Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 133: Nguyên Nhân

Hỏa Ly

17/07/2014

Lăng Lạc Viêm không hề lo lắng, mọi người đều nín thở chờ linh thú trả lời.

Dưới ánh mặt trời, bộ lông màu bạc nhẹ nhàng lay động phát ra ánh sáng kim quang, Ngải chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm không chớp mắt sau một lúc lâu, tựa hồ là đang cân nhắc. Mặc dù lúc này là buổi chiều, gió mát êm dịu nhẹ nhàng, sắc trời tươi đẹp nhưng không người nào có thể cảm nhận được nửa điểm an nhàn thanh thản, tất cả ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại trên một người một hồ trước mặt, bọn hắn đều hy vọng Ngải đại biểu cho Hách Vũ có thể trở thành linh thú của tông chủ.

Chiếc đuôi dài như một vầng mây bạc nhẹ nhàng lay động, một mảnh khói bụi như sương mù bay lên, Ngải lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên vươn móng nhọn ra, mọi người vội vàng kinh hô, đôi mắt khẽ nhắm của Lăng Lạc Viêm rốt cục cũng mở ra một chút, thần sắc bất động, hơi thoáng nhíu mi.

Móng vuốt sắc bén vươn tới trước mặt hắn, làm ra động tác nằm sấp xuống, ngân hồ ở giữa không trung cúi đầu, “Ngải sẽ đi theo chủ của ta, phàm là mệnh lệnh của chủ nhân, ta sẽ không dám làm trái.”

Một con ngân hồ thật lớn cúi đầu giữa không trung, giữa mi tâm lấp lánh một điểm sáng màu vàng rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với đôi mắt kim quang phản chiếu ánh sáng óng ánh, Lăng Lạc Viêm vừa lòng nhếch môi, ngay khi Long Phạm ra hiệu, Lăng Lạc Viêm bay lên trước mặt Ngải, đặt tay giữa mi tâm của nó. (mi tâm = giữa trán/ấn đường)

Thượng cổ linh thú cần phải hấp thu linh lực để lập khế, từ nay về sau hắn chính là tân chủ của linh thú mà Hách Vũ lưu lại.

Trong nháy mắt, ở bàn tay đang đặt giữa mi tâm của Ngải, linh lực trong cơ thể dường như được chấp thuận, cũng giống như ở Vọng Thiên Thai linh lực của hắn tựa hồ bị vật gì đó hấp thu vào trong cơ thể của Ngải.

Nhưng lần này không phải mãnh liệt bị hút lấy như lần trước, chỉ là một chút, không biết có phải Ngải đã cùng hồn phách của hắn hoàn toàn có quan hệ hay không.

Hấp thu linh lực của hắn, trong phút chốc đôi mắt của Ngải chuyển sang đỏ đậm rồi sau đó khôi phục lại nguyên trạng, ở giữa mi tâm của nó chợt bừng sáng một vầng hào quang cực kỳ chói mắt.

Ngay cả tầng mây cũng bị ánh sáng xuyên qua, mọi người phải nâng y mệ để che mắt, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng hú vang lên, đợi đến khi hào quang dịu xuống thì mới buông tay, cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người cảm thấy phập phồng trong lòng, không biết nên dùng loại từ ngữ nào mới có thể diễn đạt tâm tình kích động khó khăn ức chế trong giờ khắc này.

Bộ lông vàng rậm rạp phất phơ trong gió như sóng biển nhấp nhô, ngân hồ thật lớn lơ lửng giữa không trung, nó đại biểu cho Hách Vũ, đại biểu cho thượng cổ thần nhân, là linh thú đại biểu cho vô số bí ẩn mà bọn hắn khó có thể với tới cũng như biết được, đang nằm sấp dưới chân tông chủ, không phải chỉ đơn thuần là quỳ sát, mà là hai chân duỗi dài ra phía trước, cúi đầu thần phục.

Thân ảnh hồng sam đưa tay sờ lên trán của nó, hồng y dưới ánh mặt trời càng thêm sáng lạn chói mắt, cũng giống như rạng mây rơi xuống, dưới sắc trời trong xanh nổi bật một mảnh đỏ đậm giống như ngọn lửa đang bừng cháy giữa không trung. Mái tóc bạch kim giữa nhiệt độ hừng hực phất phơ trong gió, y mệ nhẹ nhàng lay động, màu đỏ xinh đẹp đan xen cùng màu bạch kim óng ánh. Trong nháy mắt, mọi người cơ hồ đang ảo giác thời gian quay ngược về hàng nghìn năm trước, lúc này nhìn thấy không phải là tông chủ, mà là thần nhân Hách Vũ trong truyền thuyết.

