Quyển 3 - Chương 114: Đột Nhiên
Hỏa Ly
17/07/2014
Có lẽ là vì tổ chức họp báo nên trước khi Chung Tình chính thức xuất đầu lộ diện thì giới truyền thông tạm thời bình tĩnh trở lại. Ngày hôm sau trôi qua yên ổn, trong cùng ngày là buổi họp báo, Trầm Mộ đi làm thủ tục xuất viện. Chung Tình khăng khăng không mang theo các nhân viên khác mà trực tiếp đến thẳng hội trường họp báo.
“Đến rồi, trong chốc lát ngươi phải cẩn thận một chút, đám người đó hiện tại như bầy lang sói chờ sẵn con mồi xuất hiện. Bên trong tất cả đều là phóng viên nhà báo, bên ngoài nhiếp ảnh gia chắc cũng đã chậc như nêm, chúng ta chỉ có thể đi vào cổng nội bộ.”
Đỗ xe trong gara, Trầm Mộ đối với người bên cạnh nói như thế, nói xong cũng không thấy Chung Tình có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, hắn chỉ nhìn ra ngoài, biểu tình thản nhiên, xem ra đối với buổi họp báo lần này cũng không hề coi trọng.
Bầy lang sói? Từ cửa xe, Chung tình hướng vào hội trường nhìn thoáng qua, lang sói chỉ có thể uy hiếp sơn dương, mà hắn, có người nói hắn là một đoàn viêm hỏa mê hoặc thiên hạ, hủy diệt hết thảy sinh linh…..
Nhếch môi lên, hắn mở cửa xuống xe.
Mấy ngày nay đã quen với thái độ của hắn, Trầm Mộ chỉ có thể lập tức theo hắn xuống xe. Chung Tình ra hiệu cho Dạ Dực, từ kích thước to như chim ưng thu nhỏ lại thành một con quạ đen tầm thường bay lên vai hắn.
Trầm Mộ sửng sốt, hôm nay Chung Tình mặc một thân trang phục thuần bạch đơn giản nhẹ nhàng, mỗi một đường cắt may đều là hảo hạng, tuy nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng khi hắn khoác lên người lại đặc biệt chói mắt. Một thân thuần bạch tương xứng với biểu tình mê hoặc lòng người, Trầm Mộ có thể tưởng tượng được phản ứng của những người đó, nhưng nếu siêu sao xuất hiện mà bên người lại có thêm một con quạ đen, chuyện này…..thấy thế nào cũng đều quá mức kỳ dị.
“Ngươi muốn dẫn nó đi?” Trầm Mộ trừng lớn mắt.
“Vì sao không?” Chung Tình xoay người, hướng Trầm Mộ nhướng mi lộ ra một tia tà khí tùy ý mang theo một nụ cười thờ ơ. Hắn không còn thuộc về thế giới này, hắn không cần rào trước đón sau để ý đến suy nghĩ của người khác.
Hắn hiện tại được gọi là Chung Tình nhưng hắn vẫn là Lăng Lạc Viêm, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi. Mà giờ khắc này hắn sở dĩ đứng ở nơi này cũng chỉ vì tìm việc để làm trong lúc chờ đợi mà thôi, làm cho thời gian đừng trôi qua quá chậm, nếu đã là trò chơi, là tiêu khiển, thì có lý do gì phải để ý cách nhìn của người khác?
Tình nhân trong mộng của tất cả mọi người? Khóe miệng gợi lên một đường cong, hơi thoáng giễu cợt, hắn khẽ cười một tiếng, cái loại danh hiệu này hắn đã sớm khinh thường, đến bây giờ lại càng không cần để ý.
“Dạ Dực–”
Nhẹ nhàng hất tay lên, con quạ đen từ trên cánh tay hóa thành một đoàn bóng đen thật lớn giống như đêm tối bao phủ, hướng vào trong hội trường bay đi.
Trầm Mộ ở phía sau Chung Tình, nhìn thấy bóng dáng trước mắt mà không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung những gì hắn đang chứng kiến, sớm biết Chung Tinh cùng trước kia bất đồng nhưng mỗi một lần như vậy đều làm cho hắn rung động, có lẽ Chung Tình không biết nhưng hắn ở phía sau lại phi thường rõ ràng, khi Chung Tình hất tay lên, sau lưng thân ảnh màu trắng có một ngọn lửa đỏ đột nhiên thoáng hiện.
Li kì hôn mê, một năm sau bất thình lình thức tỉnh, một con quạ đen tên Dạ Dực có thể nói chuyện, còn có hào quang màu đỏ vừa diễm lệ vừa quỷ bí xuất hiện sau lưng, hết thảy những gì trên người của Chung Tình đều cổ quái làm cho hắn hoàn toàn không biết kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nếu là người nam nhân thần bí bên cạnh Chung Tình bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống nói là thiên thần chuyển thế, đến lúc đó có lẽ hắn cũng không quá mức kinh ngạc.
