Chương 25: Nhị Tiểu Thư Náo Loạn
Quả Vải Rất Ngọt
26/07/2024
Lúc trở lại Cơ phủ thì đã qua giờ tý, cả tòa phủ đệ lâm vào yên ắng bình lặng. Bích Ngô ngủ ngay trên giường ở gian ngoài, nàng ấy trở mình lúc Cơ Ngọc bước vào phòng, trong miệng mơ hồ gọi một tiếng "Tiểu thư" nhưng vẫn không tỉnh, giống như đang ở trong mộng.
Cơ Ngọc Lạc dừng chân lại một chốc, sau đó lập tức bước vào nội thất.
Nàng cưỡi ngựa đến ngoài cửa thành, ô của Tạ Túc Bạch không phát huy tác dụng cả người nàng vẫn ướt, chỉ có điều lúc này không tiện tắm rửa, Cơ Ngọc Lạc chỉ cởi áo nhỏ giọt nước xuống tùy ý lau chùi đã nằm xuống.
Nhưng tinh thần nàng phấn chấn không hề buồn ngủ.
Cửa sổ không khép chặt, gió lạnh từ khe hở chảy vào, màn trướng trên đỉnh đầu lắc lư trên diện nhỏ tạo nên từng vòng gợn sóng, Cơ Ngọc Lạc chống mắt nhìn, nhớ tới thi thể Cố Nhu nổi trên hồ nước nổi ở biệt trang, tiếp đó nghĩ tới Tạ Túc Bạch đang ngắm hồ trong màn mưa.
Y luôn như vậy, nhìn gì cũng tràn đầy thâm tình, ngay cả hồ nước đã chết cũng có thể khiến y thưởng thức đến tình ý tha thiết, nhưng nhu tình nơi đáy mắt kia cứ như một tầng sương mù làm người ta nhìn không thấu, cũng đoán không ra.
Cho dù là Cơ Ngọc Lạc cũng không hiểu được y.
Bảy năm trước, Tạ Túc Bạch đã cứu mạng nàng.
Hắn nhặt nàng trở về, mời rất nhiều tiên sinh cho nàng, thứ tiểu thư khuê các bình thường học nàng đều học. Tiểu thư khuê các bình thường không học, chỉ cần nàng thích, y cũng để nàng học.
Lúc đó Tạ Túc Bạch cũng chẳng qua chỉ là một thiếu niên, dáng người trong trẻo ôn hòa nhưng tính tình trầm ổn không kém bao nhiêu so với bây giờ, nhưng y có một loại sủng nịch gần như phóng túng đối với Cơ Ngọc Lạc. Y nói, y vốn nên có một muội muội nhưng sau đó đã không còn nữa.
Mà tính tình Cơ Ngọc Lạc vốn rất góc cạnh, hơn nữa đã có Tạ Túc Bạch ngầm đồng ý, vào độ tuổi lông còn chưa mọc đã ở lăn lộn nổi sóng nổi gió trong Lâu, tất cả mọi người đều nói bên cạnh Tạ Túc Bạch có một tiểu cô nãi nãi có thù tất báo, không dễ trêu vào.
Đến hai năm trước, thân thể Tạ Túc Bạch càng lúc càng không tốt, chuyện vặt vãnh lung tung nào cũng rơi vào trên người nàng, cho nên Cơ Ngọc Lạc rõ ràng hơn so với ai khác, Thôi Tuyết Lâu cũng không phải là "Bồ Tát sống" trong miệng bách tính, chẳng đó là một loại "Tạo đà" mà thôi.
Có điều đến nay nàng vẫn không biết, Tạ Túc Bạch làm như vậy có mục đích gì.
Nhưng y không nói, nàng cũng không hỏi.
Đêm khuya mưa mở cửa sổ, Cơ Ngọc Lạc trở mình mượn ánh trăng thoáng nhìn lư hương tử kim khắc tiếng Phạn ở góc bàn, suy nghĩ như suối chảy xuôi về phía xa xa, không khỏi lại nghĩ tới câu hỏi của Tạ Túc Bạch.
Hận...
Hận sao?
