Quyển 2 - Chương 59: Nhận Yêu
Hỏa Ly
17/07/2014
Long Phạm.
Ánh mắt Lăng Lạc Viêm chợt lóe, còn chưa kịp xoay người bỗng nhiên thắt lưng bị kiềm chặt, Long Phạm đem hắn gắt gao ghìm vào trong lòng. Bên hông đau đớn cùng bên cổ bị cắn đến nhức buốt, hắn có thể cảm giác được phía sau truyền đến một trận thịnh nộ, nhưng Long Phạm như thế lại bỗng nhiên làm cho hắn thả lỏng tâm tư.
“Nếu ta không nói câu kia có phải ngươi sẽ không xuất hiện? Cho dù ta chạm nàng, muốn nàng?” Khi hắn chưa kịp phát giác thì lời nói đã mang theo chất vấn cùng tức giận, bởi vì Long Phạm xuất hiện mà thả lỏng buồn bực, cũng bởi vì Long Phạm xuất hiện mà dâng lên phẫn nộ. Lăng Lạc Viêm cắn răng quát hỏi. Khi đối mặt với Trữ Hinh lại vô pháp tiếp tục ngụy trang
“Ngày mai ngươi nhất định muốn nàng?” lời nói của Long Phạm từ phía sau truyền đến, “Long Phạm quả thật nghe thấy được. Thì ra tông chủ đã biết ta đến đây hay là mới vừa rồi cũng đều là làm cho ta xem? Vì muốn cho Long Phạm biết ngươi còn thuộc về chính mình?”
Ngữ điệu bình ổn, xưng hô chính là tông chủ, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong ngực một trận co rút nhanh, “Bản tông chủ làm sao có bản lĩnh biết rõ, tế ti đại nhân xuất quỷ nhập thần….” Ngữ thanh lộ ra lạnh lùng giễu cợt, vẫn chưa kịp dứt lời liền bị Long Phạm cắn mạnh lên cổ, ngưỡng đầu hắn nắm chặt bàn tay đang ghìm nơi thắt lưng của mình, vì đau đớn cùng tâm tình phức tạp khôn xiết mà thoát ra thở dốc.
Hắn không xác định Long Phạm có ở đó hay không nhưng nhất cử nhất động của hắn tòan bộ đều là thử, không phải thử Trữ Hinh mà là thử người nam nhân uy hiếp hắn không thể chạm vào kẻ khác. Mãi cho đến một khắc hắn gần như muốn Trữ Hinh thì mơ hồ cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình. Chỉ là trong nháy mắt lại như sóng biển cuồn cuộn ngất trời tràn đầy phẫn nộ, nhưng thủy chung vẫn không nhìn thấy thân ảnh bạch sắc tiến đến ngăn cản.
Câu nói cuối cùng đối với Trữ Hinh là hắn cố ý. Hắn sẽ đối với thiếu nữ kiều diễm động lòng người nảy sinh ham muốn, đó là bản năng nhưng hắn lại không thể làm cho chính mình chân chính đi ôm nàng. Trữ Hinh đáng yêu làm cho hắn động tâm nhưng hắn không có biện pháp tiếp tục đi xuống, vì sao lại như thế? Hay phải nói rằng vì ai mới có thể như thế? Cho dù hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng biết đáp án là vì cái gì.
Là Long Phạm làm cho hắn rối loạn tâm tư, người tạo nên rối lọan này lại đến bây giờ mới xuất hiện.
Bất mãn của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đều xem ở trong mắt, không buông lỏng đôi tay đặt bên hông Lăng Lạc Viêm, sợi tóc bạch kim dưới ánh trăng trở nên trong suốt lấp lánh đẹp mắt, đầu lưỡi hắn khẽ liếm lên dấu vết cơ hồ đã ấn ra huyết sắc, “Tông chủ đang thử cái gì? Nếu như Long Phạm lúc này không xuất hiện ngươi dự định thế nào? Ngày mai muốn nàng? Rồi sau đó thì sao?”
Lăng Lạc Viêm nghẹn lời. Nếu hắn thật có thể muốn Trữ Hinh, hắn cũng muốn xem sắc mặt của Long Phạm là lọai nào. Nhưng trên thực tế hắn căn bản là làm không được. Việc hắn thử đều bị nam nhân này nhìn xem rõ ràng. Long Phạm căn bản là cố ý không ngăn cản hắn?! Muốn hắn phải nhận rõ tình ý của chính mình?
“Ngươi đã sớm rắp tâm làm cho ta chính mình thấy rõ, đã sớm giăng bẫy hoàn hảo. Nếu là ta không buông nàng ra, ta thật muốn nàng–”
“Ta sẽ làm cho nàng chỉ trong một khắc hóa thành máu loãng, đỏ tươi như viêm hỏa của ngươi, tông chủ của ta….” Cắt ngang lời của Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh mềm nhẹ trong đêm trăng nỉ non phiêu tán khiến kẻ khác run rẩy. Đột nhiên bị áp sát vào tường Lăng Lạc Viêm cơ hồ cảm giác chính mình bị đè ép vào trong cơ thể Long Phạm. Hô hấp nóng rực ngay tại bên tai, cơ thể Long Phạm dính sát vào sau lưng hắn không chừa một tia khe hở. Không thể phân biệt tiếng tim đập kịch liệt là của hắn hay là Long Phạm. Tiếng xiêm y ma sát khẽ vang lên, thân thể giao triền nóng như lửa đốt. Dưới đêm trăng u tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho thính giác và xúc giác của hắn thêm mẫn cảm. Mẫn cảm đến mức chỉ tiếp xúc như vậy mà dục vọng của hắn đã không thể khống chế, bị khiêu khích đến cực hạn.