Trầm Mộ dẫn Chung Tình vào bên trong hội trường, nán lại trong phòng chờ chưa được bao lâu thì giới truyền thông đã bắt đầu không ngừng thúc giục. Ngoài đại sảnh, các nhân viên an ninh cơ hồ không thể ngăn cản các phóng viên chụp ảnh dẫn đến tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Trong phòng chờ có thể nghe được tiếng người xôn xao bên ngoài, những tiếng gọi lớn tất cả đều là tên của hắn, Chung Tình rốt cục gật đầu trước ánh mắt chờ mong của Trầm Mộ, hướng ra ngoài bước đi.
Thân phận hiện tại, danh tiếng hiện tại, hết thảy những gì ở trên đời này đều phải làm một cái kết.
Cánh cửa được đẩy ra, phóng viên và nhà báo đã lấp kín hội trường, ở phía sau là đủ loại máy ảnh, âm thanh của tiếng mở cửa đột nhiên làm tất cả mọi người nín thở.
Toàn hội trường trở nên tĩnh mặc, mỗi một người, mỗi một đôi mắt đều nhìn theo nam nhân từ trước cửa đi tới, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc hắn xuất hiện tựa hồ tất cả ánh đèn đều trở nên ảm đạm, thật giống như toàn bộ hào quang đều tỏa chiếu trên người của hắn. Một thân thuần bạch làm cho người ta liên tưởng đến thiên sứ giáng trần, trên khuôn mặt lại mơ hồ lộ ra một tia ma tính vừa thâm tình lại mị hoặc.
Hắn chậm rãi đi tới, mỗi một bước đi đều tản mát một loại ma lực khó có thể kháng cự, cái loại cảm giác mãnh liệt này có thể hấp dẫn ánh mắt của bất luận kẻ nào, làm cho người ta chỉ có thể nhìn hắn như vậy, cơ hồ quên cả hô hấp.
Ảo giác sao, vì cái gì sau khi Chung Tình hôn mê tỉnh lại thì dường như so với trước kia càng thêm chói mắt, cái loại không khí này làm cho người ta có ảo giác nơi đây không phải hội trường họp báo ở khách sạn mà là một cung điện nghị sự của vua chúa….
Các phóng viên lão làng ngồi ở hàng đầu trong giây lát nảy sinh cảm giác kỳ quái như vậy, mãi cho đến khi Chung Tình ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa trên sân khấu thì lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhắc nhở các phóng viên nhiếp ảnh ở bên cạnh bắt đầu công việc.
Chờ đến khi Trầm Mộ cũng ngồi xuống bên cạnh Chung Tình thì tất cả mọi người trong hội trường mới tỉnh mộng, âm thanh bắt đầu xôn xao vang lên, đủ loại các vấn đề được đưa ra, hết câu này đến câu khác, căn bản không ai quan tâm đến Trầm Mộ đang nói cái gì.
Đây là cuộc sống của hắn trước khi gặp được Long Phạm. Chung Tình tựa lưng vào ghế, nhìn lướt qua các phóng viên, còn có một nhóm nhiếp ảnh gia ở phía sau, nam có nữ có, tất cả đều chỉ nhìn hắn. Lúc ấy hắn muốn đoạn tuyệt với quá khứ thời thiếu niên, đứng trước ánh đèn sân khấu, lợi dụng hết thảy để đạt được những gì hắn muốn….
Để chứng minh hắn không cần bất luận kẻ nào, chứng minh hắn không phải là Chung Hàn Vũ, hắn là Chung Tình.
Nhưng hiện tại hắn đã là Lăng Lạc Viêm, hắn không cần bất luận thân phận nào khác.
Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi nhưng nam nhân ngồi trước mặt bọn hắn lại không nói một lời nào, chỉ dùng một loại ánh mắt đăm chiêu nhìn bọn hắn. Phát hiện Chung Tình thủy chung không trả lời câu hỏi, có người đang muốn đặt ra nghi vấn, làm một chút phỏng đoán, thì ở phía sau cánh cửa hội trường truyền đến một tiếng nổ.
Có người lại xen ngang vào lúc này? Nhìn thấy cánh cửa bị mở ra, các phóng viên đều phi thường bất mãn.
Người lao vào là một nữ nhân, nàng không hề để ý đến bất luận kẻ nào mà chỉ hướng tới tiêu điểm ngồi ở ghế chủ tọa đang dành tất cả sự chú ý của mọi người, sau khi bị nhân viên an ninh ngăn lại, nàng bắt đầu dừng lại cước bộ.
“Phóng viên nhiếp ảnh sao?”
“Hình như hơi quen mặt….”
“Gặp qua ở đâu a, sao tính tình nóng nảy quá?”
Các phóng viên đang phỏng đoán thì có một người hô to, “Chẳng phải nàng là người mấy hôm trước đòi tự sát để uy hiếp xông vào bệnh viện cho bằng được hay sao?”
Nghe có người nói như vậy, nữ nhân bị ngăn lại liền mở ra áo khoác ngoài, để lộ trên thắt lưng một thiết bị bằng kim loại…..
“Không người nào được cử động, ai rời đi ta liền ấn nút này.” Cầm trong tay như một loại điều khiển gì đó, nữ nhân cảnh cáo mọi người.
