Quyển 1 - Chương 38: Si Mị
Hỏa Ly
17/07/2014
Cho đến khi Lăng Lạc Viêm thu hồi viêm hỏa, các trưởng lão mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã gặp qua tông chủ sử dụng viêm hỏa nhưng bây giờ lần thứ hai nhìn thấy, bọn hắn vẫn không tự chủ bị ánh lửa kia hấp dẫn, cũng bị viêm hỏa đoạt đi thần trí. Đây là chưa hoàn toàn nắm giữ viêm hỏa mà đã như thế, nếu là thực sự đến một ngày tông chủ có thể tùy tâm sử dụng biến hóa viêm hỏa, đốt cháy hết thảy vạn vật thế gian không gì có thể ngăn cản, cảnh tưởng như thế sẽ như thế nào, bọn hắn phi thường chờ mong. Bọn hắn tin tưởng thiếu niên trước mắt sẽ có một ngày có thể làm được, đem Xích Diêm tộc tái hiện vinh quang ngày xưa.
Các trưởng lão trong mắt là vui sướng cùng chờ mong vào tương lai. Dân chúng mắt thấy hư ảnh lục sắc bị lưỡi đao rực lửa toát ra trong tay thiếu niên thiêu đốt diệt tẫn hóa thành tro bụi, tiêu tán không còn bóng dáng, mọi người đều kinh ngạc không biết nên vui mừng hay là kính sợ. Không cần bất luận người nào mở miệng, tất cả đồng loạt cúi lạy xuống đất. Linh giả sẽ không dễ dàng hiển lộ lực lượng, hiếm có người chính mắt nhìn thấy lại càng không nói là trước mặt như thế này, cảnh tượng kỳ diệu như vậy ở trong mắt. Những đại nhân này chính là ơn trên ban xuống cứu tinh cho bọn hắn.
Đối mặt với ánh mắt sùng kính của dân chúng, Lăng Lạc Viêm không khỏi nhớ tới trên đời kia, đứng ở sân khấu nhìn xuống chứng kiến thấy ánh mắt cuồng nhiệt cùng sùng bái dữ dội của kẻ khác, cùng với những gì đang diễn ra trước mặt là tương tự. Hắn cũng như trước đây đang đứng trên sân khấu, chẳng qua nội dung biểu diễn có sự bất đồng. Lúc này đây không hề dựa vào kỹ xảo biểu diễn mà là thực lực, hắn muốn người khác phải thần phục chính mình. (thần phục = khuất phục, phục tùng)
Ý cười bên môi chậm rãi giơ lên, từ trước đến nay hắn luôn biết phải như thế nào để mua chuộc lòng người. Mà ở trên đời này sức mạnh đại biểu hết thảy, điều hắn muốn làm kỳ thực cũng không quá khó khăn. Xoay người, khơi mào khóe mắt cùng mạt thanh lam kia đối diện, trong mắt hồng sam thiếu niên toát ra hỏa sắc làm cho Long Phạm hiểu được ý tứ trong lòng Lăng Lạc Viêm. Long Phạm chậm rãi gật đầu, đối với quyết định của Lăng Lạc Viêm, hắn tự nhiên sẽ không phản đối.
“Các vị đứng lên đi, trong thành phát sinh biến cố, vừa lúc biết được Xích Diêm tộc chưa từng dàn xếp giải quyết. Hôm nay ta đã đến đây nhất định sẽ không thờ ơ. Mặc kệ si mị này đó, Xích Diêm tộc sẽ giải quyết hết thảy, không biết các ngươi có hay không đồng ý?” Lăng Lạc Viêm nâng tay ý bảo mọi người đứng dậy. Theo như lời nói trong miệng, giải quyết chính là phương pháp mới vừa rồi hắn thực hiện. Lăng Lạc Viêm biết được nhược điểm trong lòng mọi người, mặc dù những ‘người’ này không còn là con người chỉ là một cái xác nhưng vẫn quen thuộc như xưa, sẽ khiến người ta mềm lòng băn khoăn khó có thể quyết định.
Quả nhiên hắn vừa mở miệng, ngoại trừ thành chủ Trương Giao xem ra là thở phào nhẹ nhõm, dân chúng còn lại đều lộ ra vẻ khó xử, không ai trả lời. Nói như thế nào thì những ‘người’ này cũng từng là gia đình thân hữu, chẳng lẽ muốn bọn hắn phải nhìn thấy nhóm ‘người’ này bị liệt hỏa thiêu đốt?