Tất cả đều là vì Long Phạm, đến giờ phút này hắn không thể tiếp tục dối gạt chính mình. Hắn đối với Long Phạm đã sớm bất đồng với các tình nhân cũ của hắn, cũng không phải chỉ có tình mà thôi.
“Tông chủ còn dự định muốn nàng sao? Ngày mai? Hay là sau này?” Giống như trừng phạt, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, gắt gao áp sát đem dục vọng lửa nóng dưới thân để giữa hai chân Lăng Lạc Viêm. Long Phạm thật mạnh hôn xuống cần cổ trắng ngần trước mắt, nhan sắc như ngà voi dưới ánh trăng bị hắn lây nhiễm hóa thành đỏ ửng như máu, vì duyện cắn mà cánh môi rơm rớm huyết sắc, “Tông chủ có nhớ rõ lời nói của Long Phạm? Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi hối hận đi chạm người khác.”
“Gọi tên của ta.” Giờ khắc này khi hắn hoàn toàn nhận rõ tâm ý của chính mình, hắn không muốn nghe thấy hai chữ kia trong miệng Long Phạm
“Không thích bị ta xưng hô như vậy?” Đầu lưỡi lướt qua vết máu ở cần cổ, Long Phạm thả lỏng lực nơi thắt lưng, ở bên tai Lăng Lạc Viêm thì thầm tựa như cám dỗ, “Như vậy nói cho ta biết ngươi có thích nàng không? Ngươi còn muốn nàng không? Thánh nữ Trữ Hinh, mới vừa rồi ngươi ôm nàng có bao nhiêu muốn nàng?”
Có bao nhiêu muốn nàng? Đối với Trữ Hinh xuất phát từ yêu thích nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, điểm này trong lòng hắn rõ ràng nhất, bất quá hắn không yên lòng, hắn thử Long Phạm nhưng lại rối lọan, ngay cả Trữ Hinh cũng cảm giác được, càng huống chi là Long Phạm. Long Phạm căn bản là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Không sai, ta thích nàng,” Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời bỗng nhiên lực đạo dưới thắt lưng buộc chặt cùng lửa giận băng hàn ùn ùn kéo đến làm cho hô hấp của hắn cơ hồ ngưng trệ, nhưng cũng khiến bên môi của hắn nổi lên ý cười, “Thích có rất nhiều loại, thích đối với nàng chỉ là thích mà thôi, nhưng đối với ngươi….Long Phạm….”
Nói tới đây hắn cố ý ngừng lại. Trong trận đấu này hắn đánh không lại tâm cơ thâm trầm của Long Phạm, nếu đã nhận rõ thì hắn nguyện chịu thua,
“Đối với ta như thế nào?” Long Phạm gần như ép hỏi, Lăng Lạc Viêm ở trong lòng hắn xoay người lại, “Đối với ngươi không chỉ là thích, không những có tình, không ngừng có dục. Ngươi nói đó là cái gì?”
Giọng nói hạ xuống, đem người đang kề sát trước mặt ôm chặt, Lăng Lạc Viêm vòng tay qua cổ Long Phạm hôn lên đôi môi hắn yêu thích. Thân thể kề sát như đôi môi, sợi tóc giao triền như đầu lưỡi. Hô hấp lẫn nhau, hơi thở dung hòa triệt để. Trong không khí vắng lặng, kịch liệt lửa nóng, triền miên dây dưa đến cực hạn.
“Ngươi yêu ta, Lạc Viêm” Đôi môi kề sát, Long Phạm trầm trầm nói nhỏ, là trần thuật mà không phải nghi vấn. Đỡ phía sau đầu Lăng Lạc Viêm hắn làm nụ hôn thêm sâu, thịnh nộ cùng ái niệm lúc này toàn bộ trút xuống.
Hắn muốn người quá mức quật cường, giống như dã thú xinh đẹp có bộ lông mỹ lệ mê hoặc ánh mắt mọi người, kiêu ngạo khó thuần, có tự tôn cùng dã tâm thống trị thiên hạ mà người tầm thường không thể sánh bằng, không cam tâm tình nguyện bị hắn nắm bắt, cho đến bây giờ mới rốt cục thừa nhận tình ý đối với hắn chính là yêu.
Chính vì vậy hắn sẽ không dễ dàng buông tha Lạc Viêm, lại càng không thể quên mới vừa rồi Lạc Viêm làm cái gì, lúc ấy hắn tạm thời không can thiệp nhưng không có nghĩa hắn cho phép Lạc Viêm làm như vậy. Từ đầu đến cuối chăm chú nhìn động tác của Lạc Viêm, mỗi một cái ôm, mỗi một tia đụng chạm hắn đều xem rõ ràng trong mắt. Lạc Viêm không muốn thừa nhận tình cảm đối với hắn lại đi ôm người khác. Hắn phải cho Lạc Viêm biết rõ trước đây hắn cảnh cáo đủ loại cũng không chỉ là nói suông mà thôi….
Lăng Lạc Viêm đang tận hưởng nụ hôn thì đôi môi đột nhiên đau đớn khiến hắn nhíu mày lại, còn chưa chờ cho hắn mở miệng thì vạt áo đã bị xả khai khiến trước ngực cảm giác được một trận mát lạnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi phảng phất mang theo nhiệt độ vừa ấm áp lại lành lạnh giống như ánh mắt thanh lam nhợt nhạt đang chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nhưng tràn đầy không duyệt, ánh mắt ôn nhu khiến người thấp thỏm không yên.
“Lạc Viêm chẳng lẽ cho rằng như vậy thì vô sự sao? Mới vừa rồi ngươi làm cái gì ta vẫn chưa quên. Lúc trước ta đã nói rồi, ngươi cũng nên nhớ kỹ” Một tay xả khai vạt áo đỏ ửng, Long Phạm lại áp sát Lăng Lạc Viêm vào tường, chẳng qua lúc này hai người đối diện mà đứng. Y phục hỗn độn của Lạc Viêm từng có dấu vết đụng chạm của người khác, cho dù Lạc Viêm không thật sự muốn Trữ Hinh, nhưng lúc trước chứng kiến thấy một màn đã đủ khiến hắn tràn đầy đố kị.
Đúng vậy, đó là đố kị. Hắn Long Phạm lại có một ngày ghen tị với kẻ khác. Nhìn thấy Lạc Viêm ôm lấy Trữ Hinh nói những câu ôn nhu dịu dàng, mặc dù hắn biết những lời kia đều không phải thật tình, nhưng hắn cũng không thể chịu được. Lạc Viêm không biết mới vừa rồi hắn đã mất bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế bản thân không lập tức giết chết nữ nhân kia.
Tông chủ của hắn, Lạc Viêm của hắn, người hắn muốn chỉ có thể thuộc về hắn.
Tầng tầng hồng sam bị giải khai còn có đôi tay vuốt ve mơn trớn trên người của hắn, Lăng Lạc Viêm tựa vào tường đột nhiên tỉnh ngộ Long Phạm đang muốn làm cái gì, “Đương nhiên sẽ không vô sự. Ngươi cố ý giăng bẫy hãm ta đến bước này, nhìn thấy ta chạm nàng nhưng không ngăn cản, xem ta vì ngươi trong lòng rối loạn, như thế ngươi hài lòng chưa?”
Long Phạm muốn tìm hắn tính sổ? Hảo, hắn cũng muốn tính toán rõ ràng cùng Long Phạm. Nhìn thấy hắn tự đấu tranh, biết rõ hắn đang chờ cái gì, lại thủy chung không hiện thân, ép hắn đến tỉnh cảnh như vậy. Tuy hắn thừa nhận tình cảm của mình trong lúc đó nhưng hắn sẽ không dễ dàng để cho Long Phạm thỏa mãn.
Không ngăn cản động tác của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cũng vươn tay xé rách y bào của Long Phạm. Vì nụ hôn say mê cùng dây dưa từ sớm đã khơi mào dục niệm, hắn cũng không tính toán khắc chế. Dưới ánh trăng sáng trong, ngoại bào thuần bạch bị viêm hỏa thiêu đốt hóa thành tro bụi tiêu tán trong tay hắn.
Tầng tầng lớp lớp bạch y bào còn lại cũng bị xé rách, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm lộ ra vẻ mặt giảo hoạt tà khí, Long Phạm thản nhiên cười khẽ, sắc thanh lam dưới đáy mắt lấp lánh hiện lên. Nếu tông chủ của hắn không thể chờ được nữa thì hắn cũng không ngại sớm cho Lạc Viêm biết, khi không cố ý áp chế tình dục, hắn có bao nhiêu tình niệm. Hắn muốn cho Lạc Viêm rõ ràng hiểu được điều đó, còn có lúc trước những gì Lạc Viêm làm, hết thảy phải trả một cái giá thật đắt.
Hắn đã nói sẽ làm cho Lạc Viêm hối hận.
Nhìn thấy thần sắc trong mắt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm lập tức cảnh giác, không đợi hắn tiếp tục động thủ, y bào vốn hạ xuống ngang thắt lưng đã theo đầu ngón tay Long Phạm hóa thành từng mảnh vải đỏ phiêu tán. Hai người dây dưa bên trong hơi thở gấp gáp, hắn lúc này mới hối hận khi nhớ đến nếu cùng Long Phạm tỷ thí linh lực, hắn căn bản là tự chuốc lấy phiền phức.
Đôi tay ấm áp của Long Phạm như mang theo điện lực mơn trớn lên làn da xích lõa của hắn. Không biết vì sao tựa hồ Long Phạm biết rõ mỗi một chỗ mẫn cảm của hắn làm cho hắn chỉ có thể chống cự khoái cảm đang trỗi dậy mãnh liệt. Hắn cũng đưa tay thăm dò trên người đối phương. Thân thể của Long Phạm là vẻ đẹp tối hoàn mỹ mà hắn từng nhìn thấy. Mỗi một chỗ đối với hắn mà nói đều cực hạn hấp dẫn, hắn muốn nhìn đến bộ dáng vì dục vọng mà mất đi bình tĩnh của Long Phạm.
Hai người đều muốn cắn nuốt đối phương cũng đều vội vàng muốn tuyên cáo chiếm giữ. Mặc dù Lăng Lạc Viêm không muốn thừa nhận nhưng Long Phạm từ đầu đến cuối đều ở thế thượng phong. Long Phạm nghĩ đến hình ảnh khi Lăng Lạc Viêm chạm vào Trữ Hinh, dưới ánh trăng đáy mắt nhợt nhạt sắc thanh lam dần dần ám trầm. Lạc Viêm phải biết hắn thuộc về ai.
“Chẳng lẽ ngươi liền phải ở…..nơi này…..ngô….” đôi môi bị chiếm đoạt không thể tiếp tục mở miệng, Lăng Lạc Viêm ý đồ muốn nói cái gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng nam nhân gắt gao ép sát hắn vào tường căn bản không cho hắn có cơ hội này. Chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn của Long Phạm cùng bàn tay đặt dưới thân hắn làm cho dục niệm vô pháp khống chế.
“Ngay tại nơi này thì như thế nào? Lạc Viêm sợ?” Lòng bàn tay giữ lấy dục vọng nóng như lửa dưới thân Lăng Lạc Viêm, trong mắt Long Phạm ấn chiếu sắc màu tình dục, lộ ra vài phần nguy hiểm. Lăng Lạc Viêm thở hổn hển liếc mắt nhìn thần sắc của Long Phạm, ngữ thanh khàn khàn cười nhạo, “Nơi này là ở bên ngoài, tế ti đại nhân được tộc nhân kính ngưỡng chẳng lẽ không lo lắng bị người khác nghe thấy sẽ tổn hại đến thể diện?”
“Ta chưa bao giờ đế ý đến những chuyện này, bất quá Lạc Viêm nói không tồi, ngươi ở trong lòng ta không thể để cho kẻ khác nhìn thấy.” Ôm lấy Lăng Lạc Viêm, Long Phạm hướng bên trong bước đi.
Lăng Lạc Viêm không còn là thân thể thiếu niên nhưng ở trong tay Long Phạm lại tựa hồ không có gì khác biệt, hắn muốn giãy dụa rơi xuống đất nhưng không thể nhúc nhích. Mắt thấy bọn hắn hướng bên trong đi vào, cư nhiên lại tiến đến gian phòng Trữ Hinh đang ở.
Trên giường, thiếu nữ tựa hồ vẫn chưa ngủ say lập tức đứng lên nhìn thấy hai người đột nhiên tiến vào phòng. Một người là nàng chưa bao giờ gặp qua, nam tử bạch sắc bên trong lộ ra sắc xanh ám trầm, cùng người nàng thích, Lạc Viêm sáng lạn chói mắt như lửa đỏ rực rỡ. Hai cổ khí dây dưa cùng một chỗ dường như liên hệ đến nhau, cũng ràng buộc suốt đời, kỳ dị như thế làm cho nàng không khỏi tò mò tiến lên vài bước.
Trộm xem bạch y bào nam tử đang dùng ánh mắt lãnh đạm lại khủng bố chăm chú nhìn nàng, Trữ Hinh cười khẽ, đối với Lăng Lạc Viêm trong lòng bạch y nam tử hành lễ “Viêm chủ, hắn vốn là người trong tâm của ngươi? Nếu là như thế Trữ Hinh liền lui xuống.”
Ở trước mặt Long Phạm xưng hắn là Viêm chủ giống như chưa hề nhìn thấy tình trạng của hắn, cũng không chờ hắn trả lời, thiếu nữ nhẹ nhàng đi qua, đến trước cửa lại quay đầu đối với hai người tươi cười, “Nơi này nhường cho các ngươi, cần phải hảo hảo sử dụng nga. Phụ thân có nói trong vòng ba tháng sẽ không có ai đến đây.”
Xoay người rời đi, khép lại cửa, Trữ Hinh đứng bên ngoài ghìm chặt lòng ngực, loại cảm giác chua xót lại mang theo vài phần ngọt ngào cao hứng, đó là vui mừng. Chỉ cần Lạc Viêm cao hứng thì nàng cũng vậy. Nàng cảm giác được Lạc Viêm đối với nam tử kia thập phần yêu thích, cái loại thích này so với nàng còn hơn rất nhiều, cho nên nàng biết chính mình nên làm như thế nào.
Lăng Lạc Viêm nhìn cánh cửa khép lại, trong đầu còn lưu lại lời nói của Trữ Hinh, ngầng mặt liền nhìn thấy một đôi mắt đang mỉm cười.
Ánh mắt Lăng Lạc Viêm chợt lóe, còn chưa kịp xoay người bỗng nhiên thắt lưng bị kiềm chặt, Long Phạm đem hắn gắt gao ghìm vào trong lòng. Bên hông đau đớn cùng bên cổ bị cắn đến nhức buốt, hắn có thể cảm giác được phía sau truyền đến một trận thịnh nộ, nhưng Long Phạm như thế lại bỗng nhiên làm cho hắn thả lỏng tâm tư.
“Nếu ta không nói câu kia có phải ngươi sẽ không xuất hiện? Cho dù ta chạm nàng, muốn nàng?” Khi hắn chưa kịp phát giác thì lời nói đã mang theo chất vấn cùng tức giận, bởi vì Long Phạm xuất hiện mà thả lỏng buồn bực, cũng bởi vì Long Phạm xuất hiện mà dâng lên phẫn nộ. Lăng Lạc Viêm cắn răng quát hỏi. Khi đối mặt với Trữ Hinh lại vô pháp tiếp tục ngụy trang
“Ngày mai ngươi nhất định muốn nàng?” lời nói của Long Phạm từ phía sau truyền đến, “Long Phạm quả thật nghe thấy được. Thì ra tông chủ đã biết ta đến đây hay là mới vừa rồi cũng đều là làm cho ta xem? Vì muốn cho Long Phạm biết ngươi còn thuộc về chính mình?”
Ngữ điệu bình ổn, xưng hô chính là tông chủ, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong ngực một trận co rút nhanh, “Bản tông chủ làm sao có bản lĩnh biết rõ, tế ti đại nhân xuất quỷ nhập thần….” Ngữ thanh lộ ra lạnh lùng giễu cợt, vẫn chưa kịp dứt lời liền bị Long Phạm cắn mạnh lên cổ, ngưỡng đầu hắn nắm chặt bàn tay đang ghìm nơi thắt lưng của mình, vì đau đớn cùng tâm tình phức tạp khôn xiết mà thoát ra thở dốc.
Hắn không xác định Long Phạm có ở đó hay không nhưng nhất cử nhất động của hắn tòan bộ đều là thử, không phải thử Trữ Hinh mà là thử người nam nhân uy hiếp hắn không thể chạm vào kẻ khác. Mãi cho đến một khắc hắn gần như muốn Trữ Hinh thì mơ hồ cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình. Chỉ là trong nháy mắt lại như sóng biển cuồn cuộn ngất trời tràn đầy phẫn nộ, nhưng thủy chung vẫn không nhìn thấy thân ảnh bạch sắc tiến đến ngăn cản.
Câu nói cuối cùng đối với Trữ Hinh là hắn cố ý. Hắn sẽ đối với thiếu nữ kiều diễm động lòng người nảy sinh ham muốn, đó là bản năng nhưng hắn lại không thể làm cho chính mình chân chính đi ôm nàng. Trữ Hinh đáng yêu làm cho hắn động tâm nhưng hắn không có biện pháp tiếp tục đi xuống, vì sao lại như thế? Hay phải nói rằng vì ai mới có thể như thế? Cho dù hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng biết đáp án là vì cái gì.
Là Long Phạm làm cho hắn rối loạn tâm tư, người tạo nên rối lọan này lại đến bây giờ mới xuất hiện.
Bất mãn của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đều xem ở trong mắt, không buông lỏng đôi tay đặt bên hông Lăng Lạc Viêm, sợi tóc bạch kim dưới ánh trăng trở nên trong suốt lấp lánh đẹp mắt, đầu lưỡi hắn khẽ liếm lên dấu vết cơ hồ đã ấn ra huyết sắc, “Tông chủ đang thử cái gì? Nếu như Long Phạm lúc này không xuất hiện ngươi dự định thế nào? Ngày mai muốn nàng? Rồi sau đó thì sao?”
Lăng Lạc Viêm nghẹn lời. Nếu hắn thật có thể muốn Trữ Hinh, hắn cũng muốn xem sắc mặt của Long Phạm là lọai nào. Nhưng trên thực tế hắn căn bản là làm không được. Việc hắn thử đều bị nam nhân này nhìn xem rõ ràng. Long Phạm căn bản là cố ý không ngăn cản hắn?! Muốn hắn phải nhận rõ tình ý của chính mình?
“Ngươi đã sớm rắp tâm làm cho ta chính mình thấy rõ, đã sớm giăng bẫy hoàn hảo. Nếu là ta không buông nàng ra, ta thật muốn nàng–”
“Ta sẽ làm cho nàng chỉ trong một khắc hóa thành máu loãng, đỏ tươi như viêm hỏa của ngươi, tông chủ của ta….” Cắt ngang lời của Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh mềm nhẹ trong đêm trăng nỉ non phiêu tán khiến kẻ khác run rẩy. Đột nhiên bị áp sát vào tường Lăng Lạc Viêm cơ hồ cảm giác chính mình bị đè ép vào trong cơ thể Long Phạm. Hô hấp nóng rực ngay tại bên tai, cơ thể Long Phạm dính sát vào sau lưng hắn không chừa một tia khe hở. Không thể phân biệt tiếng tim đập kịch liệt là của hắn hay là Long Phạm. Tiếng xiêm y ma sát khẽ vang lên, thân thể giao triền nóng như lửa đốt. Dưới đêm trăng u tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho thính giác và xúc giác của hắn thêm mẫn cảm. Mẫn cảm đến mức chỉ tiếp xúc như vậy mà dục vọng của hắn đã không thể khống chế, bị khiêu khích đến cực hạn.