“Bom!”
Có người kinh hô, tuy nghe nàng nói không người nào được phép cử động nhưng bất thình lình xảy ra biến cố, ai lại có thể tự khống chế chính mình? Lời nói của nàng vừa dứt, hội trường lập tức trở thành một mảnh khủng hoảng.
Đám người hỗn loạn, tiếng thét chói tai, không ít người gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người hoảng loạn hướng ra ngoài chạy thoát thân, ghế ngồi được xếp ngay ngắn đều bị đá lăn trên mặt đất, có người muốn tiến lên, có người muốn lui lại. Trong một mãnh hỗn loạn đó, cả đại sảnh chỉ còn tiếng thét chói tai, âm thanh va chạm cùng giẫm đạp.
Ngay trong lúc này chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trên sân khấu vang lên.
“Khẩn trương làm gì? Tất cả bình tĩnh một chút cho ta, trái bom còn chưa nổ mà.”
Người nói chuyện không phải là ai khác mà lại là Chung Tình?! Trong lời nói trấn tĩnh kỳ thật lại lộ ra một cổ áp bách lẫm liệt, ngữ khí không một chút hoang mang nhưng có chút xem thường, tựa hồ nguy hiểm trước mắt không đáng để khẩn trương.
Mang theo vài phần ý cười, lời nói thờ ơ đối với những người trước mặt, nam nhân ngồi ở trên sân khấu rốt cục mở miệng, cũng không phải trả lời phỏng vấn, trong lúc sinh mạng bị uy hiếp lại muốn bọn hắn phải bình tĩnh….
Mọi người đang vội vàng chạy trối chết đều sửng sốt, người nào gặp phải chuyện như thế này mà không hề kích động? Thân là siêu sao được người người hâm mộ chẳng phải càng quý trọng chính bản thân mình, gặp phải chuyện này nên được mọi người bảo hộ hay sao?
Chung Tình nhìn xuống một mảnh hỗn loạn ở phía dưới, khoanh tay mà ngồi, trên mặt không nhìn thấy một chút biểu tình kinh sợ, lại lộ ra vài phần hứng thú. Còn hơn phải nhàn nhạt tuyên bố giải nghệ, bất quá có một chút kinh hỉ, như vậy mới cảm thấy thú vị.
“Ngươi còn nói cái gì, còn không mau chạy đi!”Trầm Mộ kích động âm thầm thúc đẩy hắn, nữ nhân kia mang thuốc nổ đến nơi này, mục tiêu nhất định là vì Chung Tình, lúc này không thừa dịp hỗn loạn chạy đi mà còn lưu lại chỉ thêm phiền toái.
“Ta đang nói tất cả mọi người bình tĩnh cho ta, không nghe thấy vị tiểu thư kia nói rằng bất cứ ai cũng không thể cử động hay sao? Ngộ nhỡ nàng không thể khống chế, ấn cái nút kia…..Ta nghĩ các vị ắt hẳn không muốn có cái gì phát sinh ngoài ý muốn ở tại đây chứ?”
So với đám người hỗn loạn ở dưới, người ở trên sân khấu lại hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành đầy thâm tình, hướng đến người nữ nhân mang theo thuốc nổ, “Ta muốn biết một chút, mang theo lễ vật đặc biệt như vậy đến gặp ta, tiểu thư rốt cục là vì sao mà làm như vậy….”
Bởi vì phản ứng ngoài dự đoán của Chung Tình mà mọi người trở nên ngốc lăng. Các nhà truyền thông, mỗi một người ở đây đều quên mất phải chạy thoát thân, đứng ở đại sảnh, không ít người rốt cục dần dần lấy lại bình tĩnh.
Khi gặp một chuyện gì đột ngột phát sinh chỉ cần có người đứng ra khống chế cục diện, nói cho mọi người nên làm như thế nào, thì tất cả mọi người sẽ vô thức nghe theo chỉ thị của người đó. Trước mắt đúng là như vậy, khi Chung Tình đứng ở trên sân khấu bắt bọn hắn phải im lặng, rồi lại đối với nữ nhân kia đặt câu hỏi, tất cả mọi người liền quên mất tâm tình hoang mang mới vừa rồi, tuy lo lắng nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không tiếp tục gây ra náo loạn.
Thậm chí có người cầm máy chụp hình bắt đầu ghi chép hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt. Từ li kì hôn mê rồi kỳ tích thức tỉnh, sau đó ở buổi họp báo gặp phải người điên cuồng, hết thảy mọi chuyện kỳ quái liên tiếp phát sinh trên người của vị siêu sao này, cũng đủ trở thành đề tài tâm điểm gây cơn sốt trong làng giải trí.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, không khí tại hội trường hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng náo loạn mới diễn ra, ngoại trừ Chung Tình ở trên sân khấu, nữ nhân đang đứng đơn độc giữa đám người cũng trở thành mục tiêu tâm điểm, không biết từ khi nào cánh cửa ở đại sảnh đã khép lại, người ngoài cửa không dám tiến vào, người bên trong cũng không thể dễ dàng đi ra, hội trường tràn ngập một loại không khí khẩn trương pha lẫn hưng phấn một cách cổ quái.
