Quyển 4 - Chương 222: Phiên Ngoại Nhất Túy (1)
Hỏa Ly
17/07/2014
Ta tặng hai chương cuối này cho tất cả mọi người đã theo dõi Nhất Túy đến tận lúc này *ôm hôn thắm thiết*
Gió thổi qua rừng trúc, tiếng lá xào xạc vang lên, hương sen thanh đạm cũng đủ khiến kẻ khác si mê.
“Dưới chân núi có chuyện gì mà phải phiền đến tế ti của ta tự thân xuất mã?” Sau giờ ngọ, bầu trời trong xanh, gió mát vi vu, những thân trúc xanh lơ trong rừng hơi thoáng đong đưa, hồng y như mây, có người đang gối đầu ở nơi đó, sắc trời dường như cũng bị nhuốm thành một màu đỏ rực, sam y lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, tư thái thập phần thản nhiên.
Nam nhân hỏi ra những lời này vẫn chưa hề mở mắt, trên môi đang ngậm một chiếc lá trúc, trên màu xanh nhàn nhạt có những đường vân đẹp mắt, giống như một miếng ngọc tạo thành chiếc lá trúc, hòa lẫn cùng y mệ đỏ rực và những sợi tóc bạch kim óng mượt như tơ, hắn tùy tiện lên tiếng, tư thế lười nhác, chiếc lá từ trên miệng rơi xuống, nhẹ nhàng bay theo gió đến tay của người kia.
“Là Lăng Vân” Dưới màu xanh nhạt của rừng trúc, bạch y bào như mây, nam nhân với mái tóc đen được cột ngay ngắn không biết đã xuất hiện từ khi nào, nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì dường như mùi hương trong không khí cũng trở nên bất đồng, động tác tao nhã như đang hái sao trên trời, tiếp nhận lá trúc, chậm rãi mơn trớn một cách ôn nhu, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ảo giác không biết hắn đang khẽ vuốt một lá trúc hay là bờ môi của người đã từng ngậm nó vào miệng.
“Miểu Lan?” Hồng y nam nhân tiếp lời, bên môi dường như có một chút ý cười.
Người đang nằm giữa rừng trúc lộng gió tất nhiên là người mà thiên hạ không ai lại không biết, tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm, cũng là người được dân gian tương truyền kính sợ, thần nhân Hách Vũ. Nhưng nếu có người xưng hắn là Hách Vũ thì Lăng Lạc Viêm sẽ không để ý, ở trong mắt hắn, hắn chính là hắn, người kia đã sớm tạ thế từ rất lâu, làm sao có thể đánh đồng cùng với hắn.
Bóng trắng chớp nhoáng trong rừng trúc rồi lại xuất hiện dưới một màu xanh rờn, đôi chân lơ lửng giữa không trung giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, tế ti Long Phạm cầm lấy chiếc lá trên tay, so với hồng y ở trước mắt, màu xanh ngọc thấm lòng người, hồng y đầy mị hoặc, thản nhiên mà nằm lộ ra một đôi chân trần, hai mắt khép hờ như mang theo ý cười, lại lơ đãng chuyển thành tình ý tà mị, hắn không biết nếu cảnh tượng như vậy mà để người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào.
Ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản cám dỗ ở trước mắt.
Nghiêng người kề sát, hai bờ môi chạm vào nhau, thưởng thức hương vị mềm mại, ngón tay của Long Phạm xuyên qua mái tóc bạch kim, giống như đang vỗ về yêu thương, tựa hồ bị động tác quá mức dịu dàng gây bất ngờ, trước ngực của Lăng Lạc Viêm chấn động một chút, khẽ cười khúc khích, trong hơi thở ngoại trừ hương trúc nhàn nhạt còn có hương sen thoát tục, giống như mùi vị này làm cho hắn không bị lây nhiễm bụi trần, hương thơm nhẹ nhàng vây quanh người hắn.
Đây là hương vị chỉ có Long Phạm mới có.