Tất cả đều là vì Long Phạm, đến giờ phút này hắn không thể tiếp tục dối gạt chính mình. Hắn đối với Long Phạm đã sớm bất đồng với các tình nhân cũ của hắn, cũng không phải chỉ có tình mà thôi.
“Tông chủ còn dự định muốn nàng sao? Ngày mai? Hay là sau này?” Giống như trừng phạt, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, gắt gao áp sát đem dục vọng lửa nóng dưới thân để giữa hai chân Lăng Lạc Viêm. Long Phạm thật mạnh hôn xuống cần cổ trắng ngần trước mắt, nhan sắc như ngà voi dưới ánh trăng bị hắn lây nhiễm hóa thành đỏ ửng như máu, vì duyện cắn mà cánh môi rơm rớm huyết sắc, “Tông chủ có nhớ rõ lời nói của Long Phạm? Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi hối hận đi chạm người khác.”
“Gọi tên của ta.” Giờ khắc này khi hắn hoàn toàn nhận rõ tâm ý của chính mình, hắn không muốn nghe thấy hai chữ kia trong miệng Long Phạm
“Không thích bị ta xưng hô như vậy?” Đầu lưỡi lướt qua vết máu ở cần cổ, Long Phạm thả lỏng lực nơi thắt lưng, ở bên tai Lăng Lạc Viêm thì thầm tựa như cám dỗ, “Như vậy nói cho ta biết ngươi có thích nàng không? Ngươi còn muốn nàng không? Thánh nữ Trữ Hinh, mới vừa rồi ngươi ôm nàng có bao nhiêu muốn nàng?”
Có bao nhiêu muốn nàng? Đối với Trữ Hinh xuất phát từ yêu thích nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, điểm này trong lòng hắn rõ ràng nhất, bất quá hắn không yên lòng, hắn thử Long Phạm nhưng lại rối lọan, ngay cả Trữ Hinh cũng cảm giác được, càng huống chi là Long Phạm. Long Phạm căn bản là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Không sai, ta thích nàng,” Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời bỗng nhiên lực đạo dưới thắt lưng buộc chặt cùng lửa giận băng hàn ùn ùn kéo đến làm cho hô hấp của hắn cơ hồ ngưng trệ, nhưng cũng khiến bên môi của hắn nổi lên ý cười, “Thích có rất nhiều loại, thích đối với nàng chỉ là thích mà thôi, nhưng đối với ngươi….Long Phạm….”
Nói tới đây hắn cố ý ngừng lại. Trong trận đấu này hắn đánh không lại tâm cơ thâm trầm của Long Phạm, nếu đã nhận rõ thì hắn nguyện chịu thua,
“Đối với ta như thế nào?” Long Phạm gần như ép hỏi, Lăng Lạc Viêm ở trong lòng hắn xoay người lại, “Đối với ngươi không chỉ là thích, không những có tình, không ngừng có dục. Ngươi nói đó là cái gì?”
Giọng nói hạ xuống, đem người đang kề sát trước mặt ôm chặt, Lăng Lạc Viêm vòng tay qua cổ Long Phạm hôn lên đôi môi hắn yêu thích. Thân thể kề sát như đôi môi, sợi tóc giao triền như đầu lưỡi. Hô hấp lẫn nhau, hơi thở dung hòa triệt để. Trong không khí vắng lặng, kịch liệt lửa nóng, triền miên dây dưa đến cực hạn.
“Ngươi yêu ta, Lạc Viêm” Đôi môi kề sát, Long Phạm trầm trầm nói nhỏ, là trần thuật mà không phải nghi vấn. Đỡ phía sau đầu Lăng Lạc Viêm hắn làm nụ hôn thêm sâu, thịnh nộ cùng ái niệm lúc này toàn bộ trút xuống.
Hắn muốn người quá mức quật cường, giống như dã thú xinh đẹp có bộ lông mỹ lệ mê hoặc ánh mắt mọi người, kiêu ngạo khó thuần, có tự tôn cùng dã tâm thống trị thiên hạ mà người tầm thường không thể sánh bằng, không cam tâm tình nguyện bị hắn nắm bắt, cho đến bây giờ mới rốt cục thừa nhận tình ý đối với hắn chính là yêu.
Chính vì vậy hắn sẽ không dễ dàng buông tha Lạc Viêm, lại càng không thể quên mới vừa rồi Lạc Viêm làm cái gì, lúc ấy hắn tạm thời không can thiệp nhưng không có nghĩa hắn cho phép Lạc Viêm làm như vậy. Từ đầu đến cuối chăm chú nhìn động tác của Lạc Viêm, mỗi một cái ôm, mỗi một tia đụng chạm hắn đều xem rõ ràng trong mắt. Lạc Viêm không muốn thừa nhận tình cảm đối với hắn lại đi ôm người khác. Hắn phải cho Lạc Viêm biết rõ trước đây hắn cảnh cáo đủ loại cũng không chỉ là nói suông mà thôi….
Lăng Lạc Viêm đang tận hưởng nụ hôn thì đôi môi đột nhiên đau đớn khiến hắn nhíu mày lại, còn chưa chờ cho hắn mở miệng thì vạt áo đã bị xả khai khiến trước ngực cảm giác được một trận mát lạnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi phảng phất mang theo nhiệt độ vừa ấm áp lại lành lạnh giống như ánh mắt thanh lam nhợt nhạt đang chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nhưng tràn đầy không duyệt, ánh mắt ôn nhu khiến người thấp thỏm không yên.
“Lạc Viêm chẳng lẽ cho rằng như vậy thì vô sự sao? Mới vừa rồi ngươi làm cái gì ta vẫn chưa quên. Lúc trước ta đã nói rồi, ngươi cũng nên nhớ kỹ” Một tay xả khai vạt áo đỏ ửng, Long Phạm lại áp sát Lăng Lạc Viêm vào tường, chẳng qua lúc này hai người đối diện mà đứng. Y phục hỗn độn của Lạc Viêm từng có dấu vết đụng chạm của người khác, cho dù Lạc Viêm không thật sự muốn Trữ Hinh, nhưng lúc trước chứng kiến thấy một màn đã đủ khiến hắn tràn đầy đố kị.
Đúng vậy, đó là đố kị. Hắn Long Phạm lại có một ngày ghen tị với kẻ khác. Nhìn thấy Lạc Viêm ôm lấy Trữ Hinh nói những câu ôn nhu dịu dàng, mặc dù hắn biết những lời kia đều không phải thật tình, nhưng hắn cũng không thể chịu được. Lạc Viêm không biết mới vừa rồi hắn đã mất bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế bản thân không lập tức giết chết nữ nhân kia.
Tông chủ của hắn, Lạc Viêm của hắn, người hắn muốn chỉ có thể thuộc về hắn.
Tầng tầng hồng sam bị giải khai còn có đôi tay vuốt ve mơn trớn trên người của hắn, Lăng Lạc Viêm tựa vào tường đột nhiên tỉnh ngộ Long Phạm đang muốn làm cái gì, “Đương nhiên sẽ không vô sự. Ngươi cố ý giăng bẫy hãm ta đến bước này, nhìn thấy ta chạm nàng nhưng không ngăn cản, xem ta vì ngươi trong lòng rối loạn, như thế ngươi hài lòng chưa?”
Long Phạm muốn tìm hắn tính sổ? Hảo, hắn cũng muốn tính toán rõ ràng cùng Long Phạm. Nhìn thấy hắn tự đấu tranh, biết rõ hắn đang chờ cái gì, lại thủy chung không hiện thân, ép hắn đến tỉnh cảnh như vậy. Tuy hắn thừa nhận tình cảm của mình trong lúc đó nhưng hắn sẽ không dễ dàng để cho Long Phạm thỏa mãn.
Không ngăn cản động tác của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cũng vươn tay xé rách y bào của Long Phạm. Vì nụ hôn say mê cùng dây dưa từ sớm đã khơi mào dục niệm, hắn cũng không tính toán khắc chế. Dưới ánh trăng sáng trong, ngoại bào thuần bạch bị viêm hỏa thiêu đốt hóa thành tro bụi tiêu tán trong tay hắn.
Tầng tầng lớp lớp bạch y bào còn lại cũng bị xé rách, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm lộ ra vẻ mặt giảo hoạt tà khí, Long Phạm thản nhiên cười khẽ, sắc thanh lam dưới đáy mắt lấp lánh hiện lên. Nếu tông chủ của hắn không thể chờ được nữa thì hắn cũng không ngại sớm cho Lạc Viêm biết, khi không cố ý áp chế tình dục, hắn có bao nhiêu tình niệm. Hắn muốn cho Lạc Viêm rõ ràng hiểu được điều đó, còn có lúc trước những gì Lạc Viêm làm, hết thảy phải trả một cái giá thật đắt.
Hắn đã nói sẽ làm cho Lạc Viêm hối hận.
Nhìn thấy thần sắc trong mắt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm lập tức cảnh giác, không đợi hắn tiếp tục động thủ, y bào vốn hạ xuống ngang thắt lưng đã theo đầu ngón tay Long Phạm hóa thành từng mảnh vải đỏ phiêu tán. Hai người dây dưa bên trong hơi thở gấp gáp, hắn lúc này mới hối hận khi nhớ đến nếu cùng Long Phạm tỷ thí linh lực, hắn căn bản là tự chuốc lấy phiền phức.