Trong một khắc hoảng hốt, chờ bọn hắn hồi phục tinh thần thì không biết ngân hồ đã thu nhỏ từ khi nào, một người một thú vẫn lơ lửng giữa không trung. Y mệ màu đỏ nâng lên, khẽ phất phơ trong gió. Lăng Lạc Viêm từ không trung hạ xuống.

“Tiểu Ngải, lại đây,” Lăng Lạc Viêm ngoắc tay kêu ngân hồ đang lơ lửng giữa không trung, lời nói rõ ràng đang trêu đùa, tựa hồ bất quá nó chỉ là một con tiểu ngân hồ tầm thường mà không phải linh thú Hách Vũ lưu lại, được tất cả thế nhân xem như thượng cổ thánh vật.

Mấy trăm tộc nhân ở xung quanh vừa mới khôi phục tâm tình kích động, lúc này nghe như vậy đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, cũng chỉ có tông chủ của bọn hắn mới dám nói chuyện như thế với con ngân hồ kia, lại dùng ngữ khí như vậy. Phải biết rằng niên kỷ của “tiểu Ngải” không biết còn lớn hơn tế ti bao nhiêu năm.



Từ Ngải đến tiểu Ngải, trên khuôn mặt thủy chung hiển lộ biểu tình thâm trầm mà không một linh thú tầm thường nào có được, lúc này nó cũng không tránh được mà trở nên ngốc lăng, thoáng hơi cứng đờ, động tác tiến lên bất giác do dự một chút, nhưng rốt cục vẫn bay đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm.

Lấy tay khẽ vuốt trên đầu nó vài cái, Lăng Lạc Viêm gật đầu tùy ý hỏi, “Tốt lắm, nếu phàm là lệnh của ta thì không dám làm trái, như vậy trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi vì sao muốn nhận ta làm chủ?”

Ngữ thanh cùng những ngón tay tùy ý khẽ vuốt trên đầu của nó, nhưng vấn đề thì không hề tùy ý mà là hỏi trực tiếp vào điểm mấu chốt.

Hiện giờ được xưng là Ngải, ngân hồ trầm ngâm một lát, việc này nó đề ra quả thật là có nguyên nhân. Lăng Lạc Viêm đưa ngón tay chỉ về phía Quyết Vân, “Kêu mọi người đến Lâm Tiêu điện.”

Hắn rất muốn biết vì sao linh thú với tính tình cao ngạo như thế lại muốn nhận hắn làm chủ. Lúc trước lần đầu tiên ở Vọng Thiên Thai nhìn thấy con linh thú này, nó không thân thiết như bây giờ.

Mặc dù trải qua biến loạn ở Lôi Lạc thành, chính mắt nhìn thấy lực lượng của hắn và Long Phạm cùng diệt đi Thứ Tĩnh Di, cũng không đến mức làm cho nó thay đổi thái độ như thế này.

Quyết Vân lĩnh mệnh, truyền lệnh mọi người đến Lâm Tiêu điện. Lăng Lạc Viêm chậm rãi đi trước, thật ra hắn cũng không vội vã có được đáp án, còn hơn cả Ngải, hắn càng để ý chính là một phản ứng khác.

Đi dọc hành lang, ngang qua đình thủy tạ, tiếng nước chảy róc rách dưới chân hòa cùng tiếng lá trúc xào xạt ở phía xa xa, tất cả đều làm cho hắn cảm giác thật sự đã quay về thế giới này, còn có nam nhân ở phía sau hắn cách đó không xa, từ khi hắn ở trước mặt tộc nhân tuyên bố muốn cứu thế, Long Phạm ngoại trừ bảo hắn đáp ứng đề nghị của Ngải thì vẫn chưa thấy nói thêm điều gì.

Tuy dưới đáy mắt của Long Phạm ngẫu nhiên lộ ra ý cười nhưng hắn cũng không hoàn toàn xác định hàm nghĩa trong đó. Bất quá hắn rất rõ ràng tế ti của hắn ngay cả thời điểm giết người cũng có thể lộ ra vẻ mặt bi thương cho dù đó không phải thật lòng.