Siêu sao của muôn người như thế nào lại giao thiệp với nữ nhân mang theo thuốc nổ? Nếu cuối cùng có thể giải quyết hết thảy thì như vậy trên tay bọn hắn chính là tư liệu có một không hai!
Không biết là vì sao nhưng lúc này không ai lo lắng ngộ nhỡ trái bom bị nổ thì sẽ thế nào. Khi Chung Tình ở trên sân khấu cầm mi-crô lên muốn mọi người giữ im lặng trong phút chốc, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của hắn, nhìn đến tư thái ung dung mang theo vài phần nhàn nhã, tất cả sẽ không thể tự chủ mà đối với lời nói của hắn vô cùng tin phục.
Làm cho người ta theo đuổi ở phía sau, theo ánh hào quang của hắn, đây chính là mị lực của Chung Tình.
Tựa như tình hình hiện tại sẽ khiến kẻ khác hoàn toàn cảm nhận được điểm này, các phóng viên còn có vô số nhiếp ảnh gia không dám mở miệng, nhưng trong lòng đều có loại tán thưởng như vậy.
Nữ nhân cột thuốc nổ trên thắt lưng rõ ràng cảm thấy phản ứng của những người đó, thoán nhìn qua đám người đang tụ tập ở đây vì buổi họp báo của Chung Tình, nàng lộ ra biểu tình căm hận khinh bỉ, đáp lại câu hỏi lúc trước của hắn.
“Hỏi ta vì sao mà làm như vậy, không bằng tự hỏi ngươi đã làm cái gì, ta chính là muốn ngươi phải trả giá đắt vì những gì mình đã làm!”
Hắn biết nàng sao? Chung Tình nhướng mi, “Không biết ta đã làm cái gì khiến ngươi nóng giận như vậy, cư nhiên lại muốn dùng cách này, ngươi muốn ta chết? Nếu là như vậy thì không cần mang theo thứ này đến đây.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi chết? Sai lầm rồi!” Nữ nhân lắc lắc đầu, chậm rãi lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, “Ta muốn ngươi mất đi hết thảy! Sống không bằng chết!”
Tiếng thét chói tai lộ ra hận ý khiến kẻ khác rùng mình, vô tận ác ý cùng căm thù theo tiếng quát to của nàng vang lên từng hồi trong hội trường, âm thanh dừng trong tai mỗi người đều gây nên một trận run rẩy.
“Hết thảy của hắn đều thuộc về ta, không ai có thể chiếm đoạt. Ngươi….chẳng lẽ muốn thử một lần?”
Không biết từ khi nào thì trước mặt nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân cao lớn mặc một chiếc áo choàng trắng che khuất khuôn mặt của hắn, giọng nói trầm ổn chậm rãi lại lộ ra một loại cảm giác nguy hiểm nào đó, không biết hắn từ nơi nào đến, cũng không biết đến đây từ khi nào, trong lúc mọi người bị lời nói của nữ nhân kia làm kinh hãi thì nam nhân này đột nhiên xuất hiện.
Thật giống như từ trên trời rơi xuống, trước đây căn bản chưa thấy người nào mặc trang phục như thế. Một thân áo choàng xuất hiện ở chỗ này càng dễ gây chú ý cho người khác. Không ít người lập tức liên tưởng đến vị linh sư một thời gây chấn động, vị linh sư đột nhiên biến mất trên tiết mục ảo thuật kia.
Lúc ấy chẳng phải vị linh sư đó cũng mặc một chiếc áo choàng giống như trang phục của dị giáo hay sao? Chẳng lẽ người nam nhân đột nhiên xuất hiện này cùng với sự kiện li kì lúc trước có quan hệ?
Các phóng viên nhạy bén cảm thấy trong đó có liên hệ, hứng phấn trong lòng làm cho bọn họ cơ hồ quên mất nơi này còn có trái bom nguy hiểm, mà nữ nhân kia đối mặt với người mặc áo choàng trắng chỉ lộ ra một đôi mắt, ngay lập tức nàng cảm thấy một trận rùng mình, giống như rét buốt từ trong xương tủy lan tràn mà ra, làm cho nàng không thể khống chế liền trở nên run rẩy.
Kia chính là đôi mắt của ác ma, bên trong tất cả đều là tối đen, không có một chút màu sắc khác, trái với lời nói quá phận nhẹ nhàng của hắn, ánh mắt tối đen kia có thể đem người cắn nuốt, cái loại hắc ám này khiến cho đáy lòng trở nên sợ hãi, làm cho nàng chỉ có thể đối mặt nhưng không thể dời mắt, ngay cả tay chân cũng không thể cử động.
Nàng…..nàng đang nhìn thấy cái gì? Đây….thật sự là con người?
Ở trên sân khấu, Chung Tình kiềm nén kích động xuống đáy lòng, nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía hắn, từ trên bậc thang bước xuống từng bước. Tuy không nhìn thấy người dưới lớp áo choàng, nhưng Long Phạm đứng ở trước mặt hắn, hắn làm sao lại nhìn không ra?