Đôi tay ấm áp của Long Phạm như mang theo điện lực mơn trớn lên làn da xích lõa của hắn. Không biết vì sao tựa hồ Long Phạm biết rõ mỗi một chỗ mẫn cảm của hắn làm cho hắn chỉ có thể chống cự khoái cảm đang trỗi dậy mãnh liệt. Hắn cũng đưa tay thăm dò trên người đối phương. Thân thể của Long Phạm là vẻ đẹp tối hoàn mỹ mà hắn từng nhìn thấy. Mỗi một chỗ đối với hắn mà nói đều cực hạn hấp dẫn, hắn muốn nhìn đến bộ dáng vì dục vọng mà mất đi bình tĩnh của Long Phạm.
Hai người đều muốn cắn nuốt đối phương cũng đều vội vàng muốn tuyên cáo chiếm giữ. Mặc dù Lăng Lạc Viêm không muốn thừa nhận nhưng Long Phạm từ đầu đến cuối đều ở thế thượng phong. Long Phạm nghĩ đến hình ảnh khi Lăng Lạc Viêm chạm vào Trữ Hinh, dưới ánh trăng đáy mắt nhợt nhạt sắc thanh lam dần dần ám trầm. Lạc Viêm phải biết hắn thuộc về ai.
“Chẳng lẽ ngươi liền phải ở…..nơi này…..ngô….” đôi môi bị chiếm đoạt không thể tiếp tục mở miệng, Lăng Lạc Viêm ý đồ muốn nói cái gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng nam nhân gắt gao ép sát hắn vào tường căn bản không cho hắn có cơ hội này. Chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn của Long Phạm cùng bàn tay đặt dưới thân hắn làm cho dục niệm vô pháp khống chế.
“Ngay tại nơi này thì như thế nào? Lạc Viêm sợ?” Lòng bàn tay giữ lấy dục vọng nóng như lửa dưới thân Lăng Lạc Viêm, trong mắt Long Phạm ấn chiếu sắc màu tình dục, lộ ra vài phần nguy hiểm. Lăng Lạc Viêm thở hổn hển liếc mắt nhìn thần sắc của Long Phạm, ngữ thanh khàn khàn cười nhạo, “Nơi này là ở bên ngoài, tế ti đại nhân được tộc nhân kính ngưỡng chẳng lẽ không lo lắng bị người khác nghe thấy sẽ tổn hại đến thể diện?”
“Ta chưa bao giờ đế ý đến những chuyện này, bất quá Lạc Viêm nói không tồi, ngươi ở trong lòng ta không thể để cho kẻ khác nhìn thấy.” Ôm lấy Lăng Lạc Viêm, Long Phạm hướng bên trong bước đi.
Lăng Lạc Viêm không còn là thân thể thiếu niên nhưng ở trong tay Long Phạm lại tựa hồ không có gì khác biệt, hắn muốn giãy dụa rơi xuống đất nhưng không thể nhúc nhích. Mắt thấy bọn hắn hướng bên trong đi vào, cư nhiên lại tiến đến gian phòng Trữ Hinh đang ở.
Trên giường, thiếu nữ tựa hồ vẫn chưa ngủ say lập tức đứng lên nhìn thấy hai người đột nhiên tiến vào phòng. Một người là nàng chưa bao giờ gặp qua, nam tử bạch sắc bên trong lộ ra sắc xanh ám trầm, cùng người nàng thích, Lạc Viêm sáng lạn chói mắt như lửa đỏ rực rỡ. Hai cổ khí dây dưa cùng một chỗ dường như liên hệ đến nhau, cũng ràng buộc suốt đời, kỳ dị như thế làm cho nàng không khỏi tò mò tiến lên vài bước.
Trộm xem bạch y bào nam tử đang dùng ánh mắt lãnh đạm lại khủng bố chăm chú nhìn nàng, Trữ Hinh cười khẽ, đối với Lăng Lạc Viêm trong lòng bạch y nam tử hành lễ “Viêm chủ, hắn vốn là người trong tâm của ngươi? Nếu là như thế Trữ Hinh liền lui xuống.”
Ở trước mặt Long Phạm xưng hắn là Viêm chủ giống như chưa hề nhìn thấy tình trạng của hắn, cũng không chờ hắn trả lời, thiếu nữ nhẹ nhàng đi qua, đến trước cửa lại quay đầu đối với hai người tươi cười, “Nơi này nhường cho các ngươi, cần phải hảo hảo sử dụng nga. Phụ thân có nói trong vòng ba tháng sẽ không có ai đến đây.”
Xoay người rời đi, khép lại cửa, Trữ Hinh đứng bên ngoài ghìm chặt lòng ngực, loại cảm giác chua xót lại mang theo vài phần ngọt ngào cao hứng, đó là vui mừng. Chỉ cần Lạc Viêm cao hứng thì nàng cũng vậy. Nàng cảm giác được Lạc Viêm đối với nam tử kia thập phần yêu thích, cái loại thích này so với nàng còn hơn rất nhiều, cho nên nàng biết chính mình nên làm như thế nào.
Lăng Lạc Viêm nhìn cánh cửa khép lại, trong đầu còn lưu lại lời nói của Trữ Hinh, ngầng mặt liền nhìn thấy một đôi mắt đang mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.