Dời môi, hắn tiếp nhận lá trúc trong tay của Long Phạm, nhoáng một cái, chiếc lá có vết cắn đã quay trở về nguyên trạng, giống như chưa bao giờ bị hắn hái xuống. Là nhàm chán cũng là nhàn nhã, hôm nay không có việc gì nên hắn mới đến đây nghỉ ngơi một chút, nghe được thuộc hạ bẩm báo Long Phạm hôm nay phải xuống núi, hắn không hỏi nguyên nhân, ở đây đợi cũng không lâu lắm thì liền cảm giác có người tiếp cận.
Tuy chưa nhìn thấy bóng dáng nhưng hắn cũng biết đó là tế ti của hắn.
Hắn hỏi như vậy thì Long Phạm liền trả lời, một hỏi một đáp, hắn rất rõ ràng nếu dưới hạ sơn có việc, mà sự tình lại liên quan đến Lăng Vân thì nhất định sẽ dính dáng đến Miểu Lan, “Lăng Vân không phải đã được toại nguyện rồi sao? Miểu Lan tiếp nhận hắn, lúc này còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Miểu Lan rất hiếm khi xuống núi, lúc này gặp lại cố nhân.” Long Phạm đem sự tình kể lại.
Nguyên lai lúc trước, khi Miểu Lan vẫn còn là hoa yêu, đi đến một thành trấn thì từng bị một vị thành chủ trêu ghẹo, lần này không biết tại sao lại trùng hợp, vừa khéo gặp lại vị thành chủ kia ở vùng lân cận, hắn ta vẫn chưa chết, không biết hắn dùng cách gì để đạt được linh lực hay hắn vốn chính là linh giả, tóm lại nhiều năm mới gặp lại Miểu Lan, hắn vẫn chưa quên, lại tiếp tục quấn quýt si mê.
Hắn gọi Miểu Lan là Tiêu Tự, Lăng Vân nghe xong thì làm sao có thể chịu được, có qua cũng có lại, lập tức trở nên náo loạn, thậm chí còn đánh nhau một trận. Thường nhân đánh nhau thì cũng không sao, nhưng linh giả và linh giả một khi đánh nhau thì uy lực cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được, hơn nữa vẫn là Lăng Vân, thực lực của hắn vốn xuất chúng, đối phương ỷ vào nhiều người nên mới có thể miễn cưỡng kiên trì tiếp tục một trận hỗn chiến, trong thành bị tổn hại cũng không ít.
Với thân phận của Lăng Vân ở trong tộc thì không ai có thể khuyên được, mặc dù Miểu Lan ở bên cạnh nhưng không biết vì sao lại không hề khuyên can, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Để cho tiểu Dạ Dực đi là được, ta cung cấp thức ăn cho hắn, dù sao hắn cũng không thể ăn cơm mà không làm việc.” Lăng Lạc Viêm chỉnh lại tư thế, không hề xem chuyện này có gì đáng quan trọng.
Ngồi bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bạch y như mây bay xuống, dừng trên những lá trúc xanh rờn, Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng mình, “Lạc Viêm không nỡ để ta rời đi.” Câu này không phải nghi vấn mà là trần thuật.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta không nỡ.” Bảy phần là thật, ba phần là đùa, Lăng Lạc Viêm tiếp lời của Long Phạm, dựa vào người bạch y bào, gối đầu lên chân của Long Phạm, để cho Long Phạm vuốt ve trên mái tóc bạch kim, có đôi khi hắn cảm thấy Long Phạm dường như phi thường yêu thích tóc của hắn, xuyên y cột tóc, những việc này tế ti của hắn tựa hồ làm một cách rất vui vẻ. (=.= đệ nhất osin)
“Dạ Dực đi rồi, còn có cả Linh Thư.” Nếu không phải như vậy thì cũng không đến phiên hắn tự mình xuống núi. Long Phạm không muốn rời đi, hắn lúc nào cũng chỉ muốn thời thời khắc khắc có thể trông chừng người ở trước mắt.
Nguyên lai Long Phạm vẫn chưa kể hết, hiện giờ nội thành thực sự hỗn loạn, không phải chỉ vì Lăng Vân cùng người khác giao chiến mà còn bởi vì có thêm Dạ Dực.
Vì ngăn cản Lăng Vân nên Dạ Dực dẫn theo Linh Thư, cuối cùng không thể khuyên can, tránh không được mà phải động thủ, bởi vậy, hỗn chiến càng thêm kịch liệt, đối phương vốn đã bị Lăng Vân đánh cho tàn phế, nhưng Lăng Vân vẫn chưa bớt giận mà lại đem Dạ Dực xem như đối thủ, hai người đánh tiếp một trận, người khác lại càng không dám ngăn cản, ai có thể ngăn cản được.
Long Phạm thản nhiên đem sự tình kể lại vài câu.
“Thú vị như vậy?” Giọng nói mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm hơi thoáng khép mắt lại, trong khoảnh khắc, Long Phạm có thể nhìn thấy lãnh ý hiện lên dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm.
“Thú vị đến mức ngay cả ta cũng muốn hạ sơn một lần.” Vừa dứt lời thì hồng y đã phất lên, chỉ trong thoáng chốc, vẻ đẹp rực rỡ như hỏa sắc đã lướt xuống dưới chân núi..
Hắn vốn đang ở trên đỉnh núi, là nơi cao nhất của tổng điện Xích Diêm tộc, ở đây được mệnh danh là Ngọc Trúc Lâm.
Nơi này có vô số ngọc trúc xanh rờn, ngọc trúc không phải vật bình thường, chúng có linh tính, phàm nhân ngay cả bẻ gãy một cành lá cũng không thể, còn linh giả thì hiểu được thú vui tao nhã của việc dưỡng trúc là một vinh dự, thứ nhất là vì ngọc trúc không phải dễ dàng có được, thứ hai là muốn dưỡng tốt ngọc trúc thì phải cần linh khí dồi dào, dưỡng tốt ngọc trúc là một việc thể hiện thân phận, thứ ba là nếu dưỡng thật tốt thì ngọc trúc có thể hóa thành linh khí của thiên địa, bồi bổ cho linh lực của người đã dưỡng trúc.
Cho nên trong mắt của đa số mọi người thì chỉ cần sở hữu một gốc ngọc trúc cũng đã quá đủ để vinh hiển.
Chẳng qua thứ này cũng không quá mức ngạc nhiên ở trong Xích Diêm tộc, chỉ vì nó vốn được tế ti của bọn hắn làm ra, lấy sóc thủy để tưới tiêu Ngọc Trúc Lâm, vốn là vì cấp cho tông chủ một nơi có thể thỉnh thoảng để nghỉ ngơi. Có người nào đó đem cho dưới chân núi một gốc cây thì lại bị lan truyền là thần vật, một gốc cây trúc giống như nghìn vàng khó cầu.
Mang theo hương trúc, thân ảnh hồng y như một áng mây phiêu du, không hề báo trước mà đột nhiên hạ xuống, lơ lửng giữa không trung để lộ ra một đôi chân trần, hồng y được xuyên chỉnh tề nhưng không cài thắt lưng, đôi mắt cười mang theo vài phần tình ý vài phần sắc bén, thờ ơ khoanh tay mà đứng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn xuống dưới.
“Viêm chủ!” Đám người hỗn loạn ở dưới chân núi vừa liếc mắt trông lại thì hết thảy đều trở nên ổn định, mọi người nín thở ngước lên, nhìn thấy nam nhân đứng giữa mây trời như một ngọn lửa đỏ rực khiến người ta cam tâm tình nguyện thiêu thân trong đó.
“Còn biết có bản tông chủ? Tại sao lại không đánh tiếp?” Một nửa trêu ghẹo, một nửa giễu cợt, lơ đãng lộ ra thái độ khinh cuồng phong lưu, nhưng lại không quá lố, đôi mắt mị hoặc lòng người mặc dù đang cười nhưng lại bất giác làm cho người ta sợ hãi. Người dưới chân núi nhìn hắn đứng ở nơi chân trời, không biết lúc này tim đập loạn nhịp là vì sùng bái hay là vì kính sợ.
