Chương 5
Bộ Khoái A
20/04/2017
Chương 5 : Tôi là tổng giám đốc
Edit+Beta: Minh Miu
Cậu...tỉnh?
Nhận thức này làm cho trong lòng Điền Đại Tráng một hồi vui sướng.
Bởi vì, cái này có nghĩa, Điền Đại Tráng không cần bán vòng tay bán nhà đem tiền trả tiền chữa trị nữa, có lẽ, một vạn ứng ra trước kia cậu cũng sẽ trả lại. Cho dù cậu hiện tại trên người cậu không có tiền, nhưng, cậu tỉnh, có thể gọi điện thoại thông báo người nhà của cậu, người nhà của cậu tóm lại sẽ không giống như cậu không hiểu ra sao bị ngã đến xém chết, trên người còn không có một đồng tiền.
Tuy, trước đây bị Đại Ngưu xui khiến vứt bỏ người này chạy trốn, chỉ sợ bị lừa một số tiền lớn chữa trị, nhưng, Điền Đại Tráng chính là không tin vận khí chính mình sẽ đen đủi như vậy, rõ ràng là cứu mạng người lại bị vu cáo ngược, anh tin tưởng, nhặt được người lớn lên xinh đẹp như vậy, tâm địa phải chính trực, tuyệt sẽ không phải người có phẩm hạnh hạ lưu như vậy.
Tuy Điền Đại Tráng cùng người tiếp xúc không nhiều, kiến thức không tính rộng rãi, nhưng trực giác cho rằng người này thoạt nhìn không phải người nghèo nàn, hơn nữa, cảm giác đầu tiên khiến cho người cảm thấy có chút kiêu ngạo. Kiêu ngạo một chút cũng không có sao, càng là người kiêu ngạo càng là người có tự tôn, thì càng là người hiểu đạo lý, không lừa bịp tống tiền lung tung với người. Điền Đại Tráng suy nghĩ, chính mình phải đem chân tướng nhặt được cậu nói cho cậu biết rõ, nghĩ đến sẽ không phải không biết đạo lý ngược lại đến cào bừa, đổ tội lên mình?
Điền Đại Tráng quăng quyển sách {Gặp cố sự} trong tay, thoáng cái nhảy xuống giường, vài bước đuổi tới bên giường của cậu, rủ xuống con mắt xem cậu, trên gương mặt khiếm khuyết cảm xúc khó có được biểu hiện vui vẻ, ôn hòa hỏi: “Cậu đã tỉnh? Có cái gì không thoải mái không, cần gọi bác sĩ đến xem không?”
Tuy nói thế, nhưng Điền Đại Tráng không có ý định gọi bác sĩ, hiện tại hơn bảy giờ tối, bác sĩ làm giải phẫu cho cậu đều tan tầm rồi, bác sĩ đang trực ban, cái gì cũng không biết, Điền Đại Tráng chẳng muốn đi giải thích tình huống.
Cậu tuy đã tỉnh, nhưng cảm giác thân thể có chút suy yếu, nghe được câu hỏi của Điền Đại Tráng cũng không trả lời, liền như vậy quan sát Điền Đại Tráng chừng ba bốn phút, giống như Điền Đại Tráng là không khí.
Thời gian dần qua, ánh sáng tập trung trong đồng tử của cậu, dường như có thể nhìn rõ ràng, ý thức đã thanh tỉnh, sau đó đôi môi nhỏ bé có chút mở ra, gian nan, giống như là dùng hơi thở phát ra âm thanh yếu ớt: “Đây là...ở đâu?”
Điền Đại Tráng vội nói: “Bệnh viện.”
Đôi lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, như là đã đón nhận lời giải thích này, lại đứt quãng nói: “ Khó trách...Trên người... Đau vô cùng. Tôi...Làm sao vậy?”
Điền Đại Tráng ẩn ẩn có cảm giác không tốt, cậu làm sao, chẳng lẽ chính cậu không biết sao?
Điền Đại Tráng nói: “ Cậu toàn thân nhiều chỗ gãy xương bầm tím, đặc biệt là ngực, xương sường bị gãy năm sáu cái. Theo bác sĩ nói là từ chỗ cao té xuống làm cho bị thương, chẳng lẽ cậu không nhớ rõ tình huống trước khi cậu té xuống sao?”Kì thật, trước khi bác sĩ nói Điền Đại Tráng chính là suy đoán như vậy, người này từ chỗ cao ngã xuống, trên người lại không có hành lí, chớ nói chi là điện thoại CMND các loại đồ vật để nhanh chóng biết rõ thân phận lai lịch. Bộ dạng như vậy ngã vào nơi hoang vu dã ngoại, quả thật rất giống các màn mưu sát diễn trong TV, đương nhiên, cũng có khả năng là vì trên người mang nhiều tiền, gợi lên tà tâm trong người, mưu sát tính mạng, may mắn cậu mạng lớn mới không có bị ngã chết, cũng có thể là tuổi trẻ thân thể tốt trong quá trình rơi xuống nắm giữ một chút thăng bằng khi rớt xuống.
Đôi mắt cậu đen như mực nhìn thẳng Điền Đại Tráng, biểu hiện mơ màng, từ từ nói: “Tôi không...biết.”
Điền Đại Tráng nghĩ đến lời bác sĩ nói người này còn bị chấn động não, liền an ủi nói: “ Tạm thời nghĩ không ra không có sao, cậu ngã ác như vậy, bác sĩ nói não chấn động, nhất thời không nhớ ra là chuyện bình thường, nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu chậm rãi tốt lên, cũng liền nhớ tới.”
Nghĩ không ra ngã như thế nào cũng không sao, nhưng phải nhớ tới phương thức liên lạc với người nhà mới được, bằng không thì, tiền thuốc men của cậu ta nhiều như vậy mình làm sao vác nổi trên lưng, tranh thủ thời gian đến đón người đi. Đây là tiếng lòng Điền Đại Tráng.
Cậu trầm mặc một hồi lâu, mới lại mở miệng: “Anh...là ai?”
Điền Đại Tráng rất tự nhiên trả lời: “ Chúng ta vốn là không quen. Tôi là thấy cậu ngã vào ven đường không có tri giác, mới tốt tâm đưa cậu tới bệnh viện. May mắn đưa vào kịp thời, bằng không thì, cậu còn phải chịu tội, cậu ngẫm lại vết thương trên người mình, muộn một chút mới đưa vào đây, vậy cậu phải tàn tật rồi, may mắn.”
Điền Đại Tráng có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa dấy lên trong ánh mắt cậu, ý nghĩa là: Cảm kích.
Tản đá lớn bên trong đầu Điền Đại Tráng rớt xuống một nửa, nghĩ thầm, biết rõ cảm ơn là tốt rồi, xem ra là sẽ không phải dạng lừa bịp tống tiền.
Cậu nhẹ giọng nói: “ Đại ân...Không lời nào cảm tạ hết được, tôi về sau sẽ...Báo đáp anh.”
Điền Đại Tráng khoát khoát tay, tỏ vẻ chính mình đạo đức tốt, báo đáp cái gì hoàn toàn không để trong lòng.
Điền Đại Tráng vốn cảm thấy người này dáng người anh tuấn đoan chính, trong nội tâm liền rất có cảm tình, bây giờ nghe khẩu khí cậu nói chuyện, là người hiểu đạo lý biết ơn người, bề ngoài giống như không có nghi hiểm lừa bịp tống tiền, càng vui vẻ hơn, nhịn không được liền muốn cùng cậu nói nhiều lời hơn, nhưng, lại nói tiếp, Điền Đại Tráng ngay cả tên cậu là gì cũng không biết.
Điền Đại Tráng tùy ý mở miệng, nói: “ Cậu tên là gì? Trước khi người nhà cậu đến đón cậu, tôi chăm sóc cậu đi, đoán chừng còn có vài ngày, cậu không nói cho tôi cậu tên gì, tôi như thế nào gọi cậu?”
Trong nhận thức của Điền Đại Tráng, cái vấn đề này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể trả lời được, hơn nữa há mồm sẽ nói chuyện, cùng với người khát nước muốn uống nước là bình thường, bởi vì là người liền có tên, không phải sao?
Nhưng mà, đối với cậu đây không phải là vấn đề đơn giản.
Lông mày xinh đẹp nhíu chặt, giữ nguyên bộ dáng cố gắng suy nghĩ trong vài phút, cuối cùng lại chán nản nói: “Tôi không biết.”
“À? Cậu không biết cậu tên là gì?” Điền Đại Tráng sợ ngây người, tảng đá trong nội tâm vốn đã buông một nửa liền một lần nữa treo lên.
Trực giác nói cho Điền Đại Tráng biết, chuyện này không ổn.
Điền Đại Tráng vội vàng nói: “Một người làm sao có thể ngay cả mình tên gọi là gì cũng không biết, cậu có có biết trong nhà có mấy người, tên gọi là gì không?”
Cậu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong chốc lát lộ ra thần sắc buồn rầu, nhẹ giọng nói: “ Nghĩ không ra...Không thể nghĩ, nghĩ đầu liền đau.”