Đến Lâm Tiêu điện, Lăng Lạc Viêm ngồi xuống, Long Phạm vẫn như ngày xưa ngồi ở bên cạnh, sắc mặt trầm tĩnh ôn hòa. Các trưởng lão ngồi vào chỗ, chăm chú nhìn thấy tông chủ và tế ti an tọa, bọn hắn rốt cục thả lỏng tâm trạng căng thẳng suốt ngày hôm nay.

Mặc dù mấy ngày gần đây có tông chủ Lăng Vân làm chủ sự nhưng đã nhận định người ngồi ở trên mới là tông chủ của bọn hắn, người khác há có thể dễ dàng thay thế, càng huống chi tông chủ chính là đấng cứu thế trong câu ca dao, hiện giờ lại có được linh thú của Hách Vũ, việc này một khi lan truyền ra khắp thiên hạ thì trên đời này cũng chỉ có mỗi thanh danh của tế ti mới có thể sáng bằng.

Xích Diêm tộc của bọn hắn hiện giờ có tông chủ như thế, hơn nữa lại có tế ti Long Phạm gần như thần nhân thì cần gì sợ hãi thiên kiếp.

Định thần, các trưởng lão cùng truyền sử, còn có thủ lĩnh của bảy mươi hai gia tộc, mấy trăm người ở trong Lâm Tiêu điện đồng loạt hướng lên ghế chủ thượng nhìn lại.

Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn người nam nhân đang ngồi bên cạnh, Long Phạm ngồi cách hắn không xa, thậm chí có thể nói là rất gần, gần đến mức hương sen trên người Long Phạm đang thoang thoảng trước mũi của hắn. Tựa hồ nhận thấy ánh mắt của hắn, đôi mắt khẽ nhắm nhợt nhạt màu thanh lam hơi thoáng nâng lên, nhìn thẳng vào hắn, dưới đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần ý cười.

Tuy hoài nghi không biết Long Phạm có đang khó chịu hay không, nhưng hắn rõ ràng không phát hiện bất cứ điểm nào dị thường. Hắn thật sự không phải e sợ Long Phạm sinh giận, hắn lo lắng chính là người nào đó sẽ mượn cớ ăn dấm chua, làm ra những cử chỉ một chút cũng không bằng cầm thú, tỷ như liên tục dây dưa mấy ngày.



Đương nhiên trong quá trình kia thì kỳ thật hắn có chút hưởng thụ, nhưng cứ tiếp tục như thế, một khi làm cho Long Phạm có thói quen yêu cầu đối với hắn, thì hắn phải chờ đến tháng nào năm nào mới có thể nếm được hương vị của Long Phạm. (đợi ta lấy xô hứng nước)

Tầm mắt di chuyển trên đôi môi xem ra thập phần thích hợp để ôm hôn, sau đó rơi xuống phía trên y bào thuần bạch, Lăng Lạc Viêm đang suy nghĩ sau khi mở ra vạt áo, thân hình hoàn mỹ khiến người ta ham muốn sẽ hiển lộ trước mắt, lúc này lại nhìn thấy tế ti của hắn nhếch lên khóe môi.

“Tông chủ không phải có chuyện gì muốn nói hay sao?” Long Phạm khẽ nhắm mắt, thần sắc bình thản nhìn không ra đường cong bên khóe môi mới xuất hiện có phải hay không thật sự tồn tại, sắc thanh lam nhẹ nhàng lấp lánh trong đôi mắt đang khép hờ.

Lăng Lạc Viêm định thần, nhớ tới vấn đề lúc trước hỏi Ngải, thu hồi tâm tư, chuyển hướng sang ngân hồ ở dưới chân, “Nói đi, nguyên nhân là gì?”

Ngải ở dưới chân hắn nhảy lên bàn, trên khuôn mặt của nó cư nhiên lộ ra vẻ tán thưởng, “Ngươi nói không sai, ta nhận ngươi làm chủ không phải không có nguyên nhân. Chỉ vì ngươi là truyền nhân kế thừa Hách Vũ lực, cũng là vì lợi ích lâu dài, vì thiên kiếp sau này.”

“Nghĩa là sao?” Ước chừng có thể hiểu rõ ý đồ của nó nhưng Lăng Lạc Viêm vẫn mở miệng hỏi như vậy. Nhìn ngân hồ trước mặt, không chút để ý đưa tay mơn trớn trên bộ lông dài màu bạc, không nghĩ đến chưa kịp đợi Ngải ngẩng đầu trừng mắt thì tay của hắn đã bị nam nhân ngồi kế bên kéo xuống, rơi vào một bàn tay ổn định ấm áp.