Hắn một lòng mong đợi sớm có thể nhìn thấy người mà hắn thủy chung vướng bận nhớ nhung, hiện tại, rốt cục đã đứng trước mặt hắn.
“Đến rồi, trong chốc lát ngươi phải cẩn thận một chút, đám người đó hiện tại như bầy lang sói chờ sẵn con mồi xuất hiện. Bên trong tất cả đều là phóng viên nhà báo, bên ngoài nhiếp ảnh gia chắc cũng đã chậc như nêm, chúng ta chỉ có thể đi vào cổng nội bộ.”
Đỗ xe trong gara, Trầm Mộ đối với người bên cạnh nói như thế, nói xong cũng không thấy Chung Tình có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, hắn chỉ nhìn ra ngoài, biểu tình thản nhiên, xem ra đối với buổi họp báo lần này cũng không hề coi trọng.
Bầy lang sói? Từ cửa xe, Chung tình hướng vào hội trường nhìn thoáng qua, lang sói chỉ có thể uy hiếp sơn dương, mà hắn, có người nói hắn là một đoàn viêm hỏa mê hoặc thiên hạ, hủy diệt hết thảy sinh linh…..
Nhếch môi lên, hắn mở cửa xuống xe.
Mấy ngày nay đã quen với thái độ của hắn, Trầm Mộ chỉ có thể lập tức theo hắn xuống xe. Chung Tình ra hiệu cho Dạ Dực, từ kích thước to như chim ưng thu nhỏ lại thành một con quạ đen tầm thường bay lên vai hắn.
Trầm Mộ sửng sốt, hôm nay Chung Tình mặc một thân trang phục thuần bạch đơn giản nhẹ nhàng, mỗi một đường cắt may đều là hảo hạng, tuy nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng khi hắn khoác lên người lại đặc biệt chói mắt. Một thân thuần bạch tương xứng với biểu tình mê hoặc lòng người, Trầm Mộ có thể tưởng tượng được phản ứng của những người đó, nhưng nếu siêu sao xuất hiện mà bên người lại có thêm một con quạ đen, chuyện này…..thấy thế nào cũng đều quá mức kỳ dị.
“Ngươi muốn dẫn nó đi?” Trầm Mộ trừng lớn mắt.
“Vì sao không?” Chung Tình xoay người, hướng Trầm Mộ nhướng mi lộ ra một tia tà khí tùy ý mang theo một nụ cười thờ ơ. Hắn không còn thuộc về thế giới này, hắn không cần rào trước đón sau để ý đến suy nghĩ của người khác.
Hắn hiện tại được gọi là Chung Tình nhưng hắn vẫn là Lăng Lạc Viêm, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi. Mà giờ khắc này hắn sở dĩ đứng ở nơi này cũng chỉ vì tìm việc để làm trong lúc chờ đợi mà thôi, làm cho thời gian đừng trôi qua quá chậm, nếu đã là trò chơi, là tiêu khiển, thì có lý do gì phải để ý cách nhìn của người khác?
Tình nhân trong mộng của tất cả mọi người? Khóe miệng gợi lên một đường cong, hơi thoáng giễu cợt, hắn khẽ cười một tiếng, cái loại danh hiệu này hắn đã sớm khinh thường, đến bây giờ lại càng không cần để ý.
“Dạ Dực–”
Nhẹ nhàng hất tay lên, con quạ đen từ trên cánh tay hóa thành một đoàn bóng đen thật lớn giống như đêm tối bao phủ, hướng vào trong hội trường bay đi.
Trầm Mộ ở phía sau Chung Tình, nhìn thấy bóng dáng trước mắt mà không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung những gì hắn đang chứng kiến, sớm biết Chung Tinh cùng trước kia bất đồng nhưng mỗi một lần như vậy đều làm cho hắn rung động, có lẽ Chung Tình không biết nhưng hắn ở phía sau lại phi thường rõ ràng, khi Chung Tình hất tay lên, sau lưng thân ảnh màu trắng có một ngọn lửa đỏ đột nhiên thoáng hiện.
Li kì hôn mê, một năm sau bất thình lình thức tỉnh, một con quạ đen tên Dạ Dực có thể nói chuyện, còn có hào quang màu đỏ vừa diễm lệ vừa quỷ bí xuất hiện sau lưng, hết thảy những gì trên người của Chung Tình đều cổ quái làm cho hắn hoàn toàn không biết kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nếu là người nam nhân thần bí bên cạnh Chung Tình bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống nói là thiên thần chuyển thế, đến lúc đó có lẽ hắn cũng không quá mức kinh ngạc.
Trầm Mộ dẫn Chung Tình vào bên trong hội trường, nán lại trong phòng chờ chưa được bao lâu thì giới truyền thông đã bắt đầu không ngừng thúc giục. Ngoài đại sảnh, các nhân viên an ninh cơ hồ không thể ngăn cản các phóng viên chụp ảnh dẫn đến tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Trong phòng chờ có thể nghe được tiếng người xôn xao bên ngoài, những tiếng gọi lớn tất cả đều là tên của hắn, Chung Tình rốt cục gật đầu trước ánh mắt chờ mong của Trầm Mộ, hướng ra ngoài bước đi.
Thân phận hiện tại, danh tiếng hiện tại, hết thảy những gì ở trên đời này đều phải làm một cái kết.
Cánh cửa được đẩy ra, phóng viên và nhà báo đã lấp kín hội trường, ở phía sau là đủ loại máy ảnh, âm thanh của tiếng mở cửa đột nhiên làm tất cả mọi người nín thở.
Toàn hội trường trở nên tĩnh mặc, mỗi một người, mỗi một đôi mắt đều nhìn theo nam nhân từ trước cửa đi tới, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc hắn xuất hiện tựa hồ tất cả ánh đèn đều trở nên ảm đạm, thật giống như toàn bộ hào quang đều tỏa chiếu trên người của hắn. Một thân thuần bạch làm cho người ta liên tưởng đến thiên sứ giáng trần, trên khuôn mặt lại mơ hồ lộ ra một tia ma tính vừa thâm tình lại mị hoặc.
Hắn chậm rãi đi tới, mỗi một bước đi đều tản mát một loại ma lực khó có thể kháng cự, cái loại cảm giác mãnh liệt này có thể hấp dẫn ánh mắt của bất luận kẻ nào, làm cho người ta chỉ có thể nhìn hắn như vậy, cơ hồ quên cả hô hấp.
Ảo giác sao, vì cái gì sau khi Chung Tình hôn mê tỉnh lại thì dường như so với trước kia càng thêm chói mắt, cái loại không khí này làm cho người ta có ảo giác nơi đây không phải hội trường họp báo ở khách sạn mà là một cung điện nghị sự của vua chúa….
Các phóng viên lão làng ngồi ở hàng đầu trong giây lát nảy sinh cảm giác kỳ quái như vậy, mãi cho đến khi Chung Tình ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa trên sân khấu thì lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhắc nhở các phóng viên nhiếp ảnh ở bên cạnh bắt đầu công việc.
Chờ đến khi Trầm Mộ cũng ngồi xuống bên cạnh Chung Tình thì tất cả mọi người trong hội trường mới tỉnh mộng, âm thanh bắt đầu xôn xao vang lên, đủ loại các vấn đề được đưa ra, hết câu này đến câu khác, căn bản không ai quan tâm đến Trầm Mộ đang nói cái gì.
Đây là cuộc sống của hắn trước khi gặp được Long Phạm. Chung Tình tựa lưng vào ghế, nhìn lướt qua các phóng viên, còn có một nhóm nhiếp ảnh gia ở phía sau, nam có nữ có, tất cả đều chỉ nhìn hắn. Lúc ấy hắn muốn đoạn tuyệt với quá khứ thời thiếu niên, đứng trước ánh đèn sân khấu, lợi dụng hết thảy để đạt được những gì hắn muốn….
Để chứng minh hắn không cần bất luận kẻ nào, chứng minh hắn không phải là Chung Hàn Vũ, hắn là Chung Tình.
Nhưng hiện tại hắn đã là Lăng Lạc Viêm, hắn không cần bất luận thân phận nào khác.
Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi nhưng nam nhân ngồi trước mặt bọn hắn lại không nói một lời nào, chỉ dùng một loại ánh mắt đăm chiêu nhìn bọn hắn. Phát hiện Chung Tình thủy chung không trả lời câu hỏi, có người đang muốn đặt ra nghi vấn, làm một chút phỏng đoán, thì ở phía sau cánh cửa hội trường truyền đến một tiếng nổ.
Có người lại xen ngang vào lúc này? Nhìn thấy cánh cửa bị mở ra, các phóng viên đều phi thường bất mãn.
Người lao vào là một nữ nhân, nàng không hề để ý đến bất luận kẻ nào mà chỉ hướng tới tiêu điểm ngồi ở ghế chủ tọa đang dành tất cả sự chú ý của mọi người, sau khi bị nhân viên an ninh ngăn lại, nàng bắt đầu dừng lại cước bộ.
“Phóng viên nhiếp ảnh sao?”
“Hình như hơi quen mặt….”
“Gặp qua ở đâu a, sao tính tình nóng nảy quá?”
Các phóng viên đang phỏng đoán thì có một người hô to, “Chẳng phải nàng là người mấy hôm trước đòi tự sát để uy hiếp xông vào bệnh viện cho bằng được hay sao?”
Nghe có người nói như vậy, nữ nhân bị ngăn lại liền mở ra áo khoác ngoài, để lộ trên thắt lưng một thiết bị bằng kim loại…..
“Không người nào được cử động, ai rời đi ta liền ấn nút này.” Cầm trong tay như một loại điều khiển gì đó, nữ nhân cảnh cáo mọi người.
“Bom!”
Có người kinh hô, tuy nghe nàng nói không người nào được phép cử động nhưng bất thình lình xảy ra biến cố, ai lại có thể tự khống chế chính mình? Lời nói của nàng vừa dứt, hội trường lập tức trở thành một mảnh khủng hoảng.