Những lời này của Lăng Lạc Viêm là đối với Lăng Vân và Dạ Dực, Linh Thư thì đang vội vàng hấp thu linh lực của kẻ khác, những người bị Lăng Vân đánh cho tàn phế cũng không còn quá nhiều hy vọng có thể sống sót, cho dù còn sống thì chỉ sợ về sau cũng không thể sử dụng linh lực, không bằng cứ để cho hắn.
Miểu Lan trầm mặc đứng yên bên cạnh không hề mở miệng, giống như tất cả những việc này không liên quan đến hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồng y nam nhân bỗng nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người chợt cảm giác thiên địa dường như đang biến hóa, tựa hồ mặt trời mọc, không cần bất luận kẻ nào báo cho biết, chỉ cần ở đây thì không ai có thể xem nhẹ, lại càng chưa nói ở sau lưng hắn còn có một người nam nhân mặc bạch y bào.
“Tế ti đại nhân–” Bái kiến Lăng Lạc Viêm xong, rồi lại hành lễ đối với tế ti Long Phạm, hai người vừa hạ xuống giống như nhật nguyệt cùng hiện hữu, nam nhân mặc bạch y bào ở phía sau vẫn yên lặng không hề nói một câu, biểu tình trầm tĩnh lạnh nhạt, nhưng mỗi bước chân của hắn trong không trung lại khiến người ta cảm giác hắn không phải đến từ phàm trần, không cần làm bất cứ thứ gì cũng khiến kẻ khác phải xúc động mà muốn quỳ bái.
Hiện giờ Lăng Lạc Viêm và Long Phạm xuất hiện như vậy chẳng khác gì cả hai thần nhân cùng hiện thân, nhìn thấy hai người lơ lửng giữa không trung, không riêng gì những người đang ở ngay tại đó mà dân chúng đang tránh né trong nhà cũng đều bước ra khỏi cửa, người quỳ lạy càng lúc càng nhiều, giống như chỉ cần quỳ lạy thì có thể được ban ơn. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Long Phạm tiến lên từng bước, “Mau giải quyết, bằng không Lạc Viêm sẽ càng gây hỗn loạn nhiều hơn.”
“Không nói thì ta cũng biết.” Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, không phải chưa từng gặp tình huống thế này, lúc trước hắn là nghệ sĩ cũng có không ít khán giả điên cuồng theo đuổi, chẳng qua không thành kính như những người ở đây, thành kính đến mức phải quỳ xuống, bất quá…. “Ngươi nhìn chân của ta làm gì?” Khi Long Phạm nói với hắn thì không quay xuống đám người mà lại nhìn chăm chú bàn chân của hắn.
“Ngươi chưa xuyên hài.” Dưới y hạ màu đỏ lộ ra một đôi chân trần, bàn chân của người nam nhân này cho dù rất đẹp mắt, nhưng không nhỏ nhắn xinh xắn như của nữ tử, lại càng không cần thiết phải giấu diếm, nhưng Long Phạm nhìn thấy mũi chân trần của Lăng Lạc Viêm lộ ra bên ngoài, hồng y nhẹ nhàng phất phơ có thể nhìn thấy làn da trắng ngần làm hắn hơi thoáng nhíu mày.
“Đúng là không có mang” Dù sao cũng không hạ xuống đất, Lăng Lạc Viêm lơ đểnh nhún vai, chẳng lẽ tế ti của hắn lại vì chuyện này mà mất hứng?
“Chủ nhân.” Từ khi Lăng Lạc Viêm xuất hiện thì Dạ Dực liền dừng tay, Lăng Vân cho dù vẫn muốn đánh tiếp nhưng vẫn không đến nổi mất cả lý trí mà động thủ vào lúc này.
“Dạ Dực làm gì phải động thủ với hắn, nếu hắn không nghe khuyên bảo thì có thể rút lấy hồn phách của hắn.” Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn bọn họ rồi cười lạnh, “Còn ngươi, Lăng Vân, thân đã từng là tông chủ, chẳng lẽ điểm ấy còn cần ta phải nhắc nhở, an nguy dưới thành là chức trách của Xích Diêm tộc, ngươi không đi bảo hộ mà còn muốn gây phiền phức?”
Gió thổi qua rừng trúc, tiếng lá xào xạc vang lên, hương sen thanh đạm cũng đủ khiến kẻ khác si mê.
“Dưới chân núi có chuyện gì mà phải phiền đến tế ti của ta tự thân xuất mã?” Sau giờ ngọ, bầu trời trong xanh, gió mát vi vu, những thân trúc xanh lơ trong rừng hơi thoáng đong đưa, hồng y như mây, có người đang gối đầu ở nơi đó, sắc trời dường như cũng bị nhuốm thành một màu đỏ rực, sam y lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, tư thái thập phần thản nhiên.
Nam nhân hỏi ra những lời này vẫn chưa hề mở mắt, trên môi đang ngậm một chiếc lá trúc, trên màu xanh nhàn nhạt có những đường vân đẹp mắt, giống như một miếng ngọc tạo thành chiếc lá trúc, hòa lẫn cùng y mệ đỏ rực và những sợi tóc bạch kim óng mượt như tơ, hắn tùy tiện lên tiếng, tư thế lười nhác, chiếc lá từ trên miệng rơi xuống, nhẹ nhàng bay theo gió đến tay của người kia.
“Là Lăng Vân” Dưới màu xanh nhạt của rừng trúc, bạch y bào như mây, nam nhân với mái tóc đen được cột ngay ngắn không biết đã xuất hiện từ khi nào, nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì dường như mùi hương trong không khí cũng trở nên bất đồng, động tác tao nhã như đang hái sao trên trời, tiếp nhận lá trúc, chậm rãi mơn trớn một cách ôn nhu, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ảo giác không biết hắn đang khẽ vuốt một lá trúc hay là bờ môi của người đã từng ngậm nó vào miệng.
“Miểu Lan?” Hồng y nam nhân tiếp lời, bên môi dường như có một chút ý cười.
Người đang nằm giữa rừng trúc lộng gió tất nhiên là người mà thiên hạ không ai lại không biết, tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm, cũng là người được dân gian tương truyền kính sợ, thần nhân Hách Vũ. Nhưng nếu có người xưng hắn là Hách Vũ thì Lăng Lạc Viêm sẽ không để ý, ở trong mắt hắn, hắn chính là hắn, người kia đã sớm tạ thế từ rất lâu, làm sao có thể đánh đồng cùng với hắn.
Bóng trắng chớp nhoáng trong rừng trúc rồi lại xuất hiện dưới một màu xanh rờn, đôi chân lơ lửng giữa không trung giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, tế ti Long Phạm cầm lấy chiếc lá trên tay, so với hồng y ở trước mắt, màu xanh ngọc thấm lòng người, hồng y đầy mị hoặc, thản nhiên mà nằm lộ ra một đôi chân trần, hai mắt khép hờ như mang theo ý cười, lại lơ đãng chuyển thành tình ý tà mị, hắn không biết nếu cảnh tượng như vậy mà để người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào.
Ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản cám dỗ ở trước mắt.
Nghiêng người kề sát, hai bờ môi chạm vào nhau, thưởng thức hương vị mềm mại, ngón tay của Long Phạm xuyên qua mái tóc bạch kim, giống như đang vỗ về yêu thương, tựa hồ bị động tác quá mức dịu dàng gây bất ngờ, trước ngực của Lăng Lạc Viêm chấn động một chút, khẽ cười khúc khích, trong hơi thở ngoại trừ hương trúc nhàn nhạt còn có hương sen thoát tục, giống như mùi vị này làm cho hắn không bị lây nhiễm bụi trần, hương thơm nhẹ nhàng vây quanh người hắn.
Đây là hương vị chỉ có Long Phạm mới có.
Dời môi, hắn tiếp nhận lá trúc trong tay của Long Phạm, nhoáng một cái, chiếc lá có vết cắn đã quay trở về nguyên trạng, giống như chưa bao giờ bị hắn hái xuống. Là nhàm chán cũng là nhàn nhã, hôm nay không có việc gì nên hắn mới đến đây nghỉ ngơi một chút, nghe được thuộc hạ bẩm báo Long Phạm hôm nay phải xuống núi, hắn không hỏi nguyên nhân, ở đây đợi cũng không lâu lắm thì liền cảm giác có người tiếp cận.
Tuy chưa nhìn thấy bóng dáng nhưng hắn cũng biết đó là tế ti của hắn.
Hắn hỏi như vậy thì Long Phạm liền trả lời, một hỏi một đáp, hắn rất rõ ràng nếu dưới hạ sơn có việc, mà sự tình lại liên quan đến Lăng Vân thì nhất định sẽ dính dáng đến Miểu Lan, “Lăng Vân không phải đã được toại nguyện rồi sao? Miểu Lan tiếp nhận hắn, lúc này còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Miểu Lan rất hiếm khi xuống núi, lúc này gặp lại cố nhân.” Long Phạm đem sự tình kể lại.
Nguyên lai lúc trước, khi Miểu Lan vẫn còn là hoa yêu, đi đến một thành trấn thì từng bị một vị thành chủ trêu ghẹo, lần này không biết tại sao lại trùng hợp, vừa khéo gặp lại vị thành chủ kia ở vùng lân cận, hắn ta vẫn chưa chết, không biết hắn dùng cách gì để đạt được linh lực hay hắn vốn chính là linh giả, tóm lại nhiều năm mới gặp lại Miểu Lan, hắn vẫn chưa quên, lại tiếp tục quấn quýt si mê.
Hắn gọi Miểu Lan là Tiêu Tự, Lăng Vân nghe xong thì làm sao có thể chịu được, có qua cũng có lại, lập tức trở nên náo loạn, thậm chí còn đánh nhau một trận. Thường nhân đánh nhau thì cũng không sao, nhưng linh giả và linh giả một khi đánh nhau thì uy lực cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được, hơn nữa vẫn là Lăng Vân, thực lực của hắn vốn xuất chúng, đối phương ỷ vào nhiều người nên mới có thể miễn cưỡng kiên trì tiếp tục một trận hỗn chiến, trong thành bị tổn hại cũng không ít.
Với thân phận của Lăng Vân ở trong tộc thì không ai có thể khuyên được, mặc dù Miểu Lan ở bên cạnh nhưng không biết vì sao lại không hề khuyên can, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Để cho tiểu Dạ Dực đi là được, ta cung cấp thức ăn cho hắn, dù sao hắn cũng không thể ăn cơm mà không làm việc.” Lăng Lạc Viêm chỉnh lại tư thế, không hề xem chuyện này có gì đáng quan trọng.
Ngồi bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bạch y như mây bay xuống, dừng trên những lá trúc xanh rờn, Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng mình, “Lạc Viêm không nỡ để ta rời đi.” Câu này không phải nghi vấn mà là trần thuật.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta không nỡ.” Bảy phần là thật, ba phần là đùa, Lăng Lạc Viêm tiếp lời của Long Phạm, dựa vào người bạch y bào, gối đầu lên chân của Long Phạm, để cho Long Phạm vuốt ve trên mái tóc bạch kim, có đôi khi hắn cảm thấy Long Phạm dường như phi thường yêu thích tóc của hắn, xuyên y cột tóc, những việc này tế ti của hắn tựa hồ làm một cách rất vui vẻ. (=.= đệ nhất osin)
“Dạ Dực đi rồi, còn có cả Linh Thư.” Nếu không phải như vậy thì cũng không đến phiên hắn tự mình xuống núi. Long Phạm không muốn rời đi, hắn lúc nào cũng chỉ muốn thời thời khắc khắc có thể trông chừng người ở trước mắt.
Nguyên lai Long Phạm vẫn chưa kể hết, hiện giờ nội thành thực sự hỗn loạn, không phải chỉ vì Lăng Vân cùng người khác giao chiến mà còn bởi vì có thêm Dạ Dực.
Vì ngăn cản Lăng Vân nên Dạ Dực dẫn theo Linh Thư, cuối cùng không thể khuyên can, tránh không được mà phải động thủ, bởi vậy, hỗn chiến càng thêm kịch liệt, đối phương vốn đã bị Lăng Vân đánh cho tàn phế, nhưng Lăng Vân vẫn chưa bớt giận mà lại đem Dạ Dực xem như đối thủ, hai người đánh tiếp một trận, người khác lại càng không dám ngăn cản, ai có thể ngăn cản được.
Long Phạm thản nhiên đem sự tình kể lại vài câu.
“Thú vị như vậy?” Giọng nói mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm hơi thoáng khép mắt lại, trong khoảnh khắc, Long Phạm có thể nhìn thấy lãnh ý hiện lên dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm.
“Thú vị đến mức ngay cả ta cũng muốn hạ sơn một lần.” Vừa dứt lời thì hồng y đã phất lên, chỉ trong thoáng chốc, vẻ đẹp rực rỡ như hỏa sắc đã lướt xuống dưới chân núi..
Hắn vốn đang ở trên đỉnh núi, là nơi cao nhất của tổng điện Xích Diêm tộc, ở đây được mệnh danh là Ngọc Trúc Lâm.
Nơi này có vô số ngọc trúc xanh rờn, ngọc trúc không phải vật bình thường, chúng có linh tính, phàm nhân ngay cả bẻ gãy một cành lá cũng không thể, còn linh giả thì hiểu được thú vui tao nhã của việc dưỡng trúc là một vinh dự, thứ nhất là vì ngọc trúc không phải dễ dàng có được, thứ hai là muốn dưỡng tốt ngọc trúc thì phải cần linh khí dồi dào, dưỡng tốt ngọc trúc là một việc thể hiện thân phận, thứ ba là nếu dưỡng thật tốt thì ngọc trúc có thể hóa thành linh khí của thiên địa, bồi bổ cho linh lực của người đã dưỡng trúc.
Cho nên trong mắt của đa số mọi người thì chỉ cần sở hữu một gốc ngọc trúc cũng đã quá đủ để vinh hiển.
Chẳng qua thứ này cũng không quá mức ngạc nhiên ở trong Xích Diêm tộc, chỉ vì nó vốn được tế ti của bọn hắn làm ra, lấy sóc thủy để tưới tiêu Ngọc Trúc Lâm, vốn là vì cấp cho tông chủ một nơi có thể thỉnh thoảng để nghỉ ngơi. Có người nào đó đem cho dưới chân núi một gốc cây thì lại bị lan truyền là thần vật, một gốc cây trúc giống như nghìn vàng khó cầu.
Mang theo hương trúc, thân ảnh hồng y như một áng mây phiêu du, không hề báo trước mà đột nhiên hạ xuống, lơ lửng giữa không trung để lộ ra một đôi chân trần, hồng y được xuyên chỉnh tề nhưng không cài thắt lưng, đôi mắt cười mang theo vài phần tình ý vài phần sắc bén, thờ ơ khoanh tay mà đứng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn xuống dưới.
“Viêm chủ!” Đám người hỗn loạn ở dưới chân núi vừa liếc mắt trông lại thì hết thảy đều trở nên ổn định, mọi người nín thở ngước lên, nhìn thấy nam nhân đứng giữa mây trời như một ngọn lửa đỏ rực khiến người ta cam tâm tình nguyện thiêu thân trong đó.
“Còn biết có bản tông chủ? Tại sao lại không đánh tiếp?” Một nửa trêu ghẹo, một nửa giễu cợt, lơ đãng lộ ra thái độ khinh cuồng phong lưu, nhưng lại không quá lố, đôi mắt mị hoặc lòng người mặc dù đang cười nhưng lại bất giác làm cho người ta sợ hãi. Người dưới chân núi nhìn hắn đứng ở nơi chân trời, không biết lúc này tim đập loạn nhịp là vì sùng bái hay là vì kính sợ.
Những lời này của Lăng Lạc Viêm là đối với Lăng Vân và Dạ Dực, Linh Thư thì đang vội vàng hấp thu linh lực của kẻ khác, những người bị Lăng Vân đánh cho tàn phế cũng không còn quá nhiều hy vọng có thể sống sót, cho dù còn sống thì chỉ sợ về sau cũng không thể sử dụng linh lực, không bằng cứ để cho hắn.
Miểu Lan trầm mặc đứng yên bên cạnh không hề mở miệng, giống như tất cả những việc này không liên quan đến hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồng y nam nhân bỗng nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người chợt cảm giác thiên địa dường như đang biến hóa, tựa hồ mặt trời mọc, không cần bất luận kẻ nào báo cho biết, chỉ cần ở đây thì không ai có thể xem nhẹ, lại càng chưa nói ở sau lưng hắn còn có một người nam nhân mặc bạch y bào.
“Tế ti đại nhân–” Bái kiến Lăng Lạc Viêm xong, rồi lại hành lễ đối với tế ti Long Phạm, hai người vừa hạ xuống giống như nhật nguyệt cùng hiện hữu, nam nhân mặc bạch y bào ở phía sau vẫn yên lặng không hề nói một câu, biểu tình trầm tĩnh lạnh nhạt, nhưng mỗi bước chân của hắn trong không trung lại khiến người ta cảm giác hắn không phải đến từ phàm trần, không cần làm bất cứ thứ gì cũng khiến kẻ khác phải xúc động mà muốn quỳ bái.
Hiện giờ Lăng Lạc Viêm và Long Phạm xuất hiện như vậy chẳng khác gì cả hai thần nhân cùng hiện thân, nhìn thấy hai người lơ lửng giữa không trung, không riêng gì những người đang ở ngay tại đó mà dân chúng đang tránh né trong nhà cũng đều bước ra khỏi cửa, người quỳ lạy càng lúc càng nhiều, giống như chỉ cần quỳ lạy thì có thể được ban ơn. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Long Phạm tiến lên từng bước, “Mau giải quyết, bằng không Lạc Viêm sẽ càng gây hỗn loạn nhiều hơn.”
“Không nói thì ta cũng biết.” Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, không phải chưa từng gặp tình huống thế này, lúc trước hắn là nghệ sĩ cũng có không ít khán giả điên cuồng theo đuổi, chẳng qua không thành kính như những người ở đây, thành kính đến mức phải quỳ xuống, bất quá…. “Ngươi nhìn chân của ta làm gì?” Khi Long Phạm nói với hắn thì không quay xuống đám người mà lại nhìn chăm chú bàn chân của hắn.
“Ngươi chưa xuyên hài.” Dưới y hạ màu đỏ lộ ra một đôi chân trần, bàn chân của người nam nhân này cho dù rất đẹp mắt, nhưng không nhỏ nhắn xinh xắn như của nữ tử, lại càng không cần thiết phải giấu diếm, nhưng Long Phạm nhìn thấy mũi chân trần của Lăng Lạc Viêm lộ ra bên ngoài, hồng y nhẹ nhàng phất phơ có thể nhìn thấy làn da trắng ngần làm hắn hơi thoáng nhíu mày.
“Đúng là không có mang” Dù sao cũng không hạ xuống đất, Lăng Lạc Viêm lơ đểnh nhún vai, chẳng lẽ tế ti của hắn lại vì chuyện này mà mất hứng?
“Chủ nhân.” Từ khi Lăng Lạc Viêm xuất hiện thì Dạ Dực liền dừng tay, Lăng Vân cho dù vẫn muốn đánh tiếp nhưng vẫn không đến nổi mất cả lý trí mà động thủ vào lúc này.
“Dạ Dực làm gì phải động thủ với hắn, nếu hắn không nghe khuyên bảo thì có thể rút lấy hồn phách của hắn.” Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn bọn họ rồi cười lạnh, “Còn ngươi, Lăng Vân, thân đã từng là tông chủ, chẳng lẽ điểm ấy còn cần ta phải nhắc nhở, an nguy dưới thành là chức trách của Xích Diêm tộc, ngươi không đi bảo hộ mà còn muốn gây phiền phức?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.