Điền Đại Tráng nghĩ đến cậu não chấn động, dễ tính, nói: “ Vậy cậu liền không nghĩ nữa. Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể tốt lên, liền có thể nhớ ra. Tên không biết không sao, nhưng, cậu phải biết chính mình là ai, nhà ở đâu, đang làm gì?”
Điền Đại Tráng bất quá là thuận miệng nói, những lời này có vẻ như là gợi ý cho cậu, trong mắt của cậu thả ra ánh sáng mừng rỡ, nói: “ Cái này tôi nhớ được, tôi là...tổng giám đốc.”
Điền Đại Tráng kinh ngạc nói: “ Cái gì? Trồng rau? Vậy cùng tôi không khác nhau lắm. Cậu là trồng rau, tôi là trồng trọt, ừm, tám lạng nửa cân, đều là sống trong đất. Nghĩ đến người trong nhà cũng không có tiền gì.”
“总裁[zǒngcái]: Tổng giám đốc
种菜[zhǒngcài] : Trồng rau
Hai từ phát âm gần giống nhau nên hiểu nhầm tổng giám đốc thành trồng rau“.
Hồi báo cái gì thì miễn đi, mọi người cuộc sống đều gian nan, hơn nữa mình cứu người cũng không phải là vì ý đồ hồi báo. Điền Đại Tráng nghĩ thầm.
Cậu cổ quái liếc nhìn Điền Đại Tráng, vốn muốn giải thích tổng giám đốc cùng trồng rau là hai chuyện khác nhau, thật sự là ngực vô cùng đau đớn, có thể nói mấy câu vừa rồi là đã liều mạng rồi, lúc này không đáng dốc hết sức lực phổ cập thưởng thức xã hội cho người anh em nông dân này, liền ngậm miệng lại, thuận tiện nhắm mắt lại, nói: “Tôi mệt.”
Điền Đại Tráng nói: “Mệt? Muốn ngủ sao? Vậy cậu ngủ đi, tôi trông cho cậu ngủ. Ah, đúng rồi, về sau tôi gọi cậu là cậu em trồng rau.”
Cậu em tổng giám đốc trong lòng liếc mắt, nghĩ thầm, vị ân nhân nông dân này.... là ngốc bào tử từ nơi nào đến, tổng giám đốc chức vị cao lớn như vậy, lại bị anh ngộ nhận cho là tưới phân trồng rau. Đăng bởi: admin
Edit+Beta: Minh Miu
Cậu...tỉnh?
Nhận thức này làm cho trong lòng Điền Đại Tráng một hồi vui sướng.
Bởi vì, cái này có nghĩa, Điền Đại Tráng không cần bán vòng tay bán nhà đem tiền trả tiền chữa trị nữa, có lẽ, một vạn ứng ra trước kia cậu cũng sẽ trả lại. Cho dù cậu hiện tại trên người cậu không có tiền, nhưng, cậu tỉnh, có thể gọi điện thoại thông báo người nhà của cậu, người nhà của cậu tóm lại sẽ không giống như cậu không hiểu ra sao bị ngã đến xém chết, trên người còn không có một đồng tiền.
Tuy, trước đây bị Đại Ngưu xui khiến vứt bỏ người này chạy trốn, chỉ sợ bị lừa một số tiền lớn chữa trị, nhưng, Điền Đại Tráng chính là không tin vận khí chính mình sẽ đen đủi như vậy, rõ ràng là cứu mạng người lại bị vu cáo ngược, anh tin tưởng, nhặt được người lớn lên xinh đẹp như vậy, tâm địa phải chính trực, tuyệt sẽ không phải người có phẩm hạnh hạ lưu như vậy.
Tuy Điền Đại Tráng cùng người tiếp xúc không nhiều, kiến thức không tính rộng rãi, nhưng trực giác cho rằng người này thoạt nhìn không phải người nghèo nàn, hơn nữa, cảm giác đầu tiên khiến cho người cảm thấy có chút kiêu ngạo. Kiêu ngạo một chút cũng không có sao, càng là người kiêu ngạo càng là người có tự tôn, thì càng là người hiểu đạo lý, không lừa bịp tống tiền lung tung với người. Điền Đại Tráng suy nghĩ, chính mình phải đem chân tướng nhặt được cậu nói cho cậu biết rõ, nghĩ đến sẽ không phải không biết đạo lý ngược lại đến cào bừa, đổ tội lên mình?
Điền Đại Tráng quăng quyển sách {Gặp cố sự} trong tay, thoáng cái nhảy xuống giường, vài bước đuổi tới bên giường của cậu, rủ xuống con mắt xem cậu, trên gương mặt khiếm khuyết cảm xúc khó có được biểu hiện vui vẻ, ôn hòa hỏi: “Cậu đã tỉnh? Có cái gì không thoải mái không, cần gọi bác sĩ đến xem không?”