“Nếu các ngươi không có ý muốn được giải thoát, bản tông chủ sẽ không nhúng tay, việc này các ngươi tự mình quyết định.” Lăng Lạc Viêm khoát tay làm ra vẻ muốn đi, phía sau các trưởng lão cũng đều tính toán leo lên linh thú.
Dân chúng đang do dự hết sức bỗng nhìn thấy linh giả định rời đi, trong lòng đều nóng vội. Không ít người nhớ tới hư ảnh lục sắc nhảy ra từ thân thể mới vừa rồi, lúc này mới hạ quyết tâm đang muốn gật đầu, tính toán chấp thuận lời nói của Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm giác một cơn ớn lạnh. Ngẩng đầu nhìn trời, vốn là ánh năng tươi đẹp chiếu rọi, lúc này đã bị mây đen che phủ, trên đường mọi vật trở nên âm u tối tăm.
Ánh mắt trời bị che phủ, các thân thể dị biến ở trong bóng râm bắt đầu chậm rãi cử động. Ở lân cận, mọi người có thể nghe thấy không ít ‘người’ đang phát ra lời nói từ trong miệng.
“Về nhà….Về nhà….Về nhà…..” Trong miệng lặp đi lặp lại những lời này, động tác cứng ngắc, các thân thể bắt đầu hướng phía bên kia đi đến, đối mặt với đồng loại, mở ra đôi môi đỏ sẫm bắt đầu cắn phá. Kẻ bị cắn lập tức co rút lại khô héo như thây ma, lại dần dần hóa thành bụi bặm. Kẻ cắn “người” thì trên mặt lại càng thêm xanh, hành động cũng trở nên nhanh hơn, tốc độ cơ hồ chỉ so với người thường chậm hơn một ít. Tiếp tục thao thao lặp đi lặp lại những lời này đó. Đôi mắt vô thần chuyển hướng đám người đang vây quanh cùng một chỗ, từng bước từng bước đến gần.
“Bọn hắn….Bọn hắn đang đến, đại nhân cứu mạng!” Dân chúng kinh hô không dám nghĩ ngợi gì nhiều, hết thảy trước mắt làm cho bọn họ biết rõ nếu những “thứ” này không bị trừ đi, bọn họ cũng sẽ có kết quả như giống như vậy. Bọn hắn bây giờ hối hận lúc trước chưa kịp đáp ứng, nếu là vì mới đây do dự chọc giận linh giả đại nhân khiến các đại nhân mặc kệ, bọn hắn phải làm như thế nào cho phải?
Trương Giao thấy phản ứng của dân chúng lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Lạc Viêm, “Tông chủ, tế ti đại nhân, các vị trưởng lão, các ngươi đều thấy tình thế trước mắt trong thành, tiểu nhân tuy làm thành chủ đã lâu nhưng chuyện này chưa bao giờ gặp qua, những thứ này thoạt nhìn giống người, còn có thể nói chuyện, nhưng….” Hắn thà rằng những ‘người’ này không thể nói…. Trương Giao lộ ra một chút kinh sợ cùng bi thương tiếp tục nói “ Những lời này đó, tất cả đều là những lời cuối cùng của nhóm dân đó, nghe lời cuối cùng lưu lại của bọn hắn lại phải nhìn bọn hắn bị hỏa thiêu trước mắt, những người còn lại nhất thời không đành lòng, cầu tông chủ chớ trách, van xin tông chủ cứu giúp!”
Lăng Lạc Viêm không hề ngoài ý muốn, dừng lại cước bộ. Y mệ màu đỏ khẽ nâng, xoay người đối với nhóm trưởng lão cùng truyền sử phía sau lưng rồi cất tiếng, “Liệt trận!”
Các trưởng lão nghe vậy liền hiểu được ý này, tất cả đều mang theo truyền sử tụ tập lại liệt khai trận thế vây quay bốn mặt dân chúng, đem bọn họ bảo vệ ở bên trong.
Trong bóng râm, những thân thể dị biến dồn dập tiến tới nhưng khiếp sợ linh lực phát ra trên người các trưởng lão, bọn chúng không dám quá mức tới gần chỉ là quanh quẩn ở bên ngoài không đi.
Bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhìn thấy những thân thể lục sắc này, bắt đầu trầm giọng nói, “Không còn nghi ngờ nữa, đây thật sự là si mị. Từng bước xâm chiếm hồn phách sinh linh, kí sinh trên cơ thể người, có tập tính cắn nuốt lẫn nhau. Mỗi khi đi đến nơi nào chúng sẽ đem toàn bộ sinh linh ở nơi đó xem như chất dinh dưỡng, bám vào thân thể sinh linh, ăn cho đến khi không còn gì, giống như dưỡng cổ. Đứng đầu si mị chính là si mị vương, xuyên suốt thấu hiểu tâm tư loài người, có thể hóa hình dịch dung thành muôn vạn người.” (dưỡng cổ= nuôi dưỡng sâu độc trong người, hay còn gọi là ngải)
“Si mị, vật ấy vì gì mà đến?” Vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện trong thành? Lăng Lạc Viêm nhìn si mị lờ đờ bên ngoài vòng, trong lòng dâng lên nghi hoặc. Hắn không tin không có lý do gì si mị lại đột nhiên xuất hiện trong thành dưới chân núi Xích Diêm tộc.
Ánh mắt Long Phạm đảo qua các thân thể bị si mị kí sinh, đáy mắt di chuyển một đạo hào quang. Chuyện này lúc đầu hắn không muốn quá sớm xác định nguyên nhân. Mấy trăm năm trước si mị đã bị diệt tuyệt, ngay lúc ấy các linh giả cùng nhau tiêu diệt chúng nó. Si mị vương tồn tại làm nguy hại thế gian, có khả năng dị dung làm tất cả mọi người đều kiêng kị, dù sao không ai muốn nhìn thấy một cái khác giống hệt mình xuất hiện trước mặt. Bắt đầu từ khi đó, si mị bị người đời tru diệt cho đến khi biến mất khỏi thế gian.
Không nghĩ tới hôm nay lại ở ngay trong thành dưới chân núi Xích Diêm tộc nhìn thấy si mị vốn đã bị diệt sạch. Bên trong ánh mắt xa xăm của Long Phạm lộ ra một tia cười, hơi thoáng mang theo vẻ mặt hứng thú, nghiêng đầu đối với thiếu niên bên cạnh nói: “Bẩm tông chủ, si mị vốn không nên xuất hiện lúc này. Ở mấy trăm năm trước đã bị tiêu diệt.”
Si mị vốn không tồn tại trên thế gian mấy trăm năm qua, lúc này lại bỗng dưng xuất hiện, nếu nói trong đó không có cổ quái, người nào có thể tin tưởng? Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm nhìn nhau, biết đối phương cùng có suy nghĩ giống mình. Các trưởng lão cách đó không xa nghe vậy cũng lộ ra vẻ thận trọng, trong đó Lâm trưởng lão nghĩ đến chính mình nhất thời sơ sẩy lại dẫn đến sự việc nghiêm trọng như thế này, sắc mặt trở nên khó xem.
Lăng Lạc Viêm biết việc này có cổ quái nhưng hiện giờ cũng không có thời gian đi tra xét kết quả. Trăm năm chi ước tại Lôi Lạc thành đang cấp bách, trước mắt si mị cũng cần phải giải quyết, vạt áo khẽ hất lên, hắn chậm rãi đi tới ngoài trận, “Nghe bản tông chủ truyền lệnh, bảo hộ dân chúng, không được tự ý cách ly, an nguy trong trận không được thất trách!”
Trưởng lão Quan Mão nghe xong lời này lập tức nôn nóng “Vậy còn an nguy của tông chủ? Mặc dù viêm hỏa lực có thể diệt đi si mị nhưng một mình tông chủ e rằng không thể cầm cự lâu dài,” Càng huống chi sắp gặp mặt Liệt Diễm tộc, đến lúc đó nếu là linh lực tiêu hao thì phải như thế nào mới tốt?
Bạch y mệ giơ lên, một trận nhàn nhạt hương sen phiêu thổi trong gió. Phía sau hồng sam thiếu niên, tế ti tóc đen được buộc chỉnh tề chậm rãi đi đến bên cạnh cạnh Lăng Lạc Viêm. Trong đôi mắt bình thản sâu lắng lộ ra một vẻ ôn hòa trầm tĩnh khiến kẻ khác vô cùng an tâm, ngữ thanh nhẹ nhàng thản nhiên “Các vị trưởng lão có thể an tâm, có ta bên cạnh tông chủ, Long Phạm tuyệt đối sẽ không để tông chủ gặp nguy.”
Các trưởng lão nghe Long Phạm nói như vậy, lúc này mới thả lỏng tâm tư. Nhớ tới lúc trước tế ti bị tông chủ xử phạt là vì xem thường an nguy của tông chủ. Xem ra lúc này tế ti là muốn giảng hòa quan hệ với tông chủ, nghĩ đến điểm này bọn hắn không cần phải nhiều lời nữa.