Ngay cả lông hồ ly cũng không cho hắn chạm vào? Lăng Lạc Viêm nhướng mi lộ ra vẻ mặt chế nhạo đối với người nam nhân bên cạnh. Không phải người khác mà là Ngải, một con linh thú ngân hồ, cho dù giống như người nhưng bất quá chung quy cũng là ngân hồ. Tế ti của hắn gần đây tính độc chiếm tựa hồ càng lúc càng cao, chẳng lẽ bởi vì ở thế giới kia bị đả kích….

Bên môi lộ ra nụ cười ngả ngớn tà khí, đầu ngón tay ở dưới y mệ lướt qua lòng bàn tay của người nào đó, Lăng Lạc Viêm lại cười đến mức tùy tiện, trong khi tộc nhân không rõ, chỉ nhìn thấy tế ti vẫn như ngày thường khẽ nhắm hai mắt, trầm tĩnh khó lường, lại không hiểu vì sao tông chủ lại cười sảng khoái như thế.

Ngải khẽ lắc bộ lông dài của mình, tiếp tục nói, “Muốn cứu thế để tất cả mọi người không bị thiên phạt tai ương thì phải tìm được những món đồ như trong câu ca dao, hiện giờ diễm vũ của Hách Vũ đã có, để tìm được hai vật còn lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Phải chiến đấu cùng ma vật thì cũng cần đến tất cả những người cầm đầu của các tông tộc. Trong lúc đó, nhân lực vật lực, thậm chí cả danh vọng uy tín, thiếu một thứ cũng không được. Ta nhận ngươi làm chủ để đại biểu cho Hách Vũ, trên thực tế ngươi quả thật cũng là truyền nhân của Hách Vũ, như vậy càng chứng tỏ câu ca dao là đúng. Đến lúc đó ngươi sẽ dựa vào thanh danh này của mình mà triệu tập các tông tộc trong thiên hạ.”

Quả thật lấy danh hiệu của linh thú do Hách Vũ lưu lại cũng đủ để khiến không ít các tông tộc cam nguyện nghe lệnh. Các trưởng lão đang ngồi không ngừng gật đầu. Như vậy, ngày Xích Diêm tộc tái hiện thanh danh năm xưa đã ở ngay trước mắt.

Mặc dù có ý nghĩ như thế, cũng chờ đợi ngày đạt được vinh quang, nhưng không người nào có dũng khí xem nhẹ thiên kiếp. Nghe Ngải nói xong cùng với việc phải ứng phó như thế nào thì sắc mặt mọi người trở nên trầm trọng.

Mỗi một việc trong câu ca dao mà Hách Vũ lưu lại đều ứng nghiệm. Ma vật hoành hành, thế gian sinh linh lầm than, ma vật chạy ra từ phù sinh cảnh chưa bị tiêu diệt cùng những đám yêu tà đang xuất hiện càng khiến thế gian hỗn loạn bất an.

Một tháng tuy ngắn nhưng sau khi Lôi Lạc thành bị viêm hỏa bao phủ, thượng cổ thần nhân Thứ Tĩnh Di niệm chú diệt thế thì dấu hiệu của thiên kiếp đã xuất hiện, về điểm này thì Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới đều biết, thậm chí có thể nói tất cả các tông tộc khác cũng đều phát hiện.

Trong các trưởng lão đang ngồi, thật ra chỉ có mỗi Nham Kiêu không giống những người khác cố kị thân phận của Ngải, hắn thản nhiên nói xen vào, “Tông chủ mới quay về còn chưa biết, ngoại trừ nơi cư ngụ của các tông tộc cùng các thành lớn còn có thể xem như an bình. Những nơi khác tai họa đã sớm nổi lên khắp tứ phía. Tông chủ từng diệt đi si mị vương Li Quỷ nhưng hiện giờ lại có những si mị khác xuất hiện trên đời, nghe nói đã có si mị vương hàng sinh, ta đã phái người đi điều tra, lúc này không phải có người thao túng tạo ra si mị vương, mà là do hấp lấy oán khí thiên địa khiến cho ma vật bị diệt tuyệt bắt đầu thức tỉnh. Ngoại trừ si mị, không biết còn bao nhiêu ma vật hiện thế, thậm chí còn có người nói rằng đã tìm thấy tung tích Yêu tộc.”

Yêu tộc ? Ngoại trừ ma vật thuần túy cư nhiên còn có Yêu tộc, Lăng Lạc Viêm vừa nghe đến đây thì lập tức cảm thấy hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook