trong nghe chuẩn đoán bệnh.
Bác sĩ Lưu châm chước nói: “Có bảy tám phần nắm chắc là đã có, chỉ là thời gian mang thai còn ngắn, bắt mạch không ra, nếu có thể đến bệnh viện siêu âm B liền xác thực rồi. Chỉ có điều, đi bệnh viện siêu âm B mà nói không quá an toàn, một sợ gặp người quen, hai sợ gặp loại người lắm miệng hoặc là không an toàn, chuyện hai vợ chồng son các cháu tuyên dương ra ngoài, Đại Tráng cháu lại có thể khiến đàn ông mang thai sự tích chói lói như thế còn không thể nổi danh 18 dặm trong thôn sao?” bác sĩ Lưu suy nghĩ bọn họ hẳn là không dám đi bệnh viện, vậy cũng chỉ có thể dựa vào hắn rồi, hắc hắc, lại có thể buôn bán lời.
Đại Tráng lập tức bỏ đi ý niệm muốn đi bệnh viện chuẩn đoán, nói: “Bác sĩ Lưu chú nghĩ đến chu đáo, cháu đều không nghĩ đến nơi đến chốn, cháu thì sao cũng được, mấu chốt là sợ đối với Tiểu Mãn bất lợi. Vậy bỏ đi, cháu liền không đi bệnh viện, toàn bộ nhờ bác sĩ Lưu chú hỗ trợ, còn phải phiền toán chú cách vài ngày lại đến, xem chuẩn xác.”
Bác sĩ Lưu gật gật đầu, lại thừa cơ khoe thành tích, nói: “Đã hứa rồi. Chúng ta giao tình nhiều năm, chú có thể không vì muốn tốt cho cháu sao? Con người chú cháu cũng biết, miệng kín lắm, xem bệnh làm nghề y nhiều năm như vậy, cháu có từng nghe chú nói qua chuyện tư mật nhà người khác không? Chưa từng có à. Cho nên, chuyện nhà cháu, cái miệng này của chú cũng là được khóa kín rồi, tuyệt không nhắc tới một chữ cho người khác. Như vậy đi, đợi hai tuần sau chú lại đến, khi đó là có thể xem mạch rõ. Chỉ là xem bộ dạng vợ cháu như vậy, xác thực là đã có, nôn ọe làm hại cơm đều ăn không vô.”
Đại Tráng nghe thấy nhíu mày, nói: “Nói thật, cháu hối hận. Sớm biết như thế này, thà rằng không để cho cậu ấy chịu tội này.”
Bác sĩ Lưu không cho là đúng nói: “Đó là cháu thương vợ, chỉ là nếu là thật thương cậu ta, vẫn là để cho cậu ta sinh. Chú đời này đỡ đẻ chừng một trăm đứa nhỏ rồi, phụ nữ ở trên giường đau không chịu nổi, mãnh liệt mắng nam nhân là vương bát đản. Nhưng thực ra đứa nhỏ, không có một người nào là không thích. Chú đã nói, trên đời này, có người hối hận đi vào sai, có người hối hận gả sai chồng, sẽ không có người hối hận sinh sai đứa nhỏ.”Đại Tráng nghe thấy vui vẻ, nhếch miệng cười cười, nói: “Bác sĩ Lưu thật sự là có kiến thức, nghe xong lời này tâm của cháu liền nhẹ lòng.”
Bác sĩ Lưu vỗ đùi, bỗng nhiên làm ra một bộ dáng đột nhiên nhớ tới, nói: “Chú thật sự là hồ đồ rồi, nếu mang thai một tháng, có thể dùng que thử thai thử nha, không biết nam nhân mang thai, cùng nữ nhân mang thai giống nhau hay không, sẽ hiện ra hai vạch?”
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Lưu nhìn chằm chằm hai vạch trên ve thử thai, hung phấn vỗ Đại Tráng một cái, nói: “Hắc. Trông thấy chưa? Hai vạch. Đại Tráng, chúc mừng vợ của cháu vinh dự trở thành trung đội trưởng, cháu sắp làm cha.”
Đại Tráng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, xoa xoa tay, hưng phấn đến không biết làm sao.
Bác sĩ Lưu thừa cơ khoe khoang một phen chính mình thần thông, khiến Đại Tráng cho rằng Tiểu Mãn có thể mang thai đứa nhỏ toàn bộ đều là công lao của hắn, cảm động đến rơi nước mắt, thuận tiện còn bán đi một ít thảo dược an thai. Sắp tiễn đến cổng, Đại Tráng cho bác sĩ Lưu không ít thịt khô dân dã, lão đầu nhi cười đến con mắt đều híp lại sắp nhìn không thấy rồi.
Trở về phòng, trông thấy bộ dáng Tiểu Mãn thất hồn lạc phách, Đại Tráng lòng tràn đầy vui mừng như là tòa thành trên bờ biển bị bọt nước biển lập tức nhấn chìm anh cúi thấp đầu không dám trực tiếp nhìn Tiểu Mãn. Nhưng, Tiểu Mãn sớm có dự cảm, chăm chú nhìn qua anh, tiếp theo hỏi ra thanh âm cũng gấp gáp, như là cây cung bị kéo căng: “Thật sự là đã có sao?”
Đại Tráng kéo tay Tiểu Mãn qua, đem mặt của mình đặt trong lòng bàn tay non mềm của cậu cọ xát, tựa hồ tìm được đầy đủ dũng khí, lúc này mới ngẩng đầu lên, mang theo khẩn thiết cùng khần cầu chan chứa, gian nan nói: “Xin lỗi, Tiểu Mãn, lần này là anh không tốt, ở dưới tình huống em không có chuẩn bị khiến cho em có đứa nhỏ, anh thật sự biết sai rồi, nhưng, anh vẫn là hy vọng ...có thể sinh ra được không?”
Đại Tráng vành mắt chuyển hồng, thanh âm mang theo nghẹn ngào, nói: “Vừa rồi bác sĩ Lưu nói, có người hối hận như thế này, hối hận như thế, sẽ không có người sẽ hối hận mang con mình đến thế giới này. Tiểu Mãn, anh nhớ tới khi anh còn bé bị người khi dễ nhục mạ, ngay cả mẹ anh cũng bị mắng, anh khi đó không hiểu chuyện, còn đuổi theo hỏi bà, anh mang đến cho nàng nhiều phiền phức như vậy, có hay không hối hận sinh ra anh. Mẹ anh luôn cười nói sẽ không, còn nói bà cả đời làm sai rất nhiều việc, chỉ có một việc này là tuyệt đối không sai, là kiên quyết sẽ không hối hận.”
Tiểu Mãn xác thực trong nội tâm do dự sợ hại, không phải quá muốn tiểu sinh mệnh trong bụng này, bởi vì thật sự là thật là quỷ dị. Hơn nữa, trong lòng của cậu tuy thật sự rất thích Đại Tráng, nhưng, cũng không tới mức cam tâm tình nguyện vì đối phương mang thai một đứa nhỏ.
Không đợi Tiểu Mãn hồi phục, Đại Tráng nâng lên hốc mắt đỏ tươi, như là có lửa than thiêu đốt lan tràn, anh cắn răng, nói: “Tất cả sai đều là trên người anh, nhưng, đứa nhỏ là người vô tội. Van cầu em, Tiểu Mãn, đem nó sinh ra, được không? Liền lần này...Sau này lại muốn đứa nhỏ, liền đổi lại em thượng anh, anh đến sinh được rồi.”
Tiểu Mãn vốn đang lòng tràn đầy do dự bồi hồi, chần chừ, lúc này Đại Tráng lại bổ cho một đạo cửu thiên lôi đến dở khóc dở cười, nói: “Anh nói gì nữa. Em đã biết, ngày đó trên chân núi, em nói nhảm anh đều ghi hận trong lòng, hiện tại liền mượn lời em nói đến chắn em, phải hay không?”Đại Tráng nghiêm túc nói: “Không có, anh là thật tâm nghĩ như vậy. Tiểu Mãn, em lúc nay ăn không ít thiệt thòi, thật sự, anh thiệt thòi bản thân mình cũng không thể thiệt thòi em, thà rằng tự mình ăn chút đau khổ. Vợ, anh thật sự...thực xin lỗi...”
Tiểu Mãn thở dài, nói: “Cũng không phải như anh nghĩ. Em...” Cậu dùng một chút, nói: “Em là lo lắng, mang thai đứa nhỏ như vậy, có khác gì... Em chỉ sợ sinh ra quái vật, anh còn cùng theo xem náo nhiệt cái gì, mau dẹp đi...”
Đại Tráng đầu lắc như trống lúc lắc, nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Bác sĩ Lưu nói, đứa nhỏ nhà chúng ta là tinh tú trên trời chuyển thế, xinh đẹp thông minh nhất.”
Tiểu Mãn bĩu môi, nói: “Cũng chính là anh tin thần côn kia.”
Nhưng, giờ phút này, Tiểu Mãn kìm lòng không được đưa tay xoa đầu Đại Tráng, vốn dĩ còn do dự dần dần bình tĩnh xuống.
Mặc dù con đường phía trước nguy hiểm, cậu sẵn lòng thử một lần.
Vì thích anh, còn có, đứa nhỏ.
Ban đêm, Đại Tráng ôm Tiểu Mãn ngủ say, bỗng nhiên, cảm giác được người trong ngực tựa hồ bất an mà nhúc nhích, Đại Tráng vội vàng buông cánh tay ra, chuyển động nửa người, rủ xuống con mắt nhìn Tiểu Mãn.
Trong phòng khắp nơi tối như mực, Tiểu Mãn lộ ra đôi mắt sáng trong, một tia buồn ngủ cũng không có.
Đại Tráng hôn cái trán Tiểu Mãn một cái, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Ngủ không được?”
Tiểu Mãn nhìn trần nhà, rì rì nói: “Ừm, ngủ không được.”
Đại Tráng liền cùng cậu câu được câu không nói chuyện.
Tiểu Mãn bỗng nhiên nói: “Em nghe Búa nói anh biết thổi kèn ác-mô-ni-ca, thổi còn rất hay. Như thế nào cho tới bây giờ không có nghe anh thổi cho em nghe qua?” dammy9694.wordpress.com
Kì thật vừa rồi lúc cùng Tiểu Mãn nói chuyện hai con mắt Đại Tráng đã buồn ngủ sắp không mở ra được, nghe Tiểu Mãn nói lời này, lại chỉ có thể nhận mệnh mà đi mang kèn ác-mô-ni-ca, hít sâu một hơi, sau đó hai má phồng lên, thổi lên.
“Để cho chúng ta tạo nên hai mái chèo, chiếc thuyền con đẩy ra gợn sóng...” Ô ô ô thanh âm kèn ác-mô-ni-ca trong đêm yên tĩnh nghe hết sức du dương êm ái, Tiểu Mãn kìm lòng không được mà ngâm nga theo tiếng đàn nổi lên.
Chán ghét chính là, bên cạnh chuồng heo heo ở bên trong, rõ ràng cũng đi theo hừ hừ vài tiếng, chọc cho Tiểu Mãn cười ha ha, nói: “Người ta là đàn gảy tai trâu, anh là đối với heo thổi cầm, chỉ là heo nhà anh còn rất khéo hiểu lòng người, rõ ràng nghe hiểu.”
Từ khi Tiểu Mãn mang thai cho đến nay bộ dạng có chút ưu sầu, khó được hôm nay vui vẻ, Đại Tráng cũng liền thuận theo trong lòng vui cười vui vẻ, nổi lên nhiệt tình lại thổi mấy ca khúc quen tai, vân vân...
Thời gian dần qua, tiến đàn ngừng, bầu không khí thân mật cũng kéo dài, ban đêm như vậy thích hợp mở rộng cửa lòng, kể một ít chuyện từ đáy lòng.
Tiểu Mãn nói: “Em nghĩ, cái này, chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao? Hiện tại còn không rõ, nhưng, ba bốn tháng sau bụng sẽ biến lớn, đến lúc đó em còn tìm công việc cái gì, chỉ tìm một chỗ trốn đi.”Đại Tráng nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Nếu không, chúng ta trước hết không đi vào thành phố, đứa nhỏ sinh xong hẵng tính? Còn có bác sĩ Lưu giúp đỡ đẻ, ông ta lại kiếm tiền chúng ta, khẳng định giúp chúng ta giữ bí mật, ngày đó ông ta cũng đã đáp ứng anh nhất định đóng chặt miệng.”
Tiểu Mãn thờ dài, nói: “Em cảm thấy ở nông thôn mang thai mới nguy hiểm, ở đầy đều suy nghĩ nông cạn, cũng không phải nơi ẩn thân tốt, còn nữa, dân quê thấy hai nam cùng một chỗ đều rất bài xích, Nhị Ghế Nhị Ghế nói khó nghe muốn chết. Chớ nói chi là đàn ông mà sinh con người nghe kinh sợ rồi. Anh không có phát hiện đứa nhỏ Búa kia, cũng rất lâu không có tới nhà chúng ta sao?”
Đại Tráng không có lên tiếng.
Xác thực, tại nông thôn, có chút quan niệm thâm căn cố đế, khiến người rất vô lực. Đại Tráng trong nhà nuôi nam nhân, rõ ràng việc vợ chồng nam nam qua miệng Nhị Ngưu và cả nhà “chú” Đại Tráng, tại tiểu sơn thôn này từ khi truyền ra tin tức về sau, Đại Tráng là không sao cả, bởi vì bản tính của anh trầm lặng không thích hợp cùng người qua lại, đoạn tuyệt những bác gái các thím trong thôn lải nhải giới thiệu đối tượng, ngược lại là bên tai thanh tịnh, chỉ là, vốn dĩ Búa thường thường đến nhà ăn chực bị ông nội của nó nghiêm mệnh cấm qua lại, sợ một đôi nam nhân đồng tính luyến ái mang đi trên con đường tà đạo, chuyện này làm Đại Tráng rất không thoải mái, cảm thấy thế giới này lãnh khốc cùng bài xích. Anh xấu hổ không nhắc tới vấn đề này cho Tiểu Mãn, không nghĩ tới Tiểu Mãn kỹ tính đã sớm phát hiện điểm này.
Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không như vậy? Chúng ta đi thành phố C, không đi MA cũng được. Thành phố C là tỉnh lị, kinh tế cũng phồn hoa, lại cách chỗ này gần, chúng ta liền không trả ruộng đồng, mướn người giúp chúng ta trông chút khoai lang, tốt xấu cũng không bỏ hoang ruộng. Vạn nhất có cái gì, còn có thể trở về, xem như một tấm lòng nhiệt huyết, chuẩn bị hai tay?”
Tiểu Mãn nhíu mày, nói: “Thành phố C so với MA đều kém xa đi? Muốn đi phải thì đi tốt nhất, bằng không thì, làm một hai năm lại đổi địa phương, trụ cột trước đó đều uổng phí rồi. Hơn nữa, có đường lui gì tốt giữ lại sao? Anh bây giờ thế nhưng sắp làm ba người ta rồi, muốn cho con tương lai tốt nhất, giữ lại đất làm gì, anh cam tâm tình nguyện con của anh tương lai quay trở lại thôn để làm nông dân?”
Đại Tráng đành phải nói: “Vậy được rồi, hay là đi MA. Tiểu Mãn, em yên tâm, anh như thế nào đều nghĩ được cách nuôi sống em cùng con.”
Lúc nói lời này Đại Tráng kì thật trong nội tâm có chút yếu ớt, dù sao anh chưa từng rời khỏi thôn Đại Đồng, thực sự có chút không biết mình đi ra ngoài có thể làm gì, có thể hay không nuôi sống gia đình. Nhưng, nghĩ đến Tiểu Mãn cùng đứa nhỏ trong bụng, Đại Tráng lại hào khí vượt mây mà nghĩ, một người đàn ông, nuôi không nổi vợ con còn xem là đàn ông? Cùng lắm thì làm ngày làm đêm, không tiết sức lực mà làm, chẳng lẽ sẽ không sống nổi? MA người nơi đó cũng đâu phải toàn người địa phương? Sợ cọng lông.
Tiểu Mãn nhíu mày cúi đầu hồi lâu, nói: “Em biết rõ anh nghĩ gì, đơn giản chính là đi khắp nơi khuân vác. Không có ý nghĩa, anh mệt mỏi gần chết, thực tế cũng không kiếm được tiền. Em có nghĩ biện pháp, làm công cho người ta không bằng làm cho chính mình, chúng ta mở một cửa hàng bán qua mạng. Mở cửa hàng bán qua mạng tiền vốn nhỏ, chỉ cần một ngàn động tiền đặt cọc có thể mở cửa hàng, nguồn hàng, liền đi tìm thương phẩm nhỏ bản sỉ trên thị trường cái loại mới lạ giá rẻ, trước bán đồ vật nhỏ có được chữ tín, có tín dụng rồi lại có thể bán thương phẩm lớn, vận chuyển hàng hóa tìm công ty vận chuyển, thao tác đơn giản. Em, lớn bụng không ra cửa, nhưng ở trong nhà là tốt nhất xử lý một số nội vụ trên máy tính vẫn là có thể. Anh, cũng có thể đi bận bịu nhập hàng, hiệp đàm các loại sự việc, tóm lại, anh nghe sắp xếp của em là được.”Đại Tráng nghe xong mãnh liệt gật đầu, nói: “Được, vợ anh nhìn chuẩn, chúng ta liền làm. Anh là không biết, em dạy anh được rồi.”
Tiểu Mãn tập trung tư tưởng suy nghĩ, nói: “Nếu là nói như vậy, chúng ta cũng đừng đợi năm sau, hiện tại liền đi. Vừa vặn em hiện tại bụng không có lớn, ngồi gì cũng thuận tiện, thứ hai, trước năm thuê phòng cũng rộng rãi chút ít, phải chờ tới năm sau, dân công và sinh viên người nào cũng vội vàng tập trung vào MA, đến lúc đó chuyện gì cũng xử lý khó khăn.”
Đại Tráng ngẫm lại biện pháp này, dù sao trong nhà cũng không có gì lo lắng, vậy liền đi thôi, mọi thứ đều là vội vàng không vội liền muộn mất.
Đã quyết định phải đi, đầu tiên phải giải quyết bầy gà vịt cùng ba con heo còn lại, sắp đến lễ mừng năm mới, tất cả hộ gia đình đều hy vọng mua nhiều đồ tết, gà vịt bán tốt, chính là ba con hep, bởi vì tốn không ít tiền thức ăn gia súc, Đại Tráng nói chuyện mấy nhà, cảm thấy giá cả có chút không thể đồng ý, không cam lòng bán đi.
Tiểu Mãn không thích gặp người, mỗi lần Đại Tráng gọi người đến nhìn heo cùng trả giá cậu đều trốn ở trong nhà không có đi ra, nghe thấy Đại Tráng tại gian ngoài luôn mômg cường điệu nói: “Heo này, nhưng là cho ăn thức ăn gia súc tốt nhất, bỏ ra tiền vốn lớn.”Liền sốt ruột.
Đợi người ta đi, Tiểu Mãn đi ra kéo cánh tay Đại Tráng, oán trách nói: “Anh cũng quá không biết nói chuyện rồi. Anh mua thức ăn gia súc cho heo ăn, là chính anh thèm muốn heo lớn nhanh, vỗ béo heo. Người ta ngược lại là ước gì mua lương thực cho heo ăn, anh cùng nhà bán hàng cường điệu chuyện này, nhưng thật ra là chuyên môn gọi giá cao khiến người ta giết anh.” (đoạn này không hiểu gì cả, chém đại)
Đại Tráng cúi đầu nghĩ, là đạo lý này, không khỏi chán nản, thất vọng nói: “Vậy bỏ đi, ngày mai anh không đề cập tới vụ đó nữa. Ai, ngày mai anh dứt khoát giảm giá bán một chút thì được rồi, để khỏi suy nghĩ nhiều.”
Tiểu Mãn lại kéo tay anh, nói: “Ngày mai anh đem người mua tới, em tới cùng người ta thảo luận giảm giá tiền.”
Đại Tráng nói thầm một câu: “Ai đến đều thảo luận giống nhau. Người ta mua chỉ xem trọng cân nặng, giá cả giảm càng thấp càng tốt.”
Tiểu Mãn không kiên nhẫn phiền muộn trừng mắt liếc anh, Đại Tráng lập tức không dám lên tiếng nữa. dammy9694.wordpress.com
Ngày hôm sau Đại Tráng quả nhiên dẫn theo một người hơn năm mươi tuổi, người mua tới thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, nói: “Heo này cho ăn tốt, thân phôi khỏe mạnh, thịt cũng ăn ngon.”
Người mua từ chối cho ý kiến, trong chốc lát nói: “Đoán chừng thịt mỡ tỉ lệ tương đối cao. Hiện tại mọi người thích ăn thịt nạc.”
Đại Tráng đang muốn hóa giải, Tiểu Mãn lại hợp thời mà đi tới, cười mỉm cười: “Vị đại thúc này nói không đúng rồi, heo này của chúng tôi, điển hình loại heo thịt nạc, mỗi ngày đều làm vận động nữa.”
Người mua ngẩn ngơ, nói: “Ah, heo còn làm vận động? Làm vận động gì?”
Tiểu Mãn cười cười, nói: “Heo đương nhiên phải làm vận động, bằng không thì thịt như thế nào sẽ ngon? Từ Hi thái hậu xem trọng, bà cũng ăn thịt heo, chỉ là bà ăn thịt heo có thể chú trọng nhiều hơn. Mỗi ngày gọi thái giám rút roi đánh mông heo nhỏ, lại để cho heo nhỏ cuồng chạy, mỗi ngày thịt được rèn luyện, liền đặc biệt rắn chắc ăn ngon, vị tốt.”
Người mua bị hấp dẫn, mê mẩn không thôi nói: “Đúng vậy, Từ Hi thái hậu ai nha? Đó là người trên đời này chú trọng nhất. Thịt heo bị làm như thế, xác thực là ăn ngon rồi.”
Tiểu Mãn bất động thanh sắc mà tiếp tục lừa dối, nói: “Nước ngoài cũng chú trọng giống vậy. Ông biết thịt bò Kobe Nhật Bản không? Đó là món thịt bò ngon nhất đắt nhất thế giới, thịt bò chỗ đó mỗi ngày đều phải hưởng thụ âm nhạc, mát xa, còn uống rượu đỏ.”
Người mua chậc chậc tán thưởng nói: “Trâu so với người còn hưởng thụ hơn, còn uống rượu đỏ.”
Tiểu Mãn hợp thời mà hướng về đề tài nuôi dưỡng heo nhà mình, nói: “Heo chúng tôi, cũng là chọn dùng loại phương pháp chăn nuôi khoa học này, thức ăn gia súc đỉnh cấp đấy, mỗi ngày còn dẫn dắt chúng làm vận động trong chốc lát, còn thổi kèn ác-mô-ni-ca cho chúng nó nghe, khiến chúng nó hưởng thụ âm nhạc mát xa, đám heo chính là sinh trưởng trong hoàn cảnh khoan khoái dễ chịu, trước giờ chết một khắc, lại thổi một khúc khiến chúng nó bình thản lên đường, cho nên chúng cả đời đều là vui sướng bình thản, như vậy nuôi heo lớn thịt heo thuần chất nhất ngon nhất, đối với thân thể hữu ích mà vô hại. Không giống heo khác, cả đời đần độn, sắp đến giờ chết tru lên giãy dụa, lòng tràn đầy oán giận, cuối cùng trong thịt heo sẽ phóng xuất ra một loại chất độc, tuy sẽ không hạ độc chết người, nhưng, người ăn xong về sau dễ dàng phát hỏa đau nhức, kì thật chính là oán niệm của heo trước khi chết.”
Người mua bị Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt luận heo hù sừng sỡ, trong ánh mắt mang lên thần sắc thiệt tình khâm phục, nói: “Thật sự nha. Nghe có chút đạo lý.”
Tiểu Mãn thừa cơ che hòm quan tài kết luận nói: “Heo chúng tôi tuyệt sẽ không có, heo chúng tôi nuôi, lại có tên, gọi là heo an tường.”
Người mua lúc này mang theo một cái túi đen tùy thân khóa kéo túi xách “phủi đi” một tiếng kéo ra, hào khí ngất trời nói: “Vậy ba con heo an tường này tôi mua toàn bộ.”
Sự tình vụn vặt đều xử lý xong, vì vậy, chạng vạng tối hôm nay ngày tết ông Táo, sau khi Đại Tráng cùng Tiểu Mãn đã ngồi xe lửa hai ngày một đêm, rốt cục đứng ở MA, đứng trên đường phố phồn hoa nhất đô thị.
Hết chương 45 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.