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
Có lẽ đêm nay suy nghĩ quá nhiều, Cơ Ngọc Lạc nhắm mắt lại đã mơ một giấc mộng lộn xộn cả đêm.
Đầu tiên nàng mơ thấy Vưu Đại Nguyệt bóp cổ nàng để nàng chết đi, một khuôn mặt dữ tợn của nữ nhân diễm lệ lại vặn vẹo, bà ấy mắng Cơ Sùng Vọng là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cũng mắng nàng là một tiện chủng không nên sống.
Móng tay sắc bén cắm vào trong thịt, đáy mắt Vưu Đại Nguyệt lộ vẻ điên cuồng.
Cảm giác hít thở không thông trong mộng vô cùng chân thật, con người chân thật đến mức lúc nàng trong giấc mộng đạp chân suýt nữa muốn bừng tỉnh, sức lực trên cổ đột nhiên tiêu tán, Vưu Đại Nguyệt không thấy đâu nữa, trước mắt bỗng nhiên thành một mảnh đen kịt.
Đó là địa lao của Thiên Phương Các, roi da thấm nước muối quất lên người đau đến mức khiến nàng cuối cùng mất đi tri giác.
Đột nhiên một chùm ánh sáng chiếu tới, nàng liền liều mạng chạy về phía có ánh sáng, liều mạng chạy, dưới chân vấp một cái lập tức ngã vào cái ôm tràn đầy hương thơm, mùi thơm dịu dàng giống như hoa nở trên cành cây ngày xuân, khiến người ta căn bản không nỡ rời đi.
Người ấy cười mềm mại như vậy, nói:
Lạc Nhi, sau này đây chính là nhà của con.
Lạc Nhi, gọi cha nương.
Lạc Nhi, đây là đệ đệ con.
Tòa đình viện tràn đầy ngô đồng kia giống như thánh địa nhân gian, ve kêu chim hót, suối nước chay róc rách, chỉ có điều khi nàng đưa tay đi vớt phiến lá ngô đồng trong suối nhỏ kia lại vớt phải một tay máu.
Hình ảnh nhảy nhót không đầu đuôi, phủ đệ đao quang huyết ảnh, lưu dân đổi con cho nhau để ăn thịt, dưới tuyết lớn đầy trời thi thể nằm khắp đầu đường...
Tuyết dày đặt ở trên người nàng gần như ép nàng không thở nổi, mi mắt nửa mở đối diện với một vầng trăng sáng, nhìn thấy cả ánh trăng cũng mang theo bóng chồng, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực điên cuồng, khi nghe được một trận tiếng bánh xe kêu vang thì bỗng dưng rơi về, Cơ Ngọc Lạc trong nháy mắt bừng tỉnh.
Bích Ngô ôm chậu rửa mặt đến kinh ngạc nói: "Tiểu thư, sao người lại khóc?”
Hỏi xong câu này, Bích Ngô đã bị ánh mắt Cơ Ngọc Lạc nhìn tới hoảng sợ, lạnh lẽo lẫm liệt trong mắt so với còn lạnh hơn so với ngày cuối đông!
Bích Ngô run lên một cái, chậu rửa mặt trong tay "loảng xoảng" rơi xuống đất khiến nước rơi đầy đất, lại nhìn Cơ Ngọc Lạc đâu còn tia lạnh lẽo nào, nàng dường như vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Bích Ngô vừa ảo não thu dọn tàn cục vừa nói: "Tiểu thư, giờ Thìn rồi, người mau dậy đi, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Có lẽ chuyện của biệt trang đã truyền ra rồi.
Thật ra nếu dựa vào tính tình Cơ Sùng Vọng, nhất định có khuynh hướng đè việc này xuống trước sau đó tìm cớ chuyện lớn hóa chuyện nhỏ tuyên bố ra ngoài rằng Cố Nhu đã chết, để tránh Cơ Vân Khấu ầm ĩ lên.
Cho nên đêm qua lúc hồi phủ, nàng đã bảo Triêu Lộ sớm truyền chuyện này ra, đặc biệt muốn cho Cơ Vân Khấu biết.
Nhìn ngoài cửa sổ không có tiếng người, ngay cả nha hoàn quét dọn cũng không có, Cơ Ngọc Lạc đã biết e rằng vở kịch này đã mở màn rồi.