Tuy nói thế, nhưng Điền Đại Tráng không có ý định gọi bác sĩ, hiện tại hơn bảy giờ tối, bác sĩ làm giải phẫu cho cậu đều tan tầm rồi, bác sĩ đang trực ban, cái gì cũng không biết, Điền Đại Tráng chẳng muốn đi giải thích tình huống.
Cậu tuy đã tỉnh, nhưng cảm giác thân thể có chút suy yếu, nghe được câu hỏi của Điền Đại Tráng cũng không trả lời, liền như vậy quan sát Điền Đại Tráng chừng ba bốn phút, giống như Điền Đại Tráng là không khí.
Thời gian dần qua, ánh sáng tập trung trong đồng tử của cậu, dường như có thể nhìn rõ ràng, ý thức đã thanh tỉnh, sau đó đôi môi nhỏ bé có chút mở ra, gian nan, giống như là dùng hơi thở phát ra âm thanh yếu ớt: “Đây là...ở đâu?”
Điền Đại Tráng vội nói: “Bệnh viện.”
Đôi lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, như là đã đón nhận lời giải thích này, lại đứt quãng nói: “ Khó trách...Trên người... Đau vô cùng. Tôi...Làm sao vậy?”
Điền Đại Tráng ẩn ẩn có cảm giác không tốt, cậu làm sao, chẳng lẽ chính cậu không biết sao?
Điền Đại Tráng nói: “ Cậu toàn thân nhiều chỗ gãy xương bầm tím, đặc biệt là ngực, xương sường bị gãy năm sáu cái. Theo bác sĩ nói là từ chỗ cao té xuống làm cho bị thương, chẳng lẽ cậu không nhớ rõ tình huống trước khi cậu té xuống sao?”Kì thật, trước khi bác sĩ nói Điền Đại Tráng chính là suy đoán như vậy, người này từ chỗ cao ngã xuống, trên người lại không có hành lí, chớ nói chi là điện thoại CMND các loại đồ vật để nhanh chóng biết rõ thân phận lai lịch. Bộ dạng như vậy ngã vào nơi hoang vu dã ngoại, quả thật rất giống các màn mưu sát diễn trong TV, đương nhiên, cũng có khả năng là vì trên người mang nhiều tiền, gợi lên tà tâm trong người, mưu sát tính mạng, may mắn cậu mạng lớn mới không có bị ngã chết, cũng có thể là tuổi trẻ thân thể tốt trong quá trình rơi xuống nắm giữ một chút thăng bằng khi rớt xuống.
Đôi mắt cậu đen như mực nhìn thẳng Điền Đại Tráng, biểu hiện mơ màng, từ từ nói: “Tôi không...biết.”
Điền Đại Tráng nghĩ đến lời bác sĩ nói người này còn bị chấn động não, liền an ủi nói: “ Tạm thời nghĩ không ra không có sao, cậu ngã ác như vậy, bác sĩ nói não chấn động, nhất thời không nhớ ra là chuyện bình thường, nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu chậm rãi tốt lên, cũng liền nhớ tới.”
Nghĩ không ra ngã như thế nào cũng không sao, nhưng phải nhớ tới phương thức liên lạc với người nhà mới được, bằng không thì, tiền thuốc men của cậu ta nhiều như vậy mình làm sao vác nổi trên lưng, tranh thủ thời gian đến đón người đi. Đây là tiếng lòng Điền Đại Tráng.
Cậu trầm mặc một hồi lâu, mới lại mở miệng: “Anh...là ai?”
Điền Đại Tráng rất tự nhiên trả lời: “ Chúng ta vốn là không quen. Tôi là thấy cậu ngã vào ven đường không có tri giác, mới tốt tâm đưa cậu tới bệnh viện. May mắn đưa vào kịp thời, bằng không thì, cậu còn phải chịu tội, cậu ngẫm lại vết thương trên người mình, muộn một chút mới đưa vào đây, vậy cậu phải tàn tật rồi, may mắn.”
Điền Đại Tráng có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa dấy lên trong ánh mắt cậu, ý nghĩa là: Cảm kích.
Tản đá lớn bên trong đầu Điền Đại Tráng rớt xuống một nửa, nghĩ thầm, biết rõ cảm ơn là tốt rồi, xem ra là sẽ không phải dạng lừa bịp tống tiền.
Cậu nhẹ giọng nói: “ Đại ân...Không lời nào cảm tạ hết được, tôi về sau sẽ...Báo đáp anh.”
Điền Đại Tráng khoát khoát tay, tỏ vẻ chính mình đạo đức tốt, báo đáp cái gì hoàn toàn không để trong lòng.
Điền Đại Tráng vốn cảm thấy người này dáng người anh tuấn đoan chính, trong nội tâm liền rất có cảm tình, bây giờ nghe khẩu khí cậu nói chuyện, là người hiểu đạo lý biết ơn người, bề ngoài giống như không có nghi hiểm lừa bịp tống tiền, càng vui vẻ hơn, nhịn không được liền muốn cùng cậu nói nhiều lời hơn, nhưng, lại nói tiếp, Điền Đại Tráng ngay cả tên cậu là gì cũng không biết.
Điền Đại Tráng tùy ý mở miệng, nói: “ Cậu tên là gì? Trước khi người nhà cậu đến đón cậu, tôi chăm sóc cậu đi, đoán chừng còn có vài ngày, cậu không nói cho tôi cậu tên gì, tôi như thế nào gọi cậu?”
Trong nhận thức của Điền Đại Tráng, cái vấn đề này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể trả lời được, hơn nữa há mồm sẽ nói chuyện, cùng với người khát nước muốn uống nước là bình thường, bởi vì là người liền có tên, không phải sao?
Nhưng mà, đối với cậu đây không phải là vấn đề đơn giản.
Lông mày xinh đẹp nhíu chặt, giữ nguyên bộ dáng cố gắng suy nghĩ trong vài phút, cuối cùng lại chán nản nói: “Tôi không biết.”
“À? Cậu không biết cậu tên là gì?” Điền Đại Tráng sợ ngây người, tảng đá trong nội tâm vốn đã buông một nửa liền một lần nữa treo lên.
Trực giác nói cho Điền Đại Tráng biết, chuyện này không ổn.
Điền Đại Tráng vội vàng nói: “Một người làm sao có thể ngay cả mình tên gọi là gì cũng không biết, cậu có có biết trong nhà có mấy người, tên gọi là gì không?”
Cậu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong chốc lát lộ ra thần sắc buồn rầu, nhẹ giọng nói: “ Nghĩ không ra...Không thể nghĩ, nghĩ đầu liền đau.”
Điền Đại Tráng nghĩ đến cậu não chấn động, dễ tính, nói: “ Vậy cậu liền không nghĩ nữa. Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể tốt lên, liền có thể nhớ ra. Tên không biết không sao, nhưng, cậu phải biết chính mình là ai, nhà ở đâu, đang làm gì?”
Điền Đại Tráng bất quá là thuận miệng nói, những lời này có vẻ như là gợi ý cho cậu, trong mắt của cậu thả ra ánh sáng mừng rỡ, nói: “ Cái này tôi nhớ được, tôi là...tổng giám đốc.”
Điền Đại Tráng kinh ngạc nói: “ Cái gì? Trồng rau? Vậy cùng tôi không khác nhau lắm. Cậu là trồng rau, tôi là trồng trọt, ừm, tám lạng nửa cân, đều là sống trong đất. Nghĩ đến người trong nhà cũng không có tiền gì.”
“总裁[zǒngcái]: Tổng giám đốc
种菜[zhǒngcài] : Trồng rau
Hai từ phát âm gần giống nhau nên hiểu nhầm tổng giám đốc thành trồng rau“.
Hồi báo cái gì thì miễn đi, mọi người cuộc sống đều gian nan, hơn nữa mình cứu người cũng không phải là vì ý đồ hồi báo. Điền Đại Tráng nghĩ thầm.
Cậu cổ quái liếc nhìn Điền Đại Tráng, vốn muốn giải thích tổng giám đốc cùng trồng rau là hai chuyện khác nhau, thật sự là ngực vô cùng đau đớn, có thể nói mấy câu vừa rồi là đã liều mạng rồi, lúc này không đáng dốc hết sức lực phổ cập thưởng thức xã hội cho người anh em nông dân này, liền ngậm miệng lại, thuận tiện nhắm mắt lại, nói: “Tôi mệt.”
Điền Đại Tráng nói: “Mệt? Muốn ngủ sao? Vậy cậu ngủ đi, tôi trông cho cậu ngủ. Ah, đúng rồi, về sau tôi gọi cậu là cậu em trồng rau.”
Cậu em tổng giám đốc trong lòng liếc mắt, nghĩ thầm, vị ân nhân nông dân này.... là ngốc bào tử từ nơi nào đến, tổng giám đốc chức vị cao lớn như vậy, lại bị anh ngộ nhận cho là tưới phân trồng rau. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.