Đám người hỗn loạn, tiếng thét chói tai, không ít người gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người hoảng loạn hướng ra ngoài chạy thoát thân, ghế ngồi được xếp ngay ngắn đều bị đá lăn trên mặt đất, có người muốn tiến lên, có người muốn lui lại. Trong một mãnh hỗn loạn đó, cả đại sảnh chỉ còn tiếng thét chói tai, âm thanh va chạm cùng giẫm đạp.
Ngay trong lúc này chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trên sân khấu vang lên.
“Khẩn trương làm gì? Tất cả bình tĩnh một chút cho ta, trái bom còn chưa nổ mà.”
Người nói chuyện không phải là ai khác mà lại là Chung Tình?! Trong lời nói trấn tĩnh kỳ thật lại lộ ra một cổ áp bách lẫm liệt, ngữ khí không một chút hoang mang nhưng có chút xem thường, tựa hồ nguy hiểm trước mắt không đáng để khẩn trương.
Mang theo vài phần ý cười, lời nói thờ ơ đối với những người trước mặt, nam nhân ngồi ở trên sân khấu rốt cục mở miệng, cũng không phải trả lời phỏng vấn, trong lúc sinh mạng bị uy hiếp lại muốn bọn hắn phải bình tĩnh….
Mọi người đang vội vàng chạy trối chết đều sửng sốt, người nào gặp phải chuyện như thế này mà không hề kích động? Thân là siêu sao được người người hâm mộ chẳng phải càng quý trọng chính bản thân mình, gặp phải chuyện này nên được mọi người bảo hộ hay sao?
Chung Tình nhìn xuống một mảnh hỗn loạn ở phía dưới, khoanh tay mà ngồi, trên mặt không nhìn thấy một chút biểu tình kinh sợ, lại lộ ra vài phần hứng thú. Còn hơn phải nhàn nhạt tuyên bố giải nghệ, bất quá có một chút kinh hỉ, như vậy mới cảm thấy thú vị.
“Ngươi còn nói cái gì, còn không mau chạy đi!”Trầm Mộ kích động âm thầm thúc đẩy hắn, nữ nhân kia mang thuốc nổ đến nơi này, mục tiêu nhất định là vì Chung Tình, lúc này không thừa dịp hỗn loạn chạy đi mà còn lưu lại chỉ thêm phiền toái.
“Ta đang nói tất cả mọi người bình tĩnh cho ta, không nghe thấy vị tiểu thư kia nói rằng bất cứ ai cũng không thể cử động hay sao? Ngộ nhỡ nàng không thể khống chế, ấn cái nút kia…..Ta nghĩ các vị ắt hẳn không muốn có cái gì phát sinh ngoài ý muốn ở tại đây chứ?”
So với đám người hỗn loạn ở dưới, người ở trên sân khấu lại hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành đầy thâm tình, hướng đến người nữ nhân mang theo thuốc nổ, “Ta muốn biết một chút, mang theo lễ vật đặc biệt như vậy đến gặp ta, tiểu thư rốt cục là vì sao mà làm như vậy….”
Bởi vì phản ứng ngoài dự đoán của Chung Tình mà mọi người trở nên ngốc lăng. Các nhà truyền thông, mỗi một người ở đây đều quên mất phải chạy thoát thân, đứng ở đại sảnh, không ít người rốt cục dần dần lấy lại bình tĩnh.
Khi gặp một chuyện gì đột ngột phát sinh chỉ cần có người đứng ra khống chế cục diện, nói cho mọi người nên làm như thế nào, thì tất cả mọi người sẽ vô thức nghe theo chỉ thị của người đó. Trước mắt đúng là như vậy, khi Chung Tình đứng ở trên sân khấu bắt bọn hắn phải im lặng, rồi lại đối với nữ nhân kia đặt câu hỏi, tất cả mọi người liền quên mất tâm tình hoang mang mới vừa rồi, tuy lo lắng nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không tiếp tục gây ra náo loạn.
Thậm chí có người cầm máy chụp hình bắt đầu ghi chép hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt. Từ li kì hôn mê rồi kỳ tích thức tỉnh, sau đó ở buổi họp báo gặp phải người điên cuồng, hết thảy mọi chuyện kỳ quái liên tiếp phát sinh trên người của vị siêu sao này, cũng đủ trở thành đề tài tâm điểm gây cơn sốt trong làng giải trí.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, không khí tại hội trường hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng náo loạn mới diễn ra, ngoại trừ Chung Tình ở trên sân khấu, nữ nhân đang đứng đơn độc giữa đám người cũng trở thành mục tiêu tâm điểm, không biết từ khi nào cánh cửa ở đại sảnh đã khép lại, người ngoài cửa không dám tiến vào, người bên trong cũng không thể dễ dàng đi ra, hội trường tràn ngập một loại không khí khẩn trương pha lẫn hưng phấn một cách cổ quái.
Siêu sao của muôn người như thế nào lại giao thiệp với nữ nhân mang theo thuốc nổ? Nếu cuối cùng có thể giải quyết hết thảy thì như vậy trên tay bọn hắn chính là tư liệu có một không hai!
Không biết là vì sao nhưng lúc này không ai lo lắng ngộ nhỡ trái bom bị nổ thì sẽ thế nào. Khi Chung Tình ở trên sân khấu cầm mi-crô lên muốn mọi người giữ im lặng trong phút chốc, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của hắn, nhìn đến tư thái ung dung mang theo vài phần nhàn nhã, tất cả sẽ không thể tự chủ mà đối với lời nói của hắn vô cùng tin phục.
Làm cho người ta theo đuổi ở phía sau, theo ánh hào quang của hắn, đây chính là mị lực của Chung Tình.
Tựa như tình hình hiện tại sẽ khiến kẻ khác hoàn toàn cảm nhận được điểm này, các phóng viên còn có vô số nhiếp ảnh gia không dám mở miệng, nhưng trong lòng đều có loại tán thưởng như vậy.
Nữ nhân cột thuốc nổ trên thắt lưng rõ ràng cảm thấy phản ứng của những người đó, thoán nhìn qua đám người đang tụ tập ở đây vì buổi họp báo của Chung Tình, nàng lộ ra biểu tình căm hận khinh bỉ, đáp lại câu hỏi lúc trước của hắn.
“Hỏi ta vì sao mà làm như vậy, không bằng tự hỏi ngươi đã làm cái gì, ta chính là muốn ngươi phải trả giá đắt vì những gì mình đã làm!”
Hắn biết nàng sao? Chung Tình nhướng mi, “Không biết ta đã làm cái gì khiến ngươi nóng giận như vậy, cư nhiên lại muốn dùng cách này, ngươi muốn ta chết? Nếu là như vậy thì không cần mang theo thứ này đến đây.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi chết? Sai lầm rồi!” Nữ nhân lắc lắc đầu, chậm rãi lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, “Ta muốn ngươi mất đi hết thảy! Sống không bằng chết!”
Tiếng thét chói tai lộ ra hận ý khiến kẻ khác rùng mình, vô tận ác ý cùng căm thù theo tiếng quát to của nàng vang lên từng hồi trong hội trường, âm thanh dừng trong tai mỗi người đều gây nên một trận run rẩy.
“Hết thảy của hắn đều thuộc về ta, không ai có thể chiếm đoạt. Ngươi….chẳng lẽ muốn thử một lần?”
Không biết từ khi nào thì trước mặt nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân cao lớn mặc một chiếc áo choàng trắng che khuất khuôn mặt của hắn, giọng nói trầm ổn chậm rãi lại lộ ra một loại cảm giác nguy hiểm nào đó, không biết hắn từ nơi nào đến, cũng không biết đến đây từ khi nào, trong lúc mọi người bị lời nói của nữ nhân kia làm kinh hãi thì nam nhân này đột nhiên xuất hiện.
Thật giống như từ trên trời rơi xuống, trước đây căn bản chưa thấy người nào mặc trang phục như thế. Một thân áo choàng xuất hiện ở chỗ này càng dễ gây chú ý cho người khác. Không ít người lập tức liên tưởng đến vị linh sư một thời gây chấn động, vị linh sư đột nhiên biến mất trên tiết mục ảo thuật kia.
Lúc ấy chẳng phải vị linh sư đó cũng mặc một chiếc áo choàng giống như trang phục của dị giáo hay sao? Chẳng lẽ người nam nhân đột nhiên xuất hiện này cùng với sự kiện li kì lúc trước có quan hệ?
Các phóng viên nhạy bén cảm thấy trong đó có liên hệ, hứng phấn trong lòng làm cho bọn họ cơ hồ quên mất nơi này còn có trái bom nguy hiểm, mà nữ nhân kia đối mặt với người mặc áo choàng trắng chỉ lộ ra một đôi mắt, ngay lập tức nàng cảm thấy một trận rùng mình, giống như rét buốt từ trong xương tủy lan tràn mà ra, làm cho nàng không thể khống chế liền trở nên run rẩy.
Kia chính là đôi mắt của ác ma, bên trong tất cả đều là tối đen, không có một chút màu sắc khác, trái với lời nói quá phận nhẹ nhàng của hắn, ánh mắt tối đen kia có thể đem người cắn nuốt, cái loại hắc ám này khiến cho đáy lòng trở nên sợ hãi, làm cho nàng chỉ có thể đối mặt nhưng không thể dời mắt, ngay cả tay chân cũng không thể cử động.
Nàng…..nàng đang nhìn thấy cái gì? Đây….thật sự là con người?
Ở trên sân khấu, Chung Tình kiềm nén kích động xuống đáy lòng, nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía hắn, từ trên bậc thang bước xuống từng bước. Tuy không nhìn thấy người dưới lớp áo choàng, nhưng Long Phạm đứng ở trước mặt hắn, hắn làm sao lại nhìn không ra?
Hắn một lòng mong đợi sớm có thể nhìn thấy người mà hắn thủy chung vướng bận nhớ nhung, hiện tại, rốt cục đã đứng trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.