Lăng Lạc Viêm nhìn nam nhân bên cạnh liếc mắt một cái. Hắn biết tế ti của hắn lại dùng bộ mặt cao thượng hiền từ chi phối lòng người. Chỉ cần Long Phạm đứng bên cạnh hắn, tộc nhân sẽ yên tâm. Trên thực tế hắn có thể nhìn thấy trong đôi mắt thanh lam kia không hề có một chút lo lắng nào. Đối với Long Phạm mà nói si mị này chỉ cần tùy tiện liền có thể tiêu diệt.
Không đủ uy hiếp nhưng có thể trở thành công cụ có giá trị lợi dụng, si mị.
“Tông chủ muốn đích thân đối phó với những thứ này sao?” Trương Giao ở trong vòng kinh hô một tiếng. Dân chúng quanh mình nghe vậy có chút sợ hãi. Bọn hắn không nghĩ đến sự tình trong thành lại có thể khiến người dẫn đầu đoàn linh giả tự mình động thủ. Xem bộ dáng chỉ là một thiếu niên lại mang theo duy nhất một người bước ra khỏi trận.
“Xích Diêm tộc ở trên núi, nhưng mọi chuyện dưới chân núi không phải không cùng tộc ta có quan hệ. Trong thành xảy ra việc như thế, bản tông chủ làm sao có thể ngồi yên mà nhìn?! Dân chúng tuy không phải người của tộc ta nhưng lại ở dưới sự che chở của tộc ta. Si mị hoành hành, không phát hiện sớm là sơ suất của Xích Diêm tộc. Bây giờ bản tông chủ tự mình bù đắp! Còn vì dân chúng trong thành có một chỗ an cư! Bản tông chủ thật phải nhìn xem si mị này đó có bao nhiêu lợi hại!”
Dưới bóng râm, hồng sam thiếu niên đứng bên ngoài, ngữ thanh vang lên lang lảnh, sợi tóc bạch kim theo gió phiêu bay. Dưới đuôi tóc hào quang ửng đỏ dấy lên như hỏa. Hồng quang trong tay hắn toát ra mãnh liệt, diễm lệ chói mắt, tựa hồ đem hết thảy nhiệt độ quanh mình đều hấp thu. Dân chúng được bảo hộ trong vòng cơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ nóng cháy sáng rực kia, nhìn chăm chú thiếu niên đang đứng thẳng ngoài vòng, nghe lời nói trong miệng hắn, không ít người trong lòng cảm khái ngàn vạn lần.
Người tầm thường trên đời đều không phải người nào cũng đối với linh giả tôn trọng cùng kính nể. Linh giả được xưng là đại nhân đều tự làm theo ý mình, rất nhiều người không xem dân chúng bọn hắn để vào mắt, trong lòng linh giả tất cả đều là vì lợi ích của tông tộc, tất cả đều là phân chia tranh chấp lực lượng. Dân chúng như bọn hắn phải nương nhờ linh giả mà sống. Bất luận là lực lượng hay là quyền lực, những người trời sinh có linh lực liền đứng ở trên kẻ khác. Mà nay vị tông chủ này lại một phen nói ra như vậy, lại ở trong nguy hiểm, làm sao kêu bọn hắn không cảm khái, không xúc động?!
Lăng Lạc Viêm giơ lên liệt hỏa như lưỡi đao, dù không nhìn đám người ở phía sau, hắn vẫn cảm giác được ánh mắt của bọn họ dừng trên người mình. Cùng Long Phạm bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái, hắn hơi hơi giơ môi lên. Đây là bước đầu tiên, bước đầu chấn hưng Xích Diêm tộc – Mua chuộc lòng người.
Đón si mị đang đến gần, hắn nghiêng đầu ra hiệu, “Long Phạm!” Hắn vừa nói xong, một đạo bạch quang sáng lên. Si mị hư ảnh lục sắc gần ngay trước mắt, hai tay nâng lên, hỏa diễm di chuyển xuyên qua hư ảnh. Nhìn thấy si mị bị cắn nuốt thiêu đốt, liệt hỏa trong tay Lăng Lạc Viêm phiêu động, nhiều điểm hỏa sắc lộng lẫy yêu dã như đóa hoa ở trong không trung rơi xuống, đó là nhan sắc diễm lệ mà trí mạng.
Liếm liếm môi Lăng Lạc Viêm cảm thụ linh lực không ngừng trỗi dậy, lòng bàn tay nóng rực, còn có si mị không ngừng nhào lên khiến lòng hắn nổi dậy sát ý, mà nhất là không hề dính máu làm cho hắn thập phần hài lòng.
Trong mắt ẩn chiếu ngọn lửa bốc cháy, có Long Phạm phối hợp bên cạnh, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy từng đạo hư ảnh lục sắc đang đánh tới, hắn cười khẽ. Có thể làm cho hắn dùng viêm hỏa đến chứng minh, Xích Diêm tộc kể từ hôm nay sẽ nhắc nhở thế gian sự tồn tại của Xích Diêm tộc, sự tồn tại của hắn, Lăng Lạc Viêm!
Màn hay… sắp trình diễn…..
Các trưởng lão trong mắt là vui sướng cùng chờ mong vào tương lai. Dân chúng mắt thấy hư ảnh lục sắc bị lưỡi đao rực lửa toát ra trong tay thiếu niên thiêu đốt diệt tẫn hóa thành tro bụi, tiêu tán không còn bóng dáng, mọi người đều kinh ngạc không biết nên vui mừng hay là kính sợ. Không cần bất luận người nào mở miệng, tất cả đồng loạt cúi lạy xuống đất. Linh giả sẽ không dễ dàng hiển lộ lực lượng, hiếm có người chính mắt nhìn thấy lại càng không nói là trước mặt như thế này, cảnh tượng kỳ diệu như vậy ở trong mắt. Những đại nhân này chính là ơn trên ban xuống cứu tinh cho bọn hắn.
Đối mặt với ánh mắt sùng kính của dân chúng, Lăng Lạc Viêm không khỏi nhớ tới trên đời kia, đứng ở sân khấu nhìn xuống chứng kiến thấy ánh mắt cuồng nhiệt cùng sùng bái dữ dội của kẻ khác, cùng với những gì đang diễn ra trước mặt là tương tự. Hắn cũng như trước đây đang đứng trên sân khấu, chẳng qua nội dung biểu diễn có sự bất đồng. Lúc này đây không hề dựa vào kỹ xảo biểu diễn mà là thực lực, hắn muốn người khác phải thần phục chính mình. (thần phục = khuất phục, phục tùng)
Ý cười bên môi chậm rãi giơ lên, từ trước đến nay hắn luôn biết phải như thế nào để mua chuộc lòng người. Mà ở trên đời này sức mạnh đại biểu hết thảy, điều hắn muốn làm kỳ thực cũng không quá khó khăn. Xoay người, khơi mào khóe mắt cùng mạt thanh lam kia đối diện, trong mắt hồng sam thiếu niên toát ra hỏa sắc làm cho Long Phạm hiểu được ý tứ trong lòng Lăng Lạc Viêm. Long Phạm chậm rãi gật đầu, đối với quyết định của Lăng Lạc Viêm, hắn tự nhiên sẽ không phản đối.
“Các vị đứng lên đi, trong thành phát sinh biến cố, vừa lúc biết được Xích Diêm tộc chưa từng dàn xếp giải quyết. Hôm nay ta đã đến đây nhất định sẽ không thờ ơ. Mặc kệ si mị này đó, Xích Diêm tộc sẽ giải quyết hết thảy, không biết các ngươi có hay không đồng ý?” Lăng Lạc Viêm nâng tay ý bảo mọi người đứng dậy. Theo như lời nói trong miệng, giải quyết chính là phương pháp mới vừa rồi hắn thực hiện. Lăng Lạc Viêm biết được nhược điểm trong lòng mọi người, mặc dù những ‘người’ này không còn là con người chỉ là một cái xác nhưng vẫn quen thuộc như xưa, sẽ khiến người ta mềm lòng băn khoăn khó có thể quyết định.
Quả nhiên hắn vừa mở miệng, ngoại trừ thành chủ Trương Giao xem ra là thở phào nhẹ nhõm, dân chúng còn lại đều lộ ra vẻ khó xử, không ai trả lời. Nói như thế nào thì những ‘người’ này cũng từng là gia đình thân hữu, chẳng lẽ muốn bọn hắn phải nhìn thấy nhóm ‘người’ này bị liệt hỏa thiêu đốt?
“Nếu các ngươi không có ý muốn được giải thoát, bản tông chủ sẽ không nhúng tay, việc này các ngươi tự mình quyết định.” Lăng Lạc Viêm khoát tay làm ra vẻ muốn đi, phía sau các trưởng lão cũng đều tính toán leo lên linh thú.
Dân chúng đang do dự hết sức bỗng nhìn thấy linh giả định rời đi, trong lòng đều nóng vội. Không ít người nhớ tới hư ảnh lục sắc nhảy ra từ thân thể mới vừa rồi, lúc này mới hạ quyết tâm đang muốn gật đầu, tính toán chấp thuận lời nói của Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm giác một cơn ớn lạnh. Ngẩng đầu nhìn trời, vốn là ánh năng tươi đẹp chiếu rọi, lúc này đã bị mây đen che phủ, trên đường mọi vật trở nên âm u tối tăm.
Ánh mắt trời bị che phủ, các thân thể dị biến ở trong bóng râm bắt đầu chậm rãi cử động. Ở lân cận, mọi người có thể nghe thấy không ít ‘người’ đang phát ra lời nói từ trong miệng.
“Về nhà….Về nhà….Về nhà…..” Trong miệng lặp đi lặp lại những lời này, động tác cứng ngắc, các thân thể bắt đầu hướng phía bên kia đi đến, đối mặt với đồng loại, mở ra đôi môi đỏ sẫm bắt đầu cắn phá. Kẻ bị cắn lập tức co rút lại khô héo như thây ma, lại dần dần hóa thành bụi bặm. Kẻ cắn “người” thì trên mặt lại càng thêm xanh, hành động cũng trở nên nhanh hơn, tốc độ cơ hồ chỉ so với người thường chậm hơn một ít. Tiếp tục thao thao lặp đi lặp lại những lời này đó. Đôi mắt vô thần chuyển hướng đám người đang vây quanh cùng một chỗ, từng bước từng bước đến gần.
“Bọn hắn….Bọn hắn đang đến, đại nhân cứu mạng!” Dân chúng kinh hô không dám nghĩ ngợi gì nhiều, hết thảy trước mắt làm cho bọn họ biết rõ nếu những “thứ” này không bị trừ đi, bọn họ cũng sẽ có kết quả như giống như vậy. Bọn hắn bây giờ hối hận lúc trước chưa kịp đáp ứng, nếu là vì mới đây do dự chọc giận linh giả đại nhân khiến các đại nhân mặc kệ, bọn hắn phải làm như thế nào cho phải?
Trương Giao thấy phản ứng của dân chúng lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Lạc Viêm, “Tông chủ, tế ti đại nhân, các vị trưởng lão, các ngươi đều thấy tình thế trước mắt trong thành, tiểu nhân tuy làm thành chủ đã lâu nhưng chuyện này chưa bao giờ gặp qua, những thứ này thoạt nhìn giống người, còn có thể nói chuyện, nhưng….” Hắn thà rằng những ‘người’ này không thể nói…. Trương Giao lộ ra một chút kinh sợ cùng bi thương tiếp tục nói “ Những lời này đó, tất cả đều là những lời cuối cùng của nhóm dân đó, nghe lời cuối cùng lưu lại của bọn hắn lại phải nhìn bọn hắn bị hỏa thiêu trước mắt, những người còn lại nhất thời không đành lòng, cầu tông chủ chớ trách, van xin tông chủ cứu giúp!”
Lăng Lạc Viêm không hề ngoài ý muốn, dừng lại cước bộ. Y mệ màu đỏ khẽ nâng, xoay người đối với nhóm trưởng lão cùng truyền sử phía sau lưng rồi cất tiếng, “Liệt trận!”
Các trưởng lão nghe vậy liền hiểu được ý này, tất cả đều mang theo truyền sử tụ tập lại liệt khai trận thế vây quay bốn mặt dân chúng, đem bọn họ bảo vệ ở bên trong.
Trong bóng râm, những thân thể dị biến dồn dập tiến tới nhưng khiếp sợ linh lực phát ra trên người các trưởng lão, bọn chúng không dám quá mức tới gần chỉ là quanh quẩn ở bên ngoài không đi.
Bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhìn thấy những thân thể lục sắc này, bắt đầu trầm giọng nói, “Không còn nghi ngờ nữa, đây thật sự là si mị. Từng bước xâm chiếm hồn phách sinh linh, kí sinh trên cơ thể người, có tập tính cắn nuốt lẫn nhau. Mỗi khi đi đến nơi nào chúng sẽ đem toàn bộ sinh linh ở nơi đó xem như chất dinh dưỡng, bám vào thân thể sinh linh, ăn cho đến khi không còn gì, giống như dưỡng cổ. Đứng đầu si mị chính là si mị vương, xuyên suốt thấu hiểu tâm tư loài người, có thể hóa hình dịch dung thành muôn vạn người.” (dưỡng cổ= nuôi dưỡng sâu độc trong người, hay còn gọi là ngải)
“Si mị, vật ấy vì gì mà đến?” Vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện trong thành? Lăng Lạc Viêm nhìn si mị lờ đờ bên ngoài vòng, trong lòng dâng lên nghi hoặc. Hắn không tin không có lý do gì si mị lại đột nhiên xuất hiện trong thành dưới chân núi Xích Diêm tộc.
Ánh mắt Long Phạm đảo qua các thân thể bị si mị kí sinh, đáy mắt di chuyển một đạo hào quang. Chuyện này lúc đầu hắn không muốn quá sớm xác định nguyên nhân. Mấy trăm năm trước si mị đã bị diệt tuyệt, ngay lúc ấy các linh giả cùng nhau tiêu diệt chúng nó. Si mị vương tồn tại làm nguy hại thế gian, có khả năng dị dung làm tất cả mọi người đều kiêng kị, dù sao không ai muốn nhìn thấy một cái khác giống hệt mình xuất hiện trước mặt. Bắt đầu từ khi đó, si mị bị người đời tru diệt cho đến khi biến mất khỏi thế gian.
Không nghĩ tới hôm nay lại ở ngay trong thành dưới chân núi Xích Diêm tộc nhìn thấy si mị vốn đã bị diệt sạch. Bên trong ánh mắt xa xăm của Long Phạm lộ ra một tia cười, hơi thoáng mang theo vẻ mặt hứng thú, nghiêng đầu đối với thiếu niên bên cạnh nói: “Bẩm tông chủ, si mị vốn không nên xuất hiện lúc này. Ở mấy trăm năm trước đã bị tiêu diệt.”
Si mị vốn không tồn tại trên thế gian mấy trăm năm qua, lúc này lại bỗng dưng xuất hiện, nếu nói trong đó không có cổ quái, người nào có thể tin tưởng? Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm nhìn nhau, biết đối phương cùng có suy nghĩ giống mình. Các trưởng lão cách đó không xa nghe vậy cũng lộ ra vẻ thận trọng, trong đó Lâm trưởng lão nghĩ đến chính mình nhất thời sơ sẩy lại dẫn đến sự việc nghiêm trọng như thế này, sắc mặt trở nên khó xem.
Lăng Lạc Viêm biết việc này có cổ quái nhưng hiện giờ cũng không có thời gian đi tra xét kết quả. Trăm năm chi ước tại Lôi Lạc thành đang cấp bách, trước mắt si mị cũng cần phải giải quyết, vạt áo khẽ hất lên, hắn chậm rãi đi tới ngoài trận, “Nghe bản tông chủ truyền lệnh, bảo hộ dân chúng, không được tự ý cách ly, an nguy trong trận không được thất trách!”
Trưởng lão Quan Mão nghe xong lời này lập tức nôn nóng “Vậy còn an nguy của tông chủ? Mặc dù viêm hỏa lực có thể diệt đi si mị nhưng một mình tông chủ e rằng không thể cầm cự lâu dài,” Càng huống chi sắp gặp mặt Liệt Diễm tộc, đến lúc đó nếu là linh lực tiêu hao thì phải như thế nào mới tốt?
Bạch y mệ giơ lên, một trận nhàn nhạt hương sen phiêu thổi trong gió. Phía sau hồng sam thiếu niên, tế ti tóc đen được buộc chỉnh tề chậm rãi đi đến bên cạnh cạnh Lăng Lạc Viêm. Trong đôi mắt bình thản sâu lắng lộ ra một vẻ ôn hòa trầm tĩnh khiến kẻ khác vô cùng an tâm, ngữ thanh nhẹ nhàng thản nhiên “Các vị trưởng lão có thể an tâm, có ta bên cạnh tông chủ, Long Phạm tuyệt đối sẽ không để tông chủ gặp nguy.”
Các trưởng lão nghe Long Phạm nói như vậy, lúc này mới thả lỏng tâm tư. Nhớ tới lúc trước tế ti bị tông chủ xử phạt là vì xem thường an nguy của tông chủ. Xem ra lúc này tế ti là muốn giảng hòa quan hệ với tông chủ, nghĩ đến điểm này bọn hắn không cần phải nhiều lời nữa.
Lăng Lạc Viêm nhìn nam nhân bên cạnh liếc mắt một cái. Hắn biết tế ti của hắn lại dùng bộ mặt cao thượng hiền từ chi phối lòng người. Chỉ cần Long Phạm đứng bên cạnh hắn, tộc nhân sẽ yên tâm. Trên thực tế hắn có thể nhìn thấy trong đôi mắt thanh lam kia không hề có một chút lo lắng nào. Đối với Long Phạm mà nói si mị này chỉ cần tùy tiện liền có thể tiêu diệt.
Không đủ uy hiếp nhưng có thể trở thành công cụ có giá trị lợi dụng, si mị.
“Tông chủ muốn đích thân đối phó với những thứ này sao?” Trương Giao ở trong vòng kinh hô một tiếng. Dân chúng quanh mình nghe vậy có chút sợ hãi. Bọn hắn không nghĩ đến sự tình trong thành lại có thể khiến người dẫn đầu đoàn linh giả tự mình động thủ. Xem bộ dáng chỉ là một thiếu niên lại mang theo duy nhất một người bước ra khỏi trận.
“Xích Diêm tộc ở trên núi, nhưng mọi chuyện dưới chân núi không phải không cùng tộc ta có quan hệ. Trong thành xảy ra việc như thế, bản tông chủ làm sao có thể ngồi yên mà nhìn?! Dân chúng tuy không phải người của tộc ta nhưng lại ở dưới sự che chở của tộc ta. Si mị hoành hành, không phát hiện sớm là sơ suất của Xích Diêm tộc. Bây giờ bản tông chủ tự mình bù đắp! Còn vì dân chúng trong thành có một chỗ an cư! Bản tông chủ thật phải nhìn xem si mị này đó có bao nhiêu lợi hại!”
Dưới bóng râm, hồng sam thiếu niên đứng bên ngoài, ngữ thanh vang lên lang lảnh, sợi tóc bạch kim theo gió phiêu bay. Dưới đuôi tóc hào quang ửng đỏ dấy lên như hỏa. Hồng quang trong tay hắn toát ra mãnh liệt, diễm lệ chói mắt, tựa hồ đem hết thảy nhiệt độ quanh mình đều hấp thu. Dân chúng được bảo hộ trong vòng cơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ nóng cháy sáng rực kia, nhìn chăm chú thiếu niên đang đứng thẳng ngoài vòng, nghe lời nói trong miệng hắn, không ít người trong lòng cảm khái ngàn vạn lần.
Người tầm thường trên đời đều không phải người nào cũng đối với linh giả tôn trọng cùng kính nể. Linh giả được xưng là đại nhân đều tự làm theo ý mình, rất nhiều người không xem dân chúng bọn hắn để vào mắt, trong lòng linh giả tất cả đều là vì lợi ích của tông tộc, tất cả đều là phân chia tranh chấp lực lượng. Dân chúng như bọn hắn phải nương nhờ linh giả mà sống. Bất luận là lực lượng hay là quyền lực, những người trời sinh có linh lực liền đứng ở trên kẻ khác. Mà nay vị tông chủ này lại một phen nói ra như vậy, lại ở trong nguy hiểm, làm sao kêu bọn hắn không cảm khái, không xúc động?!
Lăng Lạc Viêm giơ lên liệt hỏa như lưỡi đao, dù không nhìn đám người ở phía sau, hắn vẫn cảm giác được ánh mắt của bọn họ dừng trên người mình. Cùng Long Phạm bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái, hắn hơi hơi giơ môi lên. Đây là bước đầu tiên, bước đầu chấn hưng Xích Diêm tộc – Mua chuộc lòng người.
Đón si mị đang đến gần, hắn nghiêng đầu ra hiệu, “Long Phạm!” Hắn vừa nói xong, một đạo bạch quang sáng lên. Si mị hư ảnh lục sắc gần ngay trước mắt, hai tay nâng lên, hỏa diễm di chuyển xuyên qua hư ảnh. Nhìn thấy si mị bị cắn nuốt thiêu đốt, liệt hỏa trong tay Lăng Lạc Viêm phiêu động, nhiều điểm hỏa sắc lộng lẫy yêu dã như đóa hoa ở trong không trung rơi xuống, đó là nhan sắc diễm lệ mà trí mạng.
Liếm liếm môi Lăng Lạc Viêm cảm thụ linh lực không ngừng trỗi dậy, lòng bàn tay nóng rực, còn có si mị không ngừng nhào lên khiến lòng hắn nổi dậy sát ý, mà nhất là không hề dính máu làm cho hắn thập phần hài lòng.
Trong mắt ẩn chiếu ngọn lửa bốc cháy, có Long Phạm phối hợp bên cạnh, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy từng đạo hư ảnh lục sắc đang đánh tới, hắn cười khẽ. Có thể làm cho hắn dùng viêm hỏa đến chứng minh, Xích Diêm tộc kể từ hôm nay sẽ nhắc nhở thế gian sự tồn tại của Xích Diêm tộc, sự tồn tại của hắn, Lăng Lạc Viêm!
Màn hay… sắp trình diễn…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.