Nếu ngày thường nàng có lẽ còn có thể mang hai phần hăng hái xem náo nhiệt, nhưng sau một đêm ác mộng thực sự không dậy nổi sức, xuống giường đi đến trước bàn trang điểm, mệt mỏi chải tóc dài đến thắt lưng mấy cái, lấy lệ hỏi: "Chuyện gì?"
Bích Ngô vì thế cũng không nhớ được ánh mắt đáng sợ của tiểu thư nhà mình vừa rồi là xảy ra chuyện gì, vội vàng nói rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện, sau đó hung hăng cảm khái nói: "Không ngờ tới Cố di nương... Cứ như vậy đã không còn rồi.”
Cơ Ngọc Lạc cao giọng, kinh ngạc nói: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự là đáng tiếc... Nhị tiểu thư có khỏe không?"
Bích Ngô liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhị tiểu thư không biết từ đâu nghe nói Cố di nương bị phu nhân đẩy xuống sông, vì thế tìm Tôn ma ma hầu hạ phu nhân tới, ai ngờ hỏi vài câu, sắc mặt Tôn ma ma đã đổi xoạch nhưng vẫn nói không biết, trong đó vừa nhìn đã biết ngay là có quỷ, vì thế nhị tiểu thư càng thêm chắc chắn nên đang ở thủy tạ của lão gia náo loạn, nói muốn mời ngỗ tác khám nghiệm tử thi cho di nương, lão gia nào chịu, lúc này mới mắng nhị tiểu thư một trận nhốt vào trong phòng rồi.”
Cơ Ngọc Lạc chỉ dùng một cây trâm bạc búi tóc đơn giản, nàng nói: "Ngươi đi gọi nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư là... Quyên Nhi? Ngươi gọi nàng ta tới đây, ta hỏi xem có thể giúp được gì không.”
Bích Ngô giật mình, thở dài nói: "Nhị tiểu thư ngày thường đối xử với người không khách khí như vậy, nhưng khi nàng ta gặp khó khăn tiểu thư lại còn muốn giúp đỡ.”
Quả nhiên tính tình tiểu thư nhà nàng ấy mềm mại như vậy đấy.
Cơ Ngọc Lạc cười nhạt với nàng ấy, Bích Ngô vội vàng đi đến Phù Hạ Uyển.
Cơ Ngọc Lạc dừng chân lại một chốc, sau đó lập tức bước vào nội thất.
Nàng cưỡi ngựa đến ngoài cửa thành, ô của Tạ Túc Bạch không phát huy tác dụng cả người nàng vẫn ướt, chỉ có điều lúc này không tiện tắm rửa, Cơ Ngọc Lạc chỉ cởi áo nhỏ giọt nước xuống tùy ý lau chùi đã nằm xuống.
Nhưng tinh thần nàng phấn chấn không hề buồn ngủ.
Cửa sổ không khép chặt, gió lạnh từ khe hở chảy vào, màn trướng trên đỉnh đầu lắc lư trên diện nhỏ tạo nên từng vòng gợn sóng, Cơ Ngọc Lạc chống mắt nhìn, nhớ tới thi thể Cố Nhu nổi trên hồ nước nổi ở biệt trang, tiếp đó nghĩ tới Tạ Túc Bạch đang ngắm hồ trong màn mưa.
Y luôn như vậy, nhìn gì cũng tràn đầy thâm tình, ngay cả hồ nước đã chết cũng có thể khiến y thưởng thức đến tình ý tha thiết, nhưng nhu tình nơi đáy mắt kia cứ như một tầng sương mù làm người ta nhìn không thấu, cũng đoán không ra.
Cho dù là Cơ Ngọc Lạc cũng không hiểu được y.
Bảy năm trước, Tạ Túc Bạch đã cứu mạng nàng.
Hắn nhặt nàng trở về, mời rất nhiều tiên sinh cho nàng, thứ tiểu thư khuê các bình thường học nàng đều học. Tiểu thư khuê các bình thường không học, chỉ cần nàng thích, y cũng để nàng học.
Lúc đó Tạ Túc Bạch cũng chẳng qua chỉ là một thiếu niên, dáng người trong trẻo ôn hòa nhưng tính tình trầm ổn không kém bao nhiêu so với bây giờ, nhưng y có một loại sủng nịch gần như phóng túng đối với Cơ Ngọc Lạc. Y nói, y vốn nên có một muội muội nhưng sau đó đã không còn nữa.
Mà tính tình Cơ Ngọc Lạc vốn rất góc cạnh, hơn nữa đã có Tạ Túc Bạch ngầm đồng ý, vào độ tuổi lông còn chưa mọc đã ở lăn lộn nổi sóng nổi gió trong Lâu, tất cả mọi người đều nói bên cạnh Tạ Túc Bạch có một tiểu cô nãi nãi có thù tất báo, không dễ trêu vào.
Đến hai năm trước, thân thể Tạ Túc Bạch càng lúc càng không tốt, chuyện vặt vãnh lung tung nào cũng rơi vào trên người nàng, cho nên Cơ Ngọc Lạc rõ ràng hơn so với ai khác, Thôi Tuyết Lâu cũng không phải là "Bồ Tát sống" trong miệng bách tính, chẳng đó là một loại "Tạo đà" mà thôi.
Có điều đến nay nàng vẫn không biết, Tạ Túc Bạch làm như vậy có mục đích gì.
Nhưng y không nói, nàng cũng không hỏi.
Đêm khuya mưa mở cửa sổ, Cơ Ngọc Lạc trở mình mượn ánh trăng thoáng nhìn lư hương tử kim khắc tiếng Phạn ở góc bàn, suy nghĩ như suối chảy xuôi về phía xa xa, không khỏi lại nghĩ tới câu hỏi của Tạ Túc Bạch.
Hận...
Hận sao?
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
Có lẽ đêm nay suy nghĩ quá nhiều, Cơ Ngọc Lạc nhắm mắt lại đã mơ một giấc mộng lộn xộn cả đêm.
Đầu tiên nàng mơ thấy Vưu Đại Nguyệt bóp cổ nàng để nàng chết đi, một khuôn mặt dữ tợn của nữ nhân diễm lệ lại vặn vẹo, bà ấy mắng Cơ Sùng Vọng là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cũng mắng nàng là một tiện chủng không nên sống.
Móng tay sắc bén cắm vào trong thịt, đáy mắt Vưu Đại Nguyệt lộ vẻ điên cuồng.
Cảm giác hít thở không thông trong mộng vô cùng chân thật, con người chân thật đến mức lúc nàng trong giấc mộng đạp chân suýt nữa muốn bừng tỉnh, sức lực trên cổ đột nhiên tiêu tán, Vưu Đại Nguyệt không thấy đâu nữa, trước mắt bỗng nhiên thành một mảnh đen kịt.
Đó là địa lao của Thiên Phương Các, roi da thấm nước muối quất lên người đau đến mức khiến nàng cuối cùng mất đi tri giác.
Đột nhiên một chùm ánh sáng chiếu tới, nàng liền liều mạng chạy về phía có ánh sáng, liều mạng chạy, dưới chân vấp một cái lập tức ngã vào cái ôm tràn đầy hương thơm, mùi thơm dịu dàng giống như hoa nở trên cành cây ngày xuân, khiến người ta căn bản không nỡ rời đi.
Người ấy cười mềm mại như vậy, nói:
Lạc Nhi, sau này đây chính là nhà của con.
Lạc Nhi, gọi cha nương.
Lạc Nhi, đây là đệ đệ con.
Tòa đình viện tràn đầy ngô đồng kia giống như thánh địa nhân gian, ve kêu chim hót, suối nước chay róc rách, chỉ có điều khi nàng đưa tay đi vớt phiến lá ngô đồng trong suối nhỏ kia lại vớt phải một tay máu.
Hình ảnh nhảy nhót không đầu đuôi, phủ đệ đao quang huyết ảnh, lưu dân đổi con cho nhau để ăn thịt, dưới tuyết lớn đầy trời thi thể nằm khắp đầu đường...
Tuyết dày đặt ở trên người nàng gần như ép nàng không thở nổi, mi mắt nửa mở đối diện với một vầng trăng sáng, nhìn thấy cả ánh trăng cũng mang theo bóng chồng, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực điên cuồng, khi nghe được một trận tiếng bánh xe kêu vang thì bỗng dưng rơi về, Cơ Ngọc Lạc trong nháy mắt bừng tỉnh.
Bích Ngô ôm chậu rửa mặt đến kinh ngạc nói: "Tiểu thư, sao người lại khóc?”
Hỏi xong câu này, Bích Ngô đã bị ánh mắt Cơ Ngọc Lạc nhìn tới hoảng sợ, lạnh lẽo lẫm liệt trong mắt so với còn lạnh hơn so với ngày cuối đông!
Bích Ngô run lên một cái, chậu rửa mặt trong tay "loảng xoảng" rơi xuống đất khiến nước rơi đầy đất, lại nhìn Cơ Ngọc Lạc đâu còn tia lạnh lẽo nào, nàng dường như vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Bích Ngô vừa ảo não thu dọn tàn cục vừa nói: "Tiểu thư, giờ Thìn rồi, người mau dậy đi, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Có lẽ chuyện của biệt trang đã truyền ra rồi.
Thật ra nếu dựa vào tính tình Cơ Sùng Vọng, nhất định có khuynh hướng đè việc này xuống trước sau đó tìm cớ chuyện lớn hóa chuyện nhỏ tuyên bố ra ngoài rằng Cố Nhu đã chết, để tránh Cơ Vân Khấu ầm ĩ lên.
Cho nên đêm qua lúc hồi phủ, nàng đã bảo Triêu Lộ sớm truyền chuyện này ra, đặc biệt muốn cho Cơ Vân Khấu biết.
Nhìn ngoài cửa sổ không có tiếng người, ngay cả nha hoàn quét dọn cũng không có, Cơ Ngọc Lạc đã biết e rằng vở kịch này đã mở màn rồi.
Nếu ngày thường nàng có lẽ còn có thể mang hai phần hăng hái xem náo nhiệt, nhưng sau một đêm ác mộng thực sự không dậy nổi sức, xuống giường đi đến trước bàn trang điểm, mệt mỏi chải tóc dài đến thắt lưng mấy cái, lấy lệ hỏi: "Chuyện gì?"
Bích Ngô vì thế cũng không nhớ được ánh mắt đáng sợ của tiểu thư nhà mình vừa rồi là xảy ra chuyện gì, vội vàng nói rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện, sau đó hung hăng cảm khái nói: "Không ngờ tới Cố di nương... Cứ như vậy đã không còn rồi.”
Cơ Ngọc Lạc cao giọng, kinh ngạc nói: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự là đáng tiếc... Nhị tiểu thư có khỏe không?"
Bích Ngô liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhị tiểu thư không biết từ đâu nghe nói Cố di nương bị phu nhân đẩy xuống sông, vì thế tìm Tôn ma ma hầu hạ phu nhân tới, ai ngờ hỏi vài câu, sắc mặt Tôn ma ma đã đổi xoạch nhưng vẫn nói không biết, trong đó vừa nhìn đã biết ngay là có quỷ, vì thế nhị tiểu thư càng thêm chắc chắn nên đang ở thủy tạ của lão gia náo loạn, nói muốn mời ngỗ tác khám nghiệm tử thi cho di nương, lão gia nào chịu, lúc này mới mắng nhị tiểu thư một trận nhốt vào trong phòng rồi.”
Cơ Ngọc Lạc chỉ dùng một cây trâm bạc búi tóc đơn giản, nàng nói: "Ngươi đi gọi nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư là... Quyên Nhi? Ngươi gọi nàng ta tới đây, ta hỏi xem có thể giúp được gì không.”
Bích Ngô giật mình, thở dài nói: "Nhị tiểu thư ngày thường đối xử với người không khách khí như vậy, nhưng khi nàng ta gặp khó khăn tiểu thư lại còn muốn giúp đỡ.”
Quả nhiên tính tình tiểu thư nhà nàng ấy mềm mại như vậy đấy.
Cơ Ngọc Lạc cười nhạt với nàng ấy, Bích Ngô vội vàng đi đến Phù Hạ Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.